Sau khi đập cho tên bạn xấu một trận, Gabriel quyết định rời đi. Ném nhiệm vụ dọn dẹp lại cho ám sát giả, hắn cố gắng lê lết thân thể nặng trĩu về phòng mình. Thành thật mà nói, chính thanh niên cũng kinh ngạc khi bản thân có thể vượt qua trận tra tấn vừa rồi.
Có thể khẳng định, trong này có quá nhiều yếu tố trùng hợp. Thứ nhất nữ mục sư chỉ phong ấn hành động của hắn để thỏa mãn thú vui biến thái…
Thứ hai, thiên phú của Gabriel mãnh mẽ ngoài dự đoán của nữ mục sư, kết hợp thiên phú thiêu đốt và tinh lọc, hắn thành công phá bỏ phong ấn kia. Quả nhiên, không có thiên phú xấu, chỉ có chức nghiệp giả không hiểu cách tận dụng thiên phú của bản thân.
“Thiêu đốt” có tác dụng tăng phúc cho một hoặc nhiều hạng năng lực của Gabriel trong thời gian ngắn, đánh đổi bằng việc tiêu hao năng lượng sinh mệnh của bản thân.
Đây cũng là lý do tại sao, vừa trở về, ai đó đã phải lôi ngay đống đồ ăn ra nhồm nhoàm ngấu nghiến.
Thành công tiêu diệt lượng thức ăn gấp ba bình thường, cho tới khi bụng căng phồng như có thể nứt ra, Gabriel mới hài lòng ngừng lại.
Đáng tiếc, giải quyết xong vấn đề năng lượng, hắn cũng chưa có tâm trạng mà nghỉ ngơi, dù sao chỉ mấy tiếng nữa thôi, đội ngũ sẽ khởi hành, thay vào đó, kiểm tra lại tình trạng bản thân mới là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
Trước hết là thân thể…
Sờ vào ngực, dấu tích của cuộc chiến ban nãy vẫn còn lưu lại ở vị trí trái tim. Hai sợi xích sắt màu bạc đan chéo vào nhau, dấu ấn chỉ còn hơi mờ mờ nhưng vẫn kiên cường bám trụ trên ngực Gabriel, không có dấu hiệu nào báo hiệu thứ này sẽ biến mất. Quả như dự đoán, nữ mục sư sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy. Tuy nhiên, vì dự cảm của bản thân cũng không báo hiệu nguy hiểm nào, hắn đành ngậm bồ hòn mà mặc kệ thứ này, ai biết nữ nhân biến thái kia nghĩ gì?
Cầm một quả táo và tưởng tượng nó là nữ mục sư, Gabriel hung hăng cắn một cái để phát tiết bực bội.
Đồng thời, tập trung một tia ý thức vào nhẫn không gian, hắn cần kiểm tra lại trang bị mang theo. Để chuẩn bị cho hành trình lần này, hắn đã đặt làm vài chục món binh khí đủ loại, từ kiếm khiên cho đến dao thương… Thế nhưng, mới qua ba ngày mà lượng dự trữ đã vơi đi rất nhiều, phần lớn là bởi chiến đấu và dây dưa với bầy sói.
Tính cả thanh kiếm vừa làm gãy, hắn chỉ còn bảy thanh kiếm thép, ba cây chiến thương… hi vọng đủ dùng cho hành trình ngày mai.
Khoanh chân trên giường hồi phục chiến khí, mệt mỏi lập tức tràn tới như thủy triều. Đôi mắt khẽ díp, thanh niên chìm vào giấc ngủ.
---
Cộc cộc.
Âm thanh gõ cửa làm hắn chợt tỉnh giấc, kèm theo đó là tiếng binh lính dưới quyền.
“Đại nhân, đã tới lúc xuất phát.”
“…Cảm ơn, ta tới ngay.”
Bất tri bất giác, hắn lại nghỉ ngơi một mạch tới giờ khởi hành. Vừa tự trách bản thân không chịu được gian khổ, Gabriel vừa lấy ra một chiếc khăn khô lau qua qua mặt mũi. Dùng một hô hấp để khoác áo giáp lên người, xem xét lại trang bị lần cuối, cảm thấy mọi thứ đều ổn thỏa, thanh niên mới vội vàng sải bước đi tới chuồng ngựa.
Ở đây, Đạp Phong đã thức dậy từ lâu, khổ người lớn hơn một vòng so với chiến mã bên cạnh, nó trông rất có tinh thần. Cũng không biết tối hôm qua có chuyện gì vui mà vừa gặp chủ nhân, chiến mã đã hí lên vui mừng, giật phăng dây cương khỏi tay tên lính dắt ngựa, nó nhí nha nhí nhảnh bước nhanh về phía Gabriel.
“Hí hí”
“Được rồi, được rồi, ngươi càng ngày càng giống chó.” Một tay che mặt, tay còn lại cố đẩy đầu chiến mã ra xa, dáng vẻ hắn lúc này hết sức nhếch nhác. Dùng tay gạt lớp nước bọt dính khắp người, Gabriel cẩn thận đánh giá Đạp Phong.
Sau đó… chả phát hiện ra điều gì khác lạ. “Có gì mà vui vẻ thế?”
“Hí hí”
Trả lời hắn lại là tiếng hí vang, đầu chiến mã ngẩng cao, cái đuôi quẫy quẫy thể hiện vui mừng. Đáng tiếc, từ trước tới nay, luôn là Đạp Phong nghe hiểu Gabriel mà không phải ngược lại.
“Xem ra, khi trở về phải nhờ ai đó hiểu tiếng động vật phiên dịch hộ mới được.” Lẩm bẩm một mình, hắn nhanh chóng trang bị yên giáp cho chiến mã rồi lên ngựa phi nhanh, mặc kệ… ánh mắt u oán của con vật đáng thương.
Khi Gabriel đến nơi, phần lớn đội ngũ đã tập hợp đầy đủ. Nữ mục sư và ám sát giả đã có mặt ở đó, một người chỉ huy đội ngũ, một người điều chỉnh binh linh dưới quyền, tất cả đều diễn ra như ngày thường. Tuy mọi người đều nhận ra trong đội ngũ thiếu đi một chức nghiệp giả cấp một, thế nhưng, cũng không ai hỏi nhiều. Dường như uy thế của nữ mục sư đóng vai trò quyết định trong vấn đề này.
“A! Hoàng Sa ngươi tới rồi hả? Thật là… sao ngươi lúc nào cũng tới suýt soát giờ khởi hành vậy? Một chức nghiệp giả vắng mặt, đại tỷ phân phối ngươi phụ trách đơn vị của hắn.” Vồn vã chạy đến tặng cho thanh niên một cái mặt cười, Nhà Thơ vội vàng báo cho đồng bạn biết về việc phân phối lại đơn vị.
Từ tận đáy lòng, Gabriel thực sự khâm phục khả năng diễn xuất của người này. Giọng nói đều đều, khuôn mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ám sát giả quả không hổ danh là bậc thầy ngụy trang trong các chức nghiệp. Nếu không phải đêm qua tận mắt chứng kiến kết cục của chiến chức giả kia, khả năng hắn suy đoán sự việc theo một chiều hướng khác là… rất cao.
“Biết rồi. Mà tại sao Nữ Mục Sư không nói trực tiếp với ta?”
“Ai biết~ dù sao thì đại tỷ đã thông báo cho đội ngũ rồi. Haiz, lòng dạ đàn bà đúng là khó hiểu a, chắc đại tỷ ngượng thôi.” Liếc thấy nữ mục sư hơi híp mắt lại nhìn sang bên này, Nhà Thơ bắt đầu cảm thấy chột dạ, thế rồi giọng nói nhỏ dần, hắn vội lủi ra sau đội ngũ tránh bão.
Khẽ lắc đầu nhìn người bạn này chuồn xa, Gabriel cũng không biết đánh giá hắn ra sao. Bảo hắn tốt tính? Cứ nghĩ tới việc vô thanh vô tức bị đưa vào tròng mà lòng rét run. Bảo hắn âm trầm? cứ nghĩ tới những cảnh dở khóc dở cười mà ám sát giả gây ra là thanh niên lại bó tay. Tất nhiên, Gabriel cũng không thể quên sự kiện hôm kỵ sĩ trưởng trở về, có lẽ… mỗi binh lính đi ra tiền tuyến đều có ít nhiều vấn đề về thần kinh đi?
Vừa suy nghĩ lung tung, Gabriel vừa giục ngựa đi tới binh của mình. Tổng cộng mười người, bao gồm hai học đồ và bảy binh lính bình thường. Phần lớn đều hờ hững tiếp nhận Gabriel làm chỉ huy, tuy nhiên, trong cánh rừng loài chim nào cũng có, dường như một trong hai học đồ ôm thái độ khá thù địch với hắn.
“Đại nhân! Ta có thể hỏi một vấn đề được không?”
Tới! Thử thách của các thành viên cũ dành cho thủ lĩnh mới, ở trong quân đội, nó càng trực tiếp và thẳng thắn. Trong hệ thống quân đội trên đại lục này, không có chỗ cho kẻ vô năng lực, một thủ lĩnh không được binh lính thừa nhận sẽ bị lập tức phế truất.
“Nói!”
“Ngài có biết lý do tại sao binh trưởng cũ không đến không?”
“Chẳng phải ban nãy đội phó đã trả lời rồi sao?”
“Thưa! Đội phó chỉ nói rằng binh trưởng cũ có việc, ngoài ra không đề cập gì thêm. Hơn nữa, hôm qua ta thấy ngài trao đổi với binh trưởng cũ.” Ánh mắt nghi ngờ, học đồ càng nói càng cao giọng, có vẻ như, theo hắn, chính Gabriel là nguyên nhân khiến chiến chức giả bị loại bỏ.
Đau đầu nhìn người này, thanh niên chợt thấu hiểu câu nói “không có bánh từ trên trời rơi xuống”… nữ nhân kia không gây thêm rắc rối cho hắn là không chịu được.
“Chỉ là đồng liêu trao đổi thôi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Hơn nữa, người kia có tới hay không, không phải chuyện ta có thể quyết định.” Trả lời qua loa cho xong chuyện, Gabriel chỉ có thể cầu nguyện học đồ biết dừng lại đúng lúc. Phải biết, ngoài chiến chức giả, còn có hai cái xác của binh lính đi kèm.
“Thế nhưng…”
Huỵch.
Âm thanh bị cường hành gián đoạn, học đồ còn chưa kịp nói hết thì đã lãnh một cú đá trời giáng vào ngực.
Từ trên yên ngựa, Gabriel lăng không đạp bay đối phương rồi lộn người trở về, động tác liền mạch tự nhiên, nhìn vào cảnh đẹp ý vui.
Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, lại thêm việc hắn cố ý khống chế tiếng vang, nên ngoài binh lính dưới quyền cùng một vài chức nghiệp giả nhạy cảm, phần lớn còn đang cắm cúi sắp xếp đồ đạc.
“Ta không cần biết quan hệ của các ngươi với binh trưởng cũ như thế nào, nhưng, như hắn, ta cũng là một binh trưởng trong tiểu đội Kim Ngân Hoa. Và bây giờ, ta là binh trưởng của các ngươi! Nhiệm vụ của các ngươi chỉ có một. Phục tùng trưởng quan!” Nhìn xuống học đồ bị trúng đòn ngã dúi dụi, Gabriel cao giọng khẽ tuyên bố.
Hành động giết gà dọa khỉ và bài phát biểu thành công chinh phục đám người, từng binh lính xếp hàng gọn gàng ngăn nắp, ngay cả tên học đồ ban nãy cũng im lặng mà thực thi chức trách. Ít nhất thì nhiệt huyết và trung thành không có gì sai, nhưng chỉ những kẻ thích nghi được với hoàn cảnh mới có thể sinh tồn trong cuộc chiến tranh này.
Những bước chuẩn bị cuối cùng kết thúc, cả quá trình nhanh chóng gọn gàng. Theo vị trí đã sắp xếp trước, từng binh lính nhanh chóng nối thành hàng dài, trật tự và chỉnh tề. Đội ngũ đã sẵn sàng lên đường.
Dưới sự hướng dẫn của người thợ săn hôm qua, đoàn người xuyên qua một thông đạo khác để rời đi.
Hành quân trên con đường gập ghềnh khúc khuỷu khiến thợ săn lành nghề nhất cũng dễ dàng mất phương hướng, đội ngũ lặng lẽ tiến về phía trước.
Không ai nói chuyện dù chỉ một câu. Chủ nhân và chiến mã, chức nghiệp giả và binh lính bình thường, mọi người chăm chú bám sát nhau để tránh lọt vào cạm bẫy trên đường.
Ước chừng qua một tiếng, đội ngũ dừng lại trước một bức tường đá khá lớn. Đặt tay lên bức tường trơn nhẵn, thợ săn lấy từ trong ngực ra một vật thể hình thoi rồi nhẹ dí đầu nhọn lên mu bàn tay, sau đó hắn khẽ lẩm bẩm vài câu lệnh gì đó.
Ầm ầm ầm…
Theo chuyển động xoay tròn của hai nửa hình thoi, đoàn người có thể nghe thấy tiếng cơ quan lạch cạch chuyển động, kèm theo đó, một khoảng hình vuông trên tường từ từ hạ xuống. Đằng sau cánh cửa là…
Ánh nắng cùng mùi cỏ cây tươi mát.
Có thể khẳng định, trong này có quá nhiều yếu tố trùng hợp. Thứ nhất nữ mục sư chỉ phong ấn hành động của hắn để thỏa mãn thú vui biến thái…
Thứ hai, thiên phú của Gabriel mãnh mẽ ngoài dự đoán của nữ mục sư, kết hợp thiên phú thiêu đốt và tinh lọc, hắn thành công phá bỏ phong ấn kia. Quả nhiên, không có thiên phú xấu, chỉ có chức nghiệp giả không hiểu cách tận dụng thiên phú của bản thân.
“Thiêu đốt” có tác dụng tăng phúc cho một hoặc nhiều hạng năng lực của Gabriel trong thời gian ngắn, đánh đổi bằng việc tiêu hao năng lượng sinh mệnh của bản thân.
Đây cũng là lý do tại sao, vừa trở về, ai đó đã phải lôi ngay đống đồ ăn ra nhồm nhoàm ngấu nghiến.
Thành công tiêu diệt lượng thức ăn gấp ba bình thường, cho tới khi bụng căng phồng như có thể nứt ra, Gabriel mới hài lòng ngừng lại.
Đáng tiếc, giải quyết xong vấn đề năng lượng, hắn cũng chưa có tâm trạng mà nghỉ ngơi, dù sao chỉ mấy tiếng nữa thôi, đội ngũ sẽ khởi hành, thay vào đó, kiểm tra lại tình trạng bản thân mới là lựa chọn tốt nhất hiện nay.
Trước hết là thân thể…
Sờ vào ngực, dấu tích của cuộc chiến ban nãy vẫn còn lưu lại ở vị trí trái tim. Hai sợi xích sắt màu bạc đan chéo vào nhau, dấu ấn chỉ còn hơi mờ mờ nhưng vẫn kiên cường bám trụ trên ngực Gabriel, không có dấu hiệu nào báo hiệu thứ này sẽ biến mất. Quả như dự đoán, nữ mục sư sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy. Tuy nhiên, vì dự cảm của bản thân cũng không báo hiệu nguy hiểm nào, hắn đành ngậm bồ hòn mà mặc kệ thứ này, ai biết nữ nhân biến thái kia nghĩ gì?
Cầm một quả táo và tưởng tượng nó là nữ mục sư, Gabriel hung hăng cắn một cái để phát tiết bực bội.
Đồng thời, tập trung một tia ý thức vào nhẫn không gian, hắn cần kiểm tra lại trang bị mang theo. Để chuẩn bị cho hành trình lần này, hắn đã đặt làm vài chục món binh khí đủ loại, từ kiếm khiên cho đến dao thương… Thế nhưng, mới qua ba ngày mà lượng dự trữ đã vơi đi rất nhiều, phần lớn là bởi chiến đấu và dây dưa với bầy sói.
Tính cả thanh kiếm vừa làm gãy, hắn chỉ còn bảy thanh kiếm thép, ba cây chiến thương… hi vọng đủ dùng cho hành trình ngày mai.
Khoanh chân trên giường hồi phục chiến khí, mệt mỏi lập tức tràn tới như thủy triều. Đôi mắt khẽ díp, thanh niên chìm vào giấc ngủ.
---
Cộc cộc.
Âm thanh gõ cửa làm hắn chợt tỉnh giấc, kèm theo đó là tiếng binh lính dưới quyền.
“Đại nhân, đã tới lúc xuất phát.”
“…Cảm ơn, ta tới ngay.”
Bất tri bất giác, hắn lại nghỉ ngơi một mạch tới giờ khởi hành. Vừa tự trách bản thân không chịu được gian khổ, Gabriel vừa lấy ra một chiếc khăn khô lau qua qua mặt mũi. Dùng một hô hấp để khoác áo giáp lên người, xem xét lại trang bị lần cuối, cảm thấy mọi thứ đều ổn thỏa, thanh niên mới vội vàng sải bước đi tới chuồng ngựa.
Ở đây, Đạp Phong đã thức dậy từ lâu, khổ người lớn hơn một vòng so với chiến mã bên cạnh, nó trông rất có tinh thần. Cũng không biết tối hôm qua có chuyện gì vui mà vừa gặp chủ nhân, chiến mã đã hí lên vui mừng, giật phăng dây cương khỏi tay tên lính dắt ngựa, nó nhí nha nhí nhảnh bước nhanh về phía Gabriel.
“Hí hí”
“Được rồi, được rồi, ngươi càng ngày càng giống chó.” Một tay che mặt, tay còn lại cố đẩy đầu chiến mã ra xa, dáng vẻ hắn lúc này hết sức nhếch nhác. Dùng tay gạt lớp nước bọt dính khắp người, Gabriel cẩn thận đánh giá Đạp Phong.
Sau đó… chả phát hiện ra điều gì khác lạ. “Có gì mà vui vẻ thế?”
“Hí hí”
Trả lời hắn lại là tiếng hí vang, đầu chiến mã ngẩng cao, cái đuôi quẫy quẫy thể hiện vui mừng. Đáng tiếc, từ trước tới nay, luôn là Đạp Phong nghe hiểu Gabriel mà không phải ngược lại.
“Xem ra, khi trở về phải nhờ ai đó hiểu tiếng động vật phiên dịch hộ mới được.” Lẩm bẩm một mình, hắn nhanh chóng trang bị yên giáp cho chiến mã rồi lên ngựa phi nhanh, mặc kệ… ánh mắt u oán của con vật đáng thương.
Khi Gabriel đến nơi, phần lớn đội ngũ đã tập hợp đầy đủ. Nữ mục sư và ám sát giả đã có mặt ở đó, một người chỉ huy đội ngũ, một người điều chỉnh binh linh dưới quyền, tất cả đều diễn ra như ngày thường. Tuy mọi người đều nhận ra trong đội ngũ thiếu đi một chức nghiệp giả cấp một, thế nhưng, cũng không ai hỏi nhiều. Dường như uy thế của nữ mục sư đóng vai trò quyết định trong vấn đề này.
“A! Hoàng Sa ngươi tới rồi hả? Thật là… sao ngươi lúc nào cũng tới suýt soát giờ khởi hành vậy? Một chức nghiệp giả vắng mặt, đại tỷ phân phối ngươi phụ trách đơn vị của hắn.” Vồn vã chạy đến tặng cho thanh niên một cái mặt cười, Nhà Thơ vội vàng báo cho đồng bạn biết về việc phân phối lại đơn vị.
Từ tận đáy lòng, Gabriel thực sự khâm phục khả năng diễn xuất của người này. Giọng nói đều đều, khuôn mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ám sát giả quả không hổ danh là bậc thầy ngụy trang trong các chức nghiệp. Nếu không phải đêm qua tận mắt chứng kiến kết cục của chiến chức giả kia, khả năng hắn suy đoán sự việc theo một chiều hướng khác là… rất cao.
“Biết rồi. Mà tại sao Nữ Mục Sư không nói trực tiếp với ta?”
“Ai biết~ dù sao thì đại tỷ đã thông báo cho đội ngũ rồi. Haiz, lòng dạ đàn bà đúng là khó hiểu a, chắc đại tỷ ngượng thôi.” Liếc thấy nữ mục sư hơi híp mắt lại nhìn sang bên này, Nhà Thơ bắt đầu cảm thấy chột dạ, thế rồi giọng nói nhỏ dần, hắn vội lủi ra sau đội ngũ tránh bão.
Khẽ lắc đầu nhìn người bạn này chuồn xa, Gabriel cũng không biết đánh giá hắn ra sao. Bảo hắn tốt tính? Cứ nghĩ tới việc vô thanh vô tức bị đưa vào tròng mà lòng rét run. Bảo hắn âm trầm? cứ nghĩ tới những cảnh dở khóc dở cười mà ám sát giả gây ra là thanh niên lại bó tay. Tất nhiên, Gabriel cũng không thể quên sự kiện hôm kỵ sĩ trưởng trở về, có lẽ… mỗi binh lính đi ra tiền tuyến đều có ít nhiều vấn đề về thần kinh đi?
Vừa suy nghĩ lung tung, Gabriel vừa giục ngựa đi tới binh của mình. Tổng cộng mười người, bao gồm hai học đồ và bảy binh lính bình thường. Phần lớn đều hờ hững tiếp nhận Gabriel làm chỉ huy, tuy nhiên, trong cánh rừng loài chim nào cũng có, dường như một trong hai học đồ ôm thái độ khá thù địch với hắn.
“Đại nhân! Ta có thể hỏi một vấn đề được không?”
Tới! Thử thách của các thành viên cũ dành cho thủ lĩnh mới, ở trong quân đội, nó càng trực tiếp và thẳng thắn. Trong hệ thống quân đội trên đại lục này, không có chỗ cho kẻ vô năng lực, một thủ lĩnh không được binh lính thừa nhận sẽ bị lập tức phế truất.
“Nói!”
“Ngài có biết lý do tại sao binh trưởng cũ không đến không?”
“Chẳng phải ban nãy đội phó đã trả lời rồi sao?”
“Thưa! Đội phó chỉ nói rằng binh trưởng cũ có việc, ngoài ra không đề cập gì thêm. Hơn nữa, hôm qua ta thấy ngài trao đổi với binh trưởng cũ.” Ánh mắt nghi ngờ, học đồ càng nói càng cao giọng, có vẻ như, theo hắn, chính Gabriel là nguyên nhân khiến chiến chức giả bị loại bỏ.
Đau đầu nhìn người này, thanh niên chợt thấu hiểu câu nói “không có bánh từ trên trời rơi xuống”… nữ nhân kia không gây thêm rắc rối cho hắn là không chịu được.
“Chỉ là đồng liêu trao đổi thôi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Hơn nữa, người kia có tới hay không, không phải chuyện ta có thể quyết định.” Trả lời qua loa cho xong chuyện, Gabriel chỉ có thể cầu nguyện học đồ biết dừng lại đúng lúc. Phải biết, ngoài chiến chức giả, còn có hai cái xác của binh lính đi kèm.
“Thế nhưng…”
Huỵch.
Âm thanh bị cường hành gián đoạn, học đồ còn chưa kịp nói hết thì đã lãnh một cú đá trời giáng vào ngực.
Từ trên yên ngựa, Gabriel lăng không đạp bay đối phương rồi lộn người trở về, động tác liền mạch tự nhiên, nhìn vào cảnh đẹp ý vui.
Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, lại thêm việc hắn cố ý khống chế tiếng vang, nên ngoài binh lính dưới quyền cùng một vài chức nghiệp giả nhạy cảm, phần lớn còn đang cắm cúi sắp xếp đồ đạc.
“Ta không cần biết quan hệ của các ngươi với binh trưởng cũ như thế nào, nhưng, như hắn, ta cũng là một binh trưởng trong tiểu đội Kim Ngân Hoa. Và bây giờ, ta là binh trưởng của các ngươi! Nhiệm vụ của các ngươi chỉ có một. Phục tùng trưởng quan!” Nhìn xuống học đồ bị trúng đòn ngã dúi dụi, Gabriel cao giọng khẽ tuyên bố.
Hành động giết gà dọa khỉ và bài phát biểu thành công chinh phục đám người, từng binh lính xếp hàng gọn gàng ngăn nắp, ngay cả tên học đồ ban nãy cũng im lặng mà thực thi chức trách. Ít nhất thì nhiệt huyết và trung thành không có gì sai, nhưng chỉ những kẻ thích nghi được với hoàn cảnh mới có thể sinh tồn trong cuộc chiến tranh này.
Những bước chuẩn bị cuối cùng kết thúc, cả quá trình nhanh chóng gọn gàng. Theo vị trí đã sắp xếp trước, từng binh lính nhanh chóng nối thành hàng dài, trật tự và chỉnh tề. Đội ngũ đã sẵn sàng lên đường.
Dưới sự hướng dẫn của người thợ săn hôm qua, đoàn người xuyên qua một thông đạo khác để rời đi.
Hành quân trên con đường gập ghềnh khúc khuỷu khiến thợ săn lành nghề nhất cũng dễ dàng mất phương hướng, đội ngũ lặng lẽ tiến về phía trước.
Không ai nói chuyện dù chỉ một câu. Chủ nhân và chiến mã, chức nghiệp giả và binh lính bình thường, mọi người chăm chú bám sát nhau để tránh lọt vào cạm bẫy trên đường.
Ước chừng qua một tiếng, đội ngũ dừng lại trước một bức tường đá khá lớn. Đặt tay lên bức tường trơn nhẵn, thợ săn lấy từ trong ngực ra một vật thể hình thoi rồi nhẹ dí đầu nhọn lên mu bàn tay, sau đó hắn khẽ lẩm bẩm vài câu lệnh gì đó.
Ầm ầm ầm…
Theo chuyển động xoay tròn của hai nửa hình thoi, đoàn người có thể nghe thấy tiếng cơ quan lạch cạch chuyển động, kèm theo đó, một khoảng hình vuông trên tường từ từ hạ xuống. Đằng sau cánh cửa là…
Ánh nắng cùng mùi cỏ cây tươi mát.
/45
|