- Tất Mặc sẽ thua.
Mất đi tư cách tham gia vòng hai đấu loại, nhưng bởi vì tham gia vòng một đấu loại, vì thế Chu Mai và Tần Vũ Liên vẫn có thể đứng quan sát dưới đài, không cần vào thính phòng, lúc này nói chuyện chính là Tần Vũ Liên.
Diệp Trần lắc đầu:
- Không tới mười chiêu, Cát Đình Phượng phải thua.
- Sao lại thế?
Chu Mai và Tần Vũ Liên tò mò nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần nói:
- Một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, tiếp là suy, thứ ba là kiệt, đây là chân lý bất biến, Cát Đình Phượng mặc dù thế công mãnh liệt không gì sánh được, nhưng dùng lực quá nhiều, không lưu lại dư lực, đối phó với tuyển thủ thực lực thấp hơn, có thể một chiêu đánh thắng, nhưng thực lực Tất Mặc không kém Cát Đình Phượng, kinh nghiệm chiến đấu còn trên cả nàng, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái rõ ràng là không có khả năng, chờ khi khí thế của nàng suy yếu, chính là thời gian Tất Mặc phản kích, khi đó muốn tránh bại cục, hầu như không có khả năng.
Chu Mai nghi vấn hỏi:
- Thế tiến công quá mạnh cũng không phải chuyện tốt sao?
- Cái này không nhất định, ý ta là kinh nghiệm chiến đấu của Cát Đình Phượng còn non, đối phó với cao thủ đồng cấp nghìn vạn lần không để cho đối thủ nắm rõ tiết tấu tiến công, hiện tại cục diện nhìn như có lợi cho Cát Đình Phượng, nhưng tiết tấu lại rơi vào tay Tất Mặc, nếu như ta là nàng thừa dịp khí thế còn chưa suy kiệt, lập tức biến đổi phong cách, quấy rầy tiết tấu như vậy phần thắng ngược lại rất cao, dù sao nàng vẫn chiếm thượng phong trước.
Diệp Trần đang nói chuyện, thế cục trên đài bất ngờ thay đổi.
Cát Đình Phượng vốn chiếm thượng phong từ đầu bị bức lui, như Diệp Trần dự đoán, cương quá tất suy, khí thế cũng không có khả năng bành trướng bất diệt, tới một trình độ nhất định thì khí thế và đao thế của Cát Đình Phượng bắt đầu hạ xuống, mà lúc này Tất Mặc nắm được kẽ hở, phản kích sắc bán, Tế kiếm như gió thu, như nước chảy, tận dụng mọi thứ, nhằm vào nhược điểm của Cát Đình Phượng, triệt để quấy rầy tiết tấu và tâm thần của nàng.
Cát Đình Phượng hai chân rối loạn, toàn bộ phong thái lúc trước không còn, lúc đó nàng còn nghĩ phần thắng của nàng rất cao.
Đáng tiếc, Tất Mặc làm sao cho nàng như ý, tế kiếm vẫn bảo trì tiết tấu ổn định, kéo dài không dứt chém ra, từ đó, với nhược điểm khí thế quá cao, thủy chung Cát Đình Phượng không kịp điều chỉnh trạng thái phòng ngự.
Keng!
Một kiếm chém ngang, đoản đao trong tay Cát Đình Phượng bay ra.
- Ta thua!
Cát Đình Phượng dừng thân thể, cười khổ nói.
Tất Mặc nghiêm nghị, lần này hắn thắng có chút may mắn, thực lực dưới tình huống ngang nhau, kinh nghiệm chiến đầu quyết định thắng bại, nếu so tài một hồi lâu, hắn một chút cũng không nắm chặt đánh bại đối phương, may mà cuối cùng thủ thắng, các trận sau này cũng không cần lo lắng sẽ gặp nàng.
Hai bên xuống đài, trận thứ hai vòng thứ hai bắt đầu.
- Giống hệt ngươi nói, Diệp Trần, ngươi không đi làm trưởng lão vũ kỹ thực sự lãng phí.
Chu Mai vẻ mặt bội phục, Lưu Vân tông có trưởng lão truyền thụ vũ kỹ, những trưởng lão này truyền thụ vũ kỹ cho họ cũng nói cho họ kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là kinh nghiệm này không tiên tiến như Diệp Trần, bởi vì Diệp Trần thường thường nói trúng trọng điểm, nhìn đối phương mà định đối sách.
Diệp Trần cười cười, có vài cao thủ chưa chắc đã biết dạy đồ đệ, nhãn lực cùng kinh nghiệm của hắn tiên tiến, nhưng không nhất định dạy ra hảo đồ đệ, bởi vì dạy đồ đệ không phải là cho hắn khuôn phép để làm mà hướng dẫn hắn tự lĩnh ngộ, ở thế giới kia của Diệp Trần, có một câu tục ngữ” sư phụ thu vào cửa, tu hành tự bản thân” chính là đạo lý này.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Trần đích xác có thể truyền gần hết kinh nghiệm chiến đấu cho một người, nhưng cứ vậy hắn không dám xác định sẽ đi tới đâu, bởi vì không có vật gì có thể so với lĩnh ngộ bản thân, cứ thuận buồm xuôi gió, cảnh giới sẽ bị ngăn cách bởi một tầng dày, muốn đánh vỡ không phải dễ dàng.
Cuộc so tài ở tổ bảy vẫn tiến hành không nhanh không chậm, sau vòng này Băng Linh, Cố Thanh, Đường Tiểu Sơn đều giành thắng lợi.
Băng Linh là đại đệ tử Băng Tuyệt tông, xếp hạng thứ bảy trên Tiềm Long Bảng, đối thủ của nàng còn chưa ra tay đã bị nàng một quyền đánh bay rồi.
Cố Thanh bài danh thứ mười trên Tiềm Long Bảng, cường hãn dị thường, trong nháy mắt đánh bay đối thủ ra ngoài.
Về phần Đường Tiểu Sơn, ngoại trừ thiên tài ẩn giấu trong cửu phẩm tông môn Diệp Trần, hắn không nghi ngờ chính là nhân vật chói mắt nhất trong đông đảo tân tinh, gần với Thác Bạt Khổ, phải biết rằng hắn thuộc một tông môn thất phẩm gần Băng Tinh đế quốc, không phải tông môn thất phẩm lâu đời, cũng không phải là tông môn thất phẩm hàng đầu, nhưng lại xuất hiện hắn, một tông môn tầm trung lại sinh ra một tuyệt thế thiên tài, có hi vọng cạnh tranh top mười, dù hắn không tiến vào top mười, nhưng trước hai mươi cũng là chắc chắn.
Không cần tốn nhiều sức, Đương Tiểu Sơn thắng trận, thực lực cường đại khiến Cố Thanh cũng phải nhíu mày.
- Vòng một trận mười tám, Diệp Trần đấu Cao Phong!
Mấy nhân vật nổi danh đã lên đài, giờ đến phiên Diệp Trần, đối thủ của hắn là top đầu tổ ba Cao Phong, ngay cả Tất Mặc cũng không phải đối thủ của hắn.
Đường Tiểu Sơn rất tự tin với nhãn lực của mình, nói với mấy người bên cạnh:
- Cao Phong còn kém một chút, phần thắng khoảng ba thành, nhưng mà Diệp Trần muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ.
Nghe tên đối thủ, Cao Phong ngưng trọng bước lên võ đài.
Diệp Trần không chút do dự, nhún chân hầu như cùng một lúc xuất hiện trên võ đài với Cao Phong, hai người đứng cách nhau năm mươi thước.
- Ngươi rất mạnh, nhưng mà muốn cướp điểm từ tay ta, không phải dễ dàng.
Cao Phong nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm, mở miệng nói.
Diệp Trần cười nhạt:
- Rất dễ mà.
Cao Phong nhíu mày, dựa theo phỏng đoán của hắn, hẳn là có ba thành nắm chắc chiến thắng Diệp Trần, không phải là không có phần thắng nhưng không hiểu vì sao, thấy biểu tình lạnh nhạt của Diệp Trần, một chút ngưng trọng cũng không có, lần đầu tiên hắn cảm thấy bị đối thủ ảnh hưởng tâm lý.
Trong lòng cả kinh, Cao Phong thầm nghĩ: Lẽ nào hắn còn ẩn giấu nhiều thực lực hơn?
Trên bàn tài phán, tài phán tổ ba cùng tổ mười hai ngồi cùng một chỗ.
Tài phán tổ mười hai nói:
- Cao Phong mà mầm non tốt, nhìn không ra được hắn ẩn tàng nhiều thực lực, kiếm ý hẳn là đã đạt tới tiểu thành rồi.
Tài phán tổ ba gật đầu nói:
- Ta tương đối kỳ quái chính là, đến bây giờ, trên người Diệp Trần không có thi triển ra chút kiếm ý nào?
- Chắc là còn chưa lĩnh ngộ a! Kiếm ý tuy là mục tiêu của mỗi kiếm khách nhưng không phải mỗi kiếm khách cường đại đều có kiếm ý của mình, có một số việc ai có thể giải thích rõ ràng chứ?
- Nói cũng đúng, chỉ là có chút đáng tiếc, nếu có kiếm ý, cạnh tranh vị trí top mười không phải xa xôi!
Tài phán tổ ba nhìn Diệp Trần đánh vài trận, trong lòng đã có chút mong chờ, chờ hắn tỏa ra hào quang vạn trượng, khiến kẻ khác giật mình kinh sợ.
Đương nhiên, hắn rõ ràng kiếm ý không phải dễ dàng lĩnh ngộ, cái này liên quan đến ngộ tính, cũng không phải liên quan tới thiên phú, nhưng người có thiên phú cực cao về kiếm, nhất định có thể lĩnh ngộ kiếm ý, rất nhiều kiếm khách Tinh Cực cảnh trên Chân Linh đại lục cũng không lĩnh ngộ được kiếm ý, mà một vài kiếm khách thiên phú không tuyệt đỉnh, tu vi không cao lại lĩnh ngộ được kiếm ý, thực sự khiến người ta khó nắm bắt.
Chân Linh đại lục truyền lưu một vài lời đồn, có người nói lĩnh ngộ kiếm ý cần tinh thần thuần túy, có lẽ đạt được cảnh giới Linh Hải có thể dễ dàng ngộ ra kiếm ý, còn những trường hợp khác, vạn sự không thể nắm bắt.
- Cao sư huynh, đánh bại hắn, ngươi đã thắng mười một trận liên tiếp rồi.
Đúng lúc này, trên khán đài truyền tới một giọng nói của nữ tử trẻ tuổi.
Cao Phong biến sắc nhìn về bên kia, chợt cười khổ lắc đầu đánh bại Diệp Trần nói dễ vậy sao, chỉ hi vọng thực lực Diệp Trần không quá sức tưởng tượng của hắn.
Tinh Ngân Kiếm xuất hiện trong tay trái, kiếm ra khỏi vỏ, Diệp trần nói:
- Sư muội người xem ra rất mong ngươi thắng, đáng tiếc ta không thể cho nàng được như ý.
- Không cần đấu võ miệng, ta sẽ đường hoàng đánh bại ngươi.
Cao Phong nắm chặt tay, khớp xương trắng bệnh, người nói chuyện chính là sư muội hắn, cũng là thanh mai trúc mã của hắn, nhất định phải hoàn thành mười hai trận thắng liên tiếp, kỷ niệm cho mười hai năm bọn họ quen nhau.
Keng!
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang hiện ra hình thành một áp lực vô hình lên Diệp Trần, không khí bình lặng như bị nén lại tới cực hạn.
Roẹt!
Áp lực không khí bị chẻ đôi, kiếm của Diệp Trần vừa ra khí thế đã lấn át tới.
- Kiếm thế thật mạnh!
Tài phán tổ ba cùng tổ mười hai trong lòng cả kinh, lúc này nhìn Diệp Trần tựa hồ có chút chăm chú hơn.
Bên kia tổ hai, đại đệ tử Vô Tình Tông Lý Đạo Hiên vô ý thấy một màn này, nhẹ lắc đầu, không lĩnh ngộ kiếm ý, chung quy vẫn là vô dụng.
- Kiếm bạo!
Kiếm khí chỉ là khúc nhạc dạo, Cao Phong hét lên một tiếng liền thi triển tuyệt chiêu đánh bại Tất Mặc, một kiếm ra kiếm phong gào thét kiếm khí lẫm nhiên.
Bụp!
Một tiếng giòn tan, kiếm phong và kiếm khí tan biến, mà mũi kiếm của Diệp Trần xuất ra khỏi vỏ, tinh quang lóe lên thâm trầm như nước.
- Lợi hại!
Cao Phong hít sâu một hơi, hắn còn chưa gặp qua người nào chỉ dựa vào kiếm thế có thể phá vỡ tuyệt chiêu của một kiếm khách đồng cấp, nhưng mà hắn lại là kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý, không khéo nữa chính là, hai tháng trước kiếm ý của hắn bước vào giao đoạn tiểu thành.
Thôi động kiếm ý, kiếm thế của Cao Phong cô đọng không gì sánh được, không gì không phám ngoại vật khó dao động, bao gồm cả kiếm thế của Diệp Trần.
Sau một khắc, Cao Phong lập tức xuất hiện trước mặt Diệp trần, chợt tiếng kim loại vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Dưới đài, trong thính phòng đông đảo cao thủ trẻ tuổi chỉ nhìn thấy hai cái bóng chợt lóe trong màn tia lửa, thứ bọn họ có thể nhìn rõ chỉ là kiếm quang, một màn kinh diễn xuất hiện trên võ đài, trên võ đài xuất hiện từng đợt hoa ngân, hoa ngân sắc bén không gì sánh được, liếc mắt nhìn lại, ngay cả tâm thần cũng như bị xuyên thủng.
Nhìn tình huống trước mặt, thực lực Cao Phong và Diệp Trần hẳn là không phân cao thấp, một người lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, một người kiễm kỹ không ai bì nổi, kiếm thế lại càng kinh khủng.
Trên luận võ đài, trường kiếm trong tay Cao Phong phiêu hốt bất định, kiếm quang sắc bén, mỗi lần chém xuống đều mang theo uy hiếp cực lớn, có lúc chân khí mạnh mẽ thì mũi kiếm còn chưa chạm nhau, tia lửa đã bắn ra tung tóe xung quanh, chấn động nhân tâm.
So với kiếm quang sắc bén, phiêu hốt của Cao Phong, Diệp Trần lại sử dụng kiếm quang thiên mã hành không, không nhìn ra chút dấu tích, bất luận là góc độ phản kích nào đều hoàn hảo khỏi chê, ngoài dự liệu của mọi người, có thể bảo trì thế ngang hàng trước kiếm ý tiểu thành của Cao Phong.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng không muốn ra tay quá mức, dưới tình huống không sử dụng kiếm ý, ý cảnh Thiên Toái vân có thể dùng, còn ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát tạm thời ẩn giấu, không phải ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát không mạnh hơn Thiên Toái Vân, trên thực tế ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát viên mãn còn mạnh hơn Thiên Toái Vân nhiều, chỉ là không có kiếm ý phối hợp, ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát khó có thể phát huy cực hạn, phải biết rằng ý cảnh tuyệt sát không thoát khỏi quan hệ với kiếm ý, lúc trước không có kiếm ý, Diệp Trần căn bản không thể dung hợp Cô Phong thập tam kiếm, suy diễn ra tuyệt chiêu Cô Phong Tuyệt Sát.
Về phần Thiên Toái Vân cũng cần kiếm ý thôi động mới đạt tới cực hạn, nhưng mà không ỷ nại nhiều vào kiếm ý như cô phong tuyệt sát, hơn nữa Thiên Toái Vân là thủ đoạn đánh chính diện, Cô Phong Tuyệt Sát lại khác, cái ý cảnh thiên sơn vạn thủy mới là tinh túy của Cô Phong Tuyệt Sát, mất đi ý cảnh thiên sơn vạn thủy, uy lực Cô Phong Tuyệt Sát ít nhất giảm xuống một cấp bậc lớn.
Trên đài hai bóng người nhanh như điện, kiếm quang ngang dọc, từng đạo kiếm khí dư bao thỉnh thoảng đánh lên quang mạc tạo thành gợn sóng.
- Sao lại có khả năng, tuổi ta lớn hơn hắn, còn lĩnh ngộ kiếm ý, cư nhiên không chiếm được chút thượng phong, kiếm đạo của hắn rút cuộc đạt tới mức nào rồi?
Trường kiếm trong tay chém ra như điện, Cao Phong càng đánh càng giật mình, hiện tại hắn đã bị kiếm đạo của Diệp Trần thuyết phục.
Theo tình hình chiến đấu vào giai đoạn gay cấn, thần tình Cao Phong ngưng trọng như nước, con mắt nheo lại như diều hâu rình mồi, phối hợp tinh thần lực chăm chú nhìn vào từng cử động nhỏ của Diệp Trần, mong tìm được một tia sở hở, chỉ cần một tia thôi, hắn có thể phản kích sắc bén rồi.
Một lúc sau, Cao Phong đành buông tha, Diệp Trần công thủ không một kẽ hở, chí ít với hắn mà nói, cả người Diệp Trần không hề có kẽ hở, cho dù có cũng là do đối phương giả tạo để quấy rầy tiết tấu của hắn mà thôi.
Sau một hồi, hai tay Cao Phong cầm kiếm, một kiếm chém ngang.
- Quỷ Kinh Phong!
Nếu không có sơ hở, vậy ta tự tạo sơ hở, một chiêu kiếm này dung hợp toàn bộ thực lực, kiếm ý hoàn toàn ngưng tụ trên kiếm phong.
Tiếng gào khóc vang lên, kiếm phong đáng sợ thỉnh thoảng ngưng tụ thành kiếm khí, thỉnh thoảng lại tản ra, không thể nào nắm bắt.
- Kiếm ý cũng được, nhưng đáng tiếc ý cảnh không tính là cao.
Mất đi tư cách tham gia vòng hai đấu loại, nhưng bởi vì tham gia vòng một đấu loại, vì thế Chu Mai và Tần Vũ Liên vẫn có thể đứng quan sát dưới đài, không cần vào thính phòng, lúc này nói chuyện chính là Tần Vũ Liên.
Diệp Trần lắc đầu:
- Không tới mười chiêu, Cát Đình Phượng phải thua.
- Sao lại thế?
Chu Mai và Tần Vũ Liên tò mò nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần nói:
- Một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, tiếp là suy, thứ ba là kiệt, đây là chân lý bất biến, Cát Đình Phượng mặc dù thế công mãnh liệt không gì sánh được, nhưng dùng lực quá nhiều, không lưu lại dư lực, đối phó với tuyển thủ thực lực thấp hơn, có thể một chiêu đánh thắng, nhưng thực lực Tất Mặc không kém Cát Đình Phượng, kinh nghiệm chiến đấu còn trên cả nàng, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái rõ ràng là không có khả năng, chờ khi khí thế của nàng suy yếu, chính là thời gian Tất Mặc phản kích, khi đó muốn tránh bại cục, hầu như không có khả năng.
Chu Mai nghi vấn hỏi:
- Thế tiến công quá mạnh cũng không phải chuyện tốt sao?
- Cái này không nhất định, ý ta là kinh nghiệm chiến đấu của Cát Đình Phượng còn non, đối phó với cao thủ đồng cấp nghìn vạn lần không để cho đối thủ nắm rõ tiết tấu tiến công, hiện tại cục diện nhìn như có lợi cho Cát Đình Phượng, nhưng tiết tấu lại rơi vào tay Tất Mặc, nếu như ta là nàng thừa dịp khí thế còn chưa suy kiệt, lập tức biến đổi phong cách, quấy rầy tiết tấu như vậy phần thắng ngược lại rất cao, dù sao nàng vẫn chiếm thượng phong trước.
Diệp Trần đang nói chuyện, thế cục trên đài bất ngờ thay đổi.
Cát Đình Phượng vốn chiếm thượng phong từ đầu bị bức lui, như Diệp Trần dự đoán, cương quá tất suy, khí thế cũng không có khả năng bành trướng bất diệt, tới một trình độ nhất định thì khí thế và đao thế của Cát Đình Phượng bắt đầu hạ xuống, mà lúc này Tất Mặc nắm được kẽ hở, phản kích sắc bán, Tế kiếm như gió thu, như nước chảy, tận dụng mọi thứ, nhằm vào nhược điểm của Cát Đình Phượng, triệt để quấy rầy tiết tấu và tâm thần của nàng.
Cát Đình Phượng hai chân rối loạn, toàn bộ phong thái lúc trước không còn, lúc đó nàng còn nghĩ phần thắng của nàng rất cao.
Đáng tiếc, Tất Mặc làm sao cho nàng như ý, tế kiếm vẫn bảo trì tiết tấu ổn định, kéo dài không dứt chém ra, từ đó, với nhược điểm khí thế quá cao, thủy chung Cát Đình Phượng không kịp điều chỉnh trạng thái phòng ngự.
Keng!
Một kiếm chém ngang, đoản đao trong tay Cát Đình Phượng bay ra.
- Ta thua!
Cát Đình Phượng dừng thân thể, cười khổ nói.
Tất Mặc nghiêm nghị, lần này hắn thắng có chút may mắn, thực lực dưới tình huống ngang nhau, kinh nghiệm chiến đầu quyết định thắng bại, nếu so tài một hồi lâu, hắn một chút cũng không nắm chặt đánh bại đối phương, may mà cuối cùng thủ thắng, các trận sau này cũng không cần lo lắng sẽ gặp nàng.
Hai bên xuống đài, trận thứ hai vòng thứ hai bắt đầu.
- Giống hệt ngươi nói, Diệp Trần, ngươi không đi làm trưởng lão vũ kỹ thực sự lãng phí.
Chu Mai vẻ mặt bội phục, Lưu Vân tông có trưởng lão truyền thụ vũ kỹ, những trưởng lão này truyền thụ vũ kỹ cho họ cũng nói cho họ kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là kinh nghiệm này không tiên tiến như Diệp Trần, bởi vì Diệp Trần thường thường nói trúng trọng điểm, nhìn đối phương mà định đối sách.
Diệp Trần cười cười, có vài cao thủ chưa chắc đã biết dạy đồ đệ, nhãn lực cùng kinh nghiệm của hắn tiên tiến, nhưng không nhất định dạy ra hảo đồ đệ, bởi vì dạy đồ đệ không phải là cho hắn khuôn phép để làm mà hướng dẫn hắn tự lĩnh ngộ, ở thế giới kia của Diệp Trần, có một câu tục ngữ” sư phụ thu vào cửa, tu hành tự bản thân” chính là đạo lý này.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Trần đích xác có thể truyền gần hết kinh nghiệm chiến đấu cho một người, nhưng cứ vậy hắn không dám xác định sẽ đi tới đâu, bởi vì không có vật gì có thể so với lĩnh ngộ bản thân, cứ thuận buồm xuôi gió, cảnh giới sẽ bị ngăn cách bởi một tầng dày, muốn đánh vỡ không phải dễ dàng.
Cuộc so tài ở tổ bảy vẫn tiến hành không nhanh không chậm, sau vòng này Băng Linh, Cố Thanh, Đường Tiểu Sơn đều giành thắng lợi.
Băng Linh là đại đệ tử Băng Tuyệt tông, xếp hạng thứ bảy trên Tiềm Long Bảng, đối thủ của nàng còn chưa ra tay đã bị nàng một quyền đánh bay rồi.
Cố Thanh bài danh thứ mười trên Tiềm Long Bảng, cường hãn dị thường, trong nháy mắt đánh bay đối thủ ra ngoài.
Về phần Đường Tiểu Sơn, ngoại trừ thiên tài ẩn giấu trong cửu phẩm tông môn Diệp Trần, hắn không nghi ngờ chính là nhân vật chói mắt nhất trong đông đảo tân tinh, gần với Thác Bạt Khổ, phải biết rằng hắn thuộc một tông môn thất phẩm gần Băng Tinh đế quốc, không phải tông môn thất phẩm lâu đời, cũng không phải là tông môn thất phẩm hàng đầu, nhưng lại xuất hiện hắn, một tông môn tầm trung lại sinh ra một tuyệt thế thiên tài, có hi vọng cạnh tranh top mười, dù hắn không tiến vào top mười, nhưng trước hai mươi cũng là chắc chắn.
Không cần tốn nhiều sức, Đương Tiểu Sơn thắng trận, thực lực cường đại khiến Cố Thanh cũng phải nhíu mày.
- Vòng một trận mười tám, Diệp Trần đấu Cao Phong!
Mấy nhân vật nổi danh đã lên đài, giờ đến phiên Diệp Trần, đối thủ của hắn là top đầu tổ ba Cao Phong, ngay cả Tất Mặc cũng không phải đối thủ của hắn.
Đường Tiểu Sơn rất tự tin với nhãn lực của mình, nói với mấy người bên cạnh:
- Cao Phong còn kém một chút, phần thắng khoảng ba thành, nhưng mà Diệp Trần muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ.
Nghe tên đối thủ, Cao Phong ngưng trọng bước lên võ đài.
Diệp Trần không chút do dự, nhún chân hầu như cùng một lúc xuất hiện trên võ đài với Cao Phong, hai người đứng cách nhau năm mươi thước.
- Ngươi rất mạnh, nhưng mà muốn cướp điểm từ tay ta, không phải dễ dàng.
Cao Phong nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm, mở miệng nói.
Diệp Trần cười nhạt:
- Rất dễ mà.
Cao Phong nhíu mày, dựa theo phỏng đoán của hắn, hẳn là có ba thành nắm chắc chiến thắng Diệp Trần, không phải là không có phần thắng nhưng không hiểu vì sao, thấy biểu tình lạnh nhạt của Diệp Trần, một chút ngưng trọng cũng không có, lần đầu tiên hắn cảm thấy bị đối thủ ảnh hưởng tâm lý.
Trong lòng cả kinh, Cao Phong thầm nghĩ: Lẽ nào hắn còn ẩn giấu nhiều thực lực hơn?
Trên bàn tài phán, tài phán tổ ba cùng tổ mười hai ngồi cùng một chỗ.
Tài phán tổ mười hai nói:
- Cao Phong mà mầm non tốt, nhìn không ra được hắn ẩn tàng nhiều thực lực, kiếm ý hẳn là đã đạt tới tiểu thành rồi.
Tài phán tổ ba gật đầu nói:
- Ta tương đối kỳ quái chính là, đến bây giờ, trên người Diệp Trần không có thi triển ra chút kiếm ý nào?
- Chắc là còn chưa lĩnh ngộ a! Kiếm ý tuy là mục tiêu của mỗi kiếm khách nhưng không phải mỗi kiếm khách cường đại đều có kiếm ý của mình, có một số việc ai có thể giải thích rõ ràng chứ?
- Nói cũng đúng, chỉ là có chút đáng tiếc, nếu có kiếm ý, cạnh tranh vị trí top mười không phải xa xôi!
Tài phán tổ ba nhìn Diệp Trần đánh vài trận, trong lòng đã có chút mong chờ, chờ hắn tỏa ra hào quang vạn trượng, khiến kẻ khác giật mình kinh sợ.
Đương nhiên, hắn rõ ràng kiếm ý không phải dễ dàng lĩnh ngộ, cái này liên quan đến ngộ tính, cũng không phải liên quan tới thiên phú, nhưng người có thiên phú cực cao về kiếm, nhất định có thể lĩnh ngộ kiếm ý, rất nhiều kiếm khách Tinh Cực cảnh trên Chân Linh đại lục cũng không lĩnh ngộ được kiếm ý, mà một vài kiếm khách thiên phú không tuyệt đỉnh, tu vi không cao lại lĩnh ngộ được kiếm ý, thực sự khiến người ta khó nắm bắt.
Chân Linh đại lục truyền lưu một vài lời đồn, có người nói lĩnh ngộ kiếm ý cần tinh thần thuần túy, có lẽ đạt được cảnh giới Linh Hải có thể dễ dàng ngộ ra kiếm ý, còn những trường hợp khác, vạn sự không thể nắm bắt.
- Cao sư huynh, đánh bại hắn, ngươi đã thắng mười một trận liên tiếp rồi.
Đúng lúc này, trên khán đài truyền tới một giọng nói của nữ tử trẻ tuổi.
Cao Phong biến sắc nhìn về bên kia, chợt cười khổ lắc đầu đánh bại Diệp Trần nói dễ vậy sao, chỉ hi vọng thực lực Diệp Trần không quá sức tưởng tượng của hắn.
Tinh Ngân Kiếm xuất hiện trong tay trái, kiếm ra khỏi vỏ, Diệp trần nói:
- Sư muội người xem ra rất mong ngươi thắng, đáng tiếc ta không thể cho nàng được như ý.
- Không cần đấu võ miệng, ta sẽ đường hoàng đánh bại ngươi.
Cao Phong nắm chặt tay, khớp xương trắng bệnh, người nói chuyện chính là sư muội hắn, cũng là thanh mai trúc mã của hắn, nhất định phải hoàn thành mười hai trận thắng liên tiếp, kỷ niệm cho mười hai năm bọn họ quen nhau.
Keng!
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang hiện ra hình thành một áp lực vô hình lên Diệp Trần, không khí bình lặng như bị nén lại tới cực hạn.
Roẹt!
Áp lực không khí bị chẻ đôi, kiếm của Diệp Trần vừa ra khí thế đã lấn át tới.
- Kiếm thế thật mạnh!
Tài phán tổ ba cùng tổ mười hai trong lòng cả kinh, lúc này nhìn Diệp Trần tựa hồ có chút chăm chú hơn.
Bên kia tổ hai, đại đệ tử Vô Tình Tông Lý Đạo Hiên vô ý thấy một màn này, nhẹ lắc đầu, không lĩnh ngộ kiếm ý, chung quy vẫn là vô dụng.
- Kiếm bạo!
Kiếm khí chỉ là khúc nhạc dạo, Cao Phong hét lên một tiếng liền thi triển tuyệt chiêu đánh bại Tất Mặc, một kiếm ra kiếm phong gào thét kiếm khí lẫm nhiên.
Bụp!
Một tiếng giòn tan, kiếm phong và kiếm khí tan biến, mà mũi kiếm của Diệp Trần xuất ra khỏi vỏ, tinh quang lóe lên thâm trầm như nước.
- Lợi hại!
Cao Phong hít sâu một hơi, hắn còn chưa gặp qua người nào chỉ dựa vào kiếm thế có thể phá vỡ tuyệt chiêu của một kiếm khách đồng cấp, nhưng mà hắn lại là kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý, không khéo nữa chính là, hai tháng trước kiếm ý của hắn bước vào giao đoạn tiểu thành.
Thôi động kiếm ý, kiếm thế của Cao Phong cô đọng không gì sánh được, không gì không phám ngoại vật khó dao động, bao gồm cả kiếm thế của Diệp Trần.
Sau một khắc, Cao Phong lập tức xuất hiện trước mặt Diệp trần, chợt tiếng kim loại vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Dưới đài, trong thính phòng đông đảo cao thủ trẻ tuổi chỉ nhìn thấy hai cái bóng chợt lóe trong màn tia lửa, thứ bọn họ có thể nhìn rõ chỉ là kiếm quang, một màn kinh diễn xuất hiện trên võ đài, trên võ đài xuất hiện từng đợt hoa ngân, hoa ngân sắc bén không gì sánh được, liếc mắt nhìn lại, ngay cả tâm thần cũng như bị xuyên thủng.
Nhìn tình huống trước mặt, thực lực Cao Phong và Diệp Trần hẳn là không phân cao thấp, một người lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, một người kiễm kỹ không ai bì nổi, kiếm thế lại càng kinh khủng.
Trên luận võ đài, trường kiếm trong tay Cao Phong phiêu hốt bất định, kiếm quang sắc bén, mỗi lần chém xuống đều mang theo uy hiếp cực lớn, có lúc chân khí mạnh mẽ thì mũi kiếm còn chưa chạm nhau, tia lửa đã bắn ra tung tóe xung quanh, chấn động nhân tâm.
So với kiếm quang sắc bén, phiêu hốt của Cao Phong, Diệp Trần lại sử dụng kiếm quang thiên mã hành không, không nhìn ra chút dấu tích, bất luận là góc độ phản kích nào đều hoàn hảo khỏi chê, ngoài dự liệu của mọi người, có thể bảo trì thế ngang hàng trước kiếm ý tiểu thành của Cao Phong.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng không muốn ra tay quá mức, dưới tình huống không sử dụng kiếm ý, ý cảnh Thiên Toái vân có thể dùng, còn ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát tạm thời ẩn giấu, không phải ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát không mạnh hơn Thiên Toái Vân, trên thực tế ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát viên mãn còn mạnh hơn Thiên Toái Vân nhiều, chỉ là không có kiếm ý phối hợp, ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát khó có thể phát huy cực hạn, phải biết rằng ý cảnh tuyệt sát không thoát khỏi quan hệ với kiếm ý, lúc trước không có kiếm ý, Diệp Trần căn bản không thể dung hợp Cô Phong thập tam kiếm, suy diễn ra tuyệt chiêu Cô Phong Tuyệt Sát.
Về phần Thiên Toái Vân cũng cần kiếm ý thôi động mới đạt tới cực hạn, nhưng mà không ỷ nại nhiều vào kiếm ý như cô phong tuyệt sát, hơn nữa Thiên Toái Vân là thủ đoạn đánh chính diện, Cô Phong Tuyệt Sát lại khác, cái ý cảnh thiên sơn vạn thủy mới là tinh túy của Cô Phong Tuyệt Sát, mất đi ý cảnh thiên sơn vạn thủy, uy lực Cô Phong Tuyệt Sát ít nhất giảm xuống một cấp bậc lớn.
Trên đài hai bóng người nhanh như điện, kiếm quang ngang dọc, từng đạo kiếm khí dư bao thỉnh thoảng đánh lên quang mạc tạo thành gợn sóng.
- Sao lại có khả năng, tuổi ta lớn hơn hắn, còn lĩnh ngộ kiếm ý, cư nhiên không chiếm được chút thượng phong, kiếm đạo của hắn rút cuộc đạt tới mức nào rồi?
Trường kiếm trong tay chém ra như điện, Cao Phong càng đánh càng giật mình, hiện tại hắn đã bị kiếm đạo của Diệp Trần thuyết phục.
Theo tình hình chiến đấu vào giai đoạn gay cấn, thần tình Cao Phong ngưng trọng như nước, con mắt nheo lại như diều hâu rình mồi, phối hợp tinh thần lực chăm chú nhìn vào từng cử động nhỏ của Diệp Trần, mong tìm được một tia sở hở, chỉ cần một tia thôi, hắn có thể phản kích sắc bén rồi.
Một lúc sau, Cao Phong đành buông tha, Diệp Trần công thủ không một kẽ hở, chí ít với hắn mà nói, cả người Diệp Trần không hề có kẽ hở, cho dù có cũng là do đối phương giả tạo để quấy rầy tiết tấu của hắn mà thôi.
Sau một hồi, hai tay Cao Phong cầm kiếm, một kiếm chém ngang.
- Quỷ Kinh Phong!
Nếu không có sơ hở, vậy ta tự tạo sơ hở, một chiêu kiếm này dung hợp toàn bộ thực lực, kiếm ý hoàn toàn ngưng tụ trên kiếm phong.
Tiếng gào khóc vang lên, kiếm phong đáng sợ thỉnh thoảng ngưng tụ thành kiếm khí, thỉnh thoảng lại tản ra, không thể nào nắm bắt.
- Kiếm ý cũng được, nhưng đáng tiếc ý cảnh không tính là cao.
/1802
|