“Còn muốn không?” Nhìn Cảnh Nghi để chén trà xuống, Tiêu Đình lo nàng vẫn còn khát, lại hỏi.
Sự quan tâm phát ra từ đáy lòng hòa cùng với giọng nói ôn nhu của tiểu cô nương, lọt vào tai lại rơi vào ngực, dù là Cảnh Nghi đang buồn rầu không biết tiếp theo sẽ phải ở chung với Tiêu Đình như thế nào, cũng trở nên thoải mái bởi sự chăm sóc của Tiêu Đình, cảm giác không khỏe do say rượu đã giảm đi rất nhiều.
Lắc đầu, Cảnh Nghi muốn đi để chén trà xuống.
“Đưa cho ta đi.” Tiêu Đình lập tức đoạt lấy chén trà, bước chân nhẹ nhàng đi đến để lên bàn.
Trong lòng của Cảnh Nghi phiền muộn hỗn loạn, cụp mắt, bỗng nhiên ngửi thấy toàn thân mùi rượu, nàng thích sạch sẽ, nghĩ đến ban ngày cả người đổ đầy mồ hôi, buổi tối lúc uống rượu cũng có rượu đổ lên người, bỗng nhiên đứng dậy, đứng đối diện Tiêu Đình đang dùng trà của mình ở bên cạnh bàn nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tắm.”
“Phù” một tiếng, nước trà vừa mới vào trong miệng của Tiêu Đình đã bị phun ra hết!
Cảnh Nghi kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Đình vừa ho khan vừa đỏ mặt xua tay, ánh mắt nhìn đi nơi khác nói: “Không sao không sao, ngươi đi đi!”
Sặc nước cũng sẽ đỏ mặt, Cảnh Nghi không nghĩ nhiều, đi đến nhà chính mở cửa phòng ra, vừa định gọi A Thuận, đã thấy Minh Tâm, Minh Hồ đứng ở bên ngoài. Cảnh Nghi từ nhỏ đến lên, người ở bên cạnh nàng thời gian dài nhất chính là hai nha hoàn này, xa cách trùng phùng, khó tránh khỏi tâm tình vui sướng, khẽ phân phó: “Ta muốn tắm rửa.”
Mà Minh Tâm, Minh Hồ xem ra, phò mã gia toàn thân mặc quần áo trong lụa đỏ, mặt sáng như nguyệt mắt như vì sao, giọng nói trầm thấp lại ôn nhu, hai người không kìm được lòng nhìn nhiều một chút, mới chia nhau đi làm việc, một người đi thủy phòng truyền nước, một người chuẩn bị tinh dầu, khăn và các dụng cụ tắm rửa. Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Gió đêm mát mẻ, Cảnh Nghi ngồi trên ghế thái sư ở nhà chính, nhắm mắt dưỡng thần.
Rèm cửa phía đông đột nhiên hơi cuốn lên, Tiêu Đình nín thở trốn ở phía sau rèm cửa, lén đánh giá Cảnh Nghi. Minh Tâm, Minh Hồ vốn là cung nữ của nàng, Cảnh Nghi sai các nàng hầu hạ tắm rửa cũng là lẽ thường, nhưng bây giờ nàng đang sử dụng thân thể của hắn, nghĩ đến Cảnh Nghi ngồi trong thùng tắm, hai nha hoàn vây ở bên cạnh tùy ý quan sát nàng, trong lòng Tiêu Đình có chút không rõ mùi vị.
“Phò mã gia, bên trong đều đã chuẩn bị xong rồi.” Chuẩn bị xong, Minh Tâm, Minh Hồ đi tới trước mặt của Cảnh Nghi, khẽ nói.
Tiêu Đình không biết là có phải chính mình suy nghĩ quá nhiều hay không, cảm thấy lúc hai nha hoàn nói chuyện với Cảnh Nghi, giọng nói giống như nhỏ hơn bình thường, ngọt hơn. Lại nhìn mặt của hai người có chút đỏ, Tiêu Đình đột nhiên nhớ lại ý đồ quyến rũ hắn của nhóm nha hoàn khuê tú, lại nhìn cái xác được Cảnh Nghi giữ đến càng ngày càng phát ra sự xa hoa trong sạch đẹp đẽ, Tiêu Đình nhẹ nhàng cắn chặt răng.
Cảnh Nghi không hề biết có người đang rình nàng, nàng uống một ngụm trà, đi thẳng vào phòng tắm của phía tây, đi được hai bước, nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói: “Ta đã quen tự mình tắm rửa, các người đi hầu hạ công chúa là được rồi.” Nha hoàn hậu hạ chủ tử là thiên kinh địa nghĩa, nhưng đều là nữ tử, Cảnh Nghi có thể hiểu lúc nữ nhân hầu hạ nam nhân tắm rửa sẽ không thoải mái, nàng không muốn cung nữ của mình rơi vào hoàn cảnh này.
Minh Tâm, Minh Hồ đang do dự có cần đi hầu hạ phò mã gia hay không, nghe vậy cùng nhau hành lễ đáp lại.
Cảnh Nghi đi vào phòng tắm.
Minh Tâm, Minh Hồ nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với chủ tử mới, tất cả mọi người đều khẩn trương, sợ chân tay vụng về làm sai.
“Qua đây!” Phía đông đột nhiên truyền đến một tiếng gọi không vui, hai người xoay người lại, chỉ thấy công chúa nhà mình trốn sau rèm cửa, đang ngoắc các nàng, lông mày dựng đứng, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ.
Hai người vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.
Tiêu Đình mang hai người vào trong phòng, mới dừng chân xoay người lại, thờ ơ nhìn chằm chằm hai người, khẽ răn dạy: “Bắt đầu từ đêm nay, trừ khi ta phân phó cho các ngươi đi truyền lời, trừ khi phò mã chủ động sai khiến các người, nếu không không cho phép các người chủ động bắt chuyện với phò mã, lại càng không được nịnh bợ chăm sóc người, nhớ kỹ chưa?”
Minh Tâm, Minh Hồ nghe vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không hẹn mà cùng quỳ xuống, cùng lúc nói: “Nô tỳ nhớ kỹ, xin công chúa yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không dám có ý nghĩ không an phận với phò mã.” Bộ dáng của phò mã gia rất tốt, tính tình lại ôn thuận, các người chỉ biết thay công chúa vui mừng, làm sao có thể tồn tại loại tâm tư này?
Tiêu Đình hừ hừ, tiếp tục uy hiếp nói: “Không có là tốt, nếu không để cho ta nhìn ra được, ta sẽ tự mình thu thập các ngươi.”
Hai người gật đầu liên tục.
Tiêu Đình nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Không cho phép đi cáo trạng với phò mã gia.”
Hai người nhiều lần bảo đảm, các nàng sẽ trung thành và tận tâm với công chúa.
Tiêu Đình đoán các nàng cũng không dám, đuổi người đi xuống, hắn ngồi ở trên giường đợi Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi cũng gội cả mái tóc dài, lau đến không còn nước mới trở vào phòng, thay quần áo trong. Bởi vì là đêm đại hôn, quần áo trong mà bọn nha hoàn chuẩn bị đế tắm rửa cũng là màu đỏ, làm nổi bật khuôn mặt mỹ ngọc của nàng, trắng nõn trơn bóng. Tiêu Đình ngơ ngác nhìn Cảnh Nghi, có chút không rời mắt được.
Thân thể đã trao đổi sắp được ba tháng, ba tháng qua, hắn đã hiểu rõ thân thể của Cảnh Nghi, lại càng xa lạ thân thể nam nhi lúc đầu, đắc biệt là Cảnh Nghi luôn cường thân kiện thể, vóc dáng đã thay đổi không ít, bả vai càng rắn chắc hơn. Tiêu Đình vốn có hơi béo, bây giờ khuôn mặt kia, góc cạnh rõ ràng, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trách không được hai cung nữ kia thích nhìn lén nàng.
Chống lại ánh mắt phức tạp của Tiêu Đình, Cảnh Nghi cụp mắt nói: “Người ngủ trước đi, ta đi đọc sách một chút, chờ tóc khô.”
Tiêu Đình lại giành chỗ ngồi của nàng trước, vỗ vỗ bên cạnh, cố gắng trầm ổn nói: “Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Cảnh Nghi dừng một chút, di chuyển qua kia, ngồi xuống, nhìn không chớp mắt: “Tam công tử mời nói.”
Cũng đã thành thân nàng lại gọi hắn là tam công tử, Tiêu Đình không thích nghe, khẽ ho, xoay người nhìn nàng nói: “Ta, ta, ta tắm rửa ở trong cung, cũng không cần hai người kia hầu hạ.” Thân thể của hắn, tim của hắn, đều trông coi vì nàng, tuyệt không để cho nàng chịu một chút uất ức nào.
Cảnh Nghi giật mình, khó hiểu nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
Bên cạnh ba huynh đệ của Tiêu gia cũng không an bài nha hoàn, Tiêu Đình có lẽ là không quen để cho nha hoàn
Sự quan tâm phát ra từ đáy lòng hòa cùng với giọng nói ôn nhu của tiểu cô nương, lọt vào tai lại rơi vào ngực, dù là Cảnh Nghi đang buồn rầu không biết tiếp theo sẽ phải ở chung với Tiêu Đình như thế nào, cũng trở nên thoải mái bởi sự chăm sóc của Tiêu Đình, cảm giác không khỏe do say rượu đã giảm đi rất nhiều.
Lắc đầu, Cảnh Nghi muốn đi để chén trà xuống.
“Đưa cho ta đi.” Tiêu Đình lập tức đoạt lấy chén trà, bước chân nhẹ nhàng đi đến để lên bàn.
Trong lòng của Cảnh Nghi phiền muộn hỗn loạn, cụp mắt, bỗng nhiên ngửi thấy toàn thân mùi rượu, nàng thích sạch sẽ, nghĩ đến ban ngày cả người đổ đầy mồ hôi, buổi tối lúc uống rượu cũng có rượu đổ lên người, bỗng nhiên đứng dậy, đứng đối diện Tiêu Đình đang dùng trà của mình ở bên cạnh bàn nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tắm.”
“Phù” một tiếng, nước trà vừa mới vào trong miệng của Tiêu Đình đã bị phun ra hết!
Cảnh Nghi kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Đình vừa ho khan vừa đỏ mặt xua tay, ánh mắt nhìn đi nơi khác nói: “Không sao không sao, ngươi đi đi!”
Sặc nước cũng sẽ đỏ mặt, Cảnh Nghi không nghĩ nhiều, đi đến nhà chính mở cửa phòng ra, vừa định gọi A Thuận, đã thấy Minh Tâm, Minh Hồ đứng ở bên ngoài. Cảnh Nghi từ nhỏ đến lên, người ở bên cạnh nàng thời gian dài nhất chính là hai nha hoàn này, xa cách trùng phùng, khó tránh khỏi tâm tình vui sướng, khẽ phân phó: “Ta muốn tắm rửa.”
Mà Minh Tâm, Minh Hồ xem ra, phò mã gia toàn thân mặc quần áo trong lụa đỏ, mặt sáng như nguyệt mắt như vì sao, giọng nói trầm thấp lại ôn nhu, hai người không kìm được lòng nhìn nhiều một chút, mới chia nhau đi làm việc, một người đi thủy phòng truyền nước, một người chuẩn bị tinh dầu, khăn và các dụng cụ tắm rửa. Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Gió đêm mát mẻ, Cảnh Nghi ngồi trên ghế thái sư ở nhà chính, nhắm mắt dưỡng thần.
Rèm cửa phía đông đột nhiên hơi cuốn lên, Tiêu Đình nín thở trốn ở phía sau rèm cửa, lén đánh giá Cảnh Nghi. Minh Tâm, Minh Hồ vốn là cung nữ của nàng, Cảnh Nghi sai các nàng hầu hạ tắm rửa cũng là lẽ thường, nhưng bây giờ nàng đang sử dụng thân thể của hắn, nghĩ đến Cảnh Nghi ngồi trong thùng tắm, hai nha hoàn vây ở bên cạnh tùy ý quan sát nàng, trong lòng Tiêu Đình có chút không rõ mùi vị.
“Phò mã gia, bên trong đều đã chuẩn bị xong rồi.” Chuẩn bị xong, Minh Tâm, Minh Hồ đi tới trước mặt của Cảnh Nghi, khẽ nói.
Tiêu Đình không biết là có phải chính mình suy nghĩ quá nhiều hay không, cảm thấy lúc hai nha hoàn nói chuyện với Cảnh Nghi, giọng nói giống như nhỏ hơn bình thường, ngọt hơn. Lại nhìn mặt của hai người có chút đỏ, Tiêu Đình đột nhiên nhớ lại ý đồ quyến rũ hắn của nhóm nha hoàn khuê tú, lại nhìn cái xác được Cảnh Nghi giữ đến càng ngày càng phát ra sự xa hoa trong sạch đẹp đẽ, Tiêu Đình nhẹ nhàng cắn chặt răng.
Cảnh Nghi không hề biết có người đang rình nàng, nàng uống một ngụm trà, đi thẳng vào phòng tắm của phía tây, đi được hai bước, nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói: “Ta đã quen tự mình tắm rửa, các người đi hầu hạ công chúa là được rồi.” Nha hoàn hậu hạ chủ tử là thiên kinh địa nghĩa, nhưng đều là nữ tử, Cảnh Nghi có thể hiểu lúc nữ nhân hầu hạ nam nhân tắm rửa sẽ không thoải mái, nàng không muốn cung nữ của mình rơi vào hoàn cảnh này.
Minh Tâm, Minh Hồ đang do dự có cần đi hầu hạ phò mã gia hay không, nghe vậy cùng nhau hành lễ đáp lại.
Cảnh Nghi đi vào phòng tắm.
Minh Tâm, Minh Hồ nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với chủ tử mới, tất cả mọi người đều khẩn trương, sợ chân tay vụng về làm sai.
“Qua đây!” Phía đông đột nhiên truyền đến một tiếng gọi không vui, hai người xoay người lại, chỉ thấy công chúa nhà mình trốn sau rèm cửa, đang ngoắc các nàng, lông mày dựng đứng, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ.
Hai người vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.
Tiêu Đình mang hai người vào trong phòng, mới dừng chân xoay người lại, thờ ơ nhìn chằm chằm hai người, khẽ răn dạy: “Bắt đầu từ đêm nay, trừ khi ta phân phó cho các ngươi đi truyền lời, trừ khi phò mã chủ động sai khiến các người, nếu không không cho phép các người chủ động bắt chuyện với phò mã, lại càng không được nịnh bợ chăm sóc người, nhớ kỹ chưa?”
Minh Tâm, Minh Hồ nghe vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không hẹn mà cùng quỳ xuống, cùng lúc nói: “Nô tỳ nhớ kỹ, xin công chúa yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không dám có ý nghĩ không an phận với phò mã.” Bộ dáng của phò mã gia rất tốt, tính tình lại ôn thuận, các người chỉ biết thay công chúa vui mừng, làm sao có thể tồn tại loại tâm tư này?
Tiêu Đình hừ hừ, tiếp tục uy hiếp nói: “Không có là tốt, nếu không để cho ta nhìn ra được, ta sẽ tự mình thu thập các ngươi.”
Hai người gật đầu liên tục.
Tiêu Đình nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Không cho phép đi cáo trạng với phò mã gia.”
Hai người nhiều lần bảo đảm, các nàng sẽ trung thành và tận tâm với công chúa.
Tiêu Đình đoán các nàng cũng không dám, đuổi người đi xuống, hắn ngồi ở trên giường đợi Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi cũng gội cả mái tóc dài, lau đến không còn nước mới trở vào phòng, thay quần áo trong. Bởi vì là đêm đại hôn, quần áo trong mà bọn nha hoàn chuẩn bị đế tắm rửa cũng là màu đỏ, làm nổi bật khuôn mặt mỹ ngọc của nàng, trắng nõn trơn bóng. Tiêu Đình ngơ ngác nhìn Cảnh Nghi, có chút không rời mắt được.
Thân thể đã trao đổi sắp được ba tháng, ba tháng qua, hắn đã hiểu rõ thân thể của Cảnh Nghi, lại càng xa lạ thân thể nam nhi lúc đầu, đắc biệt là Cảnh Nghi luôn cường thân kiện thể, vóc dáng đã thay đổi không ít, bả vai càng rắn chắc hơn. Tiêu Đình vốn có hơi béo, bây giờ khuôn mặt kia, góc cạnh rõ ràng, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trách không được hai cung nữ kia thích nhìn lén nàng.
Chống lại ánh mắt phức tạp của Tiêu Đình, Cảnh Nghi cụp mắt nói: “Người ngủ trước đi, ta đi đọc sách một chút, chờ tóc khô.”
Tiêu Đình lại giành chỗ ngồi của nàng trước, vỗ vỗ bên cạnh, cố gắng trầm ổn nói: “Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Cảnh Nghi dừng một chút, di chuyển qua kia, ngồi xuống, nhìn không chớp mắt: “Tam công tử mời nói.”
Cũng đã thành thân nàng lại gọi hắn là tam công tử, Tiêu Đình không thích nghe, khẽ ho, xoay người nhìn nàng nói: “Ta, ta, ta tắm rửa ở trong cung, cũng không cần hai người kia hầu hạ.” Thân thể của hắn, tim của hắn, đều trông coi vì nàng, tuyệt không để cho nàng chịu một chút uất ức nào.
Cảnh Nghi giật mình, khó hiểu nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
Bên cạnh ba huynh đệ của Tiêu gia cũng không an bài nha hoàn, Tiêu Đình có lẽ là không quen để cho nha hoàn
/40
|