Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 138: Sinh tử một đường

/163


Hai người bọn ta liếc mắt nhìn nhau 1 cái, Vấn Hiên cúi đầu nói “Nếu Tuyết Băng thịnh tình như thế, hai người chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh! Nô nhi, nàng nói xem?” Hắn quay đầu lại hỏi.

Ta cười nói, “Vấn Hiên nghĩ thế nào, ta nghe theo! Vừa đúng lúc hai người chúng ta vào Tuyên thành không biết nên ở nơi nào đây. Nếu tướng quân nói như vậy, chúng ta đành đến phủ thượng làm phiền!”

Khoé môi hắn thoáng co rút, liền đi phía trước dẫn đường. Hai người bọn ta liền theo sau hắn đi ra ngoài. Chúng ta ở phía sau bọn họ, hai người thân hình cao ngất, trải qua năm tháng bôn ba, râu tóc cũng đã hỗn loạn rồi, có một vài chỗ tóc bạc. Đúng thật là năm tháng không buôn tha con người. Ta không khỏi cảm khái. Chỉ là không biết Tuyên phu nhân bây giờ đã thành ra bộ dạng gì rồi? Có còn xinh đẹp như năm đó không?

Mấy người bọn ta cỡi ngựa, bọn thị vệ phía sau cũng theo bên người. Một chuyến du du đãng đãng vào Tuyên thành

Khi ta nhìn thấy thành lâu, trong lòng không khỏi chua xót. Nơi nay, đó là nơi ta và Vấn Hiên lần đầu gặp mặt. Cũng là, nơi Tuyên Tuyết Tán lần đầu biểu lộ tình cảm với ta. Mặc dù lúc ấy không phải xuất phát từ chân tâm, nhưng là, bây giờ nghĩ lại, hết thảy tất cả cứ như từ nơi này mà bắt đầu. Tuyên thành?

Người gác cổng thành thấy đoàn người bọn ta chạy đến, liền cúi đầu, thối lui sang 1 bên. Rất nhanh, bọn ta liền vào Tuyên thành

Đi trong chốc lát, liền nhìn thấy từ xa 2 chữ to: Tuyên phủ. Trải qua nhiều năm như vậy, Tuyên phủ không có một dấu hiệu rách nát. Chắc hẳn là bởi vì được thường xuyên tu sửa. Khoé môi ta khẽ nhếch

Xoay người xuống ngựa, mấy người bọn ta đem ngựa giao cho phó từ [nô bộc] bên cạnh, liền theo hai người bọn hắn chậm rãi tiêu sái đi vào

Xa xa, nhìn thấy Tuyên phu nhân tiến lên nghênh đón. 10 năm không gặp, Tuyên phu nhân đúng là đã già nhiều như vậy

Nàng nhìn thấy Vấn Hiên, liền chào đón cười nói “Nguyên lai là Vấn Hiên tới. Lúc trước có nghe đồn con bị người khác cướp đi từ trong cung, sau này vẫn không có tin tức của con, hôm nay nhìn thấy ngươi, cảm thấy tinh thần của con có vẻ rất tốt!”

“Ha ha! Đúng vậy! Được rồi, đây là tân phu nhân của ta! Nô nhi! Đến đây, chào phu nhân” Vấn Hiên vô hại cười

Ta tiến lên phúc thân, cười nói “Tham kiến phu nhân!”

Khoé môi của nàng giật giật, một hồi lâu mới nói “Nguyên lai ngươi chính là ngươi trong lòng của Vấn Hiên sao? Ta nói xinh đẹp cỡ nào, nhưng nguyên lai, không hơn gì cái này!”

Ta buồn cười, “Chỉ là phu nhân cũng đã già! Mười năm trước, phu nhân thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, cũng không ngờ, 10 năm sau lại gặp phải tình cảnh này!” Nói xong, ta che miệng cười trộm

Sắc mặt của nàng thoáng cái thay đổi. Một hồi lâu mới nói “Ngươi, 10 năm trước đã gặp qua ta sao?”

Ta cười nói, “Mười năm trước, ta hai mươi tuổi, hôm nay phu nhân nhìn ta, phu nhân nói xem, ta bao nhiêu tuổi?” Phàm là phụ nữ, đều luôn lưu luyến sắc đẹp của chính mình

Quả nhiên, sắc mặt nàng thoáng cái phát sáng lên, tiến lên kéo lấy tay ta, nói “Ngươi, ngươi… đã 30 tuổi rồi sao?” Ta có thể cảm giác tay nàng bất giác run rẩy

Ta thu tay lại, cười nói “À! Tuổi tác vĩnh viễn là bí mật của phụ nữ. Ta bây giờ xem ra già như vậy sao? Nhưng thuốc ta dùng cũng rất tốt! Vô dụng sao?” Ta vừa nói vừa sờ mặt mình

Nàng kinh hỉ nói, “Nguyên lai có thể phục hồi thanh xuân sao? Là cái gì? Làm sao bây giờ?”

Đang khi nói chuyện, mấy người bọn ta đã tới bên trong đại sảnh, nàng từ cao khí hiên ngang lúc vừa rồi trở thành như bây giờ, đem ta tôn sùng như thần tượng. Quả nhiên là một phụ nữ ngu ngốc!

“Ta đương nhiên là có biện pháp. Chỉ là lúc trước phu nhân bảo trì rất khá, bây giờ vì sao đột nhiên già nua như vậy? Không bằng phu nhân đưa tay cho ta, ta xem mạch cho phu nhân, nếu có việc gì thì có thể cho dược!” Ta cười nói

Khoé môi nàng động đậy, do dự, như là không tin ta

Vấn Hiên cười nói “Phu nhân đưa tay cho nàng đi! Nếu trên đời này còn có 1 ngươi có thể giúp phu nhân phục hồi dung nhan thanh xuân, thì đó là nàng rồi!”

Tuyên phu nhân thoáng giật mình “Cái gì mà đau 1 chút?”

Khoé môi Tuyên Tuyên Hạo động đậy, một hồi lâu cười lạnh nói “Cũng không biết có hiệu quả hay không đây! Mẫu thân không nên xúc động như vậy, trước xem 1 chút xem cô mẫu có hữu hiệu hay không đi [nói thật là ta chẳng hiểu câu này nói cái gì ==]! Ta thấy như vậy rất nguy hiểm!”

Tuyên phu nhân nói, “Chuyện gì xảy ra!”

Ta lắc đầu thở dài, một hồi lâu mới nói, “Không cho ta xem mạch, quên đi! Hành châm cho thái hậu, nhưng trên ngân châm đó đã được hạ dược. Muốn tóc dài thì phải chịu khổ 1 chút, đây cũng là tâm tư của người đã hạ độc nàng ngày đó. Ngươi có thể nói ta không xinh đẹp, cũng có thể nói ta già, nhưng là, ngươi không thể nói y thuật ta không cao!”

Tuyên phu nhân địa biến sắc, “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi….ngươi…ngươi …. Là..”

Ta hướng nàng gật đầu, “Không sai, ta là Diệp Dược Nô!”

Nàng đứng lên khỏi ghế, lớn tiếng nói “Ngươi như thế nào có thể là nàng! Diệp thần y! Xin tha thứ ta không biết tiểu nhi [con nhỏ] tín khẩu nói bậy! Tuyết Hạo! Còn không mau qua nhận tội!”

Tuyên Tuyết Hạo không cam lòng hừ lạnh 1 tiếng “Mẫu thân, ta không tin nàng!”

“Ngươi còn nói! Mau tới!” Nàng quát.

Ta dù bận vẫn ung dung, ngồi im đó, Tuyên Tuyết Hạo đứng dậy đi tới trước mặt ta, chắp tay hành lệ “Xin Diệp tiểu thư đừng để ý! Xin nể mặt Vấn Hiên, tha thứ ta vô lễ!”

Khoé môi ta động đậy, một hồi lâu mới nói “Không, có thể là bộ dáng này của ta làm cho người ta không thể tin tưởng! Phu nhân đi tay cho ta!”

Nàng hoan hỉ đưa tay ta, ta tinh tế xem mạch, một hồi lâu mới nói “Phu nhân có mất ngủ không? Có phải trong lòng có sự tình ứ đọng suốt hơn 10 năm? Đây, xem như là tâm bệnh! Chứng bệnh này có thể nói là tư tử chi chứng [bệnh nhớ con]!” Ta hữu ý vô ý nhìn chằm chằm thần sắc của nàng

Nàng thoáng giật mình , một hồi lâu mới nói, “Diệp tiểu thư, thật là thần y! Không sai! Gần đây đích thật là có mất ngủ. Hơn nữa, con ta – Tuyết Tán đã lâu quá không trở về thăm ta! Hơn nữa, thư cũng chưa từng có lấy 1 phong. Trong lòng lo lắng! Nhớ nhung đến muốn phát điên!”

Khoé môi ta động đậy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng 1 hồi lâu “Quả thật là như thế, đương nhưng là tốt! Hơn là, tâm bệnh của phu nhân do đã bị lâu. Hơn nữa, 10 năm trước, hình như có nhẹ hơn, sau đó lại nặng hơn, sau đó, là gần đây, bệnh đã quá nặng rồi! Đây là tâm bệnh, phải dùng tâm dược!”

Nàng kinh hỉ nói, “Thần y cư nhiên biết! Đúng vậy! Phu quân ta, vài chục năm trước đột nhiên biến mất! Chỉ khi 10 năm trước khi nhận được ngọc thạch từ trên người chàng, mới biết, nguyên lai chàng đã sớm qua đời. Sau đó là nữ nhi của ta, chết thì đã chết, nhưng lại không biết táng thân nơi nào! Mỗi lần nhớ là gần phát điên. Bây giờ lại đến phiên con mình! Ta cả đồi nay, không biết đã đắc tội với ai! Cư nhiên từng người một liên tiếp rời đi!” Nói đến chỗ này, nàng liền bắt đầu rơi lệ

“Thôi! Tuyên phu nhân, lại nói tiếp, ái của của phu nhân chết, ta cũng có trách nhiệm. Ta tin phu nhân cũng từng nghe nói, tiểu thư vốn là chết trong Phượng Hoàng cốc!” Ta cười nói, bản thân ta muốn nhìn xem tuổi thanh xuân của nàng quan trọng hay là mối hận nhi nữ quan trọng

“Việc này sao có thể trách Diệp tiểu thư đây! Diệp tiểu thư cũng không phải là tùy ý giết người. Trước đây Vấn Thiên có nói qua, bởi vì Tuyết Dung đã hết cách cứu chữa! Lại muốn cho nàng ra đi dễ dàng 1 chút, liền có chuyện như vậy phát sinh. Cho nên, đối với việc này, ta còn rất cảm kích Diệp tiểu thư! Tại sao lại nói đến chuyện oán hận!’ Nàng thành khẩn nói

Khoé môi ta thoáng co rút, rất muốn nhảy dựng lên, thái độ này của nàng là chuyện gì xảy ra? Đường Vấn Thiên cư nhiên nói với người khác như vậy sao? Vậy thì tại sao 2 huynh đệ Tuyên Tuyết Băng lại nghĩ như vậy? Hẳn là người này không muốn làm lão nhân gia này quá mức thương tâm nên bịa ra chuyện nói dối này

Ta nghĩ, bọn họ bởi vì sợ Tuyên phu nhân luẩn quẩn trong lòng, nên giấu giếm cái chết của Tuyên Tuyết Tán, ta nghĩ, Tuyên phu nhân này trong lòng Đường Vấn Thiên lại quan trong như vậy

Yêu ai yêu cả đường đi, nói cách khác, trong lòng hắn, Tuyên Tuyết Dung vốn quan trọng như vậy. Nghĩ đến đây, liền đối với Tuyên phu nhân thêm vài phần kính trọng. Vốn là muốn chỉnh nàng 1 chút, dù sao nàng cũng chỉ là 1 phu nhân không bước ra đại môn thôi [ý là ít ra khỏi nhà], bây giờ xem ra, vốn không được rồi

“Vậy thì xin mời Diệp tiểu thư khai dược cho gia mẫu!” Tuyên Tuyết Băng chắp tay nói

Ta động đậy khoé môi, tay trái giơ ra 3 ngón tay

Khoé môi Tuyên phu nhân lược lược co quắp, nhỏ giọng nói “Tiểu thư muốn 3 điều kiện? Tiểu thư có yêu cầu gì, xin cứ trực tiếp đề cập!”

“Vừa mới xem bệnh cho cô mẫu, rõ ràng là không có yêu cầu này!” Tuyên Tuyết Băng không nhịn được nói

Ta che miệng cười khẽ, “Nàng là bà bà tương lai của ta, thế nào ta cũng phải giữ thể diện cho Vấn Hiên chứ, không phải sao?”

Nói cách khác, Tuyên phu nhân, vốn là không được!

Trong khoảng thời gian ngắn, 3 người bọn hắn ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một hồi lâu mới nói “Vậy tiểu thư muốn gì?”

Ta nhếch môi “Vấn Hiên này chỉ thích mỗi hoa mai, Mai Lâm ngoài Tuyên thành lại phù hợp với người trong lòng ta, không bằng, đem Mai lâm này tặng cho ta, được không?”

Mấy người bọn hắn khoé môi co rút, Tuyên phu nhân ngoài mặt lại càng co quắp đến khó coi, một hồi lâu mới nói “Nếu tiểu thư thích, vậy thì tặng cho tiểu thư là được!”

Ta nhếch môi cười nói “Về phần mộ của lệnh công tử, phu nhân có thể chuyển ra. Ta cũng không hi vọng là có 1 phần mộ nào bên trong Mai lâm”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy ngượi bọn họ đột biến, đám người đứng phắt lên khỏi ghế. Tuyên phu nhân lại càng không đứng vững, yết hầu run rẩy hồi lâu mới nói “Ngươi nói….ngươi nói cái gì lệnh công tử!”

Tuyên Tuyết Băng lạnh lùng nói “mẫu thân, người đừng nghe nàng ta!”

Nhưng ta lại lãnh đạm nói “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cần gì tiếp tục giấu giếm lão nhân gia đây?”

Cả người nàng phát run, rốt cục ôm mặt “Tuyết…..Tuyết Tán!” Dứt lời, liền oa 1 tiếng ngã xuống đất không dậy nổi “Từ lâu tới nay, ta chỉ biết….ta chỉ biết…!”

Ta lạnh lùng nhìn nàng, không nói. Tuyên Tuyết Băng ôm lấy Tuyên phu nhân, vội la lên “Mẫu thân! người không sao chứ! Mẫu thân!” Hắn phẫn nộ quay đầu, quát lên với ta “Nhìn xem ngươi đã gây ra hoạ gì! Còn không mau lại đây xem mạch cho mẫu thân!”

Ta chỉ chỉ cái mũi của mình, hắn gật đầu với ta

Ta cười nói, “Nói ta cái gì! Việc nhỏ này cần gì ta phải bỏ công, ngươi cho rằng ta là ai?”

Hắn tức giận đến mức sắc mặt xanh mét. Đột nhiên hét lớn 1 tiếng, nâng kiếm muốn chém ta

Ta cười lạnh, phất ống tay áo, hai tròng mắt của Tuyên Tuyết Băng trong nháy mắt không mở ra được “Ngươi hạ dược gì ta? Con đàn bà này! Tâm địa thật ác độc!”

Ta lãnh đạm nói “Nếu không hạ dược ngươi, ta bây giờ có yên mạng không? Tự vệ mà thôi, không cần lưu tâm! Vấn Hiên! Nếu nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta đi!”

Vấn Hiên đáp lới, liền cùng ta rời đi! Nhưng bị Tuyên Tuyết Hạo nâng kiếm ngăn lại ở đại sảnh

“Thế nào? Tuyết Hạo, ngươi cũng muốn tới?” Vấn Hiên cười lạnh nói

“Không phải ta tới, mà là, hai người các ngươi không thể đi!” Hắn lạnh lùng cười nói

“Vì sao không thể đi!” Hắn lãnh đạm nói.

“Diệp tiểu thư đem bí mật chúng ta đã cất giữ nhiều năm nói ra, tâm địa thật ác độc! Đem nơi này làm cho rối lên, rồi muốn rời đi, trên đời này làm gì có chuyện như vậy!” Hắn cười lạnh nói.

“Vậy ngươi muốn thế nào? Một kiếm giết chết ta? Ngươi đã thấy bộ dáng của đệ đệ ngươi chưa? Nếu quân địch biết mắt của hai vị tướng chủ lực Tuyên thành đều không thể nhìn thấy, các ngươi nói xem, có phải sẽ có chuyện vui hay không?” Ta vuốt vuốt cằm, lạnh lùng cười

Gân xanh trên trán hắn giật giật, kiếm đã xuất ra

Vấn Hiên thoáng cái che ở phía trước người ta, hắn vội vàng thu kiếm, lạnh lùng nói “Vấn Hiên, ngươi làm gì?”

Vấn Hiên cười nói “Nàng ấy là thê tử của ta! Cũng chính là đương kim Thái hậu, thế lực của ngươi trong Tuyên thành có lớn cũng không thể gây bất lợi cho nàng!”

Khoé môi hắn co rút “Thái hậu! Vấn Hiên! Ngươi cũng biết, nàng trước đó đã là hoàng hậu của đại ca ngươi! Các ngươi như thế, hậu thế sẽ không buông tha! Để tránh cho ngươi mê muội không tỉnh, phá huỷ danh dự hoàng thất, để cho ta đem cái nữ tử ghê tởm này giải quyết đi! Ngươi hận, cũng chỉ có thể hận ta!”

Hắn dứt lời, kiếm, đã hướng đến ngực ta mà đâm tới! Ta nhanh chóng tránh ra, khoé môi chậm rãi nở 1 nụ cười “Vấn Hiên! Nguyên lai hai người bọn hắn đi theo chúng ta là muốn giết ngươi diệt khẩu. Sau khi giết chúng ta, lại đi giết hoàng tử, sau đó là hoàng đế! Sau đó Tuyên gia lên làm hoàng đế!”

Ta vừa nói vừa trốn, hắn đuổi theo ta, vừa đuổi vừa chém

Vấn Hiên ở 1 bên sốt ruột, nhưng lại không giúp được gì! Hay là, ông trời muốn tuyệt đường sống của ta?

Thật không cam lòng! Hàn quang hiện lên, kiếm, đã thẳng tắp hướng ngực ta mà đâm tới, ta đã cho rằng cuối cùng cũng chết, nhưng không ngờ, có ngươi lại 1 bả bắt được kiếm!

Ta mở mắt ra, là Vấn Hiên! Vấn Hiên dùng bàn tay đánh đàn của hắn, ngăn cho ta 1 nhát kiếm trí mạng

Tuyên Tuyết Hạo rõ ràng cũng giật mình, nhìn bộ dáng của Vấn Hiên, đi lên từng bước “Vấn Hiên! Ngươi thế nào rồi?”

Vấn Hiên mồ hôi lạnh ứa ra, oán hận nhìn vào mắt hắn”Trong mắt ngươi còn có Thái thượng hoàng ta sao? Ta nói, không nên động thủ! Không nên giết nàng! Ngươi có nghe ta không? Tuyết Hạo!”

Ta thở hỗn hển, lúc này mới tiến lại xem tay của Vấn Hiên, chỉ thấy trong tay hắn lưu lại 1 vệt máu thật dài, đem bàn tay hắn cắt 1 vết sâu

Lòng ta không khỏi run lên, đem tay hắn nắm ở trong tay, nhẹ giọng nói “Vấn Hiên! Chàng… hà tất…!”

Hắn tái nhợt nghiêm mặt, nhỏ giọng nói “Cho dù bản thân có chết, ta cũng vô oán vô hối! Nếu lần này ngươi bị thương là nàng, ta nên làm gì bây giờ?”

Trong tâm ta đau đớn, băng bó lại bàn tay cho hắn “Sau này, đừng làm thế này nữa! Diệp Dược Nô ta không dễ chết như vậy! Hôm nay nếu như ta chết trong Tuyên phủ, ta sợ Tuyên thành này cũng sẽ bị các muội muội của ta tận diệt! Chàng đã quên các muội muội của ta rồi sao?”

Khoé môi hắn nổi lên 1 nụ cười “Cho dù báo thù cho nàng, thì nàng cũng đã chết! Ta không muốn một Diệp Dược Nô đã chết! Ta muốn một Diệp Dược Nô còn sống! Bớt tranh đấu với người khác 1 chút, khó như vậy sao? Không nên như vậy, có được hay không?”

Ta nghẹn lời, một hồi lâu mới nói “Chúng ta đi!” Dứt lời, liền muốn dìu hắn rời đi.

Nhưng Tuyên Tuyết Hạo lại ra tya ngăn cản bọn ta “Người nào cũng không thể đi! Nữ tử này không diệt trừ, thuỷ chung vốn là tai hoạ trên đời!”

Vấn Hiên cắn răng nói “Tuyết Hạo! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”

“Cho dù không giết, cũng không thể cho các ngươi rời đi! Người đâu! Đem hai người họ bắt lại!” Hắn lạnh giọng hạ lệnh.

Bên ngoài thoáng cái vọt vào rất nhiều người, đem 2 ngươi bọn ta bao vây ở giữa! Ta lạnh lùng cười. Ta nói ta dự cảm cái gì bất hảo, cư nhiên là như thế

Phải mất một lát, bọn họ mới bắt trói được hai người bọn ta. Hai người bọn ta bị áp giải đến phế viên. Tuyên Tuyết Hạo mổ cửa phòng ra. Đem bình hoa xoay tròn nửa vòng, trên tường chậm rãi xuất hiện một đại động. Trong lòng ta rung mình. Ta nói vì sao ngày đó ở chỗ này thấy Đường Vũ Hiên trốn ra, cũng không ngờ, nguyên lai, nơi này có cửa địa lao. Mà Tuyên Tuyết Tán, ngày đó, là ở chỗ này

Lòng ta chợt hiểu. Mới nghĩ như vậy, hai người ta liền bị hai ngươi bọn họ thúc đi

Nơi này đầy đủ mọi hình cụ, ta thấy mi mắt giật giật

“Xin lỗi, Nô nhi, không có cách nào bảo vệ nàng, là ta vô dụng rồi!” Vấn Hiên cười khổ

Ta cười nói, “Cho dù có chết, hai ngươi chúng ta cũng chết cùng 1 chỗ, không phải đồng chi sinh mệnh [sinh ra giống nhau], nhưng lại có thể chết tại 1 chỗ, đây chính là hạnh phúc!”

Tuyên Tuyết Hạo hừ lạnh 1 tiếng “Chết cùng 1 chỗ? Nghĩ hay quá nhỉ! Đem hai người họ tách ra hai nơi!”

Ta cắn răng. Bọn hắn đem chúng ta một người nhốt bên trong nữ lao, một người nhốt bên trong nam lao. Hai lao cách nhau 1 vách tường, mặc dù có thể nói chuyện với nhau, nhưng lại không thấy được mặt

“Tuyên Tuyết Hạo, ngươi tốt nhất là nên lập tức giết ta! Thả Vấn Hiên ra! Nếu không, chờ sau khi ta ra ngoài, sẽ liền tiêu diệt Tuyên thành của ngươi, ngươi có tin không?” Ta cắn răng nói.

Hắn lạnh lùng cười “Hai người các ngươi, một người cũng đừng mong đi ra ngoài. Ta sẽ sai người mang 3 bữa cơm lại. Là ta muốn cho các ngươi biết, rõ ràng là gần nhau như vậy, nhưng lại vĩnh viễn không thể gặp mặt! Diệp Dược Nô! Việc này, ngươi không thể trách ta! Ta chỉ là phụng mệnh làm việc! Tình thế thúc bách! Vấn Hiên! Yên tâm đi! Ta sẽ không giết các ngươi! Chỉ cần các ngươi không trốn đi, ta tất nhiên sẽ đối đãi tử tế với các ngươi!”

Vấn Hiên đau khổ cười “Đối xử tử tế! Tuyết Hạo, ngươi đang nói giỡn sao? Ta nghĩ không ra, người nào được đối đãi tử tế mà phải ở trong địa lao? Hay là, muốn dồn ta vào chỗ chết?”

Ta cau mày. Nếu ta đoán không sai, việc này tất hẳn có liên quan đến Đường Vấn Thiên! Hắn đã sớm tính tế rất tốt, nếu ta không chết, chắc chắc sẽ đến Tuyên phủ. Cho nên, mới thiết lập một màn như thế!

Hắn muốn mạng của 2 người bọn ta! Ta vô lực dựa vào cửa lao

“Xin lỗi! Vấn Hiên! Bọn ta cáo từ!” Dứt lời, hắn liền theo người bên ngoài rời đi

“Vấn Hiên! Vấn Hiên! Chàng có ở đó không? Xin lỗi, nếu không phải ta cậy mạnh, hai người chúng ta sẽ không phải vào cái lao ngục này!” Ta nhỏ giọng nói

Hắn cười khổ, “Nô nhi, xem ra, hai chúng ta kiếp này vô duyên. Bất quá, có thể chết cùng 1 chỗ, cũng tốt! Làm bạn tương lân, trên đời này, cũng không mấy ai như vậy!”

Ta vươn tay về phía hắn “Vấn Hiên! Đưa tay lại đây!”

Hắn nghe lời, đưa tay lại đây, hai người bọn ta nắm tay nhau “Chàng xem! Hai chúng ta ở cùng 1 chỗ, không phải sao? Không có chuyện gì! Vấn Hiên! Chúng ta sẽ đào tẩu! Lúc trước ta bận tâm đến Mai lâm là vì nghĩ chàng thích hoa mai, nên không động thủ với Tuyên thành, nhưng là, bây giơ ngươi Tuyên thành đã ra tay với chúng ta như thế! Chắc hẳn bọn họ đang theo 3 bữa cơm kia mà cầu khẩu cho ta có thể chết đi ngay lập tức. Nếu như không chết, Tuyên thành từ nay về sau còn xảy ra nhiều chuyện! À! Không phải, phải là hoá thành Tu La trận! Chàng nói, đúng không?”

Hắn không nói, một hồi lâu mới nói, “Nô nhi, xin lỗi!”

Ta cau mày. Tại sao hắn không nói “đúng”? Ta ôm đầu! Cảm thấy có gì không ổn. Nghĩ đến hành động của hắn trước sau, trong lòng không khỏi rùng mình

“Nô nhi! Xin lỗi! Ta không thể dể cho nàng đem mộ Tuyết Dung đào ra!” Hắn cười khổ

Trong lòng ta cả kinh, bàn tay khỏi khỏi cứng ngắc “Cho nên, chàng liền cố ý dẫn ta rời khỏi Hoàng gia am đường. Đây cũng là nguyên nhân mà trong lúc ta hạ châm cho thái hậu, chàng và Tuyên Tuyết Băng đi ra ngoài 1 hồi. Đúng là như thế! Chàng tình nguyện để chúng ta bị nhốt ở một chỗ, vĩnh viễn không gặp mặt, cũng không để ta đi đào mộ Tuyên Tuyết Dung sao? Tại sao? Vấn Hiên! Tại sao chàng làm như vậy?”

Hắn đau khổ cười “Người chết thì dã chết, đào lên sẽ mất nhiều công sức, Nô nhi, chớ có trách ta! Hơn nữa, ta đã nói với nàng chưa, mẫu thân ta cũng là người Tuyên thành!”

Y Y sao? Ta cười khổ “Người Tuyên thành. Đã làm cho chàng cái gì!”

“Gia quyến mẫu thân ta họ Tuyên. Còn có 1 việc chưa nói cho nàng. Đại ca yêu thương Tuyết Dung, không sai! Tất cả bọn ta đều yêu thương nàng! Nô nhi, cho nên, Nô nhi muốn làm như vậy, ta tình nguyện cùng nàng trường tù!” Hắn cười khổ.

“Đây cũng là nguyên nhân chàng muốn theo ta tách ra ở hai nhà tù, phải không? Vấn Hiên! Chàng muốn giam ta vào ngục, vì sao chính mình lại đi theo?” Ta tức giận nói

“Nơi này rất tối, một mình nàng, sẽ sợ hãi!” Hắn cười khổ nói.

“Làm cho ta sợ hãi, không phải là bóng tối, mà là ngươi! Là các ngươi! Đường Vấn Hiên! Ngươi như thế nào có thể làm như thế?” Ta nói giọng khan khan. Cảm giác trái tim mình đã đau đến chết lặng rồi. Đây cũng là tại sao mà Tuyên Tuyết Băng phụng mệnh làm việc! Nghĩ lại, lúc bắt đầu đã muốn để cho người bọn ta chung sống hoà bình trong đại lao

“Tại sao lại nói với ta! Ngươi rõ ràng có thể không cần phải nói!” Khoé môi ta tái nhợt

“Ta muốn theo cùng nàng! Nhưng là, ta không hề muốn tính kế nàng, không muốn lừa nàng! Xin lỗi! Nô nhi! Hai chúng ta ở đây như vậy cũng không phải là tốt lắm sao?” Hắn cười khổ nói.

“Tốt lắm! Vấn Hiên! Ngươi nói xem! Có phải là tốt lắm hay không? Tại sao ngay cả ngươi cũng thương tổn ta như vậy!” Khoé miệng ta nổi lên 1 nụ cười khổ “Vẫn tới nay, ta tưởng rằng, người yêu Tuyên Tuyết Dung nhất vốn là Đường Vấn Thiên, nhưng nguyên lai không phải! Còn có ngươi! Vấn Hiên, ngươi nói xem, ta nói có đúng hay không? Diệp Dược Nô ta xinh đẹp, coi trời bằng vung, nhưng nguyên lai cũng không đấu lại 1 nữ tử đã chết! Nguyên lai, lòng người có ác cũng phơi bày ra ánh sáng. Diệp Dược Nô ta đã là cực ác. Sau khi đến, Tuyên Tuyết Dung có thể thượng cửu thiên [lên 9 tầng mây], Diệp Dược Nô ta sau khi chết, thì chỉ có thể xuống 18 tầng địa ngục. Ta cả đời này đã làm quá nhiều chuyện xấu, trời cao phạt ta, làm cho trái tim của những nam tử ta yêu đều hướng đến người phụ nữ mà ta hận nhất! Thôi!” Ta nói đến chỗ này, liền cắn môi, cắn đến chảy máu

Hắn vỗ tường nói, “Nô nhi! Ngươi không nên như vậy! Chuyện không phải như nàng nghĩ ! Ta không thương Tuyết Dung. Người ta yêu vẫn chỉ có nàng! Chỉ là Tuyết Dung, ta có lý do để không thể không bảo vệ nàng ấy!”

“Là vì 4 người, làm khó người sống?” Ta cười lạnh nói, chậm rãi bò ra xa bức tường. Bọn họ quả nhiên biết rõ tính tình của ta. Nếu lúc này ta có thể bắt được hắn, đương nhiên sẽ không buông tha cho hắn. Nhưng là, bọn họ lại dùng 1 vách tường, đem 2 người bọn ta tách ra

“Cho dù muốn ta chết, ta cũng muốn bảo vệ nàng ấy! Nàng ấy đã chết! Nô nhi, hãy bỏ qua cho nàng ấy đi!” Vấn Hiên nhỏ giọng nghẹn ngào nói

“Ta bây giờ còn có năng lực đi hại ả sao? Tự bảo vệ mình cũng thành vấn đề rồi! Thái thượng hoàng, ta hại ả như thế nào được!” Lệ trong mắt ta, không chảy ra. Nguyên lai, đây là cảm giác khóc không ra nước mắt

“Nàng không sao chứ? Nô nhi! Nàng nói một tiếng đi! Nàng đứng như vậy! Nàng mắng ta, nàng nguyền rủa ta, nàng làm thế nào cũng được, đừng như vậy!” Hắn dồn dập nói

“Có tác dụng sao?” Dứt lời, ta nhìn ra cửa đại lao, không lên tiếng, mặc cho hắn nói khan cả họng, cũng không đáp trả hắn 1 tiếng

Môi ngày có người đưa tới rất nhiều đồ ăn, đây là đối đãi tử tế? Ta lạnh lùng cười! Hai người nay, ta chưa uống giọt nước nào

Hắn cũng không ăn không uống

Người cho ăn, theo lệ, lấy thức ăn cũ ra, đổi lấy thức ăn mới

Hắn nói giọng khàn khàn, “Nô nhi! Nàng hà tất phải như vậy!”

Ta nói, “Dù sao, sớm muộn gì cũng chết ở chỗ này, ăn cùng không ăn, chết sớm cùng chết muốn, có liên quan gì?”

Hắn tức cười nói, “Nếu như, nàng buông tha Tuyết Dung, đừng trả thù Tuyên thành nữa, ta liền để cho bọn họ thả hai chúng ta ra, được không?”

Khoé môi ta động đậy, môi đã nứt ra rồi “Thôi đi! Chết thì chết, còn nhiều nếu như như vậy! Một người đã chết mà cũng đấu không lai, cả đời Diệp Dược Nô ta, xem như sống uổng phí!”

Hắn nhỏ giọng nói “Xin lỗi, Nô nhi! Nàng muốn chết, ta liền chết cùng nàng!”

“Không cần!” Ta lãnh đạm nói.

Hắn trầm mặc một hồi lâu, “Nàng thật sự hận ta như vậy!”

“Ta không có! So với ca ca ngươi, ngươi đã tốt hơn rất nhiều rồi. Mặc dù cũng là bảo vệ Tuyên Tuyết Dung, cũng là làm cho ngươi ta thương tâm. Chỉ là, nếu ta chết ở chỗ này, ngươi cho rằng thần không biết, quỷ không hay sao? Chỉ cần ta vừa chết thì sẽ có người tìm ra chỗ của ta!”

“Có ý tứ gì!” Hắn cả kinh nói.

“Trong các muội muội của ta, có một người có năng lực ấy! Trước đây ngươi không biết! Thật ra, ta cũng vừa mới biết được thôi, ngươi như thế nào có thể biết. Ta tin rằng nàng có thể tìm ra ta. Hơn nữa còn giúp ta tận diệt Tuyên gia. Như thế, ta chết cũng không tiếc!” Nói xong, ta liền róc rách cười, nhưng lại bởi vì yết hầu quá khô, chỉ có thể ho

Hắn thoáng giật mình . Một hồi lâu mới nói, “Ta biết Diệp gia nàng đầm rồng hang hổ, cũng không ngờ, cư nhiên còn tồn tại 1 nhân vật như vậy!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Vấn Hiên! Kỳ thật, có thể cùng chết với ngươi, ta cũng không tiếc nuối” Khoé môi ta chậm rãi nở 1 nụ cười. Trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.


/163

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status