Là Nhân Vật Phụ Truyện Tranh: Ta Tăng Sức Mạnh Bằng Cách Nổi Tiếng
Chương 53 - Mục tiêu thật sự.
/81
|
Dạo nì ảnh chết nên không được lên sóng, mọi ngừi đừng quền ảnh nhoa.
Thái tử nhỏ tuổi đồ mồ hôi ròng ròng khi nhìn thấy cảnh những cái phi tiêu cứ liên tục bay vèo vèo nhắm thẳng phía sư phụ mình mà tới tấp.
Cậu ta toan đứng dậy khi nghe thấy tiếng la của thầy, nhưng bỗng chợt, một thứ gì đó như đã cầm giữ bước chân cậu ấy lại, không thể nhúc nhích dù chỉ một xăng ti mét.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa trên trán người thiếu niên, cảm giác ớn lạnh bao trùm thân mình và cả tâm hồn cậu ta như thể bản thần cậu dù chẳng thấy gì cũng cảm thấy bản thần đang bị giam cẩm trong ngục tù tối tăm vô vọng.
Trở thành cá chậu chim lồng!
Người đàn ông mặt sẹo phía bên kia bấy giờ đang phải vừa chật vật tránh né những cái phi tiêu hiểm hóc bay ra tứ phương tám hướng, ông không tài nào xác định được chủ thể của chúng đang ở đâu vì chúng xuất phát từ mọi phía, đã vậy lại còn phải ngoái đầu lại ngó nhìn học trò của mình.
Thấy Thái tử không hiểu tại sao mà cứ đứng trân trân ở đó, khiến ông ta trở nên gấp gáp mà hét toáng lên:
"Thái tử! Thái tử người sao vậy?! Mau di chuyển đi!"
Thái tử run run thân mình khi nghe thấy tiếng la của thầy, mồ hôi cứ ngày một nhiều ướt đẫm cả tấm lưng, run rẩy
dap:
"C-con... không không thể nào di chuyển được..."
Sư phụ nghe thấy cậu ta nói vậy thì sửng sốt đến mức trợn to mắt, ông ta vội vàng quay đầu lại nhìn về phía cái bóng hắt ra từ người cậu, và đến tận lúc nhìn rõ được những cái bóng song sắt đó, ông ta mới hoảng loạn tâm thần.
'Ngục tù bóng! Là hắn!"
Một giây mất tập trung vì suy nghĩ đó đã khiến bả vai của ông ta ngay lập tức dính một vết cắt ngang.
"Urchhh!" Ông ta la lên, một sợi quỷ khí đã nhân cơ hội này mà xuyên xỏ vào trong xác thịt rồi.
Thấy kẻ thù đã dính chiêu, kẻ thù có vẻ cũng chẳng cần che giấu nữa mà ngay lập tức xuất hiện trước mắt ông ta, trái với dự đoán, không phải chỉ có một mà có tới hai thân hình xuất hiện.
Cả hai bọn chúng đều đeo mặt nạ, một cái viết chữ 'Thiện ý' và một cái viết chữ 'Ác ý', mặc đồ cùng màu đen, đứng với một thế đứng rất quỷ dị.
Lão sư phụ nhìn thấy bọn chúng thì không khỏi ngỡ ngàng, nếu bọn chúng có thể ngang nhiên như thế mà xuất hiện tại đây, thì không nghi ngờ gì nữa, hẳn là toàn bộ bọn thuộc hạ trong phủ đã gục hết cả, đến lúc này thì có mong chờ chi viện cũng chẳng kịp rồi!
"'Là 'Chiến Tranh' phái các ngươi tới giết ta chứ gì?!" Người đàn ông nói, đưa tay lên bụm lại vết thương đang rỉ máu của mình.
'Ác ý' cười khằng khặc tán thưởng sự thông minh của ông ta, hắn nghiêng người một chút dựa vào bả vai của
'Thiện ý', nói:
"Đã lâu không gặp Huyền Nhiên trưởng lão~ Vương của bọn ta đã rất nhớ ngươi đó lão khọm già~"
Hắn vừa nói xong câu đó, 'Thiện ý' đã ngay lập tức tiếp lời:
"Nhat la cai dau cua ong~"
Huyền Nhiên cắn răng nhíu mày giận dữ nhìn chúng, quỷ khí xâm nhập cánh tay trái khiến trán ông ta đồ mồ hôi lạnh liên tục, đến tận lúc này mà còn không nhận ra ý đồ của chúng khi đến đây thì đúng là thiểu năng trí tuệ.
Quá rõ ràng, chúng muốn giết ông, và cả thái tử!
"Đúng là mấy con chó cắn dai! Đừng sủa bậy nữa và xông vào ngay đi!"
"Ôi trời, đừng nóng vội tìm đến cái chết như thế, bọn ta ở đây đâu phải để lấy mạng lão ngay lập tức đâu nè~"
"Thứ bọn ta muốn là lão phải sống không bằng chết cơ~"
Nói tới đó, bọn chúng cũng không dong dài nữa mà triển khai thế công của mình, những mũi phi tiêu lao đến như sâm sét mà công kích Huyền Nhiên.
"Vun Vút!" "Vun Vút" tiếng những lưỡi đao xé gió mà phi trong không khí.
Vội vàng dùng cánh tay cầm kiếm của mình chống đỡ lại, Huyền Nhiên mặc kệ cơn đau đang âm ỉ bên tay trái của mình mà tập trung tinh thần đối phó với hai kẻ địch.
'Nhanh quá!' Ông ta nghĩ: 'Mình không thể nào đối phó được với cả hai bọn chúng trong tình trạng này!'
'Chúng quá đáng sợ khi kết hợp tấn công như thế!'
Thiện ý và Ác ý ra tay liền tục, tốc độ phóng phi tiêu và động tác phóng của chúng xảy ra cùng lúc với nhau, càng ngày càng ăn khớp như thể song sinh tâm linh tương thông vậy, những mũi phi đao mang theo quỷ khí hiểm hóc như những con rắn độc hai nanh cứ nhằm phía Huyền Nhiên mà cắn tới, hơn nữa còn cứ tập trung vào cánh tay trái đã nửa tàn phế của ông ta, khiến ông ta chật vật không thôi.
"Ôi trời, nhìn cách lão ta thảm hại tránh né kìa~"
"Híc híc, nhìn đáng thương thật đấy nhỉ~"
Thiện Ý cười, hắn lấy vạt áo che trên cái mặt nạ của mình như thể nó thực sự có một cái miệng, tay vẫn không dừng lại động tác.
Chúng cứ kẻ tung người hứng như thế, bức cho Huyền Nhiên căng chặt thần kinh, một chút kí ức về cái ngày đại chiến thảm thiết năm đó quay về trong đầu ông ta, trùng trùng điệp điệp lên hai gương mặt trước mắt, con ngươi ông ta như nhòe đi, một chút cảnh tượng tưởng chừng đã quên đi bỗng chốc xuất hiện che mờ tâm trí ông ta.
Đúng thế, Huyền Nhiên chính là trưởng lão duy nhất còn sống sót của Kiếm Phái!
Trong ngọn lửa phập phùng của đống tro tàn, đôi mắt gần như mờ mịt đi vì nữa nước mắt của Huyền Nhiên nhìn thấy màu đỏ máu gần như là ở khắp xung quanh mình.
Những núi thây người chất chồng lên nhau, bọn họ há mồm trợn mắt một cách tức tưởi vô cùng, kẻ đứt toạc làm đôi, kẻ thịt nát xương tan, kẻ đến cả một mảnh vụn cũng chẳng để lại được.
Huyền Nhiên nắm chặt chuôi kiếm của mình, nước mắt cứ không ngừng lăn dài trên má, rơi rớt lên cả thân mình của kẻ nằm dưới lưỡi kiếm ấy, lúc bấy giờ đã bị xỏ xuyên qua trái tim, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Bộ giáp đen rắn chắc của hắn bị nứt toác đến mức rơi lả tả xung quanh, bay bay lên như tro tàn của giấy đốt, hòa mình vào không khí.
Huyền Nhiên nhìn sang phía bên trái mình, nơi đó có một thi thể bị chém lìa làm đôi, trên gương mặt là sự không cam lòng và trăn trối.
"Huyền Dạ sư đệ..."
Rồi ông ta lại ngoái nhìn về phía bên phải, một cái đầu người trơ trọi nằm ngay đó, mắt còn chưa kịp nhắm và một nụ cười nửa chua xót nửa nhận mệnh vẫn còn lưu lại.
"Chưởng môn sư huynh..."
Ông ta nỉ non hai cái tên đó hồi lâu, rồi lại cúi đầu nhìn xuống trái tim đen tuyền đang yếu dần đi dưới lưỡi kiếm của mình, mùi hôi tanh của máu quỷ và cảm giác bỏng rát trên gương mặt đã bị chém trúng đang chảy máu đẩm đìa của ông ta nhắc nhở sự thật hiện diện ngay trước mắt này.
Ông ta là kẻ duy nhất sống sót.
Rồi Huyền Nhiên ngước đầu lên, nhìn về phía gương mặt của kẻ đang bị mình gìm chặt, đó là một gương mặt mà cho dù dùng cả đời thì ông cũng không tài nào quên được, diện mạo của đệ nhị quỷ vương, Chiền Tranh!
Tác giả:
Huyễn sắp lên sân khấu rùi! Trận này quýnh căng hơn bình thường nha.
Thái tử nhỏ tuổi đồ mồ hôi ròng ròng khi nhìn thấy cảnh những cái phi tiêu cứ liên tục bay vèo vèo nhắm thẳng phía sư phụ mình mà tới tấp.
Cậu ta toan đứng dậy khi nghe thấy tiếng la của thầy, nhưng bỗng chợt, một thứ gì đó như đã cầm giữ bước chân cậu ấy lại, không thể nhúc nhích dù chỉ một xăng ti mét.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa trên trán người thiếu niên, cảm giác ớn lạnh bao trùm thân mình và cả tâm hồn cậu ta như thể bản thần cậu dù chẳng thấy gì cũng cảm thấy bản thần đang bị giam cẩm trong ngục tù tối tăm vô vọng.
Trở thành cá chậu chim lồng!
Người đàn ông mặt sẹo phía bên kia bấy giờ đang phải vừa chật vật tránh né những cái phi tiêu hiểm hóc bay ra tứ phương tám hướng, ông không tài nào xác định được chủ thể của chúng đang ở đâu vì chúng xuất phát từ mọi phía, đã vậy lại còn phải ngoái đầu lại ngó nhìn học trò của mình.
Thấy Thái tử không hiểu tại sao mà cứ đứng trân trân ở đó, khiến ông ta trở nên gấp gáp mà hét toáng lên:
"Thái tử! Thái tử người sao vậy?! Mau di chuyển đi!"
Thái tử run run thân mình khi nghe thấy tiếng la của thầy, mồ hôi cứ ngày một nhiều ướt đẫm cả tấm lưng, run rẩy
dap:
"C-con... không không thể nào di chuyển được..."
Sư phụ nghe thấy cậu ta nói vậy thì sửng sốt đến mức trợn to mắt, ông ta vội vàng quay đầu lại nhìn về phía cái bóng hắt ra từ người cậu, và đến tận lúc nhìn rõ được những cái bóng song sắt đó, ông ta mới hoảng loạn tâm thần.
'Ngục tù bóng! Là hắn!"
Một giây mất tập trung vì suy nghĩ đó đã khiến bả vai của ông ta ngay lập tức dính một vết cắt ngang.
"Urchhh!" Ông ta la lên, một sợi quỷ khí đã nhân cơ hội này mà xuyên xỏ vào trong xác thịt rồi.
Thấy kẻ thù đã dính chiêu, kẻ thù có vẻ cũng chẳng cần che giấu nữa mà ngay lập tức xuất hiện trước mắt ông ta, trái với dự đoán, không phải chỉ có một mà có tới hai thân hình xuất hiện.
Cả hai bọn chúng đều đeo mặt nạ, một cái viết chữ 'Thiện ý' và một cái viết chữ 'Ác ý', mặc đồ cùng màu đen, đứng với một thế đứng rất quỷ dị.
Lão sư phụ nhìn thấy bọn chúng thì không khỏi ngỡ ngàng, nếu bọn chúng có thể ngang nhiên như thế mà xuất hiện tại đây, thì không nghi ngờ gì nữa, hẳn là toàn bộ bọn thuộc hạ trong phủ đã gục hết cả, đến lúc này thì có mong chờ chi viện cũng chẳng kịp rồi!
"'Là 'Chiến Tranh' phái các ngươi tới giết ta chứ gì?!" Người đàn ông nói, đưa tay lên bụm lại vết thương đang rỉ máu của mình.
'Ác ý' cười khằng khặc tán thưởng sự thông minh của ông ta, hắn nghiêng người một chút dựa vào bả vai của
'Thiện ý', nói:
"Đã lâu không gặp Huyền Nhiên trưởng lão~ Vương của bọn ta đã rất nhớ ngươi đó lão khọm già~"
Hắn vừa nói xong câu đó, 'Thiện ý' đã ngay lập tức tiếp lời:
"Nhat la cai dau cua ong~"
Huyền Nhiên cắn răng nhíu mày giận dữ nhìn chúng, quỷ khí xâm nhập cánh tay trái khiến trán ông ta đồ mồ hôi lạnh liên tục, đến tận lúc này mà còn không nhận ra ý đồ của chúng khi đến đây thì đúng là thiểu năng trí tuệ.
Quá rõ ràng, chúng muốn giết ông, và cả thái tử!
"Đúng là mấy con chó cắn dai! Đừng sủa bậy nữa và xông vào ngay đi!"
"Ôi trời, đừng nóng vội tìm đến cái chết như thế, bọn ta ở đây đâu phải để lấy mạng lão ngay lập tức đâu nè~"
"Thứ bọn ta muốn là lão phải sống không bằng chết cơ~"
Nói tới đó, bọn chúng cũng không dong dài nữa mà triển khai thế công của mình, những mũi phi tiêu lao đến như sâm sét mà công kích Huyền Nhiên.
"Vun Vút!" "Vun Vút" tiếng những lưỡi đao xé gió mà phi trong không khí.
Vội vàng dùng cánh tay cầm kiếm của mình chống đỡ lại, Huyền Nhiên mặc kệ cơn đau đang âm ỉ bên tay trái của mình mà tập trung tinh thần đối phó với hai kẻ địch.
'Nhanh quá!' Ông ta nghĩ: 'Mình không thể nào đối phó được với cả hai bọn chúng trong tình trạng này!'
'Chúng quá đáng sợ khi kết hợp tấn công như thế!'
Thiện ý và Ác ý ra tay liền tục, tốc độ phóng phi tiêu và động tác phóng của chúng xảy ra cùng lúc với nhau, càng ngày càng ăn khớp như thể song sinh tâm linh tương thông vậy, những mũi phi đao mang theo quỷ khí hiểm hóc như những con rắn độc hai nanh cứ nhằm phía Huyền Nhiên mà cắn tới, hơn nữa còn cứ tập trung vào cánh tay trái đã nửa tàn phế của ông ta, khiến ông ta chật vật không thôi.
"Ôi trời, nhìn cách lão ta thảm hại tránh né kìa~"
"Híc híc, nhìn đáng thương thật đấy nhỉ~"
Thiện Ý cười, hắn lấy vạt áo che trên cái mặt nạ của mình như thể nó thực sự có một cái miệng, tay vẫn không dừng lại động tác.
Chúng cứ kẻ tung người hứng như thế, bức cho Huyền Nhiên căng chặt thần kinh, một chút kí ức về cái ngày đại chiến thảm thiết năm đó quay về trong đầu ông ta, trùng trùng điệp điệp lên hai gương mặt trước mắt, con ngươi ông ta như nhòe đi, một chút cảnh tượng tưởng chừng đã quên đi bỗng chốc xuất hiện che mờ tâm trí ông ta.
Đúng thế, Huyền Nhiên chính là trưởng lão duy nhất còn sống sót của Kiếm Phái!
Trong ngọn lửa phập phùng của đống tro tàn, đôi mắt gần như mờ mịt đi vì nữa nước mắt của Huyền Nhiên nhìn thấy màu đỏ máu gần như là ở khắp xung quanh mình.
Những núi thây người chất chồng lên nhau, bọn họ há mồm trợn mắt một cách tức tưởi vô cùng, kẻ đứt toạc làm đôi, kẻ thịt nát xương tan, kẻ đến cả một mảnh vụn cũng chẳng để lại được.
Huyền Nhiên nắm chặt chuôi kiếm của mình, nước mắt cứ không ngừng lăn dài trên má, rơi rớt lên cả thân mình của kẻ nằm dưới lưỡi kiếm ấy, lúc bấy giờ đã bị xỏ xuyên qua trái tim, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Bộ giáp đen rắn chắc của hắn bị nứt toác đến mức rơi lả tả xung quanh, bay bay lên như tro tàn của giấy đốt, hòa mình vào không khí.
Huyền Nhiên nhìn sang phía bên trái mình, nơi đó có một thi thể bị chém lìa làm đôi, trên gương mặt là sự không cam lòng và trăn trối.
"Huyền Dạ sư đệ..."
Rồi ông ta lại ngoái nhìn về phía bên phải, một cái đầu người trơ trọi nằm ngay đó, mắt còn chưa kịp nhắm và một nụ cười nửa chua xót nửa nhận mệnh vẫn còn lưu lại.
"Chưởng môn sư huynh..."
Ông ta nỉ non hai cái tên đó hồi lâu, rồi lại cúi đầu nhìn xuống trái tim đen tuyền đang yếu dần đi dưới lưỡi kiếm của mình, mùi hôi tanh của máu quỷ và cảm giác bỏng rát trên gương mặt đã bị chém trúng đang chảy máu đẩm đìa của ông ta nhắc nhở sự thật hiện diện ngay trước mắt này.
Ông ta là kẻ duy nhất sống sót.
Rồi Huyền Nhiên ngước đầu lên, nhìn về phía gương mặt của kẻ đang bị mình gìm chặt, đó là một gương mặt mà cho dù dùng cả đời thì ông cũng không tài nào quên được, diện mạo của đệ nhị quỷ vương, Chiền Tranh!
Tác giả:
Huyễn sắp lên sân khấu rùi! Trận này quýnh căng hơn bình thường nha.
/81
|