“Tương lai sẽ như thế nào…anh không thể bảo đảm, anh hiện tại chỉ có thể xác định anh thích em cho nên anh muốn thử xem, Yên…anh chỉ cầu xin em về sau làm chuyện gì hãy nói cho anh biết một tiếng, anh biết rõ em không thích anh nhắc tới chuyện Âu Nhược Nhã nhưng là chúng ta thật sự chỉ là bạn học, anh biết rõ cô ấy thích nhưng là anh đối với cậu ấy một chút tình cảm cũng không có, Yên…. đừng lãng phí nhiều thời giờ như vậy hơn nữa cô ấy khi mới 24 tuổi hơn nữa còn là bởi vì nguyên nhân vi anh, nên anh thật sự rất đau lòng, bất quá anh có thể bảo đảm mình về sau nhất định sẽ cách xa những nữ nhân kia, anh chỉ là có một mình em, sẽ không để cho những nữ nhân kia có cơ hội đến gần anh, em có chịu không?”
Viêm Liệt bảo đảm, dùng đến hắn sự chân thành cùng trái tim của hắn bảo đảm, chuyện Âu Nhược Nhã hắn như cũ canh cánh trong lòng hắn đau lòng bởi vì làm 1 sinh mệnh chết đi nhưng là hắn đã không trách cứ nàng nữa hắn chỉ oán chính mình, lúc trước không có thủ đoạn cự tuyệt dứt khoát để cho bọn họ dung danh nghĩa bạn học quen nhau ba năm, làm cho Âu Nhược Nhã liên tục không định buông tha.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Bắc Đường Yên làm hắn đều hiểu, Yên là muốn nói cho hắn phải biết đối với tình cảm không thể mềm yếu như vậy, nếu không kết quả chỉ biết tồi hơn, hắn hiện tại đã hiểu về sau nhất định sẽ không làm cho chuyện như vậy phát sinh nữa .
Bắc Đường Yên ánh mắt xem nhìn Viêm Liệt, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, cầm ra di động của mình đưa ra hình ảnh ngày đó giao cho hắn.
“Nhớ rõ ngày nay không lúc ấy anh một ngày một đêm không có tin tức, khi em gọi điện thoại cho anh là giọng một nữ nhân nghe máy nói anh đang tắm, sau đó ngày hôm sau khi em gọi điện thì liền nhận được ba tấm hình này.”
Bắc Đường Yên nhìn hắn, quan sát phản ứng của hắn.
Viêm liệt đầu tiên là nghi hoặc lấy di động nhìn thoáng qua, sau đó trợn to hai mắt, một bộ mặt không dám tin.
“Này…. làm sao có thể!” Viêm Liệt chưa bao giờ nhớ rõ chính mình có ảnh như vậy, hơn nữa nhìn ngày ảnh gửi tới lúc ấy hắn hẳn là trong phòng của mình, cảm thấy ngủ không thoải mái, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy.
“Là Âu Nhược Nhã, sau khi em đi điều tra băng ghi lại giám sát của cư xá và sai người đi tra xét hết thảy những người khả nghi, đây đều là Âu Nhược Nhã âm thầm bày ra, cô ta lúc ấy kêu người ta ngăn anh ở trong hành lang, thừa dịp anh chưa chuẩn bị làm anh hôn mê, sau đó đem anh dẫn tới căn phòng cô ta sớm chuẩn bị trước, chụp ảnh lại sau đó lại mang anh về nên anh không hoài nghi, mà cô ấy làm thế này không phải là muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta mà thôi, em làm như vậy cũng là chỉ muốn dạy dỗ cô ta 1 chút, hơn nữa em không thích bên cạnh anh có nhiều cô gái vây quanh như vậy.”
Bắc Đường Yên giọng mềm nhũn, đem chuyện mình nói cho hắn nghe, chuyện tức giận cũng qua đi.
Viêm Liệt khiếp sợ nhìn Bắc Đường Yên, trong đầu chỉ có một ý tưởng…. đó chính là thì ra là như vậy! Hắn lúc này đối với lời Bắc Đường Yên nói một chút hoài nghi cũng không có, Bắc Đường Yên là một người khinh thường kẻ nói dối hắn vẫn luôn biết rõ, bởi vì nàng kiêu ngạo, hơn nữa nàng cũng là một người không muốn giải thích, nàng nhưng bây giờ nói cho hắn biết chuyện khi đó đây coi như là hướng hắn giải thích sao.
Viêm Liệt cảm giác mình lòng chua xót, cảm động ở trong lòng nảy sinh, Âu Nhược Nhã lúc trước đã làm gì cũng đã không quan trọng Bắc Đường Yên đã làm gì cũng không muốn nói gì nữa, hắn cảm giác mình lúc này chỉ muốn đem Bắc Đường Yên ôm vào trong ngực, sau đó nói cho nàng biết : hắn thật yêu nàng.
“Yên…thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi lúc trước anh không hỏi nguyên nhân đã nói những thứ kia làm cho anh thương tâm, anh cũng vậy rất hối hận, tha thứ cho anh được không, anh… thật sự rất thích em.”
“Em đã nói rồi muốn cùng em muốn cùng anh một chỗ, muốn anh yêu em, chúng ta còn cần phải làm càng nhiều, cũng cần phải tin nhiệm nhau nhiều hơn.” Bắc Đường Yên cười, nụ cười rất ôn nhu tựa hồ đang mong đợi những thứ gì.
“Vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực được không?”
“Tốt!”
Những hiểu lầm đã thành quá khứ, Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên nhìn nhau cười một tiếng, một loại cảm xúc nhàn nhạt ôn tình lần nữa vờn quanh hai người, trận mưa gió nho nhỏ này mặc dù làm cho hai người đều cảm thấy trong tình yêucó những khi thống khổ nhưng sau thống khổ sẽ lại càng ngọt ngào.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Sau yến hội hai ngày, Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt sống chung rất vui vẻ, nhẹ nhàng ngọt ngào khác so với sự trầm trọng trầm mặc ngày trước đó, Viêm Liệt có chút dè dặt mọi chuyện đều quan sát của Bắc Đường Yên không hi vọng mình làm ra cái gì làm cho nàng không vui mà Bắc Đường Yên thì là cười ôn hòa, chẳng phải lạnh như băng lại cũng không quá thân mật, làm cho tim hắn có chút bất an.
Bất quá tổng thể mà nói là tốt, hai người cảm giác đã khá hơn nhiều, làm cho người nhà hai bên cũng có một loại cảm giác ấm áp.
Đối với chuyện hôm đó chuyện xảy ra, hắn đã không có để ở trong lòng, nhưng Bắc Đường Yên trong vòng hai ngày liền làm xong cũng không tính là quá phận..sau khi Bắc Đường Yên cùng Lăng Ngạo Vũ cùng chung chèn ép, một cái công ty không lớn không nhỏ liền biến mất tại trong tầm mắt mọi người, đã trở thành chủ đề nho nhỏ trên báo chí trong vòng vài ngày vậy thôi….
Thời gian lại đến thời gian nghỉ cuối tuần Viêm Liệt nhận được điện thoại giáo sư gọi tới, là có liên quan đến vấn đề luận văn, hai người nói chuyện với nhau ước chừng mười phút sau giải quyết luận văn, giáo sư lại dời đi chủ đề khác.
“Viêm Liệt này cậu cũng là thành viên đội bóng rổ, lần này trường học tổ chức một cuộc thi hữu nghị so tài, toàn trường thầy trò cũng có thể tham gia, coi như là 1 kỷ niệm có ý nghĩa rất lớn, không biết trò có hứng thú hay không nếu có thầy báo danh cho trò.”
“Lão sư thời gian là khi nào, em hiện tại còn đi làm không biết có trùng vào thời gian rảnh hay không.” Viêm Liệt rất thích bóng rổ, nghe được tin tức như thế cũng rất vui vẻ, chính là sợ thời gian của mình không có.
“Cùng ngày buổi lễ tốt nghiệp, trò nếu như còn làm việc thì hãy xin phép nghỉ một ngày đi.” Lão sư rất thích chàng sinh viên này, giọng nói có chút vui vẻ.
“Dạ… lão sư vậy thầy báo danh giúp em đi, đến lúc đó em nhất định sẽ tham gia .”
“Được.”
Buông điện thoại xuống, Viêm Liệt liền đem ánh mắt chuyển hướng về Bắc Đường Yên đang xem báo, khi mới vừa mới nói buổi lễ tốt nghiệp hắn nghĩ muốn cùng Yên đi tham gia, không biết Yên ngày đó có rảnh rỗi hay không.
“Liệt, em cảm giác cảm thấy ánh mắt của anh càng ngày biết nói rồi?” Đang khi Viêm Liệt do dự , Bắc Đường Yên mở miệng.
“Có ý gì?” Viêm Liệt không có kịp phản ứng hỏi.
“Bởi vì anh mỗi lần không biết nên nói gì hay không khi đó mắt anh sẽ nhìn em, ánh mắt kia tựa hồ như muốn hỏi …dù anh có nói hay không cũng làm cho người ta cảm thấy rất thú vị.” Bắc Đường Yên dựa vào ghế khẽ ngẩng đầu, trêu chọc Viêm Liệt.
“Hạ tuần tháng sáu Hoàng gia học viện sẽ cử hành lễ tốt nghiệp, anh muốn mời em cùng đi tham gia nhưng lại sợ em không có thời gian, bởi vì mất tận một ngày hôm đó trường cùng tổ chức một trận thi đấu bóng rổ nữa.”
Viêm Liệt đi tới, ngồi ở bên cạnh Bắc Đường Yên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bắc Đường Yên.
“Em sẽ nói cho Văn Mẫn sắp xếp lại lịch… Liệt cuộc phẫu thuật của cha anh đã chuẩn bị xong rồi, tất cả nhân viên đều có mặt, Mặc Sĩ Tĩnh nói với em là giải phẫu tầm tỏng vòng ba ngày sau, đến lúc đó anh xin nghỉ đi xem một chút đi.”
“ừ… mấy ngày nay anh cùng mọi người đều có liên lạc, mẹ nói cha giờ rất tốt, tỷ lệ thành công giải phẫu cũng rất cao này đều phải cám ơn em… nếu như không có em nói cho anh biết bệnh của cha, có lẽ ta đến bây giờ anh cũng không biết đây.”
Khi hắn biết rõ cha vốn là không muốn nói cho hắn biết bị bệnh, khi biết hắn thật sự một trận hoảng sợ, sợ truyền đến tin dữ thì có lẽ hắn thật sự sẽ chịu không nổi, thật may là có Bắc Đường Yên ở đây.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Bắc Đường Yên, dùng hành động truyền đạt cảm kích của mình.
Bắc Đường Yên cười cười, đối với lòng biết ơn của hắn cảm thấy có chút chột dạ, lúc ấy nàng cũng là muốn khống chế hắn mới quan tâm như này để chuẩn bị cho cha hắn hết thảy và cũng là trao đổi điều kiện nhưng hiện tại xem ra hắn cũng không có oán mình, ngược lại chân thành cảm tạ nàng thế này, nhớ tới chuyện Âu Nhược Nhã có đôi khi chuyện là kì diệu như thế cảm thấy đối với người khác sẽ cho rằng bạn là sai, nhưng cảm thấy làm là sai người khác rồi lại sẽ cho rằng bạn làm đúng, mỗi người 1 suy nghĩ….thế giới là như vậy luôn kỳ diệu.
“Anh cũng không oán em lúc đầu dùng cái đó uy hiếp anh?” Suy nghĩ một chút, Bắc Đường Yên đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng.
“Không oán, anh lúc ấy chẳng qua là cảm thấy rất thương tâm, em dùng phương thức như vậy đối với anh bất quá anh là cảm thấy mình là sai trước…hơn nữa, anh… à mà thôi…. chúng ta nên suy tính một chút buổi tối nay ăn cái gì, gần đây anh cũng có đi đến chỗ Hàn đại ca học nấu nướng, mặc dù bởi vì thời gian quá ít không có học được cái gì nhưng cũng là tiến bộ rất nhanh, anh biết làm món trứng chiên rất tốt em có muốn nếm thử hay không?” Viêm Liệt dừng lại lời muốn nói, hắn lúc ấy hoài nghi tình cảm Bắc Đường Yên đối với hắn, khi đó Bắc Đường Yên lạnh như băng làm cho hắn cảm thấy nàng đối với hắn căn bản cũng không có yêu, nói thật đối với tình yêu hắn có khi không tín nhiệm nàng, cũng có lẽ vì thân phận nàng ưu tú như vậy, làm cho hắn rất bất an.
“Trứng chiên? Nghe có vẻ ngon, chỉ cần anh xác định có thể ăn, em sẽ nếm thử.” Bắc Đường Yên nhíu mày, cũng không có hỏi tới câu nói dở kia, ngược lại nghĩ giờ hai người hòa hảo, có những thứ cần phải từ từ mới hiểu rõ.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Yên tâm đi, anh sẽ chuẩn bị thêm thuốc dạ dày, chờ anh mười phút.” Viêm Liệt khoa trương bảo đảm, đứng lên đi về hướng phòng bếp, Bắc Đường Yên nhìn xem bóng lưng hắn đi vào phòng bếp, mới dời đi ánh mắt tiếp tục xem ti vi.
Viêm Liệt bảo đảm, dùng đến hắn sự chân thành cùng trái tim của hắn bảo đảm, chuyện Âu Nhược Nhã hắn như cũ canh cánh trong lòng hắn đau lòng bởi vì làm 1 sinh mệnh chết đi nhưng là hắn đã không trách cứ nàng nữa hắn chỉ oán chính mình, lúc trước không có thủ đoạn cự tuyệt dứt khoát để cho bọn họ dung danh nghĩa bạn học quen nhau ba năm, làm cho Âu Nhược Nhã liên tục không định buông tha.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Bắc Đường Yên làm hắn đều hiểu, Yên là muốn nói cho hắn phải biết đối với tình cảm không thể mềm yếu như vậy, nếu không kết quả chỉ biết tồi hơn, hắn hiện tại đã hiểu về sau nhất định sẽ không làm cho chuyện như vậy phát sinh nữa .
Bắc Đường Yên ánh mắt xem nhìn Viêm Liệt, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, cầm ra di động của mình đưa ra hình ảnh ngày đó giao cho hắn.
“Nhớ rõ ngày nay không lúc ấy anh một ngày một đêm không có tin tức, khi em gọi điện thoại cho anh là giọng một nữ nhân nghe máy nói anh đang tắm, sau đó ngày hôm sau khi em gọi điện thì liền nhận được ba tấm hình này.”
Bắc Đường Yên nhìn hắn, quan sát phản ứng của hắn.
Viêm liệt đầu tiên là nghi hoặc lấy di động nhìn thoáng qua, sau đó trợn to hai mắt, một bộ mặt không dám tin.
“Này…. làm sao có thể!” Viêm Liệt chưa bao giờ nhớ rõ chính mình có ảnh như vậy, hơn nữa nhìn ngày ảnh gửi tới lúc ấy hắn hẳn là trong phòng của mình, cảm thấy ngủ không thoải mái, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy.
“Là Âu Nhược Nhã, sau khi em đi điều tra băng ghi lại giám sát của cư xá và sai người đi tra xét hết thảy những người khả nghi, đây đều là Âu Nhược Nhã âm thầm bày ra, cô ta lúc ấy kêu người ta ngăn anh ở trong hành lang, thừa dịp anh chưa chuẩn bị làm anh hôn mê, sau đó đem anh dẫn tới căn phòng cô ta sớm chuẩn bị trước, chụp ảnh lại sau đó lại mang anh về nên anh không hoài nghi, mà cô ấy làm thế này không phải là muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta mà thôi, em làm như vậy cũng là chỉ muốn dạy dỗ cô ta 1 chút, hơn nữa em không thích bên cạnh anh có nhiều cô gái vây quanh như vậy.”
Bắc Đường Yên giọng mềm nhũn, đem chuyện mình nói cho hắn nghe, chuyện tức giận cũng qua đi.
Viêm Liệt khiếp sợ nhìn Bắc Đường Yên, trong đầu chỉ có một ý tưởng…. đó chính là thì ra là như vậy! Hắn lúc này đối với lời Bắc Đường Yên nói một chút hoài nghi cũng không có, Bắc Đường Yên là một người khinh thường kẻ nói dối hắn vẫn luôn biết rõ, bởi vì nàng kiêu ngạo, hơn nữa nàng cũng là một người không muốn giải thích, nàng nhưng bây giờ nói cho hắn biết chuyện khi đó đây coi như là hướng hắn giải thích sao.
Viêm Liệt cảm giác mình lòng chua xót, cảm động ở trong lòng nảy sinh, Âu Nhược Nhã lúc trước đã làm gì cũng đã không quan trọng Bắc Đường Yên đã làm gì cũng không muốn nói gì nữa, hắn cảm giác mình lúc này chỉ muốn đem Bắc Đường Yên ôm vào trong ngực, sau đó nói cho nàng biết : hắn thật yêu nàng.
“Yên…thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi lúc trước anh không hỏi nguyên nhân đã nói những thứ kia làm cho anh thương tâm, anh cũng vậy rất hối hận, tha thứ cho anh được không, anh… thật sự rất thích em.”
“Em đã nói rồi muốn cùng em muốn cùng anh một chỗ, muốn anh yêu em, chúng ta còn cần phải làm càng nhiều, cũng cần phải tin nhiệm nhau nhiều hơn.” Bắc Đường Yên cười, nụ cười rất ôn nhu tựa hồ đang mong đợi những thứ gì.
“Vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực được không?”
“Tốt!”
Những hiểu lầm đã thành quá khứ, Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên nhìn nhau cười một tiếng, một loại cảm xúc nhàn nhạt ôn tình lần nữa vờn quanh hai người, trận mưa gió nho nhỏ này mặc dù làm cho hai người đều cảm thấy trong tình yêucó những khi thống khổ nhưng sau thống khổ sẽ lại càng ngọt ngào.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Sau yến hội hai ngày, Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt sống chung rất vui vẻ, nhẹ nhàng ngọt ngào khác so với sự trầm trọng trầm mặc ngày trước đó, Viêm Liệt có chút dè dặt mọi chuyện đều quan sát của Bắc Đường Yên không hi vọng mình làm ra cái gì làm cho nàng không vui mà Bắc Đường Yên thì là cười ôn hòa, chẳng phải lạnh như băng lại cũng không quá thân mật, làm cho tim hắn có chút bất an.
Bất quá tổng thể mà nói là tốt, hai người cảm giác đã khá hơn nhiều, làm cho người nhà hai bên cũng có một loại cảm giác ấm áp.
Đối với chuyện hôm đó chuyện xảy ra, hắn đã không có để ở trong lòng, nhưng Bắc Đường Yên trong vòng hai ngày liền làm xong cũng không tính là quá phận..sau khi Bắc Đường Yên cùng Lăng Ngạo Vũ cùng chung chèn ép, một cái công ty không lớn không nhỏ liền biến mất tại trong tầm mắt mọi người, đã trở thành chủ đề nho nhỏ trên báo chí trong vòng vài ngày vậy thôi….
Thời gian lại đến thời gian nghỉ cuối tuần Viêm Liệt nhận được điện thoại giáo sư gọi tới, là có liên quan đến vấn đề luận văn, hai người nói chuyện với nhau ước chừng mười phút sau giải quyết luận văn, giáo sư lại dời đi chủ đề khác.
“Viêm Liệt này cậu cũng là thành viên đội bóng rổ, lần này trường học tổ chức một cuộc thi hữu nghị so tài, toàn trường thầy trò cũng có thể tham gia, coi như là 1 kỷ niệm có ý nghĩa rất lớn, không biết trò có hứng thú hay không nếu có thầy báo danh cho trò.”
“Lão sư thời gian là khi nào, em hiện tại còn đi làm không biết có trùng vào thời gian rảnh hay không.” Viêm Liệt rất thích bóng rổ, nghe được tin tức như thế cũng rất vui vẻ, chính là sợ thời gian của mình không có.
“Cùng ngày buổi lễ tốt nghiệp, trò nếu như còn làm việc thì hãy xin phép nghỉ một ngày đi.” Lão sư rất thích chàng sinh viên này, giọng nói có chút vui vẻ.
“Dạ… lão sư vậy thầy báo danh giúp em đi, đến lúc đó em nhất định sẽ tham gia .”
“Được.”
Buông điện thoại xuống, Viêm Liệt liền đem ánh mắt chuyển hướng về Bắc Đường Yên đang xem báo, khi mới vừa mới nói buổi lễ tốt nghiệp hắn nghĩ muốn cùng Yên đi tham gia, không biết Yên ngày đó có rảnh rỗi hay không.
“Liệt, em cảm giác cảm thấy ánh mắt của anh càng ngày biết nói rồi?” Đang khi Viêm Liệt do dự , Bắc Đường Yên mở miệng.
“Có ý gì?” Viêm Liệt không có kịp phản ứng hỏi.
“Bởi vì anh mỗi lần không biết nên nói gì hay không khi đó mắt anh sẽ nhìn em, ánh mắt kia tựa hồ như muốn hỏi …dù anh có nói hay không cũng làm cho người ta cảm thấy rất thú vị.” Bắc Đường Yên dựa vào ghế khẽ ngẩng đầu, trêu chọc Viêm Liệt.
“Hạ tuần tháng sáu Hoàng gia học viện sẽ cử hành lễ tốt nghiệp, anh muốn mời em cùng đi tham gia nhưng lại sợ em không có thời gian, bởi vì mất tận một ngày hôm đó trường cùng tổ chức một trận thi đấu bóng rổ nữa.”
Viêm Liệt đi tới, ngồi ở bên cạnh Bắc Đường Yên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bắc Đường Yên.
“Em sẽ nói cho Văn Mẫn sắp xếp lại lịch… Liệt cuộc phẫu thuật của cha anh đã chuẩn bị xong rồi, tất cả nhân viên đều có mặt, Mặc Sĩ Tĩnh nói với em là giải phẫu tầm tỏng vòng ba ngày sau, đến lúc đó anh xin nghỉ đi xem một chút đi.”
“ừ… mấy ngày nay anh cùng mọi người đều có liên lạc, mẹ nói cha giờ rất tốt, tỷ lệ thành công giải phẫu cũng rất cao này đều phải cám ơn em… nếu như không có em nói cho anh biết bệnh của cha, có lẽ ta đến bây giờ anh cũng không biết đây.”
Khi hắn biết rõ cha vốn là không muốn nói cho hắn biết bị bệnh, khi biết hắn thật sự một trận hoảng sợ, sợ truyền đến tin dữ thì có lẽ hắn thật sự sẽ chịu không nổi, thật may là có Bắc Đường Yên ở đây.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Bắc Đường Yên, dùng hành động truyền đạt cảm kích của mình.
Bắc Đường Yên cười cười, đối với lòng biết ơn của hắn cảm thấy có chút chột dạ, lúc ấy nàng cũng là muốn khống chế hắn mới quan tâm như này để chuẩn bị cho cha hắn hết thảy và cũng là trao đổi điều kiện nhưng hiện tại xem ra hắn cũng không có oán mình, ngược lại chân thành cảm tạ nàng thế này, nhớ tới chuyện Âu Nhược Nhã có đôi khi chuyện là kì diệu như thế cảm thấy đối với người khác sẽ cho rằng bạn là sai, nhưng cảm thấy làm là sai người khác rồi lại sẽ cho rằng bạn làm đúng, mỗi người 1 suy nghĩ….thế giới là như vậy luôn kỳ diệu.
“Anh cũng không oán em lúc đầu dùng cái đó uy hiếp anh?” Suy nghĩ một chút, Bắc Đường Yên đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng.
“Không oán, anh lúc ấy chẳng qua là cảm thấy rất thương tâm, em dùng phương thức như vậy đối với anh bất quá anh là cảm thấy mình là sai trước…hơn nữa, anh… à mà thôi…. chúng ta nên suy tính một chút buổi tối nay ăn cái gì, gần đây anh cũng có đi đến chỗ Hàn đại ca học nấu nướng, mặc dù bởi vì thời gian quá ít không có học được cái gì nhưng cũng là tiến bộ rất nhanh, anh biết làm món trứng chiên rất tốt em có muốn nếm thử hay không?” Viêm Liệt dừng lại lời muốn nói, hắn lúc ấy hoài nghi tình cảm Bắc Đường Yên đối với hắn, khi đó Bắc Đường Yên lạnh như băng làm cho hắn cảm thấy nàng đối với hắn căn bản cũng không có yêu, nói thật đối với tình yêu hắn có khi không tín nhiệm nàng, cũng có lẽ vì thân phận nàng ưu tú như vậy, làm cho hắn rất bất an.
“Trứng chiên? Nghe có vẻ ngon, chỉ cần anh xác định có thể ăn, em sẽ nếm thử.” Bắc Đường Yên nhíu mày, cũng không có hỏi tới câu nói dở kia, ngược lại nghĩ giờ hai người hòa hảo, có những thứ cần phải từ từ mới hiểu rõ.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Yên tâm đi, anh sẽ chuẩn bị thêm thuốc dạ dày, chờ anh mười phút.” Viêm Liệt khoa trương bảo đảm, đứng lên đi về hướng phòng bếp, Bắc Đường Yên nhìn xem bóng lưng hắn đi vào phòng bếp, mới dời đi ánh mắt tiếp tục xem ti vi.
/68
|