Bái thiên địa xong, tân lang đưa tân nương vào..... Tân phòng.
“Phò mã gia, nên xốc khăn voan rồi!” Nữ quan đưa gả nói lời may mắn, bưng mâm trải lụa đỏ đến trước mặt Cảnh Nghi, trên lụa đỏ, một cây gậy cân hỉ vàng, ánh vàng rực rỡ, tăng thêm sự vui mừng.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Thuần ca nhi, trong mắt của Cảnh Nghi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cầm lấy gậy cân hỉ vàng.
Giày của tân lang chuyển hướng, mũi giày đối diện hắn, Tiêu Đình không hiểu sao lại trở nên khẩn trương, nghĩ không ra bây giờ Cảnh Nghi đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng hoảng sợ, gây cân hỉ đột nhiên dò ở dưới khăn voan, tim của Tiêu Đình đập nhanh hơn, nhưng mà gậy cân hỉ dò khăn voan trước đó, đột nhiên vững vàng đưa lên trên!
Tim của Tiêu Đình, giống như đang treo trên móc câu, dời lên theo khăn voan.
Từ cung Cam Lộ đến Đào Nhiên Cư, Tiêu Đình đội khăn voan đỏ rất lâu, sớm để quen với màu đỏ mờ mịt, trước mặt đột nhiên sáng lên, hắn vô thức nhắm mắt lại, cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng thở kinh diễm, giống như, còn có người kéo váy của hắn?
Tiêu Đình ngoài ý muốn mở mắt, vốn tưởng là Thuần ca nhi đang quấy rối, lại thấy chó con Nhị Lang không biết đã chạy qua đây từ lúc nào, trên cổ con chó đeo một vòng lụa đỏ, trên mạng lại đeo một đóa hoa lụa đỏ chót, đôi mắt đen láy của con chó mong đợi nhìn hắn.
Tiêu Đình thiếu chút nữa đã muốn động chân, con chó thối tha, lúc này tới xem náo nhiệt gì?
“Nhị Lang trở về rồi!” Thuần ca nhi cố gắng nhỏ giọng hét lên, chạy tới ôm Nhị Lang, lúc khom lưng nhịn không được lại nhìn vào mắt của tân tẩu tử, vừa nhìn liền trở nên ngây người, trong tay ôm Nhị Lang không quá thành thật, ngây người nhìn chằm chằm công chúa tẩu tử. Tiêu Đình nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn đệ đệ một cái, Thuần ca nhi mới cười haha, đỏ mặt tránh đi. Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.
Đuổi những người không liên quan đi rồi, Tiêu Đình không mấy dễ chịu ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt của Cảnh Nghi. Nhưng mà hắn và Thuần ca nhi, Nhị Lang đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian, Cảnh Nghi đã thu hồi tầm mắt, xoay người để gậy cân hỉ lên trên mâm, lạnh lùng chờ nữ quan tiến hàng bước tiếp theo.
Từ trên mặt của hắn không nhìn ra bất kỳ ý mừng nào. Tiêu Đình lại áy náy, nàng chắc là muốn làm tân nương đi?
Tiêu Đình cúi đầu, chống lại giá ý màu đỏ thẫm, bỗng nhiên có ảo giác hắn cướp xiêm y của nàng dâu vậy.
“Mời công chúa, phò mã giao bôi cộng ẩm, trăm năm hòa hợp.”
Nữ quan lại bưng hai ly rượu bằng men sứ màu đỏ tới.
Cảnh Nghi ngồi ở bên cạnh Tiêu Đình, cầm ly rượu bên phải trước, Tiêu Đình nhìn nàng động thủ, hơi mím môi, cầm chén bên trái, lấy xong rất nhanh liền nhìn Cảnh Nghi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu. Trong mắt của Cảnh Nghi, đoán là Tiêu Đình đường đường là nam nhi bảy thước lại bị ép làm tân nương, chắc là rất bất mãn, nàng cũng áy náy, nâng chén trước nói: “Công chúa, mời.”
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của nàng, dường như là không yếu ớt như vậy, trong lòng Tiêu Đình yên tâm một chút, xoay người, đưa tay quấn quanh cánh tay của nàng. Khoảng cách quá gần, Tiêu Đình nhịn không được lại nhìn qâu, Cảnh Nghi thành khẩn nhìn hắn, hy vọng Tiêu Đình có thể nhìn ra đáy lòng của nàng đang tự trách. Nhưng Tiêu Đình lại nhìn không ra, chống lại ánh mắt của nàng, hắn trở nên chột dạ, cụp mắt, tự ý uống rượu.
Cảnh Nghi phối hợp với hắn, hai người cùng nhau uống xong.
“Mời công chúa, phò mã kết tóc, vĩnh kết đồng tâm.”
Nữ quan cầm kéo, từ trên đầu của Cảnh Nghi, Tiêu Đình cắt một vài sợi, lại mời Tiêu Đình thắt lại.
Cái này trước khi thành thân nữ quan đều đã dạy qua, Tiêu Đình nhận hai lọn tóc, nhìn nó vướng nhau ở trong tay, trong lòng Tiêu Đình có chút oán giận ông trời. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã thành thân với Cảnh Nghi, đã bái thiên địa, đó là cả đời phu thê, cuộc đời này sẽ không rời xa nhau.
Dùng lực nắm chặt gấm tơ hồng, trên mặt của Tiêu Đình lộ ra nụ cười yếu ớt.
~~
Trời dần dần tối, bên tân phòng rất yên lặng, chính viện của Phủ Tướng Quốc đang đãi khách rất ầm ĩ. Ngoại trừ bạn thân của Tiêu gia, Chiêu Vương, Cung Vương với tư cách người nhà của Tứ công chúa tới đưa gả, các bằng hữu cậu ấm của Tiêu Đình trước kia cũng nhao nhao tới cửa, Cảnh Nghi vẫn mời ba đệ tử của Từ Nghiễm mới thu nhận tới.
“Chúc mừng.” Trần Cung Cẩn bưng một ly rượu, cùng Hồ Vũ sóng vai bước tới, cười
“Phò mã gia, nên xốc khăn voan rồi!” Nữ quan đưa gả nói lời may mắn, bưng mâm trải lụa đỏ đến trước mặt Cảnh Nghi, trên lụa đỏ, một cây gậy cân hỉ vàng, ánh vàng rực rỡ, tăng thêm sự vui mừng.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Thuần ca nhi, trong mắt của Cảnh Nghi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cầm lấy gậy cân hỉ vàng.
Giày của tân lang chuyển hướng, mũi giày đối diện hắn, Tiêu Đình không hiểu sao lại trở nên khẩn trương, nghĩ không ra bây giờ Cảnh Nghi đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng hoảng sợ, gây cân hỉ đột nhiên dò ở dưới khăn voan, tim của Tiêu Đình đập nhanh hơn, nhưng mà gậy cân hỉ dò khăn voan trước đó, đột nhiên vững vàng đưa lên trên!
Tim của Tiêu Đình, giống như đang treo trên móc câu, dời lên theo khăn voan.
Từ cung Cam Lộ đến Đào Nhiên Cư, Tiêu Đình đội khăn voan đỏ rất lâu, sớm để quen với màu đỏ mờ mịt, trước mặt đột nhiên sáng lên, hắn vô thức nhắm mắt lại, cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng thở kinh diễm, giống như, còn có người kéo váy của hắn?
Tiêu Đình ngoài ý muốn mở mắt, vốn tưởng là Thuần ca nhi đang quấy rối, lại thấy chó con Nhị Lang không biết đã chạy qua đây từ lúc nào, trên cổ con chó đeo một vòng lụa đỏ, trên mạng lại đeo một đóa hoa lụa đỏ chót, đôi mắt đen láy của con chó mong đợi nhìn hắn.
Tiêu Đình thiếu chút nữa đã muốn động chân, con chó thối tha, lúc này tới xem náo nhiệt gì?
“Nhị Lang trở về rồi!” Thuần ca nhi cố gắng nhỏ giọng hét lên, chạy tới ôm Nhị Lang, lúc khom lưng nhịn không được lại nhìn vào mắt của tân tẩu tử, vừa nhìn liền trở nên ngây người, trong tay ôm Nhị Lang không quá thành thật, ngây người nhìn chằm chằm công chúa tẩu tử. Tiêu Đình nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn đệ đệ một cái, Thuần ca nhi mới cười haha, đỏ mặt tránh đi. Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.
Đuổi những người không liên quan đi rồi, Tiêu Đình không mấy dễ chịu ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt của Cảnh Nghi. Nhưng mà hắn và Thuần ca nhi, Nhị Lang đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian, Cảnh Nghi đã thu hồi tầm mắt, xoay người để gậy cân hỉ lên trên mâm, lạnh lùng chờ nữ quan tiến hàng bước tiếp theo.
Từ trên mặt của hắn không nhìn ra bất kỳ ý mừng nào. Tiêu Đình lại áy náy, nàng chắc là muốn làm tân nương đi?
Tiêu Đình cúi đầu, chống lại giá ý màu đỏ thẫm, bỗng nhiên có ảo giác hắn cướp xiêm y của nàng dâu vậy.
“Mời công chúa, phò mã giao bôi cộng ẩm, trăm năm hòa hợp.”
Nữ quan lại bưng hai ly rượu bằng men sứ màu đỏ tới.
Cảnh Nghi ngồi ở bên cạnh Tiêu Đình, cầm ly rượu bên phải trước, Tiêu Đình nhìn nàng động thủ, hơi mím môi, cầm chén bên trái, lấy xong rất nhanh liền nhìn Cảnh Nghi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu. Trong mắt của Cảnh Nghi, đoán là Tiêu Đình đường đường là nam nhi bảy thước lại bị ép làm tân nương, chắc là rất bất mãn, nàng cũng áy náy, nâng chén trước nói: “Công chúa, mời.”
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của nàng, dường như là không yếu ớt như vậy, trong lòng Tiêu Đình yên tâm một chút, xoay người, đưa tay quấn quanh cánh tay của nàng. Khoảng cách quá gần, Tiêu Đình nhịn không được lại nhìn qâu, Cảnh Nghi thành khẩn nhìn hắn, hy vọng Tiêu Đình có thể nhìn ra đáy lòng của nàng đang tự trách. Nhưng Tiêu Đình lại nhìn không ra, chống lại ánh mắt của nàng, hắn trở nên chột dạ, cụp mắt, tự ý uống rượu.
Cảnh Nghi phối hợp với hắn, hai người cùng nhau uống xong.
“Mời công chúa, phò mã kết tóc, vĩnh kết đồng tâm.”
Nữ quan cầm kéo, từ trên đầu của Cảnh Nghi, Tiêu Đình cắt một vài sợi, lại mời Tiêu Đình thắt lại.
Cái này trước khi thành thân nữ quan đều đã dạy qua, Tiêu Đình nhận hai lọn tóc, nhìn nó vướng nhau ở trong tay, trong lòng Tiêu Đình có chút oán giận ông trời. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã thành thân với Cảnh Nghi, đã bái thiên địa, đó là cả đời phu thê, cuộc đời này sẽ không rời xa nhau.
Dùng lực nắm chặt gấm tơ hồng, trên mặt của Tiêu Đình lộ ra nụ cười yếu ớt.
~~
Trời dần dần tối, bên tân phòng rất yên lặng, chính viện của Phủ Tướng Quốc đang đãi khách rất ầm ĩ. Ngoại trừ bạn thân của Tiêu gia, Chiêu Vương, Cung Vương với tư cách người nhà của Tứ công chúa tới đưa gả, các bằng hữu cậu ấm của Tiêu Đình trước kia cũng nhao nhao tới cửa, Cảnh Nghi vẫn mời ba đệ tử của Từ Nghiễm mới thu nhận tới.
“Chúc mừng.” Trần Cung Cẩn bưng một ly rượu, cùng Hồ Vũ sóng vai bước tới, cười
/40
|