Chớp mắt, đã đến Lễ Quốc Khánh, ba mẹ Ngưu khăn gói lên đường thăm con gái, không ngờ con rể tương lai lại cho xe về đón.
Dưới sự tò mò và ghen tỵ của hàng xóm, má Ngưu nghênh ngang ngồi lên chiếc Lexus đời mới nhất của Lạc Nguyên.
Ba Ngưu tuy cũng thấy vui vì được con rể quan tâm nhưng vẫn không mấy tin tưởng với hiện thực đang xảy ra trước mắt.
Suốt chặn đường, mặt ông vẫn nhăn nhó đăm chiêu ngược lại với vẻ mặt hí hửng của má Ngưu. Khiến anh Trương tài xế không khỏi buồn cười vì hai người. Một người đi thăm còn gái mà vẻ mặt còn hơn đi đánh giặc, còn một người thì vui hơn nhặt được vàng.
Đến biệt thự Mộ gia, sau màn chào hỏi thâm tình và… dài lê thê vì má Ngưu quá nhiệt tình nên mọi người cứ thế đứng ngoài sân cả buổi mà không thể vào nhà.
Ba Ngưu vẫn giữ thái độ thận trọng vì vẫn chưa tin tưởng mọi người lắm. Nhưng trước cách cư xử lễ độ, chín chắn của Lạc Nguyên và thái độ thân tình của mọi người làm ông cũng yên tâm phần nào.
Mấy ngày ở đây, ông gần như đã hoàn toàn yên tâm rằng Tiểu Hi nhà ông không bị gạt, nhưng ông vẫn không hiểu tại sao Tiểu Hi con ông lại có thể lọt vào mắt một người tài giỏi, giàu có như Lạc Nguyên. Tuy Tiểu Hi cũng xinh đẹp, cũng đang là sinh viên nhưng những người như con bé ở thành phố này có hàng trăm hàng ngàn, làm sao con ông lại may mắn đến vậy.
Ông thật sự vô cùng băn khoăn.
Mấy hôm nay, ba Ngưu vì vấn đề này lại vô cùng lo lắng. Cuối cùng ông quyết định gặp trực tiếp Lạc Nguyên nói chuyện.
Buổi tối sau khi ăn cơm, ba Ngưu gọi Lạc Nguyên vào phòng mình đóng cửa không cho má Ngưu vào. Đợi anh ổn định ngồi xuống, ông mới nhăn mài truy vấn Lạc Nguyên.
“Lý do gì khiến cậu lại muốn qua lại với Tiểu Hi nhà tôi?”
Lạc Nguyên cúi đầu im lặng một lúc, sau đó hết sức lưu loát nói với ba Ngưu.
“Tiểu Hi là cô bé tốt bác ạ, cháu yêu mến sự trong sáng đáng yêu của em ấy.”
“Nhưng ở cái thành phố này không chỉ có một mình con gái tôi đáng yêu, với tôi, tôi không bao giờ tin có chuyện cổ tích. Cậu hãy cho tôi một giải thích thật hợp lý”. Nếu như có chuyện cổ tích thì má Ngưu đã không gặp phải một người vô dụng như ông, một người không thể đem lại cho bà một cuộc sống giàu sang sung sướng, đáng lẽ một người như bà phải gặp gỡ một người tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần.
Nhớ khi còn trẻ, má Ngưu nổi tiếng là xinh đẹp lại giỏi giang nhất trong xóm, bà không thiếu người theo đuổi, thậm chí ngay cả con trai của một người giàu nhất vùng cũng theo đuổi bà. Nhưng rồi sao, người giàu đương nhiên yêu cầu môn đăng hộ đối, bà chỉ là con một nhà nông dân tầm thường làm sao với tới.
Người đàn ông kia cùng má Ngưu thề non hẹn biển, xin người nhà đến hỏi cưới má Ngưu. Nhưng người nhà ông ta chê má Ngưu chỉ là con của một gia đình trung nông bình thường không xứng đáng với họ. Chuyện hôn nhân này họ nhất định không đồng ý. Ngày xưa, mọi người vẫn còn mang nặng lễ giáo, luôn tâm niệm áo mặc không qua khỏi đầu, làm sao người đàn ông kia có thể bất chấp gia đình vì má cho được, mà má Ngưu cũng không thể vì ông ta mà bất chấp tất cả. Lúc đó, ông ngoại Tiểu Hi giận quá đã gả má Ngưu cho ba Ngưu mà không đòi bất kỳ sính lễ gì. Ba Ngưu lúc đó chỉ là một đứa mồ côi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã phải làm công ở xưởng dệt, cơm ăn đắp đổi qua ngày làm sao dám mơ ước đến má Ngưu, một người con gái xinh đẹp giỏi giang chẳng khắc nào vì sao cao cao trên trời.
Tuy má Ngưu đối xử với ba Ngưu rất tốt nhưng trước giờ ba Ngưu luôn cảm thấy má Ngưu sống với ông là một thiệt thòi cho bà.
Mặc dù má Ngưu rất nhiều lần khẳng định bà rất hạnh phúc khi sống với ông nhưng ba Ngưu luôn cảm thấy bản thân mình không xứng với bà, ông luôn nghĩ bà xứng đáng có được một cuộc sống sung sướng hơn nếu gặp người khác không phải là ông.
Trong lòng Lạc Nguyên cảm thấy nếu không cho ba Ngưu một câu trả lời thỏa đáng e rằng ông sẽ không dễ dàng tin tưởng anh.
“Thật ra thì… Tiểu Hi có gương mặt rất giống với người vợ đã chết của cháu. Nhưng xin bác yên tâm, cháu rất chân thành với Tiểu Hi không có ý nghĩ dùng cô ấy thay thế vợ cháu. Tuy lúc đầu cũng có phần vì Tiểu Vy mà cháu chú ý đến Tiểu Hi nhưng sau này ở gần em ấy dần dần cháu cảm thấy yêu thích tính cách của Tiểu Hi. Xin bác tin cháu.” Lạc Nguyên không còn cách nào khác đành nói một lượt không cho ông xen vào để ông hiểu hết.
Anh ngừng một chút thấy ba Ngưu không có phản ứng, anh liền nói tiếp “Tính cách Tiểu Hi vốn dĩ rất thu hút người khác, càng hiểu em ấy người ta lại càng yêu mến em ấy hơn, bác cũng biết điều này chứ ạ! Nên con cũng dần dần yêu mến em ấy bằng tấm lòng của chính mình, đây hoàn toàn là sự thật xin bác tin tưởng con.”. Anh dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn ông.
Ba Ngưu trong lòng vô cùng bối rối, không biết nên nói thế nào với Lạc Nguyên.
“Tôi… thật ra... cậu…”
"Bác! Xin bác tin con, từ đầu đến cuối con không hề giấu giếm gì cô ấy, chuyện của tiểu Vy chúng con đã nói rõ với nhau."
Lạc Nguyên không ngừng dùng hết các lý lẽ để xin ba Ngưu đồng ý.
Trong lòng ba Ngưu hỗn loạn, ông nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Tiểu Hi quan trọng nhất, con bé hiện tại sống vô cùng vui vẻ, thay thế hay không thay thế thì đã sao miễn là con ông vui vẻ hạnh phúc là được.
Mà con bé đã biết việc này, nó đã chấp nhận thì ông còn cố chấp làm gì. Cho nên ông nhẹ nhàng nói với Lạc Nguyên “Nếu cậu làm con bé đau lòng dù một chút tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu. Tiểu Hi của chúng tôi bề ngòai lạc quan yêu đời nhưng rất dễ bị tổn thương.”
“Cậu cũng biết hai vợ chồng già chúng tôi chỉ có mình nó là nguồn sống cho quãng đời già cỗi sau này của mình.”
Tay Lạc Nguyên run run, có thể nào anh đang làm sai rồi không. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiểu Vy, chưa bao giờ nghĩ sẽ đồng thời gây tổn hại đến mọi người xung quanh Tiểu Hi. Nếu có việc gì xảy ra với cô, liệu ba mẹ Ngưu sẽ sống ra sao. Tâm trạng Lạc Nguyên trở nên rối loạn, liệu rằng anh có sai không?
Nắm chặc tay, anh mặc kệ, bao nhiêu sắp đặt đã gần nhận được kết quả, anh giờ không thể nghĩ nhiều như vậy chỉ có thể đi tiếp.
Anh sẽ bù đắp sau cho Tiểu Hi và gia đình cô ấy, chỉ cần anh cố gắng không để xảy ra sai xót gì nhất định không làm tổn hại đến Tiểu Hi.
Nhìn thấy sắc mặt Lạc Nguyên liên tục thay đổi, sau đó còn có vẻ như đang hạ quyết tâm làm việc gì đó, làm ba Ngưu cứ nghĩ anh đang hạ quyết tâm thực hiện lời hứa với ông. Cho nên ông vỗ vỗ vai Lạc Nguyên vui vẻ nói “Nửa đời sau của Tiểu Hi xin nhờ cậu chiếu cố nó.”
***
Mấy ngày nay má Ngưu lên đây thật như cá gặp nước, vừa được gặp thần tượng, vừa chơi vui vẻ mà không sợ ba Ngưu phiền lòng.
Lúc trước, Mộ Phàm đã từng làm ca sĩ và từng có vài bài hit rất nổi tiếng, sau này phải chuyển về làm kinh doanh phụ Lạc Nguyên cho nên anh không còn xuất hiện trên thị trường âm nhạc nữa.
Mẹ Ngưu vốn dĩ rất hâm mộ Mộ Phàm, bỗng dưng anh đột ngột ngưng hoạt động không xuất hiện trên tivi làm bà buồn biết bao nhiêu lâu. Được gặp Mộ Phàm ngòai đời thực cò ngì sung sướng hơn, mẹ Ngưu không ngừng bày tỏ sự hâm mộ của mình đối với anh, còn không ngần ngại nhận anh làm con nuôi, thân thiết hơn cả Tiểu Hi.
Mộ Phàm bỗng dưng được quan tâm chăm sóc cảm thấy vô cùng cảm động, mấy ngày nay lại liên tục được má Ngưu tâng bốc không khỏi đắc ý, bám riết với má Ngưu như hình với bóng.
Bọn Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương cũng không ngừng bám lấy má Ngưu. Má Ngưu không ngừng dạy hư bọn họ, đêm nào cũng tổ chức đánh bài, chơi lô tô đến sáng.
Sáng nay, cả bọn lôi kéo má Ngưu mua sắm vì ngày mai hai người phải về quê rồi.
Mọi người kéo má Ngưu đến khu XYZ Plaza mua sắm, đầu tiên là đến khu hàng gia dụng, sau khi má Ngưu nhìn thấy bảng giá thì không ngừng nhăn mặt, rồi lại lắc đầu. So với tưởng tượng của má Ngưu thì giá ở đây còn cao gấp mấy lần. Bà sợ quá, vội vội vàng vàng kéo cả bọn bỏ đi.
Hiểu Linh hiểu ý kéo bà lại “Mẹ! Yên tâm đi có Lạc Nguyên trả tiền, chúng ta không cần lo.”
Má Ngưu sờ sờ túi mình, nhăn mặt nói với mọi người “Ba mẹ làm cả đời cũng không sắm nổi đồ trong đây đâu con, tiền đâu mà trả lại cho Lạc Nguyên, chúng ta nên đi thôi.”
Dưới sự tò mò và ghen tỵ của hàng xóm, má Ngưu nghênh ngang ngồi lên chiếc Lexus đời mới nhất của Lạc Nguyên.
Ba Ngưu tuy cũng thấy vui vì được con rể quan tâm nhưng vẫn không mấy tin tưởng với hiện thực đang xảy ra trước mắt.
Suốt chặn đường, mặt ông vẫn nhăn nhó đăm chiêu ngược lại với vẻ mặt hí hửng của má Ngưu. Khiến anh Trương tài xế không khỏi buồn cười vì hai người. Một người đi thăm còn gái mà vẻ mặt còn hơn đi đánh giặc, còn một người thì vui hơn nhặt được vàng.
Đến biệt thự Mộ gia, sau màn chào hỏi thâm tình và… dài lê thê vì má Ngưu quá nhiệt tình nên mọi người cứ thế đứng ngoài sân cả buổi mà không thể vào nhà.
Ba Ngưu vẫn giữ thái độ thận trọng vì vẫn chưa tin tưởng mọi người lắm. Nhưng trước cách cư xử lễ độ, chín chắn của Lạc Nguyên và thái độ thân tình của mọi người làm ông cũng yên tâm phần nào.
Mấy ngày ở đây, ông gần như đã hoàn toàn yên tâm rằng Tiểu Hi nhà ông không bị gạt, nhưng ông vẫn không hiểu tại sao Tiểu Hi con ông lại có thể lọt vào mắt một người tài giỏi, giàu có như Lạc Nguyên. Tuy Tiểu Hi cũng xinh đẹp, cũng đang là sinh viên nhưng những người như con bé ở thành phố này có hàng trăm hàng ngàn, làm sao con ông lại may mắn đến vậy.
Ông thật sự vô cùng băn khoăn.
Mấy hôm nay, ba Ngưu vì vấn đề này lại vô cùng lo lắng. Cuối cùng ông quyết định gặp trực tiếp Lạc Nguyên nói chuyện.
Buổi tối sau khi ăn cơm, ba Ngưu gọi Lạc Nguyên vào phòng mình đóng cửa không cho má Ngưu vào. Đợi anh ổn định ngồi xuống, ông mới nhăn mài truy vấn Lạc Nguyên.
“Lý do gì khiến cậu lại muốn qua lại với Tiểu Hi nhà tôi?”
Lạc Nguyên cúi đầu im lặng một lúc, sau đó hết sức lưu loát nói với ba Ngưu.
“Tiểu Hi là cô bé tốt bác ạ, cháu yêu mến sự trong sáng đáng yêu của em ấy.”
“Nhưng ở cái thành phố này không chỉ có một mình con gái tôi đáng yêu, với tôi, tôi không bao giờ tin có chuyện cổ tích. Cậu hãy cho tôi một giải thích thật hợp lý”. Nếu như có chuyện cổ tích thì má Ngưu đã không gặp phải một người vô dụng như ông, một người không thể đem lại cho bà một cuộc sống giàu sang sung sướng, đáng lẽ một người như bà phải gặp gỡ một người tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần.
Nhớ khi còn trẻ, má Ngưu nổi tiếng là xinh đẹp lại giỏi giang nhất trong xóm, bà không thiếu người theo đuổi, thậm chí ngay cả con trai của một người giàu nhất vùng cũng theo đuổi bà. Nhưng rồi sao, người giàu đương nhiên yêu cầu môn đăng hộ đối, bà chỉ là con một nhà nông dân tầm thường làm sao với tới.
Người đàn ông kia cùng má Ngưu thề non hẹn biển, xin người nhà đến hỏi cưới má Ngưu. Nhưng người nhà ông ta chê má Ngưu chỉ là con của một gia đình trung nông bình thường không xứng đáng với họ. Chuyện hôn nhân này họ nhất định không đồng ý. Ngày xưa, mọi người vẫn còn mang nặng lễ giáo, luôn tâm niệm áo mặc không qua khỏi đầu, làm sao người đàn ông kia có thể bất chấp gia đình vì má cho được, mà má Ngưu cũng không thể vì ông ta mà bất chấp tất cả. Lúc đó, ông ngoại Tiểu Hi giận quá đã gả má Ngưu cho ba Ngưu mà không đòi bất kỳ sính lễ gì. Ba Ngưu lúc đó chỉ là một đứa mồ côi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã phải làm công ở xưởng dệt, cơm ăn đắp đổi qua ngày làm sao dám mơ ước đến má Ngưu, một người con gái xinh đẹp giỏi giang chẳng khắc nào vì sao cao cao trên trời.
Tuy má Ngưu đối xử với ba Ngưu rất tốt nhưng trước giờ ba Ngưu luôn cảm thấy má Ngưu sống với ông là một thiệt thòi cho bà.
Mặc dù má Ngưu rất nhiều lần khẳng định bà rất hạnh phúc khi sống với ông nhưng ba Ngưu luôn cảm thấy bản thân mình không xứng với bà, ông luôn nghĩ bà xứng đáng có được một cuộc sống sung sướng hơn nếu gặp người khác không phải là ông.
Trong lòng Lạc Nguyên cảm thấy nếu không cho ba Ngưu một câu trả lời thỏa đáng e rằng ông sẽ không dễ dàng tin tưởng anh.
“Thật ra thì… Tiểu Hi có gương mặt rất giống với người vợ đã chết của cháu. Nhưng xin bác yên tâm, cháu rất chân thành với Tiểu Hi không có ý nghĩ dùng cô ấy thay thế vợ cháu. Tuy lúc đầu cũng có phần vì Tiểu Vy mà cháu chú ý đến Tiểu Hi nhưng sau này ở gần em ấy dần dần cháu cảm thấy yêu thích tính cách của Tiểu Hi. Xin bác tin cháu.” Lạc Nguyên không còn cách nào khác đành nói một lượt không cho ông xen vào để ông hiểu hết.
Anh ngừng một chút thấy ba Ngưu không có phản ứng, anh liền nói tiếp “Tính cách Tiểu Hi vốn dĩ rất thu hút người khác, càng hiểu em ấy người ta lại càng yêu mến em ấy hơn, bác cũng biết điều này chứ ạ! Nên con cũng dần dần yêu mến em ấy bằng tấm lòng của chính mình, đây hoàn toàn là sự thật xin bác tin tưởng con.”. Anh dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn ông.
Ba Ngưu trong lòng vô cùng bối rối, không biết nên nói thế nào với Lạc Nguyên.
“Tôi… thật ra... cậu…”
"Bác! Xin bác tin con, từ đầu đến cuối con không hề giấu giếm gì cô ấy, chuyện của tiểu Vy chúng con đã nói rõ với nhau."
Lạc Nguyên không ngừng dùng hết các lý lẽ để xin ba Ngưu đồng ý.
Trong lòng ba Ngưu hỗn loạn, ông nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Tiểu Hi quan trọng nhất, con bé hiện tại sống vô cùng vui vẻ, thay thế hay không thay thế thì đã sao miễn là con ông vui vẻ hạnh phúc là được.
Mà con bé đã biết việc này, nó đã chấp nhận thì ông còn cố chấp làm gì. Cho nên ông nhẹ nhàng nói với Lạc Nguyên “Nếu cậu làm con bé đau lòng dù một chút tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu. Tiểu Hi của chúng tôi bề ngòai lạc quan yêu đời nhưng rất dễ bị tổn thương.”
“Cậu cũng biết hai vợ chồng già chúng tôi chỉ có mình nó là nguồn sống cho quãng đời già cỗi sau này của mình.”
Tay Lạc Nguyên run run, có thể nào anh đang làm sai rồi không. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiểu Vy, chưa bao giờ nghĩ sẽ đồng thời gây tổn hại đến mọi người xung quanh Tiểu Hi. Nếu có việc gì xảy ra với cô, liệu ba mẹ Ngưu sẽ sống ra sao. Tâm trạng Lạc Nguyên trở nên rối loạn, liệu rằng anh có sai không?
Nắm chặc tay, anh mặc kệ, bao nhiêu sắp đặt đã gần nhận được kết quả, anh giờ không thể nghĩ nhiều như vậy chỉ có thể đi tiếp.
Anh sẽ bù đắp sau cho Tiểu Hi và gia đình cô ấy, chỉ cần anh cố gắng không để xảy ra sai xót gì nhất định không làm tổn hại đến Tiểu Hi.
Nhìn thấy sắc mặt Lạc Nguyên liên tục thay đổi, sau đó còn có vẻ như đang hạ quyết tâm làm việc gì đó, làm ba Ngưu cứ nghĩ anh đang hạ quyết tâm thực hiện lời hứa với ông. Cho nên ông vỗ vỗ vai Lạc Nguyên vui vẻ nói “Nửa đời sau của Tiểu Hi xin nhờ cậu chiếu cố nó.”
***
Mấy ngày nay má Ngưu lên đây thật như cá gặp nước, vừa được gặp thần tượng, vừa chơi vui vẻ mà không sợ ba Ngưu phiền lòng.
Lúc trước, Mộ Phàm đã từng làm ca sĩ và từng có vài bài hit rất nổi tiếng, sau này phải chuyển về làm kinh doanh phụ Lạc Nguyên cho nên anh không còn xuất hiện trên thị trường âm nhạc nữa.
Mẹ Ngưu vốn dĩ rất hâm mộ Mộ Phàm, bỗng dưng anh đột ngột ngưng hoạt động không xuất hiện trên tivi làm bà buồn biết bao nhiêu lâu. Được gặp Mộ Phàm ngòai đời thực cò ngì sung sướng hơn, mẹ Ngưu không ngừng bày tỏ sự hâm mộ của mình đối với anh, còn không ngần ngại nhận anh làm con nuôi, thân thiết hơn cả Tiểu Hi.
Mộ Phàm bỗng dưng được quan tâm chăm sóc cảm thấy vô cùng cảm động, mấy ngày nay lại liên tục được má Ngưu tâng bốc không khỏi đắc ý, bám riết với má Ngưu như hình với bóng.
Bọn Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương cũng không ngừng bám lấy má Ngưu. Má Ngưu không ngừng dạy hư bọn họ, đêm nào cũng tổ chức đánh bài, chơi lô tô đến sáng.
Sáng nay, cả bọn lôi kéo má Ngưu mua sắm vì ngày mai hai người phải về quê rồi.
Mọi người kéo má Ngưu đến khu XYZ Plaza mua sắm, đầu tiên là đến khu hàng gia dụng, sau khi má Ngưu nhìn thấy bảng giá thì không ngừng nhăn mặt, rồi lại lắc đầu. So với tưởng tượng của má Ngưu thì giá ở đây còn cao gấp mấy lần. Bà sợ quá, vội vội vàng vàng kéo cả bọn bỏ đi.
Hiểu Linh hiểu ý kéo bà lại “Mẹ! Yên tâm đi có Lạc Nguyên trả tiền, chúng ta không cần lo.”
Má Ngưu sờ sờ túi mình, nhăn mặt nói với mọi người “Ba mẹ làm cả đời cũng không sắm nổi đồ trong đây đâu con, tiền đâu mà trả lại cho Lạc Nguyên, chúng ta nên đi thôi.”
/46
|