Lúc này Ti đang làm vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đi học. Vì Nim đã đi nên Ti phải lủi thủi đi 1 mình. Bước và khuôn viên trường, đang đi trên hành lang thì Ti chợt nghe thấy tiếng đàn quen thuộc vang lên. Hơi sững người nhưng rồi Ti quyết định đi tìm xem tiếng đàn phát ra từ đâu. Đứng bên cạnh cửa sổ của 1 căn phòng có tên là " Phòng phó hội trưởng hội học sinh" Ti nhìn vào trong và đơ người. Một cậu học sinh đẹp như thiên sứ, da trắng, đôi mắt xanh tựa biển xoáy sâu ào tâm hồn của người đối diện.Tiếng đàn vang lên, theo cảm tính Ti hát thầm 1 vài lời hát:
"You are my sunshine
My only sunshine
You make me happy
When skies are grey...."
(My sunshine_ Elizabeth Mitchell)
Bất chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má Ti. Hồi ức ùa về......
2 năm trước.....
Bi và Ti đang đi dạo ở khu giải trí thì thấy 1 người đang đánh đàn. Chợt Bi cạy lại rồi nói gì đó với người đàn ông đánh đàn và ngồi xuống ghế. Tiếng đàn vang lên đúng bài hát ấy. Ti đi lại đứng bên Bi và cất tiếng hát. Ai cũng quay lại nhìn đôi trai tài gái sắc đang đàn hát. Họ trầm trồ khen ngợi. Bi và Ti nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc.
.
.
.
- Này cô kia, cô bị sao vậy?
Ti khẽ giật mình rồi vội lau nhanh giọt nước mắt trên má. Ti quay lại khẽ nói:
- Ko có gì đâu.
- Cô có làm sao ko vậy? Tự dưng đi nghe lén tôi vậy? Anh ta cau có.
- Tôi ko cố ý nghe lén đâu. Chỉ là tiếng đàn của anh quá quen thuộc, làm tôi nhớ lại ký ức trước đây thôi. Xin lỗi anh. Nói rồi cô quay chạy đi, để lại cho anh ta với 1 đống câu hỏi trong đầu: " Ký ức của cô ta là gì vậy?"
Biết là đã muộn học nên Ti ko vào lớp nữa, cô quyết định đi tham quan trường 1 vòng. Đi qua con đường có cây xanh rợp bóng, thấy có chiếc ghế đá Ti chạy lại, để cặp sách lên ghế rồi ngồi xuống.... Nhưng tại sao.... " sao khung cảnh này lại giống ngày hôm đó quá vậy?" Ti nghĩ thầm....
*****Chap này hơi ngắn, mọi người thông cả******
"You are my sunshine
My only sunshine
You make me happy
When skies are grey...."
(My sunshine_ Elizabeth Mitchell)
Bất chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má Ti. Hồi ức ùa về......
2 năm trước.....
Bi và Ti đang đi dạo ở khu giải trí thì thấy 1 người đang đánh đàn. Chợt Bi cạy lại rồi nói gì đó với người đàn ông đánh đàn và ngồi xuống ghế. Tiếng đàn vang lên đúng bài hát ấy. Ti đi lại đứng bên Bi và cất tiếng hát. Ai cũng quay lại nhìn đôi trai tài gái sắc đang đàn hát. Họ trầm trồ khen ngợi. Bi và Ti nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc.
.
.
.
- Này cô kia, cô bị sao vậy?
Ti khẽ giật mình rồi vội lau nhanh giọt nước mắt trên má. Ti quay lại khẽ nói:
- Ko có gì đâu.
- Cô có làm sao ko vậy? Tự dưng đi nghe lén tôi vậy? Anh ta cau có.
- Tôi ko cố ý nghe lén đâu. Chỉ là tiếng đàn của anh quá quen thuộc, làm tôi nhớ lại ký ức trước đây thôi. Xin lỗi anh. Nói rồi cô quay chạy đi, để lại cho anh ta với 1 đống câu hỏi trong đầu: " Ký ức của cô ta là gì vậy?"
Biết là đã muộn học nên Ti ko vào lớp nữa, cô quyết định đi tham quan trường 1 vòng. Đi qua con đường có cây xanh rợp bóng, thấy có chiếc ghế đá Ti chạy lại, để cặp sách lên ghế rồi ngồi xuống.... Nhưng tại sao.... " sao khung cảnh này lại giống ngày hôm đó quá vậy?" Ti nghĩ thầm....
*****Chap này hơi ngắn, mọi người thông cả******
/16
|