Ẩm minh chủ tổ chức đại hội võ lâm tại Thiên Đạo Minh, Tàng Ca cũng trong danh sách được mời. Loại đại hội này Lãnh Phi Nhan không thích đi cùng, Tàng Ca thì chỉ muốn giấu nàng trong Tàng Kiếm sơn trang cả đời nên đương nhiên sẽ không miễng cưỡng nàng.
Nhưng chỉ nghĩ đến xa cách cả nửa tháng trời, khó tránh khỏi việc khó khăn chia lìa. Dường như mỗi buổi tối y đều ở trong phòng của Lãnh Phi Nhan, hai người ra sức triền miên. Tình đã vào tim, dục cũng khó mà khống chế.
Ngày hôm sau, Lãnh Phi Nhan tiễn y trước cửa Tàng Kiếm sơn trang, Tàng Ca hết sức không nỡ, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Ta sẽ nhanh chóng quay lại, phải chắm sóc tốt bản thân đó!”
Ánh mắt Lãnh Phi Nhan hài lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y, đột nhiên nói: “Tàng Ca, ta chỉ mong giữa ta và chàng không có bất kỳ ân oán gì.”
Nụ cười của Tàng Ca có vẻ rất sáng lạn dưới ánh dương: “Đương nhiên, giữa chúng ta chỉ có ân ái!”
Sau đó Lãnh Phi Nhan cũng rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang. Là kẻ lớn lên trong cảnh giết chóc, đó đều là những kẻ thông minh, cho dù đôi khi nằm mộng một lần, cũng nhanh chóng thức tỉnh hơn người khác.
Tại tổng đàn của Yến Lâu, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nhìn các đơn đặt hàng đang chờ được xử lý. Những trang giấy trắng tinh này, không bao lâu sau sẽ trở thành vàng, chảy vào các phân đàn của Yến Lâu, hoặc là… triều đình.
Đa số mọi người đều không biết cái nơi tội danh bêu rếu này lại là một tổ chức bí mật của triều đình. Có điều đây cũng là điểm bi ai của Yến Lâu, triều đình vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận.
Thỉnh thoảng Lãnh Phi Nhan cũng sẽ nhớ đến cái người trong hoàng cung kia. Nàng ra đời bao nhiêu năm nay nhưng không hiểu sao vẫn cứ kính sợ. Trong trận lũ lụt ở Kim Lăng hai mươi mấy năm trước, tổng cộng hắn thu nhận hơn ba trăm đứa trẻ có tư chất hơn người. Cuối cùng sống sót, chỉ còn lại… ba người trong số ba trăm.
Đương nhiên cũng như hắn mong muốn, ba người này đều trở thành cánh tay đắc lực của hắn. Đại sư tỷ Tả Thương Lang vào triều làm tướng, đánh chiếm nửa giang sơn cho hắn. Tiểu sư đệ Dương Liên Đình lẫn vào Nhật Nguyệt thần giáo, khống chế tư tưởng của nhân dân dùm hắn. Về phần nàng… lại canh giữ Yến Lâu không thể thấy mặt trời này, vì triều đình trừ bỏ bất cứ kẻ nào hắn muốn trừ bỏ.
Đôi khi Lãnh Phi Nhan cũng đích thân ra tay, nàng thích cảnh máu tươi đầm đìa từ tay mình dần dần mất đi độ ấm, đông lại. Có lẽ chỉ như thế mới có thể duy trì sự luôn luôn cảnh giác của một sát thủ.
Bên cạnh nàng có hai hộ pháp và bốn sứ giả: Thanh Phong sứ, Hạ Vũ sứ, Kinh Lôi sứ, Truy Điện sứ. Bốn người này đều từng là đại ma đầu danh chấn thiên hạ, Lãnh Phi Nhan thu phục từng người rồi kéo về bên cạnh mình. Sao nàng không biết đó là nguy hiểm, nhưng phàm là người thích dùng đao, ít nhiều gì cũng phải gánh chịu chút phong ba.
Hai hộ pháp chính là Lục Nguyệt và Thất Dạ, đều do một tay nàng dìu dắt. Hai người này đều có lòng trung thành son sắt, thế nhưng Lãnh Phi Nhan cũng chỉ cười thản nhiên. Có khi người càng trung thành với ngươi thì càng có thể phản bội ngươi bất cứ lúc nào. Chuyện này nàng đã trải qua quá nhiều, nhiều đến nỗi bàn tay đẫm máu của nàng cũng đã mất đi cảm giác.
Trên giang hồ, Yến Lâu được gọi đùa là nơi thu thập hắc ám, thu lưu tất cả các cao thủ tà đạo bị chính đạo truy sát, đến bước đường cùng, chỉ trừ kẻ phạm tội cưỡng dâm.
Có kẻ làm việc cho triều đình không biết chuyện, từng hạ lệnh vây hãm sào huyệt. Nhưng mỗi lần hành động đều bị lâu chủ gọi đùa là “diễn tập”. Trải qua lâu ngày, triều đình có một quy luật bất thành văn, phàm là những kẻ truy kích Yến Lâu thất bại đều không phải bị truy cứu trách nhiệm.
Cứ như thế, càng không có người dám tự tìm đường chết, tổ chức này cứ cường hãn mà tồn tại như thế, hơn nữa ngày càng bành trướng, các loại giao dịch cũng phức tạp hơn, dần dần xâm nhập vào cả các đại môn phái.
Tất cả người trên giang hồ đều biết đây mà một trái bom tàng hình, không biết khi nào sẽ nổ tung. Còn kẻ đừng đầu Yến Lâu này, đứng nơi đầu sóng ngọn gió của quyền lực và địa vị, dần dần làm người ta cảm thấy còn ác độc đáng sợ hơn cả Yến Lâu.
Không phải chưa từng có người phản kháng, nhưng những người đó đều phải nằm lại sau núi của Yến Lâu, hóa thành đống xương khô rã rời.
Lãnh Phi Nhan không phải là Tả Thương Lang, giỏi về cung tiễn hay tài thao lược; cũng không giống Dương Liên Đình giỏi phép thuật, có thể nhìn thấy thiên ý. Mạc Dung Viêm dạy nàng kiếm pháp cùng ám khí.
Mắt nhìn người của Mạc Dung Viêm quả là không sai, thứ mà nàng có chính là sức mạnh và tốc độ.
Chỉ hai thứ này thôi đã đủ để nàng khống chế một đám hổ báo, đủ để nàng đứng trên đỉnh của giang hồ, khi cười nói là có thể làm đối thủ mất đầu.
Rất ít người từng thấy vũ khí của nàng, đó là một thanh kiếm mỏng trong tay áo, nàng gọi nó là Hàm Quang, ánh kiếm đỏ thẫm như lửa. Từng có một truyền thuyết rằng thanh kiếm này đúc từ máu của người yêu nhau, một khi đã có vết thương, trừ khi máu chảy hết, nếu không nó tuyệt đối không chịu ngừng.
Nàng chỉ thích một loại ám khí, chính là Phi yến khấu bằng vàng ròng, không tẩm độc, bởi vì nàng cho rằng không cần thiết.
Tế Huyền phương trượng của Thiếu Lâm Tự từng là một kiếm thủ danh chấn thiên hạ. Khi ông nhìn thấy nàng ra tay, ngay sau đó liền quy y. Lúc đó nàng chỉ vừa mười sáu tuổi.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiếu Lâm vẫn không tham gia vào đội ngũ thảo phạt Yến Lâu.
Lãnh Phi Nhan dắt Thất Dạ bước vào, Thất Dạ từ từ thay quần áo cho nàng. Trên da thịt như ngọc, có vết hoan ái rất rõ ràng. Vì thế đôi mắt đen ấy có chút chấn kinh. Lâu chủ không cho phép bất cứ ai để lại dấu vết trên người mình.
Dấu hôn như ô mai trên da thịt nàng khiến hắn từ từ đỏ mặt, nhưng hắn vẫn quỳ xuống, ngoan ngoãn như một con thú cưng đợi chủ nhân gọi tới.
Lãnh Phi Nhan nghiêng người nâng cằm hắn lên, quan sát một lúc, cuối cùng vỗ má hắn, tỏ ý bảo đi xuống đi.
Nhưng chỉ nghĩ đến xa cách cả nửa tháng trời, khó tránh khỏi việc khó khăn chia lìa. Dường như mỗi buổi tối y đều ở trong phòng của Lãnh Phi Nhan, hai người ra sức triền miên. Tình đã vào tim, dục cũng khó mà khống chế.
Ngày hôm sau, Lãnh Phi Nhan tiễn y trước cửa Tàng Kiếm sơn trang, Tàng Ca hết sức không nỡ, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Ta sẽ nhanh chóng quay lại, phải chắm sóc tốt bản thân đó!”
Ánh mắt Lãnh Phi Nhan hài lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y, đột nhiên nói: “Tàng Ca, ta chỉ mong giữa ta và chàng không có bất kỳ ân oán gì.”
Nụ cười của Tàng Ca có vẻ rất sáng lạn dưới ánh dương: “Đương nhiên, giữa chúng ta chỉ có ân ái!”
Sau đó Lãnh Phi Nhan cũng rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang. Là kẻ lớn lên trong cảnh giết chóc, đó đều là những kẻ thông minh, cho dù đôi khi nằm mộng một lần, cũng nhanh chóng thức tỉnh hơn người khác.
Tại tổng đàn của Yến Lâu, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nhìn các đơn đặt hàng đang chờ được xử lý. Những trang giấy trắng tinh này, không bao lâu sau sẽ trở thành vàng, chảy vào các phân đàn của Yến Lâu, hoặc là… triều đình.
Đa số mọi người đều không biết cái nơi tội danh bêu rếu này lại là một tổ chức bí mật của triều đình. Có điều đây cũng là điểm bi ai của Yến Lâu, triều đình vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận.
Thỉnh thoảng Lãnh Phi Nhan cũng sẽ nhớ đến cái người trong hoàng cung kia. Nàng ra đời bao nhiêu năm nay nhưng không hiểu sao vẫn cứ kính sợ. Trong trận lũ lụt ở Kim Lăng hai mươi mấy năm trước, tổng cộng hắn thu nhận hơn ba trăm đứa trẻ có tư chất hơn người. Cuối cùng sống sót, chỉ còn lại… ba người trong số ba trăm.
Đương nhiên cũng như hắn mong muốn, ba người này đều trở thành cánh tay đắc lực của hắn. Đại sư tỷ Tả Thương Lang vào triều làm tướng, đánh chiếm nửa giang sơn cho hắn. Tiểu sư đệ Dương Liên Đình lẫn vào Nhật Nguyệt thần giáo, khống chế tư tưởng của nhân dân dùm hắn. Về phần nàng… lại canh giữ Yến Lâu không thể thấy mặt trời này, vì triều đình trừ bỏ bất cứ kẻ nào hắn muốn trừ bỏ.
Đôi khi Lãnh Phi Nhan cũng đích thân ra tay, nàng thích cảnh máu tươi đầm đìa từ tay mình dần dần mất đi độ ấm, đông lại. Có lẽ chỉ như thế mới có thể duy trì sự luôn luôn cảnh giác của một sát thủ.
Bên cạnh nàng có hai hộ pháp và bốn sứ giả: Thanh Phong sứ, Hạ Vũ sứ, Kinh Lôi sứ, Truy Điện sứ. Bốn người này đều từng là đại ma đầu danh chấn thiên hạ, Lãnh Phi Nhan thu phục từng người rồi kéo về bên cạnh mình. Sao nàng không biết đó là nguy hiểm, nhưng phàm là người thích dùng đao, ít nhiều gì cũng phải gánh chịu chút phong ba.
Hai hộ pháp chính là Lục Nguyệt và Thất Dạ, đều do một tay nàng dìu dắt. Hai người này đều có lòng trung thành son sắt, thế nhưng Lãnh Phi Nhan cũng chỉ cười thản nhiên. Có khi người càng trung thành với ngươi thì càng có thể phản bội ngươi bất cứ lúc nào. Chuyện này nàng đã trải qua quá nhiều, nhiều đến nỗi bàn tay đẫm máu của nàng cũng đã mất đi cảm giác.
Trên giang hồ, Yến Lâu được gọi đùa là nơi thu thập hắc ám, thu lưu tất cả các cao thủ tà đạo bị chính đạo truy sát, đến bước đường cùng, chỉ trừ kẻ phạm tội cưỡng dâm.
Có kẻ làm việc cho triều đình không biết chuyện, từng hạ lệnh vây hãm sào huyệt. Nhưng mỗi lần hành động đều bị lâu chủ gọi đùa là “diễn tập”. Trải qua lâu ngày, triều đình có một quy luật bất thành văn, phàm là những kẻ truy kích Yến Lâu thất bại đều không phải bị truy cứu trách nhiệm.
Cứ như thế, càng không có người dám tự tìm đường chết, tổ chức này cứ cường hãn mà tồn tại như thế, hơn nữa ngày càng bành trướng, các loại giao dịch cũng phức tạp hơn, dần dần xâm nhập vào cả các đại môn phái.
Tất cả người trên giang hồ đều biết đây mà một trái bom tàng hình, không biết khi nào sẽ nổ tung. Còn kẻ đừng đầu Yến Lâu này, đứng nơi đầu sóng ngọn gió của quyền lực và địa vị, dần dần làm người ta cảm thấy còn ác độc đáng sợ hơn cả Yến Lâu.
Không phải chưa từng có người phản kháng, nhưng những người đó đều phải nằm lại sau núi của Yến Lâu, hóa thành đống xương khô rã rời.
Lãnh Phi Nhan không phải là Tả Thương Lang, giỏi về cung tiễn hay tài thao lược; cũng không giống Dương Liên Đình giỏi phép thuật, có thể nhìn thấy thiên ý. Mạc Dung Viêm dạy nàng kiếm pháp cùng ám khí.
Mắt nhìn người của Mạc Dung Viêm quả là không sai, thứ mà nàng có chính là sức mạnh và tốc độ.
Chỉ hai thứ này thôi đã đủ để nàng khống chế một đám hổ báo, đủ để nàng đứng trên đỉnh của giang hồ, khi cười nói là có thể làm đối thủ mất đầu.
Rất ít người từng thấy vũ khí của nàng, đó là một thanh kiếm mỏng trong tay áo, nàng gọi nó là Hàm Quang, ánh kiếm đỏ thẫm như lửa. Từng có một truyền thuyết rằng thanh kiếm này đúc từ máu của người yêu nhau, một khi đã có vết thương, trừ khi máu chảy hết, nếu không nó tuyệt đối không chịu ngừng.
Nàng chỉ thích một loại ám khí, chính là Phi yến khấu bằng vàng ròng, không tẩm độc, bởi vì nàng cho rằng không cần thiết.
Tế Huyền phương trượng của Thiếu Lâm Tự từng là một kiếm thủ danh chấn thiên hạ. Khi ông nhìn thấy nàng ra tay, ngay sau đó liền quy y. Lúc đó nàng chỉ vừa mười sáu tuổi.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiếu Lâm vẫn không tham gia vào đội ngũ thảo phạt Yến Lâu.
Lãnh Phi Nhan dắt Thất Dạ bước vào, Thất Dạ từ từ thay quần áo cho nàng. Trên da thịt như ngọc, có vết hoan ái rất rõ ràng. Vì thế đôi mắt đen ấy có chút chấn kinh. Lâu chủ không cho phép bất cứ ai để lại dấu vết trên người mình.
Dấu hôn như ô mai trên da thịt nàng khiến hắn từ từ đỏ mặt, nhưng hắn vẫn quỳ xuống, ngoan ngoãn như một con thú cưng đợi chủ nhân gọi tới.
Lãnh Phi Nhan nghiêng người nâng cằm hắn lên, quan sát một lúc, cuối cùng vỗ má hắn, tỏ ý bảo đi xuống đi.
/40
|