Đầu óc Thương Nhung trống rỗng, lực nắm chặt mũi kiếm cũng lơi lỏng nửa phần, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng, hai ngón tay thiếu niên bỗng nhiên điểm sau gáy nàng.
Choáng váng đánh úp lại, nàng mất đi sức lực vốn có, nhắm mắt lại.
Chiết Trúc quấn mũi ki•ếm dính m•áu lên đai lưng bên hông, thuận thế đỡ lấy thân thể nàng ngã về phía hắn, hắn lặng im ôm nàng đứng lên, xoay người.
Ngọn đèn đêm bị vứt bỏ trên mặt đất chiếu ra bóng dáng hắn mảnh khảnh cao dài, trong khe hở không người biết này, cháy tàn đến giọt sáp cuối cùng.
“Nàng bị sao vậy?”
Mộng Thạch mồ hôi đầy đầu, ở cạnh sông nhỏ nhìn thấy bóng người phía dưới ánh trăng liền chạy lên cầu đá nhỏ, thấy trong lòng ngực thiếu niên ôm cô nương hai mắt nhắm nghiền, m•áu đầy tay, liền lắp bắp kinh hãi.
“Đi về trước.”
Chiết Trúc nói ngắn gọn.
Đêm xuân dần trôi, có gió thổi xuyên qua rừng trúc mang theo từng tiếng rào rạt, trong phòng đốt mấy cái đèn, chiếu sáng cô nương trên giường mí mắt sưng đỏ, gò má tái nhợt.
Thiếu niên trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, động tác mềm nhẹ rửa sạch miệng v·ết th·ương cho nàng, bôi thuốc, lại băng bó.
Cho đến khi có tiếng gõ rất nhỏ vào song cửa sổ, hắn mới nâng đôi mắt lên liếc nhẹ một cái, ngay sau đó đứng lên, đi ra cửa.
Hắn không biết khi hắn mới ra cửa, cô nương nằm trên giường liền mở mắt.
Nàng nhìn chằm chằm đôi tay bị vải mịn băng bó của mình thật lâu, trong đầu hiện lên khe hở giữa hai tường viện kia, nàng nhớ tới nụ hôn của hắn.
Bờ môi của hắn mềm mại, cũng lạnh lạnh, hơi thở cách nàng rất gần.
Mu bàn tay để trên môi sau một lúc lâu, nàng ngồi dậy, ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi di động, cuối cùng nhìn thẳng bút mực trên bàn.
Thiếu niên lại chưa về tới, đèn trong phòng chiếu lên song sa một bóng dáng mảnh khảnh, nàng ngồi trước bàn, chịu đựng đau nhức trên tay, đổ nước trà mài mực, trải giấy Tuyên Thành ra.
Hắn không biết, kỳ thật so với [Quá thanh tập], nàng càng thường viết [Thanh nghê thư] hơn hẳn, cuối mỗi năm, đầu mỗi tháng, Lăng Sương đại chân nhân đều bắt nàng chép [Thanh nghê thư] đốt tế tiên thần.
Nàng sớm đã khắc nó vào ngực.
M•áu tươi đỏ thấm tẩm ướt vải mịn thành từng điểm từng điểm, tay nàng nắm bút trước sau không có nửa phần lơi lỏng, hốc mắt phiếm hồng không tiếng động tích tụ nước mắt, lại bị nàng cưỡng chế áp xuống.
Ban ngày thay thế đêm dài, nắng sớm ảm đạm mang theo hơi lạnh.
Mộng Thạch nghe được ngoài cửa truyền đến một giọng nói xa lạ, lập tức khoác áo đứng dậy, hắn mới đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy một thanh niên đứng ngoài cửa.
“Mộng Thạch, cơ hội báo thù cho nữ nhi ngươi, ngươi muốn hay không?” Thanh niên mở miệng liền hỏi.
Đồng tử Mộng Thạch hơi co lại.
Hắn đi theo thanh niên vào rừng trúc sum xuê, buổi sáng sương mù lượn lờ trong không trung, giữa một mảnh cành trúc che phủ mơ hồ nhìn thấy vài người trẻ tuổi canh gác cách đó không xa, mà trên mặt đất lắp đầy lá trúc, một nam nhân bị trói gô nằm cuộn tròn, ước chừng là bị chặn miệng, hắn chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ.
“Chiết Trúc công tử……” Cổ họng Mộng Thạch phát khô, hắn đã ý thức được chút gì đó, nghe thấy tiếng bước chân, hắn bỗng dưng quay đầu lại, liền thấy thiếu niên kia đang đến gần.
“Mộng Thạch đạo trưởng còn nhớ ta từng làm giao dịch với ngươi?”
Ánh mặt trời nhá nhem rơi xuống, mặt mày hắc y thiếu niên lạnh lùng, “Ta thay ngươi trả thù, nếu ngươi muốn báo đáp, thì cần báo đáp nàng.”
“Công tử mời nói.”
Mộng Thạch quay đầu lại liếc nhìn hình bóng nam nhân đang chật vật, mặt mày vốn ôn hòa của hắn bỗng như bám khí lạnh, đôi tay trong ống tay áo cũng nắm chặt, gân xanh nổi lên.
“Ngươi là người thông minh, chắc đã biết nàng đang tránh né cái gì,” ánh mắt Chiết Trúc dừng trên mặt hắn, ý vị thâm trường, “Hiện giờ ta gặp chuyện phiền toái, không thể thoát thân, chỉ có thể nhờ ngươi cùng những người này của ta đưa nàng đi Thần Khê sơn ở Nghiệp Châu trước.”
“Chờ ta làm xong việc, ta sẽ mau chóng chạy tới nơi.”
Thần Khê sơn?
Mộng Thạch cũng không phải chưa từng nghe tới nơi đây, “Nhưng ta nghe nói, Thần Khê sơn đã mười năm không tiếp khách lạ.”
Chiết Trúc nghe vậy, từ trong lòng móc ra một cái ngọc bội tròn như trăng, bên trong khảm cây hoa quế, ném cho hắn: “Có cái này, các ngươi sẽ không phải khách lạ.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Khương Anh bên kia, nhẹ nâng cằm.
Khương Anh lập tức gật đầu, đưa ki•ếm trong tay cho Mộng Thạch.
Mộng Thạch nhìn hắn đưa chuôi ki•ếm, hắn cơ hồ không chút do dự duỗi tay nhận lấy, ngón tay nắm chuôi ki•ếm thật chặt, trong rừng sương mù giăng khắp, hắn xoay người, nhìn nam nhân bị trói kia, hắn theo bản năng duỗi tay muốn sờ cái túi trên người, lại phát giác, mình ra đây quá gấp, vậy mà đã quên mất.
Hắn mang theo kiếm, nghẹn đỏ hốc mắt, đi bước một về phía trước đi.
Tiếng nức nở hoảng sợ biến mất trong chốc lát, m•áu tươi bắn tung tóe vào lá trúc trong rừng, từng viên huyết châu tí tách rơi, nhưng âm thanh mũi ki•ếm đâm vào da thịt vẫn chưa dừng lại.
Chiết Trúc xoay người, nói với Khương Anh bên cạnh: “Lần này đi Nghiệp Châu, ngươi cần phải chú ý hắn nhiều hơn, nếu hắn có bất luận dị động nào, nên gi•ết cứ gi•ết.”
Vô tình lại tàn nhẫn, mới là Thập Thất hộ pháp Lược Phong Lâu trong lòng Khương Anh.
Thiếu niên này trước nay, đều không dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào.
Nhưng Khương Anh vừa muốn lên tiếng, lại nghe hắn bổ sung thêm một câu: “Nhưng không được giở trò trước mặt nàng.”
“Vâng.”
Khương Anh cúi đầu.
“Chờ ta đi rồi,” Cách một khoảng rừng trúc, Chiết Trúc nhìn về phía sân viện kia, lông mi dày của hắn bị gió thổi khẽ run, “Ngươi lập tức dẫn bọn họ rời đi.”
Mặc dù Lăng Tiêu Vệ đã tra được Dung Châu, cũng hoàn toàn không thể chứng minh bọn họ đã có thể sắp xếp thông tin tìm ra Thục Thanh này, nhưng vì cầu vạn toàn, rời khỏi Thục Thanh trước thời gian cũng tốt.
Mộng Thạch từ trong rừng cầm chuôi ki•ếm dính đầy má•u đi ra, áo ngoài của hắn tất cả đều là v·ết m·áu loang lổ, mà trong rừng một mảnh vắng lặng, hắn lại không thấy hắc y thiếu niên kia.
“Hắn đã đi rồi,” Khương Anh thấy hắn cả người tắm m•áu, lại liếc nhìn th•i th•ể trong rừng, bộ mặt hoàn toàn biến dạng, bị thọc thành cái sàng, nói, “Các ngươi cũng nên đi.”
Thủ đoạn như thế, với sát thủ mà nói, đích xác không tính là việc hiếm lạ. Nhưng Khương Anh biết người này từng là đạo sĩ, cũng không phải người thường làm công việc sát thủ gi·ết người, như thế xem ra, thật sự có chút không bình thường.
Mộng Thạch sợ m•áu trên người dọa đến Thương Nhung, liền cởi áo ngoài ra, khi hắn trở về, trong viện không có động tĩnh, hắn ở trong phòng thay đổi xiêm y, lại gói ghém đồ đạc của mình trước, rồi bước lên bậc thềm gõ cửa phòng chính.
Gõ hồi lâu không có tiếng đáp, hắn lập tức đẩy cửa đi vào, vòng qua bình phong xốc tấm mành lên, lại thấy cô nương vốn nên nằm trên giường lại nằm nép vào bàn, đèn trên bàn đã tắt, mà vải băng bó tay nàng đã bị m•áu tươi thấm ướt đẫm, đã nhìn không ra màu sắc vốn có.
Dưới cánh tay nàng đang gối đầu, là một xấp giấy Tuyên Thanh thật dày, tràn ngập chữ viết.
Thành Thục Thanh, Dã Sơn thư viện.
Mưa nhỏ liên miên đổ rào rào không hề báo trước, dưới hiên thanh niên cẩm y vệ đang khoanh tay đứng, nhẹ nâng mi mắt, không tiếng động đánh giá mưa bụi bên ngoài đình.
“Đại nhân, ngài hà tất đích thân tới đón Phong Lan cô cô, hiện giờ manh mối tại Dung Châu đã đứt đoạn, chuyện của nàng lại khiến chậm trễ thêm.” Người bên cạnh hắn thấp giọng oán giận.
“Nàng là người bên cạnh Vinh Vương phi, lần này cũng là đại diện Vinh Vương phi đến đây tìm công chúa.”
Thanh niên một đêm chưa ngủ, giọng nói lộ ra vài phần khàn đặc.
“Nàng có chỗ nào là tới tìm công chúa, rõ ràng là mượn cơ hội tới Thục Thanh thăm người thân,” người nọ quay mặt đi liếc mắt nhìn bức bình phòng trong cánh cửa một cái, phía sau chiếu ra hai bóng dáng mơ hồ, “Có lẽ Vinh Vương phi sẽ nhớ con sốt ruột, nhưng Phong Lan cô cô này một chút nóng nảy cũng không có.”
Chuyện tới hiện giờ, còn nhàn nhã tới thăm đệ đệ ruột của nàng đã làm phu tử thật nhiều năm ở Dã Sơn thư viện.
“Ngu Tranh.”
Hạ Tinh Cẩm xoa xoa giữa mày, “Trong thư phụ thân đã nói, cần chăm sóc nàng ta thật tốt.”
Trước khi nhập Lăng Tiêu Vệ, hắn cũng từng làm thị vệ ngự tiền ba năm, bất luận là chuyện bí mật mơ hồ trong cung, hay là tin đồn nhảm nhí ở Ngọc Kinh, đều chứng minh một việc.
Vinh Vương có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Vinh Vương phi.
Trong thư Hạ Trọng Đình đã nhắc nhở vài lần, Phong Lan là nha hoàn hồi môn của Vinh Vương phi, nàng tới đây là do Vinh Vương phi bày mưu đặt kế, Thánh Thượng ngầm đồng ý, cho nên Lăng Tiêu Vệ tuyệt đối không thể khinh thường.
“Chờ sau khi nàng nói chuyện với đệ đệ xong, chúng ta liền lập tức đi Thục Thanh.”
Hạ Tinh Cẩm nói, duỗi tay hứng từng giọt nước mưa rơi xuống, cảm xúc lạnh lẽo giảm bớt đi vài phần ủ rũ trên khuôn mặt hắn, lại nghe trong thư đường, mơ hồ truyền đến thanh âm ồn ào.
“Lần trước có đợt ta vẽ một bức đan thanh* sơn thủy, sơn trưởng ngài đã không hài lòng rồi, lần này ta khổ công vẽ phúc đồ này, ngài vẫn không hài lòng, căn bản là ngài không muốn mời Tình Sơn tiên sinh tới giảng đan thanh cho chúng ta thôi chứ gì?"
*"Đan thanh" theo nguyên nghĩa thì "đan" là màu đỏ, "thanh" là màu xanh, nghĩa ban đầu chỉ những nét vẽ, những mảng màu, chỉ hội hoạ nói chung, sau mang thêm hàm ý sáng tác nghệ thuật bằng đường nét, những nét vẽ, nét viết.
nhamy111: Cá nhân tui thì nghĩ đan thanh là phong cách vẽ tranh thủy mặc.
Trong thư đường có giọng nói chứa đầy bất mãn của một nam tử trẻ tuổi.
Ngay sau đó lại có rất nhiều thanh âm đi theo phụ họa.
“Bức [Xuân sơn đồ] đầu tháng kia của ngươi cũng coi như tạm được, nhưng ngươi nhìn một cái xem lần này ngươi vẽ là cái gì? [Trùng dương hạc sơn đồ]? Xem ra tiểu tử ngươi thật sự muốn gặp Tình Sơn a.”
Trong giọng nói sơn trưởng mang theo vài phần ý cười.
“Tình Sơn tiên sinh ai không muốn gặp? Thi viện trước đây cũng có thấy, lại không cơ hội nghe hắn dạy học, mặc dù không nói thi văn, giảng một bức thủy mặc đan thanh cũng tốt, sơn trưởng, ngài mời Tình Sơn tiên sinh đến đây đi!”
“Muốn mời hắn tới, bức [Trùng dương hạc sơn đồ] này của ngươi chỉ sợ còn chưa đủ xem, bút mực của ngươi còn chưa so được với cô nương 15-16 tuổi đâu.”
Sơn trưởng vuốt râu dài, cười tủm tỉm.
“Cô nương 15-16 tuổi?”
Tên học trò trẻ tuổi nhíu mày, chỉ cảm thấy mình bị khuất nhục, “Sơn trưởng chẳng lẽ là tìm cớ? Ta mới không tin tài nghệ của ta ngay cả một tiểu cô nương cũng không so nổi.”
Tiếng mưa rơi nhỏ vụn ngoài mái hiên, Hạ Tinh Cẩm trước hết nghe đến [Trùng dương hạc sơn đồ] liền nhớ tới [Trùng dương hạc sơn phú] của vị Tình Sơn tiên sinh đã về ẩn cư tại Thục Thanh.
Lại nghe sơn trưởng nhắc tới “tiểu cô nương 15-16 tuổi”, trong lòng hắn có thêm vài phần khác thường.
“Không tin a?”
Sơn trưởng ở sau án thư lắc đầu, “Vậy hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt, trước đó có một vị tiểu hữu tặng cho Tình Sơn một bức [Du hạc sơn đồ], hắn ngay cả treo ở thư phòng đều luyến tiếc, một hai phải để bên người, làm hộp gấm cẩn thận đặt vào đó, ta cũng đau khổ cầu mượn hắn đã lâu, hắn mới đáp ứng cho ta mượn tới thưởng thức hai ngày.”
Hắn nói, sai người ôm hộp gấm hình chữ nhật tới.
Chờ tôi tớ treo bức tranh lên, sơn trưởng liền chống bàn đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng kéo dải lụa, bức họa cuộn tròn lộ ra trong khoảnh khắc.
Cùng lúc đó, Hạ Tinh Cẩm đứng yên ngoài cửa thư đường.
Trong đầy tiếng tán thưởng, chỉ có hắn nhìn chằm chằm bức hoạ cuộn tròn từ từ trải ra, trên bức họa không có bất luận chữ viết hay lạc khoản nào, nhưng ánh mắt hắn đảo qua mỗi một hình dáng núi non, sông suối, lầu cát trong đó.
“Hạ khanh, theo ý kiến của ngươi, đối với đan thanh này thiên phú của Minh Nguyệt như thế nào?”
Hắn hãy còn nhớ khi 16 tuổi, phụ thân thăng chức, trong cung có tiệc, lần đầu tiên hắn theo phụ thân bái kiến Thánh Thượng, Thánh Thượng mặt mày mang ý cười mở bức họa cuộn tròn trên bàn cho phụ thân xem.
“Công chúa hiện giờ tuổi còn nhỏ, lại có tài như vậy, thần cho rằng, cực tuyệt.”
Phụ thân hắn từng đáp như vậy.
Từ đó về sau hắn ở ngự tiền ba năm, nhiều lần nhìn thấy bút pháp này.
Hắn thậm chí đã có thể phân biệt rõ một ít thói quen rất nhỏ của nàng khi vẽ tranh, cùng với màu sắc nàng thường thích dùng.
Tiếng mưa rơi thanh thúy, đánh vào màng nhĩ.
Đôi mắt sắc bén thâm trầm của Hạ Tinh Cẩm nhìn thẳng bàn sách sau lưng sơn trưởng còn đang thao thao bất tuyệt, hắn bước nhanh đến gần thư đường, làm lơ nhiều tầm mắt của người tụ tập, vẫn bước gần đến bức họa cẩn thận xem xét.
“Công tử hà cớ gì sấn vào thư đường của ta?”
Sơn trưởng được người bên cạnh đỡ đứng dậy, hắn nhíu mày, đang muốn nói tiếp gì đó, lại thấy thanh niên kia lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài, ba chữ vàng “Lăng Tiêu Vệ” sáng chói.
Trong chớp mắt, hai mắt sơn trưởng mở to.
“Xin sơn trưởng bấm báo đúng sự thật,”
Ánh mắt Hạ Tinh Cẩm chuyển từ bức họa qua vị lão sơn trưởng râu tóc bạc trắng, “Chủ nhân bức họa này, đang ở Thục Thanh?”
Choáng váng đánh úp lại, nàng mất đi sức lực vốn có, nhắm mắt lại.
Chiết Trúc quấn mũi ki•ếm dính m•áu lên đai lưng bên hông, thuận thế đỡ lấy thân thể nàng ngã về phía hắn, hắn lặng im ôm nàng đứng lên, xoay người.
Ngọn đèn đêm bị vứt bỏ trên mặt đất chiếu ra bóng dáng hắn mảnh khảnh cao dài, trong khe hở không người biết này, cháy tàn đến giọt sáp cuối cùng.
“Nàng bị sao vậy?”
Mộng Thạch mồ hôi đầy đầu, ở cạnh sông nhỏ nhìn thấy bóng người phía dưới ánh trăng liền chạy lên cầu đá nhỏ, thấy trong lòng ngực thiếu niên ôm cô nương hai mắt nhắm nghiền, m•áu đầy tay, liền lắp bắp kinh hãi.
“Đi về trước.”
Chiết Trúc nói ngắn gọn.
Đêm xuân dần trôi, có gió thổi xuyên qua rừng trúc mang theo từng tiếng rào rạt, trong phòng đốt mấy cái đèn, chiếu sáng cô nương trên giường mí mắt sưng đỏ, gò má tái nhợt.
Thiếu niên trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, động tác mềm nhẹ rửa sạch miệng v·ết th·ương cho nàng, bôi thuốc, lại băng bó.
Cho đến khi có tiếng gõ rất nhỏ vào song cửa sổ, hắn mới nâng đôi mắt lên liếc nhẹ một cái, ngay sau đó đứng lên, đi ra cửa.
Hắn không biết khi hắn mới ra cửa, cô nương nằm trên giường liền mở mắt.
Nàng nhìn chằm chằm đôi tay bị vải mịn băng bó của mình thật lâu, trong đầu hiện lên khe hở giữa hai tường viện kia, nàng nhớ tới nụ hôn của hắn.
Bờ môi của hắn mềm mại, cũng lạnh lạnh, hơi thở cách nàng rất gần.
Mu bàn tay để trên môi sau một lúc lâu, nàng ngồi dậy, ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi di động, cuối cùng nhìn thẳng bút mực trên bàn.
Thiếu niên lại chưa về tới, đèn trong phòng chiếu lên song sa một bóng dáng mảnh khảnh, nàng ngồi trước bàn, chịu đựng đau nhức trên tay, đổ nước trà mài mực, trải giấy Tuyên Thành ra.
Hắn không biết, kỳ thật so với [Quá thanh tập], nàng càng thường viết [Thanh nghê thư] hơn hẳn, cuối mỗi năm, đầu mỗi tháng, Lăng Sương đại chân nhân đều bắt nàng chép [Thanh nghê thư] đốt tế tiên thần.
Nàng sớm đã khắc nó vào ngực.
M•áu tươi đỏ thấm tẩm ướt vải mịn thành từng điểm từng điểm, tay nàng nắm bút trước sau không có nửa phần lơi lỏng, hốc mắt phiếm hồng không tiếng động tích tụ nước mắt, lại bị nàng cưỡng chế áp xuống.
Ban ngày thay thế đêm dài, nắng sớm ảm đạm mang theo hơi lạnh.
Mộng Thạch nghe được ngoài cửa truyền đến một giọng nói xa lạ, lập tức khoác áo đứng dậy, hắn mới đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy một thanh niên đứng ngoài cửa.
“Mộng Thạch, cơ hội báo thù cho nữ nhi ngươi, ngươi muốn hay không?” Thanh niên mở miệng liền hỏi.
Đồng tử Mộng Thạch hơi co lại.
Hắn đi theo thanh niên vào rừng trúc sum xuê, buổi sáng sương mù lượn lờ trong không trung, giữa một mảnh cành trúc che phủ mơ hồ nhìn thấy vài người trẻ tuổi canh gác cách đó không xa, mà trên mặt đất lắp đầy lá trúc, một nam nhân bị trói gô nằm cuộn tròn, ước chừng là bị chặn miệng, hắn chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ.
“Chiết Trúc công tử……” Cổ họng Mộng Thạch phát khô, hắn đã ý thức được chút gì đó, nghe thấy tiếng bước chân, hắn bỗng dưng quay đầu lại, liền thấy thiếu niên kia đang đến gần.
“Mộng Thạch đạo trưởng còn nhớ ta từng làm giao dịch với ngươi?”
Ánh mặt trời nhá nhem rơi xuống, mặt mày hắc y thiếu niên lạnh lùng, “Ta thay ngươi trả thù, nếu ngươi muốn báo đáp, thì cần báo đáp nàng.”
“Công tử mời nói.”
Mộng Thạch quay đầu lại liếc nhìn hình bóng nam nhân đang chật vật, mặt mày vốn ôn hòa của hắn bỗng như bám khí lạnh, đôi tay trong ống tay áo cũng nắm chặt, gân xanh nổi lên.
“Ngươi là người thông minh, chắc đã biết nàng đang tránh né cái gì,” ánh mắt Chiết Trúc dừng trên mặt hắn, ý vị thâm trường, “Hiện giờ ta gặp chuyện phiền toái, không thể thoát thân, chỉ có thể nhờ ngươi cùng những người này của ta đưa nàng đi Thần Khê sơn ở Nghiệp Châu trước.”
“Chờ ta làm xong việc, ta sẽ mau chóng chạy tới nơi.”
Thần Khê sơn?
Mộng Thạch cũng không phải chưa từng nghe tới nơi đây, “Nhưng ta nghe nói, Thần Khê sơn đã mười năm không tiếp khách lạ.”
Chiết Trúc nghe vậy, từ trong lòng móc ra một cái ngọc bội tròn như trăng, bên trong khảm cây hoa quế, ném cho hắn: “Có cái này, các ngươi sẽ không phải khách lạ.”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Khương Anh bên kia, nhẹ nâng cằm.
Khương Anh lập tức gật đầu, đưa ki•ếm trong tay cho Mộng Thạch.
Mộng Thạch nhìn hắn đưa chuôi ki•ếm, hắn cơ hồ không chút do dự duỗi tay nhận lấy, ngón tay nắm chuôi ki•ếm thật chặt, trong rừng sương mù giăng khắp, hắn xoay người, nhìn nam nhân bị trói kia, hắn theo bản năng duỗi tay muốn sờ cái túi trên người, lại phát giác, mình ra đây quá gấp, vậy mà đã quên mất.
Hắn mang theo kiếm, nghẹn đỏ hốc mắt, đi bước một về phía trước đi.
Tiếng nức nở hoảng sợ biến mất trong chốc lát, m•áu tươi bắn tung tóe vào lá trúc trong rừng, từng viên huyết châu tí tách rơi, nhưng âm thanh mũi ki•ếm đâm vào da thịt vẫn chưa dừng lại.
Chiết Trúc xoay người, nói với Khương Anh bên cạnh: “Lần này đi Nghiệp Châu, ngươi cần phải chú ý hắn nhiều hơn, nếu hắn có bất luận dị động nào, nên gi•ết cứ gi•ết.”
Vô tình lại tàn nhẫn, mới là Thập Thất hộ pháp Lược Phong Lâu trong lòng Khương Anh.
Thiếu niên này trước nay, đều không dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào.
Nhưng Khương Anh vừa muốn lên tiếng, lại nghe hắn bổ sung thêm một câu: “Nhưng không được giở trò trước mặt nàng.”
“Vâng.”
Khương Anh cúi đầu.
“Chờ ta đi rồi,” Cách một khoảng rừng trúc, Chiết Trúc nhìn về phía sân viện kia, lông mi dày của hắn bị gió thổi khẽ run, “Ngươi lập tức dẫn bọn họ rời đi.”
Mặc dù Lăng Tiêu Vệ đã tra được Dung Châu, cũng hoàn toàn không thể chứng minh bọn họ đã có thể sắp xếp thông tin tìm ra Thục Thanh này, nhưng vì cầu vạn toàn, rời khỏi Thục Thanh trước thời gian cũng tốt.
Mộng Thạch từ trong rừng cầm chuôi ki•ếm dính đầy má•u đi ra, áo ngoài của hắn tất cả đều là v·ết m·áu loang lổ, mà trong rừng một mảnh vắng lặng, hắn lại không thấy hắc y thiếu niên kia.
“Hắn đã đi rồi,” Khương Anh thấy hắn cả người tắm m•áu, lại liếc nhìn th•i th•ể trong rừng, bộ mặt hoàn toàn biến dạng, bị thọc thành cái sàng, nói, “Các ngươi cũng nên đi.”
Thủ đoạn như thế, với sát thủ mà nói, đích xác không tính là việc hiếm lạ. Nhưng Khương Anh biết người này từng là đạo sĩ, cũng không phải người thường làm công việc sát thủ gi·ết người, như thế xem ra, thật sự có chút không bình thường.
Mộng Thạch sợ m•áu trên người dọa đến Thương Nhung, liền cởi áo ngoài ra, khi hắn trở về, trong viện không có động tĩnh, hắn ở trong phòng thay đổi xiêm y, lại gói ghém đồ đạc của mình trước, rồi bước lên bậc thềm gõ cửa phòng chính.
Gõ hồi lâu không có tiếng đáp, hắn lập tức đẩy cửa đi vào, vòng qua bình phong xốc tấm mành lên, lại thấy cô nương vốn nên nằm trên giường lại nằm nép vào bàn, đèn trên bàn đã tắt, mà vải băng bó tay nàng đã bị m•áu tươi thấm ướt đẫm, đã nhìn không ra màu sắc vốn có.
Dưới cánh tay nàng đang gối đầu, là một xấp giấy Tuyên Thanh thật dày, tràn ngập chữ viết.
Thành Thục Thanh, Dã Sơn thư viện.
Mưa nhỏ liên miên đổ rào rào không hề báo trước, dưới hiên thanh niên cẩm y vệ đang khoanh tay đứng, nhẹ nâng mi mắt, không tiếng động đánh giá mưa bụi bên ngoài đình.
“Đại nhân, ngài hà tất đích thân tới đón Phong Lan cô cô, hiện giờ manh mối tại Dung Châu đã đứt đoạn, chuyện của nàng lại khiến chậm trễ thêm.” Người bên cạnh hắn thấp giọng oán giận.
“Nàng là người bên cạnh Vinh Vương phi, lần này cũng là đại diện Vinh Vương phi đến đây tìm công chúa.”
Thanh niên một đêm chưa ngủ, giọng nói lộ ra vài phần khàn đặc.
“Nàng có chỗ nào là tới tìm công chúa, rõ ràng là mượn cơ hội tới Thục Thanh thăm người thân,” người nọ quay mặt đi liếc mắt nhìn bức bình phòng trong cánh cửa một cái, phía sau chiếu ra hai bóng dáng mơ hồ, “Có lẽ Vinh Vương phi sẽ nhớ con sốt ruột, nhưng Phong Lan cô cô này một chút nóng nảy cũng không có.”
Chuyện tới hiện giờ, còn nhàn nhã tới thăm đệ đệ ruột của nàng đã làm phu tử thật nhiều năm ở Dã Sơn thư viện.
“Ngu Tranh.”
Hạ Tinh Cẩm xoa xoa giữa mày, “Trong thư phụ thân đã nói, cần chăm sóc nàng ta thật tốt.”
Trước khi nhập Lăng Tiêu Vệ, hắn cũng từng làm thị vệ ngự tiền ba năm, bất luận là chuyện bí mật mơ hồ trong cung, hay là tin đồn nhảm nhí ở Ngọc Kinh, đều chứng minh một việc.
Vinh Vương có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Vinh Vương phi.
Trong thư Hạ Trọng Đình đã nhắc nhở vài lần, Phong Lan là nha hoàn hồi môn của Vinh Vương phi, nàng tới đây là do Vinh Vương phi bày mưu đặt kế, Thánh Thượng ngầm đồng ý, cho nên Lăng Tiêu Vệ tuyệt đối không thể khinh thường.
“Chờ sau khi nàng nói chuyện với đệ đệ xong, chúng ta liền lập tức đi Thục Thanh.”
Hạ Tinh Cẩm nói, duỗi tay hứng từng giọt nước mưa rơi xuống, cảm xúc lạnh lẽo giảm bớt đi vài phần ủ rũ trên khuôn mặt hắn, lại nghe trong thư đường, mơ hồ truyền đến thanh âm ồn ào.
“Lần trước có đợt ta vẽ một bức đan thanh* sơn thủy, sơn trưởng ngài đã không hài lòng rồi, lần này ta khổ công vẽ phúc đồ này, ngài vẫn không hài lòng, căn bản là ngài không muốn mời Tình Sơn tiên sinh tới giảng đan thanh cho chúng ta thôi chứ gì?"
*"Đan thanh" theo nguyên nghĩa thì "đan" là màu đỏ, "thanh" là màu xanh, nghĩa ban đầu chỉ những nét vẽ, những mảng màu, chỉ hội hoạ nói chung, sau mang thêm hàm ý sáng tác nghệ thuật bằng đường nét, những nét vẽ, nét viết.
nhamy111: Cá nhân tui thì nghĩ đan thanh là phong cách vẽ tranh thủy mặc.
Trong thư đường có giọng nói chứa đầy bất mãn của một nam tử trẻ tuổi.
Ngay sau đó lại có rất nhiều thanh âm đi theo phụ họa.
“Bức [Xuân sơn đồ] đầu tháng kia của ngươi cũng coi như tạm được, nhưng ngươi nhìn một cái xem lần này ngươi vẽ là cái gì? [Trùng dương hạc sơn đồ]? Xem ra tiểu tử ngươi thật sự muốn gặp Tình Sơn a.”
Trong giọng nói sơn trưởng mang theo vài phần ý cười.
“Tình Sơn tiên sinh ai không muốn gặp? Thi viện trước đây cũng có thấy, lại không cơ hội nghe hắn dạy học, mặc dù không nói thi văn, giảng một bức thủy mặc đan thanh cũng tốt, sơn trưởng, ngài mời Tình Sơn tiên sinh đến đây đi!”
“Muốn mời hắn tới, bức [Trùng dương hạc sơn đồ] này của ngươi chỉ sợ còn chưa đủ xem, bút mực của ngươi còn chưa so được với cô nương 15-16 tuổi đâu.”
Sơn trưởng vuốt râu dài, cười tủm tỉm.
“Cô nương 15-16 tuổi?”
Tên học trò trẻ tuổi nhíu mày, chỉ cảm thấy mình bị khuất nhục, “Sơn trưởng chẳng lẽ là tìm cớ? Ta mới không tin tài nghệ của ta ngay cả một tiểu cô nương cũng không so nổi.”
Tiếng mưa rơi nhỏ vụn ngoài mái hiên, Hạ Tinh Cẩm trước hết nghe đến [Trùng dương hạc sơn đồ] liền nhớ tới [Trùng dương hạc sơn phú] của vị Tình Sơn tiên sinh đã về ẩn cư tại Thục Thanh.
Lại nghe sơn trưởng nhắc tới “tiểu cô nương 15-16 tuổi”, trong lòng hắn có thêm vài phần khác thường.
“Không tin a?”
Sơn trưởng ở sau án thư lắc đầu, “Vậy hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt, trước đó có một vị tiểu hữu tặng cho Tình Sơn một bức [Du hạc sơn đồ], hắn ngay cả treo ở thư phòng đều luyến tiếc, một hai phải để bên người, làm hộp gấm cẩn thận đặt vào đó, ta cũng đau khổ cầu mượn hắn đã lâu, hắn mới đáp ứng cho ta mượn tới thưởng thức hai ngày.”
Hắn nói, sai người ôm hộp gấm hình chữ nhật tới.
Chờ tôi tớ treo bức tranh lên, sơn trưởng liền chống bàn đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng kéo dải lụa, bức họa cuộn tròn lộ ra trong khoảnh khắc.
Cùng lúc đó, Hạ Tinh Cẩm đứng yên ngoài cửa thư đường.
Trong đầy tiếng tán thưởng, chỉ có hắn nhìn chằm chằm bức hoạ cuộn tròn từ từ trải ra, trên bức họa không có bất luận chữ viết hay lạc khoản nào, nhưng ánh mắt hắn đảo qua mỗi một hình dáng núi non, sông suối, lầu cát trong đó.
“Hạ khanh, theo ý kiến của ngươi, đối với đan thanh này thiên phú của Minh Nguyệt như thế nào?”
Hắn hãy còn nhớ khi 16 tuổi, phụ thân thăng chức, trong cung có tiệc, lần đầu tiên hắn theo phụ thân bái kiến Thánh Thượng, Thánh Thượng mặt mày mang ý cười mở bức họa cuộn tròn trên bàn cho phụ thân xem.
“Công chúa hiện giờ tuổi còn nhỏ, lại có tài như vậy, thần cho rằng, cực tuyệt.”
Phụ thân hắn từng đáp như vậy.
Từ đó về sau hắn ở ngự tiền ba năm, nhiều lần nhìn thấy bút pháp này.
Hắn thậm chí đã có thể phân biệt rõ một ít thói quen rất nhỏ của nàng khi vẽ tranh, cùng với màu sắc nàng thường thích dùng.
Tiếng mưa rơi thanh thúy, đánh vào màng nhĩ.
Đôi mắt sắc bén thâm trầm của Hạ Tinh Cẩm nhìn thẳng bàn sách sau lưng sơn trưởng còn đang thao thao bất tuyệt, hắn bước nhanh đến gần thư đường, làm lơ nhiều tầm mắt của người tụ tập, vẫn bước gần đến bức họa cẩn thận xem xét.
“Công tử hà cớ gì sấn vào thư đường của ta?”
Sơn trưởng được người bên cạnh đỡ đứng dậy, hắn nhíu mày, đang muốn nói tiếp gì đó, lại thấy thanh niên kia lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài, ba chữ vàng “Lăng Tiêu Vệ” sáng chói.
Trong chớp mắt, hai mắt sơn trưởng mở to.
“Xin sơn trưởng bấm báo đúng sự thật,”
Ánh mắt Hạ Tinh Cẩm chuyển từ bức họa qua vị lão sơn trưởng râu tóc bạc trắng, “Chủ nhân bức họa này, đang ở Thục Thanh?”
/63
|