Mới sáng sớm, ngoài Vũ Dương Các của Yến Lâu đã có gần trăm gã hắc y nhân ôm kiếm đứng.
Lãnh Phi Nhan tiện tay rút kiếm của Lục Nguyệt ra, múa một bộ kiếm pháp, mọi người cung kính đứng đó, trên mặt ai nấy cũng đều có vẻ kính sợ. Đây chính là giang hồ, ngươi có thể nói nàng buông thả, có thể mắng nàng làm nhiều việc ác, thậm chí có thể nguyền rủa nàng bất nhân bất nghĩa, nhưng ngươi không thể không thừa nhận con người này có tư cách điều khiển chúng sinh.
Bộ kiếm pháp kết thúc, Lãnh Phi Nhan tiện tay ném một đường kiếm vào vỏ rất đẹp mắt. Đây chính là phong cách của nàng, một bộ kiếm pháp chỉ làm mẫu một lần, có học hay không, có hiểu hay không đều do các người, không có cơ hội hối hận.
Nàng rất bận. Cả Yến Lâu to lớn, rất nhiều chuyện đều phải qua tay nàng. Mà nàng cũng rất lười, không cách nào học tập tính chăm chỉ của Viêm Hoàng. (hoàng đế Mạc Dung Viêm)
Vũ Dương Các đưa kiếm phổ mới qua cho nàng xem, nàng chẳng hứng thú gì nên nhặt đại một quyển. Có điều lật từng trang từng trang, lập tức chỉ ra được chỗ cần sửa đổi làm mấy người biên soạn đều có vẻ mặt nghiêm túc kính ngưỡng.
Lãnh Phi Nhan không hiểu nhiều về thơ ca nhạc họa. Lúc nhỏ, Mạc Dung Viêm tìm thầy dạy chữ cho bọn họ cũng chỉ vì muốn họ biết chữ mà thôi. Mạc Dung Viêm nói đối với một sát thủ, thứ thừa nhất chính là đa sầu đa cảm, ướt át sướt mướt. Vì thế trí nhớ vô cùng tốt của nàng đều đầu tư vào những thứ võ lâm tuyệt học.
Lúc Lãnh Phi Nhan đang cải tạo Nhũ Yến Luân Hồi (tên kiếm pháp) thì Kinh Lôi – người trông coi hình hộ của Yến Lâu tới. Kẻ từng được người trong giang hồ gọi là huyết ma này rất cung kính mà quỳ một chân xuống: “Lâu chủ, Thập nhị sát thất bại ở Thường Châu, bây giờ đang nằm trong tay tám đại môn phái!”
Lãnh Phi Nhan dừng bàn tay đang lật trang giấy lại: “Thường Châu?” Nàng trầm ngâm một chút: “Là nơi Ẩm Thiên Hành triệu tập đại hội võ lâm?”
“Dạ phải. Thuộc hạ nghị ngờ việc ám sát Lưu Tử Đồng lần này là cái bẫy do Ẩm Thiên Hành giăng ra.”
Lãnh Phi Nhan cười lạnh: “Làm minh chủ quá lâu nên không biết trời cao đất dày nữa rồi. Bổn tọa đến đó gặp hắn!”
“Dạ!”
Lãnh Phi Nhan đến Thường Châu liền tìm thấy Tàng Ca. Đây không phải chuyện trùng hợp gì, mà là vì nổi danh ở Thường Châu chỉ có khách điếm Hữu Bằng, bên trong có suối nước nóng nổi tiếng.
Hễ là những người có chút gia thế đi qua Thường Châu thì đều ở lại nơi này.
Ẩm Thiên Hành vốn mời Tàng Ca đến phủ của ông ta, nhưng trời sinh tính Tàng Ca thích tự do nên khéo léo từ chối.
Lãnh Phi Nhan đặt chỗ trọ, ngủ mãi đến chạng vạng mới uể oải xuống lầu, lúc đó Tàng Ca đang cùng vài bằng hữu uống rượu.
Người đầu tiên phát hiện ra Lãnh Phi Nhan là Tả Ngự Phong – người được xưng là một trong bốn thanh niên kiệt xuất. Hắn tuổi trẻ, ít nhiều có chút phong lưu, bèn chỉ vào Lãnh Phi Nhan đang từ từ xuống lầu, vẻ mặt ngạc nhiên trầm trồ: “Mỹ nhân này là ai?”
Mấy người đều quay đầu qua, Tàng Ca ngẩn ra.
“Ngôn Ngôn.” Lời của y gần như thu hút toàn bộ ánh mắt trong khách điếm. Lãnh Phi Nhan dừng lại, y đã đến trước mặt nàng: “Sao lại lén chạy đến đây?”
Giọng của y đầy vẻ nuông chiều, Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười: “Khi nào thì đại hội kết thúc?” Tàng Ca không để ý đến ánh mắt của mọi người mà ôm nàng vào lòng. Gần mười ngày xa cách, không lúc nào là y không nhớ đến nàng: “Sắp rồi. Đúng rồi, đến đây, ta giới thiệu vài bằng hữu với nàng.”
Lãnh Phi Nhan lẳng lặng đánh giá bốn thanh niên trước mắt. Bọn họ cũng tầm tuổi Tàng Ca, được gọi là Trung Nguyên tứ tú (bốn chàng trai xuất sắc của Trung Nguyên). Mỗi người đều mang theo vẻ non nớt của ánh dương cùng sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
Bốn người cũng quan sát nàng, ánh mắt nhìn chăm chú không nói nên lời, mãi đến khi Tàng Ca mất hứng mà hừ nhẹ một tiếng, bốn người mới hoàn hồn lại. Tàng Ca đẩy chén đũa của mình đến trước mặt nàng, chu đáo gắp thức ăn cho nàng, sau đó đọa dẫm: “Nhìn nữa là ta móc mắt các huynh ra!”
Bốn người mắng Tàng Ca trọng sắc quên bạn, cười ầm ĩ cả lên. Giấu chị dâu xinh đẹp như vậy, bây giờ mới đem ra, thế nào cũng phải phạt rượu.
Tàng Ca nói không lại bọn họ, uống hết chén này đến chén khác, có điều tửu lượng của y vốn rất tốt, không quan tâm nhiều lắm.
Mấy người kia thấy không chuốc say được y bén đòi phạt Lãnh Phi Nhan. Lãnh Phi Nhan nhìn bình nữ nhi hồng lâu năm trên bàn, ngăn Tàng Ca đang muốn cản họ lại, mỉm cười: “Được, không cần uống bằng chén sẽ làm mất sự hào sảng, chi bằng trực tiếp uống bằng vò thì hơn.”
Mấy người kia nhìn nhau cười xấu xa: “Như ý bà chị.”
Vì thế đêm đó, Trug Nguyên tứ tú đều say nghiêng ngả. Mặt Lãnh Phi Nhan cũng hồng như quả đào, đôi mắt sáng lấp lánh như nước. Dáng vẻ này làm bốn người kia tưởng là cố gắng chút nữa thì có thể chuốc say được nàng, nhưng không ngờ mình nằm bẹp rồi mà nàng vẫn cứ mê người như thế.
Tàng Ca ngăn vài lần, sau đó cũng mặc nàng. Cuối cùng cũng không biết có phải nàng say rồi hay không mà cứ quấn lấy đòi Tàng Ca hát với mình, Tàng Ca vừa dỗ vừa ôm nàng vào phòng. Cơ thể nóng hổi xuyên qua lớp quần áo mỏng của y, rượu vừa uống gần như đều hóa thành lửa.
Tàng Ca đặt nàng lên giường, hai tay nàng quấn lấy eo y như rắn nước. Tàng Ca gắng kiềm chế, giúp nàng thay quần áo, kéo lấy chăn đắp lại cho nàng.
Đang định bước đi thì nàng lại ôm cổ y, hôn lên môi y. Dưới sự tấn công của lửa tình, cuối cùng y cũng khuất phục, vội vã thoát quần áo, đè lên người nàng.
Nàng cứ quấn lấy y, mãi đến khi y không chống được nữa, thở hổn hển nói: “Bảo bối, nghỉ một chút đã.”
Lãnh Phi Nhan lẳng lặng mặc cho y ôm, hơi thở của y ngày càng nhẹ, cuối cùng chìm vào mộng đẹp. Nàng đứng dậy, mặc quần áo, đưa tay điểm huyệt ngủ của y.
Lúc nàng ra ngoài cũng thăm dò bốn người kia, thấy họ đều ngủ say như chết.
Ẩm Thiên Hành cũng đang ngủ, trong lòng đang ôm thị vệ bên người của hắn ta. Hắn thích nhiệt độ cơ thể của người này, cho dù ngày hè cũng rất mát mẻ. Nhưng lúc này hắn bỗng bừng tỉnh, nến trong phòng đã tắt, trong lòng vẫn là cơ thể trơn bóng, có điều… Là thứ gì mà có vị tanh tanh, dính đầy người hắn vậy?
Hắn đột nhiên tỉnh táo… Máu…
Hắn lập tức đứng dậy, nắm kiếm trong tay. Ánh trăng bên ngoài xuyên qua rèm cửa, trong phòng sáng lờ mờ. Một người ẩn trong bóng đêm, giọng có phần trào phúng: “Ẩm minh chủ, lâu ngày không gặp.”
Ẩm Thiên Hành cả kinh, thất thanh nói: “Lãnh…” Nhưng đã làm đến chức minh chủ này, hắn cũng không phải kẻ lơ mơ, lập tức cố gắng trấn tĩnh: “Lãnh lâu chủ đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì?”
Lãnh Phi Nhan trong bóng đêm cười nghe rợn cả da gà: “Nghe nói mấy đứa nhỏ dại dột của Phi Nhan rơi vào tay Ẩm minh chủ nên muốn đến xin ông chút nhân tình.”
Lúc này Ẩm Thiên Hành đã hoàn toàn tỉnh táo lại, Nếu người này muốn giết hắn thì e là hắn đã chết rồi. Vì thế hắn cực kỳ thành khẩn: “Chuyện này… đúng là chuyện này Ẩm mỗ có thể cống hiến sức lực. Thật ra Thiên Hành không muốn đối chọi với Yến Lâu, chẳng qua Thiên Đạo Minh cũng không phải mình Thiên Hành nói là được, khó tránh bị ép làm vài chuyện mình không muốn, hy vọng lâu chủ thông cảm cho.”
Lãnh Phi Nhan ngồi trên bàn gỗ lim chính giữa phòng, cúi người ngắm nghía chung trà trên bàn: “Nếu Ẩm minh chủ cảm thấy có người vướng tay vướng chân thì… Yến Lâu bằng lòng làm ăn với Ẩm minh chủ. Về phần giá cả, Ẩm minh chủ có sự nghiệp to lớn, chắc sẽ không để ý.”
Ẩm Thiên Hành biết người này buồn vui bất chợt, vừa trầm ngâm làm tư thế đồng ý, vừa để ý đến động tác của nàng. Lãnh Phi Nhan phất tay áo đứng dậy. Hắn chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ lóe lên, lập tức không để ý đến chuyện mất mặt hay không, thân hình như con lừa núp xuống gầm giường. Ai ngờ luồng sáng ấy chỉ là hư chiêu, chiêu kiếm lạnh thấu xương ập đến, hắn chỉ biết trước ngực mát lạnh, thầm nghĩ mạng mình đã xong.
Nhắm mắt cả buổi trời, khi mở ra mới phát hiện chỉ có quần áo trước ngực bị cắt một vệt dài, còn da thịt thì không hề hấn gì, làm Ẩm minh chủ chấn kinh nhưng cũng thấy may mắn.
Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng bước tới trước mặt hắn, cúi người xuống, giọng chứa ý cười nhạt, vỗ đầu hắn như vỗ đầu con chó nhỏ, làm Ẩm Thiên Hành kinh hãi như sắp bị sói nuốt: “Đừng sợ, Lãnh Phi Nhan đích thân ra tay, rất đắt.”
Lãnh Phi Nhan tiện tay rút kiếm của Lục Nguyệt ra, múa một bộ kiếm pháp, mọi người cung kính đứng đó, trên mặt ai nấy cũng đều có vẻ kính sợ. Đây chính là giang hồ, ngươi có thể nói nàng buông thả, có thể mắng nàng làm nhiều việc ác, thậm chí có thể nguyền rủa nàng bất nhân bất nghĩa, nhưng ngươi không thể không thừa nhận con người này có tư cách điều khiển chúng sinh.
Bộ kiếm pháp kết thúc, Lãnh Phi Nhan tiện tay ném một đường kiếm vào vỏ rất đẹp mắt. Đây chính là phong cách của nàng, một bộ kiếm pháp chỉ làm mẫu một lần, có học hay không, có hiểu hay không đều do các người, không có cơ hội hối hận.
Nàng rất bận. Cả Yến Lâu to lớn, rất nhiều chuyện đều phải qua tay nàng. Mà nàng cũng rất lười, không cách nào học tập tính chăm chỉ của Viêm Hoàng. (hoàng đế Mạc Dung Viêm)
Vũ Dương Các đưa kiếm phổ mới qua cho nàng xem, nàng chẳng hứng thú gì nên nhặt đại một quyển. Có điều lật từng trang từng trang, lập tức chỉ ra được chỗ cần sửa đổi làm mấy người biên soạn đều có vẻ mặt nghiêm túc kính ngưỡng.
Lãnh Phi Nhan không hiểu nhiều về thơ ca nhạc họa. Lúc nhỏ, Mạc Dung Viêm tìm thầy dạy chữ cho bọn họ cũng chỉ vì muốn họ biết chữ mà thôi. Mạc Dung Viêm nói đối với một sát thủ, thứ thừa nhất chính là đa sầu đa cảm, ướt át sướt mướt. Vì thế trí nhớ vô cùng tốt của nàng đều đầu tư vào những thứ võ lâm tuyệt học.
Lúc Lãnh Phi Nhan đang cải tạo Nhũ Yến Luân Hồi (tên kiếm pháp) thì Kinh Lôi – người trông coi hình hộ của Yến Lâu tới. Kẻ từng được người trong giang hồ gọi là huyết ma này rất cung kính mà quỳ một chân xuống: “Lâu chủ, Thập nhị sát thất bại ở Thường Châu, bây giờ đang nằm trong tay tám đại môn phái!”
Lãnh Phi Nhan dừng bàn tay đang lật trang giấy lại: “Thường Châu?” Nàng trầm ngâm một chút: “Là nơi Ẩm Thiên Hành triệu tập đại hội võ lâm?”
“Dạ phải. Thuộc hạ nghị ngờ việc ám sát Lưu Tử Đồng lần này là cái bẫy do Ẩm Thiên Hành giăng ra.”
Lãnh Phi Nhan cười lạnh: “Làm minh chủ quá lâu nên không biết trời cao đất dày nữa rồi. Bổn tọa đến đó gặp hắn!”
“Dạ!”
Lãnh Phi Nhan đến Thường Châu liền tìm thấy Tàng Ca. Đây không phải chuyện trùng hợp gì, mà là vì nổi danh ở Thường Châu chỉ có khách điếm Hữu Bằng, bên trong có suối nước nóng nổi tiếng.
Hễ là những người có chút gia thế đi qua Thường Châu thì đều ở lại nơi này.
Ẩm Thiên Hành vốn mời Tàng Ca đến phủ của ông ta, nhưng trời sinh tính Tàng Ca thích tự do nên khéo léo từ chối.
Lãnh Phi Nhan đặt chỗ trọ, ngủ mãi đến chạng vạng mới uể oải xuống lầu, lúc đó Tàng Ca đang cùng vài bằng hữu uống rượu.
Người đầu tiên phát hiện ra Lãnh Phi Nhan là Tả Ngự Phong – người được xưng là một trong bốn thanh niên kiệt xuất. Hắn tuổi trẻ, ít nhiều có chút phong lưu, bèn chỉ vào Lãnh Phi Nhan đang từ từ xuống lầu, vẻ mặt ngạc nhiên trầm trồ: “Mỹ nhân này là ai?”
Mấy người đều quay đầu qua, Tàng Ca ngẩn ra.
“Ngôn Ngôn.” Lời của y gần như thu hút toàn bộ ánh mắt trong khách điếm. Lãnh Phi Nhan dừng lại, y đã đến trước mặt nàng: “Sao lại lén chạy đến đây?”
Giọng của y đầy vẻ nuông chiều, Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười: “Khi nào thì đại hội kết thúc?” Tàng Ca không để ý đến ánh mắt của mọi người mà ôm nàng vào lòng. Gần mười ngày xa cách, không lúc nào là y không nhớ đến nàng: “Sắp rồi. Đúng rồi, đến đây, ta giới thiệu vài bằng hữu với nàng.”
Lãnh Phi Nhan lẳng lặng đánh giá bốn thanh niên trước mắt. Bọn họ cũng tầm tuổi Tàng Ca, được gọi là Trung Nguyên tứ tú (bốn chàng trai xuất sắc của Trung Nguyên). Mỗi người đều mang theo vẻ non nớt của ánh dương cùng sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
Bốn người cũng quan sát nàng, ánh mắt nhìn chăm chú không nói nên lời, mãi đến khi Tàng Ca mất hứng mà hừ nhẹ một tiếng, bốn người mới hoàn hồn lại. Tàng Ca đẩy chén đũa của mình đến trước mặt nàng, chu đáo gắp thức ăn cho nàng, sau đó đọa dẫm: “Nhìn nữa là ta móc mắt các huynh ra!”
Bốn người mắng Tàng Ca trọng sắc quên bạn, cười ầm ĩ cả lên. Giấu chị dâu xinh đẹp như vậy, bây giờ mới đem ra, thế nào cũng phải phạt rượu.
Tàng Ca nói không lại bọn họ, uống hết chén này đến chén khác, có điều tửu lượng của y vốn rất tốt, không quan tâm nhiều lắm.
Mấy người kia thấy không chuốc say được y bén đòi phạt Lãnh Phi Nhan. Lãnh Phi Nhan nhìn bình nữ nhi hồng lâu năm trên bàn, ngăn Tàng Ca đang muốn cản họ lại, mỉm cười: “Được, không cần uống bằng chén sẽ làm mất sự hào sảng, chi bằng trực tiếp uống bằng vò thì hơn.”
Mấy người kia nhìn nhau cười xấu xa: “Như ý bà chị.”
Vì thế đêm đó, Trug Nguyên tứ tú đều say nghiêng ngả. Mặt Lãnh Phi Nhan cũng hồng như quả đào, đôi mắt sáng lấp lánh như nước. Dáng vẻ này làm bốn người kia tưởng là cố gắng chút nữa thì có thể chuốc say được nàng, nhưng không ngờ mình nằm bẹp rồi mà nàng vẫn cứ mê người như thế.
Tàng Ca ngăn vài lần, sau đó cũng mặc nàng. Cuối cùng cũng không biết có phải nàng say rồi hay không mà cứ quấn lấy đòi Tàng Ca hát với mình, Tàng Ca vừa dỗ vừa ôm nàng vào phòng. Cơ thể nóng hổi xuyên qua lớp quần áo mỏng của y, rượu vừa uống gần như đều hóa thành lửa.
Tàng Ca đặt nàng lên giường, hai tay nàng quấn lấy eo y như rắn nước. Tàng Ca gắng kiềm chế, giúp nàng thay quần áo, kéo lấy chăn đắp lại cho nàng.
Đang định bước đi thì nàng lại ôm cổ y, hôn lên môi y. Dưới sự tấn công của lửa tình, cuối cùng y cũng khuất phục, vội vã thoát quần áo, đè lên người nàng.
Nàng cứ quấn lấy y, mãi đến khi y không chống được nữa, thở hổn hển nói: “Bảo bối, nghỉ một chút đã.”
Lãnh Phi Nhan lẳng lặng mặc cho y ôm, hơi thở của y ngày càng nhẹ, cuối cùng chìm vào mộng đẹp. Nàng đứng dậy, mặc quần áo, đưa tay điểm huyệt ngủ của y.
Lúc nàng ra ngoài cũng thăm dò bốn người kia, thấy họ đều ngủ say như chết.
Ẩm Thiên Hành cũng đang ngủ, trong lòng đang ôm thị vệ bên người của hắn ta. Hắn thích nhiệt độ cơ thể của người này, cho dù ngày hè cũng rất mát mẻ. Nhưng lúc này hắn bỗng bừng tỉnh, nến trong phòng đã tắt, trong lòng vẫn là cơ thể trơn bóng, có điều… Là thứ gì mà có vị tanh tanh, dính đầy người hắn vậy?
Hắn đột nhiên tỉnh táo… Máu…
Hắn lập tức đứng dậy, nắm kiếm trong tay. Ánh trăng bên ngoài xuyên qua rèm cửa, trong phòng sáng lờ mờ. Một người ẩn trong bóng đêm, giọng có phần trào phúng: “Ẩm minh chủ, lâu ngày không gặp.”
Ẩm Thiên Hành cả kinh, thất thanh nói: “Lãnh…” Nhưng đã làm đến chức minh chủ này, hắn cũng không phải kẻ lơ mơ, lập tức cố gắng trấn tĩnh: “Lãnh lâu chủ đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì?”
Lãnh Phi Nhan trong bóng đêm cười nghe rợn cả da gà: “Nghe nói mấy đứa nhỏ dại dột của Phi Nhan rơi vào tay Ẩm minh chủ nên muốn đến xin ông chút nhân tình.”
Lúc này Ẩm Thiên Hành đã hoàn toàn tỉnh táo lại, Nếu người này muốn giết hắn thì e là hắn đã chết rồi. Vì thế hắn cực kỳ thành khẩn: “Chuyện này… đúng là chuyện này Ẩm mỗ có thể cống hiến sức lực. Thật ra Thiên Hành không muốn đối chọi với Yến Lâu, chẳng qua Thiên Đạo Minh cũng không phải mình Thiên Hành nói là được, khó tránh bị ép làm vài chuyện mình không muốn, hy vọng lâu chủ thông cảm cho.”
Lãnh Phi Nhan ngồi trên bàn gỗ lim chính giữa phòng, cúi người ngắm nghía chung trà trên bàn: “Nếu Ẩm minh chủ cảm thấy có người vướng tay vướng chân thì… Yến Lâu bằng lòng làm ăn với Ẩm minh chủ. Về phần giá cả, Ẩm minh chủ có sự nghiệp to lớn, chắc sẽ không để ý.”
Ẩm Thiên Hành biết người này buồn vui bất chợt, vừa trầm ngâm làm tư thế đồng ý, vừa để ý đến động tác của nàng. Lãnh Phi Nhan phất tay áo đứng dậy. Hắn chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ lóe lên, lập tức không để ý đến chuyện mất mặt hay không, thân hình như con lừa núp xuống gầm giường. Ai ngờ luồng sáng ấy chỉ là hư chiêu, chiêu kiếm lạnh thấu xương ập đến, hắn chỉ biết trước ngực mát lạnh, thầm nghĩ mạng mình đã xong.
Nhắm mắt cả buổi trời, khi mở ra mới phát hiện chỉ có quần áo trước ngực bị cắt một vệt dài, còn da thịt thì không hề hấn gì, làm Ẩm minh chủ chấn kinh nhưng cũng thấy may mắn.
Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng bước tới trước mặt hắn, cúi người xuống, giọng chứa ý cười nhạt, vỗ đầu hắn như vỗ đầu con chó nhỏ, làm Ẩm Thiên Hành kinh hãi như sắp bị sói nuốt: “Đừng sợ, Lãnh Phi Nhan đích thân ra tay, rất đắt.”
/40
|