Không Ô Nhiễm Không Gây Hại

Chương 29 - Chương 28

/53


Diêm Hạo không biết sát ngôn quan sắc(*), nhưng cậu có một công năng đặc dị ---- chính là nếu đối phương ghét cậu, cậu liền có thể bắt giữ đến ác cảm của người đó, còn có thể bất cẩn nghe thấy người khác nghị luận về mình.

(*)sát ngôn quan sắc: nhìn mặt đoán ý

Không biết tại sao, có thể là bởi vì không ai để ý, thế giới của cậu an tĩnh hơn so với người khác, cho nên cũng nhạy cảm hơn.

Chạng vạng hôm đó, lúc lão Dương đại gia đến tiệm giặt là tìm ông chủ Giang, Diêm Hạo thật ra đang ở cửa.

Lúc đó là giờ ăn cơm tối của cậu, ông chủ Giang sẽ đến thay cậu trông cửa tiệm, để cho cậu 2 tiếng nghỉ ngơi. Nhưng Diêm Hạo chưa bao giờ dám nghỉ lâu như vậy, cậu luôn tuỳ tiện mua chút đồ, nhét hết vào miệng liền trở về.

Chỉ là lúc cậu ở đầu đường nhỏ chờ đèn xanh đèn đỏ, từ xa nhìn thấy lão Dương đại gia vào trong tiệm.

Dương bang chủ mặc dù sau giải phóng liền tham gia công tác, không cần làm ăn mày nữa, nhưng vẫn tuân theo truyền thống cũ như trước. Quần áo có thể vá tuyệt đối không vứt, ngày thường mặc một bộ quần áo bằng vải bông, không cần giặt khô hoặc chuyên môn xử lý cao cấp, cũng cực kỳ không ưa nếp sống của thanh niên thời nay, ngay cả đôi tất cũng không chịu tự mình giặt.

Ông ấy tới tiệm giặt là, chắc chắn không phải là chiếu cố buôn bán, vậy thì chính là tìm ông chủ Giang nói chuyện.

Đối với kiểu người lớn tuổi, địa vị cao, Diêm Hạo luôn nơm nớp lo sợ, dù cho đối phương có hiền lành đi chăng nữa. Cậu thật sự không muốn đối mặt với Dương đại gia, vì vậy liền chần chừ một lúc ở cửa tiệm giặt là.

Lão Dương đại gia và ông chủ Giang sắp tán gẫu xong đi ra ngoài, Diêm Hạo liền nghe được tiếng nói chuyện.

''... Ngài ngàn dặm xa xôi mà đến nhờ cậy tôi, đây chẳng phải là việc không có cách nào sao?'' Đây là giọng của ông chủ Giang.

Trong lòng Diêm Hạo bộp một cái, cậu nhạy cảm ý thức được những lời này đang nói đến ai, trái tim nhảy lên dữ dội, ngay sau đó, cậu giống như Yến tử(*) vụt qua, trốn sau thùng rác bên cạnh đường nhỏ.

(*)Yến tử: chim én (lấy chữ Yến từ Đường Tiền Yến nên để nguyên vậy nhé)

Ông chủ Giang đỡ lão Dương đại gia bước qua bậc cửa tiệm giặt là: ''Dương bang chủ, cẩn thận dưới chân.''

Diêm Hạo nghe lão Dương nói: ''Ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông rồi nhỉ?''

Ông chủ Giang cười khổ, ''Haiz'' một tiếng.

Lão Dương liền vỗ vỗ vai ông, ông chủ Giang liền mơ hồ mà nói một câu: ''Đây cũng là cái phiền toái... Aiz, ngài đi thong thả.''

Vừa lúc giờ cao điểm buổi tối, trên đường bóng cây rừng nhỏ, tất cả đều là người đi đường vội vã và xa cộ chen chúc, có chủ xe không kiên nhẫn bóp còi ''bíp bíp'' với lỗ tai người khác, tiếng người huyên náo, hai ông cụ không phát hiện ra ''Tiểu Yến tử'' ở sau thùng rác. Ông chủ Giang cẩn thận nhìn Lão Dương đại gia đi qua giao lộ, mới chắp tay sau lưng, cúi đầu, chậm rãi xoay người đi vào trong tiệm, bỏ xuống vẻ mặt sầu mi khổ kiểm.

Việc không có cách nào... Ảnh hưởng buôn bán... Phiền toái...

Mấy từ này vang vọng lặp đi lặp lại trong đầu Diêm Hạo, cậu cuộn mình ở sau thùng rác, nghĩ thầm: ''Đây là nói mình.''

Ông chủ Giang là bạn của cha mẹ cậu, mẹ cậu lúc lâm chung, liền phó thác đứa con trai vừa đần độn vừa không nên thân là cậu cho ông ấy.

Từ ngày đầu tiên bất chấp khó khăn đến Yến Ninh, Diêm Hạo đã lo lắng mình không làm việc tốt, khiến người khác không vừa ý. Cậu cảm giác được, bởi vì chuyện của cậu, trong tiệm gần đây vắng vẻ không ít. Quần áo đều là để mặc trên người, xử lí chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp nói sau, ít nhất là phải sạch sẽ. Rất nhiều khách hàng nghe nói nhân viên của tiệm là một tên biến thái, liền không tới nữa ---- ai biết hắn có để lại đồ vật ghê tởm gì trên quần áo hay không?

Diêm Hạo vẫn luôn thấp thỏm như đi trên miếng băng mỏng, cho tới vừa rồi chính tai nghe ông chủ Giang nói.

Nhưng ngược lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm ---- Ngày này quả nhiên vẫn phải tới, ông chủ Giang cũng chê cậu phiền.

Đây là chuyện đương nhiên, cậu luôn cảm thấy cả đời này của mình, trừ cha mất sớm, dường như chưa từng được ai thích. Đi học không giỏi, giáo viên không thích cậu, bạn học cô lập cậu, ngay cả mẹ ruột đại khái là ngại với trách nhiệm, nắm mũi nuôi lớn cậu ---- bà rất ít cười với cậu, chưa từng khen cậu một câu, cho dù cậu lẳng lặng thở, bà cũng có thể bắt lỗi.

Diêm Hạo biết ông chủ Giang ngại giáp mặt đuổi cậu đi, quyết định tự giác một chút. Nhưng cậu hạ quyết tâm mấy lần, vẫn không dám đối mặt từ biệt ông chủ Giang, vì thế để lại một tờ giấy đè dưới sổ sách, rồi lặng lẽ ra đi.

Cậu đóng gói đồ ăn cho mèo còn thừa cất vào thùng giấy, đặt ở bên cạnh cửa hàng thú cưng ---- cửa hàng này trừ làm ăn, cũng cứu trợ động vật lang thang, có đôi khi thời gian dài không tìm được người nhận nuôi phù hợp, trong cửa hàng phải chi rất nhiều phí tổn thêm vào, cậu muốn giúp đỡ một chút.

Có con mèo nhỏ nửa đêm không ngủ được, nằm ở cửa sổ, gạt khe hở cửa chớp nhìn ra bên ngoài, tò mò chăm chú nhìn cậu.

Diêm Hạo cười với nó một cái, khoanh tay để cho Lăng ba lệ ngồi trong đó, co vai rụt cổ mà đi vào màn đêm lạnh lẽo.

''Chúng ta đi đâu đây?'' Cậu nhẹ nhàng nói với figure bằng nhựa, lúc này, ánh mắt cậu không trốn tránh giống như ban ngày, nói chuyện cũng thả lỏng cổ họng. Nhưng mà cẩn thận nghe, sẽ phát hiện cậu nói chuyện có chút kỳ quái, tựa hồ có một ít ''Đầu lưỡi lớn''(*), lại gắng sức muốn nói rõ ràng, từng từ từng chữ bật ra ngoài.

(*)đầu lưỡi lớn: nói lắp, nói ngọng

''Anh không tìm được việc làm.''

''Thật may là em không cần ăn gì, nếu không đi theo anh thế nào cũng bị đói.''

''Ở với anh rất khổ sở... Thật xin lỗi.''

''Em có thể là Lăng ba lệ đầu tiên ăn ngủ đầu đường xó chợ trên trái đất không nhỉ?''

Lúc đi qua phụ cận viện 110, Diêm Hạo chợt dừng bước, nhìn lại lầu nhỏ ẩn trong bóng cây, nhớ lại người phụ nữ ở lầu 8 ấy... Lưỡi dao trong túi áo cô, còn có tiếng gào khóc đêm khuya lúc cùng đường.

''Bọn họ nói tinh thần cô ấy không bình thường, anh cảm thấy rất khổ sở.'' Diêm Hạo sờ sờ tóc Lăng ba lệ, ''Bởi vì anh hình như cũng không bình thường.''

Lăng ba lệ dùng ánh mắt bình thản nhìn cậu.

Diêm Hạo đứng tại chỗ, không biết cân nhắc cái gì, sau đó cậu để Lăng ba lệ vào ba lô trên lưng, bay vút mà đi.

Nghe nói năm đó 'Đường Tiền Yến' Diêm Nhược Phi có thể đạp lục bình trên mặt nước qua sông, đến bờ bên kia vừa nhìn, mũi giày không ướt. Môn tuyệt học này đến lứa của cậu đã thất truyền. Diêm Hạo cũng chỉ có thể miễn cưỡng bò cái lầu, nhảy cái tường, theo dõi thành phần trí thức của đô thị từ ô nhiễm tạp âm biến thành nửa điếc ---- cậu đi theo Nick chừng mấy ngày.

Nick mặc tây trang giày da, khí thế hăng hái, tuyệt đối không giống bộ dáng vừa gặp phải biến cố lớn, gặp gỡ phụ nữ liền nói đặc biệt nhiều, đối với người khác luôn tỏ vẻ thông minh đắc ý, tự cho mình là người xuất sắc.

Diêm Hạo còn nhìn thấy hắn ta ăn cơm cùng một cô gái trẻ tuổi thẹn thùng, hình như là hẹn hò.

Lúc tạm biệt ở cửa nhà hàng, Diêm Hạo núp cách đó không xa, nghe Nick nói với cô gái kia:


/53

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status