Long Hoả quốc, Sơn Thuỳ thành là một thành thị khá náo nhiệt nằm sát bên Hoả Vân thành, tại đây có một tửu lâu rất nổi tiếng tên Vị Ức. Chủ nhân của Vị Ức lâu là Sở Lý Trị, ông có ba hài tử là Sở Liên Minh, Sở Liên Thành và Sở Thi Thi. Sở Liên Minh từ nhỏ đam mê cờ bạc không lo học hỏi phụ giúp Vị Ức lâu suốt ngày lêu lỏng đầu đường xó chợ, nợ nần chồng chất khiến cho Sở Lý Trị vô cùng đau đầu với nhi tử này. Sở Liên Thành và Sở Thi Thi thông minh từ nhỏ, lại được tổ sư gia truyền thụ lại tất cả tuyệt học của Sở gia tộc cho hai người họ, cho nên nhiều năm qua Sở Liên Thành và Sở Thi Thi luôn ở trong bếp sáng tạo ra vô số món ăn ngon danh chấn thiên hạ khiến Sở gia nở mày nở mặt.
Nhưng do nhiều năm qua món nợ của Sở Liên Minh ngày càng chồng chất khiến cho Vị Ức lâu ngày nào cũng có người đến đòi nợ, Sở Lý Trị vì thế mà lâm bệnh nặng. Chuyện chưa giải quyết xong thì ông hay tin Sở Liên Minh bị chủ nợ đánh chết, Sở Liên Thành đột nhiên biến mất không rõ nguyên do. Vì quá sốc cho nên ông đã nằm liệt giường không thể ngồi dậy được nữa, Sở Thi Thi đột nhiên nhớ đến người cô từng cứu trong rừng Dạ Xoa năm xưa Vũ Hương, dù không biết nàng là người như thế nào nhưng vì Sở gia tộc, cô quyết định đi tìm nàng.
Ngồi trước mặt Sở Thi Thi lúc này chính là một tiểu nam hài mười tuổi được tất cả mọi người đồn đại với cái tên Sát Lang Tiêu Lang của Tiêu gia tộc. Cô không biết vì sao mình đến Phong Hương lâu này để gặp Vũ Hương mà trước mặt lại là Sát Lang thiếu gia.
Nguyên Lang vẫn giữ thái độ dửng dưng giải quyết sổ sách không màn đến Sở Thi Thi đang ngồi chờ sốt ruột, rồi đột nhiên y đóng sầm quyển sổ lại và đưa mắt lên nhìn cô đang bị hành động vừa rồi của y làm cho hoảng loạn “Muốn ta giúp Sở gia cũng được nhưng ta sẽ được lợi gì?”
Sở Thi Thi nhất thời quên mất rằng trên đời này không ai cho không ai cái gì cả “Ca ca! Vì sao huynh lại gây khó dễ cho ân nhân của muội?” Phía sau bình phong vang lên giọng nói, Nguyên Linh trách móc y.
Sở Thi Thi giật mình khi nghe thấy giọng nói phát ra phía sau bình phong. Lúc đầu cô cứ nghĩ là ngoài mình và y ra thì sẽ không có ai nữa. Nào ngờ lại có một người khác nữa… “Đừng hoảng sợ.” Nguyên Lang lên tiếng “Đó là muội muội của ta.” y giải thích. MộtVũ Hương lâu chủ chính là muội muội của Sát Lang thiếu gia sao? Thật là không thể tưởng tượng được… “Như thế này đi.” Nguyên Lang đưa một tờ giấy ra trước mặt Sở Thi Thi và nói tiếp “Ta sẽ mua lại Vị Ức lâu nhưng việc này chỉ có ba người chúng ta biết. Vị Ức lâu sẽ được Tiêu gia ta bảo vệ, mỗi tháng các ngươi chỉ cần đưa một phần măm doanh thu của tửu lâu cho ta là đủ. Số nợ mà ca ca ngươi nợ ta cũng sẽ trả hết, tiền chữa bệnh cho phụ thân ngươi ta cũng sẽ chi trả hết. Đây coi như là sự đền đáp ơn cứu mạng muội muội ta năm xưa.” Những đãi ngộ này không phải ai cũng có được, y cho cô những đãi ngộ này tuy nhiều nhưng so với tính mạng của muội muội y chẳng đáng là gì.
Sở Thi Thi há hốc mồm khi nghe những gì mà Nguyên Lang vừa đưa ra, thì ra mạng của Vũ Hương rất cao giá. Vị Ức lâu mặc dù là sản nghiệp của Sở gia, nếu Tiêu gia mua lại như vậy liệu phụ thân có chấp nhận không? Nhưng Tiêu gia lại để Sở gia kinh thương bình thường và còn bảo vệ Sở gia ở đằng sau, như vậy không phải vẫn giữ lại sản nghiệp cho Sở gia không dụng lợi sao? Nhìn tờ giấy trên tay, Sở Thi Thi đọc đi đọc lại nhiều lần không thấy vấn đề gì liền điểm chỉ ký tên vào tờ giấy rồi đưa lại cho Nguyên Lang. Sau đó cô đứng dậy, cúi gập người lại hướng y và nói “Đa tạ hai vị đã giúp Sở gia, ân tình này Sở Thi Thi ta sẽ khắc cốt ghi tâm không bao giờ quên.”
“Ừ!” Nguyên Lang khẽ gật đầu “Ngày mai bọn ta sẽ đến Sơn Thùy giải quyết mọi chuyện. Nên giờ ngươi về nói lại với phụ thân mình đi.”
“Nga. Ta đã rõ.” Sở Thi Thi chào cáo từ rồi rời khỏi phòng.
Đợi khi cô đi khỏi, căn phòng đột nhiên trở nên yên lặng lạ thường, Nguyên Lang đứng dậy đi đến bình phong đỡ Nguyên Linh đi ra. Sắp tới e rằng sẽ có biến lớn, y sẽ không còn được ở bên cạnh nàng được nữa “Hiếm khi muội được ra ngoài chơi, ta dẫn muội đi dạo phố. Dù sao đống sổ sách này cũng làm ta nhức đầu lắm rồi.”
“Nga, được đi chơi rồi.” Nguyên Linh nghe thấy được đi dạo liền gật đầu lia lịa, mặc dù ca ca luôn nghiêm khắc với nàng nhưng trong một số việc y cũng rất mềm lòng vì nàng mà cởi bỏ cái áo nghiêm nghị kia.
Vì đây là lầu cao, Nguyên Lang cũng quá quen với việc đi lại bất tiện của nàng. Thành ra lúc nào cũng cõng nàng trên vai di chuyển lên xuống cầu thang, tuyệt đối không để cho bất kỳ nam nhân nào thay y làm điều đó. Nguyên Linh những lúc này cảm thấy bản thân mình giống như một hòn đá lớn trên vai y, là gánh nặng đối với y.
Từ lúc tiếng đàn dứt, bạch y nam nhân đã vào Phong Hương lâu ngồi chờ đợi, hắn không rõ tại sao mình lại làm như vậy, chuyện ai đánh đàn thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ… Đột nhiên hắn liếc mắt về phía cầu thang, một tiểu nam hài trường bào màu tím đang cõng một tiểu nữ hài có khuôn mặt giống y như đúc vận y phục màu trắng. Quản sự thấy họ bước liền đứng dưới cầu thang cung kính đón họ. Khi xuống đến nơi, tử y nam hài thả bạch y nữ hài xuống rồi quay qua quản sự Phong Hương lâu phân phó gì đó. Sau đó một ám vệ từ đâu xuất hiện, đưa cho bạch y nữ hài một cây gậy làm bằng gỗ lim được chế tác khá đẹp. Rồi bạch y nữ hài đặt một bàn tay bé nhỏ lên vai tử y nam hài và cả hai cùng nhau rời khỏi Phong Hương lâu.
Bạch y nữ hài kia bị mù sao? Hắn tự hỏi trong lòng. Nhưng rồi hắn nhìn thấy trên đai lưng của nàng có một mảnh ngọc bội màu xanh rất đẹp, trên mảnh ngọc ấy có khắc một chữ Linh rất tinh xảo. Dựa theo màu sắc của mảnh ngọc đó, hắn chợt nhớ ra lúc trước phụ thân đã từng cho hắn một mảnh giống y vậy nhưng nó được khắc chữ Nguyên. Chẳng lẽ bạch y nữ hài kia chính là…
Không suy nghĩ thêm, hắn để lại ít bạc vụn rồi đuổi theo hai người bọn họ. Phố xá đông người nhưng họ lại nổi bật nhất trong dòng người đông đúc, bởi toàn thân họ tản mát một khí chất vương dã lạ thường mà trong dòng người đông đúc kia không ai có được. Bọn họ đi đến bờ hồ Vận Lư nơi có một chiếc du thuyền lớn đang đậu ở đó, hạ nhân trong du thuyền thấy bọn họ liền quỳ rạp dưới đất hành lễ “Mừng thiếu gia và tiểu thư đã tới.” Tử y nam hài không nói gì liền bế xốc bạch y nữ hài lên và hướng thẳng vào bên trong du thuyền mà đi. Thân phận của bọn họ cũng không phải dạng vừa…
“Thuần Phong, Viễn Phong, Hạ Nhi.” Hắn lớn tiếng gọi ai đó. Trong tích tắc có ba bóng dáng màu đen xuất hiện quỳ trước mặt hắn đợi lệnh “Ở gần đây có du thuyền của gia tộc nào không?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Bẩm gia! Có du thuyền của nhị thiếu gia đang ở giữa hồ.” Thuần Phong lên tiếng.
“Chuẩn bị thuyền nhỏ, ta sẽ ghé thăm.” Hắn nói.
“Dạ chủ tử.”
Ngồi trong thuyền, Nguyên Linh lim dim mắt phượng, hôm nay gió mát mặt hồ lặn sóng làm nàng buồn ngủ lạ thường. Nguyên Lang thì ngồi nhâm nhi tách trà nóng nhìn cảnh hồ thơ mộng mà lòng nhẹ nhõm vô cùng.
“Bẩm thiếu gia! Phía trước có thuyền của Bạch gia đại tộc, chúng ta có tránh họ không?” Thủy thủ đoàn hỏi.
“Tránh đi.”
Hai khắc sau…
“Bẩm thiếu gia! Thuyền của Bạch gia lại bẻ lái theo hướng của chúng ta…”
“Thế bẻ lái ngược lại.”
Một canh giờ sau…
“Bẩm thiếu gia! Thuyền của Bạch gia đột nhiên chặn đầu thuyền chúng ta…”
Nhưng do nhiều năm qua món nợ của Sở Liên Minh ngày càng chồng chất khiến cho Vị Ức lâu ngày nào cũng có người đến đòi nợ, Sở Lý Trị vì thế mà lâm bệnh nặng. Chuyện chưa giải quyết xong thì ông hay tin Sở Liên Minh bị chủ nợ đánh chết, Sở Liên Thành đột nhiên biến mất không rõ nguyên do. Vì quá sốc cho nên ông đã nằm liệt giường không thể ngồi dậy được nữa, Sở Thi Thi đột nhiên nhớ đến người cô từng cứu trong rừng Dạ Xoa năm xưa Vũ Hương, dù không biết nàng là người như thế nào nhưng vì Sở gia tộc, cô quyết định đi tìm nàng.
Ngồi trước mặt Sở Thi Thi lúc này chính là một tiểu nam hài mười tuổi được tất cả mọi người đồn đại với cái tên Sát Lang Tiêu Lang của Tiêu gia tộc. Cô không biết vì sao mình đến Phong Hương lâu này để gặp Vũ Hương mà trước mặt lại là Sát Lang thiếu gia.
Nguyên Lang vẫn giữ thái độ dửng dưng giải quyết sổ sách không màn đến Sở Thi Thi đang ngồi chờ sốt ruột, rồi đột nhiên y đóng sầm quyển sổ lại và đưa mắt lên nhìn cô đang bị hành động vừa rồi của y làm cho hoảng loạn “Muốn ta giúp Sở gia cũng được nhưng ta sẽ được lợi gì?”
Sở Thi Thi nhất thời quên mất rằng trên đời này không ai cho không ai cái gì cả “Ca ca! Vì sao huynh lại gây khó dễ cho ân nhân của muội?” Phía sau bình phong vang lên giọng nói, Nguyên Linh trách móc y.
Sở Thi Thi giật mình khi nghe thấy giọng nói phát ra phía sau bình phong. Lúc đầu cô cứ nghĩ là ngoài mình và y ra thì sẽ không có ai nữa. Nào ngờ lại có một người khác nữa… “Đừng hoảng sợ.” Nguyên Lang lên tiếng “Đó là muội muội của ta.” y giải thích. MộtVũ Hương lâu chủ chính là muội muội của Sát Lang thiếu gia sao? Thật là không thể tưởng tượng được… “Như thế này đi.” Nguyên Lang đưa một tờ giấy ra trước mặt Sở Thi Thi và nói tiếp “Ta sẽ mua lại Vị Ức lâu nhưng việc này chỉ có ba người chúng ta biết. Vị Ức lâu sẽ được Tiêu gia ta bảo vệ, mỗi tháng các ngươi chỉ cần đưa một phần măm doanh thu của tửu lâu cho ta là đủ. Số nợ mà ca ca ngươi nợ ta cũng sẽ trả hết, tiền chữa bệnh cho phụ thân ngươi ta cũng sẽ chi trả hết. Đây coi như là sự đền đáp ơn cứu mạng muội muội ta năm xưa.” Những đãi ngộ này không phải ai cũng có được, y cho cô những đãi ngộ này tuy nhiều nhưng so với tính mạng của muội muội y chẳng đáng là gì.
Sở Thi Thi há hốc mồm khi nghe những gì mà Nguyên Lang vừa đưa ra, thì ra mạng của Vũ Hương rất cao giá. Vị Ức lâu mặc dù là sản nghiệp của Sở gia, nếu Tiêu gia mua lại như vậy liệu phụ thân có chấp nhận không? Nhưng Tiêu gia lại để Sở gia kinh thương bình thường và còn bảo vệ Sở gia ở đằng sau, như vậy không phải vẫn giữ lại sản nghiệp cho Sở gia không dụng lợi sao? Nhìn tờ giấy trên tay, Sở Thi Thi đọc đi đọc lại nhiều lần không thấy vấn đề gì liền điểm chỉ ký tên vào tờ giấy rồi đưa lại cho Nguyên Lang. Sau đó cô đứng dậy, cúi gập người lại hướng y và nói “Đa tạ hai vị đã giúp Sở gia, ân tình này Sở Thi Thi ta sẽ khắc cốt ghi tâm không bao giờ quên.”
“Ừ!” Nguyên Lang khẽ gật đầu “Ngày mai bọn ta sẽ đến Sơn Thùy giải quyết mọi chuyện. Nên giờ ngươi về nói lại với phụ thân mình đi.”
“Nga. Ta đã rõ.” Sở Thi Thi chào cáo từ rồi rời khỏi phòng.
Đợi khi cô đi khỏi, căn phòng đột nhiên trở nên yên lặng lạ thường, Nguyên Lang đứng dậy đi đến bình phong đỡ Nguyên Linh đi ra. Sắp tới e rằng sẽ có biến lớn, y sẽ không còn được ở bên cạnh nàng được nữa “Hiếm khi muội được ra ngoài chơi, ta dẫn muội đi dạo phố. Dù sao đống sổ sách này cũng làm ta nhức đầu lắm rồi.”
“Nga, được đi chơi rồi.” Nguyên Linh nghe thấy được đi dạo liền gật đầu lia lịa, mặc dù ca ca luôn nghiêm khắc với nàng nhưng trong một số việc y cũng rất mềm lòng vì nàng mà cởi bỏ cái áo nghiêm nghị kia.
Vì đây là lầu cao, Nguyên Lang cũng quá quen với việc đi lại bất tiện của nàng. Thành ra lúc nào cũng cõng nàng trên vai di chuyển lên xuống cầu thang, tuyệt đối không để cho bất kỳ nam nhân nào thay y làm điều đó. Nguyên Linh những lúc này cảm thấy bản thân mình giống như một hòn đá lớn trên vai y, là gánh nặng đối với y.
Từ lúc tiếng đàn dứt, bạch y nam nhân đã vào Phong Hương lâu ngồi chờ đợi, hắn không rõ tại sao mình lại làm như vậy, chuyện ai đánh đàn thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ… Đột nhiên hắn liếc mắt về phía cầu thang, một tiểu nam hài trường bào màu tím đang cõng một tiểu nữ hài có khuôn mặt giống y như đúc vận y phục màu trắng. Quản sự thấy họ bước liền đứng dưới cầu thang cung kính đón họ. Khi xuống đến nơi, tử y nam hài thả bạch y nữ hài xuống rồi quay qua quản sự Phong Hương lâu phân phó gì đó. Sau đó một ám vệ từ đâu xuất hiện, đưa cho bạch y nữ hài một cây gậy làm bằng gỗ lim được chế tác khá đẹp. Rồi bạch y nữ hài đặt một bàn tay bé nhỏ lên vai tử y nam hài và cả hai cùng nhau rời khỏi Phong Hương lâu.
Bạch y nữ hài kia bị mù sao? Hắn tự hỏi trong lòng. Nhưng rồi hắn nhìn thấy trên đai lưng của nàng có một mảnh ngọc bội màu xanh rất đẹp, trên mảnh ngọc ấy có khắc một chữ Linh rất tinh xảo. Dựa theo màu sắc của mảnh ngọc đó, hắn chợt nhớ ra lúc trước phụ thân đã từng cho hắn một mảnh giống y vậy nhưng nó được khắc chữ Nguyên. Chẳng lẽ bạch y nữ hài kia chính là…
Không suy nghĩ thêm, hắn để lại ít bạc vụn rồi đuổi theo hai người bọn họ. Phố xá đông người nhưng họ lại nổi bật nhất trong dòng người đông đúc, bởi toàn thân họ tản mát một khí chất vương dã lạ thường mà trong dòng người đông đúc kia không ai có được. Bọn họ đi đến bờ hồ Vận Lư nơi có một chiếc du thuyền lớn đang đậu ở đó, hạ nhân trong du thuyền thấy bọn họ liền quỳ rạp dưới đất hành lễ “Mừng thiếu gia và tiểu thư đã tới.” Tử y nam hài không nói gì liền bế xốc bạch y nữ hài lên và hướng thẳng vào bên trong du thuyền mà đi. Thân phận của bọn họ cũng không phải dạng vừa…
“Thuần Phong, Viễn Phong, Hạ Nhi.” Hắn lớn tiếng gọi ai đó. Trong tích tắc có ba bóng dáng màu đen xuất hiện quỳ trước mặt hắn đợi lệnh “Ở gần đây có du thuyền của gia tộc nào không?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Bẩm gia! Có du thuyền của nhị thiếu gia đang ở giữa hồ.” Thuần Phong lên tiếng.
“Chuẩn bị thuyền nhỏ, ta sẽ ghé thăm.” Hắn nói.
“Dạ chủ tử.”
Ngồi trong thuyền, Nguyên Linh lim dim mắt phượng, hôm nay gió mát mặt hồ lặn sóng làm nàng buồn ngủ lạ thường. Nguyên Lang thì ngồi nhâm nhi tách trà nóng nhìn cảnh hồ thơ mộng mà lòng nhẹ nhõm vô cùng.
“Bẩm thiếu gia! Phía trước có thuyền của Bạch gia đại tộc, chúng ta có tránh họ không?” Thủy thủ đoàn hỏi.
“Tránh đi.”
Hai khắc sau…
“Bẩm thiếu gia! Thuyền của Bạch gia lại bẻ lái theo hướng của chúng ta…”
“Thế bẻ lái ngược lại.”
Một canh giờ sau…
“Bẩm thiếu gia! Thuyền của Bạch gia đột nhiên chặn đầu thuyền chúng ta…”
/63
|