Mưa gió làm ướt đầu tóc đen nhánh của thiếu niên, đuôi tóc tí tách nhỏ giọt từng hạt, hắn ở trên ngựa không nhanh không chậm đi trong mưa, trong miệng ngậm viên kẹo đường, nửa rũ mi mắt.
“Tiểu Thập Thất, lâu chủ ba lần bốn lượt gọi ngươi về lâu ngươi không thèm để ý, sao chúng ta vừa tới đây, ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời?” Một thanh niên mặc áo gấm màu lam che một cây dù, chậm rì rì đi ngang hàng cùng hắn.
“Thập Ngũ ca rất mong chờ ta đối nghịch với ngươi?”
Thiếu niên lười đến nỗi không thèm mở mắt.
“Tiểu Thập Thất chớ hiểu lầm,” Thập Ngũ dung nhan tú nhã, bên hông treo một cây quạt xếp, thoáng nhìn rất giống thư sinh văn nhược, “Ngươi không biết đau, càng không muốn sống, ta cũng không dám chọc ngươi.”
Mặc dù trong lời hắn nói mang theo châm chọc, thiếu niên cũng mặc kệ hắn.
“Tiểu Thập Thất, sao không thấy tên Khương Anh thường đi theo bên cạnh ngươi?” Đệ Lục đầu tiên là lẳng lặng đánh giá thiếu niên một hồi, một khi mở miệng, tiếng nói hắn vừa khô khan lại nghèn nghẹn vượt mức bình thường.
Hắn được tính là người cao tuổi nhất trong bốn vị hộ pháp, thân hình cường tráng, lôi thôi lếch thếch, râu quai nón đen đặc lười xử lý, cả khuôn mặt rõ ràng nhất chính là đôi mắt âm trầm kia.
Khi hắn nói chuyện, yết hầu chấn động rất nhỏ, trên đó có vết sẹo khiến người chú ý.
“Tạo Tương đường rất nhiều sản nghiệp, muốn xử lý từng cái cũng cực kỳ phí công phu, lão Lục, tiểu Thập Thất cũng cần để những người này ở lại đó, không phải sao?”
Đệ Tam nói, đẩy đẩy nón cói lên trên, lộ ra một đôi mắt khôn khéo.
“Đúng vậy, trước đây khi ta theo dõi Thiên Phục Môn, còn từng ngại trong nhà Lưu Huyền Ý nghèo kiết xác, chúng ta cũng không vớt được cái gì, nào ngờ, tiền tài của bọn họ đều tại Tạo Tương đường Thục Thanh,” Thập Ngũ tiếp nhận câu chuyện liền cảm thán, “Rốt cuộc vẫn là tiểu Thập Thất thông minh, tìm ra được số tiền lớn như vậy cho Lược Phong Lâu.”
“Nhưng mà không biết đến tột cùng ngươi gây họa lớn gì ở bên ngoài, ta thấy lúc này cơn giận của lâu chủ không nhỏ đâu, tiểu Thập Thất ngươi nói xem, lần đi này của ngươi, đến tột cùng lâu chủ nàng sẽ thưởng ngươi, hay là phạt ngươi?”
Thập Ngũ che dù cười khanh khách nhìn hắn: “Nếu là phạt ngươi, tốt nhất là không cẩn thận phạt ch•ết mới tốt? Cũng nhờ đó, mấy của cải ở Tạo Tương đường, chúng ta sẽ đều có phần.”
Nói, hắn vươn tay muốn đụng vào ánh sáng bạc trên búi tóc đen nhánh bị mưa làm ướt nhẹp của thiếu niên, nhưng thiếu niên đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn, lực đạo cực lớn gần như muốn bóp nát xương cốt hắn.
Thập Ngũ ăn đau, cuối cùng thấy thiếu niên nhẹ nâng lông mi dày dính hạt mưa lên, nghiêng mặt lại, vẻ mặt không biểu tình nhìn về phía hắn.
“Tiểu Thập Thất từ khi nào mang mấy thứ này vậy? Ta thấy nha, hình thức cũng chẳng ra gì.” Thập Ngũ dù xương cổ tay đau đến lợi hại, thần sắc hắn cũng vẫn như thường.
Mặt mày ướt át của thiếu niên cực kỳ lãnh đạm, cười như không cười: “Thập Ngũ ca trước khi nói chuyện, có thể suy nghĩ cẩn thận không?”
Tiếng mưa rơi liên miên không dứt bên tai, Thập Ngũ rốt cuộc nhớ tới mình còn bị thiếu niên nắm nhược điểm trên tay, biểu tình hắn vẫn thong dong, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng hơn: “Đùa thôi, bất quá đùa chút thôi mà.”
“Vậy ngươi nói, ”
Thiếu niên buông tay hắn ra, biểu tình vẫn ung dung, “đến tột cùng là đôi mắt của ngươi không còn dùng được, hay là trâm bạc của ta khó coi?”
“…… mưa lớn quá, vừa rồi ta không nhìn rõ,” Thập Ngũ như trút được gánh nặng, lắc lắc tay, “Hiện giờ ta cẩn thận nhìn lại, cây trâm bạc này của ngươi quả thực đẹp cực kỳ.”
Trước đây hắn nói tróc cả da lưỡi, thiếu niên này cũng phản ứng cực kỳ nhỏ, hiện giờ vì một cây trâm bạc, sao lại đổi tính như vậy?
Thế mưa ngày càng lớn, đệ Nhất hộ pháp Lược Phong Lâu một mình cưỡi ngựa ở phía trước vẫn chưa nói một câu, nhưng một bàn tay hắn trước sau vẫn ấn vào chuôi kiếm bên hông, lẳng lặng phòng bị nhất cử nhất động của Thập Thất.
Ở Lược Phong Lâu, vừa đến Thập Thất cũng không phải dựa vào võ công cao thấp để phân định danh hiệu, mà quy củ trong lâu luôn luôn là vị hộ pháp nào vừa ch·ết, lập tức sẽ có người leo lên từ huyết trì thay thế vào.
Cho nên đệ Nhất cũng không phải là người có võ công cao nhất trong Lược Phong Lâu, hộ pháp trong lâu có mười bảy người, chỉ có đệ Nhị và Thập Thất không phân cao thấp.
Sau đó mới là đệ Nhất cùng đệ Lục.
Cho nên lâu chủ mới có thể điều động bốn người bọn họ cùng nhau tới Thục Thanh, bốn người bọn họ liên thủ, mới có thể khắc chế thiếu niên Thập Thất này.
“Thập Thất, ngươi làm cái gì?”
Đệ Nhất đang xuất thần, chợt nghe giọng nói khàn khàn của đệ Lục, hắn liền lập tức quay đầu, lại thấy thiếu niên xoay người xuống ngựa, đi đến trước cái lều vải bị gió đánh sập nửa phần của quán nhỏ ven đường.
Mấy người cảnh giác sờ về hướng binh khí trên người mình, lại thấy thiếu niên kia dùng hai ngón tay, lựa chọn trong số từng sợi tơ màu sắc khác nhau, kéo xuống mấy sợi tơ màu trúc xanh lục có đính hạt châu trong suốt.
Thiếu niên rũ mắt kết nó lại ngay ngắn.
Nếu treo trên đuôi tóc nàng, nhất định thật xinh đẹp.
Hắn nghĩ.
Khi Thương Nhung tỉnh lại, nàng đang lung lay trên xe ngựa.
Gió mưa đánh vào lộng che trên xe ngựa, thanh thúy ồn ào, nàng mới mở mắt, liền nghe một giọng nói: “Vi Vi, ngươi tỉnh rồi? Có đau đầu không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Là Mộng Thạch.
Thương Nhung thấy rõ hắn, nàng giật giật môi, mới phát giác giọng nói mình đã nghẹn ngào rất nhiều: “Mộng Thạch thúc thúc, đây là…… Đi đâu?”
“Chúng ta đi Nghiệp Châu.”
Mộng Thạch gỡ khăn vải trên trán nàng xuống, nhúng nhúng vào chậu nước, lại nói: “Đêm qua ta không thấy ngươi, cũng không biết ngươi thức đêm chép kinh, Vi Vi, tay ngươi đang bị th·ương, sao lại nhất thời nóng lòng chi cho khổ vậy chứ?”
Thấy nàng muốn ngồi dậy, hắn vội ngăn lại nói: “Đừng ngồi dậy, hiện giờ ngươi đang sốt.”
“Chiết Trúc,”
Trong xe ngựa chỉ có hai người nàng và Mộng Thạch, nàng lại nghe ra trong tiếng mưa rơi bề bộn hỗn loạn không ít tiếng vó ngựa, “Chiết Trúc hắn ở đâu?”
Mộng Thạch không biết vì sao tâm thần nàng lại bất an như thế, hắn chỉ phải ôn nhu trấn an: “Hắn vướng một số việc, chúng ta đi trước, hắn sẽ đến ngay sau.”
Thương Nhung chống khuỷu tay trên đệm mềm muốn đứng dậy, lại thắng không nổi trận choáng váng mãnh liệt, hô hấp nàng dồn dập, nhắm chặt hai mắt, nói không nên lời.
“Khương thiếu hiệp, chúng ta đây đang đi về hướng nào vậy?” Trong lòng Mộng Thạch nôn nóng, vén rèm lên hỏi thanh niên cưỡi ngựa bên ngoài.
“Hướng Lũng Sơn.”
Khương Anh đáp ngắn gọn.
“Lũng Sơn? Đã là đi Nghiệp Châu, đi đường vòng qua Lũng Sơn chẳng phải xa hơn?”
“Hộ pháp dặn dò, cần dùng hết khả năng tránh đi quan đạo.”
Mộng Thạch nghe vậy liền móc tấm bản đồ trong lòng ngực ra xem, hắn nhíu mày: “Nhưng ta thấy đi hướng Lũng Sơn có nhiều sơn đạo, ngay cả một thị trấn cũng không có, nhưng hiện giờ nàng đang sốt, cần dùng thuốc a.”
“Dược liệu trong phòng ngươi, ta đều cho người mang theo.” Khương Anh liếc nhìn cô nương nằm trên đệm mềm phía sau Mộng Thạch, sắc mặt nàng tái nhợt, đổ đầy mồ hôi, tình hình thoạt nhìn xác thực không được tốt.
“Vậy tìm một nơi dừng lại trước được không? Thân thể nàng yếu đuối, nếu không kịp dùng thuốc, tiếp tục đi đường mệt nhọc, không biết sẽ bệnh thành cái dạng gì nữa.”
Đáy mắt Mộng Thạch tràn đầy lo lắng.
Khương Anh nhất thời chưa có chủ ý, Lược Phong Lâu vốn không phải nơi thánh thiện gì, hai vị hộ pháp Thập Ngũ, đệ Lục vốn đã có nhiều kiêng kị với Thập Thất hộ pháp, sao lại không sinh tò mò với việc Thập Thất hộ pháp dừng lại ở Thục Thanh, người của bọn họ chắc chắn phát giác viện nhỏ trong rừng trúc, bọn họ đều từng thấy chân dung Minh Nguyệt công chúa, cho nên Thập Thất hộ pháp mới có thể lệnh hắn lập tức đưa Minh Nguyệt công chúa đến Nghiệp Châu.
Hắn nhớ Thập Thất hộ pháp đã dặn, rời khỏi quan đạo đi vòng qua Lũng Sơn trước, tuyệt đối không thể trì hoãn, cần phải đi về hướng Lũng Sơn, chỉ sợ phải tới ngày kia mới có cơ hội cho công chúa dùng thuốc.
“Lại đi đến phía trước một ít.”
Khương Anh rốt cuộc vẫn không thể từ chối.
Rốt cuộc, hắn cũng thật sợ trì hoãn bệnh tình của công chúa.
Mộng Thạch buông mành xuống, quay đầu thấy Thương Nhung đã mở hờ đôi mắt, môi nàng không có tí huyết sắc nào, còn có chút khô khốc, nhưng trên xe lại không để nước uống, hắn đành phải lấy cái tay nải lớn lại đây, tìm tìm kiếm kiếm bên trong, quả nhiên tìm ra một lọ nước mật ngọt.
“Vi Vi, đây là Chiết Trúc công tử mua cho ngươi, hắn nói ngươi rất thích uống.” Mộng Thạch mở nút bình, đưa tới cạnh miệng nàng.
Nghe thấy hắn nhắc tới Chiết Trúc, nàng liền mở miệng theo bản năng, thuận theo uống hai hớp.
Ngọt như mật, lại có chút hương hoa.
Nàng sinh bệnh, trong miệng khô khốc, hai hớp nước mật này vừa lúc giảm bớt cay đắng.
“Ngươi xem, mấy thứ này là hắn mua cho ngươi ăn chơi,” Mộng Thạch nói lại chỉ hướng một cái tay nải khác, “Mấy thứ này đều là xiêm y trang phấn của ngươi, cùng một ít thứ khác, hắn đều kêu ta mang theo cho ngươi.”
Thương Nhung không nói lời nào, nhìn chằm chằm bao y phục mở ra trong lòng hắn, trong một đống đồ vật, có hai cái hộp lớn.
Mộng Thạch theo tầm mắt nàng nhìn xuống, ngay sau đó liền mở hai cái hộp ra, bên trong một cái hộp chính là mặt nạ, còn bên trong cái kia, chính là đèn Hoa quỳnh Chiết Trúc đã thắng về cho nàng tại thành Thục Thanh.
Mộng Thạch lấy đèn Hoa Quỳnh ra, đặt cạnh tay nàng, nói: “Vi Vi, nơi hắn đi cách Nghiệp Châu cũng gần, hắn bảo ta nói với ngươi, phải nhớ mấy lời hắn đã nói với ngươi.”
Cơ hồ là trong nháy mắt khi giọng nói Mộng Thạch vừa dứt, bên tai Thương Nhung như lần nữa quanh quẩn giọng nói thanh triệt của thiếu niên, tại khe hở không bóng người giữa hai tường viện đêm qua:
“Vi Vi, chuyện ta không sợ, nàng cũng không cần sợ.”
Trong đầu Thương Nhung hỗn loạn, lặng im nâng đèn Hoa Quỳnh kia lên, lại nghe tiếng động bên ngoài xe ngựa có chút không thích hợp.
“Khương sử! Có người đuổi theo!”
Mưa to như thác nước, một sát thủ đi theo sau xe ngựa quay đầu lại, trong màn mưa mơ hồ trông thấy một mảnh bóng người cưỡi ngựa từ xa chạy nhanh đến.
Mưa quá lớn bao phủ rất nhiều thanh âm, khiến cho đám sát thủ hàng năm uống m•áu như bọn họ thiếu đi vài phần sắc bén ngày thường, Khương Anh quay đầu, sắc mặt của hắn ngưng trọng rất nhiều: “Đi mau!”
Thanh niên đánh xe dùng roi quất vào lưng ngựa, xe ngựa xóc nảy trên đường lầy lội, Thương Nhung suýt nữa ngã từ xe xuống dưới, cũng may Mộng Thạch kịp thời đỡ nàng.
Nàng lại chịu đựng choáng váng, vén rèm lên nhìn về phía sau xe, hạt mưa lạnh lẽo nặng nề bám vào lông mi nàng, nàng thấy hơn mười sát thủ quay đầu ngựa lại, rút ki•ếm nhằm về phía một mảnh bóng dáng dày đặc ở nơi xa.
Đao quang kiếm ảnh lập lòe trong màn mưa, tiếng chém gi·ết nghe không rõ lắm.
Nhưng nàng thấy bọn họ rất nhanh đã ngã gục xuống, ngựa kinh hoảng thất thố chạy đi, mà những mấy bóng người đuổi theo đen nghìn nghịt, giống như dòng mực đen đậm uốn lượn, chảy xuôi làm dơ bức họa.
Nàng nghe thấy Khương Anh lại gọi mười mấy người đi chắn.
Xe ngựa chạy càng mau, mưa đánh vào mặt có chút đau, nàng nghe tiếng Mộng Thạch gọi nàng, nàng liền như tỉnh khỏi mộng, quay đầu nhìn hắn.
“Mộng Thạch thúc thúc.”
Tiếng nói nàng thực nhẹ thực nhẹ: “Nửa đời trước của ngài thật không dễ, chịu đựng quyền quý hãm hại, ta biết ngài là một người không muốn bị câu thúc, ta cũng hy vọng ngài có thể tiếp tục sống trong cảnh không chịu câu thúc.”
“Vi Vi?” Mộng Thạch nhìn nàng, mày nhăn lại, phảng phất như đã nhận ra gì đó.
“Đạo kinh ta chép, ngài đều giữ hết dùm ta sao?”
Thương Nhung hỏi hắn.
“Đều giữ hết,” Mộng Thạch lên tiếng, trong lúc xóc nảy cố gắng trấn an nàng: “Không có việc gì Vi Vi, ngươi không cần sợ.”
“Nhờ ngài mang đạo kinh ta chép đưa cho Chiết Trúc,” Thương Nhung rũ đôi mắt xuống, nói, “Chúng ta…… tách ra ở chỗ này đi.”
“Nói gì vậy?” Mộng Thạch vừa muốn tiếp tục nói cái gì đó, lại thấy nàng từ trong lòng móc ra một thanh chủy thủ, lưỡi d•ao sắc bén để trên chính cần cổ nàng.
“Ngươi làm cái gì?!” Mộng Thạch không khống chế được giọng nói mình run rẩy.
Thương Nhung kéo tấm mành xuống, mưa bay nghiêng vào trong xe, nàng đối diện với Khương Anh bị nước mưa tẩm ướt đầy người, nói: “Dừng lại.”
“Ngài……” Khương Anh mở to hai mắt, theo bản năng nói: “Không thể, bọn họ rất nhanh sắp đuổi tới rồi!”
“Không cần tiếp tục vì ta, tổn thất người của ngươi,”
Tay Thương Nhung rõ ràng đang phát run, nhưng vẫn để gần cần cổ, “Các ngươi đều là người của hắn, hẳn nên sống sót trở về gặp hắn.”
Khương Anh mắt thấy lưỡi d•ao kia đã vẽ ra một vết m•áu trên cần cổ nàng, hắn lập tức giữ chặt dây cương, con ngựa nghểnh cổ hí dài một tiếng, hắn rống to: “Dừng lại!”
“Vi Vi……”
Hốc mắt Mộng Thạch phiếm hồng, muốn duỗi tay đoạt lấy lưỡi d•ao trong tay nàng, rồi lại sợ nàng cứa sâu thêm.
“Mộng Thạch thúc thúc,”
Đôi mắt Thương Nhung chảy ra dòng nước mắt, nàng nức nở nói, “Trong xấp giấy ta chép kinh có một phong thơ, là cho ngài, có một số lời không thể nói với ngài lúc này, ta đều viết hết trong lá thư kia.”
Nước mắt rơi từng giọt vào đèn Hoa Quỳnh trên đầu gối, khi nàng nhìn đến đèn kia, nước mắt càng mãnh liệt: “Nhờ ngài nói với Chiết Trúc, từ Nam Châu đến Thục Thanh, mấy tháng ngắn ngủi này đã hơn hẳn mấy năm cuộc đời ta.”
“Ta,”
Hốc mắt nàng hồng thấu, “Ta thấy vậy là đủ rồi, hắn có đường hắn phải đi, ta chung quy cũng có chuyện ta không thể không đối mặt, sau này…… không gặp lại.”
Một câu không gặp lại, như nặng ngàn cân.
Răng môi nàng run rẩy, tay nắm chuôi d•ao chặt càng thêm chặt: “Mộng Thạch thúc thúc, các ngươi đi thôi.”
“Ta……”
Mộng Thạch sao lại chịu đi, hắn còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy m•áu tươi trên cần cổ nàng chảy xuống, dính ướt vạt áo tuyết trắng, hắn ngập ngừng đứng lên xoay người.
Nhấc tấm mành kia lên, mưa gió quất vào mặt, đầy mắt ẩm ướt.
Trên quan đạo lầy lội nằm đầy mấy chục th•i th•ể, mưa to cọ rửa máu loãng, vó ngựa dẫm lên th·i th·ể băng qua mưa bụi, thanh niên cầm đầu mặc áo bào hình hạc chìm ướt đẫm, thanh đ•ao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương.
Hắn nhìn thẳng chiếc xe ngựa lẻ loi ngừng trên đường phía trước, hắn nắm lấy dây cương dừng bước bên xe, giương mắt nhìn bên trong cửa sổ, thiếu nữ kia màu da tái nhợt, mí mắt sưng đỏ, một v·ết m·áu trên cần cổ, trong tay ôm một trản đèn Hoa Quỳnh, còn nắm một thanh chủy thủ.
Tóc dài đen nhánh rối tung, theo gió nhẹ phẩy bên sườn mặt nàng, nàng bỗng nhiên quay đầu, đối diện ánh mắt hắn.
“Hạ Tinh Cẩm.”
Nàng chuẩn xác gọi ra tên của hắn: “Cho người của ngươi đều dừng lại, ở chỗ này chờ với ta, chờ trận mưa này tạnh đã.”
Hạ Tinh Cẩm biết, nàng muốn cho những người mới vừa rời khỏi nơi này đều thoát thân xa hơn một ít, nhưng hắn nhìn đôi mắt không hề có thần thái của nàng, vẫn cúi đầu lên tiếng: “Vâng, Minh Nguyệt công chúa.”
Công chúa đã tìm được, những người đó, cũng không hề quan trọng.
Hắn có thể đồng ý với nàng.
Mưa to hơn nửa ngày mới có dấu hiệu vơi bớt, Thương Nhung vẫn đang sốt, cuối cùng chống đỡ không nổi hôn mê bên trong xe.
Vừa lúc cảm giác mê mang ập tới, trong tiếng mưa phùn, nàng phảng phất như lại trở về đêm mưa xuân kia.
Nàng ngồi trước cửa sổ tràn đầy hoa núi, nắm lấy đai lưng làm hắn càng gần hơn chút, đôi mắt được nước mưa tẩy qua của hắn sáng lấp lánh, vui vui vẻ vẻ hỏi nàng: “Ngươi chờ ta à?”
Hắn cho nàng ăn bánh đường hắn che chở trong ngực, lại ngồi ở mép giường nhìn chậu hoa núi kia hỏi nàng: “Ngươi nói ngươi muốn ngày ngày nhìn thấy nó, vậy ngươi có muốn ngày ngày nhìn thấy ta không?”
Ngữ khí của hắn, thần thái của hắn, trong đêm xuân mông lung, như vẽ lên bức tranh diễm lệ.
“Lúc này ta đến liền tìm được công chúa, quả thật là chuyện tốt vô cùng! Vương phi biết nhất định vui mừng a!”
Một giọng phụ nhân trung niên nói năng ầm ĩ, đánh nát cảnh trong mơ của Thương Nhung.
Nàng mở mắt ra, một khuôn mặt không tính xa lạ tới gần.
Là Phong Lan, người bên cạnh mẫu phi nàng.
“Công chúa, ai da công chúa ngài chịu khổ rồi!” Phong Lan thấy nàng tỉnh lại, gương mặt tươi cười giây lát liền thay đổi thành bộ dáng khóc sướt mướt.
Thương Nhung né tránh bàn tay nàng đưa qua đây, phát giác mình đang ở trong một chiếc xe ngựa rộng lớn thoải mái hơn, nàng hơi nhướng dậy, lại không tìm được hai cái tay nải trong xe.
Ngay cả đèn Hoa Quỳnh nàng ôm trong ngực trước khi hôn mê cũng không thấy.
“Công chúa, ngài đang tìm vật gì?” Phong Lan nhìn hành động của nàng, liền hỏi.
“Đồ của ta đâu?”
Thương Nhung quay mặt đi, “Ngươi cất chúng ở đâu rồi?”
Phong Lan cuối cùng ý thức được nàng đang nói cái gì, liền dùng ống tay áo chấm chấm nước mắt, nói: “Nô tỳ thấy hai cái tay nải kia cũng không có món đồ nào tốt, đều ném cả rồi.”
Ném?
Ngón tay Thương Nhung cuộn chặt, miệng v·ết th·ương trong tay đau đớn.
“Nhìn cũng không phải đồ gì quan trọng, công chúa trở về Ngọc Kinh, muốn cái gì mà không có? Hơn nữa, trên đường còn có Lăng Tiêu Vệ đặt mua mấy món đẹp hơn cho công chúa, ngài……”
Phong Lan nói còn chưa hết, bỗng nhiên liền bị bàn tay còn vết thương của Thương Nhung nắm lấy vai.
“Đèn của ta đâu?”
Thương Nhung nhìn chằm chằm nàng, “Đèn Hoa Quỳnh của ta đâu?”
“…… Cũng ném.” Phong Lan ngơ ngác đáp.
Mấy trăm người đi theo xe ngựa mắt thấy sắp đến Thục Thanh thành, rồi lại bỗng nhiên thay đổi phương hướng, lúc đó sắc trời dần dần ảm đạm, mưa càng nhỏ, cuối cùng, xa giá ngừng cạnh một mé sông.
“Công chúa, công chúa ngài cẩn thận chút, ngài còn bệnh……” Phong Lan mang theo đèn, tay căng một cây dù đang đuổi theo sau vị công chúa y phục mỏng manh.
Hạ Tinh Cẩm canh giữ một bên, thấy thân ảnh mảnh khảnh kia đứng bên bờ hồi lâu, rồi bỗng nhiên ngồi xổm người xuống.
Đèn lồng cam vàng chiếu sáng nước sông chảy xuôi mãnh liệt, tiếng nước kịch liệt không ngừng, Thương Nhung ngồi xổm thật lâu bên bờ, rồi lại nhặt được một mảnh giấy đèn lồng ướt đẫm, nằm trên tảng đá bị bụi cỏ che lấp.
Là hình dạng cánh hoa quỳnh.
“Công chúa, nếu ngài thật thích cái đèn này, chúng ta liền cho người đi tìm lại cho ngài là được rồi, ngài muốn bao nhiêu lại có bấy nhiêu……”
Phong Lan lải nhải.
“Ngươi cút ngay!”
Từng câu từng chữ của Phong Lan đều khiến màng tai Thương Nhung đau đớn, nàng ngẩng đầu, đôi mắt ướt át sưng đỏ hung hăng trừng nàng ta, nước mắt ồ ạt chảy khỏi hốc mắt.
Sẽ không có nữa.
Vĩnh viễn, cũng sẽ không có nữa.
“Tiểu Thập Thất, lâu chủ ba lần bốn lượt gọi ngươi về lâu ngươi không thèm để ý, sao chúng ta vừa tới đây, ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời?” Một thanh niên mặc áo gấm màu lam che một cây dù, chậm rì rì đi ngang hàng cùng hắn.
“Thập Ngũ ca rất mong chờ ta đối nghịch với ngươi?”
Thiếu niên lười đến nỗi không thèm mở mắt.
“Tiểu Thập Thất chớ hiểu lầm,” Thập Ngũ dung nhan tú nhã, bên hông treo một cây quạt xếp, thoáng nhìn rất giống thư sinh văn nhược, “Ngươi không biết đau, càng không muốn sống, ta cũng không dám chọc ngươi.”
Mặc dù trong lời hắn nói mang theo châm chọc, thiếu niên cũng mặc kệ hắn.
“Tiểu Thập Thất, sao không thấy tên Khương Anh thường đi theo bên cạnh ngươi?” Đệ Lục đầu tiên là lẳng lặng đánh giá thiếu niên một hồi, một khi mở miệng, tiếng nói hắn vừa khô khan lại nghèn nghẹn vượt mức bình thường.
Hắn được tính là người cao tuổi nhất trong bốn vị hộ pháp, thân hình cường tráng, lôi thôi lếch thếch, râu quai nón đen đặc lười xử lý, cả khuôn mặt rõ ràng nhất chính là đôi mắt âm trầm kia.
Khi hắn nói chuyện, yết hầu chấn động rất nhỏ, trên đó có vết sẹo khiến người chú ý.
“Tạo Tương đường rất nhiều sản nghiệp, muốn xử lý từng cái cũng cực kỳ phí công phu, lão Lục, tiểu Thập Thất cũng cần để những người này ở lại đó, không phải sao?”
Đệ Tam nói, đẩy đẩy nón cói lên trên, lộ ra một đôi mắt khôn khéo.
“Đúng vậy, trước đây khi ta theo dõi Thiên Phục Môn, còn từng ngại trong nhà Lưu Huyền Ý nghèo kiết xác, chúng ta cũng không vớt được cái gì, nào ngờ, tiền tài của bọn họ đều tại Tạo Tương đường Thục Thanh,” Thập Ngũ tiếp nhận câu chuyện liền cảm thán, “Rốt cuộc vẫn là tiểu Thập Thất thông minh, tìm ra được số tiền lớn như vậy cho Lược Phong Lâu.”
“Nhưng mà không biết đến tột cùng ngươi gây họa lớn gì ở bên ngoài, ta thấy lúc này cơn giận của lâu chủ không nhỏ đâu, tiểu Thập Thất ngươi nói xem, lần đi này của ngươi, đến tột cùng lâu chủ nàng sẽ thưởng ngươi, hay là phạt ngươi?”
Thập Ngũ che dù cười khanh khách nhìn hắn: “Nếu là phạt ngươi, tốt nhất là không cẩn thận phạt ch•ết mới tốt? Cũng nhờ đó, mấy của cải ở Tạo Tương đường, chúng ta sẽ đều có phần.”
Nói, hắn vươn tay muốn đụng vào ánh sáng bạc trên búi tóc đen nhánh bị mưa làm ướt nhẹp của thiếu niên, nhưng thiếu niên đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn, lực đạo cực lớn gần như muốn bóp nát xương cốt hắn.
Thập Ngũ ăn đau, cuối cùng thấy thiếu niên nhẹ nâng lông mi dày dính hạt mưa lên, nghiêng mặt lại, vẻ mặt không biểu tình nhìn về phía hắn.
“Tiểu Thập Thất từ khi nào mang mấy thứ này vậy? Ta thấy nha, hình thức cũng chẳng ra gì.” Thập Ngũ dù xương cổ tay đau đến lợi hại, thần sắc hắn cũng vẫn như thường.
Mặt mày ướt át của thiếu niên cực kỳ lãnh đạm, cười như không cười: “Thập Ngũ ca trước khi nói chuyện, có thể suy nghĩ cẩn thận không?”
Tiếng mưa rơi liên miên không dứt bên tai, Thập Ngũ rốt cuộc nhớ tới mình còn bị thiếu niên nắm nhược điểm trên tay, biểu tình hắn vẫn thong dong, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng hơn: “Đùa thôi, bất quá đùa chút thôi mà.”
“Vậy ngươi nói, ”
Thiếu niên buông tay hắn ra, biểu tình vẫn ung dung, “đến tột cùng là đôi mắt của ngươi không còn dùng được, hay là trâm bạc của ta khó coi?”
“…… mưa lớn quá, vừa rồi ta không nhìn rõ,” Thập Ngũ như trút được gánh nặng, lắc lắc tay, “Hiện giờ ta cẩn thận nhìn lại, cây trâm bạc này của ngươi quả thực đẹp cực kỳ.”
Trước đây hắn nói tróc cả da lưỡi, thiếu niên này cũng phản ứng cực kỳ nhỏ, hiện giờ vì một cây trâm bạc, sao lại đổi tính như vậy?
Thế mưa ngày càng lớn, đệ Nhất hộ pháp Lược Phong Lâu một mình cưỡi ngựa ở phía trước vẫn chưa nói một câu, nhưng một bàn tay hắn trước sau vẫn ấn vào chuôi kiếm bên hông, lẳng lặng phòng bị nhất cử nhất động của Thập Thất.
Ở Lược Phong Lâu, vừa đến Thập Thất cũng không phải dựa vào võ công cao thấp để phân định danh hiệu, mà quy củ trong lâu luôn luôn là vị hộ pháp nào vừa ch·ết, lập tức sẽ có người leo lên từ huyết trì thay thế vào.
Cho nên đệ Nhất cũng không phải là người có võ công cao nhất trong Lược Phong Lâu, hộ pháp trong lâu có mười bảy người, chỉ có đệ Nhị và Thập Thất không phân cao thấp.
Sau đó mới là đệ Nhất cùng đệ Lục.
Cho nên lâu chủ mới có thể điều động bốn người bọn họ cùng nhau tới Thục Thanh, bốn người bọn họ liên thủ, mới có thể khắc chế thiếu niên Thập Thất này.
“Thập Thất, ngươi làm cái gì?”
Đệ Nhất đang xuất thần, chợt nghe giọng nói khàn khàn của đệ Lục, hắn liền lập tức quay đầu, lại thấy thiếu niên xoay người xuống ngựa, đi đến trước cái lều vải bị gió đánh sập nửa phần của quán nhỏ ven đường.
Mấy người cảnh giác sờ về hướng binh khí trên người mình, lại thấy thiếu niên kia dùng hai ngón tay, lựa chọn trong số từng sợi tơ màu sắc khác nhau, kéo xuống mấy sợi tơ màu trúc xanh lục có đính hạt châu trong suốt.
Thiếu niên rũ mắt kết nó lại ngay ngắn.
Nếu treo trên đuôi tóc nàng, nhất định thật xinh đẹp.
Hắn nghĩ.
Khi Thương Nhung tỉnh lại, nàng đang lung lay trên xe ngựa.
Gió mưa đánh vào lộng che trên xe ngựa, thanh thúy ồn ào, nàng mới mở mắt, liền nghe một giọng nói: “Vi Vi, ngươi tỉnh rồi? Có đau đầu không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Là Mộng Thạch.
Thương Nhung thấy rõ hắn, nàng giật giật môi, mới phát giác giọng nói mình đã nghẹn ngào rất nhiều: “Mộng Thạch thúc thúc, đây là…… Đi đâu?”
“Chúng ta đi Nghiệp Châu.”
Mộng Thạch gỡ khăn vải trên trán nàng xuống, nhúng nhúng vào chậu nước, lại nói: “Đêm qua ta không thấy ngươi, cũng không biết ngươi thức đêm chép kinh, Vi Vi, tay ngươi đang bị th·ương, sao lại nhất thời nóng lòng chi cho khổ vậy chứ?”
Thấy nàng muốn ngồi dậy, hắn vội ngăn lại nói: “Đừng ngồi dậy, hiện giờ ngươi đang sốt.”
“Chiết Trúc,”
Trong xe ngựa chỉ có hai người nàng và Mộng Thạch, nàng lại nghe ra trong tiếng mưa rơi bề bộn hỗn loạn không ít tiếng vó ngựa, “Chiết Trúc hắn ở đâu?”
Mộng Thạch không biết vì sao tâm thần nàng lại bất an như thế, hắn chỉ phải ôn nhu trấn an: “Hắn vướng một số việc, chúng ta đi trước, hắn sẽ đến ngay sau.”
Thương Nhung chống khuỷu tay trên đệm mềm muốn đứng dậy, lại thắng không nổi trận choáng váng mãnh liệt, hô hấp nàng dồn dập, nhắm chặt hai mắt, nói không nên lời.
“Khương thiếu hiệp, chúng ta đây đang đi về hướng nào vậy?” Trong lòng Mộng Thạch nôn nóng, vén rèm lên hỏi thanh niên cưỡi ngựa bên ngoài.
“Hướng Lũng Sơn.”
Khương Anh đáp ngắn gọn.
“Lũng Sơn? Đã là đi Nghiệp Châu, đi đường vòng qua Lũng Sơn chẳng phải xa hơn?”
“Hộ pháp dặn dò, cần dùng hết khả năng tránh đi quan đạo.”
Mộng Thạch nghe vậy liền móc tấm bản đồ trong lòng ngực ra xem, hắn nhíu mày: “Nhưng ta thấy đi hướng Lũng Sơn có nhiều sơn đạo, ngay cả một thị trấn cũng không có, nhưng hiện giờ nàng đang sốt, cần dùng thuốc a.”
“Dược liệu trong phòng ngươi, ta đều cho người mang theo.” Khương Anh liếc nhìn cô nương nằm trên đệm mềm phía sau Mộng Thạch, sắc mặt nàng tái nhợt, đổ đầy mồ hôi, tình hình thoạt nhìn xác thực không được tốt.
“Vậy tìm một nơi dừng lại trước được không? Thân thể nàng yếu đuối, nếu không kịp dùng thuốc, tiếp tục đi đường mệt nhọc, không biết sẽ bệnh thành cái dạng gì nữa.”
Đáy mắt Mộng Thạch tràn đầy lo lắng.
Khương Anh nhất thời chưa có chủ ý, Lược Phong Lâu vốn không phải nơi thánh thiện gì, hai vị hộ pháp Thập Ngũ, đệ Lục vốn đã có nhiều kiêng kị với Thập Thất hộ pháp, sao lại không sinh tò mò với việc Thập Thất hộ pháp dừng lại ở Thục Thanh, người của bọn họ chắc chắn phát giác viện nhỏ trong rừng trúc, bọn họ đều từng thấy chân dung Minh Nguyệt công chúa, cho nên Thập Thất hộ pháp mới có thể lệnh hắn lập tức đưa Minh Nguyệt công chúa đến Nghiệp Châu.
Hắn nhớ Thập Thất hộ pháp đã dặn, rời khỏi quan đạo đi vòng qua Lũng Sơn trước, tuyệt đối không thể trì hoãn, cần phải đi về hướng Lũng Sơn, chỉ sợ phải tới ngày kia mới có cơ hội cho công chúa dùng thuốc.
“Lại đi đến phía trước một ít.”
Khương Anh rốt cuộc vẫn không thể từ chối.
Rốt cuộc, hắn cũng thật sợ trì hoãn bệnh tình của công chúa.
Mộng Thạch buông mành xuống, quay đầu thấy Thương Nhung đã mở hờ đôi mắt, môi nàng không có tí huyết sắc nào, còn có chút khô khốc, nhưng trên xe lại không để nước uống, hắn đành phải lấy cái tay nải lớn lại đây, tìm tìm kiếm kiếm bên trong, quả nhiên tìm ra một lọ nước mật ngọt.
“Vi Vi, đây là Chiết Trúc công tử mua cho ngươi, hắn nói ngươi rất thích uống.” Mộng Thạch mở nút bình, đưa tới cạnh miệng nàng.
Nghe thấy hắn nhắc tới Chiết Trúc, nàng liền mở miệng theo bản năng, thuận theo uống hai hớp.
Ngọt như mật, lại có chút hương hoa.
Nàng sinh bệnh, trong miệng khô khốc, hai hớp nước mật này vừa lúc giảm bớt cay đắng.
“Ngươi xem, mấy thứ này là hắn mua cho ngươi ăn chơi,” Mộng Thạch nói lại chỉ hướng một cái tay nải khác, “Mấy thứ này đều là xiêm y trang phấn của ngươi, cùng một ít thứ khác, hắn đều kêu ta mang theo cho ngươi.”
Thương Nhung không nói lời nào, nhìn chằm chằm bao y phục mở ra trong lòng hắn, trong một đống đồ vật, có hai cái hộp lớn.
Mộng Thạch theo tầm mắt nàng nhìn xuống, ngay sau đó liền mở hai cái hộp ra, bên trong một cái hộp chính là mặt nạ, còn bên trong cái kia, chính là đèn Hoa quỳnh Chiết Trúc đã thắng về cho nàng tại thành Thục Thanh.
Mộng Thạch lấy đèn Hoa Quỳnh ra, đặt cạnh tay nàng, nói: “Vi Vi, nơi hắn đi cách Nghiệp Châu cũng gần, hắn bảo ta nói với ngươi, phải nhớ mấy lời hắn đã nói với ngươi.”
Cơ hồ là trong nháy mắt khi giọng nói Mộng Thạch vừa dứt, bên tai Thương Nhung như lần nữa quanh quẩn giọng nói thanh triệt của thiếu niên, tại khe hở không bóng người giữa hai tường viện đêm qua:
“Vi Vi, chuyện ta không sợ, nàng cũng không cần sợ.”
Trong đầu Thương Nhung hỗn loạn, lặng im nâng đèn Hoa Quỳnh kia lên, lại nghe tiếng động bên ngoài xe ngựa có chút không thích hợp.
“Khương sử! Có người đuổi theo!”
Mưa to như thác nước, một sát thủ đi theo sau xe ngựa quay đầu lại, trong màn mưa mơ hồ trông thấy một mảnh bóng người cưỡi ngựa từ xa chạy nhanh đến.
Mưa quá lớn bao phủ rất nhiều thanh âm, khiến cho đám sát thủ hàng năm uống m•áu như bọn họ thiếu đi vài phần sắc bén ngày thường, Khương Anh quay đầu, sắc mặt của hắn ngưng trọng rất nhiều: “Đi mau!”
Thanh niên đánh xe dùng roi quất vào lưng ngựa, xe ngựa xóc nảy trên đường lầy lội, Thương Nhung suýt nữa ngã từ xe xuống dưới, cũng may Mộng Thạch kịp thời đỡ nàng.
Nàng lại chịu đựng choáng váng, vén rèm lên nhìn về phía sau xe, hạt mưa lạnh lẽo nặng nề bám vào lông mi nàng, nàng thấy hơn mười sát thủ quay đầu ngựa lại, rút ki•ếm nhằm về phía một mảnh bóng dáng dày đặc ở nơi xa.
Đao quang kiếm ảnh lập lòe trong màn mưa, tiếng chém gi·ết nghe không rõ lắm.
Nhưng nàng thấy bọn họ rất nhanh đã ngã gục xuống, ngựa kinh hoảng thất thố chạy đi, mà những mấy bóng người đuổi theo đen nghìn nghịt, giống như dòng mực đen đậm uốn lượn, chảy xuôi làm dơ bức họa.
Nàng nghe thấy Khương Anh lại gọi mười mấy người đi chắn.
Xe ngựa chạy càng mau, mưa đánh vào mặt có chút đau, nàng nghe tiếng Mộng Thạch gọi nàng, nàng liền như tỉnh khỏi mộng, quay đầu nhìn hắn.
“Mộng Thạch thúc thúc.”
Tiếng nói nàng thực nhẹ thực nhẹ: “Nửa đời trước của ngài thật không dễ, chịu đựng quyền quý hãm hại, ta biết ngài là một người không muốn bị câu thúc, ta cũng hy vọng ngài có thể tiếp tục sống trong cảnh không chịu câu thúc.”
“Vi Vi?” Mộng Thạch nhìn nàng, mày nhăn lại, phảng phất như đã nhận ra gì đó.
“Đạo kinh ta chép, ngài đều giữ hết dùm ta sao?”
Thương Nhung hỏi hắn.
“Đều giữ hết,” Mộng Thạch lên tiếng, trong lúc xóc nảy cố gắng trấn an nàng: “Không có việc gì Vi Vi, ngươi không cần sợ.”
“Nhờ ngài mang đạo kinh ta chép đưa cho Chiết Trúc,” Thương Nhung rũ đôi mắt xuống, nói, “Chúng ta…… tách ra ở chỗ này đi.”
“Nói gì vậy?” Mộng Thạch vừa muốn tiếp tục nói cái gì đó, lại thấy nàng từ trong lòng móc ra một thanh chủy thủ, lưỡi d•ao sắc bén để trên chính cần cổ nàng.
“Ngươi làm cái gì?!” Mộng Thạch không khống chế được giọng nói mình run rẩy.
Thương Nhung kéo tấm mành xuống, mưa bay nghiêng vào trong xe, nàng đối diện với Khương Anh bị nước mưa tẩm ướt đầy người, nói: “Dừng lại.”
“Ngài……” Khương Anh mở to hai mắt, theo bản năng nói: “Không thể, bọn họ rất nhanh sắp đuổi tới rồi!”
“Không cần tiếp tục vì ta, tổn thất người của ngươi,”
Tay Thương Nhung rõ ràng đang phát run, nhưng vẫn để gần cần cổ, “Các ngươi đều là người của hắn, hẳn nên sống sót trở về gặp hắn.”
Khương Anh mắt thấy lưỡi d•ao kia đã vẽ ra một vết m•áu trên cần cổ nàng, hắn lập tức giữ chặt dây cương, con ngựa nghểnh cổ hí dài một tiếng, hắn rống to: “Dừng lại!”
“Vi Vi……”
Hốc mắt Mộng Thạch phiếm hồng, muốn duỗi tay đoạt lấy lưỡi d•ao trong tay nàng, rồi lại sợ nàng cứa sâu thêm.
“Mộng Thạch thúc thúc,”
Đôi mắt Thương Nhung chảy ra dòng nước mắt, nàng nức nở nói, “Trong xấp giấy ta chép kinh có một phong thơ, là cho ngài, có một số lời không thể nói với ngài lúc này, ta đều viết hết trong lá thư kia.”
Nước mắt rơi từng giọt vào đèn Hoa Quỳnh trên đầu gối, khi nàng nhìn đến đèn kia, nước mắt càng mãnh liệt: “Nhờ ngài nói với Chiết Trúc, từ Nam Châu đến Thục Thanh, mấy tháng ngắn ngủi này đã hơn hẳn mấy năm cuộc đời ta.”
“Ta,”
Hốc mắt nàng hồng thấu, “Ta thấy vậy là đủ rồi, hắn có đường hắn phải đi, ta chung quy cũng có chuyện ta không thể không đối mặt, sau này…… không gặp lại.”
Một câu không gặp lại, như nặng ngàn cân.
Răng môi nàng run rẩy, tay nắm chuôi d•ao chặt càng thêm chặt: “Mộng Thạch thúc thúc, các ngươi đi thôi.”
“Ta……”
Mộng Thạch sao lại chịu đi, hắn còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy m•áu tươi trên cần cổ nàng chảy xuống, dính ướt vạt áo tuyết trắng, hắn ngập ngừng đứng lên xoay người.
Nhấc tấm mành kia lên, mưa gió quất vào mặt, đầy mắt ẩm ướt.
Trên quan đạo lầy lội nằm đầy mấy chục th•i th•ể, mưa to cọ rửa máu loãng, vó ngựa dẫm lên th·i th·ể băng qua mưa bụi, thanh niên cầm đầu mặc áo bào hình hạc chìm ướt đẫm, thanh đ•ao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương.
Hắn nhìn thẳng chiếc xe ngựa lẻ loi ngừng trên đường phía trước, hắn nắm lấy dây cương dừng bước bên xe, giương mắt nhìn bên trong cửa sổ, thiếu nữ kia màu da tái nhợt, mí mắt sưng đỏ, một v·ết m·áu trên cần cổ, trong tay ôm một trản đèn Hoa Quỳnh, còn nắm một thanh chủy thủ.
Tóc dài đen nhánh rối tung, theo gió nhẹ phẩy bên sườn mặt nàng, nàng bỗng nhiên quay đầu, đối diện ánh mắt hắn.
“Hạ Tinh Cẩm.”
Nàng chuẩn xác gọi ra tên của hắn: “Cho người của ngươi đều dừng lại, ở chỗ này chờ với ta, chờ trận mưa này tạnh đã.”
Hạ Tinh Cẩm biết, nàng muốn cho những người mới vừa rời khỏi nơi này đều thoát thân xa hơn một ít, nhưng hắn nhìn đôi mắt không hề có thần thái của nàng, vẫn cúi đầu lên tiếng: “Vâng, Minh Nguyệt công chúa.”
Công chúa đã tìm được, những người đó, cũng không hề quan trọng.
Hắn có thể đồng ý với nàng.
Mưa to hơn nửa ngày mới có dấu hiệu vơi bớt, Thương Nhung vẫn đang sốt, cuối cùng chống đỡ không nổi hôn mê bên trong xe.
Vừa lúc cảm giác mê mang ập tới, trong tiếng mưa phùn, nàng phảng phất như lại trở về đêm mưa xuân kia.
Nàng ngồi trước cửa sổ tràn đầy hoa núi, nắm lấy đai lưng làm hắn càng gần hơn chút, đôi mắt được nước mưa tẩy qua của hắn sáng lấp lánh, vui vui vẻ vẻ hỏi nàng: “Ngươi chờ ta à?”
Hắn cho nàng ăn bánh đường hắn che chở trong ngực, lại ngồi ở mép giường nhìn chậu hoa núi kia hỏi nàng: “Ngươi nói ngươi muốn ngày ngày nhìn thấy nó, vậy ngươi có muốn ngày ngày nhìn thấy ta không?”
Ngữ khí của hắn, thần thái của hắn, trong đêm xuân mông lung, như vẽ lên bức tranh diễm lệ.
“Lúc này ta đến liền tìm được công chúa, quả thật là chuyện tốt vô cùng! Vương phi biết nhất định vui mừng a!”
Một giọng phụ nhân trung niên nói năng ầm ĩ, đánh nát cảnh trong mơ của Thương Nhung.
Nàng mở mắt ra, một khuôn mặt không tính xa lạ tới gần.
Là Phong Lan, người bên cạnh mẫu phi nàng.
“Công chúa, ai da công chúa ngài chịu khổ rồi!” Phong Lan thấy nàng tỉnh lại, gương mặt tươi cười giây lát liền thay đổi thành bộ dáng khóc sướt mướt.
Thương Nhung né tránh bàn tay nàng đưa qua đây, phát giác mình đang ở trong một chiếc xe ngựa rộng lớn thoải mái hơn, nàng hơi nhướng dậy, lại không tìm được hai cái tay nải trong xe.
Ngay cả đèn Hoa Quỳnh nàng ôm trong ngực trước khi hôn mê cũng không thấy.
“Công chúa, ngài đang tìm vật gì?” Phong Lan nhìn hành động của nàng, liền hỏi.
“Đồ của ta đâu?”
Thương Nhung quay mặt đi, “Ngươi cất chúng ở đâu rồi?”
Phong Lan cuối cùng ý thức được nàng đang nói cái gì, liền dùng ống tay áo chấm chấm nước mắt, nói: “Nô tỳ thấy hai cái tay nải kia cũng không có món đồ nào tốt, đều ném cả rồi.”
Ném?
Ngón tay Thương Nhung cuộn chặt, miệng v·ết th·ương trong tay đau đớn.
“Nhìn cũng không phải đồ gì quan trọng, công chúa trở về Ngọc Kinh, muốn cái gì mà không có? Hơn nữa, trên đường còn có Lăng Tiêu Vệ đặt mua mấy món đẹp hơn cho công chúa, ngài……”
Phong Lan nói còn chưa hết, bỗng nhiên liền bị bàn tay còn vết thương của Thương Nhung nắm lấy vai.
“Đèn của ta đâu?”
Thương Nhung nhìn chằm chằm nàng, “Đèn Hoa Quỳnh của ta đâu?”
“…… Cũng ném.” Phong Lan ngơ ngác đáp.
Mấy trăm người đi theo xe ngựa mắt thấy sắp đến Thục Thanh thành, rồi lại bỗng nhiên thay đổi phương hướng, lúc đó sắc trời dần dần ảm đạm, mưa càng nhỏ, cuối cùng, xa giá ngừng cạnh một mé sông.
“Công chúa, công chúa ngài cẩn thận chút, ngài còn bệnh……” Phong Lan mang theo đèn, tay căng một cây dù đang đuổi theo sau vị công chúa y phục mỏng manh.
Hạ Tinh Cẩm canh giữ một bên, thấy thân ảnh mảnh khảnh kia đứng bên bờ hồi lâu, rồi bỗng nhiên ngồi xổm người xuống.
Đèn lồng cam vàng chiếu sáng nước sông chảy xuôi mãnh liệt, tiếng nước kịch liệt không ngừng, Thương Nhung ngồi xổm thật lâu bên bờ, rồi lại nhặt được một mảnh giấy đèn lồng ướt đẫm, nằm trên tảng đá bị bụi cỏ che lấp.
Là hình dạng cánh hoa quỳnh.
“Công chúa, nếu ngài thật thích cái đèn này, chúng ta liền cho người đi tìm lại cho ngài là được rồi, ngài muốn bao nhiêu lại có bấy nhiêu……”
Phong Lan lải nhải.
“Ngươi cút ngay!”
Từng câu từng chữ của Phong Lan đều khiến màng tai Thương Nhung đau đớn, nàng ngẩng đầu, đôi mắt ướt át sưng đỏ hung hăng trừng nàng ta, nước mắt ồ ạt chảy khỏi hốc mắt.
Sẽ không có nữa.
Vĩnh viễn, cũng sẽ không có nữa.
/63
|