Lý Thành đi rồi, Lưu Khám hạ lệnh cho đoàn xe giảm tốc độ, từ từ mà đi.
Hắn nhất định phải có một thời gian trống để có thể suy nghĩ xử lý vấn đề sáu bảy vạn quân Tần Duệ sĩ của Thiệp Gian như thế nào. Dù sao, sáu bảy vạnquân Tần Duệ sĩ này đối với Lưu Khám mà nói là rất quan trọng. Nhưng mọi thứ đều có mặt lợi và hại, đồng thời với quan trọng còn có tiềm ẩn những nguy hiểm.
Xử lý không tốt, tất nhiên sẽ tạo thành sự nguy hại rất lớn. Muốn có được sáu bảy vạnngười này, li không thể để cho đám người Thiệp Gian cảm thấy không thoải mái, trong chuyện này có pha trộn rất nhiều phương diện, Lưu Khám nhất định phải suy tư cẩn thận mới có thể đưa ra quyết định.
Cả một đêm này, Lưu Khám ở trên xe ngựa chưa từng đi ra ngoài, trắng đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, hắn lệnh cho người tìm Đồ Đồ tới, lấy ra một phong thư.
- Lập tức phái người, dùng cấp tốc tám trăm dặm, mang đến Cù Diễn giao cho Công Thúc Liêu tiên sinh.
Đồ Đồ tiếp nhận thư, liền vội vàng xoay người đi xuống an bài. Từ Vân Trung đến Cù Diễn, lộ trình cũng không gần… Lại cấp tốc tám trăm dặm, chỉ sợ tín sử kia không thể tránh được một phen mệt nhọc.
Nhưng Lưu Khám chợt nhớ tới một việc. Khu vực Cửu Nguyên, Vân Trung rộng lớn, từ đông sang tây phải tới nghìn dặm. Thư từ qua lại nhất định là bất tiện, có đôi khi đi cả ngày cũng không gặp người ở. Bởi vậy, nếu trên đường tín sử xảy ra nguy hiểm, thậm chí không ai có thể biết được. Ba nghìn dặm đất màu mỡ, nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều vấn đề phải giải quyết.
Lưu Khám đi xuống xe, đổi lại ngựa Xích Thố, ngắm nhìn cảnh trí thiên nhiên.
Thiết lập trạm dịch đã là chuyện cấp bách rồi. từ Cửu Nguyên đến Vân Trung mọi việc dần dàn bình ổ, công văn truyền lại này, cũng đã phát ra nhiều lần. Ba nghìn dặm đất màu mỡ, nếu như không có trạm dịch liên tiếp kết nối chỉ sợ là rất bất tiện. nhưng thiết lập trạm dịch như thế nào, lại là một vấn đề.
Nhân lực, vật lực, tài lực…
Nếu dựa theo Tần pháp, mười dặm một đình, chỉ sợ cũng không thích hợp. Dù sao nhân khẩu ở Bắc Cương kém xa so với Quan Trung cùng Sơn Đông. Nếu như y theo luật pháp lúc trước, căn bản là không có cách nào để xây lên.
Mười dặm một đình khẳng định là không thích hợp? Vậy năm mươi dặm, hoặc là trăm dặm, thiết trí một trạm dịch, thì sao?
- Bạc Nữ, đem địa đồ Cửu Nguyên, Vân Trung tới đây!
Lưu Khám nghĩ tới đây, lập tức hành động. Hắn trở lại xe ngựa, chỉ chốc lát, Bạc Nữ bưng đến một cuốn địa đồ, giúp Lưu Khám trải rộng địa đồ ra ở trong xe ngựa. Lưu Khám nhìn địa đồ, trong đầu tính toán thật nhanh các loại số liệu.
Ước chừng suốt một buổi chiều, trong đầu dần xuất hiện một kế hoạch, lập tức bảo Bạc Nữ mang giấy bút tới, viết một phong thư.
- Lập tức giao cho Đồ Đồ, tương tự dùng cấp tốc tám trăm dặm, đưa đến Cù Diễn, chuyển tới Tiêu Hà tiên sinh.
Bạc Nữ lên tiếng, tiếp nhận thư, vội vàng xuống xe ngựa.
Đợi sau khi xử lý xong những chuyện này, Lưu Khám thoáng cái liền ngả mình xuống đệm giường, đầu ong ong…
Đều nói làm quan là một việc rất tốt, nhưng sau lưng người làm quan, lại ẩn tàng bao nhiêu vất vả, ai có thể biết? Hiện nay chỉ là chư hầu một phương, nếu như ngày sau làm chủ thiên hạ, chỉ sợ sẽ càng thêm vất vả đi. Lưu Khám tính tình rất ưa thích sự mạo hiểm kích thích, đại đa số thời điểm, cái hắn để ý hơn là quá trình. Nhưng nếu quả thật để cho hắn đem tất cả thời gian hao phí vào công việc, thì sẽ cảm thấy vô cùng vất vả.
Thế nhưng mà, đã đâm lao thì phải theo lao a!
Nghĩ tới những thứ này, Lưu Khám cũng chỉ có thể cười khổ…
Sở dĩ phái Lý Thành đi ngăn trở Thiệp Gian trong đó nhân tố phần nhiều chính là xuất thân ở Lũng Hữu của Lý Thành, lại từng là thân tín của Phù Tô, Mông Điềm, Thiệp Gian sẽ không có phản ứng quá lớn. Nhưng Lý Thành cũng không đi tìm Thiệp Gian ngay, mà đi tìm Khoái Triệt trước.
Khoái Triệt là hạng người gì? Lý Thành chỉ nói mở một câu, y đã hiểu ngay lo lắng của Lưu Khám. Đây không thể nói là Lưu Khám buồn lo vô cớ, cũng đúng là một việc bất đắc dĩ, hơn nữa là chuyện rất thực tế. Vì vậy, sau khi hai người suy nghĩ một lý do, mới đi gặp Thiệp Gian. Mà Thiệp Gian cũng không phải là người ngu, loáng thoáng đã đoán được nguyên do.
Nói thật, Thiệp Gian rất không vui, nhưng y cũng hiểu rõ một số việc, hiện nay y bị vây ở Sơn Đông, ngoại trừ Bắc Cương, cũng chỉ có thể tiến về Hàm Đan đầu hàng quân Sở. Chương Hàm hiện nay bị vây nhốt ở Hàm Đan, lại cuốn vào cuộc tranh giành thiên mệnh trực tiếp lâm vào vây công của chư hầu. Thiệp Gian thừa nhận, Chương Hàm đích thực là có tài hoa, nhưng vấn đề ở chỗ, căn cơ của Chương Hàm quá nhỏ bé, kết cục của cuộc chiến Hàm Đan quả thực không thể biết trước. Bỏ Chương Hàm đi đầu hàng quân Sở sao? Thiệp Gian lại không muốn… Trừ cách đó ra, tựa hồ cũng chỉ có thế đầu nhập vào Lưu Khám rồi. Không vì điều gì khác, chỉ vì Lưu Khám kia nhãn lực kinh người.
Thiệp Gian cũng không phải là người có dã tâm lớn, đối với vùng Hà Nam cũng không có nhiều cách nghĩ. Cho nên, nghe Lý Thành nói vậy, không khỏi cảm thấy phẫn nộ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, mình ở vị trí của Lưu Khám, chỉ sợ cũng sẽ phản ứng như vậy đi. Hơn nữa Lưu Khám cũng không nói phải làm thế nào, chỉ là cùng hắn gặp mặt một mình thôi.
Thiệp Gian cũng thật không tin Lưu Khám dám giết hắn. Phải biết, giết Thiệp Gian y, đối với Lưu Khám mà nói chẳng có chỗ nào tốt. Không nói đến mặt khác, chỉ cần bộ hạ của y phản ứng, cũng không phải là Lưu Khám có thể thừa nhận. Nghĩ tới đây, Thiệp Gian tựa hồ cũng ít nhiều có thể hiểu được sự khó xử của Lưu Khám. Vì vậy trầm ngâm một lát, y đồng ý gặp Lưu Khám. Nhưng địa điểm gặp mặt, nhất định phải do Thiệp Gian y chọn, thời gian, cũng là do Thiệp Gian định ra.
Lý Thành không dám trì hoãn, lên đường ngay trong đêm, chạy về Mã Ấp báo cáo với Lưu Khám.
- Thời gian, địa điểm do y quyết định?
Chung Ly Muội vừa nghe thấy điều kiện này, lập tức lắc đầu liên tục:
- Quân hầu, nhất định không thể đồng ý. Như thế chẳng phải đưa Quân hầu vào nơi nguy hiểm sao?
Lưu Khám ngược lại lại không để ý, cười gật đầu một cái nói: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Thủ Thận, làm phiền ngươi cực khổ một chuyến, nói cho Thiệp Gian, theo như y nói.
- Quân hầu, ta cùng ngươi đi!
Chung Ly Muội đứng lên:
- Vạn nhất có điều bất trắc, Chung Ly Muội cũng có thể chia sẻ ưu sầu với Quân hầu.
Lưu Khám nói:
- Chung Ly, nếu ngươi thật muốn chia sẻ ưu sầu với ta như đã nói, hãy ở đây, đem hết thảy chuẩn bị thỏa đáng. Nếu như Thiệp Gian đồng ý yêu cầu của ta, vậy nhiệm vụ kế tiếp của ngươi, chỉ sợ sẽ càng gian khổ. Tổ hợp lại binh mã, tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng.
- Thế nhưng mà…
- Chung Ly, ngươi là người lanh lẹ, hôm nay sao lại trở nên lề mề như vậy? Lão tử năm xưa đối mặt với mười vạn Hung Nô, cũng đánh giết cho bọn chúng quăng mũ cởi giáp. Hôm nay ta có binh có tướng, tại sao phải sợ Thiệp Gian y giở trò?
Chung Ly Muội tuy không bằng lòng nhưng thấy thái độ kiên quyết của Lưu Khám, cũng đành phải thôi.
Ba ngày sau. Lý Thành chạy về đến Mã Ấp, nói ra thời gian và địa điểm đã xác định. Thiệp Gian chiếm lĩnh Hoắc Nhân, ước định sau mười ngày, ở Quảng Võthành, chỗ giữa Hoắc Nhân và Lâu Phiền, gặp mặt Lưu Khám.
Quảng Võ thành này không phải là tòa Quảng Võ thành của Lưu Khám. Thời gian xây dựng xa xưa hơn so với Quảng Võ thành, theo lời của Thủy Hoàng Đế năm xưa, Quảng Võ thành này ở dưới chân Câu Chú sơn, gọi là Đông Quảng Võ. Nhưng bởi vì nguyên nhân chiến loạn, Đông Quảng Võ đã sớm đổ nát.
Lưu Khám không chút nào do dự, lập tức để cho Lý Thành cực khổ thêm một chuyến, quay lại Hoắc Nhân, chuyển cáo cho Thiệp Gian: "Mười ngày sau, gặp ở Quảng Võ!"
- Chủ nhân, ta cùng đi với ngài!
Trước đêm lên đường, Bạc Nữ một lần nữa lại khẩn cầu Lưu Khám.
- Bạc Nhi, ngươi đi theo ta có tác dụng gì?
Lưu Khám không nhịn được cười:
- Ta lại không phải là đi xem ca múa, nếu là tham gia tửu yến, ta cũng có thể mang ngươi tới. Đây là chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng xen vào. Ngươi ngoan ngoãn ở đây đợi ta, mọi chuyện thỏa đáng rồi, chúng ta sẽ trở về Cửu Nguyên.
Bạc Nữ rất lo lắng, nhưng lại không thể thuyết phục được Lưu Khám. Vì vậy lấy từ trong bọc hành lý ra một chiếc áo giáp, đưa cho Lưu Khám. Trên áo giáp, bên trong khảm hơn mười lá đồng thật mỏng, vừa vặn bảo hộ những bộ vị yếu hại.
- Chủ nhân, vậy ngươi mặc nó vào, mặc vào bên trong áo lớn, cũng sẽ không quá vướng víu… chẳng may có gì nguy hiểm, nói không chừng lại có thể có tác dụng.
Mấy miếng đồng kia đính trong áo giáp, rất đều, cũng trơn nhẵn, mặc sát vào người, không khó chịu chút nào, ngoại trừ tăng thêm một chút trọng lượng, cũng không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào. Lưu Khám cười gật đầu, lúc nhận lấy áo giáp, vươn tay xoa xoa đầu Bạc Nữ, rồisau đó xoay người, nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng Lưu Khám đi xa dần, Bạc Nữ đứng trên thành đầu, có chút hãi hùng khiếp vía.
- Bạc Nhi, Quân hầu đi lần này, nhất định sẽ không có việc gì, ngươi đừng quá lo lắng!
Đối với người tỳ nữ tướng mạo không xuất chúng nhưng khí chất cũng thanh nhã này, Chung Ly Muội cũng có chút yêu quý.
Bạc Nữ nói khẽ:
- Chung Ly tướng quân, ta cũng biết chủ nhân đi lần này sẽ không có trở ngại. Nhưng không biết vì sao, từ hôm qua, mắt ta cứ nhảy mãi.
- Vậy là sao?
Chung Ly Muội không hiểu nhìn Bạc Nữ.
- Chủ nhân đã từng nói qua, mắt trái nhảy là tài, mắt phải nhảy là tai… Mắt phải ta nhảy không ngừng, có phải hay không có chuyện gì không hay sẽ xảy ra?
- À… điều này…
Chung Ly Muội dở khóc dở cười nhìn Bạc Nữ.
Tiểu nha đầu này, tựa hồ đem mỗi câu nói của Quân hầu đều nghe như thiên mệnh.
Nhưng…trong lòng Chung Ly Muội cũng theo những lời này của Bạc Nữ mà lo lắng, chẳng lẽ, thật sự sẽ xảy ra bất trắc sao?
Quảng Võ thành nằm bên bờ Cừ Thủy. Nó là tòa cổ thành được xây dựng vào thời Triệu Võ Linh Vương, hiện nay đã bị tàn phá hết. Tường thành lũy đắp bằng đất, bị ăn mòn theo năm tháng, có một nửa đã xụp đổ rồi. Dấu vết năm xưa Hồ Phục cưỡi ngựa bắn cung, theo thời gian, đã mờ dần, đến nay thậm chí không còn sót lại chút gì.
Hai cây cổ bách có khoảng ba trăm năm lịch sử, phảng phất giống như vệ sĩ của Quảng Võ thành. Một nam, một bắc, đứng sừng sững ở bờ sông. Dân chúng nơi đây gọi hai câu cổ bách này là Bách môn, coi như cũng là một cảnh trí hữu tình.
Thiệp Gian không mang theo quá nhiều nhân mã, ngoại trừ Lý Thành và Khoái Triệt, còn có vài tên thân tín đi theo. Mà Lưu Khám lại càng đơn giản… Hắn chỉ dẫn theo một mình Đồ Đồ, xuất hiện ở ngoài Bách môn của Quảng Võ thành. Nhảy xuống ngựa, đem dây cương và xích kỳ giao cho Đồ Đồ, Lưu Khám sải bước đi về phía Thiệp Gian:
- Thiệp tướng quân, từ biệt ở Hà Thủy, oai hùng của tướng quân không giảm a!
Thiệp Gian cũng chạy ra chào đón:
- Lưu Quân hầu, tướng bên thua, sao lại nói là oai hùng? Ngược lại, Quân hầu đoạt được Hà Nam, quả nhiên là thần cơ diệu toán. Kế mượn đường đoạt đất này, thật sự là ngoài dự liệu của Thiệp Gian.
Hai người cầm tay nhìn nhau, trong bất giác đều nở nụ cười. Sau đó hai người ngồi trên mặt đất ngay tại Bách môn, Khoái Triệt, Lưu Khám và Đồ Đồ rất tự nhiên đứng sát với nhau, ngồi xuống phía sau lưng Lưu Khám. Mà Thiệp Gian thì mang theo thân tín của y, ngồi xuống đối diện với Lưu Khám.
- Quân hầu…
Thiệp Gian vừa định mở miệng, không nghĩ đến lại bị Lưu Khám ngăn lại.
- Thiệp tướng quân, ta có một phong thư của cố nhân, muốn chuyển giao cho ngươi.
Nói xong, Lưu Khám lấy từ trong lòng ra một phong thư, đưa tới trước mặt Thiệp Gian:
- Ngài xem thư trước đi, rồi chúng ta lại bàn việc tiếp.
Thư của cố nhân?
Thiệp Gian thật nghĩ không ra, dưới trướng Lưu Khám lại có người nào đó được cho là cố nhân của y. Mông Tật, Mông Khắc? tuổi quá nhỏ… Thiệp Gian và Mông Điềm là người đồng lứa, huynh đệ Mông gia hiển nhiên không tính là cố nhân của Thiệp Gian y. Vậy ngoại trừ huynh đệ Mông gia, trong trận doanh của Lưu Khám còn ai có tư cách dám xưng là cố nhân của mình?
Được rồi, coi như là cố nhân, bằng một phong thư, chẳng lẽ lại muốn ta giao ra binh quyền? Trên đời này, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Thiệp Gian nghi hoặc nhìn Lưu Khám, mà Lưu Khám lại có vẻ rất thoải mái, cười ha hả nhìn y.
Trên phong thư có viết "Gửi Thiệp Quân hầu". Thiệp Gian nhăn mày, Quân hầu? Có ý tứ gì? Ai viết đây? Y lờ mờ cảm thấy, nét chữ này có chút quen thuộc, nhưng cũng không nhớ ra được đã gặp ở đâu. Thiệp Gian lấy thư ra, nghi ngờ đầy cõi lòng nhìn lướt qua. Nhưng cái nhìn này, làm cho sắc mặt y thay đổi lớn, tay không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt đỏ lên, ngân ngấn lệ.
- Quốc úy đại nhân có mạnh khỏe không?
Thân tín của Thiệp Gian nghe vậy trong khoảnh khắc đều ngây ngẩn cả người.
Quốc úy? Đây chính là chức quan đã sớm bị phế bỏ rồi…
Lưu Khám nói:
- Khi ta xuất phát, thể cốt Công Thúc tiên sinh không tốt lắm, nhưng ta đã mời danh y điều dưỡng, chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi.
Quốc úy, hiển nhiên chính là Công Thúc Liêu.
Nhớ năm xưa, lúc Công Thúc Liêu còn là người bên cạnh Thủy Hoàng Đế, từng chấp chưởng đại doanh Lam Điền, mà Thiệp Gian tương tự cũng đi ra từ đại doanh Lam Điền, thậm chí còn đảm nhiệm hộ binh của Công Thúc Liêu. Từ một hộ binh, cho đến nay là một Phó tướng quân, nhưng đối với Thiệp Gian mà nói, thời gian khó quên nhất, lại chính là năm xưa ở đại doanh Lam Điền, chấp chưởng một chi binh, tiếp nhận sự dạy dỗ của Công Thúc Liêu. Không nghĩ tới, Công Thúc Liêu…
Lưu Khám quyết định đàm phán với Thiệp Gian, tất nhiên là phải chuẩn bị thích đáng. Hắn cũng không rõ ràng mối quan hệ giữa Công Thúc Liêu và Thiệp Gian, vốn chỉ là mượn thanh danh Công Thúc Liêu để ổn định tâm của Thiệp Gian. Thật không nghĩ giữa Công Thúc Liêu và Thiệp Gian lại có tình nghĩa thầy trò.
Sở dĩ Lưu Khám dám tùy tiện tới đàm phán cùng Thiệp Gian như vậy, thư của Công Thúc Liêu không thể nghi ngờ là một yếu tố thế mạnh rất lớn. Thiệp Gian mang theo tâm tình kích động, đọc xong thư của Công Thúc Liêu.
Sau khi nhắm mắt lại, ổn định nội tâm đang kích động, y trầm giọng nói:
- Lưu Quân hầu, nói theo đạo lý, có thư của Quốc úy đại nhân ở đây, ta vốn không nên có ý kiến gì. Nhưng đây dù sao cũng là đại sự liên quan đến sinh tử của bảy vạn duệ sĩ lão Tần, ta muốn biết, Quân hầu định an trí như thế nào?
Lưu Khám cũng không khách khí, nói ngay vào điểm chính:
- Thiệp tướng quân, ta thực sự không phải là người không nhớ ân. Chỉ là, hiện nay không giống ngày xưa, tình hình Bắc Cương cũng không so được với Tiên đế năm xưa. Quân chế vốn có, rất khó lại chấp hành. Lúc Thượng tướng quân đóng tại Bắc Cương, ba mươi vạn đại quân cũng không cách nào hoàn toàn khống chế Bắc Cương. Ngày nay, trong tay ngươi có bảy vạn duệ sĩ, cộng thêm bốn vạn quân tốt của ta mới được mười một người, muốn bảo vệ lãnh thổ ba nghìn dặm, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi, chúng ta bây giờ phải đối mặt không chỉ là Hồ Lỗ ở Bắc Cương, còn bao gồm sự tiến công ở Sơn Đông, thậm chí Quan Trung. Mười một vạn người này, cần phải tổ hợp lại… Đây cũng không phải là nhằm vào người nào, mà là chuyện nhất định phải làm
Thiệp Gian trầm ngâm không nói, suy tư một chút, trầm giọng nói:
- Vậy phải tổ hợp lại như thế nào?
- Nghĩ chắc trong thư của Công Thúc tiên sinh đã nói rõ tình hình với tướng quân. Hiện nay, Bắc Cương đang chuẩn bị phổ biến tân pháp. Cho nên trong quân cũng phải có chút thay đổi. Ta muốn sau khi chia binh mã ra, dựng thành ba quân, cũng thiết lập Ưng Dương phủ, thực hiện phương pháp quân đồn.
Vân Trung là Tả Lĩnh quân, đóng quân ba vạn. Lấy Chung Ly Muội làm Ưng Dương tướng quân, thống lĩnh hết thảy quân vụ. Lý Thành, Mông Tật phụ tá y làm việc, quản lý sự vụ ở Bắc Nhạn Môn và ba vùng ở Vân Trung; ta lĩnh trung quân, chuyên chuyện chiến sự ở Cửu Nguyên. Vùng Tịnh Châu, liên quan trọng đại, một mặt nơi đó đang thử tân pháp, mặt khác cần chống cự nước Nguyệt Thị và Hồ Lỗ. Cho nên đất Tịnh Châu, là Tả Lĩnh quân, Thiết Ưng dương phủ, mời Thiệp tướng quân chủ trì.
Nói cách khác, Lưu Khám cho Thiệp Gian quyền mở phủ. Tả Hữu Lĩnh quân, lại thêm Trung Lĩnh quân, hợp thành binh mã Tam phủ. Như vậy đã có thể cam đoan sự khống chế của Lưu Khám đối với khu vực Bắc Cương, đồng thời cũng phù hợp với ý của Thiệp Gian, không muốn giao thủ cùng nước Tần. Quan trọng nhất là, binh mã của Thiệp Gian mặc dù ít, lại giữ vững được cơ cấu hoàn chỉnh.
Trong giây lát Thiệp Gian không kịp phản ứng, lại cặn kẽ nghe Lưu Khám giải thích một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong đó.
Đối với việc này, Thiệp Gian cũng không có ý kiến quá lớn. Vì vậy hai người lại thương thảo cặn kẽ công việc tương quan về sau, Thiệp Gian gật đầu đồng ý, nguyện ý đem binh mã dưới trướng giao ra, gây dựng lại tại Mã Ấp.
Trong khoảnh khắc Thiệp Gian đồng ý, Lưu Khám nhịn không được thở phào một hơi. Hắn vốn cho là một việc rất khó xử lý, không nghĩ tới chỉ dựa vào một phong thư của Công Thúc Liêu, cứ như vậy được giải quyết…
Đương nhiên, trong đó cũng có duyên cớ là lợi ích của Thiệp Gian không bị tổn hại. Nếu như Lưu Khám cố ý muốn áp chế Thiệp Gian, chỉ sợ cuối cùng, sẽ là cục diện một phách hai tán. Thiệp Gian đã nhận được quyền lợi mà y muốn có, mà Lưu Khám cũng nhờ cơ hội này, thu hoạch được đầy đủ quyền khống chế. Có đôi khi, chính như trên quan trường hậu thế vẫn thường xuyên nói: Chính trị, chính là một hồi giao dịch cứt chó!
Mấy ngày say, sở bộ binh mã của Thiệp Gian rút lui khỏi Hoắc Nhân, đều đâu vào đấy đi qua Câu Chú sơn, tiến về Mã Ấp, một lần nữa chỉnh biên. Mà bản thân Thiệp Gian, vì quan tâm đến lão thượng quan, cho nên xin Lưu Khám nghỉ, đi đến Cù Diễn, thăm Công Thúc Liêu.
Lưu Khám tất nhiên là vui mừng khi y không ở đây. Không có Thiệp Gian nhúng tay ở giữa, hắn có thể căn cứ theo tâm ý của mình, lập tức tiến hành hoạch định lại các bộ binh mã, cớ sao mà không làm cơ chứ? Vì vậy, sau khi đại quân Thiệp Gian đi qua Câu Chú sơn, vượt qua Mã Ấp, tiến thẳng đến Cửu Nguyên. Lưu Khám lập tức thừa cơ tiếp chưởng binh mã tại Lâu Phiền, sắp xếp nhân viên, đưa duệ sĩ nước Tần đâu vào đấy chuyển đến Mã Ấp. Đợi sau khi đại cục đã định, Lưu Khám lên đường, trở về Mã Ấp.
Mùng chín tháng ba, tại thành Dĩnh Âm, Lưu Bang đánh bại đại quân Tần của tướng lĩnh Đổng Ế, Phàn Khoái chém đại tướng Dương Hùng tại Lỗ Dương, đánh vào quận Nam Dương.
Cùng tháng, Hạng Vũ triệu tập mười lăm vạn đại quân, cùng sở bộ của Chương Hàm giao phong lần đầu, cũng giành được thắng lợi. Chương Hàm sau khi chiến bại, lui về thủ quận Hàm Đan, theo thành mà thủ, tránh không xuất chiến…
Ngày mười bảy tháng ba, Lưu Khám từ Lâu Phiền quay trở về Mã Ấp.
Chung Ly Muội mang theo các tướng lĩnh ra khỏi thành nghênh đón. Bạc Nữ cũng ở trong đó, nhìn thấy bóng dáng Lưu Khám xuất hiện từ xa, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười bình thản, nhưng trong lòng, lại càng vui mừng nhiều hơn.
Thẳng đến khi Chung Ly Muội cùng Lưu Khám tụ hợp rồi cùng eo Lưu Khám đi về hướng nội thành, cảm giác bất an trong lòng Bạc Nữ lại càng phát ra mãnh liệt.
Vì vậy, nàng nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn, mà lúc này, đám người Lưu Khám đã đi tới dưới thành.
Trong khoảnh khắc Bạc Nữ tiến lên chuẩn bị đón, khóe mắt vô tình lướt qua trên cửa thành lâu.
Chỉ thấy một đại hán tay cầm trường sóc, người mặc bố giáp, cất bước leo lên thành lâu, một tay nắm chặt dây thừng bên trên đại kỳ tinh, một tay chấp mâu, từ trên cổng thành lao xuống.
- Quân hầu, coi chừng!
Bạc Nữ theo bản năng la lớn.
Cùng lúc đó, đại hán kia nổi giận gầm lên một tiếng:
- Lưu Khám, cẩu tặc vong ân phụ nghĩa… Cái Nhiếp tới đây!
/16
|