- Giám đốc Thịnh, hôm nay anh đến tìm tôi là vì... ....
Vương Học Bình tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Thịnh Danh Đạt rất khó chịu, hắn thở hổn hển thầm chửi vài câu, trợn trừng hai mắt. Một lúc lâu sau vất vả lắm hắn mới áp chế tâm tính rồi thở dài nói:
- Cục trưởng Vương, ôi, hôm nay tôi đến để nhận lỗi, lần trước chủ nhiệm Ngô đến công ty đúng lúc tôi không có nhà, vị phó chủ nhiệm văn phòng phụ trách tiếp đãi đã không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, vì vậy mà gây khó cho chủ nhiệm Ngô, cung gây khó cho cục công an thành phố. Tôi đây không dạy bảo thủ hạ cho tốt, bộ hạ lại không hiểu chuyện, vì vậy có thể nói lỗi lầm vẫn thuộc về lãnh đạo, hôm nay tôi đến đây để chuyển lời xin lỗi của công ty xăn dầu đến các vị lãnh đạo cục công an thành phố.
Trên quan trường hễ là lãnh đạo đều rất quan tâm đến hai chữ thể diện, Thịnh Danh Đạt nói ra những lời này, tư thái của hắn bày ra rất thấp, chỉ còn kém dập đầu mà thôi.
Vương Học Bình chỉ buồn bực hút thuốc, hoàn toàn không quan tâm những lời của Thịnh Danh Đạt, ánh mắt chuyển lên văn kiện trên mặt bàn, khong lên tiếng.
- Cục trưởng Vương, người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi biết anh lưu lại đường sống cho công ty xăng dầu chúng tôi. Thế này đi, chỉ cần tôi có thể làm được, anh cứ việc phân phó.
Trước khi đến Thịnh Danh Đạt đã từng nghiên cứu, Vương Học Bình nếu thật sự muốn lấy mạng mình thì người của cục công an sẽ không đến chi nhánh, sẽ đến thẳng tổng công ty.
Công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ ngoài xăng và dầu thì là một núi bạc chất thành núi, theo phán đoán của Thịnh Danh Đạt, Vương Học Bình ra vẻ như vậy chỉ sợ đang muốn đặt chân lên kế hoạch xăng dầu mà thôi.
Thịnh Danh Đạt hiểu rõ ý đồ của Vương Học Bình nên mới cả gan đến đàm phán, để tìm được một bậc thang yên ổn cho chính.
Vương Học Bình ngữa mặt lên rồi nhàn nhạt nói:
- Công ty xăng dầu làm sai điều gì? Tiểu Ngô sau khi trở về hình như rất vui vẻ, nghe nói sau khi tan việc còn đặc biệt mời các đồng chí văn phòng một bữa tiệc hải sản.
Thịnh Danh Đạt thầm rùng mình, hắn lập tức ý thức được, Vương Học Bình sở dĩ cố ý giả ngu cũng vì muốn chào giá cao.
"Con bà nó, bình thường đám người muốn mở đại lý xăng dầu có ai đến tìm mình mà không quy củ, cung kính với ông như với Bồ Tát?"
Thịnh Danh Đạt càng cảm thấy nén giận, nhưng người dưới mái hiên sao không cúi đầu cho được?
Dù sao Thịnh Danh Đạt cũng đã làm quan nhiều năm, cũng không phải là bao cỏ, nhưng khốn nổi hắn cũng chỉ là giám đốc xí nghiệp tiền xài không hết mà thôi, bây giờ rơi xuống hạ phong cũng không có nhiều tư nguyên để sử dụng.
Với kinh nghiệm phong phú của Thịnh Danh Đạt, nếu Vương Học Bình xé toang sự việc, như vậy hắn sẽ thất bại thảm hại, không hề có cơ hội chiến thắng.
Mặt khác Vương Học Bình đã cơ bản đứng ở thế vững vàng, công ty xăng dầu nằm trong lòng bàn tay của Vương Học Bình, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Vương Học Bình nhẫn tâm, sợ rằng giấy cũng không bọc được lửa.
Thịnh Danh Đạt cố gắng nuốt một ngụm nước miếng khô khốc, hắn cẩn thận hỏi Vương Học Bình:
- Cục trưởng Vương, ý của anh là?
Vương Học Bình cau mày nói:
- Giám đốc Thịnh, anh đến tìm tôi chỉ vì chút chuyện như vậy sao?
Khi thấy Vương Học Bình cứng mềm không ăn, không thể nói gì được, Thịnh Danh Đạt thật sự có chút nôn nóng, hắn nói:
- Cục trưởng Vương, anh là người tương lai rộng lớn, cần gì phải chấp nhất với một người chỉ có thể duy trì được vài năm như tôi?
Vương Học Bình khẽ nhếch miệng, hắn dịch chuyển ánh mắt lạnh lùng, sau đó rung chuông gọi Liễu Sướng, khẽ phân phó:
- Thay tôi tiễn chân giám đốc Thịnh.
- Xin mời giám đốc Thịnh.
Nếu Vương Học Bình đã hạ lệnh đuổi khác, Liễu Sướng tất nhiên sẽ không khách khí, hắn cũng không thèm nể mặt mà đến bên cạnh cửa, đẩy cửa ra rồi dùng giọng lạnh lùng đuổi người.
Thịnh Danh Đạt luống cuống đứng lên, gương mặt chợt trắng chợt đỏ, sau đó lại xanh. Hắn rất muốn phất tay áo mà đi, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, nếu hôm nay cứ như vậy mà rời khỏi phòng làm việc của Vương Học Bình, hậu quả sẽ là khó tưởng.
- Cục trưởng Vương, thời gian không còn sớm, chúng ta nên khởi hành, thường ủy tỉnh ủy bên kia đã điện thoại đến thúc giục.
Liễu Sướng thấy Thịnh Danh Đạt thật sự không muốn đi, ngoài buồn cười thì hắn chợt lóe lên linh cơ, đơn giản lên tiếng giúp đỡ Vương Học Bình bỏ qua Thịnh Danh Đạt.
Khi thấy gương mặt Thịnh Danh Đạt từ hồng chuyển sang trắng, từ trăng chuyển sang xám, cuối cùng trở ênn đen nhẻm. Vương Học Bình thầm đảo mắt nhìn qua Liễu Sướng, hắn thầm nghĩ tiểu tử này càng ngày càng cầu tiến, xem ra câu nói "ba ngày lau mắt nhìn một lần" là không sai.
- Cục...Cục trưởng Vương... ....
Thịnh Danh Đạt muốn nói vài lời nhưng thật sự không tìm được điểm đột phá, hắn là người miệng lưỡi lanh lợi nhưng bây giờ chợt nói năng lộn xộn.
Vương Học Bình đã biết rõ đã đến thơi điểm mấu chốt, chỉ có thể ép ngã Thịnh Danh Đạt, như vậy lão này mới ngoan ngoãn để chờ bị thịt.
Vương Học Bình đứng lên không chút do dự, hắn đi đến khung móc áo, lấy áo khoác lên người và đội mũ. Không ngờ Ngô Dật Kiệt kích động chạy vào, hắn vui mừng báo cáo:
- Cục trưởng Vương, tin tức tốt, có người mở miệng, có người mở miệng... ....
- Ủa...Anh Thịnh, sao anh còn ở đây?
Ngô Dật Kiệt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Thịnh Danh Đạt đang đứng yên tại chỗ, tranh thủ thời gian nói một câu rồi ngậm miệng không nói.
Vương Học Bình cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Ngô Dật Kiệt đang diễn trò gì vậy? Trước đó hắn cũng không sắp xếp như vậy, hôm nay đối phương chợt xuất hiện thần trí sao?
Liễu Sướng ngậm miệng, thầm giơ ngón tay cái với Ngô Dật Kiệt. Lúc này Ngô Dật Kiệt nhận được tán thưởng nên lòng dạ càng phát triển cao, hắn đi đến bên cạnh Vương Học Bình rồi ghé sát tai nói:
- Lãnh đạo, anh phải trách Liễu Sướng, tất cả đều do cậu ấy sắp xếp.
Ngô Dật Kiệt vừa nói vừa đảo ánh mắt không có ý tốt lên người Thịnh Danh Đạt, biểu hiện vẻ khả nghi.
Thịnh Danh Đạt mới vừa rồi còn có dư âm cò kè mặc cả, nhưng bây giờ bị Ngô Dật Kiệt quấy rối, coi như tất cả đều rối loạn. Lúc này tròng mắt hắn biến thành màu xanh, ánh mắt xoay chuyển, ngay cả Liễu Sướng cũng có thể thấy rõ sự sợ hãi nồng đậm trong mắt Thịnh Danh Đạt.
- Cục trưởng Vương, anh hãy nghe tôi nói...Anh hãy nghe tôi nói... ....
Thịnh Danh Đạt coi như hoàn toàn sụp bại, hắn run rẩy đến giữ chặt ống tay áo của Vương Học Bình.
Vương Học Bình bước nhanh hơn, vừa lúc tránh khỏi bàn tay của Thịnh Danh Đạt, hắn cũng không quay đầu mà nói:
- Dật Kiệt, hãy tâm sự với giám đốc Thịnh cho tốt.
- Vâng, tôi nhất định sẽ tâm sự tốt với giám đốc Thịnh.
Ngô Dật Kiệt hớn hở đồng ý.
Đợi đến khi hình bóng của Vương Học Bình biến mất trong lối nhỏ, Ngô Dật Kiệt nhìn qua Thịnh Danh Đạt, hắn dùng giọng ngoài cười trong không nói:
- Giám đốc Thịnh, nên sang chỗ tôi thôi, hay là ra quán ăn bên ngoài? Anh yên tâm, dưới sự lãnh đạo của cục trưởng Vương, quy củ rất nghiêm, nghiêm cấm chúng tôi ăn tạp. Hôm nay tôi mời khách, miễn cho có người nói cơ quan công an chúng tôi ra giá cho mình.
"Con bà nó!"
Thịnh Danh Đạt thiếu chút nữa thì bất tỉnh, tên họ Ngô này quá xấu, đầu mọc sừng chân chảy mủ, thật sự là ác ma.
Ngô Dật Kiệt cũng không quan tâm vẻ mặt của Thịnh Danh Đạt là thế nào, hắn đi đến vỗ vai của đối phương, kề vai sát cánh đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng Vương.
Khi xe chạy đi thật xa, Liễu Sướng chợt cười thành tiếng, hắn dùng giọng cảm khái nói:
- Thịnh Danh Đạt này là quan lớn cấp chính sảnh nhưng so ra lại kém với chú Học Bình.
Vương Học Bình không lên tiếng, hắn lẳng lặng dựa lên lên ghế nhìn phố phường lên đèn.
Thư ký của lãnh đạo nói thì đơn giản nhưng thật ra khó khăn không nhỏ, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, giang sơn dễ đổi tính nết khó chừa.
Vương Học Bình sau khi lên làm lãnh đạo cục công an thành phố thì vấn đề lớn nhất gặp phải không phải là Lương Hồng Kỳ, mà trong tay không có nhiều nhân tài.
Những năm này Vương Học Bình giống như ngồi hỏa tiễn, tốc độ lập nghiệp là quá nhanh, tâm phúc bên cạnh tuy có vài người nhưng nếu xét kỹ thì dù là lý lịch hay chiến tích cũng không đủ để tạo nên một bầu trời riêng.
Vương Học Bình cực kỳ xem trọng Liễu Sướng, nhưng ngọc không mài giũa cũng vứt đi, chỉ có thể kèm cặp đối phương thật chặt, không thể cho đối phương có chút thành tích thì vểnh đuôi.
Kiêu căng thì tổn hại, nhún nhường thì được lợi, đó chính là chân lý không thể bàn cãi trong thể chế hiện hành.
- Lãnh đạo, họ Vương kia đánh người trước mặt mọi người, như vậy còn phòng độ của cán bộ lãnh đạo sao? Lúc này dù là thế nào thì anh là lãnh đạo cũng phải đứng ra chủ trì công đạo, thay chúng tôi vãn hồi chút ảnh hưởng.
Tạ Nam Quốc ngồi đối diện với Lương Hồng Kỳ, tỏ ý cổ động Lương Hồng Kỳ đứng ra đả kích thái động kiêu ngạo bệ vệ của Vương Học Bình.
Lương Hồng Kỳ chỉ cười mà không đáp lời, hai tay liên tục ve vuốt hai quả cầu thái cực trong tay, hai quả cầu xoay chuyển qua lại, cực kỳ thành thạo.
- Lãnh đạo, họ Vương kia làm tổn hại uy tín của anh, anh có thể bỏ mặc được sao?
Tạ Nam Quốc thật sự cổ động nát ba tấc lưỡi, cố gắng tranh thủ sự ra tay của Lương Hồng Kỳ.
- Nam Quốc, cậu theo tôi nhiều năm, đã sống một đời phóng túng, sao còn chưa học được cách bảo trì sự bình thản?
Lương Hồng Kỳ vẫn liên tục xoay hai quả cầu, hắn ngửa mặt lên dựa lưng lên ghế xoay, liếc mát nhìn ái tướng tâm phúc là phó cục trưởng Lưu Bảo Quốc của cục công an thành phố Tiền Châu, lại mỉm cười hỏi:
- Bảo Quốc, cậu thấy thế nào?
Lưu Bảo Quốc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vẫn bảo trì sự bình thản của Lương Hồng Kỳ, sau đó nặng nề thở dài:
- Đại ca, nếu ngày đó Hồng Chí Cường đùa giỡn không phải là vợ của Vương Học Bình thì sự việc đã dễ giải quyết, nhưng đáng tiếc là tiểu tử kia đui mù, lại muốn đánh người, đây không phải tìm chết thì là gì?
- Cốp!
Lương Hồng Kỳ tiện tay ném hai quả cầu thái cực lên mặt bàn, hai quả cầu lại một trước một sau rơi xuống nền đất phát ra những âm thanh nặng nề quái dị.
- Nam Quốc, nghe rõ chưa?
Lương Hồng Kỳ đưa tay vuốt trán, hắn nheo mắt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cửa sổ rồi khẽ nói:
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, các cậu nghe kỹ, chỉ cần tôi còn là bí thư ủy ban tư pháp, bí thư Phùng còn là bí thư thị ủy, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, còn sầu không có cơ hội sao?
- Cộp!
Một quả cầu thái cực bị Lương Hồng Kỳ đá văng ra xa nhưng đụng tường và bắn ngược trở lại.
Tạ Nam Quốc cúi đầu khom lưng nói:
- Vẫn là lãnh đạo anh minh, tôi sao lại luôn thiếu kiên nhẫn như vậy nhỉ?
Nếu như nói trước đó Lương Hồng Kỳ còn có chút hoài nghi với Tạ Nam Quốc, nhưng chỉ cần nhìn vào những biểu hiện hôm nay thì lòng nghi ngờ của Lương Hồng Kỳ đã bị đánh tan hơn phân nửa.
Nếu Tạ Nam Quốc thật sự đầu phục vào Vương Học Bình để làm kẻ nằm vùng, chắc chắn sẽ không vội vàng thúc giục Lương Hồng Kỳ ra tay với Vương Học Bình, trừ khi là đầu óc có vấn đề, nếu không sẽ chẳng ai ngốc như vậy.
Chiếc xe của Vương Học Bình chạy dọc theo một đường lớn trong thành phố Tiền Châu, sau đó chạy ngoặt lên đường cao tốc Văn Châu.
Sở dĩ để cho Hồng Cửu và Hồng Chí Cường bị nhốt ở chi đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu, đó là một phương án được Vương Học Bình suy xét rất sâu.
Tuy lúc này các thành viên ban ngành đều đã hướng về phía Vương Học Bình, nhưng Lương Hồng Kỳ dù sao cũng nắm quyền cục công an thành phố nhiều năm, các thành viên đảng ủy cũng chú trọng chính trị, xem xét vấn đề đứng thành hàng, nói về ích lợi, tất nhiên bên dưới sẽ không có ít người mang ơn với Lương Hồng Kỳ.
Vương Học Bình vì không muốn để lộ ra tin tức mà đơn giản để Hạng Minh Ba đưa đám người Hồng Cửu ra khỏi thành phố Tiền Châu, khống chế ở đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu.
Vương Học Bình định đưa theo Lý Tiểu Linh về Vân Châu, nhưng hắn suy xét lại mà chối bỏ ý nghĩ này. Lý Tiểu Linh vất vả lắm mới đến thăm hắn, cứ để cho nàng ở lại Tiền Châu vài ngày thì hơn.
Xe chậm rãi chạy qua trạm thu phí trên đường cao tốc, Lâm Mãnh nháy mắt với Liễu Sướng.
Liễu Sướng gật đầu hiểu ý, hắn nghêng đầu khẽ nói với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo, đã kiểm tra rõ ràng chủ nhân của chiếc xe Toyota Corolla ở đâu.
- Thế nào?
Vương Học Bình mở hai mắt, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Liễu Sướng.
- Nữ lái xe của chiếc Corolla cũng không chú ý khả năng có người theo dõi phía sau, lòng cảnh giác không cao, vì thế mà bị Lâm Mãnh đi theo đến tận chỗ trú ngụ. Cô ấy ở trong căn phòng 1808, căn cứ vào kết quả điều tra của Từ Dương, chủ xe tên là Trương Tĩnh, nếu xem xét những gì ghi trên giấy chứng minh thì địa chỉ nhà ở trong Thành Tây của thủ đô.
Liễu Sướng là người cẩn thận, trước khi báo cáo cho Vương Học Bình thì hắn đã hỏi rõ ràng Lâm Mãnh về tất cả chi tiết tương quan.
- À!
Vương Học Bình trong lòng hiểu rõ, Trương Tĩnh chạy một chiếc Corolla màu hồng biển số thủ đô, như vậy nàng có hơn phân nửa là chủ xe.
- Theo lời Từ Dương, vì lo lắng đánh rắn động cỏ nên anh ấy không dám gửi điện tín cho cục công an thủ đô.
Liễu Sướng bổ sung, giải thích quyết định của Từ Dương.
- À, anh Từ làm rất tốt, Cao Hiểu Lâm không phải là người thường, Cao gia khong phải gia đình tầm thường. Vấn đề tình huống ở thủ đô tôi sẽ có sự sắp xếp riêng.
Vương Học Bình nhàn nhạt đưa ra quyết định cuối cùng.
Có Tiết Văn tọa trấn ở thủ đô thì có con đường tin tức, cần gì phải gửi điện tín cho cục công an thủ đô?
Dựa theo tính tình của Từ Dương, nhất định sẽ tìm được hình ảnh của Trương Tĩnh, đến lúc đó đã có hình và giấy chứng minh của nàng, để Tiết Văn đi thăm dò là được.
Trực giác nói cho Vương Học Bình biết, người phụ nữ Trương Tĩnh này có quan hệ không bình thường với Cao Hiểu Lâm.
Vương Học Bình khác biệt với Lương Hồng Kỳ, thật sự chưa tìm được biện pháp hữu hiệu để đối phó với Cao Hiểu Lâm.
Cao Hiểu Lâm chỉ là một phó chủ tịch tỉnh bình thường, Vương Học Bình trước mắt lại là lãnh đạo nắm thực quyền ở thành phố Tiền Châu, căn bản không cần sợ hãi đối phương.
Nhưng vấn đề về sức khỏe rất tốt của Cao lão luôn là mây đen bao phủ trong lòng Vương Học Bình, khó thể xóa đi.
Cao lão là một vị lãnh đạo lớn của trung ương, dù thời đại nào và niên đại nào, thậm chí là sau cải cách vẫn không ngã.
Môn sinh của Cao lão trải rộng khắp thiên hạ, quyền thế hiển hách vô cùng, Vương Học Bình không được sự giúp đỡ của Hà Thượng Thanh thì dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, mình nào có thể đấu lại Cao Hiểu Lâm?
Người cha của Cao Hiểu Lâm là một trong Cửu lão, ông lão này chỉ cần duỗi một ngón chân út cũng có thể làm cho con kiến nhỏ như Vương Học Bình phải té ngã đầu rơi máu chảy, không còn thời gian xoay sở.
Vương Học Bình tinh tế xem xét vô số lần, thật ra trước mắt hắn chỉ có thể điều hòa mâu thuẫn với Cao Hiểu Lâm, cũng không nên tạo ra chiến tranh lợi ích anh chết tôi sống.
Cao Hiểu Lâm sở dĩ năm lần bảy lượt giở trò quỷ cũng vì muốn đào góc tường của Hà Thượng Thanh, vì suy xét đến nhiệm kỳ mới vào hai năm sau, muốn kéo Hà Thượng Thanh xuống ngựa, tạo nên cơ sở cho mình.
Nếu nói về quan hệ lợi hại, Vương Học Bình thật ra có thể tiến vào trận thế của Cao gia, giúp Cao Hiểu Lâm lập đại công đẩy ngã Hà Thượng Thanh.
Kiếp trước Hà Thượng Thanh lật thuyền trong mương, ảm đạm xuống đài, kẻ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh không phải là ai khác, chính là Cao Hiểu Lâm.
Hà Thượng Thanh lại phí mất vài năm mới tiếp tục leo lên vị trí chủ tịch tỉnh, nhưng lúc này đã quá muộn, vì lý lịch và chiến tích đều yếu. Hà tam công tử đi một bước sai thì từng bước sai, vĩnh viễn mất đi cơ hội tiếp nhận.
Dù Vương Học Bình có dư âm lựa chọn thì vẫn thủy chung không thay đổi ước nguyện ban đầu, hắn cực kỳ kiên định đứng ở vị trí của Hà Thượng Thanh.
Vì đời sau Cao Hiểu Lâm thật sự như ngựa thoát cương, tham lam hút lấy máu huyết của nhân dân.
Càng đáng hận là Cao Hiểu Lâm vì cũng cố quyền vị cá nhân mà cấu kết với đám người môi giới quan liêu, trắng trợn bán đứng lợi ích của nhân dân.
Thử hỏi một kẻ mà vợ và con đều cầm thẻ xanh ở mỹ, hơn nữa gia tộc có tài sản ngàn vạn, đáng giá để Vương Học Bình đuổi theo sao?
Hà Thượng Thanh khác biệt với Cao Hiểu Lâm, tuy không cọi trọng dân sinh và trong mắt chỉ có thành tích GDP nhưng lại là quan thanh liêm, quan trọng là kiếp trước người này để lại thanh danh rất tốt.
Thực tế đời sau chứng minh, trong đấu tranh lợi ích giữa gia tộc và nhân dân, Hà Thượng Thanh dám can đảm xông lên trở thành một vị lãnh đạo nổi tiếng.
Cũng vì Hà Thượng Thanh dám mạo hiểm tương lai chính trị để tranh đấu mà hiệp nghị bán nước của Cao Hiểu Lâm mới bị chết từ trong trứng nước.
Vương Học Bình tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Thịnh Danh Đạt rất khó chịu, hắn thở hổn hển thầm chửi vài câu, trợn trừng hai mắt. Một lúc lâu sau vất vả lắm hắn mới áp chế tâm tính rồi thở dài nói:
- Cục trưởng Vương, ôi, hôm nay tôi đến để nhận lỗi, lần trước chủ nhiệm Ngô đến công ty đúng lúc tôi không có nhà, vị phó chủ nhiệm văn phòng phụ trách tiếp đãi đã không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, vì vậy mà gây khó cho chủ nhiệm Ngô, cung gây khó cho cục công an thành phố. Tôi đây không dạy bảo thủ hạ cho tốt, bộ hạ lại không hiểu chuyện, vì vậy có thể nói lỗi lầm vẫn thuộc về lãnh đạo, hôm nay tôi đến đây để chuyển lời xin lỗi của công ty xăn dầu đến các vị lãnh đạo cục công an thành phố.
Trên quan trường hễ là lãnh đạo đều rất quan tâm đến hai chữ thể diện, Thịnh Danh Đạt nói ra những lời này, tư thái của hắn bày ra rất thấp, chỉ còn kém dập đầu mà thôi.
Vương Học Bình chỉ buồn bực hút thuốc, hoàn toàn không quan tâm những lời của Thịnh Danh Đạt, ánh mắt chuyển lên văn kiện trên mặt bàn, khong lên tiếng.
- Cục trưởng Vương, người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi biết anh lưu lại đường sống cho công ty xăng dầu chúng tôi. Thế này đi, chỉ cần tôi có thể làm được, anh cứ việc phân phó.
Trước khi đến Thịnh Danh Đạt đã từng nghiên cứu, Vương Học Bình nếu thật sự muốn lấy mạng mình thì người của cục công an sẽ không đến chi nhánh, sẽ đến thẳng tổng công ty.
Công ty xăng dầu tỉnh Trung Hạ ngoài xăng và dầu thì là một núi bạc chất thành núi, theo phán đoán của Thịnh Danh Đạt, Vương Học Bình ra vẻ như vậy chỉ sợ đang muốn đặt chân lên kế hoạch xăng dầu mà thôi.
Thịnh Danh Đạt hiểu rõ ý đồ của Vương Học Bình nên mới cả gan đến đàm phán, để tìm được một bậc thang yên ổn cho chính.
Vương Học Bình ngữa mặt lên rồi nhàn nhạt nói:
- Công ty xăng dầu làm sai điều gì? Tiểu Ngô sau khi trở về hình như rất vui vẻ, nghe nói sau khi tan việc còn đặc biệt mời các đồng chí văn phòng một bữa tiệc hải sản.
Thịnh Danh Đạt thầm rùng mình, hắn lập tức ý thức được, Vương Học Bình sở dĩ cố ý giả ngu cũng vì muốn chào giá cao.
"Con bà nó, bình thường đám người muốn mở đại lý xăng dầu có ai đến tìm mình mà không quy củ, cung kính với ông như với Bồ Tát?"
Thịnh Danh Đạt càng cảm thấy nén giận, nhưng người dưới mái hiên sao không cúi đầu cho được?
Dù sao Thịnh Danh Đạt cũng đã làm quan nhiều năm, cũng không phải là bao cỏ, nhưng khốn nổi hắn cũng chỉ là giám đốc xí nghiệp tiền xài không hết mà thôi, bây giờ rơi xuống hạ phong cũng không có nhiều tư nguyên để sử dụng.
Với kinh nghiệm phong phú của Thịnh Danh Đạt, nếu Vương Học Bình xé toang sự việc, như vậy hắn sẽ thất bại thảm hại, không hề có cơ hội chiến thắng.
Mặt khác Vương Học Bình đã cơ bản đứng ở thế vững vàng, công ty xăng dầu nằm trong lòng bàn tay của Vương Học Bình, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Vương Học Bình nhẫn tâm, sợ rằng giấy cũng không bọc được lửa.
Thịnh Danh Đạt cố gắng nuốt một ngụm nước miếng khô khốc, hắn cẩn thận hỏi Vương Học Bình:
- Cục trưởng Vương, ý của anh là?
Vương Học Bình cau mày nói:
- Giám đốc Thịnh, anh đến tìm tôi chỉ vì chút chuyện như vậy sao?
Khi thấy Vương Học Bình cứng mềm không ăn, không thể nói gì được, Thịnh Danh Đạt thật sự có chút nôn nóng, hắn nói:
- Cục trưởng Vương, anh là người tương lai rộng lớn, cần gì phải chấp nhất với một người chỉ có thể duy trì được vài năm như tôi?
Vương Học Bình khẽ nhếch miệng, hắn dịch chuyển ánh mắt lạnh lùng, sau đó rung chuông gọi Liễu Sướng, khẽ phân phó:
- Thay tôi tiễn chân giám đốc Thịnh.
- Xin mời giám đốc Thịnh.
Nếu Vương Học Bình đã hạ lệnh đuổi khác, Liễu Sướng tất nhiên sẽ không khách khí, hắn cũng không thèm nể mặt mà đến bên cạnh cửa, đẩy cửa ra rồi dùng giọng lạnh lùng đuổi người.
Thịnh Danh Đạt luống cuống đứng lên, gương mặt chợt trắng chợt đỏ, sau đó lại xanh. Hắn rất muốn phất tay áo mà đi, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, nếu hôm nay cứ như vậy mà rời khỏi phòng làm việc của Vương Học Bình, hậu quả sẽ là khó tưởng.
- Cục trưởng Vương, thời gian không còn sớm, chúng ta nên khởi hành, thường ủy tỉnh ủy bên kia đã điện thoại đến thúc giục.
Liễu Sướng thấy Thịnh Danh Đạt thật sự không muốn đi, ngoài buồn cười thì hắn chợt lóe lên linh cơ, đơn giản lên tiếng giúp đỡ Vương Học Bình bỏ qua Thịnh Danh Đạt.
Khi thấy gương mặt Thịnh Danh Đạt từ hồng chuyển sang trắng, từ trăng chuyển sang xám, cuối cùng trở ênn đen nhẻm. Vương Học Bình thầm đảo mắt nhìn qua Liễu Sướng, hắn thầm nghĩ tiểu tử này càng ngày càng cầu tiến, xem ra câu nói "ba ngày lau mắt nhìn một lần" là không sai.
- Cục...Cục trưởng Vương... ....
Thịnh Danh Đạt muốn nói vài lời nhưng thật sự không tìm được điểm đột phá, hắn là người miệng lưỡi lanh lợi nhưng bây giờ chợt nói năng lộn xộn.
Vương Học Bình đã biết rõ đã đến thơi điểm mấu chốt, chỉ có thể ép ngã Thịnh Danh Đạt, như vậy lão này mới ngoan ngoãn để chờ bị thịt.
Vương Học Bình đứng lên không chút do dự, hắn đi đến khung móc áo, lấy áo khoác lên người và đội mũ. Không ngờ Ngô Dật Kiệt kích động chạy vào, hắn vui mừng báo cáo:
- Cục trưởng Vương, tin tức tốt, có người mở miệng, có người mở miệng... ....
- Ủa...Anh Thịnh, sao anh còn ở đây?
Ngô Dật Kiệt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Thịnh Danh Đạt đang đứng yên tại chỗ, tranh thủ thời gian nói một câu rồi ngậm miệng không nói.
Vương Học Bình cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Ngô Dật Kiệt đang diễn trò gì vậy? Trước đó hắn cũng không sắp xếp như vậy, hôm nay đối phương chợt xuất hiện thần trí sao?
Liễu Sướng ngậm miệng, thầm giơ ngón tay cái với Ngô Dật Kiệt. Lúc này Ngô Dật Kiệt nhận được tán thưởng nên lòng dạ càng phát triển cao, hắn đi đến bên cạnh Vương Học Bình rồi ghé sát tai nói:
- Lãnh đạo, anh phải trách Liễu Sướng, tất cả đều do cậu ấy sắp xếp.
Ngô Dật Kiệt vừa nói vừa đảo ánh mắt không có ý tốt lên người Thịnh Danh Đạt, biểu hiện vẻ khả nghi.
Thịnh Danh Đạt mới vừa rồi còn có dư âm cò kè mặc cả, nhưng bây giờ bị Ngô Dật Kiệt quấy rối, coi như tất cả đều rối loạn. Lúc này tròng mắt hắn biến thành màu xanh, ánh mắt xoay chuyển, ngay cả Liễu Sướng cũng có thể thấy rõ sự sợ hãi nồng đậm trong mắt Thịnh Danh Đạt.
- Cục trưởng Vương, anh hãy nghe tôi nói...Anh hãy nghe tôi nói... ....
Thịnh Danh Đạt coi như hoàn toàn sụp bại, hắn run rẩy đến giữ chặt ống tay áo của Vương Học Bình.
Vương Học Bình bước nhanh hơn, vừa lúc tránh khỏi bàn tay của Thịnh Danh Đạt, hắn cũng không quay đầu mà nói:
- Dật Kiệt, hãy tâm sự với giám đốc Thịnh cho tốt.
- Vâng, tôi nhất định sẽ tâm sự tốt với giám đốc Thịnh.
Ngô Dật Kiệt hớn hở đồng ý.
Đợi đến khi hình bóng của Vương Học Bình biến mất trong lối nhỏ, Ngô Dật Kiệt nhìn qua Thịnh Danh Đạt, hắn dùng giọng ngoài cười trong không nói:
- Giám đốc Thịnh, nên sang chỗ tôi thôi, hay là ra quán ăn bên ngoài? Anh yên tâm, dưới sự lãnh đạo của cục trưởng Vương, quy củ rất nghiêm, nghiêm cấm chúng tôi ăn tạp. Hôm nay tôi mời khách, miễn cho có người nói cơ quan công an chúng tôi ra giá cho mình.
"Con bà nó!"
Thịnh Danh Đạt thiếu chút nữa thì bất tỉnh, tên họ Ngô này quá xấu, đầu mọc sừng chân chảy mủ, thật sự là ác ma.
Ngô Dật Kiệt cũng không quan tâm vẻ mặt của Thịnh Danh Đạt là thế nào, hắn đi đến vỗ vai của đối phương, kề vai sát cánh đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng Vương.
Khi xe chạy đi thật xa, Liễu Sướng chợt cười thành tiếng, hắn dùng giọng cảm khái nói:
- Thịnh Danh Đạt này là quan lớn cấp chính sảnh nhưng so ra lại kém với chú Học Bình.
Vương Học Bình không lên tiếng, hắn lẳng lặng dựa lên lên ghế nhìn phố phường lên đèn.
Thư ký của lãnh đạo nói thì đơn giản nhưng thật ra khó khăn không nhỏ, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, giang sơn dễ đổi tính nết khó chừa.
Vương Học Bình sau khi lên làm lãnh đạo cục công an thành phố thì vấn đề lớn nhất gặp phải không phải là Lương Hồng Kỳ, mà trong tay không có nhiều nhân tài.
Những năm này Vương Học Bình giống như ngồi hỏa tiễn, tốc độ lập nghiệp là quá nhanh, tâm phúc bên cạnh tuy có vài người nhưng nếu xét kỹ thì dù là lý lịch hay chiến tích cũng không đủ để tạo nên một bầu trời riêng.
Vương Học Bình cực kỳ xem trọng Liễu Sướng, nhưng ngọc không mài giũa cũng vứt đi, chỉ có thể kèm cặp đối phương thật chặt, không thể cho đối phương có chút thành tích thì vểnh đuôi.
Kiêu căng thì tổn hại, nhún nhường thì được lợi, đó chính là chân lý không thể bàn cãi trong thể chế hiện hành.
- Lãnh đạo, họ Vương kia đánh người trước mặt mọi người, như vậy còn phòng độ của cán bộ lãnh đạo sao? Lúc này dù là thế nào thì anh là lãnh đạo cũng phải đứng ra chủ trì công đạo, thay chúng tôi vãn hồi chút ảnh hưởng.
Tạ Nam Quốc ngồi đối diện với Lương Hồng Kỳ, tỏ ý cổ động Lương Hồng Kỳ đứng ra đả kích thái động kiêu ngạo bệ vệ của Vương Học Bình.
Lương Hồng Kỳ chỉ cười mà không đáp lời, hai tay liên tục ve vuốt hai quả cầu thái cực trong tay, hai quả cầu xoay chuyển qua lại, cực kỳ thành thạo.
- Lãnh đạo, họ Vương kia làm tổn hại uy tín của anh, anh có thể bỏ mặc được sao?
Tạ Nam Quốc thật sự cổ động nát ba tấc lưỡi, cố gắng tranh thủ sự ra tay của Lương Hồng Kỳ.
- Nam Quốc, cậu theo tôi nhiều năm, đã sống một đời phóng túng, sao còn chưa học được cách bảo trì sự bình thản?
Lương Hồng Kỳ vẫn liên tục xoay hai quả cầu, hắn ngửa mặt lên dựa lưng lên ghế xoay, liếc mát nhìn ái tướng tâm phúc là phó cục trưởng Lưu Bảo Quốc của cục công an thành phố Tiền Châu, lại mỉm cười hỏi:
- Bảo Quốc, cậu thấy thế nào?
Lưu Bảo Quốc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vẫn bảo trì sự bình thản của Lương Hồng Kỳ, sau đó nặng nề thở dài:
- Đại ca, nếu ngày đó Hồng Chí Cường đùa giỡn không phải là vợ của Vương Học Bình thì sự việc đã dễ giải quyết, nhưng đáng tiếc là tiểu tử kia đui mù, lại muốn đánh người, đây không phải tìm chết thì là gì?
- Cốp!
Lương Hồng Kỳ tiện tay ném hai quả cầu thái cực lên mặt bàn, hai quả cầu lại một trước một sau rơi xuống nền đất phát ra những âm thanh nặng nề quái dị.
- Nam Quốc, nghe rõ chưa?
Lương Hồng Kỳ đưa tay vuốt trán, hắn nheo mắt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cửa sổ rồi khẽ nói:
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, các cậu nghe kỹ, chỉ cần tôi còn là bí thư ủy ban tư pháp, bí thư Phùng còn là bí thư thị ủy, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, còn sầu không có cơ hội sao?
- Cộp!
Một quả cầu thái cực bị Lương Hồng Kỳ đá văng ra xa nhưng đụng tường và bắn ngược trở lại.
Tạ Nam Quốc cúi đầu khom lưng nói:
- Vẫn là lãnh đạo anh minh, tôi sao lại luôn thiếu kiên nhẫn như vậy nhỉ?
Nếu như nói trước đó Lương Hồng Kỳ còn có chút hoài nghi với Tạ Nam Quốc, nhưng chỉ cần nhìn vào những biểu hiện hôm nay thì lòng nghi ngờ của Lương Hồng Kỳ đã bị đánh tan hơn phân nửa.
Nếu Tạ Nam Quốc thật sự đầu phục vào Vương Học Bình để làm kẻ nằm vùng, chắc chắn sẽ không vội vàng thúc giục Lương Hồng Kỳ ra tay với Vương Học Bình, trừ khi là đầu óc có vấn đề, nếu không sẽ chẳng ai ngốc như vậy.
Chiếc xe của Vương Học Bình chạy dọc theo một đường lớn trong thành phố Tiền Châu, sau đó chạy ngoặt lên đường cao tốc Văn Châu.
Sở dĩ để cho Hồng Cửu và Hồng Chí Cường bị nhốt ở chi đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu, đó là một phương án được Vương Học Bình suy xét rất sâu.
Tuy lúc này các thành viên ban ngành đều đã hướng về phía Vương Học Bình, nhưng Lương Hồng Kỳ dù sao cũng nắm quyền cục công an thành phố nhiều năm, các thành viên đảng ủy cũng chú trọng chính trị, xem xét vấn đề đứng thành hàng, nói về ích lợi, tất nhiên bên dưới sẽ không có ít người mang ơn với Lương Hồng Kỳ.
Vương Học Bình vì không muốn để lộ ra tin tức mà đơn giản để Hạng Minh Ba đưa đám người Hồng Cửu ra khỏi thành phố Tiền Châu, khống chế ở đội cảnh sát quân sự thành phố Vân Châu.
Vương Học Bình định đưa theo Lý Tiểu Linh về Vân Châu, nhưng hắn suy xét lại mà chối bỏ ý nghĩ này. Lý Tiểu Linh vất vả lắm mới đến thăm hắn, cứ để cho nàng ở lại Tiền Châu vài ngày thì hơn.
Xe chậm rãi chạy qua trạm thu phí trên đường cao tốc, Lâm Mãnh nháy mắt với Liễu Sướng.
Liễu Sướng gật đầu hiểu ý, hắn nghêng đầu khẽ nói với Vương Học Bình:
- Lãnh đạo, đã kiểm tra rõ ràng chủ nhân của chiếc xe Toyota Corolla ở đâu.
- Thế nào?
Vương Học Bình mở hai mắt, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Liễu Sướng.
- Nữ lái xe của chiếc Corolla cũng không chú ý khả năng có người theo dõi phía sau, lòng cảnh giác không cao, vì thế mà bị Lâm Mãnh đi theo đến tận chỗ trú ngụ. Cô ấy ở trong căn phòng 1808, căn cứ vào kết quả điều tra của Từ Dương, chủ xe tên là Trương Tĩnh, nếu xem xét những gì ghi trên giấy chứng minh thì địa chỉ nhà ở trong Thành Tây của thủ đô.
Liễu Sướng là người cẩn thận, trước khi báo cáo cho Vương Học Bình thì hắn đã hỏi rõ ràng Lâm Mãnh về tất cả chi tiết tương quan.
- À!
Vương Học Bình trong lòng hiểu rõ, Trương Tĩnh chạy một chiếc Corolla màu hồng biển số thủ đô, như vậy nàng có hơn phân nửa là chủ xe.
- Theo lời Từ Dương, vì lo lắng đánh rắn động cỏ nên anh ấy không dám gửi điện tín cho cục công an thủ đô.
Liễu Sướng bổ sung, giải thích quyết định của Từ Dương.
- À, anh Từ làm rất tốt, Cao Hiểu Lâm không phải là người thường, Cao gia khong phải gia đình tầm thường. Vấn đề tình huống ở thủ đô tôi sẽ có sự sắp xếp riêng.
Vương Học Bình nhàn nhạt đưa ra quyết định cuối cùng.
Có Tiết Văn tọa trấn ở thủ đô thì có con đường tin tức, cần gì phải gửi điện tín cho cục công an thủ đô?
Dựa theo tính tình của Từ Dương, nhất định sẽ tìm được hình ảnh của Trương Tĩnh, đến lúc đó đã có hình và giấy chứng minh của nàng, để Tiết Văn đi thăm dò là được.
Trực giác nói cho Vương Học Bình biết, người phụ nữ Trương Tĩnh này có quan hệ không bình thường với Cao Hiểu Lâm.
Vương Học Bình khác biệt với Lương Hồng Kỳ, thật sự chưa tìm được biện pháp hữu hiệu để đối phó với Cao Hiểu Lâm.
Cao Hiểu Lâm chỉ là một phó chủ tịch tỉnh bình thường, Vương Học Bình trước mắt lại là lãnh đạo nắm thực quyền ở thành phố Tiền Châu, căn bản không cần sợ hãi đối phương.
Nhưng vấn đề về sức khỏe rất tốt của Cao lão luôn là mây đen bao phủ trong lòng Vương Học Bình, khó thể xóa đi.
Cao lão là một vị lãnh đạo lớn của trung ương, dù thời đại nào và niên đại nào, thậm chí là sau cải cách vẫn không ngã.
Môn sinh của Cao lão trải rộng khắp thiên hạ, quyền thế hiển hách vô cùng, Vương Học Bình không được sự giúp đỡ của Hà Thượng Thanh thì dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, mình nào có thể đấu lại Cao Hiểu Lâm?
Người cha của Cao Hiểu Lâm là một trong Cửu lão, ông lão này chỉ cần duỗi một ngón chân út cũng có thể làm cho con kiến nhỏ như Vương Học Bình phải té ngã đầu rơi máu chảy, không còn thời gian xoay sở.
Vương Học Bình tinh tế xem xét vô số lần, thật ra trước mắt hắn chỉ có thể điều hòa mâu thuẫn với Cao Hiểu Lâm, cũng không nên tạo ra chiến tranh lợi ích anh chết tôi sống.
Cao Hiểu Lâm sở dĩ năm lần bảy lượt giở trò quỷ cũng vì muốn đào góc tường của Hà Thượng Thanh, vì suy xét đến nhiệm kỳ mới vào hai năm sau, muốn kéo Hà Thượng Thanh xuống ngựa, tạo nên cơ sở cho mình.
Nếu nói về quan hệ lợi hại, Vương Học Bình thật ra có thể tiến vào trận thế của Cao gia, giúp Cao Hiểu Lâm lập đại công đẩy ngã Hà Thượng Thanh.
Kiếp trước Hà Thượng Thanh lật thuyền trong mương, ảm đạm xuống đài, kẻ tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh không phải là ai khác, chính là Cao Hiểu Lâm.
Hà Thượng Thanh lại phí mất vài năm mới tiếp tục leo lên vị trí chủ tịch tỉnh, nhưng lúc này đã quá muộn, vì lý lịch và chiến tích đều yếu. Hà tam công tử đi một bước sai thì từng bước sai, vĩnh viễn mất đi cơ hội tiếp nhận.
Dù Vương Học Bình có dư âm lựa chọn thì vẫn thủy chung không thay đổi ước nguyện ban đầu, hắn cực kỳ kiên định đứng ở vị trí của Hà Thượng Thanh.
Vì đời sau Cao Hiểu Lâm thật sự như ngựa thoát cương, tham lam hút lấy máu huyết của nhân dân.
Càng đáng hận là Cao Hiểu Lâm vì cũng cố quyền vị cá nhân mà cấu kết với đám người môi giới quan liêu, trắng trợn bán đứng lợi ích của nhân dân.
Thử hỏi một kẻ mà vợ và con đều cầm thẻ xanh ở mỹ, hơn nữa gia tộc có tài sản ngàn vạn, đáng giá để Vương Học Bình đuổi theo sao?
Hà Thượng Thanh khác biệt với Cao Hiểu Lâm, tuy không cọi trọng dân sinh và trong mắt chỉ có thành tích GDP nhưng lại là quan thanh liêm, quan trọng là kiếp trước người này để lại thanh danh rất tốt.
Thực tế đời sau chứng minh, trong đấu tranh lợi ích giữa gia tộc và nhân dân, Hà Thượng Thanh dám can đảm xông lên trở thành một vị lãnh đạo nổi tiếng.
Cũng vì Hà Thượng Thanh dám mạo hiểm tương lai chính trị để tranh đấu mà hiệp nghị bán nước của Cao Hiểu Lâm mới bị chết từ trong trứng nước.
/435
|