Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 275:Liệt Thiên chi tranh!

/795


Một lúc lâu sau khi trong đại sảnh vượt qua sự khiếp sợ liền lâm vào yên tĩnh! Mỗi một người đều ngừng hô hấp lại khiến cho nơi này có mấy ngàn người như ngay cả tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Lần này yên tĩnh không giống như khi nãy mà là do rung động quá mức và mọi người đều tập trung suy nghĩ đối sách.
Tất cả mọi người ở đây đều biết vật phẩm đấu giá này để giá một lượng chỉ là một hình thức thôi. Loại bảo bối tượng trung cho quyền lực này há có thể dùng bạc để mua sao? Người nào có được nó liền trở thành người đứng đầu thiên hạ! Có bao nhiêu hấp dẫn đây?
Nhưng mà vật này ai có thể giữ nó vào trong tay đây?
Bốn gã thị vệ bảo vệ cho một gã trung niên nhân ở trước mặt bao nhiêu người chậm rãi đi lên đài. Người trung niên này không phải ai khác mà là nhân vật đứng thứ hai của Tiêu Gia cũng là người có quyền quyết định cao nhất tại Thừa Thiên - Tiêu Phong Dương. Vì tỏ vẻ kính ý đối với 'thần kiếm' nên hắn đã để bên trong một hộp ngọc hẹp dài. Tiêu Nhạn Tuyết trân trọng mở hộp ngọc rồi từ bên trong lấy ra một thanh trường kiếm. Thanh kiếm này có hình dáng hơi chút ngốc nghếch nhưng bản thân nó có một loại uy vũ, đảo mắt liền nhìn thấy nó là vật bất phàm.
"Ta xuất một ngàn vạn lượng!" Sau khi trầm mặc một lúc lâu sau cũng có người ra giá. Hơn nữa từ một lượng bạc tăng lên một ngàn vạn lượng. Nhưng tất cả mọi người đều biết đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cho dù cuối cùng có thể mua được nó vào trong tay thì cũng phải có năng lực giữ được nó. Quan trọng nhất là thực lực, về phần tài lực không đáng nhắc đến. Ban đầu mọi người đều cho rằng lần đấu giá của Tiêu Gia này chỉ là mười kiện dị bảo hơn người thôi nhưng nào ngờ Liệt Thiên Kiếm xuất thế. Trân quý tất nhiên là trân quý nhưng nó lại quá mức trân quý đi. Tất cả mọi người đều rối loạn tay chân, tất cả đều muốn đo lường thực lực bản thân rồi có thể dưới quần hùng như vậy thuận lợi mang nó về nhà không?
Nơi này chính là Thừa Thiên, tinh nhuệ của tám đại thế gia đều tập trung nơi đây, cao thủ nhiều như mây. Tin tưởng rằng chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể táng thân tại đây, hài cốt không còn. Đơn độc hoàng thất Thừa Thiên cũng nhất quyết không cho Liệt Thiên Kiếm lạc ra ngoài càng hi còn có hai thế lực lớn như Dương Gia và Lăng Gia đang nhìn chăm chú vào? Hơn nữa gần đây Lăng Gia đang có danh tiếng tăng mạnh thì há có thể buông tha ư?
"Thất phu vô tội, hoài bích có tội!" Đạo lý này mọi người đều hiểu rất rõ.
Cho dù có xuất sắc hơn nữa nhưng không không thể sử dụng cũng uổng công thôi.
Lăng Thiên hạ thấp mi mắt xuống nhìn toàn tường. Hắn đã phát hiện ra người đầu tiên ra giá này nhưng vẫn không tiến lên chào hỏi - Thừa Thiên hoàng thất đại tổng quản Long Thiên Hành. Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cười lạnh, bằng vào các ngươi cũng dám có chủ ý Liệt Thiên Kiếm sao? Chỉ sợ hoàng thất Thừa Thiên có được thanh Liệt Thiên Kiếm này sẽ gặp ngay họa diệt quốc. Thật là gan lớn mà, không biết tự lượng sức mình. Đó là bảo bối nguy hiểm mà với thực lực của các ngươi còn muốn lấy sao?
Ngoại trừ có một người ở đây thì những người khác Lăng Thiên hoàn toàn không đặt trong lòng. Người này không phải là Tiền Thủy Nhu. Không phải nói thực lực của Tiền Thủy Nhu không đủ mạnh mà là thực lực của Tiền Thủy Nhu không đủ để cho Lăng Thiên kiêng kỵ. Người để cho Lăng Thiên e ngại chính là người mặc áo xanh kia. Lăng Thiên có thể xác định người kia chính là tuyệt đỉnh cao thủ đến từ Vô Thượng Thiên. Mà vô cùng có khả năng rằng người này đến đây là vì Liệt Thiên Kiếm. Nếu như là vậy thì Lăng Thiên sẽ không ngăn cản mà còn ủng hộ nữa.
Ngày đó Diệp Khinh Trần từng nói qua Vô Thượng Thiên có một tuyệt thế cao thủ ra mặt để chấn nhiếp đại lục. Nhưng khi Lăng Thiên hỏi tới thì Diệp Khinh Trần chỉ cười mà không trả lời, chỉ nói rằng sau này Lăng Thiên gặp sẽ biết thôi. Hôm nay có vẻ như theo lời của Diệp Khinh Trần là đã 'đến lúc' để biết rồi. Nghĩ đến đây Lăng Thiên không khỏi cười khổ một tiếng. Thời khắc này quả thật có chút mấu chốt...
Quả nhiên. Giá cả tăng càng ngày càng cao, chỉ trong nháy mắt đã tăng lên sáu ngàn vạn lượng! Tâm tình của mọi người dần dần khó có thể khống chế được. Ngay cả nhân vật trầm ổn như Đông Phương Kinh Lôi mà trên trán hắn cũng nổi gân xanh lên. Ngay cả cao thủ của Bắc Minh Thế Gia trước giờ không động tĩnh nào cũng tụ tập lại cùng một chỗ.
Tám gã cao thủ bên người Tiền Thủy Nhu nghiêm mặt đứng đó, mọi người còn đang không ngừng tăng giá nhưng ai cũng đều biết giá cả này chỉ là 'trăng trong nước' mà thôi. Tuyệt đối không có hiện thực, Liệt Thiên Kiếm xuất hiện đã quyết định một trận chiến lớn sắp bắt đầu.
Hoặc có thể nói đây là ý đồ chính thức của Tiêu Gia đấu giá hội.
Đột nhiên Lăng Thiên phát hiện một người không thấy đâu nên cả người khẩn trương hẳn lên.
Ả phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Tiền Thủy Nhu đâu?
Lăng Thiên vừa nghĩ đến đây thì trong đám người đột nhiên hỗn loạn. Trong khoảnh khắc tất cả mọi người quay đầu nhìn lại thì mấy chục khối thuốc nổ màu đen rơi xuống như mưa. Chỉ trong nháy mắt âm thanh phốc phốc vang lên khắp nơi, cả toàn Mính Yên Lâu đều bị chôn vào trong làn khói đen nồng đậm, vươn tay không thấy năm ngón.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên có đột biến.
Âm thanh quát mắng vang lên không ngừng, âm thanh kim loại va chạm nhau không ngừng vang lên, quyền chưởng giao kích, kình phong tứ phía. Không ngừng có người kêu thảm, một mùi máu tươi tràn ngập không gian.
Đôi mắt Lăng Thiên khẽ chớp liền kéo tay Lăng Thần dựa theo trí nhớ bay vào trong Thừa Thiên Các. Khinh công của bọn họ sớm đạt đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi nên trong đại sảnh không một ai biết cả!
Khi hai người vừa rời khỏi thì nơi Lăng Thiên vừa ngồi vang lên một loạt âm thanh 'phập phập' như có ai dùng đao kiếm chém vào.
Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cười lạnh. Bản thân mình được người khác coi trọng quá mà. Quả nhiên có người thừa dịp loạn muốn giết mình. Bất quá người này ngoại trừ thế lực của Tiền Thủy Nhu ra thì không có một ai chuẩn bị chu toàn như vậy. Nhưng quả thật là nàng thì có chút ngu ngốc.
Theo tiếng nổ lớn vang lên thì từ trên mái nhà Mính Yên Lâu mở ra hai cái động lớn. Trong nháy mắt có hai bóng người tiến vào trong như cửu thiên ma thần. Thân thể khẽ nhoáng lên liền vượt qua khoảng cách năm trượng, hai bàn tay cùng nhắm vào một điểm. Lăng Thiên có thể kết luận rằng đó là nơi đặt Liệt Thiên Kiếm.
Mọi người đều có một ý nghĩ như nhau nên chỉ trong chớp mắt đã có mười mấy bóng người bay đến.
'Bùm bùm' h vang lên, hai người kia chưa rơi xuống đất đã bị phản chấn bay ra ngoài. Tiếp theo là vài tiếng bốp chát vang lên khiến cho nhiều cao thủ lảo đảo lui về phía sau. Ầm một tiếng, cả mái nhà hoàn toàn vỡ nát, một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất không chút tăm hơi. Tiếp theo có rất nhiều người bay lên muốn đuổi theo nhưng đột nhiên gỗ vụn có kèm chân khí hùng hậu đánh xuống khiến cho các cao thủ không kịp phòng bị cũng không thể chuyển hướng, ngay cả người có thân thủ cao siêu, phản ứng thần tốc đều bị dính vài mảnh ngã xuống đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hai bóng người vừa rơi xuống liền nhảy lên đỉnh phòng biến mất vô ảnh vô tung. Tất cả mọi người ở đây đều không thể thấy rõ diện mạo của hai người đó.
Một tiếng kêu thê lương và thảm thiết vang lên, đây là âm thanh của Dương Vĩ. Lúc này khói mờ trong đại sảnh dần dần tan biến, Dương Gia đại thiếu gia Dương Vĩ cách đó mười lăm trượng đang trợn trắng mắt, thân thể lung lay vài cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất. Dương Lôi tiếp thân thể của Dương Vĩ liền phát hiện ra con hắn chỉ trong một phút chốc ngắn ngủi như vậy đã bị mất mạng.
Đến khi sương mù tan hết thì trong Mính Yên Lâu trở thành một mảnh hỗn độn. Đông Phương Kinh Lôi, Tiền Thủy Nhu, Bắc Minh Không, Bắc Minh Kình Thiên, Nam Cung Thiên Hổ đều nồi xuống đất mà người phủ đầy bụi, vẻ mặt kinh sợ. Có mấy người còn xuất hiện tia máu trên miệng, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ.
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, gương mặt xinh xắn của Tiêu Nhạn Tuyết trắng bệch, cả người run rẩy không ngừng. Mọi người nhìn lại thì thấy bốn gã cao thủ hộ vệ của Tiêu Gia đều ngã trái ngã phải, còn hộp ngọc đựng Liệt Thiên Kiếm không biết đã bay đi đâu rồi. Tin rằng không phải Tiêu Phong Dương sớn rời đi thì phỏng chừng bây giờ hắn cũng nằm tại đó rồi.
"Hảo công phu!" Đôi mắt Lăng Thiên phát ra quang mang kỳ dị tràn đầy chiến ý muốn thử: "Thần Nhi có thấy rõ không?"
Sắc mặt của Lăng Thần lộ ra vẻ xấu hổ lắc lắc đầu: "Hai gã tuyệt đỉnh cao thủ kia từ trên trời giáng xuống rồi các đại cao thủ đều vọt đến muội thấy rất rõ nhưng quan trọng là người nào đánh lui toàn bộ cao thủ đoạt mất Liệt Thiên Kiếm muội không thể thấy. Còn Dương Gia đại thiếu gia chết như thế nào lại càng không chú ý nên..."
Lăng Thiên mỉm cười: "Muội không cần tự trách. Thật ra huynh đây cũng không thấy rõ mà chỉ thấy mơ hồ ngoài huynh ra thì tin rằng ở đây không một ai thấy rõ biến hóa trong đó. Người kia chính là người áo xanh mà chúng ta gặp trước Mính Yên Lâu trước kia. Ngoại trừ hắn ra thì trong thiên hạ không ai có thể có công lực như vậy!" Vừa nói vừa thở dài: "Võ công của người này quả nhiên là xuất trần nhập hóa. Tin tưởng rằng trong thiên hạ khó có ai là đối thủ của hắn!"
Lăng Thần chần chờ một lúc mới hỏi: "Ngay cả công tử cũng không phải đối thủ sao? Muội cho rằng người này và công tử ngang ngang nhau thôi..."
Lăng Thiên cười lớn: "Thần Nhi. Muội cũng là võ đạo đại hành gia thì cần gì tự lừa dối mình? Nếu Kinh Long Thần Công của huynh có thể tiến đến cảnh giới mười một tầng thì có thể miễn cưởng đánh một trận. Bây giờ địch không lại!"
Lăng Thần hít một hơi thật sâu.
Thì ra khi biến cố xảy ra thì hai bóng người từ trên trời rơi xuống mang đến một chút ánh sáng yếu ớt nhưng Lăng Thiên có thể thấy rõ chuyện phát sinh.
Trong nháy mắt khi hai bóng người nhào về Liệt Thiên Kiếm thì người áo xanh thần bí kia bằng công pháp thần tốc đã đến trước đánh bại bốn cao thủ của Tiêu Gia đoạt Liệt Thiên Kiếm nắm trong tay. Thấy hai người kia đánh đến liền đánh ra hai chưởng đơn giản khiến cho hai cao thủ lui ra ngoài. Ngay sau đó người của tám đại thế gia phi thân lên mà người áo xanh kia vẫn không tránh. Nhẹ nhàng đối chưởng với từng người rồi mới bay, đang ở giữa không trung liền nhắm vào Dương Vĩ đang đứng ở phía xa vung tay nhẹ nhàng một cái rồi mới phá nát mái nhà, dùng gỗ vụn ngăn cản mọi người công kích rồi mới thong dong rời khỏi.
Nhưng một cái vung tay có vẻ hời hợt kia của hắn khiến cho Dương Vĩ đang đứng ở cách đó mười lăm trượng kia bị đánh gãy tâm mạch, chết tại chỗ.
Quyển 4

/795

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status