Dựa theo kế hoạch đã thương lượng sẵn, Cảnh Kiếm Phong sẽ trình diện các bộ hạ trước mặt Vương Học Bình, gọi từng người đi đến và sắp xếp thỏa đáng.
Vương Học Bình đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện Cảnh Kiếm Phong công tác thật sự không còn gì để nói. Dù là phương diện giữ gìn trật tựu trị an hay hình sự trinh sát, Cảnh Kiếm Phong đều biểu hiện tố chất chuyên nghiệp cực cao.
Trong hệ thống công an thật sự cần những tri thức chuyên nghiệp, hơn nữa vì có nhiều tấm màn đen, tuy Vương Học Bình chiếm ưu thế tiên tri nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên, có nhiều thứ cần được nhân sĩ chuyên nghiệp chỉ điểm.
Bây giờ thì tốt, có Cảnh Kiếm Phong là một cán bộ nghiệp vụ vĩ đại, có thể bổ túc cho những thiếu sót của Vương Học Bình.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng thì Vương Học Bình quay đầu dặn dò Liễu Sướng:
- Tiểu Liễu, ghi chép lại những thảo luận vừa rồi giữa tôi và anh Cảnh, cậu phụ trách ba ngày xem xét tiến độ một lần.
Đám người đi theo trước đó chỉ nghĩ là hôm nay đi dạo một vòng, căn bản không quan tâm đến những bố trí của Vương Học Bình và Cảnh Kiếm Phong, nhưng bây giờ ai cũng phải xem xét lại, kẻ nào cũng nghiêm túc.
Rõ ràng Vương Học Bình đã giao công tác giám sát tiến độ lên tay thư ký Liễu Sướng.
Liễu Sướng là ai? Tiểu tử trẻ tuổi kia chính là con giun trong bụng, là dòn chính trong dòng chính của Vương Học Bình, hắn biết thứ gì thì Vương Học Bình không thể không biết.
Căn cứ vào áp lực vô hình này, còn ai dám lười biếng, còn ai dám không thực hiện nhiệm vụ của hai vị lãnh đạo vừa giao?
Vương Học Bình thấy đã đến đúng giờ, hắn lấy gói Trung Hoa ra mời Cảnh Kiếm Phong, đang định mở miệng thì điện thoại trong túi anh Cảnh lại vang lên.
Người ở đầu dây bên kia là Ngô Dật Kiệt, hắn nghe ra âm thânh của Cảnh Kiếm Phong vì vậy tranh thủ báo cáo:
- Cục trưởng Cảnh, tôi là Tiểu Ngô, giám đốc Thịnh của công ty xăng dầu Hoa Hạ trong tỉnh đã đến ngồi chỗ tôi cả buổi rồi, đã thật sự rất nóng vội... ....
Cảnh Kiếm Phong che ống nghe rồi khẽ cười với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo công ty xăng dầu đến, Tiểu Ngô nói đối phương đã không còn nhịn được nữa.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Không muốn ăn thì không ngồi chờ, tôi thấy cho anh ta đi là được.
Cảnh Kiếm Phong dựa vào lời nói của Vương Học Bình mà dặn Ngô Dật Kiệt:
- Cục trưởng Vương nói, nếu giám đốc Thịnh có việc bận thì cứ đi trước.
Ngô Dật Kiệt ở đầu dây bên kia lên tiếng, hắn rầu rĩ cười rồi mắng:
- Tôi đã thấy qua nhiều loại người rượu mời không muốn mà thích rượu phạt, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của cục trưởng Vương, tiếp tục để mặc hắn ta.
Cảnh Kiếm Phong lo lắng Ngô Dật Kiệt tiểu nhân đắc chí diễn kịch hay đập bể chảo, vì vậy tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Cục trưởng Vương là cục trưởng Vương, cậu là cậu, cấp bậc lễ nghĩa tương xứng cậu phải dùng đúng chỗ, không cho phép chậm trễ, nếu xảy ra vấn đề thì tôi cũng không tha cho cậu.
Ngô Dật Kiệt vội vàng vỗ ngực lên tiếng thề thốt:
- Cục trưởng Cảnh, anh cứ yên tâm, tôi se đảm bảo không làm lỡ việc của cục trưởng Vương.
Cảnh Kiếm Phong cúp điện thoại rồi cười tủm tỉm nói:
- Cục trưởng Vương, thịt đã đưa lên thớt, chuyện sau này chỉ cần nhờ lãnh đạo ra tay mà thôi.
- Gấp cái gì? Anh ta gấp thì tôi không vội, mới đợi nửa ngày mà đã sốt ruột.
Vương Học Bình đưa tay phủi khói, dùng giọng như không có việc gì để hỏi Cảnh Kiếm Phong.
- Ha ha, Tiểu Ngô có nói, đây là vị lãnh đạo đầu sỏ ngành dầu trong tỉnh, đuổi không được, không đuổi cũng không được, thật sự đùa giỡn cũng phải xem mặt đối tượng, cục công an chúng ta từ khi nào thì gặp loại mặt lạnh thế này?
Cảnh Kiếm Phong cười một tiếng, trong lời nói có chút tự hào.
Cảnh Kiếm Phong nói rất đúng, vài ngày trước Ngô Dật Kiệt bị Vương Học Bình phái đến phối hợp công tác với công ty xăng dầu Trung Hạ.
Kết quả là Ngô Dật Kiệt không được gặp giám đốc của đối phương, chỉ có một phó chủ nhiệm văn phòng đi ra tiếp đãi mà thôi.
Ngô Dật Kiệt chịu đựng cơn tức, muốn nói ra cho rõ ràng, không ngờ hắn vừa mở miệng, còn chưa dứt lời thì vị chủ nhiệm văn phòng kia đã liên tục kêu khổ, nói là tình huống bây giờ rất khốn khó, đầu tiên là không có kế hoạch, sau đó thậm chí còn nói đến tình hình dầu hỏa trên thế giới.
Ngô Dật Kiệt từ công ty dầu hỏa quay về tất nhiên sẽ rất bức bối, hắn cũng không quên làm một báo cáo nhỏ thêm mắm dặm muối với Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ Ngô Dật Kiệt không nói rõ sự thật nhưng có vài vấn đề hắn hiểu rõ ràng, đó là công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ muốn lũng đoạn, căn bản không xem cục công an thành phố ra thứ chó má gì, cũng không thèm nể mặt.
Nếu đối phương đã làm như vậy, Vương Học Bình cũng nghiêm túc mười phần, hắn tìm phó cục trưởng Lý Bân được phân công quản lý hình sự trinh sát đến và cẩn thận dặn dò một phen.
Lý Bân nghe xong kế hoạch của Vương Học Bình thì vui mừng lên tiếng, thầm nghĩ có lãnh đạo làm hậu thuẫn, đối tượng lại là xí nghiệp lũng đoạn thị trường, sự việc có mặt mũi mà lại có lợi ích thực tế thế này, không làm sao được?
Ngày hôm sau một điều lệnh thẩm tra được đưa xuống, một vị trưởng ban hình sự trinh sát xuất mã, điều động hơn hai mươi xe cảnh sát và gần trăm cảnh sát xông vào trong một chi nhánh lớn của công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ.
Đám cảnh sát này không những ôm đi tất cả sổ sách tài vụ, hơn nữa còn nghiêm khắc dựa theo quy định mà bắt giữ trưởng ban tài vụ, phó phòng, kế toán trưởng của chi nhánh công ty xăng dầu, tổng cộng là bảy người.
Cơ quan chuyên chính mà đã muốn ra tay thì xem như ban ngành lũng đoạn cũng thật sự bái hạ phong mà thôi. Lúc này giám đốc Thịnh mới biết sợ, tìm sự giúp đỡ từ khắp nơi, cuối cùng đến Tư Hiểu Đông, Vương Học Bình mới đồng ý gặp mặt.
Sau khi nắm cục công an thành phố thì Vương Học Bình luôn phát sầu vì phá án, ty nói trong phòng tài vụ còn tiền nhưng phần lớn đều là tiền phạt loạn, tiền kiểm tra và vơ vét bẩn thỉu.
Vương Học Bình từng đi tìm chủ tịch Tư Hiểu Đông, chủ tịch Tư cũng hiểu nổi khó xử của Vương Học Bình, nhưng lãnh đạo cũng chỉ có thể đồng ý mỗi năm tăng thêm hai triệu kinh phí cho cục công an thành phố mà thôi, còn lại thì lực bất tòng tâm.
Dù sao thì kinh phí phá án của cục công an thành phố cũng không phải nhỏ, vài triệu quăng vào cũng không thấy nổi sóng.
Đối với hệ thống công an, kinh phí phá án được phòng tài chính đưa trước sáu mươi phần trăm, phần còn lại phải chờ khi xong mới được nhận, nếu không thì dùng kinh phí tự trù.
Rõ ràng kinh phí tự trù thật ra là lỗ hổng chính sách của cục công an, là thượng phương bảo kiếm để hệ thống công an đẩy mạnh phạt tiền nhân dân.
Chiếc Toyota Corolla chậm rãi khởi động, sau đó phóng vào đường lớn.
Vương Học Bình không còn thời gian gọi Từ Dương đi thăm dò, chỉ có thể nháy mắt với Liễu Sướng ở bên cạnh.
Liễu Sướng phát hiện Vương Học Bình nhìn về phía chiếc Toyota Corolla vì vậy mà hiểu ý ngay, hắn lấy điện thoại ra rồi đi về phía chiếc Santana của Lâm Mãnh.
Vì Liễu Sướng che giấu rất khá nên đám người bên cạnh Vương Học Bình cũng không quá chú ý, ánh mắt kẻ nào cũng chỉ nhìn vào cục trưởng Vương.
Khi thấy Lâm Mãnh chạy theo chiếc Toyota Corolla thì Vương Học Bình cũng có chút yên lòng, nghề của Lâm Mãnh trước kia là trinh sát có số của quân khu Định Nam, với thân thủ của hắn sao có thể người phụ nữ kia chạy thoát được?
- Tất cả mọi người đã từng nghĩ, thủ trưởng biết đâu cũng không đến Nam Hồ sơn trang?
Vương Học Bình cũng không biết Tạ lão đã lén lút đến Tiền Châu, hắn sở dĩ nói như vậy chẳng qua vì áp dụng kế hoạch trị an của mình, cố ý làm cho mọi người không dám chậm trễ.
Trưởng phòng cạnh vệ là Trịnh Bưu cũng không nghĩ nhiều, hắn thốt lên:
- Cục trưởng Vương, khả năng này có lẽ tính là không lớn, vì tôi làm tronng phòng cảnh vệ hơn mười năm, chưa từng thấy thủ trưởng trung ương đến thị sát công tác mà không ở lại Nam Hồ sơn trang.
Cảnh Kiếm Phong nghe vậy mà nhíu mày, thầm nghĩ Trịnh Bưu này đúng là, công nhiên nói lời ngược lại với lãnh đạo, sao có quả ngon để ăn?
Vương Học Bình lại không tức giận với Trịnh Bưu, hắn chỉ khẽ giải thích:
- Năm xưa Đặng Công xuống tuần tra phương nam thường hay thay đổi hành trình, hơn nữa còn không sẵp xếp chỗ ở cụ thể.
Một vị tôn thần lãnh đạo trung ương như Đặng Công được Vương Học Bình đưa ra, đám người nơi đây chợt im mồm, cũng không ai hiểu rõ ý nghĩ thật sự của Vương Học Bình.
Cảnh Kiếm Phong vì gần đây luôn liên hệ chặt chẽ với Vương Học Bình nên khá hiểu, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ Vương Học Bình giật da hổ làm cờ, có thể là vì muốn tiến thêm một bước đệm trong công tác bảo vệ trật tự trị an mà thôi.
Quả nhiên Vương Học Bình nhìn qua trưởng phòng trị an Hàn Kiện, sau đó hạ lệnh:
- Anh Hàn, anh về sắp xếp, thông báo xuống cho các phân cục công an rút nhân lực theo tỉ lệ sáu mươi phần trăm. Tất cả nhân viên được rút ra phải đến báo danh ở cục công an thành phố, đảng ủy cục công an sẽ sắp xếp bọn họ đi học tập một vòng.
Hàn Kiện cũng là kẻ xảo quyệt, khi thấy Vương Học Bình cho ra hành động lớn như vậy, hắn lập tức ý thức được vấn đề, toan tính của lãnh đạo là không nhỏ.
Cảnh Kiếm Phong ở bên cạnh bổ sung:
- Anh Hàn, nói cho các phân cục tuyến dưới, nhất định phải đưa ra binh hùng tướng mạnh, cũng đừng lấy cho đủ số.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn Cảnh Kiếm Phong, hắn thầm nghĩ, ở bên cạnh có một phụ tá tâm tư nhẫn nhụi và cực kỳ quen thuộc tình huốn cục công an như vậy, đúng là đáng tin mười phần.
Hàn Kiện cẩn thận suy xét rồi dùng giọng khó xử nói:
- Cục trưởng Vương, cục trưởng Cảnh, không phải tôi than khổ, hai vị cũng biết tình huống rồi đấy, đám lãnh đạo phân cục tuyến đưới đều rất mạnh, chúng ta đưa xuống một thông báo hời hợt, sợ rằng người nghe cũng không nhiều.
Vương Học Bình còn chưa kịp tỏ thái độ thì Cảnh Kiếm Phong đã lên tiếng, hắn giải thích:
- Anh Hàn, xem ra anh còn chưa hiểu rõ những gì cục trưởng Vương muốn nói. Thế này nhé, cục trưởng Vương để anh thông báo chảng qua chỉ thử ý nghĩ của đám lãnh đạo phân cục mà thôi, chúng ta muốn xem, rốt cuộc là ai muốn làm việc, bây giờ anh hiểu chưa?
Hàn Kiện nghe rõ ám hiệu của Cảnh Kiếm Phong, trong lòng chợt sáng sủa, thì ra Vương Học Bình có toan tính cải cách ban ngành trị an xã hội. Đây rõ ràng là cơ hội lập công lớn từ trên trời rơi xuống, vì vậy Hàn Kiện tranh thủ thời gian gật đầu nói:
- Cục trưởng Cảnh, tôi đã hiểu, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ của đảng ủy cục.
Hàn Kiện cố tình để lọt ra một sơ hở, ném đảng ủy kéo ra, vì hiểu khá rõ tính tìn của Cảnh Kiếm Phong và Vương Học Bình.
Cảnh Kiếm Phong lại bổ sung:
- Anh Hàn, anh có thái độ tích cực như vậy là được rồi. Tôi tin đảng ủy cục công an chúng ta dưới sự lãnh đạo của cục trưởng Vương, nhất định sẽ là một tổ chức không thể phá vỡ, đoàn kết một lòng.
Với sự khôn khéo của Vương Học Bình, tất nhiên thấy rất rõ sự thổi phồng của Cảnh Kiếm Phong, lại xem nhẹ công của Hàn Kiện.
Trong quan trường, thượng cấp giám sát hạ cấp, nói thật dù thượng cấp cố tình cũng bất lực mà thôi. Ví dụ như Vương Học Bình, toàn cục công an thành phố có hơn ba mươi ngàn cảnh sát, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể nào quan tâm được hết.
Dựa theo kinh nghiệm đấu tranh chống hủ bại kiếp trước và kinh nghiệm thành công của phương tây, thật ra dư luận giám sát quan tham mới có hiệu quả tốt nhất.
Nhưng vấn đề là từ trung ương đến địa phương đều không coi trọng chân lý dựa vào dân, chỉ muốn áp dụng phương pháp mẹ chồng quản con dâu.
Thật sự cũng không biết nên khóc hay cười, nhớ năm xưa Vương Học Bình viết được vài quyển sách, đã thông qua thẩm tra và được xuất bản.
Nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại thì sách của Vương Học Bình đã biến mất trên hệ thống nhà sách trong toàn quốc, thậm chí bút danh cũng bị xóa.
Thể chế chính trị hiện hành có những hành động mà anh căn bản không thể tìm ra nguyên nhân và lý lẽ cho mình, chỉ biết câm lặng mà thôi.
Phía nam có một tòa soạn dám nói ra sự thật trong nước, cuối cùng từ tổng biên tập đến biên tập viên, tất cả đều bị điên cuồng thanh toán.
Vương Học Bình thân ở trong quan trường, tất nhiên hắn biết rõ, gọi là "dư luận giám sát" chính là cổ vũ truyền thông và nhân dân nói lời thật lòng, nhưng nếu để cho những người nói sự thật bị ép chết, vậy sau này còn ai dám nói?
Vương Học Bình đã từng tò mò bay đến Tứ Xuyên thăm vị giáo sự nổi tiếng lừng lẫy vì viết sách giáo khoa, nhưng kết quả cuối cùng lại rất đáng thất vọng.
Nói tóm lại chỉ có vài từ, mị dân, lừa gạt, dối trá, tẩy não mà thôi.
Giang Khắc Đông dựa vào trực giác của một vị cảnh sát hình sự mà nhạy cảm phát hiện Vương Học Bình thật ra không xấu xa như trong ấn tượng của Nam Lâm.
Ví dụ như lúc này, Giang Khắc Đông thấy sau khi hỏi xong vấn đề quản chế các khu nhà cao tầng, ánh mắt Vương Học Bình thật sự chưa từng đảo lên người Nam Lâm.
Với kinh nghiệm của Giang Khắc Đông, đàn ông có cảm giác với một cô gái xinh đẹp, nếu thật sự không chế được biểu hiện vẻ mặt thì cũng rất khó khống chế được ánh mắt.
Sau khi có được nhận thức này thì Giang Khắc Đông thầm cảm thấy tràn đầy cảm giác thất bại, hắn đã ở trên vị trí đại đội trưởng đặc công cấp phó ban từ lâu, đã nhiều năm rồi chưa từng nhúc nhích.
Dựa theo kế hoạch đã thương lượng sẵn, Cảnh Kiếm Phong sẽ trình diện các bộ hạ trước mặt Vương Học Bình, gọi từng người đi đến và sắp xếp thỏa đáng.
Vương Học Bình đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện Cảnh Kiếm Phong công tác thật sự không còn gì để nói. Dù là phương diện giữ gìn trật tựu trị an hay hình sự trinh sát, Cảnh Kiếm Phong đều biểu hiện tố chất chuyên nghiệp cực cao.
Trong hệ thống công an thật sự cần những tri thức chuyên nghiệp, hơn nữa vì có nhiều tấm màn đen, tuy Vương Học Bình chiếm ưu thế tiên tri nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên, có nhiều thứ cần được nhân sĩ chuyên nghiệp chỉ điểm.
Bây giờ thì tốt, có Cảnh Kiếm Phong là một cán bộ nghiệp vụ vĩ đại, có thể bổ túc cho những thiếu sót của Vương Học Bình.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng thì Vương Học Bình quay đầu dặn dò Liễu Sướng:
- Tiểu Liễu, ghi chép lại những thảo luận vừa rồi giữa tôi và anh Cảnh, cậu phụ trách ba ngày xem xét tiến độ một lần.
Đám người đi theo trước đó chỉ nghĩ là hôm nay đi dạo một vòng, căn bản không quan tâm đến những bố trí của Vương Học Bình và Cảnh Kiếm Phong, nhưng bây giờ ai cũng phải xem xét lại, kẻ nào cũng nghiêm túc.
Rõ ràng Vương Học Bình đã giao công tác giám sát tiến độ lên tay thư ký Liễu Sướng.
Liễu Sướng là ai? Tiểu tử trẻ tuổi kia chính là con giun trong bụng, là dòn chính trong dòng chính của Vương Học Bình, hắn biết thứ gì thì Vương Học Bình không thể không biết.
Căn cứ vào áp lực vô hình này, còn ai dám lười biếng, còn ai dám không thực hiện nhiệm vụ của hai vị lãnh đạo vừa giao?
Vương Học Bình thấy đã đến đúng giờ, hắn lấy gói Trung Hoa ra mời Cảnh Kiếm Phong, đang định mở miệng thì điện thoại trong túi anh Cảnh lại vang lên.
Người ở đầu dây bên kia là Ngô Dật Kiệt, hắn nghe ra âm thânh của Cảnh Kiếm Phong vì vậy tranh thủ báo cáo:
- Cục trưởng Cảnh, tôi là Tiểu Ngô, giám đốc Thịnh của công ty xăng dầu Hoa Hạ trong tỉnh đã đến ngồi chỗ tôi cả buổi rồi, đã thật sự rất nóng vội... ....
Cảnh Kiếm Phong che ống nghe rồi khẽ cười với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo công ty xăng dầu đến, Tiểu Ngô nói đối phương đã không còn nhịn được nữa.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Không muốn ăn thì không ngồi chờ, tôi thấy cho anh ta đi là được.
Cảnh Kiếm Phong dựa vào lời nói của Vương Học Bình mà dặn Ngô Dật Kiệt:
- Cục trưởng Vương nói, nếu giám đốc Thịnh có việc bận thì cứ đi trước.
Ngô Dật Kiệt ở đầu dây bên kia lên tiếng, hắn rầu rĩ cười rồi mắng:
- Tôi đã thấy qua nhiều loại người rượu mời không muốn mà thích rượu phạt, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của cục trưởng Vương, tiếp tục để mặc hắn ta.
Cảnh Kiếm Phong lo lắng Ngô Dật Kiệt tiểu nhân đắc chí diễn kịch hay đập bể chảo, vì vậy tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Cục trưởng Vương là cục trưởng Vương, cậu là cậu, cấp bậc lễ nghĩa tương xứng cậu phải dùng đúng chỗ, không cho phép chậm trễ, nếu xảy ra vấn đề thì tôi cũng không tha cho cậu.
Ngô Dật Kiệt vội vàng vỗ ngực lên tiếng thề thốt:
- Cục trưởng Cảnh, anh cứ yên tâm, tôi se đảm bảo không làm lỡ việc của cục trưởng Vương.
Cảnh Kiếm Phong cúp điện thoại rồi cười tủm tỉm nói:
- Cục trưởng Vương, thịt đã đưa lên thớt, chuyện sau này chỉ cần nhờ lãnh đạo ra tay mà thôi.
- Gấp cái gì? Anh ta gấp thì tôi không vội, mới đợi nửa ngày mà đã sốt ruột.
Vương Học Bình đưa tay phủi khói, dùng giọng như không có việc gì để hỏi Cảnh Kiếm Phong.
- Ha ha, Tiểu Ngô có nói, đây là vị lãnh đạo đầu sỏ ngành dầu trong tỉnh, đuổi không được, không đuổi cũng không được, thật sự đùa giỡn cũng phải xem mặt đối tượng, cục công an chúng ta từ khi nào thì gặp loại mặt lạnh thế này?
Cảnh Kiếm Phong cười một tiếng, trong lời nói có chút tự hào.
Cảnh Kiếm Phong nói rất đúng, vài ngày trước Ngô Dật Kiệt bị Vương Học Bình phái đến phối hợp công tác với công ty xăng dầu Trung Hạ.
Kết quả là Ngô Dật Kiệt không được gặp giám đốc của đối phương, chỉ có một phó chủ nhiệm văn phòng đi ra tiếp đãi mà thôi.
Ngô Dật Kiệt chịu đựng cơn tức, muốn nói ra cho rõ ràng, không ngờ hắn vừa mở miệng, còn chưa dứt lời thì vị chủ nhiệm văn phòng kia đã liên tục kêu khổ, nói là tình huống bây giờ rất khốn khó, đầu tiên là không có kế hoạch, sau đó thậm chí còn nói đến tình hình dầu hỏa trên thế giới.
Ngô Dật Kiệt từ công ty dầu hỏa quay về tất nhiên sẽ rất bức bối, hắn cũng không quên làm một báo cáo nhỏ thêm mắm dặm muối với Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ Ngô Dật Kiệt không nói rõ sự thật nhưng có vài vấn đề hắn hiểu rõ ràng, đó là công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ muốn lũng đoạn, căn bản không xem cục công an thành phố ra thứ chó má gì, cũng không thèm nể mặt.
Nếu đối phương đã làm như vậy, Vương Học Bình cũng nghiêm túc mười phần, hắn tìm phó cục trưởng Lý Bân được phân công quản lý hình sự trinh sát đến và cẩn thận dặn dò một phen.
Lý Bân nghe xong kế hoạch của Vương Học Bình thì vui mừng lên tiếng, thầm nghĩ có lãnh đạo làm hậu thuẫn, đối tượng lại là xí nghiệp lũng đoạn thị trường, sự việc có mặt mũi mà lại có lợi ích thực tế thế này, không làm sao được?
Ngày hôm sau một điều lệnh thẩm tra được đưa xuống, một vị trưởng ban hình sự trinh sát xuất mã, điều động hơn hai mươi xe cảnh sát và gần trăm cảnh sát xông vào trong một chi nhánh lớn của công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ.
Đám cảnh sát này không những ôm đi tất cả sổ sách tài vụ, hơn nữa còn nghiêm khắc dựa theo quy định mà bắt giữ trưởng ban tài vụ, phó phòng, kế toán trưởng của chi nhánh công ty xăng dầu, tổng cộng là bảy người.
Cơ quan chuyên chính mà đã muốn ra tay thì xem như ban ngành lũng đoạn cũng thật sự bái hạ phong mà thôi. Lúc này giám đốc Thịnh mới biết sợ, tìm sự giúp đỡ từ khắp nơi, cuối cùng đến Tư Hiểu Đông, Vương Học Bình mới đồng ý gặp mặt.
Sau khi nắm cục công an thành phố thì Vương Học Bình luôn phát sầu vì phá án, ty nói trong phòng tài vụ còn tiền nhưng phần lớn đều là tiền phạt loạn, tiền kiểm tra và vơ vét bẩn thỉu.
Vương Học Bình từng đi tìm chủ tịch Tư Hiểu Đông, chủ tịch Tư cũng hiểu nổi khó xử của Vương Học Bình, nhưng lãnh đạo cũng chỉ có thể đồng ý mỗi năm tăng thêm hai triệu kinh phí cho cục công an thành phố mà thôi, còn lại thì lực bất tòng tâm.
Dù sao thì kinh phí phá án của cục công an thành phố cũng không phải nhỏ, vài triệu quăng vào cũng không thấy nổi sóng.
Đối với hệ thống công an, kinh phí phá án được phòng tài chính đưa trước sáu mươi phần trăm, phần còn lại phải chờ khi xong mới được nhận, nếu không thì dùng kinh phí tự trù.
Rõ ràng kinh phí tự trù thật ra là lỗ hổng chính sách của cục công an, là thượng phương bảo kiếm để hệ thống công an đẩy mạnh phạt tiền nhân dân.
Vương Học Bình đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện Cảnh Kiếm Phong công tác thật sự không còn gì để nói. Dù là phương diện giữ gìn trật tựu trị an hay hình sự trinh sát, Cảnh Kiếm Phong đều biểu hiện tố chất chuyên nghiệp cực cao.
Trong hệ thống công an thật sự cần những tri thức chuyên nghiệp, hơn nữa vì có nhiều tấm màn đen, tuy Vương Học Bình chiếm ưu thế tiên tri nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên, có nhiều thứ cần được nhân sĩ chuyên nghiệp chỉ điểm.
Bây giờ thì tốt, có Cảnh Kiếm Phong là một cán bộ nghiệp vụ vĩ đại, có thể bổ túc cho những thiếu sót của Vương Học Bình.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng thì Vương Học Bình quay đầu dặn dò Liễu Sướng:
- Tiểu Liễu, ghi chép lại những thảo luận vừa rồi giữa tôi và anh Cảnh, cậu phụ trách ba ngày xem xét tiến độ một lần.
Đám người đi theo trước đó chỉ nghĩ là hôm nay đi dạo một vòng, căn bản không quan tâm đến những bố trí của Vương Học Bình và Cảnh Kiếm Phong, nhưng bây giờ ai cũng phải xem xét lại, kẻ nào cũng nghiêm túc.
Rõ ràng Vương Học Bình đã giao công tác giám sát tiến độ lên tay thư ký Liễu Sướng.
Liễu Sướng là ai? Tiểu tử trẻ tuổi kia chính là con giun trong bụng, là dòn chính trong dòng chính của Vương Học Bình, hắn biết thứ gì thì Vương Học Bình không thể không biết.
Căn cứ vào áp lực vô hình này, còn ai dám lười biếng, còn ai dám không thực hiện nhiệm vụ của hai vị lãnh đạo vừa giao?
Vương Học Bình thấy đã đến đúng giờ, hắn lấy gói Trung Hoa ra mời Cảnh Kiếm Phong, đang định mở miệng thì điện thoại trong túi anh Cảnh lại vang lên.
Người ở đầu dây bên kia là Ngô Dật Kiệt, hắn nghe ra âm thânh của Cảnh Kiếm Phong vì vậy tranh thủ báo cáo:
- Cục trưởng Cảnh, tôi là Tiểu Ngô, giám đốc Thịnh của công ty xăng dầu Hoa Hạ trong tỉnh đã đến ngồi chỗ tôi cả buổi rồi, đã thật sự rất nóng vội... ....
Cảnh Kiếm Phong che ống nghe rồi khẽ cười với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo công ty xăng dầu đến, Tiểu Ngô nói đối phương đã không còn nhịn được nữa.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Không muốn ăn thì không ngồi chờ, tôi thấy cho anh ta đi là được.
Cảnh Kiếm Phong dựa vào lời nói của Vương Học Bình mà dặn Ngô Dật Kiệt:
- Cục trưởng Vương nói, nếu giám đốc Thịnh có việc bận thì cứ đi trước.
Ngô Dật Kiệt ở đầu dây bên kia lên tiếng, hắn rầu rĩ cười rồi mắng:
- Tôi đã thấy qua nhiều loại người rượu mời không muốn mà thích rượu phạt, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của cục trưởng Vương, tiếp tục để mặc hắn ta.
Cảnh Kiếm Phong lo lắng Ngô Dật Kiệt tiểu nhân đắc chí diễn kịch hay đập bể chảo, vì vậy tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Cục trưởng Vương là cục trưởng Vương, cậu là cậu, cấp bậc lễ nghĩa tương xứng cậu phải dùng đúng chỗ, không cho phép chậm trễ, nếu xảy ra vấn đề thì tôi cũng không tha cho cậu.
Ngô Dật Kiệt vội vàng vỗ ngực lên tiếng thề thốt:
- Cục trưởng Cảnh, anh cứ yên tâm, tôi se đảm bảo không làm lỡ việc của cục trưởng Vương.
Cảnh Kiếm Phong cúp điện thoại rồi cười tủm tỉm nói:
- Cục trưởng Vương, thịt đã đưa lên thớt, chuyện sau này chỉ cần nhờ lãnh đạo ra tay mà thôi.
- Gấp cái gì? Anh ta gấp thì tôi không vội, mới đợi nửa ngày mà đã sốt ruột.
Vương Học Bình đưa tay phủi khói, dùng giọng như không có việc gì để hỏi Cảnh Kiếm Phong.
- Ha ha, Tiểu Ngô có nói, đây là vị lãnh đạo đầu sỏ ngành dầu trong tỉnh, đuổi không được, không đuổi cũng không được, thật sự đùa giỡn cũng phải xem mặt đối tượng, cục công an chúng ta từ khi nào thì gặp loại mặt lạnh thế này?
Cảnh Kiếm Phong cười một tiếng, trong lời nói có chút tự hào.
Cảnh Kiếm Phong nói rất đúng, vài ngày trước Ngô Dật Kiệt bị Vương Học Bình phái đến phối hợp công tác với công ty xăng dầu Trung Hạ.
Kết quả là Ngô Dật Kiệt không được gặp giám đốc của đối phương, chỉ có một phó chủ nhiệm văn phòng đi ra tiếp đãi mà thôi.
Ngô Dật Kiệt chịu đựng cơn tức, muốn nói ra cho rõ ràng, không ngờ hắn vừa mở miệng, còn chưa dứt lời thì vị chủ nhiệm văn phòng kia đã liên tục kêu khổ, nói là tình huống bây giờ rất khốn khó, đầu tiên là không có kế hoạch, sau đó thậm chí còn nói đến tình hình dầu hỏa trên thế giới.
Ngô Dật Kiệt từ công ty dầu hỏa quay về tất nhiên sẽ rất bức bối, hắn cũng không quên làm một báo cáo nhỏ thêm mắm dặm muối với Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ Ngô Dật Kiệt không nói rõ sự thật nhưng có vài vấn đề hắn hiểu rõ ràng, đó là công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ muốn lũng đoạn, căn bản không xem cục công an thành phố ra thứ chó má gì, cũng không thèm nể mặt.
Nếu đối phương đã làm như vậy, Vương Học Bình cũng nghiêm túc mười phần, hắn tìm phó cục trưởng Lý Bân được phân công quản lý hình sự trinh sát đến và cẩn thận dặn dò một phen.
Lý Bân nghe xong kế hoạch của Vương Học Bình thì vui mừng lên tiếng, thầm nghĩ có lãnh đạo làm hậu thuẫn, đối tượng lại là xí nghiệp lũng đoạn thị trường, sự việc có mặt mũi mà lại có lợi ích thực tế thế này, không làm sao được?
Ngày hôm sau một điều lệnh thẩm tra được đưa xuống, một vị trưởng ban hình sự trinh sát xuất mã, điều động hơn hai mươi xe cảnh sát và gần trăm cảnh sát xông vào trong một chi nhánh lớn của công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ.
Đám cảnh sát này không những ôm đi tất cả sổ sách tài vụ, hơn nữa còn nghiêm khắc dựa theo quy định mà bắt giữ trưởng ban tài vụ, phó phòng, kế toán trưởng của chi nhánh công ty xăng dầu, tổng cộng là bảy người.
Cơ quan chuyên chính mà đã muốn ra tay thì xem như ban ngành lũng đoạn cũng thật sự bái hạ phong mà thôi. Lúc này giám đốc Thịnh mới biết sợ, tìm sự giúp đỡ từ khắp nơi, cuối cùng đến Tư Hiểu Đông, Vương Học Bình mới đồng ý gặp mặt.
Sau khi nắm cục công an thành phố thì Vương Học Bình luôn phát sầu vì phá án, ty nói trong phòng tài vụ còn tiền nhưng phần lớn đều là tiền phạt loạn, tiền kiểm tra và vơ vét bẩn thỉu.
Vương Học Bình từng đi tìm chủ tịch Tư Hiểu Đông, chủ tịch Tư cũng hiểu nổi khó xử của Vương Học Bình, nhưng lãnh đạo cũng chỉ có thể đồng ý mỗi năm tăng thêm hai triệu kinh phí cho cục công an thành phố mà thôi, còn lại thì lực bất tòng tâm.
Dù sao thì kinh phí phá án của cục công an thành phố cũng không phải nhỏ, vài triệu quăng vào cũng không thấy nổi sóng.
Đối với hệ thống công an, kinh phí phá án được phòng tài chính đưa trước sáu mươi phần trăm, phần còn lại phải chờ khi xong mới được nhận, nếu không thì dùng kinh phí tự trù.
Rõ ràng kinh phí tự trù thật ra là lỗ hổng chính sách của cục công an, là thượng phương bảo kiếm để hệ thống công an đẩy mạnh phạt tiền nhân dân.
Chiếc Toyota Corolla chậm rãi khởi động, sau đó phóng vào đường lớn.
Vương Học Bình không còn thời gian gọi Từ Dương đi thăm dò, chỉ có thể nháy mắt với Liễu Sướng ở bên cạnh.
Liễu Sướng phát hiện Vương Học Bình nhìn về phía chiếc Toyota Corolla vì vậy mà hiểu ý ngay, hắn lấy điện thoại ra rồi đi về phía chiếc Santana của Lâm Mãnh.
Vì Liễu Sướng che giấu rất khá nên đám người bên cạnh Vương Học Bình cũng không quá chú ý, ánh mắt kẻ nào cũng chỉ nhìn vào cục trưởng Vương.
Khi thấy Lâm Mãnh chạy theo chiếc Toyota Corolla thì Vương Học Bình cũng có chút yên lòng, nghề của Lâm Mãnh trước kia là trinh sát có số của quân khu Định Nam, với thân thủ của hắn sao có thể người phụ nữ kia chạy thoát được?
- Tất cả mọi người đã từng nghĩ, thủ trưởng biết đâu cũng không đến Nam Hồ sơn trang?
Vương Học Bình cũng không biết Tạ lão đã lén lút đến Tiền Châu, hắn sở dĩ nói như vậy chẳng qua vì áp dụng kế hoạch trị an của mình, cố ý làm cho mọi người không dám chậm trễ.
Trưởng phòng cạnh vệ là Trịnh Bưu cũng không nghĩ nhiều, hắn thốt lên:
- Cục trưởng Vương, khả năng này có lẽ tính là không lớn, vì tôi làm tronng phòng cảnh vệ hơn mười năm, chưa từng thấy thủ trưởng trung ương đến thị sát công tác mà không ở lại Nam Hồ sơn trang.
Cảnh Kiếm Phong nghe vậy mà nhíu mày, thầm nghĩ Trịnh Bưu này đúng là, công nhiên nói lời ngược lại với lãnh đạo, sao có quả ngon để ăn?
Vương Học Bình lại không tức giận với Trịnh Bưu, hắn chỉ khẽ giải thích:
- Năm xưa Đặng Công xuống tuần tra phương nam thường hay thay đổi hành trình, hơn nữa còn không sẵp xếp chỗ ở cụ thể.
Một vị tôn thần lãnh đạo trung ương như Đặng Công được Vương Học Bình đưa ra, đám người nơi đây chợt im mồm, cũng không ai hiểu rõ ý nghĩ thật sự của Vương Học Bình.
Cảnh Kiếm Phong vì gần đây luôn liên hệ chặt chẽ với Vương Học Bình nên khá hiểu, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ Vương Học Bình giật da hổ làm cờ, có thể là vì muốn tiến thêm một bước đệm trong công tác bảo vệ trật tự trị an mà thôi.
Quả nhiên Vương Học Bình nhìn qua trưởng phòng trị an Hàn Kiện, sau đó hạ lệnh:
- Anh Hàn, anh về sắp xếp, thông báo xuống cho các phân cục công an rút nhân lực theo tỉ lệ sáu mươi phần trăm. Tất cả nhân viên được rút ra phải đến báo danh ở cục công an thành phố, đảng ủy cục công an sẽ sắp xếp bọn họ đi học tập một vòng.
Hàn Kiện cũng là kẻ xảo quyệt, khi thấy Vương Học Bình cho ra hành động lớn như vậy, hắn lập tức ý thức được vấn đề, toan tính của lãnh đạo là không nhỏ.
Cảnh Kiếm Phong ở bên cạnh bổ sung:
- Anh Hàn, nói cho các phân cục tuyến dưới, nhất định phải đưa ra binh hùng tướng mạnh, cũng đừng lấy cho đủ số.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn Cảnh Kiếm Phong, hắn thầm nghĩ, ở bên cạnh có một phụ tá tâm tư nhẫn nhụi và cực kỳ quen thuộc tình huốn cục công an như vậy, đúng là đáng tin mười phần.
Hàn Kiện cẩn thận suy xét rồi dùng giọng khó xử nói:
- Cục trưởng Vương, cục trưởng Cảnh, không phải tôi than khổ, hai vị cũng biết tình huống rồi đấy, đám lãnh đạo phân cục tuyến đưới đều rất mạnh, chúng ta đưa xuống một thông báo hời hợt, sợ rằng người nghe cũng không nhiều.
Vương Học Bình còn chưa kịp tỏ thái độ thì Cảnh Kiếm Phong đã lên tiếng, hắn giải thích:
- Anh Hàn, xem ra anh còn chưa hiểu rõ những gì cục trưởng Vương muốn nói. Thế này nhé, cục trưởng Vương để anh thông báo chảng qua chỉ thử ý nghĩ của đám lãnh đạo phân cục mà thôi, chúng ta muốn xem, rốt cuộc là ai muốn làm việc, bây giờ anh hiểu chưa?
Hàn Kiện nghe rõ ám hiệu của Cảnh Kiếm Phong, trong lòng chợt sáng sủa, thì ra Vương Học Bình có toan tính cải cách ban ngành trị an xã hội. Đây rõ ràng là cơ hội lập công lớn từ trên trời rơi xuống, vì vậy Hàn Kiện tranh thủ thời gian gật đầu nói:
- Cục trưởng Cảnh, tôi đã hiểu, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ của đảng ủy cục.
Hàn Kiện cố tình để lọt ra một sơ hở, ném đảng ủy kéo ra, vì hiểu khá rõ tính tìn của Cảnh Kiếm Phong và Vương Học Bình.
Cảnh Kiếm Phong lại bổ sung:
- Anh Hàn, anh có thái độ tích cực như vậy là được rồi. Tôi tin đảng ủy cục công an chúng ta dưới sự lãnh đạo của cục trưởng Vương, nhất định sẽ là một tổ chức không thể phá vỡ, đoàn kết một lòng.
Với sự khôn khéo của Vương Học Bình, tất nhiên thấy rất rõ sự thổi phồng của Cảnh Kiếm Phong, lại xem nhẹ công của Hàn Kiện.
Trong quan trường, thượng cấp giám sát hạ cấp, nói thật dù thượng cấp cố tình cũng bất lực mà thôi. Ví dụ như Vương Học Bình, toàn cục công an thành phố có hơn ba mươi ngàn cảnh sát, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể nào quan tâm được hết.
Dựa theo kinh nghiệm đấu tranh chống hủ bại kiếp trước và kinh nghiệm thành công của phương tây, thật ra dư luận giám sát quan tham mới có hiệu quả tốt nhất.
Nhưng vấn đề là từ trung ương đến địa phương đều không coi trọng chân lý dựa vào dân, chỉ muốn áp dụng phương pháp mẹ chồng quản con dâu.
Thật sự cũng không biết nên khóc hay cười, nhớ năm xưa Vương Học Bình viết được vài quyển sách, đã thông qua thẩm tra và được xuất bản.
Nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại thì sách của Vương Học Bình đã biến mất trên hệ thống nhà sách trong toàn quốc, thậm chí bút danh cũng bị xóa.
Thể chế chính trị hiện hành có những hành động mà anh căn bản không thể tìm ra nguyên nhân và lý lẽ cho mình, chỉ biết câm lặng mà thôi.
Phía nam có một tòa soạn dám nói ra sự thật trong nước, cuối cùng từ tổng biên tập đến biên tập viên, tất cả đều bị điên cuồng thanh toán.
Vương Học Bình thân ở trong quan trường, tất nhiên hắn biết rõ, gọi là "dư luận giám sát" chính là cổ vũ truyền thông và nhân dân nói lời thật lòng, nhưng nếu để cho những người nói sự thật bị ép chết, vậy sau này còn ai dám nói?
Vương Học Bình đã từng tò mò bay đến Tứ Xuyên thăm vị giáo sự nổi tiếng lừng lẫy vì viết sách giáo khoa, nhưng kết quả cuối cùng lại rất đáng thất vọng.
Nói tóm lại chỉ có vài từ, mị dân, lừa gạt, dối trá, tẩy não mà thôi.
Giang Khắc Đông dựa vào trực giác của một vị cảnh sát hình sự mà nhạy cảm phát hiện Vương Học Bình thật ra không xấu xa như trong ấn tượng của Nam Lâm.
Ví dụ như lúc này, Giang Khắc Đông thấy sau khi hỏi xong vấn đề quản chế các khu nhà cao tầng, ánh mắt Vương Học Bình thật sự chưa từng đảo lên người Nam Lâm.
Với kinh nghiệm của Giang Khắc Đông, đàn ông có cảm giác với một cô gái xinh đẹp, nếu thật sự không chế được biểu hiện vẻ mặt thì cũng rất khó khống chế được ánh mắt.
Sau khi có được nhận thức này thì Giang Khắc Đông thầm cảm thấy tràn đầy cảm giác thất bại, hắn đã ở trên vị trí đại đội trưởng đặc công cấp phó ban từ lâu, đã nhiều năm rồi chưa từng nhúc nhích.
Dựa theo kế hoạch đã thương lượng sẵn, Cảnh Kiếm Phong sẽ trình diện các bộ hạ trước mặt Vương Học Bình, gọi từng người đi đến và sắp xếp thỏa đáng.
Vương Học Bình đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện Cảnh Kiếm Phong công tác thật sự không còn gì để nói. Dù là phương diện giữ gìn trật tựu trị an hay hình sự trinh sát, Cảnh Kiếm Phong đều biểu hiện tố chất chuyên nghiệp cực cao.
Trong hệ thống công an thật sự cần những tri thức chuyên nghiệp, hơn nữa vì có nhiều tấm màn đen, tuy Vương Học Bình chiếm ưu thế tiên tri nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên, có nhiều thứ cần được nhân sĩ chuyên nghiệp chỉ điểm.
Bây giờ thì tốt, có Cảnh Kiếm Phong là một cán bộ nghiệp vụ vĩ đại, có thể bổ túc cho những thiếu sót của Vương Học Bình.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng thì Vương Học Bình quay đầu dặn dò Liễu Sướng:
- Tiểu Liễu, ghi chép lại những thảo luận vừa rồi giữa tôi và anh Cảnh, cậu phụ trách ba ngày xem xét tiến độ một lần.
Đám người đi theo trước đó chỉ nghĩ là hôm nay đi dạo một vòng, căn bản không quan tâm đến những bố trí của Vương Học Bình và Cảnh Kiếm Phong, nhưng bây giờ ai cũng phải xem xét lại, kẻ nào cũng nghiêm túc.
Rõ ràng Vương Học Bình đã giao công tác giám sát tiến độ lên tay thư ký Liễu Sướng.
Liễu Sướng là ai? Tiểu tử trẻ tuổi kia chính là con giun trong bụng, là dòn chính trong dòng chính của Vương Học Bình, hắn biết thứ gì thì Vương Học Bình không thể không biết.
Căn cứ vào áp lực vô hình này, còn ai dám lười biếng, còn ai dám không thực hiện nhiệm vụ của hai vị lãnh đạo vừa giao?
Vương Học Bình thấy đã đến đúng giờ, hắn lấy gói Trung Hoa ra mời Cảnh Kiếm Phong, đang định mở miệng thì điện thoại trong túi anh Cảnh lại vang lên.
Người ở đầu dây bên kia là Ngô Dật Kiệt, hắn nghe ra âm thânh của Cảnh Kiếm Phong vì vậy tranh thủ báo cáo:
- Cục trưởng Cảnh, tôi là Tiểu Ngô, giám đốc Thịnh của công ty xăng dầu Hoa Hạ trong tỉnh đã đến ngồi chỗ tôi cả buổi rồi, đã thật sự rất nóng vội... ....
Cảnh Kiếm Phong che ống nghe rồi khẽ cười với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo công ty xăng dầu đến, Tiểu Ngô nói đối phương đã không còn nhịn được nữa.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Không muốn ăn thì không ngồi chờ, tôi thấy cho anh ta đi là được.
Cảnh Kiếm Phong dựa vào lời nói của Vương Học Bình mà dặn Ngô Dật Kiệt:
- Cục trưởng Vương nói, nếu giám đốc Thịnh có việc bận thì cứ đi trước.
Ngô Dật Kiệt ở đầu dây bên kia lên tiếng, hắn rầu rĩ cười rồi mắng:
- Tôi đã thấy qua nhiều loại người rượu mời không muốn mà thích rượu phạt, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của cục trưởng Vương, tiếp tục để mặc hắn ta.
Cảnh Kiếm Phong lo lắng Ngô Dật Kiệt tiểu nhân đắc chí diễn kịch hay đập bể chảo, vì vậy tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Cục trưởng Vương là cục trưởng Vương, cậu là cậu, cấp bậc lễ nghĩa tương xứng cậu phải dùng đúng chỗ, không cho phép chậm trễ, nếu xảy ra vấn đề thì tôi cũng không tha cho cậu.
Ngô Dật Kiệt vội vàng vỗ ngực lên tiếng thề thốt:
- Cục trưởng Cảnh, anh cứ yên tâm, tôi se đảm bảo không làm lỡ việc của cục trưởng Vương.
Cảnh Kiếm Phong cúp điện thoại rồi cười tủm tỉm nói:
- Cục trưởng Vương, thịt đã đưa lên thớt, chuyện sau này chỉ cần nhờ lãnh đạo ra tay mà thôi.
- Gấp cái gì? Anh ta gấp thì tôi không vội, mới đợi nửa ngày mà đã sốt ruột.
Vương Học Bình đưa tay phủi khói, dùng giọng như không có việc gì để hỏi Cảnh Kiếm Phong.
- Ha ha, Tiểu Ngô có nói, đây là vị lãnh đạo đầu sỏ ngành dầu trong tỉnh, đuổi không được, không đuổi cũng không được, thật sự đùa giỡn cũng phải xem mặt đối tượng, cục công an chúng ta từ khi nào thì gặp loại mặt lạnh thế này?
Cảnh Kiếm Phong cười một tiếng, trong lời nói có chút tự hào.
Cảnh Kiếm Phong nói rất đúng, vài ngày trước Ngô Dật Kiệt bị Vương Học Bình phái đến phối hợp công tác với công ty xăng dầu Trung Hạ.
Kết quả là Ngô Dật Kiệt không được gặp giám đốc của đối phương, chỉ có một phó chủ nhiệm văn phòng đi ra tiếp đãi mà thôi.
Ngô Dật Kiệt chịu đựng cơn tức, muốn nói ra cho rõ ràng, không ngờ hắn vừa mở miệng, còn chưa dứt lời thì vị chủ nhiệm văn phòng kia đã liên tục kêu khổ, nói là tình huống bây giờ rất khốn khó, đầu tiên là không có kế hoạch, sau đó thậm chí còn nói đến tình hình dầu hỏa trên thế giới.
Ngô Dật Kiệt từ công ty dầu hỏa quay về tất nhiên sẽ rất bức bối, hắn cũng không quên làm một báo cáo nhỏ thêm mắm dặm muối với Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ Ngô Dật Kiệt không nói rõ sự thật nhưng có vài vấn đề hắn hiểu rõ ràng, đó là công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ muốn lũng đoạn, căn bản không xem cục công an thành phố ra thứ chó má gì, cũng không thèm nể mặt.
Nếu đối phương đã làm như vậy, Vương Học Bình cũng nghiêm túc mười phần, hắn tìm phó cục trưởng Lý Bân được phân công quản lý hình sự trinh sát đến và cẩn thận dặn dò một phen.
Lý Bân nghe xong kế hoạch của Vương Học Bình thì vui mừng lên tiếng, thầm nghĩ có lãnh đạo làm hậu thuẫn, đối tượng lại là xí nghiệp lũng đoạn thị trường, sự việc có mặt mũi mà lại có lợi ích thực tế thế này, không làm sao được?
Ngày hôm sau một điều lệnh thẩm tra được đưa xuống, một vị trưởng ban hình sự trinh sát xuất mã, điều động hơn hai mươi xe cảnh sát và gần trăm cảnh sát xông vào trong một chi nhánh lớn của công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ.
Đám cảnh sát này không những ôm đi tất cả sổ sách tài vụ, hơn nữa còn nghiêm khắc dựa theo quy định mà bắt giữ trưởng ban tài vụ, phó phòng, kế toán trưởng của chi nhánh công ty xăng dầu, tổng cộng là bảy người.
Cơ quan chuyên chính mà đã muốn ra tay thì xem như ban ngành lũng đoạn cũng thật sự bái hạ phong mà thôi. Lúc này giám đốc Thịnh mới biết sợ, tìm sự giúp đỡ từ khắp nơi, cuối cùng đến Tư Hiểu Đông, Vương Học Bình mới đồng ý gặp mặt.
Sau khi nắm cục công an thành phố thì Vương Học Bình luôn phát sầu vì phá án, ty nói trong phòng tài vụ còn tiền nhưng phần lớn đều là tiền phạt loạn, tiền kiểm tra và vơ vét bẩn thỉu.
Vương Học Bình từng đi tìm chủ tịch Tư Hiểu Đông, chủ tịch Tư cũng hiểu nổi khó xử của Vương Học Bình, nhưng lãnh đạo cũng chỉ có thể đồng ý mỗi năm tăng thêm hai triệu kinh phí cho cục công an thành phố mà thôi, còn lại thì lực bất tòng tâm.
Dù sao thì kinh phí phá án của cục công an thành phố cũng không phải nhỏ, vài triệu quăng vào cũng không thấy nổi sóng.
Đối với hệ thống công an, kinh phí phá án được phòng tài chính đưa trước sáu mươi phần trăm, phần còn lại phải chờ khi xong mới được nhận, nếu không thì dùng kinh phí tự trù.
Rõ ràng kinh phí tự trù thật ra là lỗ hổng chính sách của cục công an, là thượng phương bảo kiếm để hệ thống công an đẩy mạnh phạt tiền nhân dân.
/435
|