Anh vừa tức giận vừa lo lắng, nhanh chóng lao ra, chưa đến 10 phút, nhưng gã đó người đã đầy máu, nắm dưới chân anh cuống quýt cầu xin.
“Biến! Lần sau thấy cô ấy thì nhớ tránh xa ra.” Anh cất giọng lạnh lùng đầy khinh bỉ, chân bước nhanh đến chỗ người con gái đã hoảng sợ mà ngất đi kia, đau thương nhìn khuôn mặt đầy nước mắt…
“Anh xin lỗi.” Anh cởi áo khoác lên người cô, che đi những chỗ áo rách đến tơi tả, giọng nói mang đầy hối hận. Phương không còn tâm trí cùng sức lực để hỏi anh tại sao. Cô cố ghi lại nhưng câu nói ấy, dựa vào lòng anh ngất đi…
Lúc tỉnh, nhớ lại câu nói ấy, Phương nghĩ câu nói ấy của anh là xin lỗi vì đã không đến sớm hơn, cô cười với anh, nói cảm ơn anh và cho anh số điện thoại, facebook liên lạc.
Rất lâu sau này, Phương mới hiểu được rằng, lời xin lỗi đó của anh, là một lời xin lỗi thực sự… lời xin lỗi cho một việc có thật, một việc đáng trách và cũng đáng thương hơn bao giờ hết.
Sau hôm đó, Phương và anh nói chuyện với nhau nhiều hơn , anh mời Phương đi chơi, Phương và anh tâm sự với nhau về nhiều việc trong cuộc sống. Có lần anh tỏ tình, Phương nói chưa muốn yêu, muốn tập trung vào sự nghiệp.
Anh lập tức gạt bỏ yêu cầu của mình sang một bên, tiếp tục bên cô, an ủi cô lúc cô cần. Anh quyết tâm theo cô đến cùng, ngày ngày đều chăm sóc cô cẩn thận không một yêu cầu đáp lại
Anh luôn đến cạnh cô khi cô muốn, giúp cô nhưng việc cô cần, anh sai người bảo vệ cô, nhiều lúc cô ốm, anh quyết tâm nghỉ làm để bên cô cho dù công việc có chất thành núi.
Dần dần, tình cảm của anh đã làm Phương cảm động. Cô bắt đầu chăm sóc, quan tâm anh nhiều hơn. Anh nhận ra điều đó lại càng quyết tâm và cố gắng.
Việc gì đến cũng phải đến, ông trời không phụ lòng ai bao giờ. Cô tốt nghiệp đại học, bắt đầu làm việc tại công ty anh. Tính cách của cô vốn độc lập, gia trưởng, nhiều lúc cô còn quyết định luôn cả việc làm của anh, nhưng anh cũng không một lần khó chịu hay oán trách.
Ba năm trôi qua, cho dù cô chưa hề nói yêu anh, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của cô trong anh ngày càng lớn dần. Anh cầu hôn cô. Khỏi cần nói cũng biết cô sung sướng đến nhường nào.
Phương lập tức đồng ý, hai bên gia đình liền chuẩn bị đám cưới. Cô luôn nghĩ, tình yêu của mình với anh là một cuộc tình đẹp và bình yên. Một cuộc gặp gỡ định mệnh như tiểu thuyết, nhưng lại không hề có sóng gió.
Con thuyền tình yêu của họ cứ thế, cứ thế trôi, và dần đang đến bến bờ hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không tốt đẹp như họ tưởng. Con đường nào cũng phải có những chông gai, hạnh phúc nào ít nhiều cũng phải đánh đổi bằng nước mắt. Ngày thử váy cưới, anh đưa cô đến một tiệm áo cưới sang trọng bậc nhất thành phố. Cô chọn cho mình một chiếc áo cưới lộng lẫy và đẹp nhất, đứng bên anh khiến người ta trầm trồ khen ngợi.
Sau một hồi ngắm nghía, cô chọn bộ váy đó, đi vào phòng thay đồ, gương mặt nở nụ cười không thể tươi hơn nữa. Nhưng… không một ai có thể biết rằng: Những bước đi ấy, là những bước đi hạnh phúc cuối cùng trong cuộc tình đẹp đẽ…
“Biến! Lần sau thấy cô ấy thì nhớ tránh xa ra.” Anh cất giọng lạnh lùng đầy khinh bỉ, chân bước nhanh đến chỗ người con gái đã hoảng sợ mà ngất đi kia, đau thương nhìn khuôn mặt đầy nước mắt…
“Anh xin lỗi.” Anh cởi áo khoác lên người cô, che đi những chỗ áo rách đến tơi tả, giọng nói mang đầy hối hận. Phương không còn tâm trí cùng sức lực để hỏi anh tại sao. Cô cố ghi lại nhưng câu nói ấy, dựa vào lòng anh ngất đi…
Lúc tỉnh, nhớ lại câu nói ấy, Phương nghĩ câu nói ấy của anh là xin lỗi vì đã không đến sớm hơn, cô cười với anh, nói cảm ơn anh và cho anh số điện thoại, facebook liên lạc.
Rất lâu sau này, Phương mới hiểu được rằng, lời xin lỗi đó của anh, là một lời xin lỗi thực sự… lời xin lỗi cho một việc có thật, một việc đáng trách và cũng đáng thương hơn bao giờ hết.
Sau hôm đó, Phương và anh nói chuyện với nhau nhiều hơn , anh mời Phương đi chơi, Phương và anh tâm sự với nhau về nhiều việc trong cuộc sống. Có lần anh tỏ tình, Phương nói chưa muốn yêu, muốn tập trung vào sự nghiệp.
Anh lập tức gạt bỏ yêu cầu của mình sang một bên, tiếp tục bên cô, an ủi cô lúc cô cần. Anh quyết tâm theo cô đến cùng, ngày ngày đều chăm sóc cô cẩn thận không một yêu cầu đáp lại
Anh luôn đến cạnh cô khi cô muốn, giúp cô nhưng việc cô cần, anh sai người bảo vệ cô, nhiều lúc cô ốm, anh quyết tâm nghỉ làm để bên cô cho dù công việc có chất thành núi.
Dần dần, tình cảm của anh đã làm Phương cảm động. Cô bắt đầu chăm sóc, quan tâm anh nhiều hơn. Anh nhận ra điều đó lại càng quyết tâm và cố gắng.
Việc gì đến cũng phải đến, ông trời không phụ lòng ai bao giờ. Cô tốt nghiệp đại học, bắt đầu làm việc tại công ty anh. Tính cách của cô vốn độc lập, gia trưởng, nhiều lúc cô còn quyết định luôn cả việc làm của anh, nhưng anh cũng không một lần khó chịu hay oán trách.
Ba năm trôi qua, cho dù cô chưa hề nói yêu anh, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của cô trong anh ngày càng lớn dần. Anh cầu hôn cô. Khỏi cần nói cũng biết cô sung sướng đến nhường nào.
Phương lập tức đồng ý, hai bên gia đình liền chuẩn bị đám cưới. Cô luôn nghĩ, tình yêu của mình với anh là một cuộc tình đẹp và bình yên. Một cuộc gặp gỡ định mệnh như tiểu thuyết, nhưng lại không hề có sóng gió.
Con thuyền tình yêu của họ cứ thế, cứ thế trôi, và dần đang đến bến bờ hạnh phúc. Nhưng cuộc sống không tốt đẹp như họ tưởng. Con đường nào cũng phải có những chông gai, hạnh phúc nào ít nhiều cũng phải đánh đổi bằng nước mắt. Ngày thử váy cưới, anh đưa cô đến một tiệm áo cưới sang trọng bậc nhất thành phố. Cô chọn cho mình một chiếc áo cưới lộng lẫy và đẹp nhất, đứng bên anh khiến người ta trầm trồ khen ngợi.
Sau một hồi ngắm nghía, cô chọn bộ váy đó, đi vào phòng thay đồ, gương mặt nở nụ cười không thể tươi hơn nữa. Nhưng… không một ai có thể biết rằng: Những bước đi ấy, là những bước đi hạnh phúc cuối cùng trong cuộc tình đẹp đẽ…
/5
|