CHƯƠNG 7
Chu Cẩn Hiên bế cô lên, trở trên mông cô “vô tình” xoa nhẹ một phen.
"Em ổn chứ? Có bị đau ở đâu không?"
“Không sao, không sao.” Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Trà ở gần một nam sinh đến vậy, tai cô đỏ như chảy máu, muốn đứng dậy khỏi người anh.
"Đau không?" Chu Cẩn Hiên ôn nhu hỏi, cảm giác tiếp xúc không tồi, anh cảm giác được thân dưới của mình dần dần đứng dậy.
Cuộc làm t̠ình vừa rồi không tính là dễ chịu, anh còn chưa đủ thoải mái, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Chu Cẩn Hiên khai trai từ năm mười sáu tuổi, ham muốn tình du͙c của anh luôn mạnh mẽ, kỹ xảo cũng cực cao, cô gái trong vòng tay đã sớm mềm nhũn dưới sự vuốt ve của anh.
Dọc theo viền áo của cô gái, tay anh dò xét từ dưới lên trên, cuối cùng chạm vào một đôi thỏ trắng mềm mại, hai hạt đậu nhỏ dưới sự ma sát của lòng bàn tay anh nhanh chóng đứng dậy.
“Em không mặc đồ lót à?” Thanh âm khàn khàn của nam nhân vang lên.
Cố Tiểu Trà vừa ngại ngùng vừa quẫn bách, cuống quýt muốn tránh khỏi bàn tay thác loạn của anh, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Thật thú vị, chính anh là người ăn đậu hũ cô, nhưng cô lại nói xin lỗi. Xin lỗi vì điều gì?
Xin lỗi vì cô không nên rình coi anh cùng nữ sinh khác làm t̠ình sao?
Cô gái nhỏ dùng đôi mắt tròn to bất lực nhìn anh, nước mắt rưng rưng sắp chảy xuống, lòng anh chợt mềm nhũn, định buông tha cho cô rời đi.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu xử nữ có lòng hiếu kỳ với mọi thứ mới lạ mà thôi.
Chu Cẩn Hiên chậm rãi buông lỏng tay ra, nhưng Cố Tiểu Trà lại không tự mình đứng được, suýt chút thì té xuống.
Vừa rồi cô thật sự trẹo chân rồi, cô sợ Chu Cẩn Hiên nghĩ rằng cô đang giả vờ, nên gắt gao cắn chặt môi dưới, cố gắng không khóc.
"Chu học trưởng, anh đi trước đi." Sau khi anh đi rồi, cô sẽ cố chịu đau, tự mình lết về ký túc xá.
Chu Cẩm Hiên "Ồ" một tiếng.
"Thì ra em biết anh "
"Em tên là gì? Học khoa nào?"
"Cố Tiểu Trà, học khoa ngoại ngữ."
Học trưởng, anh hỏi xong rồi, sao còn không rời đi? Chân Cố Tiểu Trà rất đau, trong lòng gấp đến độ lo lắng.
Chu Cẩn Hiên nhanh chóng phát hiện ra cô gái nhỏ có điều gì đó không ổn.
"Có chuyện gì vậy? Để anh xem."
Cô gái lắc đầu như trống bỏi, ra sức phản kháng “Không sao đâụ”
"Để anh xem."
Anh vén váy cô gái lên, phát hiện mắt cá chân cô sưng đỏ thậm tệ, cau mày nói “Em phải đến bệnh viện, rất có thể bị
thương đến xương."
"Không, em không sao." Cố Tiểu Trà lo lắng đến mức gần như sắp khóc. Cha cô làm công nhân ở công trường, còn mẹ cô ốm yếu bệnh tật, thỉnh thoảng cô đi làm giúp việc cho người khác, một tháng cô chỉ có 400 tiền sinh hoạt phí, nếu đi
bệnh viện thì với số tiền còn lại cô làm sao có thể sống qua tháng này đây
Tất cả đều là lỗi của cô, không chịu nổi cám dỗ, chạy đến nơi hoang vắng này nhìn lén Chu học trưởng làm t̠ình mới phải chịu tai bay vạ gió, trong lòng vừa thẹn thùng vừa uất ức, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà bắt đầu khóc.
Chu Cẩn Hiên thở dài, tưởng cô sợ đau liền bế cô lên, cúi đầu ôn hòa nói “Đừng sợ, anh đi cùng em.”
/213
|