Khuynh Thế Hồng Nhan: Phu Quân Của Ta Thật Yêu Nghiệt

Chương 3: Quay về Tiêu vương phủ

/10


Chương 3 : Quay về Tiêu vương phủ


Ngày mùa hè sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời gay gắt, cho nên chưa tới một canh giờ, áo ngoài của Bùi Tinh đồng đã liền khô ráo.

” Tỷ tỷ, chúng ta cần phải trở về…” Bùi Ảnh Đồng đem áo ngoài đã phơi khô của Bùi Tinh Đồng khoác lên người nàng, lưu loát giúp nàng cài lại đai lưng.

Bùi Tinh Đồng cau mũi mỉm cười nói nói: “Soái ca không có , lại nhặt được một muội muội tri kỉ, ta cũng không tính là thiệt nhiều lắm. Muội muội, chúng ta không quay về cái gì Tiêu vương phủ kia được không, bọn họ căn cản bản không xem chúng ta là người, trở về chịu nhục nhã còn không bằng đi ăn mày!” Đem người bức nhảy sông tự vẫn, xem ra cái tên Tôn Tử Tam vương gia căn bản chính là xem mạng người như cỏ rác thực sự là ma quỷ mà.

“Chúng ta nhất định phải trở về, bởi vì… Đông Phương Vân Tiêu đã hạ độc chúng ta, mà chỉ có hắn mới có giải dược.” Bùi Ảnh Đồng phượng mâu trong trẻo hơi hơi nheo lại, ánh lên tia phẫn uất.

“Cái gì! TMD ( con mẹ nó ), hắn cũng quá ác độc chứ! Dân mất nước cũng là người a…” Bùi Tinh Đồng kinh ngạc chống tay lên eo.

Người ta bắt tù binh đều chọn hoàng thân quốc thích để bắt, kia cái gì mà đồ bỏ Tam vương gia làm thế nào lại đi bắt con gái của thừa tướng, đúng là một người bị bệnh thần kinh mà! Chẳng nhẽ là ham sắc đẹp của nàng?

Bùi Ảnh Đồng chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm người trước mặt tính cách thay đổi đột biến, hờ hững không nói…

Thấy Bùi Ảnh Đồng không có ý muốn cùng nàng lưu lạc chân trời, Bùi Tinh Đồng giống như con gà trống bại đường, suy sụp hạ hai vai, kéo tay nàng: “Ảnh, nếu không có ai biết sự tồn tại của ngươi, như vậy ngươi cứ tiếp tục giả dạng nhà hoàn bên người của ta được rồi.” Trước mặt người khác kêu muội muội nàng khẳng định không được vậy thì chỉ có thể gọi tên.

Bùi Ảnh Đồng thấy nàng xưng hô thân mật thân thể thoáng cái rùng mình, chỗ lồng ngực chấn động, mạch đập đột nhiên tăng…

Tinh Đồng trước kia chưa bao giờ thân mật kéo tay nàng như vậy, cũng chưa bao giờ xưng hô thân mật như vậy với nàng.

“Tinh…”

“Tinh Tinh, gọi ta là Tinh Tinh đi, ba mẹ ta đều là gọi ta như thế… À! Ta là nói, ta thích người khác gọi ta như vậy, ha ha…”Nàng bởi vì lỡ lời mà ngây ngô cười ngốc che đi lúng túng .

“Tinh Tinh…”

“Ừ!”

“Tinh Tinh…”

“Ừ?”

“Tinh Tinh…”

“Ôi trời! Hảo muội muội của ta a, bây giờ trời còn chưa tối nha! Chờ đến buổi tối, ngươi có thể ngửa đầu đối với trời mà tùy tiện kêu được không?” Đấm ngực dậm chân nàng ngắt lên …

***

Bùi Tinh Đồng tự sát ở bờ sông bên ngoài cửa kinh thành Ngân Nguyệt, cũng không tính là xa. Hai người lôi kéo tay tiến vào cửa thành, trông thấy kinh thành quá phồn hoa tựa như đang họp chợ thì Bùi Tinh Đồng hứng trí dạt dào hết nhìn đông lại ngó tay coi ngó, không tim không phổi thưởng thức phố cảnh cùng phong thổ.

Sau một lúc lâu, hai người mới đi tới trước cửa phủ Tiêu Vương phủ trong truyền thuyết.

To lớn khí phái, hai bên cửa chính của vương phủ là hai tòa Thạch sư hiên ngang ngồi chồm hỗm, cánh cửa to lớn màu son chặt chẽ đóng kín, không hiểu làm cho người ta một loại cảm giác kinh hãi, bất quá điều này chỉ có thể ảnh hướng đối với người khác.

Nàng là ai a, “Nhất Khỏa tâm” nổi tiếng toàn thành phố! Phần tử tội phạm nghe tên nữ đặc công vĩ đại này mà sợ mất mật, nàng, khiến cho người khác kinh hãi run rẩy.

Nhìn tường vây cao đến dọa người, nàng có thể dễ dàng đẩy Bùi Ảnh Đồng qua được.

“Ảnh, ngươi có biết khinh công không?” Có khinh công mà nói, mang theo nàng bay vào sẽ tốt hơn, đỡ phải làm cho người ta mở cửa.

Hiểu được ý đồ của nàng, Bùi Ảnh Đồng ánh mắt ảm đạm lắc đầu. “Đông Phương Vân Tiêu hạ độc, khiến cho nội lực của ta bị phong bế, không thể thi triển khinh công…”

“MD, lại là cái thằng nhóc đấy…” Một phen vén lên làn váy dài, Bùi Tinh Đồng tiến lên dùng sức đập vòng đồng, “Mở cửa! Mở cửa!”

Kỳ thật, đối với công phu được huấn luyện nhiều năm qua làm đặc công mà nói muốn trực tiếp lật mình nhảy vào vốn không thành vấn đề, mấu chốt là vạn nhất bị người khác phát hiện, nhất định sẽ hoài nghi thân phận của nàng, hơn nữa còn có một việc bí bách, nội công Bùi Ảnh Đồng đã mất.

Hoàn hảo, kêu được vài tiếng, cửa lớn màu đỏ liền được mở ra. Người mở cửa là một gã trẻ tuổi sai vặt, vừa thấy được là hai người bọn họ, gã sai vặt coi như thấy chuột trong mắt, quyệt miệng nói: “Ta tưởng là ai, nguyên lai là Vân Thượng quốc tiểu dâm phụ a! Ngươi còn mặt mũi trở về nha!”



Nhanh nhẹn kìm lại người bên cạnh xông lên trước Bùi Ảnh Đồng, Bùi Tinh Đồng khóe miệng nhếch lên nét du côn, vẻ mặt vô tội lại không có hại nói: “Ai nha, thật là chủ nào cẩu đó a! Ta là dâm phụ thì sao, ngươi yên tâm, ta có phóng đãng nữa cũng vĩnh viễn sẽ không phóng đãng đến con chó giữ nhà lấm la lấm lét nơi này! Nhanh chóng cút ra cho ta, nhìn bộ dạng “mặt mày” ngươi, ta ngay cả cơm tối hôm qua đều có thể nôn ra cho ngươi.” MD, chưa gì đã bị người ta gọi là dâm phụ, nàng rốt cuộc phóng đãng với ai a?


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status