Trời! Không phải chứ chỉ là cái vòng bằng vàng thôi mà có cần phải cẩn thận vậy không. Cô thật không hiểu nha.
“Chiếc vòng này đối với anh rất quan trọng nên anh không muốn em bỏ ra.”
Tiểu Hi còn chưa kịp giãy nảy đã bị Hiểu Linh mắng “Cậu muốn tháo ra làm cái gì. Cái này không phải là tín vật định ước Nguyên ca tặng cậu hay sao? Cậu tháo ra là không chấp nhận Nguyên ca nhà bọn tớ à?”
“Đồ ngốc.” Lạc Trâm bụm miệng cười.
Cả bọn xúm lại huyên thuyên bàn về cái vòng của Tiểu Hi.
Lạc Nguyên nhân cơ hội bọn họ không chú ý nhanh chóng chuồn đi, nếu không e rằng sẽ bị tra hỏi đến trễ giờ mất.
Trên đường anh ghé qua trụ sở của Tiêu Khang và Phương Mặc bàn chuyện.
Anh phải đợi ở phòng chờ một lúc Tiêu Khang mới qua.
“Xin lỗi tớ có chút việc. Việc kia thế nào rồi?” Tiêu Khang từ cửa đi vào.
“Tớ đã gắn thiết bị định vị toàn cầu cho cô bé đeo, như vậy các cậu chỉ cần theo dõi qua máy, không cần tốn nhiều người theo dõi cô ấy, tránh rút dây động rừng.”
“Ừ! Gần đây bên Phương Mặc có vài vụ án lớn nên cũng không thể chi viện cho chúng ta nhiều người, như thế thì tốt quá.” Tiêu Khang vui mừng nói.
“Bên kia các cậu điều tra sao rồi?”
“Không có tiến triển, chúng ta chỉ có thể dựa vào lần này. Nhưng cô nhóc nhà cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”
“Hết cách, nếu các cậu không tìm ra chứng cứ buộc tội, chúng ta chỉ còn cách đem mồi ra nhử thôi.”
“Nhưng Lạc Nguyên à! Cậu có từng nghĩ nếu chúng ta không kịp thời hành động cô bé có thể chết không?”
“Chúng ta đã lên kế hoạch vô cùng chi tiết, thiên la địa võng chúng ta đã bố trí gần cả năm nay, không thể có sai xót, cậu không tin tớ cũng phải tin chính bản thân mình và Phương Mặc chứ. Hai cậu đã theo vụ tiểu Vy bao lâu nay, không thể lại bỏ giữa chừng, Tiêu Khang, cậu biết tiểu Vy nhà tớ chết rất thảm mà. Tớ không thể để cho kẻ đó tiếp tục sống ngoài vòng pháp luật.”
Tiêu Khang và Phương Mặc học chung với anh từ hồi cấp ba, cả hai cũng rất thân với tiểu Vy. Ba Tiêu Khang vốn là luật sư nổi tiếng của thành phố còn ba mẹ Phương Mặc đều làm cho cơ quan nhà nước . Năm ấy, anh và Tiêu Khang cùng đi du học, anh học Kinh tế còn Tiêu Khang theo ngành Luật. Phương Mặc thì ở lại học ở trường cảnh sát thành phố. Lúc tiểu Vy mới dọn ra ngoài sống, Phương Mặc cũng thường xuyên giúp đỡ cô khi anh đi du học chưa về.
Sau đó, anh về nước tiếp quản công việc của bố mẹ, Tiêu Khang về làm ở Viện Kiểm soát thành phố, Phương Mặc thì làm ở cục cảnh sát hình sự thành phố. Ba người vẫn thường xuyên gặp gỡ nhau như thời còn đi học.
Sau khi tiểu Vy chết, hai người cũng hết sức giúp anh điều tra hung thủ, nhưng với chứng cứ ít ỏi bọn họ không thể làm gì hơn.
(1) Cognac là một loại rượu mạnh tại Pháp, nổi tiếng thế giới, như Trung Quốc có rượu Ngũ gia Bì và Mai Quế Lộ. Chính rượu Mai Quế Lộ này đã làm tướng Quan Công chém rớt đầu Nhan Lương Văn Xú.
Brandy là một loại rượu được cất từ rượu chát mà ra, Cognac cũng vậy, họ dùng champagne cất ra. Xứ nào cũng có Brandy, nhưng Brandy là Brandy còn Cognac là Cognac. Cognac tên một làng của Pháp chuyên môn cất chế ra rượu mạnh, nên lấy tên cho rượu luôn. Như ta có làng Bát Tràng nổi tiếng với đồ gốm Bát Tràng.
Cognac nằm ở miền Nam nước Pháp, rộng khoảng 250 ngàn acres (Acre = mẫu Anh = 0,4 hectare = 4000m²) như vậy rộng khỏang 100 hecta thì phải.
Rượu chát khi đun nóng đến một nhiệt độ vừa đến 173° F (tương đương 78.3 độ C) thì bốc thành ethyl-alcohol. Hơi nóng được đông lạnh lại thành một chất rượu mạnh, chính ông lái rượu và chủ lò cất rượu uống ly rượu đầu tiên thì té chỏng gọng, ngủ khò nguyên đêm. Thức dậy cả hai lấy làm hoan hỉ vô cùng. Nhưng muốn trở thành Brandy thì phải chưng cất thêm một lần nữa, uống vài ly rồi thì khà vào lò, lò phựt lửa thì thành công.
Mỗi loại Cognac làm ra cho một mùa nho, thường thường người ta chứa trong một hầm sâu, gọi là Chais. Vì sâu dưới đất thì không khí không bị thay đổi nhiều như trên mặt đất, càng sâu càng tốt, dưới sâu thì không khí oxygen không nhiều, không làm cho rượu chua, như vậy mới tốt cho rượu. Rồi người ta đóng số, và năm cất dưới hầm. Rồi chờ vài chục năm thì khui hầm ra bán, mỗi hầm rượu bán ra thì con cháu 3 đời ăn không hết số tiền lời đó.
Cho dù thùng kín đến mấy, không một giọt nào chảy ra được, nhưng khi khui ra thì rượu đã mất từ 3 đến 4 % trọng lượng thể tích, mà chủ lò thường nhún vai gọi là phần của Thiên Thần giữ cửa “à la part des anges”.
Như vậy toàn tỉnh Cognac hàng năm Thiên Thần đã nhậu khoảng 15 triệu lít rượu.
Xuống những hầm rượu sâu thấy vách tường đá có những lớp rêu đen nghịt bởi nấm fungus (khoa học gọi là: Torula compniacencis fungus). Đó là bằng chứng cho thấy rượu được thiên thần thời gian nhúng tay vào.
Khoảng 5 năm đầu tiên trong thùng tônô chất tannin của cây sồi tác dụng với chất acid của cognac rượu, rồi giảm lần lần theo thời gian.
Sau 5 năm nữa thì màu vàng nhạt sẽ biến thành màu vàng hổ phách, thì vị chi rượu đã 10 tuổi rồi. Nhưng không phải để quá lâu, nếu để quá lâu thì coi chừng Thiên Thần nhậu sạch bách chỉ còn thùng không mà thôi.
Nhưng tại sao chai rượu Cognac lại ghi 50 năm tuổi thọ? Là vì họ chờ đến năm thứ 10 thì họ khui thùng tônô rồi sớt ra chai cất vào chỗ khác.
“Chiếc vòng này đối với anh rất quan trọng nên anh không muốn em bỏ ra.”
Tiểu Hi còn chưa kịp giãy nảy đã bị Hiểu Linh mắng “Cậu muốn tháo ra làm cái gì. Cái này không phải là tín vật định ước Nguyên ca tặng cậu hay sao? Cậu tháo ra là không chấp nhận Nguyên ca nhà bọn tớ à?”
“Đồ ngốc.” Lạc Trâm bụm miệng cười.
Cả bọn xúm lại huyên thuyên bàn về cái vòng của Tiểu Hi.
Lạc Nguyên nhân cơ hội bọn họ không chú ý nhanh chóng chuồn đi, nếu không e rằng sẽ bị tra hỏi đến trễ giờ mất.
Trên đường anh ghé qua trụ sở của Tiêu Khang và Phương Mặc bàn chuyện.
Anh phải đợi ở phòng chờ một lúc Tiêu Khang mới qua.
“Xin lỗi tớ có chút việc. Việc kia thế nào rồi?” Tiêu Khang từ cửa đi vào.
“Tớ đã gắn thiết bị định vị toàn cầu cho cô bé đeo, như vậy các cậu chỉ cần theo dõi qua máy, không cần tốn nhiều người theo dõi cô ấy, tránh rút dây động rừng.”
“Ừ! Gần đây bên Phương Mặc có vài vụ án lớn nên cũng không thể chi viện cho chúng ta nhiều người, như thế thì tốt quá.” Tiêu Khang vui mừng nói.
“Bên kia các cậu điều tra sao rồi?”
“Không có tiến triển, chúng ta chỉ có thể dựa vào lần này. Nhưng cô nhóc nhà cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”
“Hết cách, nếu các cậu không tìm ra chứng cứ buộc tội, chúng ta chỉ còn cách đem mồi ra nhử thôi.”
“Nhưng Lạc Nguyên à! Cậu có từng nghĩ nếu chúng ta không kịp thời hành động cô bé có thể chết không?”
“Chúng ta đã lên kế hoạch vô cùng chi tiết, thiên la địa võng chúng ta đã bố trí gần cả năm nay, không thể có sai xót, cậu không tin tớ cũng phải tin chính bản thân mình và Phương Mặc chứ. Hai cậu đã theo vụ tiểu Vy bao lâu nay, không thể lại bỏ giữa chừng, Tiêu Khang, cậu biết tiểu Vy nhà tớ chết rất thảm mà. Tớ không thể để cho kẻ đó tiếp tục sống ngoài vòng pháp luật.”
Tiêu Khang và Phương Mặc học chung với anh từ hồi cấp ba, cả hai cũng rất thân với tiểu Vy. Ba Tiêu Khang vốn là luật sư nổi tiếng của thành phố còn ba mẹ Phương Mặc đều làm cho cơ quan nhà nước . Năm ấy, anh và Tiêu Khang cùng đi du học, anh học Kinh tế còn Tiêu Khang theo ngành Luật. Phương Mặc thì ở lại học ở trường cảnh sát thành phố. Lúc tiểu Vy mới dọn ra ngoài sống, Phương Mặc cũng thường xuyên giúp đỡ cô khi anh đi du học chưa về.
Sau đó, anh về nước tiếp quản công việc của bố mẹ, Tiêu Khang về làm ở Viện Kiểm soát thành phố, Phương Mặc thì làm ở cục cảnh sát hình sự thành phố. Ba người vẫn thường xuyên gặp gỡ nhau như thời còn đi học.
Sau khi tiểu Vy chết, hai người cũng hết sức giúp anh điều tra hung thủ, nhưng với chứng cứ ít ỏi bọn họ không thể làm gì hơn.
(1) Cognac là một loại rượu mạnh tại Pháp, nổi tiếng thế giới, như Trung Quốc có rượu Ngũ gia Bì và Mai Quế Lộ. Chính rượu Mai Quế Lộ này đã làm tướng Quan Công chém rớt đầu Nhan Lương Văn Xú.
Brandy là một loại rượu được cất từ rượu chát mà ra, Cognac cũng vậy, họ dùng champagne cất ra. Xứ nào cũng có Brandy, nhưng Brandy là Brandy còn Cognac là Cognac. Cognac tên một làng của Pháp chuyên môn cất chế ra rượu mạnh, nên lấy tên cho rượu luôn. Như ta có làng Bát Tràng nổi tiếng với đồ gốm Bát Tràng.
Cognac nằm ở miền Nam nước Pháp, rộng khoảng 250 ngàn acres (Acre = mẫu Anh = 0,4 hectare = 4000m²) như vậy rộng khỏang 100 hecta thì phải.
Rượu chát khi đun nóng đến một nhiệt độ vừa đến 173° F (tương đương 78.3 độ C) thì bốc thành ethyl-alcohol. Hơi nóng được đông lạnh lại thành một chất rượu mạnh, chính ông lái rượu và chủ lò cất rượu uống ly rượu đầu tiên thì té chỏng gọng, ngủ khò nguyên đêm. Thức dậy cả hai lấy làm hoan hỉ vô cùng. Nhưng muốn trở thành Brandy thì phải chưng cất thêm một lần nữa, uống vài ly rồi thì khà vào lò, lò phựt lửa thì thành công.
Mỗi loại Cognac làm ra cho một mùa nho, thường thường người ta chứa trong một hầm sâu, gọi là Chais. Vì sâu dưới đất thì không khí không bị thay đổi nhiều như trên mặt đất, càng sâu càng tốt, dưới sâu thì không khí oxygen không nhiều, không làm cho rượu chua, như vậy mới tốt cho rượu. Rồi người ta đóng số, và năm cất dưới hầm. Rồi chờ vài chục năm thì khui hầm ra bán, mỗi hầm rượu bán ra thì con cháu 3 đời ăn không hết số tiền lời đó.
Cho dù thùng kín đến mấy, không một giọt nào chảy ra được, nhưng khi khui ra thì rượu đã mất từ 3 đến 4 % trọng lượng thể tích, mà chủ lò thường nhún vai gọi là phần của Thiên Thần giữ cửa “à la part des anges”.
Như vậy toàn tỉnh Cognac hàng năm Thiên Thần đã nhậu khoảng 15 triệu lít rượu.
Xuống những hầm rượu sâu thấy vách tường đá có những lớp rêu đen nghịt bởi nấm fungus (khoa học gọi là: Torula compniacencis fungus). Đó là bằng chứng cho thấy rượu được thiên thần thời gian nhúng tay vào.
Khoảng 5 năm đầu tiên trong thùng tônô chất tannin của cây sồi tác dụng với chất acid của cognac rượu, rồi giảm lần lần theo thời gian.
Sau 5 năm nữa thì màu vàng nhạt sẽ biến thành màu vàng hổ phách, thì vị chi rượu đã 10 tuổi rồi. Nhưng không phải để quá lâu, nếu để quá lâu thì coi chừng Thiên Thần nhậu sạch bách chỉ còn thùng không mà thôi.
Nhưng tại sao chai rượu Cognac lại ghi 50 năm tuổi thọ? Là vì họ chờ đến năm thứ 10 thì họ khui thùng tônô rồi sớt ra chai cất vào chỗ khác.
/46
|