Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 276: Là ta giết!

/795


Võ công như vậy, quả thực là kinh thế hãi tục!
Lăng Thiên tự hỏi, bằng võ công của mình hiện giờ tuyệt đối không làm được.
Đầu tiên là hai người từ hạ xuống, thực lực đã vô cùng cao, phải đạt tới cảnh giới tiên thiên. Theo Lăng Thiên thấy thì thậm chí cũng phải cỡ Ngọc Mãn Thiên, thậm chí không dưới các cao thủ cấp trưởng lão của các gia tộc. Vậy mà người áo xanh lại có thể nhẹ nhàng đẩy lùi..! Lăng Thiên thậm chí hoài nghi, người áo xanh có thể thừa sức làm trọng thương hai người kia, chẳng qua là không làm mà thôi!
Hơn nữa, đám Tiền Thủy Nhu, Đông Phương Kinh Lôi, Bắc Minh Không ba người, bất kể ai cũng là một siêu cấp cao thủ. Đến cả Ngọc Mãn Thiên vốn đầy kinh nghiệm và lịch duyệt, đương kim võ lâm cũng có thể xếp vào các cao thủ đứng đầu… Vậy mà gần muời hai người liên thủ lại mà vẫn bị người áo xanh kia đẩy lùi từng người một!
Thậm chí người nọ sau khi đánh lùi 2 thần bí cao thủ, vẫn có thể cách xa 15 trượng, phất tay lấy mạng của Dương Vĩ.
Đây quả thực là thần thoại!
Trong lòng Lăng Thiên âm thầm tính toán, nếu đổi lại là mình, đối mặt nhiều cao thủ như vậy vây công, tuyệt đối không có dũng khí đối cứng, chỉ có thể lùi tránh xa. Thậm chí cho dù sử dụng ám khí mà trước nay mình chưa từng để lộ, thậm chí dùng thủ đoạn lén ra tay trộm, nhưng dù ứng phó được cũng không thể nhẹ nhàng như thế kia được. Nói đến việc lấy công lực bản thân để ngạnh kháng sự vây công của mọi người, thì rõ ràng là chuyện không thể! Chính mình cũng không tin tưởng là mình làm được. Rồi sau khi đánh lùi các cao thủ đông đảo, lại có thể một chưởng cách xa đánh chết Dương Vĩ. Lăng Thiên đánh giá công lực của mình cách xa 7, 8 trượng còn có thể, nhưng cách hơn 15 trượng thì…
Thực lực cỡ này quả thực khiếp người!
Đương nhiên, người áo xanh dù sao cũng là người, sau khi vượt qua mười lăm cao thủ tuyệt đỉnh vây công, cuối cùng cũng không phải không bị sao. Nhìn khoảnh khắc hắn phi thân đi, trên mặt thoáng hiện một tia ám hồng. Dù vậy với những cấp nhân vật cỡ đó, nội thương nho nhỏ như vậy căn bản không đáng nói. Tin tưởng chỉ vài ngày là có thể khôi phục lại như cũ.
Trừ khi Kinh Long Thần Công của mình đạt đến tầng 12 đại thành, mới có vài phần nắm chắc đấu một trận với người này. Nhưng hiện tại khoảng cách đang là quá xa..Trong lòng Lăng Thiên âm thầm tính toán.
Tiếng khóc đau đớn vang lên, Dương Lôi ôm thi thể lạnh lẽo của con mình, nước mắt dàn dụa kêu khó
"Lăng công tử đâu?" Tiền Thủy Nhu đột nhiên sực nhớ, kiểm tra mọi người ở đây phát hiện thiếu mỗi Lăng Thiên, không khỏi khiếp sợ! Trong lòng nghĩ không lẽ cao thủ tuyệt đỉnh vừa rồi lại là Lăng Thiên. Nếu quả vậy, thực lực của Lăng Thiên khủng khiếp đến mức nào. Trong lúc hoảng sợ, nàng quên cả việc giả giọng nam, tiếng hỏi kêu lên lanh lảnh, giòn như chuông bạc vậy. Nhưng do mọi người vẫn đang bàng hoàng chưa tỉnh, chỉ nghe theo tiếng mà quan sát xung quanh nên không để ý đến điều này.
"Đa tạ Tiền huynh quan tâm, tiểu đệ ở chỗ này" Từ trong Thiên Hương Các truyền đến tiếng cười của Lăng Thiên, sau đó lại thấy Lăng Thiên tiêu sái đi từ trong ra, đứng ở cửa nói "Tiền huynh đối với tiểu đệ quả là tình thâm ý trọng, việc đầu tiên là hỏi thăm tiểu đệ, trong lòng Lăng Thiên quả là vô cùng cảm kích. Không bằng tối nay chúng ta cùng chung giường, thức đêm hàn huyên một phen?"
Tiền Thủy Nhu đỏ mặt, lạnh lùng nói :"Cũng không có gì, Lăng công tử không sao là ta yên tâm rồi. Vừa rồi nếu quả Lăng công tử gặp phải độc thủ, tại hạ trong lòng sẽ vô cùng tiếc hận"
Lăng Thiên cười ha hả :"Tiền huynh quả thực quan tâm đến tiểu đệ rồi. Chỉ riêng phần tình ý này của Tiền huynh, nếu ngươi là nữ tử, tiểu đệ chắc chắn phải lấy làm vợ"
Tiền Thủy Nhu trừng mắt nhìn hắn, hừ giọng nói "Quả là xin lỗi, để cho Lăng huynh phải thất vọng"
Lăng Thiên cười to, thâm thúy nói :" Thất vọng à? Ha ha ha" Tiền Thủy Nhu lại hừ lạnh, quay đầu đi. Nhưng chiếc cổ trắng không ngờ đã đỏ bừng.
"Là kẻ nào? Kẻ nào giết con ta?" Một tiếng hét lớn vang lên. Đó chính là Dương Lôi. Ánh mắt hắn bi phẫn nhìn qua từng người, sau đó dừng lại ở trên người Lăng Thiên, trừng trừng nhìn hắn :"Lăng Thiên! Ngươi quả là độc ác!"
Lăng Thiên không nói được gì. Bổn công tử đứng cách con ngươi những 30 , 40 trượng, sao lại đổ thừa cho bổn công tử. Ta mà có công lực như vậy tuyệt đối sẽ không để cho người áo xanh giết con ngươi, mà để cho công tử ta đây chơi đùa. Ta mà có công lực cỡ này…Tiếc là không phải! Nếu đúng thì Dương gia các ngươi có mà dám làm gì?
Mọi người ở đây đều cảm thấy khinh bỉ. Người sáng suốt nhìn là biết, Dương Vĩ rõ ràng một chưởng cách không trí mạng của tuyệt đỉnh cao thủ kia, không thể nào là do Lăng Thiên gây ra được. Nhưng Dương Lôi tầm nhìn hạn hẹp, không tìm được hung thủ giết con mình mà đi đem lửa giận trút lên đầu Lăng Thiên. Mọi người không khỏi cùng chờ đợi xem Lăng Thiên phản ứng ra sao với chuyện này.
Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, nói :"Không sai, Dương Vĩ con ngươi là do ta giết, ngươi định làm gì?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên. Không ai ngờ Lăng Thiên bỗng dưng đem tội nhận trên người mình. Người này không ngờ cuồng ngạo đến mức thế, không thèm giải thích, ngược lại còn thẳng thắn nhận. Chỉ có Tiền Thủy Nhu sau khi cẩn thận đánh giá một lúc, nhẫn nại không nổi, hướng Dương Lôi trừng mắt.
Lăng Thiên sở dĩ thừa nhận bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Sự việc hôm nay, Dương gia đã sắp đi đến phút cuối rồi, không bằng mượn cơ hội để cho bọn hắn tan nát luôn.
Từ khi biết rằng hoàng thất Thừa Thiên cấu kết cùng Tiền Thủy Nhu, Lăng Thiên đã có tâm tư này. Hoàng gia mặc dù xem có vẻ như bình thường, nhưng dù sao cũng là vị trí chính thống ở Thừa Thiên, có sức kêu gọi mạnh mẽ. Còn Dương gia đã tích súc nhiều năm, thực lực tuyệt đối không yếu. Mà nay lại có thêm lực lượng thần bí của Tiền Thủy Nhu khin Lăng Thiên cảm giác rất áp lực. Nếu quả thực ba phe đó không để ý tất cả, liên thủ đối phó với Lăng gia thì quả thật là phiền toái lớn. Tin rằng Lăng gia cho dù lấy được chiến thắng cuối cùng, nhưng nhất định cũng phải trả giá cực lớn. Đây là điều mà Lăng Thiên không muốn thấy.
Mà trong ba nhà này thì Dương gia chính là nhà có thực lực mạnh nhất. Dù sao Dương Không Quần đã khổ tâm kinh doanh ở Thừa Thiên mấy chục năm, thâm căn cố đế. Thực lực của Tiền Thủy Nhu mặc dù mạnh mẽ nhưng tổng hợp lại vẫn chưa bằng Dương gia. Nếu có thể diệt trừ Dương gia thì coi như đã chặt đứt được một mắt xích quan trọng. Sau này Thừa Thiên sẽ hoàn toàn là thiên hạ của Lăng gia. Tiền Thủy Nhu cho dù có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng không có tin tức tình báo thì cũng không khác gì người mù, người điếc, sức uy hiếp cũng giảm nhiều!
Huống chi hiện tại vẫn còn có Nam Cung thế gia vẫn đang lăm le một bên muốn đối phó Dương gia, nếu không lợi dụng thế lực này thì quả là không hợp đạo trời. Để cho bọn hắn động binh đao với nhau, làm cho thực lực của Nam Cung thế gia cũng suy yếu bớt đi, như vậy mới thực sự là thượng sách.
Dương Lôửng sốt. Con ruột mình chết thảm ngay trước mặt, hắn vì tâm tình kích động trở nên điên cuồng. Nhưng khi tỉnh táo lại bèn hướng ngay mũi nhọn vào đối thủ lớn nhất lúc còn sống của con mình. Tràn ngập lửa giận bi phẫn mà hận không thể trút hết lên người đối phương, nào ngờ đối phương đột nhiên ngoài dự đoán của mọi người, ngang nhiên thừa nhận, không thèm giải thích một lời. Điều này ngược lại làm cho hắn cảm thấy có chút mờ mịt..
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên : "Dương tướng quân, chuyện của quý công tử không hề can hệ đến Lăng công tử. Chuyện này có nhầm lẫn, nên cẩn thận suy xét cho kỹ, không thì không báo thù đúng đối tượng mà còn chuốc thêm vạ đó" Không ngoài dự liệu của Lăng Thiên, người nói chính là Tiền Thủy Nhu.
Lại có một giọng nói thanh thúy đột nhiên cất lên : "Tiền công tử nói không phải rồi. Hảo hán dám làm dám chịu, Lăng công tử quang minh lỗi lạc, giết chính là giết, có gì mà không dám thừa nhận. Cha của người chết đã coi Lăng công tử là hung thủ, mà Lăng công tử cũng tự thừa nhận, có gì nhầm lẫn đâu?"
Lăng Thiên mỉm cười. Người vừa nói chính kaf một thiếu nữ mặc quần áo màu vàng, chính là Nam Cung Ngọc của Nam Cung thế gia. Vị cô nương này coi Dương gia là kẻ giết ca ca Nam Cung Nhạc của mình, hận Dương gia đến tận xương tủy, sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội ném đá xuống giếng này được. Càng huống chi, không cần biết sự thật thế nào, chỉ cần chính Lăng Thiên đã thừa nhận, vậy trong mắt Nam Cung thế gia chính là Lăng Thiên vừa phát ra một tín hiệu cho họ : "Cơ hội đối phó Dương gia đã đến!" Mà Nam Cung thế gia lần này quy mô kéo đến Thừa Thiên, còn chờ gì nữa? Nam Cung Ngọc sợ Nam Cung Thiên Hổ ăn nói kém, dễ đánh mất cơ hội nên nàng liền tranh thủ nói trước hắn, tỏ rõ lập trường của mình, giúp Lăng Thiên hò hét trợ uy!
Mục đích của nàng rất đơn giản, chính là chỉ cần làm cho Lăng Thiên cùng Dương gia hoàn toàn đối địch…Tốt nhất là Lăng Thiên giết nốt Dương Lôi, vậy hai nhà sẽ coi như hoàn toàn trở mặt. Sự việc này đối với kế hoạch báo thù của Nam Cung thế gia vô cùng có lợi!
"Mọi người đều biết, lúc sự việc xảy ra, Lăng công tử đang ở cách Dương công tử xa đến 40 trượng, mà làm cho Dương công tử mất mạng chính là trúng một chưởng của cao thủ. Vậy sao có thể là do Lăng công tử làm được? Lăng công tử nếu có thần thông cỡ này, không phải là thiên hạ đệ nhất nhân sao! Cô nương không nên mạnh mẽ phụ họa, điên đảo trắng đen. Cô nương nói vậy không phải muốn cho hai nhà Lăng – Dương mâu thuẫn sao? Nam Cung thế gia Nam Cung Ngọc tiểu thư?" Tiền Thủy Nhu lạnh lùng nói
"Chẳng lẽ Lăng công tử không biết sao? Rõ ràng chính mình không giết sao lại phải thừa nhận? Ngươi không phải Lăng công tử, sao lại biết Lăng công tử không có công lực như vậy? Người điên đảo trắng đen là các hạ mới đúng!" Nam Cung Ngọc không hề chịu kém miếng, lớn tiếng nói :"Thử hỏi các vị anh hùng hào kiệt, có ai tự đi nhận tội về mình như thế không?"
Quần hùng nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu. Nhìn hai người đấu võ mồm, tất cả đều mờ mịt không hiểu. Chuyện cũng chả liên quan đến hai nhà này, tự nhiên cả hai kích động nhảy ra tranh đấu ầm ĩ không thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tình hình hiện giờ đã trở nên quái lạ đến cực điểm. Một bên giải thích cho Lăng Thiên, nói Lăng Thiên giết người. Một bên thì lại nói không giết. Người biện hộ cho Lăng Thiên chính là Tiền Thủy Nhu, mà người ngoài sáng suốt để ý sẽ thấy đây hóa ra lại là phe đối địch với Lăng Thiên. Còn một bên Nam Cung Ngọc kiên quyết vu oan Lăng Thiên giết người thì chính là minh hữu của Lăng Thiên!
Sự tình này còn nhiều mờ ám. Mọi người đồng thời trong lòng nghĩ vậy.
"E hèm.." Đông Phương Kinh Lôi lên tiếng hắng giọng, nói :"Sự tình này là đúng hay sai, giờ khó mà biện minh ngay được…Giờ chuyện cần làm đầu tiên là để cho linh hồn Dương công tử được an nghỉ, lá rụng về cội, được về với đất" Nói xong không khỏi đỏ mặt, chính hắn cũng cảm giác được mình nói chuyện này có chút không hợp hoàn cảnh lắm.
Dương Vĩ sinh ra ở Thừa Thiên, chết cũng ở đây, sao lại nói là lá rụng về cội? Còn việc đem an táng nhập đất, đường đường là kẻ kế thừa của một đại gia tộc, sao có thể như cây cỏ mà đem an táng dễ dàng như vậy được?
Quyển 4

/795

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status