Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 146: Kết cục – Phần 9-10

/163


Ta nheo mắt lại, đang muốn nhìn cẩn thận 1 chút, bên khóe mắt lóe lên 1 tia sáng, Đường Vũ Hiên quỷ dị rút thanh kim kiếm bên hông ra, đâm vào ngực ta. Bản năng sinh tồn làm cho ta rất nhanh rút vỏ kiếm của hắn, cản thanh kiếm của hắn lại. Vỏ kiếm và kim kiếm cùng nứt ra!

Hắn không ngờ rằng ta cư nhiên phản ứng nhanh như vậy, lúc hắn chần chờ, ta liền thoáng cái gõ lên Long ngọc trong tay hắn. Hắn nhẹ buông tay, ta cúi người, đem Long thần ngọc nắm ở trong tay. Hắn gần như phát điên đuổi giết ta. Ta không thể chết ở chỗ này! Ta phải rời khỏi nơi này! Ta muốn đem Long thần ngọc trả lại cho Kim Long. Chỉ có Kim Long mới có thể cứu sống Vấn Hiên, mới có thể cứu sống nữ nhi của ta

Khi thanh kim kiếm của hắn đâm vào ngực ta, ta ra tay cản lại, Long thần ngọc phát ra kim quang vô cùng mãnh liệt, ta kêu 1 tiếng, bên tai vang lên tiếng gió mãnh liệt. Tưởng rằng lần này chết chắc rồi, nhưng không ngờ Kim Long thần ngọc lại mang ta đến một nơi khác

Cường quan chậm rãi tan đi. Ta trợn mắt, nhưng lại phát hiện, lúc này ta đã không còn ở trong lăng mộ hoàng thật. Nhìn xuống dưới, ta thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh. Dưới thân ta là 1 vùng biển rộng mênh mông. Mà ta lúc này đang lơ lửng giữa không trung. Là Kim Long sao?

“Kim long! Ngươi ở nơi nào! Đi ra! Ta biết là ngươi!” Ta giương giọng nói.

Gió biển phất vào hai gò má ta, nước biển tình tiết phức tạp. Ta không dám di chuyển, sợ di chuyển rồi sẽ rơi vào trong nước biển khôn cùng, bị biển rộng vô tình cắn nuốt

“Đến nơi rồi có nghĩa là ngươi có ý cứu Kim Long, phải không?” Giọng nói dễ nghe của 1 nam nhân vang lên phía sau ta, ta cả kinh, quay đầu lại. Chỉ thấy 1 nam tử ngân bào [áo bạc] đang bay trong không trung. Cả người nam tử này được bao phủ bên trong quang giới màu bạc, mày kiếm mắt phượng, dung mạo xuất chúng. Hắn chậm rãi tiêu sái đến trước mặt ta, cười nói với ta “Xem ra, ngươi đã thu hồi Kim Long thần ngọc!”

Ta cau mày, ngây ngốc nhìn hắn “Ngươi là ai!”

Hắn nhướng đôi mày đẹp, cười ấm áp nói “Ta là đệ đệ của Kim Long! Ngươi có thể gọi ta là Lục Long! Lần này Kim Long bị Ma Long đánh lén, bị đánh văng ra Thần Long ngọc, lúc này đang trốn ở nơi khác, tánh mạng đang bị đe dọa, xin Diệp tiểu thư đi cứu!”

Ta cau mày “Đánh ra Thần Long ngọc? Ngươi là đệ đệ của hắn, tại sao ngươi không đi cứu hắn?”

Hắn lắc đầu, rồi lại lắc đầu “Chỉ có loài người mới có thể hoàn hảo cầm giữ Thần Long ngọc! Kim Long Thần Long ngọc cực nóng, hắn là ti long thủy thần, ta ti long chi thần, chức trách bất đồng, thể chất bất đồng. Cho nên, ta tuyệt đối không thể đụng vào Thần Long ngọc của hắn. Hơn nữa, Diệp tiểu thư không phải là có tâm nguyện sao? Có thể nói ra!”

Trong lòng ta cả kinh “Thật sự cái gì cũng có thể? Ta nói cái gì, ngươi cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của ta sao?” Ta vội vàng nói

“Vậy thì phải xem Diệp tiểu thư đưa ra yêu cầu gì! Nếu muốn ta khởi tử hồi sinh, ta liền chỉ có thể tặng Diệp tiểu thư 1 câu, Lục Long không làm được!” Hắn cười nhạt nói

Ta thoáng giật mình , là ta muốn hắn khởi tử hồi sinh !”Ngươi không làm được, Kim Long thì có thể không?” Nếu như hắn không thể, vậy thì sinh tử của hắn có liên quan gì đến ta đâu

Lục Long bên môi phiếm ý cười ấm áo “Nói cho Diệp tiểu thư 1 việc, Long thần ngọc trong tay tiểu thư có thể thông cổ triệt nay, thượng tri [đoán trước] 500 năm, hạ tri 500 năm. Đương nhiên cũng có thể xuyên thời không. Những chuyện tiểu thư đã không làm được, Diệp tiểu thư có thể làm. Chỉ là khi đến giữa không trung, chỉ có thể đi được 1 lúc, phải xem Diệp tiểu như giữ chặt đến thế nào rồi. Nhớ kỹ, đừng cho bọn họ thấy được mặt nàng!”

Cái này, có ý gì? Xuyên thời không? “Nói các khác, tất cả sai lầm có thể sửa chữa sao? Vấn Hiên có thể không chết! Hài nhi có thể không chết! ta cũng có thể không tiến cung! Mẫu thân cũng có thể không chết!” Ta kích động đến mức cả người phát run

Hắn lãnh đạm cười, không nói “Diệp tiểu thư muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đi. Nhắm mắt lại, nghĩ tới nơi mình muốn đi, Kim Long thần ngọc có thể mang nàng về! Nhớ kỹ, từng thời không, nàng chỉ có thể ở lại 1 lúc. Nhớ kỹ, lúc gặp Kim Long, cứu hắn là được! Gặp lại!”

Hô 1 tiếng, nam nhân đó hóa thần 1 thân ngân long bay đi. Ta thoáng giật mình, nguyên lai, đệ đệ của Kim Long là Ngân Long. Long thần. Ta cả kinh nói “Ti Long chi thần không phải là chưởng quản của tất cả các Long thần sao? Nam nhân kia là Ngân Long thần sao?”

Lúc này, hắn cũng đã có thể bay xa. Ta cau mày. Ta muốn đi nơi nào? Ta muốn đi nơi nào? Ta nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng gió vù vù, trong chốc lát sau, bên tai ta truyền tới thanh âm hô giết. Cau mày, mở mắt, liền nhìn thấy Vấn Hiên đang cau mày ngủ ở 1 bên

Ta vươn tay, đang muốn tiếng lên vuốt ve 2 gò má hắn, nhưng lại dừng lại giữa không trung! Là hài tử! Ta trợn to mắt, nhìn về phía trong quân trướng, nữ tử tóc bạc đang ngủ trên giường

Thân thể ta run rẩy, không thể tin lùi lại phía sau, rồi bay qua bên cạnh, thấy rõ mặt nàng, kêu lên 1 tiếng!

Nàng cau mày. Híp nửa mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm ta “Người nào?!”

Ta quay đầu đi, không cho nàng thấy mặt ta

“Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi tới nơi này làm gì?” Nàng lạnh lùng nói

Ta hạ giọng, “Ta là người như thế nào, ngươi không cần phải xen vào, ta đến đây muốn thực hiện 1 giao dịch với ngươi!”

Nàng lạnh lùng ói, “Ngươi muốn nói đến giao dịch gì?”

Ta cười, “Ta muốn ngươi đem hài nhi của ngươi đi! Nếu không, hài nhi của ngươi sẽ không sống được quá hôm nay!”

Nàng hừ lạnh nói, “Ta dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi! Ngươi rốt cuộc từ đâu tới! Tại sao quay đầu không nhìn ta!”

Ta nói nhỏ, “Ta biết ngươi là Diệp Dược Nô, ngươi đuổi phụ thân ngươi ra khỏi nhà, ta còn biết lần đầu tiên ngươi gặp nam nhân này là lúc ngươi đang ở trên thành lâu, cùng với Đường Vấn Thiên đánh cược! Đường Vấn Thiên dùng trăm phương ngàn kế, 10 tiểu thắng của ngươi rốt cuộc thắng được 1 người đại bại. Ngươi lúc ở trên Hải Sa đảo muốn cùng thành thân với nam nhân trước mặt, nhưng lại vẫn bị Đường Vấn Thiên phá hư. Ta biết, ngươi một mực muốn tìm chỗ Tuyên Tuyết Dung táng thân! Ta cũng biết, cánh tay của ngươi sở dĩ có thể nối lại là bởi vì Kim Long cho ngươi 1 mảnh long lân [vảy rồng], phải không?”

Nàng cả kinh nói, “Ngươi như thế nào biết! Ngươi rốt cuộc là ai!”

Ta đi lên vài bước, “Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, ngươi chỉ cần biết rằng ta có thể thông cổ triệt nay là được! Muốn hài tử bên cạnh ngươi chết đi hay muốn nó còn sống ở với ta. Chính ngươi quyết định!” Đối với nhân sinh của nàng lại càng biết đến nhất thanh nhị sở

Nàng sợ run một hồi lâu, nhẹ giọng nói, “Ta tự nhiên là muốn nó còn sống! Sinh ra giống Hàn Mai! Nhưng là, Hàn Mai lúc nàng sinh ra còn đang chiến tranh! Ngươi ôm đi đi! Ta tin tưởng ngươi!

Theo tính cách của nàng, nàng như thế nào có thể dễ dàng tin tưởng ta như vậy? A! vốn là tức khi! Ta sợ run 1 hồi lâu mới nói “Như thế, ta liền mang hài nhi đi!”

Ta cúi người xuống, ôm hài nhi vào trong ngực. Nhẹ nhàng xốc bả vai của nó lên, nhìn thấy hình hoa hồng mai màu đỏ, trong lòng không khỏi đau đớn. Cách tốt nhất để tìm hài tử đó là đến lúc nàng chưa mất tích mà trực tiếp ôm đi

“Ngươi tên gì! Sau này, ta phải tìm ngươi như thế nào?” Thanh âm của nàng kiên định

Ta xoay người lại, tay áo khẽ phất, nàng liền thẳng tắp té xuống! Ta ôm hài nhi vào trước ngực, nhỏ giọng nói “Hài nhi, mụ mụ mang con đi!”

Nếu nàng tỉnh lại sẽ không còn nhớ cuộc đối thoại với ta hôm nay! Đúng vậy! vốn là không nhớ rõ! Nếu như thế, ngày đó sẽ không thương tâm gần chết. Nếu nàng nhớ ra chính nàng đã đáp ứng ta mang hài nhi đi, ta nghĩ, nàng sẽ oán mình cả đời

Đang định rời đi thì quân trướng bị xốc lên. Đường Vấn Thiên thấy ta ôm hài nhi, liền hét lớn “Người đâu! Mau tới bắt thích khách!” Hắn dứt lời, kiếm đã tuốt đã khỏi vỏ

Ta nhanh chóng né qua, ôm hài tử hét lớn, “Cứu mạng!”

Kim Long ngọc trong lòng phát ra 1 mạt kim quang, bên tai vang lên tiếng gió vù vù. Trên người không có chút cảm giác đau đớn. Ta biết, ta chạy thoát rồi

Ta và hài nhi không có việc gì! Mở mắt ra đã thấy hai chúng ta bị bây trong 1 thành nhỏ xinh đẹp. Nơi này hoàng thổ phì nhiêu, khắp nơi đầy mùi hoa. Nơi này tất hẳn không thuộc về Hoàng quốc. Trong Hoàng quốc không có địa phương này

Hài nhi, gương mặt nho nhỏ, đôi mắt linh động, vô cùng xinh đẹp, đôi môi khéo lép, bàn tay nhỏ bé đáng yêu, trông rất giống ta

“Hài nhi! Con là hài nhi của ta đây! Con thật xinh đẹp! Mụ mụ rất thích con!” Ta ôm lấy hài nhi đã mất, cả người run lên. Thứ cảm giác tìm về được sau khi đánh mất, thật sự rất tốt. Ta ôm nó không chịu buông tay

Hài nhi nhìn ta 1 hồi lâu, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, oa 1 tiếng khóc lớn “Hài nhi, con muốn làm gì?! Hài nhi!” Ta vội la lên.

À! Vốn là đói bụng! Ta gấp đến độ xoay quanh. Lúc này, ta làm gì có thức ăn cho nó. Trong lòng ta thoáng lạnh. Hay là, sau khi ôm nó đi đành đành để nó chết đói sao?

Bất giác đưa tay đến bên hông, trong lòng ta ngẩn ra. Ta cư nhiên không hề phất hiện, vỏ kiếm ta đoạt được từ thanh kim kiếm của Đường Vũ Hiên cư nhiên vẫn còn bên hông ta!

Vỏ kiếm của kim kiếm vốn hoàn toàn được chế tạo từ hoàng kim. Ở 1 phần 3 vỏ kiếm có khảm 1 bích lục ngọc thạch. Bích lục ngọc thạch này trong suốt, có chút quen mắt. Mấu chốt bây giờ nằm ở chỗ: trên người ta không có tiền! cho nên, vỏ kiếm hoàng kim này rất có tác dụng

Lúc trước ở Tuyên thành, ta từng nói đùa với Đường Vũ Hiên, vỏ kiếm này có thể uống hoa rượu. Mà bây giờ, ta lại vì không có tiền mà thật sự biến nó thành tiền

Ta bế hài tử, đi tới tiệm vàng. Muốn đổi thành kim nguyên

Ông chủ tiệm vàng thấy ta một người phụ nữ ôm hài tử, liền cũng đổi lấy 2 lượng hoàng kim. Vừa lúc ấy, hài nhi của hắn lâm bệnh, ta liền nhờ hắn tìm bà vú giúp ta, còn mình thì chữa bệnh cho hài nhi hắn. Ông chủ tiệm vàng đó ngàn ân vạn ơn, ta thấy hắn cũng không phải là người xấu, liền thuê phòng khách của hắn để ở lại

Đổi được vàng, ta mua cho 1 mình 1 thân y phục đỏ tươi, thay quần áo cho hài tử, rồi mua 1 viên ngọc, mài viên ngọc trước mặt thành hình 1 đóa hàn mai nho nhỏ. Lúc này mới xỏ qua sợi chỉ đỏ, đeo lên cổ hài tử. Bà vú nuôi hài tử là 1 phụ nữ tốt tính, ngoại hình có chút mập mạp, nhưng lại ngoài ý muốn làm cho người ta thoải mái, cũng là người phụ nữ ở thuê trong nhà ông chủ. Lúc này, hài nhi của nàng mới sinh ra, ăn cũng không nhiều lắm, vừa lúc hài nhi của ta cũng mới sinh, nàng cho hai đứa trẻ bú cũng vẫn còn thừa

Theo như lão bản [ông chủ] nói, phu quân của nàng là 1 người có quyến thế. Lần này nếu không đi ra ngoài làm việc, đụng phải cường đạo, thất lạc phu quân, nàng cũng không nương lại ở chỗ này, lại càng không giúp ta nãi [cho bú] hài tử

Khóe môi ta thoáng cười, ta mặc kệ nàng là ai, quan trọng nhất là hài tử của ta có sữa uống là được

Nguyên lai nơi này chính là 1 thành nhỏ của Nguyên quốc. Nguyên lai, cư nhiên tới nơi này rồi! ta cau mày. Mang ta đến nơi này là bởi vì nơi này có Kim Long sao? Ta đi tìm hiểu mấy ngày, chưa người nào nói nơi này có Kim Long tồn tại. Như vậy, tại sao Long Thần ngọc lại mang ta đến nơi này?

Ngay từ lúc đầu, ta cảm thấy bà vú của hài tử rất tốt, qua hai ngày, nàng nhận được tin của phu quân, nói là mấy ngày nữa sẽ tới đón nàng về nhà

Từ ngày ấy, hài nhi của ta ngày ngày đều khóc. Ta cứ tưởng nàng bị nhiễm bệnh, sau đó cư nhiên phát hiện ra nàng không cho hài nhi của ta ăn

Nàng bị bỏ đói đến phát hoảng, liền không thể làm gì khác hơn là cả ngày khóc lóc. Trong lòng ta hừ lạnh, cũng không lên tiếng. Ngày thứ hai, hài tử của nàng bắt đầu nhiễm phong hàn, đi tìm rất nhiều đại phu cũng không được, nàng ôm hài tử đi cầu y [khám bệnh] khắp nơi, cuối cùng, nàng ôm hài tử đến nơi ta, ta cho nàng biết là đã quá muộn

Chờ lúc hài tử tắt thở, nàng ngày ngày khóc la, giống như là điên cuồng. Sau đó, lão bản liền đưa hài nhi của ta cho nàng. Nàng có hài tử, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Như là hài nhi đáng yêu đã chiếm được lòng nàng

Nếu nàng biết hài nhi của nàng là do ta hạ đọc chết, không biết nàng sẽ có vẻ mặt thế nào đây? Không nói một tiếng, cắt sữa của con ta, nàng đáng bị quả báo này

Lão bảo nói, lúc trước nàng viết thư cho phu quân có nói đã sinh 1 nữ nhi, hôm nay nữ nhi không còn, không biết phải ăn nói thế nào đây?

Ta nhướng mày, chờ khi xác định nơi này không có người ta muốn tìm, liền bế hài nhi lên, đi tới giữa sân của ông chủ tiệm vàng. Trăng treo ở trên cao, ta lẩm bẩm trong miệng, đang định rời đi thì thấy nàng kia chạy vội ra, trong miệng hét lớn “Hài nhi! Hài nhi của ta! Nữ nhân! Ngươi không được mang hài nhi của ta đi!”

Ta lạnh lùng cười, thân thể đã bị vây trong cơn gió lốc mày vàng, nàng kia chạy như bay tới, hô lớn với ta” Hài nhi! Hài nhi của ta! Đưa hài nhi cho ta!”

1 thanh kiếm xuyên qua gió lốc màu vàng, ta cả kinh, hài tử trong tay liền bị 1 nam nhân đoạt mất. Nam nhân quay đầu lại nói với nàng kia “Uyển Dung! Nàng thế nào?”

Nữ tử 1 bả đoạt lấy hài nhi, ôm khóc lớn “Hài nhi! Hài nhi của ta!”

Trong lòng ta phẫn nộ, đang định đi ra khỏi vòng tròn gió lốc thì lại phát hiện gió lốc lại hình thành, ta liền lại rời đi! Hài nhi! Hài nhi! Ta kêu to

Lại muốn xuyên về quá khứ cứu nó, nhưng là như thế nào cũng không có cách nào xuyên về lại quá khứ. Hài nhi mà ta vất vả lắm mới có được lại bị mất đi! Ta khóc đến ruột gan đứt từng khúc

“Diệp tiểu thư! Ngươi còn không rõ sao? Hài tử đó vốn không thuộc về thế giới này! Nếu để nó ở lại trên chiến trường thì đã bị 1 kiếm của binh lính Giang quốc mà đi đời nhà ma rồi. Cho nên, ngươi không nên mang đi! Chỉ có ở thời không của nó, nó mới có thể khỏe mạnh lớn lên!” Giọng nói dễ nghe của nam nhân lại vang lên bên tai ta

Ta kêu lên sợ hãi, quay đầu lại “Ngân Long! Ngân Long! Ngươi biết, có đúng không? Ngươi biết nó sẽ không sống, nhưng vẫn muốn ta đi cứu nó, phải không? Nếu như thật sự sinh tử có mạng, vậy thì, ta cứu Vấn Hiên không phải thật đáng chê cười sao?”

Hắn điềm đạm cười, một hồi lâu mới nói “Không phải! Diệp tiểu thư! Nếu có cơ hội cho nàng đi cứu, nàng có thể đi cứu hắn hay không? Nếu như không, có phải tương lai nàng sẽ càng thêm hối hận?”

Ta vỗ về ngực, không thể không thừa nhận, cho dù biết rõ kết quả, ta cũng sẽ đi làm!

“Ta muốn xem cuộc sống của hài nhi, có được không?” Ta nhỏ giọng nói

Hắn gật đầu, nhỏ giọng nói “Đương niên có thể! Chỉ cần không nhiễu loạn cuộc sống của nó là được!”

Ta nhanh chóng gật đầu. Trong tay nắm chặt Kim Long ngọc, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, chờ ta mở mắt, liền nhìn thấy mình đang ở trong Hoàng thành Hoàng quốc. Ta cau mày. Đến nơi đây làm gì? Nơi này xem ra mới đổ mưa, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt

Mới nghĩ như vậy, bên tai liền vang lên thanh âm đánh chửi chói tai của trẻ con. Ta phi thân lên, đứng ở trên nóc nhà

Vài hài nhi nho nhỏ đáng yêu đi ở phía trước, người cầm đầu là 1 nữ nhi, vừa nhìn đã thấy tính cách cường đại. Mấy đứa trẻ khác đi theo bên cạnh nàng luôn miệng gọi tỷ tỷ

Lúc này, người con gái đằng trước sắc mặt đỏ bừng đến kỳ dị, 1 chưởng đánh vào cây mai bên cạnh, lớn tiếng nói “Đáng chết! Biết ngay là người kia không có gì tốt đẹp! đáng chết! ta muốn ngươi đẹp mặt!”

Đứa nhỏ này là ai? Ta đến nơi này tất nhiên là vì hài tử sẽ xuất hiện ở đây, nhưng hài tử là ai? Là hài tử cầm đầu kia sao? Ta cau mày. Cho dù là bị Uyển Dung và phu quân của nàng mang đi nhưng sao lại mang đến nơi này?

Chắc chắn có ẩn tình, bản thân ta vốn thích thú hài tử cầm đầu kia

1 lát sau, phía sau liền đuổi đến 1 đám tiểu nam sinh, hất bùn vào những tiểu nữ sinh này. Các tiểu nữ sinh không đề phòng bị ném trúng, tức giận mà không dám nói gì, duy chỉ có tiểu nữ cầm đầu là quay đầu lại, đuổi theo bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, cát bụi bay tứ tung. Trong chốc lát sau, liền bị bọn họ làm cho cả người toàn là bùn

Các nam sinh thấy nữ sinh kia cả người đều là bùn, liền vỗ tay lớn nhỏ nói “Hảo hảo hảo! Tiểu người bùn! Tiều người bùn! Ha ha ha! Thật buồn cười! ta xem ngươi còn cao ngạo thế nào! Ha ha, tiểu người bùn! Xấu muốn chết!”

Tiểu nữ sinh không khóc, chỉ oán hận căm tức tiểu nam sinh, một hồi lâu mới đứng dậy, lạnh lùng nói “Các ngươi nhớ kỹ cho ta!” Dứt lời, liền cả người toàn bùn mang theo 1 tiểu nữ sinh khác rời đi. Bây giờ thoạt nhìn tựa như 1 tiểu đấu sĩ! Đúng là nàng rồi! Tính tình của nàng cơ hồ có thể nói là giống ta y như đúc! Như thế nào có thể không phải nàng đây? Đây là hài nhi của ta a!

Một hài nhi hoàn toàn giống ta! Tâm ta khẽ mềm nhũn ra. Lặng lẽ đi theo nàng. Nàng không lên tiếng, cư nhiên 1 mình chạy ra bên ngoài! Ta đứng trước mặt nàng, cản đường nàng đi, nói muốn dẫn nàng đi tắm rửa! Nàng đề phòng nhìn ta chằm chằm. Ta cười nói với nàng “Chúng ta đến khách điếm tắm rửa được không? Ta là bằng hữu của Uyển Dung, ta còn biết trên người con có 1 viên bích ngọc nhỏ, trên bích ngọc có khắc 1 đóa hoa mai, có phải không? Viên ngọc đó là do ta làm!” ta nháy mắt với nàng. Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt ta, một hồi lâu mới nói “Ta tin ngươi! Bởi vì dung mạo người rất giống ta!” Dứt lời, nàng cùng theo ta vào khách điếm, hai chúng ta cùng tắm nước nóng, cởi quần áo ra, đóa hoa mai màu đỏ trên vai nàng ướt át tươi sáng. Đó là huyết mai của ta! Hài nhi!” Ta rung động

Trên cổ nàng có đeo 1 viên bích ngọc, không phải là do ta đeo cho nàng hay sao? Lúc ấy trong người không có vật quý giá gì để cho nàng, chỉ có 1 khối bích ngọc này! Hài nhi của ta! Lớn lên rất tốt

Đang nghĩ đến đó thì nghe nàng lạnh lùng nói “Ngươi mới là mụ mụ của ta, phải không?”

Ta thoáng giật mình , một hồi lâu mới nói, “Con, con làm sao mà biết được?!”

Bên môi nàng chậm rãi nổi lên 1 nụ cười “Mẫu thân của ta cho tới bây giờ không có bằng hữu nào! Hơn nữa thường thường điên ngôn loạn ngữ, nói ta không phải nàng sinh ra. Nếu như không đoán sai, ngươi mới là mụ mụ của ta! Phải không? Tại sao lại bỏ ta 1 mình ở chỗ này!” Nàng nâng cằm nhỏ lên, nói

Ta vuốt ve cắm dưới của nàng, nhỏ giọng nói “Con biết rồi! con cư nhiên biết rồi! Trong nhiều nữ sinh như vậy, ta liếc mắt 1 cái là có thể nhận ra con, giống như con cũng chỉ liếc mắt 1 cái liền có thể nhận ra ta!”

Nàng lắc đầu, “Là ta chúng ta quá giống nhau! Hơn nữa, rất ít người biết trên người ta có khối ngọc này!” Nàng cầm viên ngọc đến cho ta xem “Trên thực tế” Nàng oa 1 tiếng khóc lớn “Những người biết đến khối ngọc này trên người ta, ta đều hỏi họ có phải là mụ mụ của ta hay không! Mụ mụ! người rốt cục cũng tới tìm ta rồi! Oa!” Nàng khóc nhào đến trong lòng ta! Lòng ta mềm nhũn, gắt gao ôm lấy nàng. Nỗi đau trong lòng càng ngày càng rõ rệt

“Hài nhi! Hài nhi! Xin lỗi! Là mụ mụ không tốt! Không có năng lực bảo vệ con! Hài nhi!” Nước mắt ta liền rơi xuống

Nàng lắc đầu “Không có, không có việc gì! Mụ mụ! người không nên khổ sở! Phụ thân và đại thẩm đối đãi với ta rất tốt! Phụ thân nói ta rất giống 1 cố nhân của người, đối đãi như châu như ngọc, các ca ca trong nhà cũng không dám khi dễ ta! Bọn họ cũng đối đãi tốt lắm! Oa!” Nói đến chỗ ngày, cái miệng nhỏ nhắn của nàng biểu ra, oa oa khóc thành tiếng

Đối đãi với nàng rất tốt? Như vậy, đám tiểu nam sinh kia là chuyện gì xảy ra? Ta vuốt vuốt tóc nàng, nhỏ giọng nói “Mụ mụ biết rồi! Mụ mụ giúp con dạy dỗ bọn chúng, được không?”

Nàng ngẩng đầu, quật cường nói “Mụ mụ! Ta muốn dựa vào bản lãnh của chính mình đánh bại bọn chúng! Như Dung đã trưởng thành, hoàn toàn có thể dựa vào bản lãnh của mình!” Nàng cười rất tự tin, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng bị đám tiểu tử kia khi dể, ta sẽ thật sự tưởng rằng nàng vốn là 1 nữ vương

“Như Dung, con tên là Như Dung! Thật đúng là 1 cái tên dễ nghe!” Ta cảm động nói.

Nàng gật đầu “Bởi vì Như Dung trông giống Uyển Dung, cho nên phụ thân nói, đứa trẻ này giống như Uyển Dung. Vì vậy, ta liền gọi là Như Dung!”

Giống nàng cũng không tốt! ta chau mi! Nữ nhi của ta phải nên giống ta! Như Nô! Ách, thôi vậy! Như Dung nghe hay hơn, Như Nô, kỳ quái! Ta ôm nàng, nhẹ nàng hôn. Bảo bối của ta rốt cục cũng nhớ tới ta!

“Mụ mụ, người sẽ không bỏ lại Dung nhi, phải không? Phải không?” Nàng đầy hi võng nhìn chằm chàm vào mặt ta. Ta nhẹ vỗ gương gương mặt nàng, sống mũi có chút cay cay, nhỏ giọng nói “Dung nhi! Dung nhi! Nếu mụ mụ có thể mang con đi thì sao có thể bỏ con lại! Con có biết mụ mụ đã mất bao nhiêu công sức, trải qua bao nhiêu cuộc kỳ ngộ mới có thể cứu con từ trên chiến trường? Nhưng là, Dung nhi, con nên ở lại bên cạnh Uyển Dung, hảo hảo lớn lên! Biết không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ảm xuống, một hồi lâu mới nói “Ta tưởng mụ mụ lần này tới là màng ta trở về, nhưng nguyên lai không phải! Hôm nay mụ mụ đến đây, Dung nhi biết mụ mụ tất có nỗi khổ riêng! Có phải không? Dung nhi ở đây chờ mụ mụ! Dung nhi vẫn sẽ chờ 1 ngày được đoàn tụ với mụ mụ!”

Nước mắt của ta liền rơi xuống! nàng là hài nhi của ta a! Dung nhi! Dung nhi! Lòng ta đau đớn muốn nứt ra!

“Mụ mụ! Mụ mụ!” Nàng ôm cổ ta khóc không thành tiếng. Nàng còn chiếm được lòng ta hơn cả Tuyệt Hoàng! Hài nhi! Hài nhi của ta!

Thay 1 bộ hồng sa mới cho nàng, ta vuốt má nàng, nhỏ giọng nói “Mụ mụ đưa con về nhà, được không?”

Cái mạng nhỏ nhắn của nàng chu lên, oa oa khóc thành tiếng, ôm chân ta, ủy khuất nói “Mụ mụ! Để ta ở lại bên cạnh mụ mụ 1 lát!”

Lòng ta như nhũn ra. Quả muốn ôm nàng bỏ chạy. Nhưng là, nhưng là, nếu như mang nàng trở về, nàng sẽ chết! Nếu như nàng chết thì đó là do ta hại! Ta muốn hài nhi của ta vui sướng mà lớn lên! Cho dù không có mụ mụ thì cũng có thể lớn lên

Ta không nên để nàng ở bên cạnh ta mà bất lực chết đi. Lấy tay đẩy nàng ra, ta nhỏ giọng nói “Dung nhi, cần phải trở về! mụ mụ sẽ trở lại thăm con!”

Nàng nín khóc, gật mạnh đầu. Ta thấy nàng không khóc, lúc này mới ôm lấy nàng, chậm rãi đi ra ngoài. Lúc ra khỏi khách điếm Hoàng thành, liền buông nàng xuống, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói “Dung nhi! Nghe mẫu thân nói, hảo hảo sống!”

Nàng gật đầu. Ta lặng người 1 lát, rồi đứng dậy, chạy vồi đi. Phía sau truyền đến tiếng khóc lớn của nàng. Ta không dám quay đầu lại, sợ khi quay đầu lại, ta sẽ không thể rời đi được!

Trong chốc lát sau, liền nhìn thấy đám nam sinh khi dễ nữ nhi của ta đang chơi đùa, người đầy mồ hôi, nói muốn đi tắm rửa. Ta không lên tiếng, chờ bọn tiểu vương bát đản này tìm được chỗ ôn tuyền, cởi quần áo rồi xuống nước, ta liền chậm rãi lén lấy đi quần áo của bọn chúng, cầm ở trong tay. Cười hắc hắc với bọn chúng. Muốn từ nơi này trở về chỗ lúc nãy bọn chúng chơi đùa thì phải đi qua 3 đoạn đường cái, ta không tin bọn chúng có dũng khí khỏa thân mà đi lên phố

Bọn họ đột nhiên chứng kiến có người lấy quần áo của bọn họ, chỉ vào người ta nói “Phi lể chớ nhìn!”

Ta chau mi lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm, như là đang quan sát 1 đám tiểu động vật! Nam sinh cầm đầu cười tà, đứng lên. Nhìn thấy thân thể nho nhỏ của hắn, ta cười lạnh nói “A! Như thế nào đây! Ta tưởng rằng ngươi là nam tử hán! Nguyên lai cư nhiên là như thế! Đáng thương!” Ta lắc đầu nói.

Nam sinh kia oa 1 tiếng nhảy vào trong nước, gương mặt đỏ ngầu, hét lớn “Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi, nữ tử này! Như thế nào có thể…!”

Ta cười nói, “Muốn quần áo sao? Muốn quần áo thì đáp ứng ta 1 việc!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng phiếm tia ảo ảo “Chuyện gi? Nói mau!”

Ta buồn cười nói, “Nữ sinh đầu lĩnh [cầm đầu] vừa rồi, các ngươi phải đối đãi nàng như châu như ngọc, nàng nói đông, các ngươi không được nói tây. Nàng nói ngươi là nữ, các ngươi không được nói mình là nam. Nàng nói mình xinh đẹp, các ngươi không thể nói nàng xấu. Sau này phải ầm ĩ muốn cưới nàng làm vợ. Mọi chuyện đều vì nàng! Các ngươi có thể không?” Ta đưa tay vào bên trong quần áo`

Bọn họ mở to miệng, sợ run 1 hồi lâu mới nói “Đây là sự tình gì? Như thế nào có thể!”

“Không có khả năng? Ta đây liền đem chuyện các ngươi bị ta nhìn lõa thể truyền ra ngoài! Cho tất cả các ngươi đều không thể cưới lão bà, thế nào?” Ta chau mi, bất giác lộ ra 1 nụ cười

Trong khoảng thời gian ngắn, nam sinh cầm đầu liền giật mình, hắn nuốt nuốt nước miếng, 1 hồi lâu mới nói “Hảo! Ta đáp ứng!”

Nam sinh tóc hồng bên cạnh liền oa 1 tiếng kêu to lên “ngươi đáp ứng sao? Đường Vấn Thiên! Ngươi không sao chứ? Ngươi sao có thể đáp ứng chiếu cố hài tử của 1 tiểu thiếp?”

“Triệt! Ngươi nói nhiều rồi!” tiểu nam sinh đó cau mày nói

Đường Vấn Thiên! Hắn sao có thể là Đường Vấn Thiên! Như vậy, tên Triệt đang nói chuyện với hắn… ta nheo mắt lại, tinh tế nhìn vào mắt hắn, nhưng lại phát hiện hắn cũng đang híp mắt đánh giá ta

Quả nhiên không sai! Hài tử này đúng là phiên bản thu nhỏ của Đường Vấn Thiên! Hắn sao lại ở đây! Trong lòng ta đột nhiên có 1 dự cảm xấu

“A! A! A! Kỳ thuật Dung muội muội cũng rất đẹp a! Chỉ là tính tình hơi thối 1 chút! Ta lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy 1 nữ tử nào xinh đẹp như vậy!” 1 tiểu nam sinh khác oa oa kêu to. Gương mặt nho nhỏ, đôi mắt tròn tròn, là Lâu Nhạc Khanh sao?

Ta bây giờ đang làm gì? Trộm xem bọn hắn tắm rửa? Nghĩ đến đây, ta đột nhiên có cảm giác mình không lịch sự! Như thế nào có thể đây! Như thế nào có thể đây?

“Ta đáp ứng chính là đáp ứng! Bất quá, ngươi đáp ứng qua sẽ trả quần áo cho ta, ngươi không thể nuốt lời!” tiểu Đường Vấn Thiên già dặn nói

Khóe miệng ta nhếch lên, một hồi lâu mới nói, “Cái này là đương nhiên!”

“Bất quá! Sau này các ngươi phải chiếu cố Như Dung, làm cho nàng vui sướng lớn lên!” Ta cố nén cảm giác quái dị trong lòng, nhỏ giọng nói

Tiểu Đường Vấn Thiên chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh bờ hồ, vươn bàn tay nho nhỏ ra “Nếu như bọn ta còn khi dễ Tuyên Tuyết Dung, Đường Vấn Thiên ta sẽ không làm hoàng đế! Ta với ngươi đập ta vi thệ!”

Gương mặt hắn phiếm chút cương nghị

“Ngươi nói cái gì Tuyên Tuyết Dung! Nàng rõ ràng là Như Dung!” Ta giật mình

Bên môi hắn nổi lên sự buồn cười “Xem ra ngươi còn không biết! Tiểu thiếp đó mấy ngày trước đã chết rồi. Như Dung đã do Tuyên thành phu nhân chính thức nuôi dưỡng, sửa tên theo Tuyết Tán và Tuyết Băng, đại danh là Tuyên Tuyết Dung!

Ta “hả” 1 tiếng, lùi ra sau 3 bước! Như thế nào…. Như thế nào có thể! Hài nhi của ta chính là Tuyên Tuyết Dung?


/163

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status