Gió Tây Bắc cuốn tới một trận bão tuyết, quần chúng Yến Ninh rối rít giơ camera, trên mạng, đề tài ''Nhóm tra nam'' xôn xao một trận rốt cuộc bị che qua đi.
Trong tiếng ''Tách tách'' liên tục không ngừng, địa cầu hoàn thành một chu kỳ quay.
'''Tổ dân phố ngõ Sợi Len chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, xin các đồng chí chú ý an toàn trong những ngày lễ, cấm đốt pháo hoa trong khu'... Hừ, cái quỷ gì chứ, ai thèm đốt pháo vào Nguyên Đán, có theo kịp thời đại không vậy?'' Dương Dật Phàm đọc nhanh như gió thông báo trên tường, xoay người đi đập cửa nhà ông mình, ''Lão già! Lão già!''
Dương bang chủ đang thắp hương pha trà xếp sách dạy đánh cờ(*), bị cô đập giật mình, không cẩn thận đụng đổ bàn cờ, con cờ rơi đầy đất.
(*)chắc là chỉ việc quân tử hay làm
Lão Dương đại gia nặng nề thở dài: ''Con làm gì vậy! Người quân tử, tĩnh tâm dưỡng thần, ngồi nằm đi lại cũng phải có quy tắc, con xem con đi... Ôi! Ông nói con đấy, con gái bao nhiêu tuổi đầu rồi! Chú ý một chút có được không?''
Dương Dật Phàm trực tiếp tròng váy bên ngoài, sau đó vừa đi vừa cởi quần từ bên trong, mới vừa cởi được một chân, ''Leng keng''(*) chân sau lại dính vào: ''Con sắp trễ rồi ---- ngày nghỉ viện chúng ta tổ chức tiêm vắcxin phòng cảm cúm, con đăng ký cho ông rồi, là buổi sáng mai, con không dậy được, ông tự đi nhé.''
(*)âm thanh liên tục của đồ sứ, kim loại,... ở đây chỉ động tác liên tục.
Lão Dương đại gia chậm rì rì nhặt con cờ, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: ''Ông mới không đi đâu, không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, tiêm cái gì mà tiêm?
Dương Dật Phàm té ngã lộn nhào mới cởi được quần, đứng dậy trang điểm: ''Có bệnh mới tiêm vắcxin thì đã muộn!''
Lão Dương đại gia nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: ''Con người trên người có chút bệnh vặt, liền giống như mở đập xả lũ, rèn luyện khả năng miễn dịch của thân thể, cảm cúm chưa chắc đã là chuyện xấu.''
Dương Dật Phàm suýt nữa thì đâm kính áp tròng vào tròng mắt, vừa liều mạng nháy mắt, vừa giận không kìm được mà nói: ''Con thấy nhóm hồ bằng cẩu hữu của ông chính là nơi tập kết tin vịt! Hơn nữa lưu cảm(*) cũng không phải là cảm thường.''
Lão Dương đại gia: ''Lưu hành cảm(*) không phải cảm thì là gì?
(*)lưu cảm: cảm cúm, ở đây ông Dương hiểu thành lưu hành cảm (nghĩa là bệnh cảm phổ biến)
Dương Dật Phàm lười phí miệng lưỡi với ông: ''Dù sao ông cứ đi là được, con nộp tiền rồi.''
Lão Dương đại gia liền bĩu môi: ''Viện chúng ta hơn 60 tuổi tiêm vắc xin miễn phí, con đừng có mà lừa ông.''
Dương Dật Phàm: ''...''
Người già như ông, không phải thông thường nên dốt đặc cán mai sao, sao lại còn tinh hơn cả khỉ thế!
Dương Tổng bèn nhặt quải trượng màu xanh biếc Dương bang chủ thường dùng lên ---- nghe nói đây là đả cẩu bổng(*) của Cái Bang, đồ cổ chính cống, không biết là thật hay giả: ''Ngày mai nếu con phát hiện ông không đi, con liền đốt cây gậy nát này của ông.''
(*)đả cẩu bổng: gậy đánh chó
Dương bang chủ vốn khí định thần nhàn liền nhảy dựng lên: ''Con để xuống cho ông! Con... Con đại nghịch bất đạo!''
Dương Dật Phàm cảm thấy ''Đại nghịch bất đạo'' là lời ca ngợi, vừa kẹp gậy, vừa xách đôi giày cao gót chuẩn bị cho tiệc tối, xoay người bỏ chạy.
''Quay lại, con muốn mang đi đâu!''
Dương Dật Phàm từng bước nhảy vào thang máy: ''Tiệc tối qua năm mới!''
Lão Dương đại gia đuổi tới: ''Lễ mừng năm mới, con... con không về ăn bữa tối à?''
''Ông tìm Trương nữ thần trên lầu ăn đi, con sẽ không quấy rầy...'' Lời của Dương Dật Phàm bị cửa thang máy đóng lại cắt đứt, chỉ còn lưu lại hương nước hoa ở hành lang.
Lão Dương đại gia đứng một mình một lúc, ghé vào cửa sổ ở hành lang, đưa mắt nhìn cháu gái lái xe từ dưới lầu đi mất, lúc này mới có chút cô đơn mà đi về nhà.
Người trẻ tuổi càng đến ngày tết càng bận rộn ---- Đây còn là tết dương, đến tết âm, cháu gái bảo bối này của ông mặc dù ở nhà, nhưng trên đầu gối để cái máy tính, cầm trong tay hai cái di động, lúc thì gửi ghi âm, lúc thì gửi công văn, bận tốt mặt tối mày, tám móng cũng không đủ cho nó điều phối, lại càng không có thời gian nghe ông kể chuyện xưa.
Bình thường ông còn có thể giương mặt già lên lầu tìm Trương Mỹ Trân, nhưng hai ngày nay, Mỹ Trân cũng không ở nhà, nghe nói là tham gia đoàn du lịch của người già, đi Tam Á.
Nhóm lão gìa càng ngày càng không theo kịp thời đại, bằng hữu càng chết càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng không thú vị.
Lão Dương đại gia thở dài, chầm rì rì mà đi bộ về nhà, trong buổi tối ngày cuối cùng của năm này, chỉ còn làm bạn với sách dạy đánh cờ.
Trong khu trung tâm thương nghiệp, Dụ Lan Xuyên gật đầu nói ''Chúc mừng năm mới'' với các đồng nghiệp gặp thoáng qua, rồi cũng chuẩn bị về nhà. Quanh năm suốt tháng, khó được mấy ngày đúng giờ tan làm, không cần gọi cơm hộp ở công ty, tất cả mọi người đều có chút vội vã, mồm năm miệng mười mà thương lượng buổi tối đi đâu chơi.
''Dụ tổng!'' Trợ lý dẫm giày cao gót chạy tới, nhét một túi giấy cho Dụ Lan Xuyên, ''Đây là bánh mật mẹ tôi mang đến, là đặc sản quê chúng tôi, cho ngài mang về nhà, thêm một món ăn.''
Dụ Lan Xuyên không bắt người tay mềm(*), nhận quà đều giống như tiếp nhận cung ứng, cẩn thận mà gật đầu một cái: ''Ừ, thay tôi chúc mừng năm mới với cha mẹ cô.''
(*)xuyên tạc từ câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
Trợ lý ngượng ngùng mà cười với anh, xoắn tay mất tự nhiên mà nói: ''Tôi còn... Có một yêu cầu quá đáng...''
Dụ tổng cao nhã mà nhìn cô, nghĩ thầm: ''Việc này xin thứ cho kẻ bất tài, tôi rất phản đối tình yêu văn phòng.''
Liền nghe trợ lý nói: '''Phù xua thủy nghịch' lần trước ngài đưa, có còn không?''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
''Đúng đúng!'' Bên cạnh lập tức có người hưởng ứng, ''Rất linh, kì thủy nghịch lần trước, máy tính của tôi cũng không hỏng!''
''Sao thổ lập tức lại tiến vào chu kỳ ngược chiều!''
''Ôi trời, chúng không thể yên ổn mà quay sao? Tôi cứ nói sao hai ngày nay lại bị sái cổ!''
''Dụ tổng, có thể lại nói một chút với bạn của anh, mang cho tôi một cái phù đổi vận vào năm mới không?''
Dụ tổng nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm:
Trong tiếng ''Tách tách'' liên tục không ngừng, địa cầu hoàn thành một chu kỳ quay.
'''Tổ dân phố ngõ Sợi Len chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, xin các đồng chí chú ý an toàn trong những ngày lễ, cấm đốt pháo hoa trong khu'... Hừ, cái quỷ gì chứ, ai thèm đốt pháo vào Nguyên Đán, có theo kịp thời đại không vậy?'' Dương Dật Phàm đọc nhanh như gió thông báo trên tường, xoay người đi đập cửa nhà ông mình, ''Lão già! Lão già!''
Dương bang chủ đang thắp hương pha trà xếp sách dạy đánh cờ(*), bị cô đập giật mình, không cẩn thận đụng đổ bàn cờ, con cờ rơi đầy đất.
(*)chắc là chỉ việc quân tử hay làm
Lão Dương đại gia nặng nề thở dài: ''Con làm gì vậy! Người quân tử, tĩnh tâm dưỡng thần, ngồi nằm đi lại cũng phải có quy tắc, con xem con đi... Ôi! Ông nói con đấy, con gái bao nhiêu tuổi đầu rồi! Chú ý một chút có được không?''
Dương Dật Phàm trực tiếp tròng váy bên ngoài, sau đó vừa đi vừa cởi quần từ bên trong, mới vừa cởi được một chân, ''Leng keng''(*) chân sau lại dính vào: ''Con sắp trễ rồi ---- ngày nghỉ viện chúng ta tổ chức tiêm vắcxin phòng cảm cúm, con đăng ký cho ông rồi, là buổi sáng mai, con không dậy được, ông tự đi nhé.''
(*)âm thanh liên tục của đồ sứ, kim loại,... ở đây chỉ động tác liên tục.
Lão Dương đại gia chậm rì rì nhặt con cờ, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: ''Ông mới không đi đâu, không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, tiêm cái gì mà tiêm?
Dương Dật Phàm té ngã lộn nhào mới cởi được quần, đứng dậy trang điểm: ''Có bệnh mới tiêm vắcxin thì đã muộn!''
Lão Dương đại gia nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: ''Con người trên người có chút bệnh vặt, liền giống như mở đập xả lũ, rèn luyện khả năng miễn dịch của thân thể, cảm cúm chưa chắc đã là chuyện xấu.''
Dương Dật Phàm suýt nữa thì đâm kính áp tròng vào tròng mắt, vừa liều mạng nháy mắt, vừa giận không kìm được mà nói: ''Con thấy nhóm hồ bằng cẩu hữu của ông chính là nơi tập kết tin vịt! Hơn nữa lưu cảm(*) cũng không phải là cảm thường.''
Lão Dương đại gia: ''Lưu hành cảm(*) không phải cảm thì là gì?
(*)lưu cảm: cảm cúm, ở đây ông Dương hiểu thành lưu hành cảm (nghĩa là bệnh cảm phổ biến)
Dương Dật Phàm lười phí miệng lưỡi với ông: ''Dù sao ông cứ đi là được, con nộp tiền rồi.''
Lão Dương đại gia liền bĩu môi: ''Viện chúng ta hơn 60 tuổi tiêm vắc xin miễn phí, con đừng có mà lừa ông.''
Dương Dật Phàm: ''...''
Người già như ông, không phải thông thường nên dốt đặc cán mai sao, sao lại còn tinh hơn cả khỉ thế!
Dương Tổng bèn nhặt quải trượng màu xanh biếc Dương bang chủ thường dùng lên ---- nghe nói đây là đả cẩu bổng(*) của Cái Bang, đồ cổ chính cống, không biết là thật hay giả: ''Ngày mai nếu con phát hiện ông không đi, con liền đốt cây gậy nát này của ông.''
(*)đả cẩu bổng: gậy đánh chó
Dương bang chủ vốn khí định thần nhàn liền nhảy dựng lên: ''Con để xuống cho ông! Con... Con đại nghịch bất đạo!''
Dương Dật Phàm cảm thấy ''Đại nghịch bất đạo'' là lời ca ngợi, vừa kẹp gậy, vừa xách đôi giày cao gót chuẩn bị cho tiệc tối, xoay người bỏ chạy.
''Quay lại, con muốn mang đi đâu!''
Dương Dật Phàm từng bước nhảy vào thang máy: ''Tiệc tối qua năm mới!''
Lão Dương đại gia đuổi tới: ''Lễ mừng năm mới, con... con không về ăn bữa tối à?''
''Ông tìm Trương nữ thần trên lầu ăn đi, con sẽ không quấy rầy...'' Lời của Dương Dật Phàm bị cửa thang máy đóng lại cắt đứt, chỉ còn lưu lại hương nước hoa ở hành lang.
Lão Dương đại gia đứng một mình một lúc, ghé vào cửa sổ ở hành lang, đưa mắt nhìn cháu gái lái xe từ dưới lầu đi mất, lúc này mới có chút cô đơn mà đi về nhà.
Người trẻ tuổi càng đến ngày tết càng bận rộn ---- Đây còn là tết dương, đến tết âm, cháu gái bảo bối này của ông mặc dù ở nhà, nhưng trên đầu gối để cái máy tính, cầm trong tay hai cái di động, lúc thì gửi ghi âm, lúc thì gửi công văn, bận tốt mặt tối mày, tám móng cũng không đủ cho nó điều phối, lại càng không có thời gian nghe ông kể chuyện xưa.
Bình thường ông còn có thể giương mặt già lên lầu tìm Trương Mỹ Trân, nhưng hai ngày nay, Mỹ Trân cũng không ở nhà, nghe nói là tham gia đoàn du lịch của người già, đi Tam Á.
Nhóm lão gìa càng ngày càng không theo kịp thời đại, bằng hữu càng chết càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng không thú vị.
Lão Dương đại gia thở dài, chầm rì rì mà đi bộ về nhà, trong buổi tối ngày cuối cùng của năm này, chỉ còn làm bạn với sách dạy đánh cờ.
Trong khu trung tâm thương nghiệp, Dụ Lan Xuyên gật đầu nói ''Chúc mừng năm mới'' với các đồng nghiệp gặp thoáng qua, rồi cũng chuẩn bị về nhà. Quanh năm suốt tháng, khó được mấy ngày đúng giờ tan làm, không cần gọi cơm hộp ở công ty, tất cả mọi người đều có chút vội vã, mồm năm miệng mười mà thương lượng buổi tối đi đâu chơi.
''Dụ tổng!'' Trợ lý dẫm giày cao gót chạy tới, nhét một túi giấy cho Dụ Lan Xuyên, ''Đây là bánh mật mẹ tôi mang đến, là đặc sản quê chúng tôi, cho ngài mang về nhà, thêm một món ăn.''
Dụ Lan Xuyên không bắt người tay mềm(*), nhận quà đều giống như tiếp nhận cung ứng, cẩn thận mà gật đầu một cái: ''Ừ, thay tôi chúc mừng năm mới với cha mẹ cô.''
(*)xuyên tạc từ câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm
Trợ lý ngượng ngùng mà cười với anh, xoắn tay mất tự nhiên mà nói: ''Tôi còn... Có một yêu cầu quá đáng...''
Dụ tổng cao nhã mà nhìn cô, nghĩ thầm: ''Việc này xin thứ cho kẻ bất tài, tôi rất phản đối tình yêu văn phòng.''
Liền nghe trợ lý nói: '''Phù xua thủy nghịch' lần trước ngài đưa, có còn không?''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
''Đúng đúng!'' Bên cạnh lập tức có người hưởng ứng, ''Rất linh, kì thủy nghịch lần trước, máy tính của tôi cũng không hỏng!''
''Sao thổ lập tức lại tiến vào chu kỳ ngược chiều!''
''Ôi trời, chúng không thể yên ổn mà quay sao? Tôi cứ nói sao hai ngày nay lại bị sái cổ!''
''Dụ tổng, có thể lại nói một chút với bạn của anh, mang cho tôi một cái phù đổi vận vào năm mới không?''
Dụ tổng nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm:
/53
|