KỲ LÂN THIÊN BẢO
Mr Ben – Trần Nguyên Kiệt
Chapter 5: TRUY TÌM “ĐOẠT QUYỂN LAN”
Sindy cố gắng nhắm mắt để ngủ sau một ngày quá mệt mỏi, nhưng càng cố ngủ thì cô lại càng không thể nào yên giấc được, cô đang rất lo lắng cho bản thân mình và kết quả cuộc hành trình của mọi người. Sự thật khi biết mình bị trúng một loại pháp thuật khó giải của Hắc Ám, cô đã rất hoang mang và sợ hãi, nhưng cô không muốn làm cho mọi người lo, và sẽ làm dập tắt đi tinh thần của các bạn. Lần đầu tiên vào rừng, lại là cánh rừng cực kỳ nguy hiểm, Sindy đã quá bối rối và ngỡ ngàng, ngoài trời thì tối đen như mực, hôm nay vẫn còn trăng nhưng đã bị che khuất bởi những tán cây khổng lồ, gió thổi lồng lộng, rít qua từng kẽ lá, những âm thanh ghê rợn xa xa vọng lại nghe như của những con sói khát máu cứ tru lên từng hồi, rồi tiếng chim cú mèo đậu trên một cành cây cách đó vài mét. Nhìn lại xung quanh thì mọi người đang ngủ rất say, sự sợ hãi làm cô nổi hết gai ốc nhưng cô không dám lớn tiếng đánh thức mọi người dậy. Sindy lại nằm xuống một cách nhẹ nhàng, cô co người vì lạnh, những hình ảnh, những lời nói đâu đó cứ lảng vảng trong tâm trí cô, muốn dứt bỏ nhưng không thể được…
Buổi sáng sớm trong rừng thật khác biệt, nó thật sảng khoái và thoải mái. Tiếng ríu rít của những chú chim non làm cho lòng người ta thanh thản hẳn đi. Sẵn sàng bước vào một ngày mới với bao khó khăn và thử thách.
Những chàng trai đẹp đến mê người của chúng ta cũng đã lần lượt thức dậy, riêng Sindy, chắc không cần nói cũng biết, có lẽ cô bé đã thức suốt đêm nên 2 mắt hơi thâm đen mệt mỏi. Cô Phương cũng đã dậy từ lâu, cô đang quan sát kỹ lưỡng bao quát hết cánh rừng, vẫn với một phong thái ung dung và kín đáo. Mặc dù rất lo sợ, nhưng các bạn nhỏ cảm thấy thật sự yên tâm khi ở gần cô Phương, chính sự tự tin, quyết đoán và thông minh của cô đã truyền cho cả Wun, Sindy, Ben, và Ne0 những gì cần thiết đủ để tiếp tục chuyến đi nguy hiểm này.
Chuẩn bị xong đâu đó và thu dọn mọi hết mọi thứ, cuộc hành trình đi tìm “Đoạt Quyển Lan” chính thức bắt đầu.
-Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm bông hoa một cánh để hóa giải tà thuật cho Sindy trước.
-Nhưng chúng ta biết đi đâu tìm bây giờ, thưa cô?
-Cô cũng không biết nữa, nhưng có điều cô tin chắc rằng, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người đâu Ne0 à, tà sẽ không thể nào chiến thắng được chính đạo. Đi thôi các em!
Họ bắt đầu đi mà không biết điểm đến, cơ hội quá mong manh khi mà khả năng của Sindy đang bị chế ngự, cô bé không thể nhìn thấy tương lai được nữa…
Cô Phương từng bước vượt qua những tán cây rậm rạp xà xuống mặt đất, những nhát dao dọn đường của các bạn nhỏ như xé toạt cả khu rừng to lớn với những quyết tâm can trường. Cô Phương là người dẫn đầu đoàn, sau đó là Sindy, Wun, Ne0 và cuối cùng là Ben.
Ben đang cố gắng quan sát thật kĩ khu rừng này và những nơi cậu đang đi qua. Đang có một linh cảm kỳ lạ đến với cậu, như có một thứ gì đó nguy hiểm đang rình rập xung quanh mà cậu không biết đó là gì, thứ cảm giác rất giống như hôm cậu thoát chết từ ly nước có Hắc Long Tán. Wun cũng thế, cảm giác của cậu cũng giống hệt như Ben…
-Ngừng lại đi mọi người!
-Gì thế Wun? ( Cô Phương quay người lại hỏi)
-Em nghe có tiếng gì đó rất lạ, dường như nó đang tiến lại gần chúng ta…
-Một thứ gì đó rất khủng khiếp, em đang nhìn thấy nó mọi người ơi, a…..em….. đau quá…
Sindy đang cố để nhìn xem thứ kinh khủng đó là gì, nhưng cô chợt cảm thấy đau đớn đến tận cùng, tiếng hét của Sindy như phá tan sự im lặng của cánh rừng Weaszo hùng vĩ.
-Em sao thế Sindy?
-Em…em đau lắm cô ơi, em… muốn biết xem đang có gì nguy hiểm thì…a…(cô bé quằn quại ôm lấy cơ thể mình và vật xuống mặt đất, một cách rất đau đớn)
-Đừng cố nhìn nữa Sindy, em đang bị trúng bùa của Hắc Ám, càng cố nhìn thì em càng đau đớn, em hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút cho tỉnh đã!
-Cẩn thận đó mọi người, nó đang tiến đến rất gần. (Wun cảnh giác)
-Các em hãy dồn sát lại đây, cầm hết vũ khí trên tay đề phòng, có thể nó là một thứ gì đó của Hắc ám gửi xuống.
Tiếng loạt xoạt càng ngày càng lớn, và càng gần hơn, gần hơn nữa…
-Trời ơi! (Tiếng Ne0 hét lên)
-Một con Rết khổng lồ, nó đang rất gần chúng ta rồi cô ơi
-Chạy nhanh thôi các em, nó là con Scolopendrid mắt xanh trong huyền thoại, nó có thể mê hoặc mọi vật xung quanh bằng ánh mắt của nó, bởi vậy các em không được nhìn thẳng vào mắt nó, nguy hiểm hơn là những cái chân đầy chất kịch độc, có thể gây chết ngay khi ta đụng đến…
-Nó sắp đuổi kịp chúng ta rồi cô ơi (Wun méo mặt)
-Em sao thế Sindy ?
-Em… em bị trật chân rồi cô ơi !, mọi người chạy trước đi, em không thể chạy tiếp được nữa,
-Làm sao mọi người bỏ em lại một mình được hả Sindy,
-Trời ơi, chúng ta chết chắc rồi !(Ne0 hoảng hốt)
-Nó đến rất gần rồi cô ơi !
-Nếu đã vậy thì chúng ta phải chiến đấu thôi, Sindy, em qua bụi cây chỗ kia ngồi đi, nhớ là phải luôn luôn nhắm mắt lại, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không được mở mắt ra nghe chưa !
Mr Ben – Trần Nguyên Kiệt
Chapter 5: TRUY TÌM “ĐOẠT QUYỂN LAN”
Sindy cố gắng nhắm mắt để ngủ sau một ngày quá mệt mỏi, nhưng càng cố ngủ thì cô lại càng không thể nào yên giấc được, cô đang rất lo lắng cho bản thân mình và kết quả cuộc hành trình của mọi người. Sự thật khi biết mình bị trúng một loại pháp thuật khó giải của Hắc Ám, cô đã rất hoang mang và sợ hãi, nhưng cô không muốn làm cho mọi người lo, và sẽ làm dập tắt đi tinh thần của các bạn. Lần đầu tiên vào rừng, lại là cánh rừng cực kỳ nguy hiểm, Sindy đã quá bối rối và ngỡ ngàng, ngoài trời thì tối đen như mực, hôm nay vẫn còn trăng nhưng đã bị che khuất bởi những tán cây khổng lồ, gió thổi lồng lộng, rít qua từng kẽ lá, những âm thanh ghê rợn xa xa vọng lại nghe như của những con sói khát máu cứ tru lên từng hồi, rồi tiếng chim cú mèo đậu trên một cành cây cách đó vài mét. Nhìn lại xung quanh thì mọi người đang ngủ rất say, sự sợ hãi làm cô nổi hết gai ốc nhưng cô không dám lớn tiếng đánh thức mọi người dậy. Sindy lại nằm xuống một cách nhẹ nhàng, cô co người vì lạnh, những hình ảnh, những lời nói đâu đó cứ lảng vảng trong tâm trí cô, muốn dứt bỏ nhưng không thể được…
Buổi sáng sớm trong rừng thật khác biệt, nó thật sảng khoái và thoải mái. Tiếng ríu rít của những chú chim non làm cho lòng người ta thanh thản hẳn đi. Sẵn sàng bước vào một ngày mới với bao khó khăn và thử thách.
Những chàng trai đẹp đến mê người của chúng ta cũng đã lần lượt thức dậy, riêng Sindy, chắc không cần nói cũng biết, có lẽ cô bé đã thức suốt đêm nên 2 mắt hơi thâm đen mệt mỏi. Cô Phương cũng đã dậy từ lâu, cô đang quan sát kỹ lưỡng bao quát hết cánh rừng, vẫn với một phong thái ung dung và kín đáo. Mặc dù rất lo sợ, nhưng các bạn nhỏ cảm thấy thật sự yên tâm khi ở gần cô Phương, chính sự tự tin, quyết đoán và thông minh của cô đã truyền cho cả Wun, Sindy, Ben, và Ne0 những gì cần thiết đủ để tiếp tục chuyến đi nguy hiểm này.
Chuẩn bị xong đâu đó và thu dọn mọi hết mọi thứ, cuộc hành trình đi tìm “Đoạt Quyển Lan” chính thức bắt đầu.
-Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm bông hoa một cánh để hóa giải tà thuật cho Sindy trước.
-Nhưng chúng ta biết đi đâu tìm bây giờ, thưa cô?
-Cô cũng không biết nữa, nhưng có điều cô tin chắc rằng, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người đâu Ne0 à, tà sẽ không thể nào chiến thắng được chính đạo. Đi thôi các em!
Họ bắt đầu đi mà không biết điểm đến, cơ hội quá mong manh khi mà khả năng của Sindy đang bị chế ngự, cô bé không thể nhìn thấy tương lai được nữa…
Cô Phương từng bước vượt qua những tán cây rậm rạp xà xuống mặt đất, những nhát dao dọn đường của các bạn nhỏ như xé toạt cả khu rừng to lớn với những quyết tâm can trường. Cô Phương là người dẫn đầu đoàn, sau đó là Sindy, Wun, Ne0 và cuối cùng là Ben.
Ben đang cố gắng quan sát thật kĩ khu rừng này và những nơi cậu đang đi qua. Đang có một linh cảm kỳ lạ đến với cậu, như có một thứ gì đó nguy hiểm đang rình rập xung quanh mà cậu không biết đó là gì, thứ cảm giác rất giống như hôm cậu thoát chết từ ly nước có Hắc Long Tán. Wun cũng thế, cảm giác của cậu cũng giống hệt như Ben…
-Ngừng lại đi mọi người!
-Gì thế Wun? ( Cô Phương quay người lại hỏi)
-Em nghe có tiếng gì đó rất lạ, dường như nó đang tiến lại gần chúng ta…
-Một thứ gì đó rất khủng khiếp, em đang nhìn thấy nó mọi người ơi, a…..em….. đau quá…
Sindy đang cố để nhìn xem thứ kinh khủng đó là gì, nhưng cô chợt cảm thấy đau đớn đến tận cùng, tiếng hét của Sindy như phá tan sự im lặng của cánh rừng Weaszo hùng vĩ.
-Em sao thế Sindy?
-Em…em đau lắm cô ơi, em… muốn biết xem đang có gì nguy hiểm thì…a…(cô bé quằn quại ôm lấy cơ thể mình và vật xuống mặt đất, một cách rất đau đớn)
-Đừng cố nhìn nữa Sindy, em đang bị trúng bùa của Hắc Ám, càng cố nhìn thì em càng đau đớn, em hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút cho tỉnh đã!
-Cẩn thận đó mọi người, nó đang tiến đến rất gần. (Wun cảnh giác)
-Các em hãy dồn sát lại đây, cầm hết vũ khí trên tay đề phòng, có thể nó là một thứ gì đó của Hắc ám gửi xuống.
Tiếng loạt xoạt càng ngày càng lớn, và càng gần hơn, gần hơn nữa…
-Trời ơi! (Tiếng Ne0 hét lên)
-Một con Rết khổng lồ, nó đang rất gần chúng ta rồi cô ơi
-Chạy nhanh thôi các em, nó là con Scolopendrid mắt xanh trong huyền thoại, nó có thể mê hoặc mọi vật xung quanh bằng ánh mắt của nó, bởi vậy các em không được nhìn thẳng vào mắt nó, nguy hiểm hơn là những cái chân đầy chất kịch độc, có thể gây chết ngay khi ta đụng đến…
-Nó sắp đuổi kịp chúng ta rồi cô ơi (Wun méo mặt)
-Em sao thế Sindy ?
-Em… em bị trật chân rồi cô ơi !, mọi người chạy trước đi, em không thể chạy tiếp được nữa,
-Làm sao mọi người bỏ em lại một mình được hả Sindy,
-Trời ơi, chúng ta chết chắc rồi !(Ne0 hoảng hốt)
-Nó đến rất gần rồi cô ơi !
-Nếu đã vậy thì chúng ta phải chiến đấu thôi, Sindy, em qua bụi cây chỗ kia ngồi đi, nhớ là phải luôn luôn nhắm mắt lại, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng không được mở mắt ra nghe chưa !
/16
|