Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 145: Kết cục – Phần 7-8

/163


Trong bóng tối, ta như nghe được tiếng hài tử khóc. Một tiếng rồi lại 1 tiếng, cảnh sắc thay đổi, trên chiến trường, trong thiên quân vạn mã, hài tử ta sinh gọi ta mụ mụ! Ta không thấy rõ bộ dáng của hài tử, bất quá, ta lại biết rõ đó là 1 hài tử đáng yêu

Trong chốc lát sau, cảnh sắc lại thay đổi, hài tử bắt đầu đã có 2 bím tóc. Gương mặt nhỏ nhỏ, quật cường, đáng yêu, ánh mắt không khác gì ta! Là nữ nhi sao, hài tử của ta là nữ nhi sao? Lòng ta đau xót, nàng chỉ chỉ vào bụng ta, bật cười khúc khích

Hình như nàng muốn nói với ta cái gì đó, là cái gì? Ta nghiêng đầu, bàn tay bất giác xoa xoa lên bụng. Là nữ nhi, hài tử mất tích của ta là nữ nhi! Đã chết rồi sao? Có phải nàng đã chết không? Nếu không, tại sao cư nhiên gặp ta trong mộng? A! Đây là báo mộng sao!

Nàng khúc khích cười, hô to với ta “Mụ mụ, mụ mụ, gặp lại!” Dứt lời, nàng liền xoay người, chạy vôi về phía có ánh sáng

Âm thanh trong trẻo khảm vào trong tim ta, trái tim ta không tự chủ được mà đau đớn. Vươn tay, muốn đuổi theo, nhưng 2 chân có thế nào cũng không động đậy được ”Hài nhi, hài nhi, trở về!”

Nàng như không nghe thấy, vội chạy thẳng về phía trước. Một hồi lâu, Vấn Hiên đứng phía cuối ánh sáng, dang đôi bàn tay to, đem hài nhi ôm lên, nở nụ cười với ta

“Vấn Hiên, Vấn Hiên, chàng chờ ta 1 chút!” Ta liều mạng đuổi theo luồng ánh sáng đó. Thân ảnh của Vấn Hiên lúc trái lúc phải, cho dù ta chạy đến rã 2 chân nhưng vẫn không đến gần hắn được. Ý cười ấm áp bên môi hắn không thay đổi “Nô nhi, trở về đi, đây là phải là nơi nàng nên tới!”

Ta khóc lớn nói, “Không phải, không phải, ta không quay về, chàng đừng đi!”

Thân hình nữ hài trong tay hắn chậm rãi lớn lên, cuối cùng cư nhiên biến thành bộ dáng 1 cô nương. 15, 16 tuổi, xinh đẹp cực kỳ, hồng y tóc đen, nàng ôm cổ hắn, khúc khích cười. Ta híp mắt, muốn nương theo ánh sáng nhìn rõ mặt nàng, nhưng không thành công

Vấn Hiên thở dài “Trên người nàng còn có hài nhi của chúng ta, nàng sao có thể đuổi theo ta đây? Trở về đi, sinh hạ hài nhi, sau này, đành giao phó nó cho nàng rồi. Nô nhi, gặp lại!” Dứt lời, trên người chậm rãi phát ra ánh sáng, cả người lơ lửng trong không trung, hai thân ảnh đột nhiên biến mất trong không khí, trở thành 1 bầu trời đầy sao

Đừng đi! Ta khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc. Đừng đi, Vấn Hiên, đừng bỏ ta lại 1 mình

Đầu đầy mồ hôi mà tỉnh lại, “Đừng, đừng đi!” Ta lên tiếng kêu to.

Phù Dung tinh tế lau mồ hôi trên trán ta, nhẹ giọng nói “Đại tỷ, không nên quá thương tâm, cẩn thận hài tử!”

Ta thoáng giật mình, bất giác đặt tay lên bụng, không sai, là hài tử của ta và Vấn Hiên! Tâm tình kích động như vậy, hài tử rất dễ chảy sản [hư thai]. Nhưng là, mỗi lần nghĩ đến việc Vấn Hiên đã cách xa ta, trái tim ta đã đau đến không thể khống chế

Vấn Hiên, chàng như thế nào đã cách xa ta rồi?

“Vấn Hiên đâu?” Ta nghẹn ngào nói. Lúc này, thanh âm của ta cư hiên đã nghẹn đến mức không thể phát âm được rồi

Phù Dung thở dài, nhẹ giọng nói “Bọn họ cũng không dám đưa hắn vào trong quan tài, bây giờ đang ngủ bên trong Xuất Vân điện!”

Sống mũi ta cay xè, bọn họ cư nhiên ném hắn ở đại điện! Hắn là Vấn Hiên! Đã trở về nhà mình, vì sao muốn phải bị đưa đến đại điện, hắn ngay cả việc quay về phòng mình, nhìn ngắm cây mai trước cửa sổ cũng không thành sao? Hắn đã ra đi, còn cây mai phía trước Xuất Vân điện thì sao?

Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy hai cây mai bên ngoài, ta cứ tưởng rằng bọn họ đã đào tất cả cây mai ở nơi này lên, di chuyển đến Phượng Hoàng cốc [nếu mọi người có thắc mắc tại sao trong chương trước có nói là 2 cây mai này được đem đến Phượng Hoàng cốc thì ta xin giải thích là mấy cây mai đó là giả, Nô tỷ nói vậy chỉ để an ủi anh Hiên thôi ]

“Ta muốn đi đến bên cạnh Vấn Hiên!” Ta lạnh lùng nói. Dứt lời, liền đứng dậy, chậm rãi bước đi

Trên linh đường đầy những bó hoa màu trắng, tất cả các cung nữa trong Xuất Vân điện đều khóc lóc nước mắt chảy ròng. Trên linh đường, đó người đốt chỉ tiền [giống như giấy tờ vàng bạc ý], có người thắp hương, trong màn hương khói tràn ngập, ta như thấy được Lâu Nhạc Khanh khóc đỏ cả mắt. Nguyên lai, trên đời này không chỉ có 1 mình ta thương tâm cho Vấn Hiên

Bọn họ, cũng nghĩ đến Vấn Hiên. Đúng vậy, Vấn Hiên vốn vô cùng ôn nhu, vô cùng tốt với mọi người? Tại sao lại ra đi sớm như vậy? Trời cao đối với hắn sao mà bất công

Ta đi thẳng vào trong linh đường. Xốc khăn màn màu trắng lên, nhìn thấy Vấn Hiên sắc mặt như thường, thẳng tắp nằm bên cạnh quan tài nạm hoàng long, vô cùng an tường, giống như chỉ ngủ thiếp đi. Nhưng là, trong lòng ta biết rõ, hắn sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa

Cầm tay hắn 1 hồi lâu, nước mắt ta liền rơi xuống. Nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hắn, nhẹ nhàng nói “Vấn Hiên, lần này chàng đi thật sự, phải không? Chàng không bao giờ cần Nô nhi nữa, phải không? Đùng vậy, ta đối xử với chàng như vậy, chàng không quan tâm ta, ta cũng không thể oán trách chàng! Ta sẽ hảo hảo sinh hạ hài nhi, dưỡng dục nó nên người. Chàng yên tâm đi, Vấn Hiên

Khăn màn bị người khác xốc lên, Đường Vấn Thiên đứng ở bên cạnh ta, cau mày nhìn ta

“Để cho Vấn Hiên vào quan tài đi! Người chết không thể sống lại, nàng đã thương tâm quá đủ rồi!” Hắn nghẹn ngào nói

Ta xuyên qua màn nước mắt, nhìn vào mắt hắn, một hồi lâu mới nói “Ngươi thì biết cái gì!”

Hắn tuôn ra 1 tiếng rống to “Ta như thế nào không biết! Nỗi đau mất đi người mình yêu mến, nàng nghĩ rằng ta chưa từng trải qua sao? Lúc nàng ở trên vách núi đoạn chưởng tuyệt tình, lại còn ném Tuyệt Hoàng lại cho ta, làm cho ta không để đuổi theo nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn náng biến mất trước mặt ta, làm cho ta ngay cả cơ hội giải thích cho nàng cũng không có! Nàng đâu phải là chưa từng yêu! Bây giờ, Vấn Hiên đã chết, nhưng nàng lại 1 mực khăng khăng hắn chưa chết, nàng không biết, làm như vậy, tất cả mọi người chúng ta đều đã phát điên theo sao? Lúc nàng thương tâm thì không biết rằng mọi người cũng sẽ thương tâm sao? Hơn nữa, nàng, còn mang thai hài tử của Vấn Hiên!” Hắn nói đến chỗ này, nghẹn ngào 1 tiếng, yết hầu nhẹ giọng nức nở, một hồi lâu mới nói “Chính là vì hài tử, nên nàng phải chấp nhận sự thật!”

Ta yên lặng mà nhìn chằm chằm Vấn Hiên “Đưa vào quan tài đi! Trên người Vấn Hiên có hàn băng ngọc ngàn năm, thi thể sẽ được bảo quản ngàn năm. Chờ trời sáng thì đem hắn vào hoàng lăng đi!”

Vừa được ta đồng ý, hắn liền vén rèm giương giọng nói, “Người đâu! Đem Thái thượng hoàng vào long quan!”

Mới nói xong, tám người ngoài sương liền tiến vào hậu đường, nâng hắn vào trong long quan. Ta quay đầu không nhìn bọn hắn. Một hồi lâu, phi thân qua “Không nên! Ai cho các ngươi đưa hắn vào trong quan tài!”

Bọn họ thoáng giật mình , Đường Vấn Thiên kiên định kéo ta lại, lúc nắp quan tài đóng lại, ta cơ hồ chết ngất

Qua ngày thứ 2, tất cả mọi người trong cùng đều mặc tang phục đi đưa tang Vấn Hiên. Ta 1 thân tố y [áo trắng], dưới thân vô lực, Dược Nhi ở 1 bên dìu ta, chậm rãi bước đi! Trên đoạn đường, chỉ tiền tung bay, pháo không ngừng nổ, như thể đã diễn luyện cả năm ngàn lần. Lòng ta, vô cùng thương tâm, vô cùng khó chịu

Hoàng lăng chậm rãi mở ra. Trong hoàng lăng chỉ có những người hoàng thất, ta và Đường Vấn Thiên, Tuyệt Thế, Tuyệt Hoàng chậm rãi đi vào. Đập vào mắt là tượng cự long 9 đầu, vốn cũng đi muốn gặp vi long [con rồng này ==]. Đáng tiếc, hài nhi của Vấn Hiên còn đang ở trong bụng ta

Đi vào bên trong, nhìn thấy rất nhiều hài cốt. Trong tay còn cầm các binh khí. Từ trên người bọn họ, có thể thấy, đó là các thị vệ trong hoàng cung. Ta khó hiểu, rõ ràng là thị vệ, vào nơi này làm gì, hay là muốn xuống mồ sao?

Mới nghĩ như vậy, tám người khiêng long quan đứng thẳng người lại, Đường Vấn Thiên dịch chuyển ngọn đèn bên mép Kim Long, cửa đá miệng Kim Long chậm rãi mở ra

Chiều rộng của cánh cửa vừa vặn có thể dung nạp 8 người nâng quan tài tiến vào. Ta nghĩ, đó là ngày đó đã tính toàn tốt. 8 người khiên long quan đi phía trước, mấy người bọn theo sau. Đi qua 1 thông đạo thật dài mới nhìn thấy chỗ mộ hoàng thất. Trên từng ngôi mộ cũng đều có ghi tên tự, có Hoàng quốc hoàng đế, có Hoàng quốc hoàng hậu

Từng cỗ quan tài được xếp thưa ra, rất có chủ ý, không phải nói là người đã chết thì có thề tùy tiện ném vào cùng 1 chỗ. Hoàng đế xếp ở đầu, phía sau hắn theo thứ tự là Hoàng hậu và con nối dõi. Nếu con nối dõi làm hoàng đế thì lại xếp cùng 1 hàng, không làm hoàng đế thì xếp ở hàng phía sau

Các phi tử chôn cùng không có tư cách được đưa vào mộ thất này

Bởi vì Vấn Hiên cũng xem như đã làm hoàng đế, liền được xếp ở hàng thứ nhất. Tuy chỉ làm hoàng đế trong chốc lát, nhưng vẫn luôn được thế nhân kính ngưỡng

Nhìn bọn họ khiêng quan tài hắn tới, trái tim của ta như tan nát. Quan tài hoàng hậu phía sau hắn nên là chỗ của ta. Hoặc là, ta cũng không có tư cách. Vỗ về bụng, ta cảm giác nước mắt đã chảy gần cạn

Mộ phần của Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng cũng sẽ ở chỗ này. Ta cua mày, đây nơi sở hữu cuối cùng của người hoàng thất sao? Trong lòng không khỏi đau đớn

Đường Vấn Thiên gật đầu với 8 người thị vệ khiêng quan tài. Khi mấy người bọn hắn cầm thanh đinh thật dài niêm phong quan tài Vấn Hiên, ta tuôn ra 1 tiếng khóc lớn, phi thân qua

Bọn họ như thế nào có thể nhốt Vấn Hiên lại, bọn họ như thế nào có thể

Đường Vấn Thiên kéo ta lại “Không phải nàng muốn dung nhan Vấn Hiên ngàn năm không thay đổi sao? Dưới nền đất này là hàn băng ngọc ngàn năm rất lớn. Vấn Hiên ở chỗ này vẫn sẽ rất tốt, tin tưởng ta!”

Ta khóc lớn, muốn tiến lên, nhưng lại bị hắn kéo ra khỏi chỗ mộ huyệt. Không nên!

“Không phải nàng muốn gặp phụ mẫu của nàng sao?” Hắn lạnh lùng nói

Tuyệt Hoàng nói, “Mụ mụ, đúng vậy, không phải người muốn gặp ông ngoại, bà ngoại sao? Tuyệt Hoàng cũng muốn nhìn ông ngoại bà ngoại 1 chút”

Ta ngừng khóc, một hồi lâu mới nói, “Bọn họ, ở nơi nào?”

Hắn cười, mở ra bức tượng rồng năm đầu, ở từng cái đầu đều lộ ra 1 lượng lớn cỗ quan tài, so với lúc trước nhìn thấy còn rất nhiều

Hắn đi tới bên cái đầu thứ 2, chỉ chỉ vào quan tài. Ta quỳ rạp xuống đất “Phụ thân, mẫu thân! Các ngươi sao ra đi sớm như vậy? Tại sao bỏ Nô nhi lại 1 mình!”

Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng cũng quỳ xuống theo ta

Đường Vấn Thiên từ trong lòng móc ra 1 mảnh da dê, đưa tới trước mặt ta “Nô nhi, cầm lấy cái này đi! Ta không cần dùng nữa, đã biết hết các con số rồi!”

Ta cau mày, híp mắt nhìn hắn một hồi lâu mới nói, “Ngươi đang nói cái gì?” Ánh mặt nhẹ di chuyển, nhìn thấy 1 cỗ quan tài gỗ ở phía sau quan tài của cha mẹ ta. Trong lòng ta rùng mình, chỉ vào cỗ quan tài bằng gỗ, nói “Đường Vấn Thiên, trong quan tài “Đường Vấn Thiên, trong quan tài, là người nào?”

Thanh âm của ta rất nghẹn ngào, dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng lớn, bên môi Đường Vấn Thiên nổi lên nụ cười bất đắc dĩ “Nàng phát hiện rồi!”

Ta thu tay đặt lên ngực mình “có phải là hài nhi đã mất tích của ta không? Có phải không, Đường Vấn Thiên? Ngươi nói ngày đó nó biến mất, nhưng kỳ thật là đã thật, phải không, phải không? Tại sao có thể như vậy? Hắn nói rõ ràng có thể tìm về, tại sao lại phát sinh loại sự tình này?” Ta của ta vỗ vỗ ngực, sợ rằng nếu dừng lại, trái tim liền sẽ không còn đập

Hắn ảm đạm sắc mặt, đầu tiên là gật gầu, sau đó lại lắc đầu

Ta nhìn chăm chăm vào thần sắc của hắn, hét lớn “Rốt cuộc là có phải hay không? Nói với ngươi, nó rõ ràng là còn sống, tại sao có thể ở chỗ này! Ngươi mau mở quan tài ra, ngươi mở ra!”

Hắn lắc đầu, lại lắc đầu, “Cỗ quan tài này, không thể mở! Nô nhi, nếu mở quan tài, người bên trong sẽ lập tức hóa thành tro bụi. Nàng nghe ta, trước tiên chúng ta đi ra ngoài, được không?”

Vấn Hiên chết, bị đem vào trong long quan lạnh như băng, hài nhi chết, cũng bị đem vào trong hoàng lăng này. Hắn như thế nào có thể làm nhiều chuyện trước mặt ta như vậy! ta lúc ấy tìm kiếm, hắn cũng không nói 1 câu, tất cả mọi người đều biết, nhưng bọn hắn lại tình nguyện cùng giúp ta tìm

Nhiều người như vậy mà cư nhiên không một ai nói cho ta biết. Trong nháy mắt, tuyệt vọng, bất lực cho hồ đã quật ngã ta. Tuyệt Hoàng giật nhẹ góc áo ta, nhỏ giọng nói “Mụ mụ, mụ mụ không nên quá thương tâm. Muội muội mất, mụ mụ còn có bọn ta, còn có tuổi đệ đệ và tiểu muội muội trong bụng”

Nước mắt ta liền lăn dài xuống. Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về giương mặt nhỏ nhắn của Tuyệt Hoàng “Ngay cả Tuyệt Hoàng cũng biết đó là muội muội. Ngay cả Tuyệt Hoàng cũng biết muội muội sớm đã chết, phải không? Có phải Vấn Hiên thúc thúc cũng sớm đã biết rồi? Nhưng là, Vấn Hiên thúc thúc vì không muốn mụ mụ thương tâm nên không nói ra.Nguyên lai, trên đời này, chỉ là mỗi mụ mụ không biết mà thôi. A, nguyên lai, nữ tử trong giấc mộng đó là hài nhi của ta. Vấn Hiên ở thế giới bên kia cũng sẽ giúp ta chăm sóc hài tử

Tuyệt Hoàng ô ô khóc, nhỏ giọng nói “Mụ mụ, mụ mụ, đừng khóc.”

Nguyên lai, Kim Long nói mất đi còn có thể tìm về, đó là có ý này. Hắn không nói khi tìm về thì còn sống hay đã chết. Ta nghĩ đến trăm ngàn viễn cảnh khi gặp lại hài nhi, nhưng không ngờ lại là như thế này

Cư nhiên tìm thấy nàng bên trong lăng mộ hoàng thất. Đây là cái gì, tìm được thi thể mà cũng xem như là tìm được sao? Trong hoàng lăng này đã mai táng rất nhiều thân nhân của ta, phụ thân, mẫu thân, Vấn Hiên, hài nhi. Tương lai, Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng của ta cũng sẽ ở chỗ này. A! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta cũng sẽ được an táng ở chỗ này, phải không?

Trong tâm ta đau đớn. Có phải nếu như không có nơi này, bọn họ đều đã sống lại? Cái thế giới này chỉ để lại Đường Vấn Thiên đối đầu với ta, cùng nhau xem tương lai thế nào sao?

“Đường Vấn Thiên, ngươi mang các hài nhi ra ngoài đi, để ta nhìn Vấn Hiên 1 chút. Ta chỉ lại bên hắn trong chốc lát rồi sẽ ra ngoài” Ta nhỏ giọng nói

Hắn cau mày, một hồi lâu mới nói, “Nửa canh giờ, nếu như sau nửa canh giờ nàng còn không ra, ta liền vào bắt nàng ra ngoài!”

Ta gật nhẹ đầu, hắn lúc này mới dẫn Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng ra ngoài

Ta cười khổ. Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh binh khí va chạm, ta cau mày, trong mộ huyệt còn ai không muốn sống? Ai muốn quấy rầy Vấn Hiên của ta, hài nhi của ta, phụ mẫu của ta?

Ta cau mày, xoay người, chậm rãi đi ra mộ huyệt.

Nam nhân đó 1 thân hắc y, là Đường Vũ Hiên. 8 người đi theo vào đã bị hắn giải quyết, trong cả mộ huyệt chỉ còn lại ta và hắn

“Bên ngoài nhiều người như vậy, ngươi vào bằng cách nào?” Ta lãnh đạm nói.

“Ta tự có đường của ta! Diệp Dược Nô, ta không muốn chết trong tay ngươi, mà lúc này là cơ hội duy nhất của ta! Cho nên, ta đến đây để giết ngươi!” Hắn lạnh lùng cười

Lúc này hắn vẫn giống như lúc bọn ta mới quen, vô cùng cuồng vọng, vô cùng âm trầm. Nếu như hắn không biểu lộ vô cùng nhiệt liệt bên người ta, ta sẽ tưởng rằng đây cũng chỉ là 1 giấc mộng của ta mà thôi

“5 năm trước ngươi không giết được ta, bây giờ, ngươi lại tới giết ta, phải không? Tại sao không dồn ta và chỗ chết, Đường Vũ Hiên?” Ta bình tĩnh nói, cứ như thể người hắn muốn giết không phải là ta

Hắn cuồng thanh cười to, chậm rãi đi tới chiếc quan tài bằng gỗ, lấy tay định mở nắp quan tài, khuôn mặt tự tiếu phi tiếu nhìn ta. Hắn thần bí nhìn cỗ quan tài, lại nhìn ta “Ngươi không biết sao?”

“Biết cái gì?!” Ta cắn răng nói.

Hắn cười nói, “Bên trong cỗ quan tài là người nào, ngươi muốn xem không? Chỉ cần ngươi muốn, ta có thể mở ra cho ngươi xem!”

Ta cau mày, rất muốn trả lời, nhưng trong lòng có 1 âm thanh gào thét không nên xem. Ta nói giọng khàn khan “Muốn thì sao, mà không muốn thì sao?”

Hắn bật cười ha ha “Nhìn đi! Nhìn đi, tất cả mọi người đều đã sáng tỏ rồi! Nhìn đi, Diệp Dược Nô, nhìn đi!”

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, ta nổi lên ý nghĩ phản kháng, lạnh lùng nói “Tại sao ta phải nghe ngươi? Khai [mở] quan nữ nhi ta, làm cho nàng sau khi chết cũng không được an bình. Ngươi cho rằng ta sẽ nghe theo ngươi sao?”

Hắn sợ run một hồi lâu, yên lặng nhìn ta , “Nguyên lai ngươi đã biết rồi! Như vậy, Diệp Dược nô, chúng ta đi xem quan tài của Đường Vấn Hiên 1 chút, thế nào? Chuyện của hắn, ngươi nhất định không biết!”

Ta cau mày, lạnh lùng nói, “Ngươi đang nói cái gì?!”

Hắn cười ha hả “Nhìn đi, rồi sẽ biết!” Dứt lời, kéo lấy ta, hắn tiến vào trong mộ huyệt Kim Long. Sắc mặt ta không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn

“Ngươi không cần mở quan tài của hắn ra, ta cũng biết, có phải ngươi muốn nói đến vết thương trên lưng Vấn Hiên? Trên lưng hắn có 1 vết thương giống như bị cao thủ đánh 1 chưởng!” Ta nói giọng khàn khàn.

Hắn ngẩn người, buông ta ra, hắn nghiêm mặt “tại sao ngươi cái gì cũng đoán được! Như vậy, ngươi nói ra xem vết thương trên lưng hắn là ai làm?”

Ta lạnh nhạt mà nhìn chăm chú rồi hắn liếc mắt một cái, một hồi lâu mới nói, “Ta không biết, khó khăn không được, ngươi biết?”

Hắn hé ra gương mặt tức giận đến đỏ bừng “Diệp Dược Nô! Ta thấy người là không muốn cứu Đường Vấn Hiên rồi, có phải không?”

Ta lạnh nhạt nhìn hắn “Quốc sư, người chết không thể sống lại. Vấn Hiên hắn đã cách biệt ta rồi! cho dù không tình nguyện chấp nhận sự thật này thì cũng đã quá muộn. Nếu quốc sư thật sự có bản lĩnh thì ngày đó sao không đi cứu Tuyên Tuyết Tán? Quốc sư trân trọng Tuyên Tuyết Tán như vậy, ta tin ngài tất hẳn sẽ nghĩ cách cứu sống hắn, phải không?”

Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói “Diệp Dược Nô, ngươi thay đổi rồi, ngươi sao có thể trở nên như thế? Một người như vậy sao có thể giết chết ta?! Ngươi không còn nhẫn tâm, dứt khoát như trước mà đã trở nên không khác gì 1 người phụ nữ bình thường rồi. Vậy thì, ta còn đang lo lắng cái gì?” Hắn như không ngừng hỏi chính mình

Bên môi ta nổi lên nụ cười vô lực “Đúng vậy, nói cho cùng, ta cũng chỉ là 1 người phụ nữ mà thôi! Một nữ nhân, có cao ngạo thế nào, thì cũng chỉ là 1 người phụ nữ. Nữ nhân, một khi hữu tình thì cũng không mạnh mẽ nổi, một khi có hài như thì cũng chỉ là 1 người mẫu thân mà thôi. Nữ nhân mạnh mẽ mà không bảo vệ được thân nhân của mình thì có tác dụng gì? 1 nữ nhân không thể bảo vệ hài nhi, không thề bảo vệ phu quân thì cũng chỉ là kẻ yếu đuối

Hắn từ trong lòng móc ra 1 viên ngọc rồng màu vàng đồng “Ngươi xem, Diệp Dược Nô, ngươi xem! Ngươi có biết đây là vật gì không”

Ta lắc đầu, “Có liên quan gì đến ta đâu!”

Hắn cau mày, “Đây chính là thần ngọc long vương! Đông Hải Long Vương, như thế nào mà không biết! Đây là viên ngọc long vương tu luyện ngàn năm, có được thứ này, ngươi có thể lên trời xuống đất, muốn đến đâu thì đến đó. Trước khi ngươi được phong hậu, ta không phải đã nói với ngươi rằng ta biết Sa Hận Thiên sẽ phong Tiểu Hạ Diệp gia ngươi làm đại phi sao? Ngươi nói, ta như thế nào mà biết được, đó là vì có trong tay viên thần long ngọc này!”

Ta thoáng cau mày, lúc này mới tinh tế mà nhìn thoáng qua viên ngọc hình rồng. Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, viên ngọc đó không phải là hình rồng, mà là, bên ngoài trong suốt, bên trong là 1 tiểu long [con rồng nhỏ] màu vàng đang nô đùa du ngoạn, hình thái ngoại mạo giống như là chân long [rồng thật ]

Đây là Kim Long thần ngọc sao? Trong lòng ta thất kinh. Mặc dù không nói gì, nhưng là, ta xác định, đây tất hắn là Kim Long thần ngọc

Tại sao Long thần ngọc lại ở chỗ này? Trong lòng ta thất kinh. Nói như vậy, ta gọi Kim Long, hắn không xuất hiện là bởi vì mất đi viên ngọc này sao?

Viên ngọc này có thể khởi tử hồi sinh hay không? Trong lòng ta đột nhiên sinh ra 1 niềm hi vọng

“Ta không tin! Viên ngọc này của ngươi chắc chắn là giả. Long vương thần ngọc sao có thể đơn giản bị người phàm khống chế trong tay như vậy? Khoan nói đến Quốc sư ngươi, cho dù là người cả giới, cho dù là thần nhân cũng không thể!” Ta lạnh lùng nói. Ta nhất định phải đoạt được Long thần ngọc này! Chỉ khi đoạt được Long thần ngọc, ta mới có cơ hội cứu được Vấn Hiên

Ta đang ôm niềm hi vọng này sao?

Hắn thấy ta nói như thế, thoáng giật mình , một hồi lâu mới nói, “Xem ra, không cho ngươi xem, ngươi quả quyết sẽ không tin. Ta chính là thần nhân ấy, vốn là thần nhân mà trời cao chỉ thị, ta như thế nào mà không biết! Được, ta cho ngươi xem 1 chút! Ngươi nói đi, ngươi muốn xem cái gì?”

Ta muốn xem xem Tuyên Tuyết Dung rốt cuộc ở nơi nào. Nhưng là, ta đã đáp ứng tâm nguyện của Vấn Hiên, không bao giờ truy tìm Tuyên Tuyết Dung nữa “Ta muốn biết mộ phần của Tuyên Tuyết Dung rốt cuộc ở nơi nào!”

Hắn lấy tay bao bọc Thần Long ngọc, trong miệng đọc đọc thần chú “Thiên chi nhai, hải chi sừng, Tuyên Tuyết Dung đang ở nơi nào?! Long vương thần ngọc, mau mau hiện hình!” hắn mới nói xong, bên trong Kim Long thần ngọc liền phát ra 1 luồng ánh sáng trước. Ánh sáng vô cùng chói mắt, ta nheo mắt lại, muốn nhìn, nhưng lại không nhìn thấy

Hắn thoáng giật mình , “Như thế nào có thể, không có khả năng! Ta làm lại! Thiên chi nhai, hải chi sừng, Tuyên Tuyết Dung đang ở nơi nào! Long vương thần ngọc, mau mau hiện hình!”

Bên trong Kim Long thần ngọc lại phát ra 1 mảnh sương mù màu đen, ta lấy tay xua đi, rồi lại không nhìn thấy

“Thoạt nhìn, có vẻ mất linh quang rồi!” Ta kết luận. Sắc mặt hắn thoáng cái trở nên trắng bệch. Một hồi lâu mới nói “Như thế nào có thể! Rõ ràng chính là Long thần ngọc, như thế nào có thể!”

Hắn thoáng giật mình , một hồi lâu mới nói, “Là như thế này sao? Như vậy, lúc trước nhìn thấy ngươi sẽ giết chết ta, có phải cũng là giả hay không?” Hắn vỗ vỗ Long thần ngọc, chụp lấy tiểu long đang chạy khắp nơi bên trong

“Ngươi đối xử với tiểu long không được tốt lắm. Ngươi đưa Long thần ngọc cho ta xem nào!” Ta cười nói.

Hắn thoáng giật mình , “Tiểu long cũng có cái gì mà vất vả sao? Ngươi đang nói giỡn hay sao?”

Ta lắc đầu, đem mặt hướng sát vào Long thần ngọc, nhỏ giọng nói “Tiểu Kim Long, ngươi là tiểu Kim Long, có đúng không? Ta muốn biết Tuyên Tuyết Dung rốt cuộc táng thân ở nơi nào!”

Bên trong Long thần ngọc chậm rãi phát ra 1 đạo kim quang, nơi tận cùng của kim quang là 1 mảnh hắc ám

Ta cau mày, cư nhiên ngay cả Long thần ngọc cũng không tìm được chỗ của ả! Ả như là được mọi người bảo vệ vô cùng chu đáo. Trái dù là chết cũng vẫn vậy

Là chàng sao? Vấn Hiên, là chàng đang bảo vệ ả sao? Chỉ là, chàng không biết sao? Trong một khác ta đáp ứng chàng, ta đã từ bỏ việc trả thù ả! Cho nên… cho nên….

Thôi! “Nọ vậy làm đơn giản thôi, ngươi tìm Đường Tuyệt Thế và Đường Tuyệt Hoàng là được!” Đường Vũ Hiên oa oa hét lớn

Ta hừ lạnh một tiếng “Bọn họ ở bên ngoài!”

“Ngươi hỏi Long thần ngọc này, hắn sẽ có biểu hiện địa!” Hắn vội vàng thúc giục .

Ta nhẹ giọng nói, “Long thần ngọc ơi Long thần ngọc, hài tử của ta bây giờ đang ở nơi nào, xin ngươi cho ta biết.”

Bên trong Long thần ngọc chậm rãi phát ra kim quang, tiểu Kim Long bên trong Long thần ngọc du dương sung sướng. Phía cuối kim quang chậm rãi hiện ra 1 bóng người, là 1 thiểu nữ 15, 16 tuổi, 1 thân hồng y đang vô cùng an tường nằm trên băng ngọc hàn giường được trang mãn tiên hoa. Trên bả vai nàng, mơ hồ hiện ra ấn ký hoa mai màu đỏ, là hài nhi đã mất đi của ta. Ta nheo mắt lại, muốn cẩn thận nhìn rõ mặt nàng 1 chút.


/163

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status