Bình minh tới muộn, sắc trời xám tro tràn đầy tịch mịch và thê lương…
Một nhóm người đang truy đuổi trong khu rừng, tiếng bước chân vang dội xua tan dã thú còn đang ngủ say.
Trước nhất là một kỵ sĩ cưỡi chiến mã màu trắng, áo giáp bạc phủ kín toàn thân chỉ để lộ ra vài khe hở như chỉ vá, áo choàng đen phất phơ sau từng thân cây. Một tay cầm thương một tay cầm khiên, hắn vừa điều khiển chiến mã vừa chú ý hoàn cảnh trên đường.
Vút~ Keng!
Giơ khiên đón đỡ mũi tên bay tới, kỵ sĩ giục ngựa tăng tốc.
Mũi thương rung nhẹ vẽ ra từng đóa hoa thép, nơi thương đi qua không ngừng vang lên những tiếng tanh tách nhỏ chứng tỏ có dây thép bị chém đứt cùng ám khí bị đánh rơi.
Chiến mã cũng không chạy thẳng tắp mà di chuyển lắt léo không chừng tuân theo tâm ý của người điều khiển, nó linh hoạt nhảy qua bộ thú, bước nhanh vượt qua dây thừng dưới đất, ưu nhã mà cao quý như bạch kỳ lân trong truyện thần thoại xa xưa. Một người một thú hòa thành một thể, đây là cảnh giới mà mỗi kỵ sĩ theo đuổi!
Khoảng cách giữa kẻ truy đuổi và người bị đuổi đang được kéo xa qua từng hô hấp.
Bỗng nhiên…
Ầm!
Ngọn lửa đột ngột bùng cháy, vị trí chỉ cách chiến mã vài mét, khói lửa cùng gỗ vụn bắn tung tóe xung quanh, chấn động của vụ nổ mạnh khiến chiến mã bay ngược về sau.
Không chút hoảng hốt, thả xuống chiến thương, kỵ sĩ kịp thời dùng tay mượn lực thoát khỏi yên ngựa.
Lăn lộn trên đất vài vòng giảm sóc rồi lập tức bật dậy, đơn thủ kiếm nắm trong tay, hắn cẩn thận quan sát những vị trí khả nghi.
Huỵch.
Cùng lúc đó, âm thanh trầm muộn của da thịt va đập vào cây gỗ truyền tới từ phía sau, tiếng chiến mã rên rỉ khiến tim hắn rỉ máu, kỵ sĩ biết mình không thể tiếp tục chạy.
“Khặc khặc, kỹ thuật cưỡi ngựa tốt thì sao? Cuối cùng vẫn không chạy thoát thiên la địa võng của ta.” Dưới tàng cây, bóng dáng ám sát giả mông lung hiện ra rồi dần dần trở nên rõ ràng, hắn vui vẻ giễu cợt thanh niên kỵ sĩ.
“Bẫy ma pháp?”
“Ồ, ngươi biết?”
“…”
“Rất tinh mắt. Khó có thể tin ngươi chỉ là một chức nghiệp giả học đồ.” Hơi bất ngờ trước kiến thức của thanh niên, ám sát giả khó kìm được mà tán thưởng: “Một món đạo cụ ma pháp để đổi mạng mình, ngươi nên thấy vinh hạnh.”
Dùng giọng điệu âm mai, hắn tiếp tục đe dọa: “Lần trước ngươi lợi dụng ưu thế vũ khí mà làm nhục ta, thắng mà không vinh. Lần này thử xem xem, là dao trong tay ta sắc bén hay xác rùa của ngươi cứng rắn.”
“…”
Trên thực tế, ám sát giả cũng không nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài.
Phán đoán thực lực song phương, hắn không tự tin có thể giết chết kỵ sĩ một mình: chiến kỹ tinh xảo đã đủ phiền toái. Mà chiến kỹ tinh xảo thêm với quyết tâm liều mạng tuyệt đối sẽ trở thành tai nạn! Thứ này cũng không đơn giản như một cộng một bằng hai… Xưa nay có ai mà không kiêng kỵ những kẻ liều mạng?
Bởi vậy, ám sát giả quyết định đi một nước cờ hiểm, cố gắng để giọng nhu hòa hết mức, hắn thử thuyết phục kỵ sĩ:
“… Tuy nhiên, nếu ngươi buông vũ khí thúc thủ chịu trói, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng… Ta đánh giá cao kỹ năng chiến đấu của ngươi, không ngại gia nhập chúng ta chứ?”
Lời mời bất ngờ khiến thanh niên thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thế nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi. Rất nhanh, sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có. Trong mắt thanh niên, ám sát giả thấy được nghi ngờ cùng không tín nhiệm.
“Yên tâm, đại nhân từ trước tới nay luôn rất nhân từ với thuộc hạ. Chỉ cần nhà ngươi thành tâm ra nhập, ngươi và đồng bạn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.”
“Thử nghĩ xem, các ngươi sẽ không phải đi liều mạng ngoài chiến trường…”
“Còn nhớ lại cô nàng lần trước? Tin rằng sớm hay muộn nàng cũng sẽ phải qùy gối hầu hạ đại nhân của chúng ta thôi. Đến lúc đó, khặc khặc, đại nhân ăn thịt chúng ta có canh uống, ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị mỹ nữ như thế nào chứ?”
“Nhìn tay ta, đây là máy truyền tin, chỉ cần ngươi đồng ý, gian khổ sẽ kết thúc. Ta đến với thiện ý.”
“Quyết đoán đi thanh niên, không biết chừng, giờ phút này đồng bạn của ngươi đang chật vật trốn chết cũng nên.”
Lời của ám sát giả như âm thanh ma quỷ tràn đầy mị hoặc, từng điều kiện mê người được đưa ra chỉ chờ kỵ sĩ gật đầu. Vừa bước chậm về phía trước vừa khuyên nhủ, hắn như một lão nhân tản bộ đi thăm bằng hữu, hai tay trống không.
Lại thêm vài câu sau, hắn phát hiện người kia bắt đầu xiêu lòng.
Cũng là lẽ tất nhiên!
Có ai biết mình sẽ phải chết mà vẫn đâm đầu vào? Phải phải, kỵ sĩ học đồ chỉ là bị tư tưởng cố hữu trói buộc thôi. Thế giới này chỉ có lợi ích, không phân trái phải.
“Suy cho cùng thì đại nhân cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi, thử nghĩ xem, nếu nhà ngươi quy về thuộc hạ của ngài, vậy chuyện hôm đó chẳng phải trở thành không có gì?”
Ném ra vấn đề mấu chốt, ám sát giả không tin rằng thanh niên sẽ từ chối.
Thở dài một hơi, lại đưa mắt trìu mến đánh giá thương thế chiến mã bị thương, kỵ sĩ buông kiếm khiên trên tay xuống.
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên trong cánh rừng yên tĩnh, không ai nói gì. Hai người mỉm cười nhìn nhau ăn ý…
Lập tức, ám sát giả hóa thành một đạo bóng mờ đánh về kỵ sĩ. Ám khí trên tay hắn bắn liên tục về khe hở vùng mắt.
Rẹt~!
Âm thanh xé rách vải vóc vang lên, thân thể hai người dính sát vào nhau, máu tươi từ chuôi dao găm phun ra xối xả.
“Ngu ngốc.”
Ọe~
Hộc ra một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh vỡ nội tạng, ám sát giả phi thường không cam, chỉ một vài centimet nữa thôi dao găm của hắn có thể liếm huyết nơi cổ họng thanh niên. Vậy mà giờ phút này thân thể hắn đã vô lực, người kia dùng một loại thủ pháp phát lực nào đó thông qua dao găm chấn vỡ tim hắn.
Xuyên qua khe hở trên mũ giáp, ám sát giả thấy không gì ngoài hờ hững. Hờ hững trước lời nói của hắn, hờ hững trước sự việc vừa rồi, hờ hững coi thường hết thảy.
“Chưa…”
“Chưa… kết thúc, đuổi giết… còn…”
“Im lặng.”
Dao găm xoáy sâu vào máu thịt chấm dứt lời đe dọa vô nghĩa.
Đẩy ra thi thể đối thủ, Odin chậm rãi đi về phía ban nãy quẳng chiến thương. Mặc dù ma pháp quyển trục vừa rồi chỉ là cấp thấp, thế nhưng lực sát thương cũng không kém đi nơi nào. Dù còn chưa vào tới trung tâm vụ nổ nhưng cũng khiến toàn thân thanh niên không ngừng đau đớn, rất may, người kia quá tự cho là đúng!
Thương bằng kim loại, dài khoảng 2 mét, thân thương nhỏ hơn một vòng so với kỵ thương khác, mũi thương dẹt mỏng dài tầm 50 centimet. Cây thương tựa như một thanh đoản kiếm cắm trên một cây gậy thép, hình dáng dị thường thô giáp và xấu xí.
Cầm lên chiến thương làm tư thế phòng thủ, kỵ sĩ nhẹ đẩy mắt kính đánh giá chiến lực hai người đang chạy tới.
Vừa chân ướt chân ráo bắt kịp thanh niên kỵ sĩ, hai chiến sĩ sững sờ bởi hình ảnh trước mắt: Thân thể ám sát giả nghiêng sang một bên nằm xuống, ánh mắt trợn to không cam lòng, trên ngực còn cắm một thanh dao găm ngập sâu tới cán. Kỵ sĩ học đồ kia đang cầm thương nghênh sẵn hai người, thân thể gần như vô thương. Liếc mắt nhìn nhau, cả hai chậm chạm tiến lên…
“A a~, lão tử nhìn thấy gì thế này, một học đồ chém giết chức nghiệp giả chính thức?!”
“…”
“Lão tử phải thừa nhận, nhà ngươi là một thiên tài. Lão tử tự hỏi ngươi đã dùng loại thủ đoạn hèn hạ nào để có thể làm thịt tên kia nhanh như vậy. Đạo cụ ma pháp? Bí bảo? Liệu ngươi còn có thể sử dụng được chúng thêm bao nhiêu lần? Nói cho ngươi biết, hắn là người yếu nhất trong bọn ta…” Thử dùng ngôn ngữ kích thích đối thủ, chiến sĩ hi vọng tìm thấy sơ hở trong nội tâm thanh niên.
Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi.
“Nói nhảm quá nhiều.”
“A a, là nói nhảm, quả thật là nói nhảm hơi nhiều. Thế nhưng… sao ta càng xem càng cảm thấy, giống như ngươi đã sức cùng lực kiệt vậy nhỉ?” Giọng nói dần dần âm trầm, chiến sĩ siết chặt vũ khí trong tay. “Nói cho lão tử biết: sau khi giết ám sát giả, ngươi còn bao nhiêu thể lực?!”
Vù~
“Nhãi ranh, chết đi!”
Một trái một phải, hai chiến sĩ công hướng Odin, rìu cùng kiếm gào thét khóa kín mọi góc độ né tránh.
---
Hai luồng bạch khí phun ra từ mũi chiến mã, Đạp Phong đang chạy hết tốc lực, tuy nhiên nó đã trúng hai tên vào đùi...
Vỗ nhẹ lên cổ vật cưỡi, Gabriel an ủi động viên:
“Cố gắng lên ông bạn, chỉ thêm một chút thôi.”
Cũng không biết thanh niên đang nói với chiến mã hay tự nói với bản thân mình.
Lúc này chức nghiệp giả đuổi theo đã bắn đi mấy chục mũi tên, có lẽ hắn chỉ còn vài lượt bắn tên nữa. Thế nhưng Gabriel biết đây mới là thời điểm nguy hiểm nhất.
Băng!
Tiếng dây cung chấn động vang lên sau lưng thanh niên, trong khu rừng im ắng nghe dị thường rõ ràng. Phải rồi, trừ lần bắn tên thứ hai, chưa còn có lần nào vang lên âm thanh vừa rồi, âm thanh của tử thần đòi mạng.
Hai mũi bay tới, tốc độ nhanh như thuấn di!
Không thể tránh?! Khoảnh khắc ấy, Gabriel tập trung tinh thần tới cực hạn, dùng lục giác cảm nhận hướng đi của mũi tên.
Một mũi tên hướng lưng.
Một mũi tên hướng thân ngựa.
Khiên không đủ rộng! Kiếm không thể chém tới!
Hắn… không thể cản cả hai.
Tự cứu … hay cứu Đạp Phong?!
Phập~
Mũi tên phá tan giáp vai bên trái rồi hất bay Gabriel ra khỏi lưng ngựa.
“Trò chơi kết thúc.”
Chiến chức giả cấp 2 khoan thai hạ xuống từ trên cây, hắn phi thường hài lòng thành quả của mình.
Mỗi khi đi săn, hắn đều tận hưởng khoái cảm khi dồn ép con mồi tới đường cùng. Hắn muốn xem những kẻ yếu đuối ấy giãy dụa, muốn được nghe lời cầu xin tha thứ của bọn chúng. Cảm giác của việc đem nhược giả đẩy vào vực sâu tuyệt vọng sau khi ban cho hi vọng luôn là tuyệt vời nhất! Nhìn thanh niên chật vật đứng dậy làm thế thủ, chức nghiệp giả nở nụ cười biến thái: Giãy dụa đi, cầu xin đi, ta muốn thấy nhà ngươi đau đớn trước khi chết.
Rút ra trường kiếm bên hông, chiến sĩ lao nhanh về phía trước.
“Bí kỹ?!”
Chỉ một lần giao kiếm, Gabriel đã bị đánh ra sau, tay hắn tê dại vì rung động, hai vết giày ma sát trên mặt đất tạo thành vết lê dài mấy mét!
Cắn răng chịu đựng cơn đau toàn thân, thanh niên triển khai phản công.
Lúc này chỉ có thể lấy công làm thủ.
Kiếm thế của hắn chuyển từ nghiêm cẩn sang đại khai đại hợp, chiêu chiêu chí mạng, lấy thương đổi thương. Trong lúc nhất thời, chiến sĩ bị đánh cho luống cuống tay chân.
Tiếng song kiếm giao kích không ngừng vang lên bên tai Gabriel, hắn không nhớ đây là kiếm thứ mấy mà mình đã tiếp.
Mười?
Hai mươi?
…
Năm mươi?
Không, nhiều hơn thế, hơn trăm kiếm qua đi, thanh niên đã trong tình trạng sức cùng lực kiệt mà chiến sĩ vẫn chưa thấy có dấu hiệu mệt mỏi. Giữa hai người có một đạo bậc thang không thể vượt qua ngăn cách giữa học đồ và chức nghiệp giả.
“Thằng nhãi, khả năng của mày chỉ đến thế thôi sao?”
Trường kiếm hơi léo sáng, chiến sĩ dùng bí kĩ đập thanh niên bay lơ lửng trên không. Tấm khiên mà Gabriel dùng để đón đỡ đã lõm vào một vết bằng bàn tay. Khó có thể tưởng tượng một thanh kiếm lại có thể đánh ra sức mạnh cùng vết thương của cự chùy.
“Nên chấm dứt rồi, yên tâm mà chết dưới tuyệt chiêu mạnh nhất đi!”
Cười khà khà hạnh phúc, chiến sĩ hét toáng lên, bộ dạng nhẹ nhõm như thể đang đưa tay dí chết một con kiến.
Thực tế, tình cảnh Gabriel không khác là mấy…
Hắn lâm vào tình huống nguy hiểm nhất từ trước tới nay, thân thể đã kiệt quệ, khôi giáp vỡ ra từng mảng, thiên phú mà hắn vẫn tự hào đã trở nên vô dụng trước lực lượng tuyệt đối. Lần đầu tiên Gabriel cảm thấy cái chết gần đến thế.
Vài giây nữa thôi, hắn sẽ phải chết sao?
Không! Hắn đã chết một lần!
Nếu Thế Giới này ban cho hắn cơ hội làm lại, vậy hắn sẽ không buông bỏ, tuyệt đối không!
Yaaa~
Hét vang một tiếng, ném tấm khiên về phía chiến sĩ, Gabriel lấy hết sức bình sinh vung kiếm nghênh đón công kích của đối phương.
“Pháo hoa~”
Oanh~!
Mảnh vụn kim loại bay xé nát mọi thứ trên đường bay, trường kiếm trong tay thanh niên bị đập vỡ tới tận chuôi, khôi giáp nát tan, hai tay hắn bị cắt ra từng vết sâu hoắm, cả người nhuộm đẫm máu.
“Còn chưa chết? Lão tử cũng thật khâm phục sức sống của ngươi. Đáng tiếc… tất cả đã xong.”
Ổn định hô hấp, hiến sĩ chậm rãi bước tới, vừa rồi hắn tiêu hao cũng không nhỏ.
“Thấy bí kĩ ra sao, hoa lệ chứ?” Hắn ôn tồn hỏi thăm thanh niên, quan tâm như trưởng bối hỏi thăm hậu bối.
Thở hổn hển~
“Tất nhiên là phải hoa lệ rồi, vì đặc biệt tăng thêm phạm vi mà lão tử phải giảm bớt lực sát thương, đáng tiếc đáng tiếc, ngươi chưa từng thấy cảnh mấy tên đầy tớ trúng bí kĩ này nổ tung ra như pháo hoa nhỉ?”
“Mà thôi cứ yên tâm mà xuống địa ngục đi, chút nữa, ngươi sẽ được vinh hạnh trở thành pháo hoa cho lão tử xem.” Một cước đá tung Gabriel lên trời, chiến sĩ lại định sử dụng lại tuyệt chiêu pháo hoa. Nghĩ đến cảnh pháo bông bằng máu thịt nở rộ trên trời, hắn không nhịn được mà tăng thêm chút chiến khí.
Gabriel đã triệt để buông xuôi, lòng trống trải hụt hẫng, hắn cảm nhận được chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi là bản thân có thể kích phát ra chiến khí. Một tia nhiệt lưu từ trái tim hắn đang từ từ di chuyển khắp cơ thể, khi tia nhiệt lưu này tản mát ra trên toàn bộ cơ thể cũng là lúc hắn trở thành một chức nghiệp giả chính thức. Thế nhưng, tất cả đã là quá muộn…
Hắn đã thử nhiều lần kích hoạt chiếc khuyên tai mà học giả đưa cho nhưng không một lần thành công, không chút phản ứng. Đúng như hắn đoán, thứ này không thể tin được… ừ, tại sao bây giờ hắn vẫn có thể tự giễu được nhỉ?
Khóe miệng mỉm cười nhợt nhạt, khuôn mặt bình thản, đôi mắt tràn đầy tơ máu, thanh niên tỉnh táo chờ đợi sinh mệnh đi tới điểm cuối. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể tĩnh tâm đón nhận hết thảy trước mắt: Bởi ám ảnh kiếp trước? Bởi vinh dự kỵ sĩ? Bởi muốn nhìn thế giới tươi đẹp này lần cuối? Bởi …
Ánh mắt hắn phản chiếu lưỡi kiếm phát sáng, càng ngày càng gần, bên tai hắn quanh quẩn tiếng thét cuồng bạo của đối thủ:
“Pháo~ hoa!”
Bồng!
Hí~ hí~
Tiếng hí vang làm bừng tỉnh thanh niên.
“Súc sinh khốn khiếp!”
Phanh!
Tầm mắt hồi phục sau tia sáng chói mắt, Gabriel thấy chiến sĩ phẫn nộ giơ tay đánh bay Đạp Phong. Thân thể chiến mã bay ra cả chục mét xa rồi lê dài trên đất… Nó nằm đó hô hấp yếu ớt.
Đau đớn vô danh hành hạ linh hồn và thể xác thanh niên.
Hắn hận!
Không phải hận kẻ thù đuổi giết hắn, cũng không phải hận tội ác mà những người đó gây ra.
Hắn có thể làm khách qua đường tha thứ cho hết thảy ngoại trừ bản thân.
Hắn nhớ tới hai vị lão nhân đang ở nhà ngóng trông tin chiến thắng, hắn nhớ tới lời chúc phúc của bằng hữu trước khi chia tay, tại sao có thể cho phép mình nghỉ ngơi lúc này?
Ngay cả Đạp Phong cũng chưa từng muốn hắn buông xuôi, tại sao bản thân hắn lại có thể buông xuôi?
Mọi việc sẽ không xảy ra…
Nếu hắn mạnh hơn!
Nếu hắn có chiến khí sớm hơn!
Nếu hắn trở thành chức nghiệp giả chính thức!
Aaa~!
Gào thét phát tiết nội tâm, Gabriel hét lên âm thanh nguyên thủy nhất, tiếng hét càng ngày càng giống như tiếng gầm rú của chiến thú xổ lồng. Trăm triệu tế bào trên cơ thể hắn đang bốc cháy.
Phẫn nộ là liều thuốc tốt nhất thiêu đốt tiềm năng con người.
Bây giờ Gabriel đang phẫn nộ, cơ thể hắn đang thiêu đốt ngọn lửa đáng sợ nhất tên “hận”.
Nhiệt khí trải rộng toàn thân thanh niên.
Oanh~ thời gian, không gian đọng lại khoảnh khắc đó.
---
Linh hồn hắn lọt vào vô tận hư không, nhưng không như lần trước, trôi nổi trước mắt hắn là 3 cánh cửa hùng vĩ, trầm trọng và cổ xưa. Trên mỗi cánh cửa đều có khắc từng bức vẽ khác nhau, hình ảnh trong tranh cũng không đứng yên mà liên tục di động như trình chiếu một bộ phim về thế giới.
Cánh cửa thứ nhất được làm bằng chất liệu gỗ màu lục nhạt, bên trên có điêu khắc cỏ cây hoa lá đang đâm chồi nảy lộc, chim muông tẩu thú đang vui vẻ ca hát, cả bức vẽ tỏa ra sinh cơ bừng bừng làm tâm hồn con người ta thoải mái hạnh phúc.
Cánh cửa thứ hai là nguyên khối đá màu trắng ngà, tranh vẽ từng cự thú nguy nga như những ngọn núi, chúng bước chậm trên vùng đất, xuyên qua đại dương mênh mông, đập nát bầu trời và tồn tại bất diệt giữa hư không.
Cánh cửa thứ ba được làm bằng kim loại không tên có màu đỏ và đen, bối cảnh bên trong cực độ hỗn loạn: lửa thiêu đốt mặt đất, sấm sét xé ngang bầu trời, từng cột sáng thông thiên hủy diệt tất cả, âm thanh khóc than cầu thương xót của chúng sinh rên rỉ bên tai.
Một tia tin tức truyền tới linh hồn thanh niên, đây là Thế Giới ban phước. Mỗi một người bình thường đột phá trở thành chức nghiệp giả sẽ xuất hiện một chủ thiên phú! Thứ này cũng không giống như thiên phú bẩm sinh mà Gabriel có trước đây, hay những thiên phú được ban cho khi lên cấp sau này, chủ thiên phú chỉ có thể được tặng một lần duy nhất trong đời. Hơn nữa, thứ này có thể kết nối với một số thiên phú khác để tăng phúc càng cường đại hơn.
Két~
Điên cuồng lao vào một cánh cửa, Gabriel tiếp nhận Thế Giới tẩy lễ.
Một nhóm người đang truy đuổi trong khu rừng, tiếng bước chân vang dội xua tan dã thú còn đang ngủ say.
Trước nhất là một kỵ sĩ cưỡi chiến mã màu trắng, áo giáp bạc phủ kín toàn thân chỉ để lộ ra vài khe hở như chỉ vá, áo choàng đen phất phơ sau từng thân cây. Một tay cầm thương một tay cầm khiên, hắn vừa điều khiển chiến mã vừa chú ý hoàn cảnh trên đường.
Vút~ Keng!
Giơ khiên đón đỡ mũi tên bay tới, kỵ sĩ giục ngựa tăng tốc.
Mũi thương rung nhẹ vẽ ra từng đóa hoa thép, nơi thương đi qua không ngừng vang lên những tiếng tanh tách nhỏ chứng tỏ có dây thép bị chém đứt cùng ám khí bị đánh rơi.
Chiến mã cũng không chạy thẳng tắp mà di chuyển lắt léo không chừng tuân theo tâm ý của người điều khiển, nó linh hoạt nhảy qua bộ thú, bước nhanh vượt qua dây thừng dưới đất, ưu nhã mà cao quý như bạch kỳ lân trong truyện thần thoại xa xưa. Một người một thú hòa thành một thể, đây là cảnh giới mà mỗi kỵ sĩ theo đuổi!
Khoảng cách giữa kẻ truy đuổi và người bị đuổi đang được kéo xa qua từng hô hấp.
Bỗng nhiên…
Ầm!
Ngọn lửa đột ngột bùng cháy, vị trí chỉ cách chiến mã vài mét, khói lửa cùng gỗ vụn bắn tung tóe xung quanh, chấn động của vụ nổ mạnh khiến chiến mã bay ngược về sau.
Không chút hoảng hốt, thả xuống chiến thương, kỵ sĩ kịp thời dùng tay mượn lực thoát khỏi yên ngựa.
Lăn lộn trên đất vài vòng giảm sóc rồi lập tức bật dậy, đơn thủ kiếm nắm trong tay, hắn cẩn thận quan sát những vị trí khả nghi.
Huỵch.
Cùng lúc đó, âm thanh trầm muộn của da thịt va đập vào cây gỗ truyền tới từ phía sau, tiếng chiến mã rên rỉ khiến tim hắn rỉ máu, kỵ sĩ biết mình không thể tiếp tục chạy.
“Khặc khặc, kỹ thuật cưỡi ngựa tốt thì sao? Cuối cùng vẫn không chạy thoát thiên la địa võng của ta.” Dưới tàng cây, bóng dáng ám sát giả mông lung hiện ra rồi dần dần trở nên rõ ràng, hắn vui vẻ giễu cợt thanh niên kỵ sĩ.
“Bẫy ma pháp?”
“Ồ, ngươi biết?”
“…”
“Rất tinh mắt. Khó có thể tin ngươi chỉ là một chức nghiệp giả học đồ.” Hơi bất ngờ trước kiến thức của thanh niên, ám sát giả khó kìm được mà tán thưởng: “Một món đạo cụ ma pháp để đổi mạng mình, ngươi nên thấy vinh hạnh.”
Dùng giọng điệu âm mai, hắn tiếp tục đe dọa: “Lần trước ngươi lợi dụng ưu thế vũ khí mà làm nhục ta, thắng mà không vinh. Lần này thử xem xem, là dao trong tay ta sắc bén hay xác rùa của ngươi cứng rắn.”
“…”
Trên thực tế, ám sát giả cũng không nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài.
Phán đoán thực lực song phương, hắn không tự tin có thể giết chết kỵ sĩ một mình: chiến kỹ tinh xảo đã đủ phiền toái. Mà chiến kỹ tinh xảo thêm với quyết tâm liều mạng tuyệt đối sẽ trở thành tai nạn! Thứ này cũng không đơn giản như một cộng một bằng hai… Xưa nay có ai mà không kiêng kỵ những kẻ liều mạng?
Bởi vậy, ám sát giả quyết định đi một nước cờ hiểm, cố gắng để giọng nhu hòa hết mức, hắn thử thuyết phục kỵ sĩ:
“… Tuy nhiên, nếu ngươi buông vũ khí thúc thủ chịu trói, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng… Ta đánh giá cao kỹ năng chiến đấu của ngươi, không ngại gia nhập chúng ta chứ?”
Lời mời bất ngờ khiến thanh niên thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thế nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi. Rất nhanh, sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có. Trong mắt thanh niên, ám sát giả thấy được nghi ngờ cùng không tín nhiệm.
“Yên tâm, đại nhân từ trước tới nay luôn rất nhân từ với thuộc hạ. Chỉ cần nhà ngươi thành tâm ra nhập, ngươi và đồng bạn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.”
“Thử nghĩ xem, các ngươi sẽ không phải đi liều mạng ngoài chiến trường…”
“Còn nhớ lại cô nàng lần trước? Tin rằng sớm hay muộn nàng cũng sẽ phải qùy gối hầu hạ đại nhân của chúng ta thôi. Đến lúc đó, khặc khặc, đại nhân ăn thịt chúng ta có canh uống, ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị mỹ nữ như thế nào chứ?”
“Nhìn tay ta, đây là máy truyền tin, chỉ cần ngươi đồng ý, gian khổ sẽ kết thúc. Ta đến với thiện ý.”
“Quyết đoán đi thanh niên, không biết chừng, giờ phút này đồng bạn của ngươi đang chật vật trốn chết cũng nên.”
Lời của ám sát giả như âm thanh ma quỷ tràn đầy mị hoặc, từng điều kiện mê người được đưa ra chỉ chờ kỵ sĩ gật đầu. Vừa bước chậm về phía trước vừa khuyên nhủ, hắn như một lão nhân tản bộ đi thăm bằng hữu, hai tay trống không.
Lại thêm vài câu sau, hắn phát hiện người kia bắt đầu xiêu lòng.
Cũng là lẽ tất nhiên!
Có ai biết mình sẽ phải chết mà vẫn đâm đầu vào? Phải phải, kỵ sĩ học đồ chỉ là bị tư tưởng cố hữu trói buộc thôi. Thế giới này chỉ có lợi ích, không phân trái phải.
“Suy cho cùng thì đại nhân cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi, thử nghĩ xem, nếu nhà ngươi quy về thuộc hạ của ngài, vậy chuyện hôm đó chẳng phải trở thành không có gì?”
Ném ra vấn đề mấu chốt, ám sát giả không tin rằng thanh niên sẽ từ chối.
Thở dài một hơi, lại đưa mắt trìu mến đánh giá thương thế chiến mã bị thương, kỵ sĩ buông kiếm khiên trên tay xuống.
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên trong cánh rừng yên tĩnh, không ai nói gì. Hai người mỉm cười nhìn nhau ăn ý…
Lập tức, ám sát giả hóa thành một đạo bóng mờ đánh về kỵ sĩ. Ám khí trên tay hắn bắn liên tục về khe hở vùng mắt.
Rẹt~!
Âm thanh xé rách vải vóc vang lên, thân thể hai người dính sát vào nhau, máu tươi từ chuôi dao găm phun ra xối xả.
“Ngu ngốc.”
Ọe~
Hộc ra một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh vỡ nội tạng, ám sát giả phi thường không cam, chỉ một vài centimet nữa thôi dao găm của hắn có thể liếm huyết nơi cổ họng thanh niên. Vậy mà giờ phút này thân thể hắn đã vô lực, người kia dùng một loại thủ pháp phát lực nào đó thông qua dao găm chấn vỡ tim hắn.
Xuyên qua khe hở trên mũ giáp, ám sát giả thấy không gì ngoài hờ hững. Hờ hững trước lời nói của hắn, hờ hững trước sự việc vừa rồi, hờ hững coi thường hết thảy.
“Chưa…”
“Chưa… kết thúc, đuổi giết… còn…”
“Im lặng.”
Dao găm xoáy sâu vào máu thịt chấm dứt lời đe dọa vô nghĩa.
Đẩy ra thi thể đối thủ, Odin chậm rãi đi về phía ban nãy quẳng chiến thương. Mặc dù ma pháp quyển trục vừa rồi chỉ là cấp thấp, thế nhưng lực sát thương cũng không kém đi nơi nào. Dù còn chưa vào tới trung tâm vụ nổ nhưng cũng khiến toàn thân thanh niên không ngừng đau đớn, rất may, người kia quá tự cho là đúng!
Thương bằng kim loại, dài khoảng 2 mét, thân thương nhỏ hơn một vòng so với kỵ thương khác, mũi thương dẹt mỏng dài tầm 50 centimet. Cây thương tựa như một thanh đoản kiếm cắm trên một cây gậy thép, hình dáng dị thường thô giáp và xấu xí.
Cầm lên chiến thương làm tư thế phòng thủ, kỵ sĩ nhẹ đẩy mắt kính đánh giá chiến lực hai người đang chạy tới.
Vừa chân ướt chân ráo bắt kịp thanh niên kỵ sĩ, hai chiến sĩ sững sờ bởi hình ảnh trước mắt: Thân thể ám sát giả nghiêng sang một bên nằm xuống, ánh mắt trợn to không cam lòng, trên ngực còn cắm một thanh dao găm ngập sâu tới cán. Kỵ sĩ học đồ kia đang cầm thương nghênh sẵn hai người, thân thể gần như vô thương. Liếc mắt nhìn nhau, cả hai chậm chạm tiến lên…
“A a~, lão tử nhìn thấy gì thế này, một học đồ chém giết chức nghiệp giả chính thức?!”
“…”
“Lão tử phải thừa nhận, nhà ngươi là một thiên tài. Lão tử tự hỏi ngươi đã dùng loại thủ đoạn hèn hạ nào để có thể làm thịt tên kia nhanh như vậy. Đạo cụ ma pháp? Bí bảo? Liệu ngươi còn có thể sử dụng được chúng thêm bao nhiêu lần? Nói cho ngươi biết, hắn là người yếu nhất trong bọn ta…” Thử dùng ngôn ngữ kích thích đối thủ, chiến sĩ hi vọng tìm thấy sơ hở trong nội tâm thanh niên.
Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi.
“Nói nhảm quá nhiều.”
“A a, là nói nhảm, quả thật là nói nhảm hơi nhiều. Thế nhưng… sao ta càng xem càng cảm thấy, giống như ngươi đã sức cùng lực kiệt vậy nhỉ?” Giọng nói dần dần âm trầm, chiến sĩ siết chặt vũ khí trong tay. “Nói cho lão tử biết: sau khi giết ám sát giả, ngươi còn bao nhiêu thể lực?!”
Vù~
“Nhãi ranh, chết đi!”
Một trái một phải, hai chiến sĩ công hướng Odin, rìu cùng kiếm gào thét khóa kín mọi góc độ né tránh.
---
Hai luồng bạch khí phun ra từ mũi chiến mã, Đạp Phong đang chạy hết tốc lực, tuy nhiên nó đã trúng hai tên vào đùi...
Vỗ nhẹ lên cổ vật cưỡi, Gabriel an ủi động viên:
“Cố gắng lên ông bạn, chỉ thêm một chút thôi.”
Cũng không biết thanh niên đang nói với chiến mã hay tự nói với bản thân mình.
Lúc này chức nghiệp giả đuổi theo đã bắn đi mấy chục mũi tên, có lẽ hắn chỉ còn vài lượt bắn tên nữa. Thế nhưng Gabriel biết đây mới là thời điểm nguy hiểm nhất.
Băng!
Tiếng dây cung chấn động vang lên sau lưng thanh niên, trong khu rừng im ắng nghe dị thường rõ ràng. Phải rồi, trừ lần bắn tên thứ hai, chưa còn có lần nào vang lên âm thanh vừa rồi, âm thanh của tử thần đòi mạng.
Hai mũi bay tới, tốc độ nhanh như thuấn di!
Không thể tránh?! Khoảnh khắc ấy, Gabriel tập trung tinh thần tới cực hạn, dùng lục giác cảm nhận hướng đi của mũi tên.
Một mũi tên hướng lưng.
Một mũi tên hướng thân ngựa.
Khiên không đủ rộng! Kiếm không thể chém tới!
Hắn… không thể cản cả hai.
Tự cứu … hay cứu Đạp Phong?!
Phập~
Mũi tên phá tan giáp vai bên trái rồi hất bay Gabriel ra khỏi lưng ngựa.
“Trò chơi kết thúc.”
Chiến chức giả cấp 2 khoan thai hạ xuống từ trên cây, hắn phi thường hài lòng thành quả của mình.
Mỗi khi đi săn, hắn đều tận hưởng khoái cảm khi dồn ép con mồi tới đường cùng. Hắn muốn xem những kẻ yếu đuối ấy giãy dụa, muốn được nghe lời cầu xin tha thứ của bọn chúng. Cảm giác của việc đem nhược giả đẩy vào vực sâu tuyệt vọng sau khi ban cho hi vọng luôn là tuyệt vời nhất! Nhìn thanh niên chật vật đứng dậy làm thế thủ, chức nghiệp giả nở nụ cười biến thái: Giãy dụa đi, cầu xin đi, ta muốn thấy nhà ngươi đau đớn trước khi chết.
Rút ra trường kiếm bên hông, chiến sĩ lao nhanh về phía trước.
“Bí kỹ?!”
Chỉ một lần giao kiếm, Gabriel đã bị đánh ra sau, tay hắn tê dại vì rung động, hai vết giày ma sát trên mặt đất tạo thành vết lê dài mấy mét!
Cắn răng chịu đựng cơn đau toàn thân, thanh niên triển khai phản công.
Lúc này chỉ có thể lấy công làm thủ.
Kiếm thế của hắn chuyển từ nghiêm cẩn sang đại khai đại hợp, chiêu chiêu chí mạng, lấy thương đổi thương. Trong lúc nhất thời, chiến sĩ bị đánh cho luống cuống tay chân.
Tiếng song kiếm giao kích không ngừng vang lên bên tai Gabriel, hắn không nhớ đây là kiếm thứ mấy mà mình đã tiếp.
Mười?
Hai mươi?
…
Năm mươi?
Không, nhiều hơn thế, hơn trăm kiếm qua đi, thanh niên đã trong tình trạng sức cùng lực kiệt mà chiến sĩ vẫn chưa thấy có dấu hiệu mệt mỏi. Giữa hai người có một đạo bậc thang không thể vượt qua ngăn cách giữa học đồ và chức nghiệp giả.
“Thằng nhãi, khả năng của mày chỉ đến thế thôi sao?”
Trường kiếm hơi léo sáng, chiến sĩ dùng bí kĩ đập thanh niên bay lơ lửng trên không. Tấm khiên mà Gabriel dùng để đón đỡ đã lõm vào một vết bằng bàn tay. Khó có thể tưởng tượng một thanh kiếm lại có thể đánh ra sức mạnh cùng vết thương của cự chùy.
“Nên chấm dứt rồi, yên tâm mà chết dưới tuyệt chiêu mạnh nhất đi!”
Cười khà khà hạnh phúc, chiến sĩ hét toáng lên, bộ dạng nhẹ nhõm như thể đang đưa tay dí chết một con kiến.
Thực tế, tình cảnh Gabriel không khác là mấy…
Hắn lâm vào tình huống nguy hiểm nhất từ trước tới nay, thân thể đã kiệt quệ, khôi giáp vỡ ra từng mảng, thiên phú mà hắn vẫn tự hào đã trở nên vô dụng trước lực lượng tuyệt đối. Lần đầu tiên Gabriel cảm thấy cái chết gần đến thế.
Vài giây nữa thôi, hắn sẽ phải chết sao?
Không! Hắn đã chết một lần!
Nếu Thế Giới này ban cho hắn cơ hội làm lại, vậy hắn sẽ không buông bỏ, tuyệt đối không!
Yaaa~
Hét vang một tiếng, ném tấm khiên về phía chiến sĩ, Gabriel lấy hết sức bình sinh vung kiếm nghênh đón công kích của đối phương.
“Pháo hoa~”
Oanh~!
Mảnh vụn kim loại bay xé nát mọi thứ trên đường bay, trường kiếm trong tay thanh niên bị đập vỡ tới tận chuôi, khôi giáp nát tan, hai tay hắn bị cắt ra từng vết sâu hoắm, cả người nhuộm đẫm máu.
“Còn chưa chết? Lão tử cũng thật khâm phục sức sống của ngươi. Đáng tiếc… tất cả đã xong.”
Ổn định hô hấp, hiến sĩ chậm rãi bước tới, vừa rồi hắn tiêu hao cũng không nhỏ.
“Thấy bí kĩ ra sao, hoa lệ chứ?” Hắn ôn tồn hỏi thăm thanh niên, quan tâm như trưởng bối hỏi thăm hậu bối.
Thở hổn hển~
“Tất nhiên là phải hoa lệ rồi, vì đặc biệt tăng thêm phạm vi mà lão tử phải giảm bớt lực sát thương, đáng tiếc đáng tiếc, ngươi chưa từng thấy cảnh mấy tên đầy tớ trúng bí kĩ này nổ tung ra như pháo hoa nhỉ?”
“Mà thôi cứ yên tâm mà xuống địa ngục đi, chút nữa, ngươi sẽ được vinh hạnh trở thành pháo hoa cho lão tử xem.” Một cước đá tung Gabriel lên trời, chiến sĩ lại định sử dụng lại tuyệt chiêu pháo hoa. Nghĩ đến cảnh pháo bông bằng máu thịt nở rộ trên trời, hắn không nhịn được mà tăng thêm chút chiến khí.
Gabriel đã triệt để buông xuôi, lòng trống trải hụt hẫng, hắn cảm nhận được chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi là bản thân có thể kích phát ra chiến khí. Một tia nhiệt lưu từ trái tim hắn đang từ từ di chuyển khắp cơ thể, khi tia nhiệt lưu này tản mát ra trên toàn bộ cơ thể cũng là lúc hắn trở thành một chức nghiệp giả chính thức. Thế nhưng, tất cả đã là quá muộn…
Hắn đã thử nhiều lần kích hoạt chiếc khuyên tai mà học giả đưa cho nhưng không một lần thành công, không chút phản ứng. Đúng như hắn đoán, thứ này không thể tin được… ừ, tại sao bây giờ hắn vẫn có thể tự giễu được nhỉ?
Khóe miệng mỉm cười nhợt nhạt, khuôn mặt bình thản, đôi mắt tràn đầy tơ máu, thanh niên tỉnh táo chờ đợi sinh mệnh đi tới điểm cuối. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể tĩnh tâm đón nhận hết thảy trước mắt: Bởi ám ảnh kiếp trước? Bởi vinh dự kỵ sĩ? Bởi muốn nhìn thế giới tươi đẹp này lần cuối? Bởi …
Ánh mắt hắn phản chiếu lưỡi kiếm phát sáng, càng ngày càng gần, bên tai hắn quanh quẩn tiếng thét cuồng bạo của đối thủ:
“Pháo~ hoa!”
Bồng!
Hí~ hí~
Tiếng hí vang làm bừng tỉnh thanh niên.
“Súc sinh khốn khiếp!”
Phanh!
Tầm mắt hồi phục sau tia sáng chói mắt, Gabriel thấy chiến sĩ phẫn nộ giơ tay đánh bay Đạp Phong. Thân thể chiến mã bay ra cả chục mét xa rồi lê dài trên đất… Nó nằm đó hô hấp yếu ớt.
Đau đớn vô danh hành hạ linh hồn và thể xác thanh niên.
Hắn hận!
Không phải hận kẻ thù đuổi giết hắn, cũng không phải hận tội ác mà những người đó gây ra.
Hắn có thể làm khách qua đường tha thứ cho hết thảy ngoại trừ bản thân.
Hắn nhớ tới hai vị lão nhân đang ở nhà ngóng trông tin chiến thắng, hắn nhớ tới lời chúc phúc của bằng hữu trước khi chia tay, tại sao có thể cho phép mình nghỉ ngơi lúc này?
Ngay cả Đạp Phong cũng chưa từng muốn hắn buông xuôi, tại sao bản thân hắn lại có thể buông xuôi?
Mọi việc sẽ không xảy ra…
Nếu hắn mạnh hơn!
Nếu hắn có chiến khí sớm hơn!
Nếu hắn trở thành chức nghiệp giả chính thức!
Aaa~!
Gào thét phát tiết nội tâm, Gabriel hét lên âm thanh nguyên thủy nhất, tiếng hét càng ngày càng giống như tiếng gầm rú của chiến thú xổ lồng. Trăm triệu tế bào trên cơ thể hắn đang bốc cháy.
Phẫn nộ là liều thuốc tốt nhất thiêu đốt tiềm năng con người.
Bây giờ Gabriel đang phẫn nộ, cơ thể hắn đang thiêu đốt ngọn lửa đáng sợ nhất tên “hận”.
Nhiệt khí trải rộng toàn thân thanh niên.
Oanh~ thời gian, không gian đọng lại khoảnh khắc đó.
---
Linh hồn hắn lọt vào vô tận hư không, nhưng không như lần trước, trôi nổi trước mắt hắn là 3 cánh cửa hùng vĩ, trầm trọng và cổ xưa. Trên mỗi cánh cửa đều có khắc từng bức vẽ khác nhau, hình ảnh trong tranh cũng không đứng yên mà liên tục di động như trình chiếu một bộ phim về thế giới.
Cánh cửa thứ nhất được làm bằng chất liệu gỗ màu lục nhạt, bên trên có điêu khắc cỏ cây hoa lá đang đâm chồi nảy lộc, chim muông tẩu thú đang vui vẻ ca hát, cả bức vẽ tỏa ra sinh cơ bừng bừng làm tâm hồn con người ta thoải mái hạnh phúc.
Cánh cửa thứ hai là nguyên khối đá màu trắng ngà, tranh vẽ từng cự thú nguy nga như những ngọn núi, chúng bước chậm trên vùng đất, xuyên qua đại dương mênh mông, đập nát bầu trời và tồn tại bất diệt giữa hư không.
Cánh cửa thứ ba được làm bằng kim loại không tên có màu đỏ và đen, bối cảnh bên trong cực độ hỗn loạn: lửa thiêu đốt mặt đất, sấm sét xé ngang bầu trời, từng cột sáng thông thiên hủy diệt tất cả, âm thanh khóc than cầu thương xót của chúng sinh rên rỉ bên tai.
Một tia tin tức truyền tới linh hồn thanh niên, đây là Thế Giới ban phước. Mỗi một người bình thường đột phá trở thành chức nghiệp giả sẽ xuất hiện một chủ thiên phú! Thứ này cũng không giống như thiên phú bẩm sinh mà Gabriel có trước đây, hay những thiên phú được ban cho khi lên cấp sau này, chủ thiên phú chỉ có thể được tặng một lần duy nhất trong đời. Hơn nữa, thứ này có thể kết nối với một số thiên phú khác để tăng phúc càng cường đại hơn.
Két~
Điên cuồng lao vào một cánh cửa, Gabriel tiếp nhận Thế Giới tẩy lễ.
/45
|