Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 139: Vợ chồng quyết đấu

/163


Cảm giác có người dùng khăn ướt ôn nhuận chấm lên môi ta. Tìm thức trở lại, chưa kịp tỉnh, trong môi lại bị người khác hung hăng rót vào 1 ngụm nước. Làm ẩm yết hầu khô khốc của ta. Nguyên lai, ta đúng là khát nước như vậy. Tiềm thức muốn uống nhiều nước 1 chút. Chiếc thìa đổ vào rất nhiều nước, kiếp tiếp là rất nhiều cháo. Rất thô lỗ, rất chán ghét!

Ta cau mày. Quay đầu sang 1 bên “Là ai?”

“Ngươi thật sự muốn chết ở chỗ này? Diệp Dược Nô! Hay cho Diệp Dược Nô! Ngươi bị người khác phản bội còn ít sao? Tại sao lại lãng phí chính mình như vậy! Ngươi chết rồi, cừu oán của ngươi, ai báo thù? Ngươi còn chưa tìm được chân tướng mọi chuyện! Ngươi lại còn rất nhiều việc chưa làm! Ngươi chết cái gì! Ngươi chết chính là chịu thua! Ngươi muốn bị đánh bại bởi Tuyên Tuyết Dung sao?” Một nữ tử trẻ ẩn thân trong bóng tốt, trên đầu che khăn trùm làm cho người khác nhìn không rõ mặt nàng

“Ngươi là ai! Sao ngươi biết tên của ta? Ngươi như thế nào biết ta?” ta lạnh lùng nói

“”Ngươi chỉ là một phụ nữ độc ác. Ngươi trông cậy vào người khác sẽ đối đãi với ngươi như thế nào. Trên đời này ân giấu một quy tác: Ngươi tốt nên hảo báo, ngươi xấu, nhất là phụ nữ độc ác, bị 100 người phản bội cũng là lẽ đương nhiên! Ngươi là người xấu, hẳn phải có báo ứng mà thôi! Lúc ngươi quyết định làm 1 người xấu, ngươi nên nghĩ đến ngày hôm nay rồi, không phải sao?” Nàng lạnh lùng cười

Ta lạnh lùng cười “Phải không? Như vậy, tại sao ngươi lại cứu 1 phụ nữ độc ác bị thế nhân oán nhận như ta? Ngươi muốn giáo hoá ta, làm ta buông đồ đao, trở thành phật tử sao? Vị thần của ngươi thật sự rộng lượng như vậy sao? Một người đã từng làm ngàn chuyện xấu, chỉ cần nguyện ý sửa đối, thì có thể được tha thứ sao?”

Trong bóng tối, ta cảm giác được nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thân hình của nàng rất đẹp, tuy đã che mặt, nhưng lại cảm giác được nàng vô cùng mị lực. Sắc đẹp của nàng tan ra trong giữa bóng đêm, vô cùng hoà hợp, cứ như thể nàng cho tới bây giờ đều thuộc về bóng tối. Ta có thể cảm thấy nét tương đồng giữa ta và nàng chính là khí chết. Một ngươi như vậy, sao có thể là sứ giả thánh thần!

“Ta không muốn ngươi quy phật! ta chỉ muốn ngươi sống! Lúc một người lập chí muốn làm ngươi xấu liền hẳn có thể có dũng khí để nhận hết thù oán của thế nhân, nhận hết sự phản bội, hành hạ của người khác. Thế nhân, nhiều nhất cũng chỉ là thiện với ác thôi. Chỉ là có ngươi ác cũng bị thế nhân thù oán, bị tất cả những người tự nhân là lương thiện bỏ rơi! Thế nào là thiện? Thế nào là ác? Làm sao có thể phân biệt rõ ràng đây?” Trong thanh âm của nàng mang theo chút bi thương, cư nhiên hình như là cảm giác đồng cảnh ngộ

“Nơi này là địa lao Tuyên phủ! Ngươi vào bằng cách nào? Vấn Hiên đâu?” Ta lộ vẻ hấp tấp, hỏi

“Hắn? Ta làm cho hắn ngủ trong chốc lát! Không nguy hiểm đến tính mạng! Ta đến chỉ là cho ngươi 1 hi vọng, ngươi nói cho ta biết, ngươi có muốn báo thù hay không?” Nàng kiên định nói

Ta hừ lạnh, “Đương nhiên là muốn! Không nên đem chính mình nói giống như thần tiên, ngươi có thể làm cái gì?”

Nàng đứng lên, bình tĩnh cười “Ta chỉ là muốn cho ngươi 1 cơ hội mà thôi! Cho ngươi cơ hội báo thù! Ngươi có yêu cầu gì, có thể nói ra!”

Trên đời này, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận. Ta hoài nghi liếc mắt nhìn nàng chăm chú “Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ta không biết ngươi! Tin tưởng ngươi, không bằng tin chính mình!”

Nàng bật cười ha ha “Ngươi vẫn cố chấp như vậy! Tính cố chấp của ngươi sẽ làm ngươi đánh mất rất nhiều! Ta chỉ là muốn cho ngươi 1 cơ hội mà thôi! Hơn nữa, hai người chúng ta, không thể nói là không quen biết! Ngươi, sớm đã gặp qua ta rồi! hơn nữa, hai ngươi chúng ta cũng là làm qua 1 giao dịch! Bây giờ nhớ không ra, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ nhớ không ra!”

Đã là một giao dịch? Chuyện khi nào? Tại sao 1 chút ấn tượng ta cũng không có? “Thả ta ra”. Cái này tốt, chỉ cần có thể đi ra ngoài, ta liền cái gì cũng không quan tâm nữa”

Nàng lạnh lùng cười “Đi ra ngoài, có thể! Nhưng là, ngươi không thể nói cho người khác ngươi đã ta! Còn nữa! Ngươi có muốn đem người bên trong nam lao ra ngoài không?”

Ta cau mày.”Ta không ở chỗ này, hắn đương nhiên sẽ được thả đi! Cần gì ta phải mang ra!”

Nàng trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Ta chỉ không muốn ngươi hối hận mà thôi!”

Ta cười to nói, “Hối hận cái gì! Mặc kệ chuyện gì, đã làm thì sẽ không hối hận! Hắn phản bội ta, còn muốn ta rộng lượng tha thứ cho hắn sao? Ta là phụ nữ độc ác! Phụ nữ độc ác không nên hữu tình. Có tình, thì chỉ biết thương tổn chính mình. Trên đời này, chỉ có nữ tử lương thiện mới có thể đạt tới hạnh phúc cuối cùng. Mà ta, không phải!”

Nàng gật đầu, liền rầm rầm ở cửa lao ra, lục lọi trên mặt đất bên cạnh cửa lao một hồi lâu mới tìm được 1 cơ quan

Người này, không phải cũng giống Kim long sao? Ta tưởng rằng nàng chỉ cần vung tay lên liền có thể mang ta ra ngoài Tuyên phủ, nhưng lại nguyên lai không phải! Nàng cư nhiên trộm chìa khoá đại lao, mở cửa lao. Nguyên lai, nàng cũng là 1 con người sao?

Trong lòng đang tự nghi hoặc, cửa lao bên ngoài liền cách cách mở. Ta chắp tay, nói với nàng “Như thế, đa tạ ân cứu mạng! Sau này có cơ hội, sẽ ổn thoả báo đáp cô nương!”

Nàng phất phất tay, “Không cần cám ơn ta! Giúp ngươi, vốn là chuyện hiển nhiên. Bất quá ngươi phải đáp ứng chính mình, mặc kệ trong tương lai có gặp phải chuyện gì, ngươi đều phải đối đãi chính mình tốt 1 chút! Có một số chuyện không có cách nào thay đổi!” Dứt lời, nàng liền “ba” 1 tiếng, biến mất ở trước mặt ta

Ta vân vê dụi mắt, là thật! Nàng thật sự biến mất! Tựa như cho tới bây giờ chưa hề có người này. Trong không khí ẩm ất chỉ để lại mùi hương hoa mai lành lạnh

Ta ngửi ngửi quần áo trên người mình, mấy ngày không tắm rửa rồi, vốn định ra ôn tuyền bên ngoài tắm rửa, nhưng nhớ lại con cừ xạ ngày ấy. Hàn mao [long lạnh ==] không khỏi dựng thẳng

Không có việc gì! Ngày đó, nó đã bị giết chết! Không có việc gì! Trong tâm ta đau đớn! Hết thảy tất cả đều bắt đầu từ nơi này

Ta còn nhớ, nơi này là nơi ở của 1 nữ tử, mở ngăn tủ ra, ta thấy có 1 kiện quần áo đỏ tươi. Hồng y kim tuyến [chỉ vàng], bên trên thêu hình xích phượng màu vàng. Đúng là một bộ triều phục tốt nhất. Hơn nữa, vẫn còn mới tinh. Đây là của nữ tử kia chuẩn bị cho ta sao?

Không khách khí cầm quần áo vào ôn tuyền. Tháo tóc ra, liền đi vào bên trong nước. Ta tinh tế gội đầu [nguyên văn là tẩy tóc, mà ta chẳng biết edit từ “tẩy” thành từ gì], bởi vì mấy ngày không có 1 hạt nước, ngay sau đó, cả người suy yếu vô lực

Trước mắt tối sầm, ngã vào trong nước. Mang theo lưu hoàng thủy [nước ở ôn tuyền] tiến vào trong miệng. Bốn phương tám hướng đều là nước, làm cho ta không mở miệng kêu lên được, ta thoáng cái liền mất đi toàn bị khí lực!

Ta lại không thể giãy dụa, nguyên lai, đây là lời nàng ta nói, sẽ hối hận. Lúc này, nếu mang hắn theo bên cạnh thì có thể sống sót. Có thể!

Tay được người khác tóm được, chậm rãi kéo lên. Ta cau mày. Chuyện gì xảy ra! Ngoi lên khỏi mặt nước. Ta nói không ra tiếng! Không thể hô hấp. Lúc bên môi được truyền vào 1 luồng khí tức, khoé môi ta chậm rãi mổ lên 1 nụ cười bất đắc dĩ! Ta cư nhiên, được Đường Vấn Thiên cứu!

Khi ta tỉnh lại, Đường Vấn Thiên đang ngồi ở bên người ta, cau mày nhìn ta “Nghe nói nàng và Vấn Hiên ở cùng 1 chỗ! Đã thành thân rồi sao?”

Ta không nói, chống tay rời giường. Nơi nay cư nhiên là khách điếm. Rốt cục cũng tìm thấy giọng nói của mình, ta tức cười nói “Không cần ngươi trông nom!”

Hắn đè lại ta, “Thân thể bất hảo, không nên cậy mạnh. Nàng còn chưa trả lời ta! Có phải hai người đã thành thân rồi?”

Bên môi ta nở nụ cười xinh đẹp “Đúng vậy! Đại bá!” [“đại bá” = anh chồng]

Sắc mặt hắn thoáng cái tức giận đến xanh mét. Một chưởng đánh gãy cái bàn, buồn bực không lên tiếng, mở cửa rời đi. “Ầm” 1 tiếng, thiếu chút nữa làm tai ta thành điếc

Phát hoả cái gì chứ. Ta bất giác đỏ mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, nhớ đến việc Vấn Hiên phản bội, lại nhìn thái độ của hắn, không khỏi tức giận đến cả người phát run. Nước mắt liền không chịu thua kém mà rơi xuống. Bò xuống giường, kéo lê triều phục trên người. Vừa mở cửa phòng đã thấy hai gã thị vệ đứng canh ở ngoài cửa

Thấy ta muốn đi ra, hai người bọn hắn liền vươn tay ra ngăn cản ta

“Làm gì!” Ta cả giận nói.

“Hoàng thượng phân phó, tuyệt đối không thể để cho nương nương bước ra khỏi cửa phòng này!” Hai người bọn hắn lạnh lùng nói. Bên ngoài tiếng gió kêu nhè nhẹ, nhưng lại làm cho ta ứ đọng trong lòng

“Hắn cũng muốn cầm tù ta sao?” Mũi ta cay cay, giận dỗi đóng cửa phòng lại. Hận đến cắn răng. Mới từ bên trong địa lao đi ra, liền lại bị Đường Vấn Thiên giam lỏng, hết thảy đều là do hắn tính kế sao? Ta ôm đầu, không cho mình suy nghĩ nữa

Nguyên lai, hối hận là như thế sao? Hắn phát hoả cái gì? Hắn tại sao phát hoả? Ta có phải cũng rất ủy khuất rồi không? Vô duyên vô cớ bị người vừa giàu vừa thông minh tức giận! Là bởi vì ta thành thân với Vấn Hiên sao? Nhưng, hắn tại sao lại ghen?

Bịch! Cửa phòng được một cước đá văng! Đường Vấn Thiên trong tay ôm 1 bình rượu lớn, đôi mắt đỏ ngàu, cả người nồng nặc mùi rượu đứng ở ngoài cửa

Mới chỉ trong chốc lát, hắn cư nhiên đã uống nhiều như vậy sao? Hành động quả nhiên là bất phàm! Ta cau mày nhìn hắn

Hắn vô thanh vô tức tiêu sái tiến vào, đóng cửa phòng. “rầm” một tiếng, đập vỡ vỏ rượu! Trong lòng ta cả kinh “Ngươi làm gì!”

Hắn chậm rãi tiêu sái đến bên người ta, một tay tóm lấy cằm ta, chậm rãi nâng lên “Nàng rốt cuộc muốn thế nào? Dẫu biết như thế, nhưng trái tim của ta rất đau!”

Ta cau mày. Một chưởng hất tay hắn ra. Bịt mũi, lạnh lùng nói “Mùi rượu trên người ngươi rất khó nghe! Mau đi đi! Cả phòng toàn mùi rượu!”

Hắn đau khổ cười “Rút đao đoạn thủy, thủy càng chảy; nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu. Diệp Dược Nô, ta càng thống khổ, thì cũng muốn nàng thống khổ cùng ta. Chỉ cần nàng đau đớn giống ta thì lòng nàng sẽ không thể quên tình yêu của ta dành cho nàng, không thể quên tổn thương ta gây ra cho nàng! Ta không rõ, tại sao ta không nên một mình chịu đựng nỗi đau khổ này. Tại sao chúng ta không như thế? Tại sao nàng lại gả cho Vấn Hiên? Nói!” Thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, cuối cùng, cơ hồ là rống ra

Ta cười lạnh, “Ngươi hỏi ta? Đường Vấn Thiên! Sau khi ngươi đối xử với ta như vậy, ta như thế nào còn có thể trở lại bên cạnh ngươi? Thành thân với Vấn Hiên thì làm sao? Là ta theo hắn thành thân! Thế nào? Cho dù không thành thân với hắn thì ta cũng thành thân với người khác, không phải chuyện của Đường quốc chủ ngươi!”

Môi hắn run rẩy, một hồi lâu mới nói “Ta tưởng rằng, hết thảy có thể cứu vãn, nhưng nguyên lai, đều là công dã tràng rồi. Nguyên lai, quá khư chỉ có thể vĩnh viễn là quá khứ!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nước mắt, liền như vậy rơi xuống

Ta nhìn bộ dáng của hắn, một hồi lâu mới nói “Đường Vấn Thiên! Nam nhân đại trượng phu, khóc cái gì! Nếu ngươi thật sự yêu ta, sao có thể tuyệt tình đối xử với ta như vậy! Nếu ngươi thật sự yêu ta thì sẽ không tranh đấu với ta nhiều năm như vậy! Hai người vẫn luôn đối địch đột nhiên nói là yêu nhau, nói cho ai nghe, ai cũng chỉ biết cười trừ!”

Năm ngón tay hắn nắm lại, siết lấy cổ họng ta, nâng mặt ta lên nhìn hắn “Nàng có nghĩ rằng, nếu như trên đời không có Đường Vấn Thiên này, không có người cùng nàng tranh đấu, nàng có cảm thấy tịch mich? Nàng có nghĩ rằng, ta tranh đấu với nàng, không phải bởi vì hận!”

Hắn xuống tay rất nặng, ta thiếu chút nữa không thở được. Ta cố gắng đẩy tay hắn ra, nhưng không thành công. Đưa tay lên tóc, gỡ trâm cài tóc trên đầu ra, đâm thẳng vào tay hắn

Hắn vẫn không thấy đau, vẫn siết chặt ta như trước. Quyết tâm kiên định tuyệt không buông tha ta

Ta đem cây trâm từ trong tay hắn nhổ ra, máu chảy như nước. Nhưng hắn lại hình như không có cảm giác. Cứ như vậy hung tợn mà rống giận

Ta không nghe được hắn đang nói cái gì, hắn cũng không cảm thấy đau đớn, ta liền điên cuồng đâm vào tay hắn, cánh tay, thậm chí cả ngực hắn! Cho đến khi, bàn tay khác của hắn tóm lấy tay ta

“Nàng hận ta như vậy! Hận không thể giết ta sao?” Hắn nói giọng khàn khan, vô cùng thương tâm mà thở phì phò. Buông tay ra

Cả người ta phát run, cảm giác cổ mình sắp bị hắn siết đứt. Bây giờ được giải phóng, liền ôm cổ, cố gắng ho “Là ngươi muốn giết ta!”

Lúc này, trên người hắn, khắp nơi đều là vết máu. Hắn cởi quần áo ra, lạnh giọng ra lệnh “Giúp ta xử lý vết thương!”

Ta hừ lạnh “Bây giờ biết đau rồi? Mới vừa rồi không phải là một đại anh hung sao? Anh hùng cũng muốn trị thương sao?”

Hắn hừ lạnh nói, “Chỉ một thanh trâm trên đầu mà thôi! Đâm không chết người! Chỉ lúc trên người đau đớn mới biết được mình vẫn đang còn sống!” Trong thanh âm hắn mang theo sự đau đớn, một chút truyền vào trong tâm ta. Trái tim của ta cũng mơ hồ trở nên đau đớn

“Vậy thì cứ làm cho vết thương thối rửa! Đừng có băng bó! Mỗi ngày ngâm trong nước! Cam đoan ngươi sẽ còn đau đớn!” Ta hừ lạnh nói, đáng chết, cổ họng đã nghẹn lại rồi

“Hắn đột nhiên cười to thành tiếng “Đúng vậy! Đúng vậy! Nhưng là, vết thương của ta không thể để cho người khác nhìn thấy! Nô nhi! Nếu đâm bị thương hoàng đế, nàng nói nàng sẽ như thế nào? Mười người cũng không đủ đền mạng đâu!”

Ta chọn mi, “Trước thiếu chút nữa không đem ngươi giết chết, cũng không chuyện gì!”

“Nàng ở trong cung, có lúc nào nghe qua, ta bị nàng đả thương chưa? Có phải là một chút cũng không nghe qua? Không phải bởi vì ta không bị thương, không phải bởi vì ta không đau! Mà là, đau ở trong lòng. Ta, thật sự là hoàn lại không kịp. Người trong cung không ai nhìn thấy vết thương của ta, nếu có người thấy thì cũng nói không ra lời! Nàng có tin hay không?” Khoé môi hắn nở nụ cười xinh đẹp

Ta hừ lạnh. Quay đầu không để ý tới hắn. Nhưng trong lòng biết hắn nói không sai! Nếu trước đây trong cung có người biết ta đâm đả thương hoàng đế, lúc này Diệp Dược Nô ta đã sớm đi thăm Hoàng thổ, nơi nào còn có thể đứng ở chỗ này mà đâm hắn bị thương. Lại còn có thể làm ra loại sự tình này

Mặc dù không nói, nhưng lại mở cửa, kêu người đem nước nóng vào. Cho đến khi nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên người hắn, ta mới biết được, nguyên lai ta cư nhiên đâm hắn nhiều như vậy. Mặc dù bị hắn bóp cổ, lực đạo đâm xuống cũng nhỏ đi rất nhiều, cho nên, vào thịt cũng không sâu. Nhưng là, người thường cũng không thể chịu được ngân châm [ngân châm dùng để châm cứu ếy], càng huống chi là trâm cài đầu

Tinh tế giúp hắn xử lý vết thương, ta phát hiện, ta đúng là đang nín thở. Sợ làm đau hắn. Nhưng hắn mày [lông mày] cũng không nhăn 1 chút. Tựa tiếu phi tiếu nhìn ta

Ta liền tập trung vào công việc. Sau lúc dùng vải trắng băng bó thân thể hắn lại, cả người ta, liền bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp của hắn

Ta muốn đẩy hắn ra, rồi lại nghĩ đến vết thương của hắn. Không dám lộn xộn.

“Nàng đang sợ ta đau, phải không?” Trong ngực hắn chấn động, mang theo ý cười rõ rệt

Ta không thở được, một tay đẩy hắn ra “Ngươi biết cái gì! Ta sợ ngươi đau! Ngươi đã quên vết thương trên người ngươi là ai đâm rồi? Hay là lại muốn bị đâm nữa?”

Hắn lắc đầu.” Được rồi! Như vậy là đủ rồi! Mặc dù hết thảy chưa từng thay đổi, nhưng là, nàng có thể liếc mắt nhìn ta 1 cái, lại còn thể quan tâm ta, ta đã hài lòng rồi! Nguyên lai, sự tình thật sự không có biện pháp, Diệp Dược Nô! Ta bây giờ, cư nhiên đã bắt đầu tin vào ông trời rồi! Nàng nói, có phải quá buồn cười hay không!” Trong thanh âm của hắn tràn ngập sự bất đắc dĩ

“Tin trời? Đường Vấn Thiên, ngươi cũng có lúc tin trời? Ngươi đang nói cái gì? Ngươi không sao chứ? Không phải là ta vừa mới băng bó cho ngươi xong, ngươi thay đổi tính nết đó chứ?” Ta lạnh giọng cười

Khoé môi hắn chậm rãi nổi lên 1 nụ cười “Ta xoá đi vết sẹo trên ngực, xoá đi vết thương trên tay, không phải bởi vì không muốn lưu lại ký hiệu của nàng trên người. Mà là bởi vì nàng thật sự rất tinh. Bình thường dịch dung, tuyệt đối không giấu giếm được nàng!”

Khoé môi ta giật giật! Đây cũng là nguyên nhân trước đây ta không nhận ra Đường Vấn Thiên. Không muốn thừa nhận, nguyên nhân lớn nhất là vì trên tay hắn không có vết thương mà ta gây ra

Mà, ngay lúc đó, trên tay Đường Vấn Thiên lại có thêm vết thương. Cũng không ngờ, vết thương này cũng có thể được dán lên! Làm giả cũng giống như thật. Lừa gạt nhiều người, cũng sẽ có người gạt mình

Ngươi giết nhiều người, cuối cùng sẽ có 1 ngày, ngươi cũng sẽ bị người giết. Trên đời này chỉ có lấy oán báo ân, tuyệt đối chưa có người nào khinh địch mà quên đi cừu hận

Ta đứng dậy.”Tại sao lại đến Tuyên thành!”

Hắn thở 1 hời thật dài, một hồi lâu mới nói “Mật thám! Ta cài mật thám bên trong am đường của Thái hậu. Ta đoán biết Ngân Phát sơn trang bốc cháy là do nàng ra tay. Nếu như không phải đã tới tuyệt cảnh, Diệp Dược Nô sẽ tuyệt đối ương ngạnh sống sót. Cho nên, ta đoán biết, nàng tất hẳn đã có hậu chiêu, tất hẳn sẽ không chết! Bởi vì, theo ta biết, phụ nữ không có ai thích phóng hoả đốt nhà như nàng. Hễ động cái là lại phóng hoả. Nàng không có mật ở đương trận mà cũng có thể phóng hoả, càng huống chi là nàng lại có mặt tại đương tráng! Nàng sao có thể chết! Ta biết, người trợ giúp các nàng đào tẩu là Diệp Điện Thanh! Có phải không? Cũng giống như ngày đó tại Phượng Hoàng cốc! Trong tình cảnh đó, các nàng cũng có thể đào tẩu. Quân đội của ta vào trong cốc, liền chỉ có thể vào, không có ra. Sau đó, các nàng đều đã đào tẩu rồi. Lúc ấy, ta liền đã biết nơi nào đó nhất định có mật đạo. Ta không phái người tìm kiếm, bởi vì, Nô nhi, ta cho nàng con đường lùi. Nếu như nơi đó sụp đổ, ta sợ các nàng sẽ không thoát kịp!”

“Đây cũng là nguyên nhân tại sao ngươi và Long Nộ không đuổi theo đến cùng, phải không? Thứ nhất, ngươi đã đuổi Long Nộ đi rồi. Vì vậy, chính mình có thể lùi binh hồi cung, xử lý sự tình, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện!” Ta lạnh phúng [lạnh lùng châm biếm]

Hắn đứng lên khỏi ghế, đi tới bên người ta “đúng vậy! Ta nói với Long Nộ, trước ngày 15 tháng 8, các nàng tất hẳn sẽ gặp nhau tại Ngân Phát sơn trang. Biết được tin tức của các nàng, hắn mới yên lòng hồi cung!”

Trách không được! Trách không được Long Nô lại đến Ngân Phát sơn trang sớm như vậy! Đúng là bởi vì hắn được Đường Vấn Thiên đưa tin! Tuy nói là đưa tin, nhưng lại đem hành tung của bọn ta kéo dài đến tháng 8 ngày 15. Long Nộ ở chỗ này trắng thủ, liền tự dẫn quân đội rời đi

“Đại quân quá cảnh, tư vị không dễ chịu đi! Có vẻ Hoàng quốc quá yếu thế!”

Hắn cười lắc đầu, “Không phải không! Bởi vì trước ngày 15 tháng 8, Giang quốc lại muốn xuất binh, để tránh đội ngũ làm bị thương dân thường, nên để cho Long Nộ tạm thời đem quân hạ trại trong thành Hoàng quốc. Vừa lúc quân đội Phong quốc ngo ngoe muốn di chuyển, nhìn thấy cờ xí của Long Nộ thì đã cho rằng hai nước ta đã kết minh, ngăn chặn chiến tranh giữa 2 nước, lại giảm bớt nhiều người kết, có phải là công đức nhất kiện hay không?”

Ta hừ lạnh một tiếng, “Người như ngươi tích đức làm gì! Hay là sợ Hoàng quốc có ngày diệt vong?” Hắn cư nhiên lợi dụng quân đội của Long Nộ đễ vãn hồi chiến tranh. Hàn Tuyết sở dĩ ngo ngoe muốn di chuyển là vì nghe được Đường Vấn Thiên điều quân đến Phượng Hoàng cốc. Mà Phong quốc Hoàng đế theo ta thấy vô hai, nguyện ý vì Hàn Tuyết làm bất cứ chuyện gì, nếu không phải như thế, thì dã tâm của hắn cũng rất lớn, cũng không phải là một đồ đần túng thê [sợ vợ]. Nhất cử [1 hành động] của hắn quả nhiên là chiếm hết tiên cơ

Hắn hừ một tiếng, “Chờ Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng lớn hơn 1 chút, ta liền thoái vị, đến lúc đó, Hoàng quốc có diệt vong hay không cũng không liên quan đến ta!”

Nói cho cùng cứ như thể hình như hắn căn bản không phải là người Hoàng quốc! Ta cười lạnh “Người khác nói lời này, còn có thể tin, Đường quốc chủ nói, đương nhiên là giả rồi!” Nói xong, ta nhất thời không nhịn đười, ha ha cười ra tiếng “Trận chiến ấy, Đường quốc chủ thật sự đem tất cả sự tình chiếm hết rồi. Ta còn nói vì sao ngươi lại vì ta mà xuất binh, nhưng nguyên lai, là vì tâm tư này!”

Hắn lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Viêm quốc vẫn luôn thèm muốn Hoàng quốc, Viêm quốc muốn xưng bá đại lục, thậm chí kể cả Trạch quốc cũng có dã tâm đó. Nếu biên cương không có Tuyên Tuyết Tán trấn thủ thì đã sớm bị xâm phạm. Ta cũng không phải là sợ Diệp Hàn Tuyết, mà là nếu ta và nàng ấy khai chiến, khó tránh khỏi sẽ làm tổn hại đến quần chúng hai bên! Không thể nói, sẽ khiến cho 14 nước hỗn chiến! Đến lúc đó, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Ta là 1 người rất lười, có thể ở trong triều bình an độ nhật [ngày ngày bình an], ngẫu nhiên cùng nàng đấu 1 trận nhỏ thì đã cảm thấy rất thoả mãn. Nhân sinh trên đời chỉ có vài chục năm, quyền lực và tài phú ngàn vạn đều đã thuộc về ta. Cho dù liều chết liều sống, đánh bại giang sơn thì có thế nào? Người chết nhiều, ruộng đồng bị phá huỷ nhiều. Chiến tranh vốn mang tính chất huỷ diệt. Sau tất cả, chỉ sợ là người súc không để lại [người và súc vật không còn sống]. Đến lúc đó, ta thống trị quyền lực cao nhất, chấn hưng trăm họ, chỉ sợ là còn chưa có hiệu quả thì ta đã duỗi 2 chân, vi an trong đất. Cần gì đây?”

“Ta tưởng rằng, trong tất cả mọi người, dã tâm của ngươi vốn là lớn nhất! Nhưng nguyên lại lại không phải! Ngươi chỉ là 1 nam nhân an vu hiện trạng [bằng lòng với thực tại! Đáng thương!” Bên môi ta phiếm ý cười lạnh lùng

“Trở ngại lớn nhất đời ta đó là dùng tình quá sâu. Nàng nghĩ rằng ta vô tình, nhưng kỳ thật ta hữu tình. Diệp Dược Nô, nàng, rất không giống ta! Nàng và Vấn Hiên thành thân, như vậy, hắn bây giờ đang ở đâu? Sao nàng lại một mình xuất hiện ở nơi này?” Hắn cau mày nói.

"Nơi nào là nơi nào, ngươi không biết sao? Chỉ là lần này ta không đi bây đi bạ! Mà là bị người ta bắt! Người Tuyên thành muốn giết ta!” Ta bình tĩnh nói.

Hắn cau mày."Ta biết!"

Ta lạnh nhạt nói, "Ngươi là vì Vấn Hiên?"

Mày hắn thoáng nhăn “Ta không nghĩ là hắn muốn ta cứu. Việc này, nếu hắn không can thiệp, ta nghĩ, nàng sẽ không mắc bẫy bọn chúng!”

Ta nở 1 nụ cười mị hoặc với hắn “Thế nào? Bằng hữu, ngươi không phải là ngàn dặm xa xôi đến cứu ta đấy chứ? Tình cảm nảy sinh à? Đại bá [anh chồng]!”

Sắc mặt hắn thoáng cái thay đổi. Hô hấp dồn dập, miến băng trắng trước ngực mơ hồ nứt ra vết máu!”

“Vết thương nứt ra rồi! Đại bá! Cám ơn đại bá đã giải nguy cho ta!” cho ta giải nguy!” Ta lại cười nói.

Hắn nhắm chặt mắt, “Phụ nữ! Nàng không nên quá phận!”

“Không bằng đại bá làm người tốt, giúp vợ chồng bọn ta đoàn tụ, thế nào?” Ta mở miệng cười nói. Tiếp tục kích thích hắn.

“Nàng thật ra rất rộng lượng! Bị nam nhân của mình phản bội mà còn làm ta giúp nàng cứu hắn ra. Với tính tình của hắn, nàng như thế nào có thể như vậy? Nàng phải hận hắn lắm chứ! Cư nhiên bất kế tiền ngại muốn ta cứu hắn! Quả nhiên là vợ chồng tình thâm!”

“Đúng vậy! So với người nào đó ngày trước thì tốt hơn nhiều lắm . Hơn nữa, ta đã bị người nào đó tính kế đến thành thói quen rồi. Bây giờ ngẫu nhiên bị Vấn Hiên tính kế 1 chút, dĩ nhiên đã chết lặng rối! Không sao cả! Cho nên, ta sẽ không trách hắn!” Ta lắc đầu.

Hắn thoáng giật mình , một hồi lâu mới hừ lạnh nói, “Ta nghĩ rằng nàng phải nói rằng nàng thương hắn đến có thể bất chấp hết thảy. Đây là chuyện mà 1 đôi vơ chồng tân hôn [ mới cưới] làm sao? Ta ở nơi nào đó phát hiện ra nàng, như vậy, điều này nói lên 1 việc, nàng đem hắn 1 mình ném bên trong địa lao, một mình đào tẩu! Một đôi vợ chồng tân hôn mà như vậy sao?”

Ta hừ lạnh, “Hắn ở bên trong không có việc gì! Hắn đi ra thì sẽ trở ngại ta làm việc! Đường quốc chủ, hắn vì 1 Tuyên Tuyết Dung đã chết mà phản bội ta, để cho hắn chịu khổ trong địa lao 1 chút thì có là gì!”

Hắn thở dài một tiếng, “Vì Tuyết Dung! Nguyên lai, năm đó băn khoăn thật sự không sai!”

“Đúng vậy! Đường quốc chủ, quả nhiên là mưu tính sâu xa, Diệp Dược Nô bội phục!” Ta lạnh lùng cười.

“Bội phục cái gì! Hôm nay nàng mặc hoàng hậu Xích Phượng y phục, thì là Hoàng hậu Hoàng quốc, nàng là thê tử của Vấn Hiên, hậu thế sẽ không tha! Cho nên, vì để cho hoàng thất không hổ thẹn, ta sẽ 1 lần nữa nạp nàng làm hậu!”


/163

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status