Hôm sau, hai người thu dọn lều trại rời đi từ lúc tờ mờ sáng. Thân ảnh của hai kỵ sĩ lờ mờ sau sương sớm trong cánh rừng u ám.
Lộ tuyến mà Odin lựa chọn khá hẻo lánh, hai người cũng không đi theo đường lớn để tới mục tiêu mà lựa chọn một con đường tắt khó đi nhưng tiết kiệm thời gian. Xuyên qua núi rừng nguyên sơ, quãng đường này, họ tiếp tế lương thực bằng cách săn bắn dã thú, lại nghỉ ngơi bằng cách cắm trại bên rừng cây, suối nhỏ hoặc tìm kiếm một hang động qua đêm.
Suốt chặng đường giống như du sơn ngoạn thủy, vô sầu vô lo. Thành thật mà nói, Gabriel cũng không quá lo lắng bị tập kích bất ngờ.
Nên nhớ, thế giới này còn có một nghề nghiệp tên là tiên đoán sư, nghe nói sức chiến đấu của bọn họ cũng không mạnh như các đồng nghiệp thi pháp giả khác, nhưng năng lực lại vô cùng quỷ dị. Cấp thấp chức nghiệp giả có một câu truyền ngôn như thế này: “trước mắt tiên đoán sư, mọi bí mật không còn là bí mật”. Điều này giải thích tại sao, mỗi cao cấp chức nghiệp giả phải có một hai thủ đoạn phản tiên đoán để phòng thân.
Hình như vận khí xui xẻo của Gabriel luôn xuất hiện rất đúng lúc, lần này cũng không khác là mấy. Dưới trướng vị bá tước kia có một tiên đoán sư, ít nhất là trung cấp chức nghiệp giả. Bởi vậy, hai người quyết định… thành thành thật thật chui đầu vào bẫy. Tất nhiên, còn phải xem là loại cạm bẫy nào? Tiến vào một thành thị thách thức ám sát giả chiến đấu trong sân nhà là tự tìm đường chết!
Theo phán đoán của Odin, men theo con đường rừng sâu núi thẳm này thì chỉ có một vài địa điểm để mai phục, hơn nữa, chắc chắn đối phương sẽ chọn tập kích ở phía cuối hành trình. Nơi đó có nhiều lý do để ngụy trang thành tai nạn, lại dễ dàng cho hủy thi diệt tích.
Nghe đồng bạn phân tích có đầu có đuôi rõ ràng, lại nghĩ tới bản thân cứ nhắc tới suy nghĩ là đau đầu mệt mỏi, Gabriel cảm thấy khá tủi thân. Người với người chênh lệch đến thế là cùng! Thanh niên quyết định sau này cứ việc dành suy tính cho người này, bản thân cứ thành thật chấp hành là được, vừa nhẹ đầu vừa đỡ mất thời gian.
Đương nhiên, thận trọng một chút vẫn nên có.
Trên đường đi, họ cũng không ít lần đụng phải bạo đồ, phần lớn là người bình thường, cũng có số ít là học đồ. Những người này có đang thực tập lại nhận được thông báo ra trận mà bỏ trốn, có đã từng là tùy tùng của một vị chức nghiệp giả chết trận, lại có kẻ vốn chính là cường đạo nay trở về nghiệp cũ… đủ các loại lý do thúc đẩy bọn họ đi làm cái nghề mua bán không vốn này.
Đối với loại người trên, Gabriel cũng không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào khi chặt xuống: ai biết hai người là khách hàng thứ mấy của bạo đồ? Với chiến lực của hai kỵ sĩ học đồ thì giải quyết vài vấn đề nho nhỏ cũng không mất quá nhiều thời gian.
“Đáng tiếc, không thể thực hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.” – Đây là suy nghĩ tự sướng của thanh niên thiếu thốn tình cảm, hắn cũng không dám nói thứ này cho đồng bạn mình nghe để nhận lấy ánh mắt khinh bỉ.
Từ lúc chuẩn bị chiến tranh, dân chúng quanh chiến trường đều lục tục dọn dẹp tài sản rời đi, mấy trăm kilomet xung quanh chiến trường chính không thấy bất kì một thôn trang chỉ còn lại một vài trường hợp cá biệt ôm tâm lý may mắn ở lại. Phải biết, càng gần chiến trường thì càng loạn, binh lính luôn thiếu thốn nam nhân đầy tớ và nữ nhân để mua vui, mà đây còn là viễn cảnh tốt nhất.
Trên thực tế, có những lúc, nguy hiểm không chỉ đến từ địch nhân...!
Lộ trình từ chủ thành Phương Bắc tới điểm đến mất ước chừng một tuần lễ, dĩ nhiên đây là đi theo đường lớn. Dùng 5 hôm, hai người đã cách trại lính không xa, chỉ cần vượt qua nhánh sông nhỏ cùng cánh rừng phía trước, rồi chạy thêm một lúc là bọn họ có thể đạt tới mục tiêu lần này.
Nhìn cây cầu gỗ bắc ngang qua sông, độ rộng vừa đủ cho một chiếc xe ngựa chạy qua, lại dõi mắt đánh giá cánh rừng âm u không xa, Gabriel không hiểu sao tự dưng cảm thấy chột dạ. Quá im ắng! Thanh niên có hàng trăm kế hoạch để mai phục với địa hình này.
“Là phía trước?” Hắn quay sang hỏi đồng bạn, giọng nói hơi có chút lo lắng.
“Phải.”
“Chỉ cần qua được cánh rừng kia, rồi phi nhanh thêm một thoáng là chúng ta có thể tới nơi.” Gabriel vừa nói vừa hồi tưởng lại tình cảnh lúc Odin giải thích về kế hoạch. Hắn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất trong kế hoạch, chính cá tính cẩn thận này đã giúp thanh niên tránh qua nhiều nguy hiểm trong quá khứ.
---
“Ngươi xác định chúng ta có thể tới doanh trại?”
“Không thể… nhưng… không nhất định phải tới doanh trại mới an toàn.”
“Tại sao?”
“Có giúp đỡ.”
“Đáng chết, làm ơn đừng có nói ỡm ờ nửa câu được không? Ta nghe rất mệt.”
“Vừa nãy, ngươi nói là sẽ có người trợ giúp hai ta?”
“Gần như vậy.”
“Ai?”
“Theo thông tin thu thập được, kỵ sĩ trưởng của doanh trại là một người hết sức nghiên khắc và tuân thủ kỷ luật. Cách một khoảng thời gian, sẽ có một đội kỵ binh đi ra ngoài tuần tra xung quanh…”
“Khoan khoan, cũng không đảm bảo họ sẽ giúp chúng ta.”
“… Đừng ngắt lời.”
“Xin lỗi, mời tiếp tục.”
“Mặt khác, người này có thói quen dậy sớm huấn luyện. Khả năng rất cao là hắn sẽ tự mình đi tuần tra buổi sáng. Hắn rất bao che cho thuộc hạ, chúng ta để lộ ra thân phận sẽ nhận được trợ giúp.”
“Nhỡ lúc chúng ta tới không có kỵ sĩ trưởng, cũng không gặp được kỵ binh đi tuần tra thì sao?”
Hơi trầm ngâm nhìn Gabriel, thở dài một hơi, Odin nhẹ đẩy mắt kính, khuôn mặt của người trước trở nên dị thường đặc sắc. Dù sao thì động tác này diễn ra quá thường xuyên, không quen không được, Gabriel biết đây là lúc Odin chuẩn bị diễn thuyết.
“Dù sao thì ngươi cũng bắt đầu tiếp xúc với lực lượng cao cấp của thế giới, chẳng lẽ cắm đầu cắm cổ sóng vai chiến đấu mà không biết chút gì về đồng đội? Nghe kỹ, thế giới này tồn tại một loại lực lượng gọi là ma đạo văn minh. Ma văn sổ tay, máy truyền tin, máy tính… đều là thành phẩm của văn minh này. Ngoài ra, ma đạo văn minh còn có một số thành tựu nổi bật hơn như truyền tống trận, ma đạo phi thuyền, ma đạo vũ trang.”
“Một trong bảy chức nghiệp cơ bản là ma đạo chiến sĩ cũng là một sản phẩm thành công của ma đạo văn minh, bọn họ là những người sử dụng ma đạo vũ trang cùng ma đạo dụng cụ để chiến đấu. Đồn đại rằng, địa tinh là chủng tộc đầu tiên có ma đạo chiến sĩ, tuy nhiên, việc này chưa được xác thực. Lý do bởi không chức nghiệp giả nào muốn bị đánh đồng với chủng tộc cả cuộc đời không tắm một lần.”
Cũng mặc kệ Gabriel giơ tay lên khiếu nại đòi đình chỉ diễn thuyết, Odin tiếp tục lải nhải suốt nửa ngày hành trình chỉ để giảng giải cho đồng bạn biết: cái gì là ma đạo văn minh…
Căng cứng thần kinh nghe giọng nói đều đều như ru ngủ của đồng bạn, đáng sợ hơn là người này sẽ lặp đi lặp lại nếu phát hiện thanh niên không chăm chú nghe, Gabriel chịu đựng qua hình phạt tàn khốc nhất từ trước tới nay. Hành hạ chỉ tạm ngưng khi trời tối và bắt đầu cắm trại, vừa tìm được đường sống từ chỗ chết nhưng thanh niên không thể không hỏi rõ vấn đề:
“Vậy ma đạo văn minh liên quan gì tới việc chúng ta được cứu?”
“Phàm nhân ngu muội, có một thứ gọi là Mắt trinh sát.” Cuộc nói chuyện kết thúc bằng một câu ngắn gọn súc tích.
“Lúc nào cũng làm bộ thông thái, ngươi lại không phải là phàm nhân?” Tất nhiên, Gabriel chỉ dám rủa thầm trong lòng mà thôi.
---
Lúc này đang là buổi đêm về sáng, mặt trăng đã về nghỉ ngơi nhưng mặt trời còn chưa xuất hiện.
Trên cây cầu gỗ bắc ngang qua khúc sông nhỏ, có hai kỵ binh đang cưỡi ngựa lững thững đi tới. Áo choàng đen đã trở thành màu xám, bên trên phủ kín bụi bặm cùng lác đác vài mảnh lá khô chứng tỏ hai người đã trải qua một hành trình dài.
“Sẵn sàng?” Một trong hai kỵ binh nhỏ giọng hỏi.
“Ha… còn phải hỏi sao? Vũ khí của ta đang gào thét đòi uống máu đây.”
“Hành động theo kế hoạch.”
“Bảo trọng.”
Lời vừa dứt, hai người giục ngựa phi vào cánh rừng.
“Giá, giá.”
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, càng ngày càng gấp gáp. Khi còn cách bìa rừng chưa tới 10 mét, mỗi người lập tức lấy từ trong bọc đồ ra một món đạo cụ hình thoi, niệm chú rồi ném về phía trước.
“Chiếu sáng.”
Tia sáng gay gắt chợt lóe lên trong đêm tối khiến người phục kích tạm thời mất thị lực. Sau đó, hai quả cầu ánh sáng lơ lửng trên đầu kỵ binh, ánh sáng nhu hòa chiếu rõ phạm vi bán kính 20 mét xung quanh.
Phập.
Mũi tên bắn ra trong khoảnh khắc vội vàng đi lệch quỹ đạo đâm sâu vào mảnh đất trống sau lưng hai người, thân tên chìm hơn phân nửa trong đất chứng minh lực đạo người bắn tên cũng không nhỏ.
Trong nháy mắt, chiến mã đã thành công lao vào trong rừng.
Vài ba bóng đen lao ra từ chỗ phục kích, khí tức mỗi người đều khiến Gabriel không khỏi kiêng kỵ. Tổng cộng bốn chức nghiệp giả: là ba người hôm trước cùng một nhân vật mới, người này cho hắn cảm giác cực độ đè nén.
Nghiêng đầu… Gabriel cảm nhận được nguy hiểm tới từ ngọn cây.
Băng! Tiếng dây cung vang lên trả lời suy đoán.
Thanh niên khó khăn lắm mới tránh thoát mũi tên, phong áp sướt qua trán mang theo vài sợi tóc rơi rụng. Ánh mắt co lại như kim, cố gắng kiềm nén tiếng kêu sợ hãi, Gabriel loáng thoáng cảm nhận được chút chiến khí trên đầu mũi tên: đây là năng lượng phụ gia, tiêu chí của chức nghiệp giả cấp hai.
Bên kia, Odin cũng giơ khiên đánh chếch mũi tên xuống đất, hai người liếc mắt nhìn nhau, thứ họ thấy được là e ngại trong mắt đồng bạn, lần này chơi lớn rồi!
“Chia ra.” Âm thanh lãnh tĩnh của Odin vang lên, hình như không gì có thể làm người này bối rối, lúc này hắn vẫn có thời gian giơ tay đẩy mắt kính.
Không chút chậm trễ, Gabriel ăn ý vặn vẹo dây cương hướng bên trái phi nhanh.
Đối phương cố ý lựa chọn cánh rừng làm nơi phục kích, xem ra ngoài thích hợp cho đặt bẫy ra còn cố ý nhằm vào hạn chế tốc độ của kỵ sĩ. Đáng mừng là… điều này đồng nghĩa với tăng thêm chướng ngại vật cho người bắn tên.
“Hừ! … tưởng chia ra là có thể trốn thoát? Ba người các ngươi bên phải, ta bên trái, nhớ làm cho sạch sẽ.” Hừ lạnh một tiếng phát tiết khó chịu, chiến sĩ bắn tên cảm thấy rất bực mình. Hắn cũng không phải nghề nghiệp xạ thủ, thế nhưng, với sự kiêu ngạo của một chức nghiệp giả cấp hai thì việc ra tay hai lần mà không gây thương hại được cho hai học đồ quả thực là một sỉ nhục lớn.
Tung mình đuổi theo Gabriel, hai chân hắn không ngừng đạp cây mà chạy, thân thủ dị thường linh hoạt. Từng mũi tên gào thét bay về phía thanh niên, cứ xen lẫn hai ba mũi tên thường lại là một lần công kích mang chiến khí tăng phúc. Đối phương không chỉ là chức nghiệp giả cấp hai , hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu cũng dị thường phong phú!
Mới qua vài hô hấp mà bộ dáng của hắn đã vô cùng thê thảm, áo choàng thủng lỗ chỗ, áo giáp rách ra từng vết cắt sâu, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là chiến mã dưới thân. Dù đã cố hết sức bảo vệ nhưng Đạp Phong vẫn bị một vết thương nơi đùi sau, mũi tên xuyên qua lớp giáp bảo vệ bên ngoài ghim sâu vào bắp thịt, máu tươi theo thân tên chảy xuôi tạo thành từng đóa hoa đỏ lấm tấm trên đất.
Tốc độ của chiến mã theo đó mà giảm dần…
Lộ tuyến mà Odin lựa chọn khá hẻo lánh, hai người cũng không đi theo đường lớn để tới mục tiêu mà lựa chọn một con đường tắt khó đi nhưng tiết kiệm thời gian. Xuyên qua núi rừng nguyên sơ, quãng đường này, họ tiếp tế lương thực bằng cách săn bắn dã thú, lại nghỉ ngơi bằng cách cắm trại bên rừng cây, suối nhỏ hoặc tìm kiếm một hang động qua đêm.
Suốt chặng đường giống như du sơn ngoạn thủy, vô sầu vô lo. Thành thật mà nói, Gabriel cũng không quá lo lắng bị tập kích bất ngờ.
Nên nhớ, thế giới này còn có một nghề nghiệp tên là tiên đoán sư, nghe nói sức chiến đấu của bọn họ cũng không mạnh như các đồng nghiệp thi pháp giả khác, nhưng năng lực lại vô cùng quỷ dị. Cấp thấp chức nghiệp giả có một câu truyền ngôn như thế này: “trước mắt tiên đoán sư, mọi bí mật không còn là bí mật”. Điều này giải thích tại sao, mỗi cao cấp chức nghiệp giả phải có một hai thủ đoạn phản tiên đoán để phòng thân.
Hình như vận khí xui xẻo của Gabriel luôn xuất hiện rất đúng lúc, lần này cũng không khác là mấy. Dưới trướng vị bá tước kia có một tiên đoán sư, ít nhất là trung cấp chức nghiệp giả. Bởi vậy, hai người quyết định… thành thành thật thật chui đầu vào bẫy. Tất nhiên, còn phải xem là loại cạm bẫy nào? Tiến vào một thành thị thách thức ám sát giả chiến đấu trong sân nhà là tự tìm đường chết!
Theo phán đoán của Odin, men theo con đường rừng sâu núi thẳm này thì chỉ có một vài địa điểm để mai phục, hơn nữa, chắc chắn đối phương sẽ chọn tập kích ở phía cuối hành trình. Nơi đó có nhiều lý do để ngụy trang thành tai nạn, lại dễ dàng cho hủy thi diệt tích.
Nghe đồng bạn phân tích có đầu có đuôi rõ ràng, lại nghĩ tới bản thân cứ nhắc tới suy nghĩ là đau đầu mệt mỏi, Gabriel cảm thấy khá tủi thân. Người với người chênh lệch đến thế là cùng! Thanh niên quyết định sau này cứ việc dành suy tính cho người này, bản thân cứ thành thật chấp hành là được, vừa nhẹ đầu vừa đỡ mất thời gian.
Đương nhiên, thận trọng một chút vẫn nên có.
Trên đường đi, họ cũng không ít lần đụng phải bạo đồ, phần lớn là người bình thường, cũng có số ít là học đồ. Những người này có đang thực tập lại nhận được thông báo ra trận mà bỏ trốn, có đã từng là tùy tùng của một vị chức nghiệp giả chết trận, lại có kẻ vốn chính là cường đạo nay trở về nghiệp cũ… đủ các loại lý do thúc đẩy bọn họ đi làm cái nghề mua bán không vốn này.
Đối với loại người trên, Gabriel cũng không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào khi chặt xuống: ai biết hai người là khách hàng thứ mấy của bạo đồ? Với chiến lực của hai kỵ sĩ học đồ thì giải quyết vài vấn đề nho nhỏ cũng không mất quá nhiều thời gian.
“Đáng tiếc, không thể thực hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.” – Đây là suy nghĩ tự sướng của thanh niên thiếu thốn tình cảm, hắn cũng không dám nói thứ này cho đồng bạn mình nghe để nhận lấy ánh mắt khinh bỉ.
Từ lúc chuẩn bị chiến tranh, dân chúng quanh chiến trường đều lục tục dọn dẹp tài sản rời đi, mấy trăm kilomet xung quanh chiến trường chính không thấy bất kì một thôn trang chỉ còn lại một vài trường hợp cá biệt ôm tâm lý may mắn ở lại. Phải biết, càng gần chiến trường thì càng loạn, binh lính luôn thiếu thốn nam nhân đầy tớ và nữ nhân để mua vui, mà đây còn là viễn cảnh tốt nhất.
Trên thực tế, có những lúc, nguy hiểm không chỉ đến từ địch nhân...!
Lộ trình từ chủ thành Phương Bắc tới điểm đến mất ước chừng một tuần lễ, dĩ nhiên đây là đi theo đường lớn. Dùng 5 hôm, hai người đã cách trại lính không xa, chỉ cần vượt qua nhánh sông nhỏ cùng cánh rừng phía trước, rồi chạy thêm một lúc là bọn họ có thể đạt tới mục tiêu lần này.
Nhìn cây cầu gỗ bắc ngang qua sông, độ rộng vừa đủ cho một chiếc xe ngựa chạy qua, lại dõi mắt đánh giá cánh rừng âm u không xa, Gabriel không hiểu sao tự dưng cảm thấy chột dạ. Quá im ắng! Thanh niên có hàng trăm kế hoạch để mai phục với địa hình này.
“Là phía trước?” Hắn quay sang hỏi đồng bạn, giọng nói hơi có chút lo lắng.
“Phải.”
“Chỉ cần qua được cánh rừng kia, rồi phi nhanh thêm một thoáng là chúng ta có thể tới nơi.” Gabriel vừa nói vừa hồi tưởng lại tình cảnh lúc Odin giải thích về kế hoạch. Hắn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất trong kế hoạch, chính cá tính cẩn thận này đã giúp thanh niên tránh qua nhiều nguy hiểm trong quá khứ.
---
“Ngươi xác định chúng ta có thể tới doanh trại?”
“Không thể… nhưng… không nhất định phải tới doanh trại mới an toàn.”
“Tại sao?”
“Có giúp đỡ.”
“Đáng chết, làm ơn đừng có nói ỡm ờ nửa câu được không? Ta nghe rất mệt.”
“Vừa nãy, ngươi nói là sẽ có người trợ giúp hai ta?”
“Gần như vậy.”
“Ai?”
“Theo thông tin thu thập được, kỵ sĩ trưởng của doanh trại là một người hết sức nghiên khắc và tuân thủ kỷ luật. Cách một khoảng thời gian, sẽ có một đội kỵ binh đi ra ngoài tuần tra xung quanh…”
“Khoan khoan, cũng không đảm bảo họ sẽ giúp chúng ta.”
“… Đừng ngắt lời.”
“Xin lỗi, mời tiếp tục.”
“Mặt khác, người này có thói quen dậy sớm huấn luyện. Khả năng rất cao là hắn sẽ tự mình đi tuần tra buổi sáng. Hắn rất bao che cho thuộc hạ, chúng ta để lộ ra thân phận sẽ nhận được trợ giúp.”
“Nhỡ lúc chúng ta tới không có kỵ sĩ trưởng, cũng không gặp được kỵ binh đi tuần tra thì sao?”
Hơi trầm ngâm nhìn Gabriel, thở dài một hơi, Odin nhẹ đẩy mắt kính, khuôn mặt của người trước trở nên dị thường đặc sắc. Dù sao thì động tác này diễn ra quá thường xuyên, không quen không được, Gabriel biết đây là lúc Odin chuẩn bị diễn thuyết.
“Dù sao thì ngươi cũng bắt đầu tiếp xúc với lực lượng cao cấp của thế giới, chẳng lẽ cắm đầu cắm cổ sóng vai chiến đấu mà không biết chút gì về đồng đội? Nghe kỹ, thế giới này tồn tại một loại lực lượng gọi là ma đạo văn minh. Ma văn sổ tay, máy truyền tin, máy tính… đều là thành phẩm của văn minh này. Ngoài ra, ma đạo văn minh còn có một số thành tựu nổi bật hơn như truyền tống trận, ma đạo phi thuyền, ma đạo vũ trang.”
“Một trong bảy chức nghiệp cơ bản là ma đạo chiến sĩ cũng là một sản phẩm thành công của ma đạo văn minh, bọn họ là những người sử dụng ma đạo vũ trang cùng ma đạo dụng cụ để chiến đấu. Đồn đại rằng, địa tinh là chủng tộc đầu tiên có ma đạo chiến sĩ, tuy nhiên, việc này chưa được xác thực. Lý do bởi không chức nghiệp giả nào muốn bị đánh đồng với chủng tộc cả cuộc đời không tắm một lần.”
Cũng mặc kệ Gabriel giơ tay lên khiếu nại đòi đình chỉ diễn thuyết, Odin tiếp tục lải nhải suốt nửa ngày hành trình chỉ để giảng giải cho đồng bạn biết: cái gì là ma đạo văn minh…
Căng cứng thần kinh nghe giọng nói đều đều như ru ngủ của đồng bạn, đáng sợ hơn là người này sẽ lặp đi lặp lại nếu phát hiện thanh niên không chăm chú nghe, Gabriel chịu đựng qua hình phạt tàn khốc nhất từ trước tới nay. Hành hạ chỉ tạm ngưng khi trời tối và bắt đầu cắm trại, vừa tìm được đường sống từ chỗ chết nhưng thanh niên không thể không hỏi rõ vấn đề:
“Vậy ma đạo văn minh liên quan gì tới việc chúng ta được cứu?”
“Phàm nhân ngu muội, có một thứ gọi là Mắt trinh sát.” Cuộc nói chuyện kết thúc bằng một câu ngắn gọn súc tích.
“Lúc nào cũng làm bộ thông thái, ngươi lại không phải là phàm nhân?” Tất nhiên, Gabriel chỉ dám rủa thầm trong lòng mà thôi.
---
Lúc này đang là buổi đêm về sáng, mặt trăng đã về nghỉ ngơi nhưng mặt trời còn chưa xuất hiện.
Trên cây cầu gỗ bắc ngang qua khúc sông nhỏ, có hai kỵ binh đang cưỡi ngựa lững thững đi tới. Áo choàng đen đã trở thành màu xám, bên trên phủ kín bụi bặm cùng lác đác vài mảnh lá khô chứng tỏ hai người đã trải qua một hành trình dài.
“Sẵn sàng?” Một trong hai kỵ binh nhỏ giọng hỏi.
“Ha… còn phải hỏi sao? Vũ khí của ta đang gào thét đòi uống máu đây.”
“Hành động theo kế hoạch.”
“Bảo trọng.”
Lời vừa dứt, hai người giục ngựa phi vào cánh rừng.
“Giá, giá.”
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, càng ngày càng gấp gáp. Khi còn cách bìa rừng chưa tới 10 mét, mỗi người lập tức lấy từ trong bọc đồ ra một món đạo cụ hình thoi, niệm chú rồi ném về phía trước.
“Chiếu sáng.”
Tia sáng gay gắt chợt lóe lên trong đêm tối khiến người phục kích tạm thời mất thị lực. Sau đó, hai quả cầu ánh sáng lơ lửng trên đầu kỵ binh, ánh sáng nhu hòa chiếu rõ phạm vi bán kính 20 mét xung quanh.
Phập.
Mũi tên bắn ra trong khoảnh khắc vội vàng đi lệch quỹ đạo đâm sâu vào mảnh đất trống sau lưng hai người, thân tên chìm hơn phân nửa trong đất chứng minh lực đạo người bắn tên cũng không nhỏ.
Trong nháy mắt, chiến mã đã thành công lao vào trong rừng.
Vài ba bóng đen lao ra từ chỗ phục kích, khí tức mỗi người đều khiến Gabriel không khỏi kiêng kỵ. Tổng cộng bốn chức nghiệp giả: là ba người hôm trước cùng một nhân vật mới, người này cho hắn cảm giác cực độ đè nén.
Nghiêng đầu… Gabriel cảm nhận được nguy hiểm tới từ ngọn cây.
Băng! Tiếng dây cung vang lên trả lời suy đoán.
Thanh niên khó khăn lắm mới tránh thoát mũi tên, phong áp sướt qua trán mang theo vài sợi tóc rơi rụng. Ánh mắt co lại như kim, cố gắng kiềm nén tiếng kêu sợ hãi, Gabriel loáng thoáng cảm nhận được chút chiến khí trên đầu mũi tên: đây là năng lượng phụ gia, tiêu chí của chức nghiệp giả cấp hai.
Bên kia, Odin cũng giơ khiên đánh chếch mũi tên xuống đất, hai người liếc mắt nhìn nhau, thứ họ thấy được là e ngại trong mắt đồng bạn, lần này chơi lớn rồi!
“Chia ra.” Âm thanh lãnh tĩnh của Odin vang lên, hình như không gì có thể làm người này bối rối, lúc này hắn vẫn có thời gian giơ tay đẩy mắt kính.
Không chút chậm trễ, Gabriel ăn ý vặn vẹo dây cương hướng bên trái phi nhanh.
Đối phương cố ý lựa chọn cánh rừng làm nơi phục kích, xem ra ngoài thích hợp cho đặt bẫy ra còn cố ý nhằm vào hạn chế tốc độ của kỵ sĩ. Đáng mừng là… điều này đồng nghĩa với tăng thêm chướng ngại vật cho người bắn tên.
“Hừ! … tưởng chia ra là có thể trốn thoát? Ba người các ngươi bên phải, ta bên trái, nhớ làm cho sạch sẽ.” Hừ lạnh một tiếng phát tiết khó chịu, chiến sĩ bắn tên cảm thấy rất bực mình. Hắn cũng không phải nghề nghiệp xạ thủ, thế nhưng, với sự kiêu ngạo của một chức nghiệp giả cấp hai thì việc ra tay hai lần mà không gây thương hại được cho hai học đồ quả thực là một sỉ nhục lớn.
Tung mình đuổi theo Gabriel, hai chân hắn không ngừng đạp cây mà chạy, thân thủ dị thường linh hoạt. Từng mũi tên gào thét bay về phía thanh niên, cứ xen lẫn hai ba mũi tên thường lại là một lần công kích mang chiến khí tăng phúc. Đối phương không chỉ là chức nghiệp giả cấp hai , hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu cũng dị thường phong phú!
Mới qua vài hô hấp mà bộ dáng của hắn đã vô cùng thê thảm, áo choàng thủng lỗ chỗ, áo giáp rách ra từng vết cắt sâu, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là chiến mã dưới thân. Dù đã cố hết sức bảo vệ nhưng Đạp Phong vẫn bị một vết thương nơi đùi sau, mũi tên xuyên qua lớp giáp bảo vệ bên ngoài ghim sâu vào bắp thịt, máu tươi theo thân tên chảy xuôi tạo thành từng đóa hoa đỏ lấm tấm trên đất.
Tốc độ của chiến mã theo đó mà giảm dần…
/45
|