Ký ức ngày hôm đó ùa về:
Hôm đó, Bi và Ti tay trong tay đi trên con đường đầy bóng cây xanh, thấy có chiếc ghế đá Ti kéo Bi lại ngồi rồi khẽ nói:
- Bi à, anh có yêu em nhiều ko? Như lúc trước anh yêu Ngọc Linh á?
Đột nhiên nét mặt Bi sầm lại, anh nói:
- Anh biết có ngày em sẽ hỏi điều này mà. Thật ra anh ko yêu em. Anh vẫn còn yêu Ngọc Linh rất nhiều. Xin lỗi em nhưng mình kết thúc tại đây em nhé.
Ti đánh rơi chiếc túi xách trên tay rồi nước mắt bất chợt tuôn ra:
- Sao anh có thể làm như vậy với tôi? Anh có biết tất cả mọi tình cảm tôi đều dành cho anh ko? Anh thật....... Ti đắng họng
- Anh thật sự xin lỗi. Anh nói nhỏ.
.
.
.
( Trở về thực tại)
Ti ko biết nước mắt đã chảy từ khi nào. Ti hét lên:
- Đã 2 năm rồi mà sao cứ ám ảnh tôi hoài vậy!!!
Vô tình chàng trai lúc sáng đi qua. Tay khoác vai 1 cô gái:
- Sao lúc nào gặp cũng thấy cô ta khóc vậy trời? Ký ức có cần quá đau buồn như vậy ko? Đúng là cái đồ dư nước mắt.
Cô gái được anh khoác vai bỗng " Hứ" 1 tiếng rồi điệu đà đi mất. Anh vội níu tay cô gái lại cười 1 tiếng:
- Cưng ghen à??
Ti thấy vậy liền vội lau nước mắt rồi đứng dậy đi mà ko nhận ra là mình quên cái cặp sách. Vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Đồ đáng ghét. Chuyện của tôi liên quan gì đến anh. Cái đồ sát gái. Mà bây giờ cũng đã quá trưa rồi. Ko biết con mụ Nim kia đã có gì ăn chưa nữa, hay là đang nằm ở nhà mà nguyền rủa mình đây ko biết..
Sau khi đưa Hữu Tuệ về, Minh Khánh đi trên con đường lúc nãy. Đang đi bỗng anh thấy trên chiếc ghế đá mà cô gái kia ngồi có cái cặp sách màu hồng nhạt với 1 số hình thù rất dễ thương. Anh cười khẩy:
- Để xem cô sẽ như thế nào nếu bị mất cặp sách, chắc sẽ lại khóc tiếp nhỉ?
Sau đó anh xách chiếc cặp lên rồi đi về nhà...
Hôm đó, Bi và Ti tay trong tay đi trên con đường đầy bóng cây xanh, thấy có chiếc ghế đá Ti kéo Bi lại ngồi rồi khẽ nói:
- Bi à, anh có yêu em nhiều ko? Như lúc trước anh yêu Ngọc Linh á?
Đột nhiên nét mặt Bi sầm lại, anh nói:
- Anh biết có ngày em sẽ hỏi điều này mà. Thật ra anh ko yêu em. Anh vẫn còn yêu Ngọc Linh rất nhiều. Xin lỗi em nhưng mình kết thúc tại đây em nhé.
Ti đánh rơi chiếc túi xách trên tay rồi nước mắt bất chợt tuôn ra:
- Sao anh có thể làm như vậy với tôi? Anh có biết tất cả mọi tình cảm tôi đều dành cho anh ko? Anh thật....... Ti đắng họng
- Anh thật sự xin lỗi. Anh nói nhỏ.
.
.
.
( Trở về thực tại)
Ti ko biết nước mắt đã chảy từ khi nào. Ti hét lên:
- Đã 2 năm rồi mà sao cứ ám ảnh tôi hoài vậy!!!
Vô tình chàng trai lúc sáng đi qua. Tay khoác vai 1 cô gái:
- Sao lúc nào gặp cũng thấy cô ta khóc vậy trời? Ký ức có cần quá đau buồn như vậy ko? Đúng là cái đồ dư nước mắt.
Cô gái được anh khoác vai bỗng " Hứ" 1 tiếng rồi điệu đà đi mất. Anh vội níu tay cô gái lại cười 1 tiếng:
- Cưng ghen à??
Ti thấy vậy liền vội lau nước mắt rồi đứng dậy đi mà ko nhận ra là mình quên cái cặp sách. Vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Đồ đáng ghét. Chuyện của tôi liên quan gì đến anh. Cái đồ sát gái. Mà bây giờ cũng đã quá trưa rồi. Ko biết con mụ Nim kia đã có gì ăn chưa nữa, hay là đang nằm ở nhà mà nguyền rủa mình đây ko biết..
Sau khi đưa Hữu Tuệ về, Minh Khánh đi trên con đường lúc nãy. Đang đi bỗng anh thấy trên chiếc ghế đá mà cô gái kia ngồi có cái cặp sách màu hồng nhạt với 1 số hình thù rất dễ thương. Anh cười khẩy:
- Để xem cô sẽ như thế nào nếu bị mất cặp sách, chắc sẽ lại khóc tiếp nhỉ?
Sau đó anh xách chiếc cặp lên rồi đi về nhà...
/16
|