- Mưa phùn mang gió lạnh về rửa buổi hoàng hôn, lau đi nước mưa trên mắt, nhìn ánh đèn đường heo hắt mà nhớ lối thu xưa... ....
Lúc này có một tiếng ca từ trong một hàng quán vang ra, rất dễ nghe.
Đây là bài hát "yêu em", Vương Học Bình tất nhiên khá quen thuộc bài này, hơn nữa cũng nhớ rất rõ, ngày 30 tháng 6 năm nay, giọng hát chính kiêm tay ghita của nhóm nhạc Beyond này sang Nhật lưu diễn đã vô ý rớt xuống sân khấu, vì cứu giúp không hiệu quả nên vĩnh biệt cõi đời.
Đúng là đáng tiếc, Vương Học Bình khẽ thở dài, hắn lại ngoắc một chiếc xe máy ba bánh chạy đến một cửa hàng chuyên bán đồ lậu, mua một cặp kính viễn vọng hồng ngoại chuyên dụng của quân đội.
Từ trong quán đi ra thì trên mũi Vương Học Bình có một bộ kính mát, trên đầu đội tóc giả, quần áo trên người cũng thay đổi, tất nhiên kể cả giày cũng đổi.
Lúc này Vương Học Bình đi trên đường chẳng khác nào một vị khách từ bên ngoài mới đến.
Huyện thành chẳng qua chỉ là một thị trấn mà thôi, Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch huyện, dù sao cũng là một danh nhân, người biết mặt hắn cũng là rất nhiều.
Vào thời điểm mà người của ủy ban kỷ luật muốn tìm bắt Vương Học Bình tất nhiên sẽ có rất nhiều người chạy khắp nơi, chỉ cần có người hữu tâm bắt gặp, như vậy sẽ là phiền toái lớn.
Cẩn thận lúc nào cũng là chìa khóa thành công.
Vương Học Bình đã hóa trang đi đến một hàng quán ven đường mua vài chai nước và hai cái bánh mì, hắn đi qua vài ngã tư, sau đó đến một buồng điện thoại không người, cuối cùng đút thẻ vào sử dụng.
Vương Học Bình rút sổ thông tin cơ mật ra tìm được số điện thoại của phó cục trưởng Liễu Ngân Hà cục công an huyện Nam Vân.
- Alo, anh tìm ai?
Nghe điện thoại là một người phụ nữ, giọng nói nghe giống như của vợ Liễu Ngân Hà, Vương Học Bình dùng giọng phổ thông nói:
- Tôi là cảnh sát tỉnh, tôi có việc gấp cần gặp cục trưởng Liễu.
- À, anh chờ chút, tôi sẽ gọi anh ấy.
Vợ của Liễu Ngân Hà tưởng có chuyện gấp, vì vậy nàng vội vàng đặt điện thoại xuống đi tìm Liễu Ngân Hà.
Nếu như Vương Học Bình nhớ không lầm thì sau khi chủ tịch Nghiêm bị đưa đi, Liễu Ngân Hà là người của chủ tịch Nghiêm đã rất khổ sở, lúc này có lẽ đang giả bệnh trong nhà.
Vương Học Bình biết rất rõ, nếu hắn nói ra thân phận của mình thì có thể làm cho vợ Liễu Ngân Hà ngăn cản ngay lập tức. Bây giờ trong huyện có ai không biết chủ tịch Nghiêm đã xảy ra chuyện?
Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch Nghiêm, người bình thường gặp hắn còn tránh không kịp, Vương Học Bình nếu không muốn kế hoạch của mình chết từ trong trứng nước thì cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa là công an tỉnh mà thôi.
Liễu Ngân Hà ở trong khu nhà dành cho cán bộ cục công an huyện Nam Vân, Vương Học Bình không dám mạo muội đến thăm, sợ làm không tốt sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa đã qua thời gian mà khối chính quyền đã ra thông báo họp, Vương Học Bình đã không lộ diện, dù là kẻ ngốc cũng biết hắn đã bỏ chạy, chỉ có trời mới biết người của ủy ban kỷ luật có liên lạc với cục công an hay không?
Vương Học Bình tất nhiên sẽ tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn.
- Ha ha, là vị lãnh đạo nào đến thăm vậy?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cởi mở của Liễu Ngân Hà.
Trong ấn tượng của Vương Học Bình thì sau khi Nghiêm Minh Cao gặp chuyện không may, Liễu Ngân Hà là người của chủ tịch Nghiêm, vì vậy lập tức bị cho ra rìa, hắn bị bí thư huyện ủy Lý Đại Giang điều đi làm phó bí thư ủy ban tư pháp, là một vị trí thích hợp để nghỉ hưu.
Sau này Lý Đại Giang từng bước bò lên vị trí chủ tịch thành phố, Liễu Ngân Hà cũng coi như không còn bất kỳ chỗ dựa nào, cuối cùng vẫn là thất bại.
- Cục trưởng Liễu, tôi là Vương Học Bình, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh, đừng nói gì khác.
Vương Học Bình cố ý dừng lại một chút để cho Liễu Ngân Hà tiêu hóa thông tin, sau đó hắn cười nói:
- Chủ tịch Nghiêm còn có một tin tức tốt, anh ấy để tôi thông báo cho anh, trong điện thoại không thể nói rõ mọi việc, tôi sẽ ở trong quán trà Lâm Gia Hạng chờ anh. Bây giờ là năm giờ bốn mươi, tôi chỉ đợi đến sáu giờ bốn mươi thôi.
Vương Học Bình gằn từng chữ rất rõ ràng, hắn cố ý không cho Liễu Ngân Hà cơ hội đáp lời, sau đó hắn trực tiếp cắt điện thoại.
Lâm Gia Hạng chính là một quán trà, Liễu Ngân Hà chỉ cần đến sẽ tuyệt đối không nhầm.
Vương Học Bình nói ra những lời vừa rồi và đã xem xét không dưới mười lần, hắn đi theo chủ tịch Nghiêm và được nhiều người coi trọng, nhưng bây giờ tình huống đã khác, chủ tịch Nghiêm đã bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi.
Vương Học Bình lo lắng mình nói nhỏ nhẹ sẽ không tác dụng, vì vậy cố ý mượn danh nghĩa của Nghiêm Minh Cao, cố ý kéo Liễu Ngân Hà vào trong. Hơn nữa hắn cũng không cho Liễu Ngân Hà bất kỳ cơ hội do dự nào.
Nói rõ ràng chính là phương pháp tìm đường sống trong cõi chết, chỉ cần Liễu Ngân Hà không ra khỏi cửa, như vậy ý nghĩa chính là tên này quyết tâm làm kẻ địch của Nghiêm Minh Cao.
Dù đổi lại là người thường cũng phải nghĩ đến những hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, huống hồ đó lại là Liễu Ngân Hà nhiều kinh nghiệm quan trường?
Xưa đến nay kẻ thành đạt thường không quá xem xét những chuyện nhỏ nhặt, vì thay đổi vận mệnh của mình, Vương Học Bình quyết tâm đánh cược một lần.
Sau khi sắp xếp tất cả thì Vương Học Bình chỉ còn có thể chờ đợi, chỉ cần Liễu Ngân Hà vẫn còn nắm tài nguyên đi cùng với hắn, như vậy cơ hội thay đổi vận mệnh đã có hơn phân nửa.
Tất nhiên khả năng Liễu Ngân Hà bán đứng Vương Học Bình là không quá lớn, nhưng dù sao Vương Học Bình cũng phải làm xong chuẩn bị.
Lâm Gia Hạng có một hồ nước dài trăm mét, một đầu hợp với đường Nhân Đân, một đầu thông ra hướng ngã ba, ngoài hai chỗ đó thì chẳng còn lối thoát nào khác.
Vương Học Bình vì quen thuộc đường sá mà đi lên một tòa nhà chung cư tám tầng, hắn tránh sau két nước, lấy kính viễn vọng từ trong túi ra nhìn tình huống của Lâm Gia Hạng.
Vị trí mà Vương Học Bình lựa chọn rất khéo léo, đó chính là nơi dễ dàng kiểm tra tình huống hai bên, không cần lo lắng có người chờ trong hẻm.
Vì thường xuyên cùng chủ tịch Nghiêm nghe báo cáo công tác của ngành tư pháp nên Vương Học Bình cũng không lạ gì cách làm thường ngày của những cơ quan kia.
Chỉ cần hai bên đường xuất hiện những nhân viên hoặc chiếc xe đáng ngờ thì Vương Học Bình sẽ rút khỏi mái nhà, sẽ triển khai bước kế hoạch tiếp theo.
Vương Học Bình đang kiên nhẫn ngồi chờ Liễu Ngân Hà, nhưng lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chút nữa nếu hắn gặp lại bạn học cũ ở lầu bảy trong chung cư này, không biết đối phương còn nhận ra mình không?
Một phút, ba phút, nửa giờ trôi qua, mặt trời dần về tây, Vương Học Bình vân chưa thấy bóng dáng của Liễu Ngân Hà.
Chẳng lẽ Liễu Ngân Hà thật sự không quan tâm đến sống chết của chủ tịch Nghiêm? Chẳng lẽ đối phương sẽ mật báo với Lý Đại Giang? Dù biết khả năng này là rất nhỏ nhưng chỉ cần Liễu Ngân Hà không kịp thời xuất hiện, khả năng này vẫn còn tồn tại.
Thời tiết vốn rất oi bức, chiếc áo sơ mi mà Vương Học Bình vừa mua đã ướt đẫm mồ hôi, hắn rút chai nước ra uống vài ngụm, ánh mắt không rời khỏi kính viễn vọng.
Khi tâm tình dần hạ xuống thấp thì Vương Học Bình chợt phát hiện Liễu Ngân Hà mặc quần áo bình thường từ một chiếc xe ba bánh bước xuống, hơn nữa còn nhanh chân tiến vào Lâm Gia Hạng.
Vương Học Bình ở trên mái nhà một giờ đã sớm quen thuộc tất cả tình huống bên dưới Lâm Gia Hạng, bây giờ sau Liễu Ngân Hà xuất hiện mà không có bất kỳ tình huống bất thường nào.
Vương Học Bình từ kính viễn vọng mà thấy Liễu Ngân Hà đi vào trong Lâm Gia Hạng, sau đó lại đi ra rồi đứng trước cổng quán lo lắng nhìn chung quanh.
Vương Học Bình cũng không thò đầu ra, hắn vẫn núp chỗ cũ, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, gương mặt của Liễu Ngân Hà hiện ra rất rõ ràng dưới kính viễn vọng.
Vương Học Bình thấy Liễu Ngân Hà liên tục nhìn đồng hồ lo lắng, vẻ mặt nôn nóng, còn liên tục đánh giá những con hẻm ở hai bên. Mãi đến khi đối phương vã đầy mồ hôi, nôn nóng đến mức giậm chân thì Vương Học Bình mới thu hồi kính viễn vọng, trên mặt lộ nụ cười chiến thắng.
Lúc này có một tiếng ca từ trong một hàng quán vang ra, rất dễ nghe.
Đây là bài hát "yêu em", Vương Học Bình tất nhiên khá quen thuộc bài này, hơn nữa cũng nhớ rất rõ, ngày 30 tháng 6 năm nay, giọng hát chính kiêm tay ghita của nhóm nhạc Beyond này sang Nhật lưu diễn đã vô ý rớt xuống sân khấu, vì cứu giúp không hiệu quả nên vĩnh biệt cõi đời.
Đúng là đáng tiếc, Vương Học Bình khẽ thở dài, hắn lại ngoắc một chiếc xe máy ba bánh chạy đến một cửa hàng chuyên bán đồ lậu, mua một cặp kính viễn vọng hồng ngoại chuyên dụng của quân đội.
Từ trong quán đi ra thì trên mũi Vương Học Bình có một bộ kính mát, trên đầu đội tóc giả, quần áo trên người cũng thay đổi, tất nhiên kể cả giày cũng đổi.
Lúc này Vương Học Bình đi trên đường chẳng khác nào một vị khách từ bên ngoài mới đến.
Huyện thành chẳng qua chỉ là một thị trấn mà thôi, Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch huyện, dù sao cũng là một danh nhân, người biết mặt hắn cũng là rất nhiều.
Vào thời điểm mà người của ủy ban kỷ luật muốn tìm bắt Vương Học Bình tất nhiên sẽ có rất nhiều người chạy khắp nơi, chỉ cần có người hữu tâm bắt gặp, như vậy sẽ là phiền toái lớn.
Cẩn thận lúc nào cũng là chìa khóa thành công.
Vương Học Bình đã hóa trang đi đến một hàng quán ven đường mua vài chai nước và hai cái bánh mì, hắn đi qua vài ngã tư, sau đó đến một buồng điện thoại không người, cuối cùng đút thẻ vào sử dụng.
Vương Học Bình rút sổ thông tin cơ mật ra tìm được số điện thoại của phó cục trưởng Liễu Ngân Hà cục công an huyện Nam Vân.
- Alo, anh tìm ai?
Nghe điện thoại là một người phụ nữ, giọng nói nghe giống như của vợ Liễu Ngân Hà, Vương Học Bình dùng giọng phổ thông nói:
- Tôi là cảnh sát tỉnh, tôi có việc gấp cần gặp cục trưởng Liễu.
- À, anh chờ chút, tôi sẽ gọi anh ấy.
Vợ của Liễu Ngân Hà tưởng có chuyện gấp, vì vậy nàng vội vàng đặt điện thoại xuống đi tìm Liễu Ngân Hà.
Nếu như Vương Học Bình nhớ không lầm thì sau khi chủ tịch Nghiêm bị đưa đi, Liễu Ngân Hà là người của chủ tịch Nghiêm đã rất khổ sở, lúc này có lẽ đang giả bệnh trong nhà.
Vương Học Bình biết rất rõ, nếu hắn nói ra thân phận của mình thì có thể làm cho vợ Liễu Ngân Hà ngăn cản ngay lập tức. Bây giờ trong huyện có ai không biết chủ tịch Nghiêm đã xảy ra chuyện?
Vương Học Bình là thư ký của chủ tịch Nghiêm, người bình thường gặp hắn còn tránh không kịp, Vương Học Bình nếu không muốn kế hoạch của mình chết từ trong trứng nước thì cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa là công an tỉnh mà thôi.
Liễu Ngân Hà ở trong khu nhà dành cho cán bộ cục công an huyện Nam Vân, Vương Học Bình không dám mạo muội đến thăm, sợ làm không tốt sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa đã qua thời gian mà khối chính quyền đã ra thông báo họp, Vương Học Bình đã không lộ diện, dù là kẻ ngốc cũng biết hắn đã bỏ chạy, chỉ có trời mới biết người của ủy ban kỷ luật có liên lạc với cục công an hay không?
Vương Học Bình tất nhiên sẽ tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn.
- Ha ha, là vị lãnh đạo nào đến thăm vậy?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cởi mở của Liễu Ngân Hà.
Trong ấn tượng của Vương Học Bình thì sau khi Nghiêm Minh Cao gặp chuyện không may, Liễu Ngân Hà là người của chủ tịch Nghiêm, vì vậy lập tức bị cho ra rìa, hắn bị bí thư huyện ủy Lý Đại Giang điều đi làm phó bí thư ủy ban tư pháp, là một vị trí thích hợp để nghỉ hưu.
Sau này Lý Đại Giang từng bước bò lên vị trí chủ tịch thành phố, Liễu Ngân Hà cũng coi như không còn bất kỳ chỗ dựa nào, cuối cùng vẫn là thất bại.
- Cục trưởng Liễu, tôi là Vương Học Bình, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh, đừng nói gì khác.
Vương Học Bình cố ý dừng lại một chút để cho Liễu Ngân Hà tiêu hóa thông tin, sau đó hắn cười nói:
- Chủ tịch Nghiêm còn có một tin tức tốt, anh ấy để tôi thông báo cho anh, trong điện thoại không thể nói rõ mọi việc, tôi sẽ ở trong quán trà Lâm Gia Hạng chờ anh. Bây giờ là năm giờ bốn mươi, tôi chỉ đợi đến sáu giờ bốn mươi thôi.
Vương Học Bình gằn từng chữ rất rõ ràng, hắn cố ý không cho Liễu Ngân Hà cơ hội đáp lời, sau đó hắn trực tiếp cắt điện thoại.
Lâm Gia Hạng chính là một quán trà, Liễu Ngân Hà chỉ cần đến sẽ tuyệt đối không nhầm.
Vương Học Bình nói ra những lời vừa rồi và đã xem xét không dưới mười lần, hắn đi theo chủ tịch Nghiêm và được nhiều người coi trọng, nhưng bây giờ tình huống đã khác, chủ tịch Nghiêm đã bị người của ủy ban kỷ luật đưa đi.
Vương Học Bình lo lắng mình nói nhỏ nhẹ sẽ không tác dụng, vì vậy cố ý mượn danh nghĩa của Nghiêm Minh Cao, cố ý kéo Liễu Ngân Hà vào trong. Hơn nữa hắn cũng không cho Liễu Ngân Hà bất kỳ cơ hội do dự nào.
Nói rõ ràng chính là phương pháp tìm đường sống trong cõi chết, chỉ cần Liễu Ngân Hà không ra khỏi cửa, như vậy ý nghĩa chính là tên này quyết tâm làm kẻ địch của Nghiêm Minh Cao.
Dù đổi lại là người thường cũng phải nghĩ đến những hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, huống hồ đó lại là Liễu Ngân Hà nhiều kinh nghiệm quan trường?
Xưa đến nay kẻ thành đạt thường không quá xem xét những chuyện nhỏ nhặt, vì thay đổi vận mệnh của mình, Vương Học Bình quyết tâm đánh cược một lần.
Sau khi sắp xếp tất cả thì Vương Học Bình chỉ còn có thể chờ đợi, chỉ cần Liễu Ngân Hà vẫn còn nắm tài nguyên đi cùng với hắn, như vậy cơ hội thay đổi vận mệnh đã có hơn phân nửa.
Tất nhiên khả năng Liễu Ngân Hà bán đứng Vương Học Bình là không quá lớn, nhưng dù sao Vương Học Bình cũng phải làm xong chuẩn bị.
Lâm Gia Hạng có một hồ nước dài trăm mét, một đầu hợp với đường Nhân Đân, một đầu thông ra hướng ngã ba, ngoài hai chỗ đó thì chẳng còn lối thoát nào khác.
Vương Học Bình vì quen thuộc đường sá mà đi lên một tòa nhà chung cư tám tầng, hắn tránh sau két nước, lấy kính viễn vọng từ trong túi ra nhìn tình huống của Lâm Gia Hạng.
Vị trí mà Vương Học Bình lựa chọn rất khéo léo, đó chính là nơi dễ dàng kiểm tra tình huống hai bên, không cần lo lắng có người chờ trong hẻm.
Vì thường xuyên cùng chủ tịch Nghiêm nghe báo cáo công tác của ngành tư pháp nên Vương Học Bình cũng không lạ gì cách làm thường ngày của những cơ quan kia.
Chỉ cần hai bên đường xuất hiện những nhân viên hoặc chiếc xe đáng ngờ thì Vương Học Bình sẽ rút khỏi mái nhà, sẽ triển khai bước kế hoạch tiếp theo.
Vương Học Bình đang kiên nhẫn ngồi chờ Liễu Ngân Hà, nhưng lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chút nữa nếu hắn gặp lại bạn học cũ ở lầu bảy trong chung cư này, không biết đối phương còn nhận ra mình không?
Một phút, ba phút, nửa giờ trôi qua, mặt trời dần về tây, Vương Học Bình vân chưa thấy bóng dáng của Liễu Ngân Hà.
Chẳng lẽ Liễu Ngân Hà thật sự không quan tâm đến sống chết của chủ tịch Nghiêm? Chẳng lẽ đối phương sẽ mật báo với Lý Đại Giang? Dù biết khả năng này là rất nhỏ nhưng chỉ cần Liễu Ngân Hà không kịp thời xuất hiện, khả năng này vẫn còn tồn tại.
Thời tiết vốn rất oi bức, chiếc áo sơ mi mà Vương Học Bình vừa mua đã ướt đẫm mồ hôi, hắn rút chai nước ra uống vài ngụm, ánh mắt không rời khỏi kính viễn vọng.
Khi tâm tình dần hạ xuống thấp thì Vương Học Bình chợt phát hiện Liễu Ngân Hà mặc quần áo bình thường từ một chiếc xe ba bánh bước xuống, hơn nữa còn nhanh chân tiến vào Lâm Gia Hạng.
Vương Học Bình ở trên mái nhà một giờ đã sớm quen thuộc tất cả tình huống bên dưới Lâm Gia Hạng, bây giờ sau Liễu Ngân Hà xuất hiện mà không có bất kỳ tình huống bất thường nào.
Vương Học Bình từ kính viễn vọng mà thấy Liễu Ngân Hà đi vào trong Lâm Gia Hạng, sau đó lại đi ra rồi đứng trước cổng quán lo lắng nhìn chung quanh.
Vương Học Bình cũng không thò đầu ra, hắn vẫn núp chỗ cũ, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương, gương mặt của Liễu Ngân Hà hiện ra rất rõ ràng dưới kính viễn vọng.
Vương Học Bình thấy Liễu Ngân Hà liên tục nhìn đồng hồ lo lắng, vẻ mặt nôn nóng, còn liên tục đánh giá những con hẻm ở hai bên. Mãi đến khi đối phương vã đầy mồ hôi, nôn nóng đến mức giậm chân thì Vương Học Bình mới thu hồi kính viễn vọng, trên mặt lộ nụ cười chiến thắng.
/435
|