-Được rồi Sindy à, nào các em, trong phạm vi 100 mét, chúng ta hãy chia ra 5 hướng tìm con đường mòn, nhưng phải chắc chắn rằng vẫn nhìn thấy nhau để không bị lạc, 7 phút nữa sẽ gặp nhau tại chỗ này,
-Ben, Ne0, Wun, 3 em đi khiêng lại đây cho cô 5 tảng đá.
-Dạ.
Một lúc sau, với 5 tảng đá mà 3 chàng trai vừa tìm về, cô Phương xếp chúng theo hình ngôi sao năm cánh, chĩa ra theo năm hướng khác nhau
-Đây là 5 viên đá cô đã làm dấu, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây.
-Bây giờ bắt đầu.
Wun đang từng bước chậm rãi tiến về phía trước, nơi mà dường như cậu chỉ thấy những tán cây lớn ẩm ướt, xanh mướt, đâm ra ngang dọc, xòe ra mọi phía như muốn cản đường không cho bất kì ai đi tiếp, chẳng có chút dấu vết gì về con đường mòn mà Sindy đã nói.
Ben, Ne0, và cô Phương cũng thế, con đường mòn như chỉ có trong giấc mơ khi nơi này từ trước đến giờ vẫn là một cơn ác mộng của nhân loại, muốn đi qua phải vén cây dọn đường một cách khó khăn thì con đường mòn làm sao có thể tồn tại.
Sindy đang mơ hồ đi theo một tiếng nói, một lời thúc giục từ sâu thẳm con tim, cô như vô thức bị sai khiến làm một việc gì đó, không thể cưỡng lại được, những hình ảnh mờ nhạt về con đường mòn cứ thế lập lòe lên trong tâm trí, và rồi đột nhiên tất cả tan biến mất, có một sức mạnh nào đó như níu chân cô không cho bước tiếp nữa, cô cố dùng hết sức nhưng cũng không có tác dụng, thật lạ lùng.
……
Sindy chợt nhận ra mình đã đi quá phạm vi an toàn, nhìn xung quanh thì không còn thấy động tĩnh gì của các bạn, chỉ là những tiếng chim ríu rít, rồi những tiếng tu hú gọi bầy thật đáng sợ, cảm giác lo lắng đang bắt đầu xuất hiện, cô hơi có chút hoảng hốt, ngồi xuống nghỉ mệt và lấy lại bình tĩnh, chợt những hình ảnh lạ thường lại lóe lên trong cô, không phải là con đường mòn như lúc nãy nữa mà là một gốc cây cổ thụ thật lớn, phát ra một vầng hào quang sáng rực rỡ, nó cứ lập đi lập lại như thế rồi vụt tắt bất ngờ. Sindy vội vàng đứng lên đi tìm một sự giải thích, được vài chục mét, cô dáo dác nhìn quanh thì cũng chẳng có gì khác lạ, cô toan xoay người lại để trở về chỗ lúc nãy, thì một linh cảm mãnh liệt lại đến, cô từ từ quay người lại như cảm tính…
Một cái gì đó nhấp nháy từ xa xa cô thật sự không thể nào thấy rõ, Sindy đang mâu thuẫn giữa việc có nên đến đó hay không? Thật ra thì đã có câu trả lời từ lâu rồi, sự tò mò của con người là quá lớn và lúc nào cũng chiến thắng lý trí.
Thật bất ngờ khi cô đến gần hơn, tim vẫn đang đập nhanh loạn xạ, đúng là một cây cổ thụ to lớn, nó to quá, chắc phải đến 10 người ôm mới hết, thế mà chỉ khi đến gần mới thấy, thôi suy nghĩ, cô từ tốn đi một vòng quanh gốc, nhìn thật kĩ, chẳng có gì khác thường, chẳng có ánh sáng nào cả. Sindy ngồi bệt xuống thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi cô vã ra như tắm từ lúc nào chẳng biết, cô cảm thấy nóng không chịu nổi, theo bản năng Sindy định với tay ra sau lấy một chiếc lá quạt cho mát và đỡ mệt…
Sinhdy phủi phủi hết những chiếc lá khô và đất đang phủ lên chiếc hộp sắt mà cô vô tình tìm thấy, một chiếc hộp sắt trông từ lâu lắm rồi, mặc dù đã cũ nhưng hoa văn thật tinh sảo, nó không có khóa chỉ được đậy bởi chiếc nắp ô voan vừa vặn. Cô từ từ mở chiếc hộp ra, chẳng có gì ghê sợ, chỉ là một mảnh giấy đã ngả vàng hoen ố, lại còn một đầu bị cháy xém, có ghi dòng chữ font cổ tiếng anh: “ Never see, or sore to the marrow”.
-Cũng may là môn này mình không tồi, vừa thi Anh Văn xong kiến thức vẫn còn dồi dào lắm, “ không bao giờ thấy, hoặc là đau đớn đến tận xương tủy”. Câu này có ý nghĩa gì nhỉ, thật khó hiểu?
Vừa dứt lời, bỗng chốc Sindy hét lên một tiếng thất thanh và rồi ngất đi bất tỉnh.
…
-Không biết Sindy làm gì mà giờ này còn chưa trở lại, chúng ta phải chia ra đi tìm thôi các em à!
-Nhưng nếu chia ra như thế lỡ có thêm bạn lạc nữa thì sao, thưa cô!
-Em nói cũng có lý, vậy thì chúng ta sẽ đi cùng, hơi mất thời gian nhưng an toàn.
-Khoan đã…
-Gì thế Wun?
Wun vừa nghe thấy gì đó???
-Khoan đã cô ơi, em vừa nghe thấy một tiếng hét ở rất xa, nó rất quen, (Wun nói)
-Chắc là Sindy rồi, hình như bạn ấy đã bị gì rồi (Ne0 phán đoán)
-Nhanh lên các em, chúng ta phải đến đó ngay,
-Em nghe ở hướng này thưa cô!!!
Vừa đi vừa cố nghe xem có phát hiện ra những âm thanh quái lạ như thế nữa không, nhưng chỉ còn nghe thấy những tiếng chim hót và tiếng loạt xoạt của những bước chân vội vàng. Một cảm giác thật bất an trào lên trong cả 4 người. Wun cố nghe thêm lần nữa, lần này lại khác, chàng nghe những tiếng thình thịch thoi thóp, không phải của ai trong số họ, mà của một người ở rất xa. Lần theo âm thanh đó, từng bước, từng bước…
Ben chợt hoảng hồn khi nhận ra người nằm bên gốc cây cổ thụ kia chính là…Sindy. Trên tay cô vẫn còn cầm chặt mảnh giấy khi nãy. Cô Phương vội chạy đến đỡ lấy cô bạn nhỏ,
-Không sao đâu các em, Sindy chỉ bị ngất đi thôi, một lát sau sẽ tỉnh, các em đừng lo lắng quá! Tạm thời chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây thôi, trời cũng đã xế chiều rồi, chờ Sindy tỉnh lại rồi sáng mai đi tiếp.
-Ben, Ne0, Wun! Ba em lo việc dựng lều nhé!, cô sẽ ở đây chăm sóc cho Sindy.
-Ben, Ne0, Wun, 3 em đi khiêng lại đây cho cô 5 tảng đá.
-Dạ.
Một lúc sau, với 5 tảng đá mà 3 chàng trai vừa tìm về, cô Phương xếp chúng theo hình ngôi sao năm cánh, chĩa ra theo năm hướng khác nhau
-Đây là 5 viên đá cô đã làm dấu, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây.
-Bây giờ bắt đầu.
Wun đang từng bước chậm rãi tiến về phía trước, nơi mà dường như cậu chỉ thấy những tán cây lớn ẩm ướt, xanh mướt, đâm ra ngang dọc, xòe ra mọi phía như muốn cản đường không cho bất kì ai đi tiếp, chẳng có chút dấu vết gì về con đường mòn mà Sindy đã nói.
Ben, Ne0, và cô Phương cũng thế, con đường mòn như chỉ có trong giấc mơ khi nơi này từ trước đến giờ vẫn là một cơn ác mộng của nhân loại, muốn đi qua phải vén cây dọn đường một cách khó khăn thì con đường mòn làm sao có thể tồn tại.
Sindy đang mơ hồ đi theo một tiếng nói, một lời thúc giục từ sâu thẳm con tim, cô như vô thức bị sai khiến làm một việc gì đó, không thể cưỡng lại được, những hình ảnh mờ nhạt về con đường mòn cứ thế lập lòe lên trong tâm trí, và rồi đột nhiên tất cả tan biến mất, có một sức mạnh nào đó như níu chân cô không cho bước tiếp nữa, cô cố dùng hết sức nhưng cũng không có tác dụng, thật lạ lùng.
……
Sindy chợt nhận ra mình đã đi quá phạm vi an toàn, nhìn xung quanh thì không còn thấy động tĩnh gì của các bạn, chỉ là những tiếng chim ríu rít, rồi những tiếng tu hú gọi bầy thật đáng sợ, cảm giác lo lắng đang bắt đầu xuất hiện, cô hơi có chút hoảng hốt, ngồi xuống nghỉ mệt và lấy lại bình tĩnh, chợt những hình ảnh lạ thường lại lóe lên trong cô, không phải là con đường mòn như lúc nãy nữa mà là một gốc cây cổ thụ thật lớn, phát ra một vầng hào quang sáng rực rỡ, nó cứ lập đi lập lại như thế rồi vụt tắt bất ngờ. Sindy vội vàng đứng lên đi tìm một sự giải thích, được vài chục mét, cô dáo dác nhìn quanh thì cũng chẳng có gì khác lạ, cô toan xoay người lại để trở về chỗ lúc nãy, thì một linh cảm mãnh liệt lại đến, cô từ từ quay người lại như cảm tính…
Một cái gì đó nhấp nháy từ xa xa cô thật sự không thể nào thấy rõ, Sindy đang mâu thuẫn giữa việc có nên đến đó hay không? Thật ra thì đã có câu trả lời từ lâu rồi, sự tò mò của con người là quá lớn và lúc nào cũng chiến thắng lý trí.
Thật bất ngờ khi cô đến gần hơn, tim vẫn đang đập nhanh loạn xạ, đúng là một cây cổ thụ to lớn, nó to quá, chắc phải đến 10 người ôm mới hết, thế mà chỉ khi đến gần mới thấy, thôi suy nghĩ, cô từ tốn đi một vòng quanh gốc, nhìn thật kĩ, chẳng có gì khác thường, chẳng có ánh sáng nào cả. Sindy ngồi bệt xuống thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi cô vã ra như tắm từ lúc nào chẳng biết, cô cảm thấy nóng không chịu nổi, theo bản năng Sindy định với tay ra sau lấy một chiếc lá quạt cho mát và đỡ mệt…
Sinhdy phủi phủi hết những chiếc lá khô và đất đang phủ lên chiếc hộp sắt mà cô vô tình tìm thấy, một chiếc hộp sắt trông từ lâu lắm rồi, mặc dù đã cũ nhưng hoa văn thật tinh sảo, nó không có khóa chỉ được đậy bởi chiếc nắp ô voan vừa vặn. Cô từ từ mở chiếc hộp ra, chẳng có gì ghê sợ, chỉ là một mảnh giấy đã ngả vàng hoen ố, lại còn một đầu bị cháy xém, có ghi dòng chữ font cổ tiếng anh: “ Never see, or sore to the marrow”.
-Cũng may là môn này mình không tồi, vừa thi Anh Văn xong kiến thức vẫn còn dồi dào lắm, “ không bao giờ thấy, hoặc là đau đớn đến tận xương tủy”. Câu này có ý nghĩa gì nhỉ, thật khó hiểu?
Vừa dứt lời, bỗng chốc Sindy hét lên một tiếng thất thanh và rồi ngất đi bất tỉnh.
…
-Không biết Sindy làm gì mà giờ này còn chưa trở lại, chúng ta phải chia ra đi tìm thôi các em à!
-Nhưng nếu chia ra như thế lỡ có thêm bạn lạc nữa thì sao, thưa cô!
-Em nói cũng có lý, vậy thì chúng ta sẽ đi cùng, hơi mất thời gian nhưng an toàn.
-Khoan đã…
-Gì thế Wun?
Wun vừa nghe thấy gì đó???
-Khoan đã cô ơi, em vừa nghe thấy một tiếng hét ở rất xa, nó rất quen, (Wun nói)
-Chắc là Sindy rồi, hình như bạn ấy đã bị gì rồi (Ne0 phán đoán)
-Nhanh lên các em, chúng ta phải đến đó ngay,
-Em nghe ở hướng này thưa cô!!!
Vừa đi vừa cố nghe xem có phát hiện ra những âm thanh quái lạ như thế nữa không, nhưng chỉ còn nghe thấy những tiếng chim hót và tiếng loạt xoạt của những bước chân vội vàng. Một cảm giác thật bất an trào lên trong cả 4 người. Wun cố nghe thêm lần nữa, lần này lại khác, chàng nghe những tiếng thình thịch thoi thóp, không phải của ai trong số họ, mà của một người ở rất xa. Lần theo âm thanh đó, từng bước, từng bước…
Ben chợt hoảng hồn khi nhận ra người nằm bên gốc cây cổ thụ kia chính là…Sindy. Trên tay cô vẫn còn cầm chặt mảnh giấy khi nãy. Cô Phương vội chạy đến đỡ lấy cô bạn nhỏ,
-Không sao đâu các em, Sindy chỉ bị ngất đi thôi, một lát sau sẽ tỉnh, các em đừng lo lắng quá! Tạm thời chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây thôi, trời cũng đã xế chiều rồi, chờ Sindy tỉnh lại rồi sáng mai đi tiếp.
-Ben, Ne0, Wun! Ba em lo việc dựng lều nhé!, cô sẽ ở đây chăm sóc cho Sindy.
/16
|