''Đây là cháu của Hàn đại ca,'' Vừa ngồi xuống, lão Dương đại gia thấy vẻ mặt Dụ Lan Xuyên mờ mịt, liền giới thiệu, ''Năm đó 'Phù Lương Nguyệt' Hàn Trinh Hàn đại ca, tinh thông kỳ môn bát quái, chưởng pháp cũng là nhất tuyệt. Đáng tiếc tiểu Xuyên con sinh muộn, không có cơ hội thấy mặt.''
Hàn Đông Thăng: ''Hổ thẹn, hổ thẹn.''
Lần đầu tiên Dụ Lan Xuyên nghe người khác nhắc đến ''Phù Lương Nguyệt'', liền cảm thấy có loại tiên khí xuất trần, cảm giác người này phải là một nam tử mảnh khảnh mặc trường bào, tay áo rộng rãi mờ ảo, đứng trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, như thể lập tức muốn đạp không cưỡi gió mà đi. Vậy mà vị Hàn tiên sinh trước mặt này, giống như là từ trái nghĩa của ''Tiên khí''.
Anh ta có một gương mặt bánh quả hồng, bởi vì nụ cười như được sắp xếp trước thật vẹn toàn, luôn phảng phất có chút không thả lỏng được, nói một câu, gật đầu một cái, ngay cả thằng bé như Lưu Trọng Tề bưng trà rót nước cho anh ta, anh ta cũng vội vàng đứng lên nhận. Từ thần kinh đến thân thể, đều giống như dây cót cao cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên phía trước, kính hiến ân cần cho người ta.
Dụ Lan Xuyên liền khách khí ''Ừm'' một tiếng: ''Tôi nghe ông Dương nói, anh cũng ở đây à?''
''Trước kia ở đây,'' Hàn Đông Thăng vừa nói, nụ cười có chút chua chát, ''Những năm trước giá nhà tăng khiến người người sợ hãi, người môi giới đến hỏi, mà chúng tôi lại chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nghe được đầu đều choáng váng. Chính phủ lại luôn nói muốn điều tiết khống chế, chúng tôi cũng cảm thấy giá nhà này cũng đã đến điểm cao nhất, thị trường chứng khoán lúc ấy lại đang nóng, một lần vượt ngưỡng sáu ngàn điểm, tiền người ta đều là tăng gấp mấy lần, nhìn thấy mà thèm, liền... Bán luôn cái nhà cũ này. Nào biết... Aiz, sinh không gặp thời, chúng tôi không hề giàu lên, vừa chuyển tiền phòng vào thị trường chứng khoán, cổ phiếu liền dừng tăng, còn giá nhà lại tăng cao hơn! Để Tiểu Dụ gia chê cười rồi, có lẽ tôi là trời sinh khuyết điểm tài mệnh.''(*)
(*)phần chứng khoán thì mình dịch đại ý vì không hiểu lắm, có sai sót thì bỏ qua nha
(*)khuyết điểm tài mệnh: ý là không có số giàu lên
Lão Dương đại gia hỏi: ''Cậu bán nhà bên này thì đi đâu ở?''
''À, những năm trước nhạc mẫu cháu mất, chúng cháu liền dọn đến ở với nhạc phụ, cũng để dễ chăm sóc ông ấy, chỉ là bên kia không có trường học tốt, lên tiểu học, chất lượng trường học thật sự là quá kém, mắt thấy sắp làm chậm trễ thằng bé, lúc này mới lại nhờ người nghĩ cách, mất sức trâu bò mới lấy được một vị trí dự thính, trở về bên này đi học. Người lớn chúng cháu chịu khổ chút không hề gì, không phải đều là vì đứa nhỏ sao?'' Hàn Đông Thăng nói, ''Cũng may cháu lớn lên từ nhỏ ở viện này, cũng có chút mặt mũi với nhóm phố phường cũ, chúng cháu thuê phòng giá cũng rẻ hơn trên thị trường.''
''Hiểu rồi,'' Dụ Lan Xuyên nói trong lòng, ''Chuyện xưa của một cây rau hẹ(*) đòi bành trướng, ảo tưởng phất nhanh sau một đêm.''
(*)cây rau hẹ: ý chỉ người mới chơi cổ phiếu, chỉ biết nhìn bề mặt lên xuống của cổ phiếu, không biết xem xét báo cáo kế toán, lưu thông tiền tệ,...
Bản thân Dụ Lan Xuyên không quá thích rảnh rỗi tán gẫu, nhất là lúng túng tán gẫu cùng người không quen biết, theo anh, câu thông không có hiệu quả còn không bằng mọi người tự chơi điện thoại của mình.
''Tiểu Dụ gia công tác về tài chính, bình thường đi làm chắc là xem biểu đồ chứng khoán đúng không?'' Hàn Đông Thăng cười đến mức thấy răng không thấy mắt, nói, ''Có rảnh đề cử cho tôi mấy loại cổ phiếu, à, bây giờ cậu đang cầm loại cổ phiếu nào.''
Dụ Lan Xuyên nhẫn nại trả lời: ''Tôi không phải là nhà giao dịch, gần đây tiền dư không nhiều lắm, đi làm cũng bận rộn, không có thời gian theo dõi chỉ số thị trường, đã sớm rút lui.''
''Aiz, vậy thật đáng tiếc,''Hàn Đông Thăng lại thò gần tới, ''Nhân viên nội bộ các cậu, tin tức linh thông, chắc cũng phải biết mua cái nào có thể kiếm mà không thua lỗ chứ!''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Tào đa vô khẩu.(*)
(*)tào đa vô khẩu: cảm thấy mệt mỏi, không biết nên nói gì.
Hàn Đông Thăng nói là tới ''Chào hỏi'', một lời chào hỏi mất hơn một tiếng. Mông người này nặng tựa Thái Sơn, thắt lưng Dụ Lan Xuyên cũng bắt đầu mơ hồ đau, vậy mà Hàn tiên sinh thao thao bất tuyệt còn không có ý muốn cáo từ.
Người duy nhất vui mừng, chỉ sợ sẽ là bạn học nhỏ Lưu Trọng Tề. Lợi dụng thời gian này, cậu đã vụng trộm mở ra phụ đề tiếng Trung, xem xong.
Cũng may lúc này, lại có người gõ cửa nhà anh. Dụ Lan Xuyên được tạm nghỉ trong chốc lát, vội vàng ra cửa xem.
Người gõ cửa chỉ vào nhà cách vách của bà Trương Mỹ Trân hỏi: ''Ngại quá, làm phiền rồi, xin hỏi cách vách không có ai ở nhà sao?''
Dụ Lan Xuyên liếc mắt nhìn: ''Đi làm rồi, anh có chuyện gì không?''
Người gõ cửa nói: ''Anh có phương thức liên lạc với nhà bọn họ không? Tôi ở lầu dưới, nhà bọn họ có thể là bị vỡ ống nước rồi, nước chảy cả xuống lầu dưới.''
Lúc này, bà Trương Mỹ Trân vẫn còn đang tắm nắng ở Tam Á, Cam Khanh nhận được điện thoại, đồ hóa trang cũng chưa kịp tháo, trong mùa đông khắc nghiệt cô xách váy dài, ngược gió một đường chạy như điên, giống như đóng phim hành động nghệ thuật.
Lúc vừa chạy đến thang máy, lại gặp phải một thằng bé lạ mặt, có bộ dáng giống học sinh tiểu học lớp 3, đeo cặp sách, lúc nhìn người khác giương mắt không ngẩng đầu, giống như thể trợn trắng mắt, trong miệng còn nhai kẹo cao su. Cam Khanh không để ý lắm, lầu này là khu phòng học, thường có trẻ con lạ mặt chuyển tới, học tiểu học xong liền rời khỏi.
Thấy thằng bé vẫn không ngừng nhìn chằm chằm mình, cô đành rũ mí mắt, cố gắng che khuất con ngươi kinh dị, còn duỗi tay sửa lại tóc dài lộn xộn, đề phòng hình tượng bà cốt kinh thế hãi tục này hù dọa hỏng mất đóa hoa của tổ quốc.
Không nghĩ tới học sinh tiểu học lại chủ động nói chuyện với cô: ''Chào chị.''
Cam Khanh còn chưa thở đều liền cười với cậu một cái.
''Em là Hàn Chu vừa chuyển đến phòng 804, năm nay 8 tuổi, học lớp 3. Chị, chị thích thần bóng tối Gunara(*) sao?''
(*)nhân vật phản diện trong phim hoạt hình Nàng tiên ma thuật Balala của TQ
Cam Khanh không hiểu ra sao, nghe tên liền có cảm giác vị thần này không phải là người tốt lành gì: ''Cũng bình thường?''
Thang máy tới, bạn nhỏ Hàn Chu một tay nhét túi quần, một tay ngăn trở cửa thang máy, nghiêng người bốn mươi lăm độ, hơi nhếch mày, ngẩng mặt tạo một cái dáng lõm(*): ''Chị, em thấy chị rất xinh đẹp, chị có đồng ý lấy kết hôn làm tiền đề hẹn hò với em không?''
(*)dáng lõm: ngôn ngữ mạng TQ, mô tả người cố tình xây dựng hình tượng bản thân, làm màu thu hút sự chú ý của người khác.
Cam Khanh thật lâu chưa gặp qua hùng hài tử
Hàn Đông Thăng: ''Hổ thẹn, hổ thẹn.''
Lần đầu tiên Dụ Lan Xuyên nghe người khác nhắc đến ''Phù Lương Nguyệt'', liền cảm thấy có loại tiên khí xuất trần, cảm giác người này phải là một nam tử mảnh khảnh mặc trường bào, tay áo rộng rãi mờ ảo, đứng trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, như thể lập tức muốn đạp không cưỡi gió mà đi. Vậy mà vị Hàn tiên sinh trước mặt này, giống như là từ trái nghĩa của ''Tiên khí''.
Anh ta có một gương mặt bánh quả hồng, bởi vì nụ cười như được sắp xếp trước thật vẹn toàn, luôn phảng phất có chút không thả lỏng được, nói một câu, gật đầu một cái, ngay cả thằng bé như Lưu Trọng Tề bưng trà rót nước cho anh ta, anh ta cũng vội vàng đứng lên nhận. Từ thần kinh đến thân thể, đều giống như dây cót cao cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên phía trước, kính hiến ân cần cho người ta.
Dụ Lan Xuyên liền khách khí ''Ừm'' một tiếng: ''Tôi nghe ông Dương nói, anh cũng ở đây à?''
''Trước kia ở đây,'' Hàn Đông Thăng vừa nói, nụ cười có chút chua chát, ''Những năm trước giá nhà tăng khiến người người sợ hãi, người môi giới đến hỏi, mà chúng tôi lại chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, nghe được đầu đều choáng váng. Chính phủ lại luôn nói muốn điều tiết khống chế, chúng tôi cũng cảm thấy giá nhà này cũng đã đến điểm cao nhất, thị trường chứng khoán lúc ấy lại đang nóng, một lần vượt ngưỡng sáu ngàn điểm, tiền người ta đều là tăng gấp mấy lần, nhìn thấy mà thèm, liền... Bán luôn cái nhà cũ này. Nào biết... Aiz, sinh không gặp thời, chúng tôi không hề giàu lên, vừa chuyển tiền phòng vào thị trường chứng khoán, cổ phiếu liền dừng tăng, còn giá nhà lại tăng cao hơn! Để Tiểu Dụ gia chê cười rồi, có lẽ tôi là trời sinh khuyết điểm tài mệnh.''(*)
(*)phần chứng khoán thì mình dịch đại ý vì không hiểu lắm, có sai sót thì bỏ qua nha
(*)khuyết điểm tài mệnh: ý là không có số giàu lên
Lão Dương đại gia hỏi: ''Cậu bán nhà bên này thì đi đâu ở?''
''À, những năm trước nhạc mẫu cháu mất, chúng cháu liền dọn đến ở với nhạc phụ, cũng để dễ chăm sóc ông ấy, chỉ là bên kia không có trường học tốt, lên tiểu học, chất lượng trường học thật sự là quá kém, mắt thấy sắp làm chậm trễ thằng bé, lúc này mới lại nhờ người nghĩ cách, mất sức trâu bò mới lấy được một vị trí dự thính, trở về bên này đi học. Người lớn chúng cháu chịu khổ chút không hề gì, không phải đều là vì đứa nhỏ sao?'' Hàn Đông Thăng nói, ''Cũng may cháu lớn lên từ nhỏ ở viện này, cũng có chút mặt mũi với nhóm phố phường cũ, chúng cháu thuê phòng giá cũng rẻ hơn trên thị trường.''
''Hiểu rồi,'' Dụ Lan Xuyên nói trong lòng, ''Chuyện xưa của một cây rau hẹ(*) đòi bành trướng, ảo tưởng phất nhanh sau một đêm.''
(*)cây rau hẹ: ý chỉ người mới chơi cổ phiếu, chỉ biết nhìn bề mặt lên xuống của cổ phiếu, không biết xem xét báo cáo kế toán, lưu thông tiền tệ,...
Bản thân Dụ Lan Xuyên không quá thích rảnh rỗi tán gẫu, nhất là lúng túng tán gẫu cùng người không quen biết, theo anh, câu thông không có hiệu quả còn không bằng mọi người tự chơi điện thoại của mình.
''Tiểu Dụ gia công tác về tài chính, bình thường đi làm chắc là xem biểu đồ chứng khoán đúng không?'' Hàn Đông Thăng cười đến mức thấy răng không thấy mắt, nói, ''Có rảnh đề cử cho tôi mấy loại cổ phiếu, à, bây giờ cậu đang cầm loại cổ phiếu nào.''
Dụ Lan Xuyên nhẫn nại trả lời: ''Tôi không phải là nhà giao dịch, gần đây tiền dư không nhiều lắm, đi làm cũng bận rộn, không có thời gian theo dõi chỉ số thị trường, đã sớm rút lui.''
''Aiz, vậy thật đáng tiếc,''Hàn Đông Thăng lại thò gần tới, ''Nhân viên nội bộ các cậu, tin tức linh thông, chắc cũng phải biết mua cái nào có thể kiếm mà không thua lỗ chứ!''
Dụ Lan Xuyên: ''...''
Tào đa vô khẩu.(*)
(*)tào đa vô khẩu: cảm thấy mệt mỏi, không biết nên nói gì.
Hàn Đông Thăng nói là tới ''Chào hỏi'', một lời chào hỏi mất hơn một tiếng. Mông người này nặng tựa Thái Sơn, thắt lưng Dụ Lan Xuyên cũng bắt đầu mơ hồ đau, vậy mà Hàn tiên sinh thao thao bất tuyệt còn không có ý muốn cáo từ.
Người duy nhất vui mừng, chỉ sợ sẽ là bạn học nhỏ Lưu Trọng Tề. Lợi dụng thời gian này, cậu đã vụng trộm mở ra phụ đề tiếng Trung, xem xong
Cũng may lúc này, lại có người gõ cửa nhà anh. Dụ Lan Xuyên được tạm nghỉ trong chốc lát, vội vàng ra cửa xem.
Người gõ cửa chỉ vào nhà cách vách của bà Trương Mỹ Trân hỏi: ''Ngại quá, làm phiền rồi, xin hỏi cách vách không có ai ở nhà sao?''
Dụ Lan Xuyên liếc mắt nhìn: ''Đi làm rồi, anh có chuyện gì không?''
Người gõ cửa nói: ''Anh có phương thức liên lạc với nhà bọn họ không? Tôi ở lầu dưới, nhà bọn họ có thể là bị vỡ ống nước rồi, nước chảy cả xuống lầu dưới.''
Lúc này, bà Trương Mỹ Trân vẫn còn đang tắm nắng ở Tam Á, Cam Khanh nhận được điện thoại, đồ hóa trang cũng chưa kịp tháo, trong mùa đông khắc nghiệt cô xách váy dài, ngược gió một đường chạy như điên, giống như đóng phim hành động nghệ thuật.
Lúc vừa chạy đến thang máy, lại gặp phải một thằng bé lạ mặt, có bộ dáng giống học sinh tiểu học lớp 3, đeo cặp sách, lúc nhìn người khác giương mắt không ngẩng đầu, giống như thể trợn trắng mắt, trong miệng còn nhai kẹo cao su. Cam Khanh không để ý lắm, lầu này là khu phòng học, thường có trẻ con lạ mặt chuyển tới, học tiểu học xong liền rời khỏi.
Thấy thằng bé vẫn không ngừng nhìn chằm chằm mình, cô đành rũ mí mắt, cố gắng che khuất con ngươi kinh dị, còn duỗi tay sửa lại tóc dài lộn xộn, đề phòng hình tượng bà cốt kinh thế hãi tục này hù dọa hỏng mất đóa hoa của tổ quốc.
Không nghĩ tới học sinh tiểu học lại chủ động nói chuyện với cô: ''Chào chị.''
Cam Khanh còn chưa thở đều liền cười với cậu một cái.
''Em là Hàn Chu vừa chuyển đến phòng 804, năm nay 8 tuổi, học lớp 3. Chị, chị thích thần bóng tối Gunara(*) sao?''
(*)nhân vật phản diện trong phim hoạt hình Nàng tiên ma thuật Balala của TQ
Cam Khanh không hiểu ra sao, nghe tên liền có cảm giác vị thần này không phải là người tốt lành gì: ''Cũng bình thường?''
Thang máy tới, bạn nhỏ Hàn Chu một tay nhét túi quần, một tay ngăn trở cửa thang máy, nghiêng người bốn mươi lăm độ, hơi nhếch mày, ngẩng mặt tạo một cái dáng lõm(*): ''Chị, em thấy chị rất xinh đẹp, chị có đồng ý lấy kết hôn làm tiền đề hẹn hò với em không?''
(*)dáng lõm: ngôn ngữ mạng TQ, mô tả người cố tình xây dựng hình tượng bản thân, làm màu thu hút sự chú ý của người khác.
Cam Khanh thật lâu chưa gặp qua hùng hài tử
/53
|