Ngày cha Viêm liệt giải phẫu, Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên đều đi, hắn nắm tay Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cho hắn 1 nụ cười.
Ngoài phòng giải phẫu, mọi người lo lắng cùng đợi, Bắc Đường Yên liên tục an tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, Văn Mẫn cũng tới, bởi vì có giấy tờ cần Bắc Đường Yên ký tên, tựa hồ kế hoạch có chút vấn đề, hai người thảo luận một hồi sao đó Văn Mẫn mới rời đi.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Mặc dù tất cả mọi người rất quan tâm giải phẫu nhưng hiển nhiên mẹ của Viêm Liệt đối với Bắc Đường Yên nhìn cũng rất tò mò, con trai giới thiệu chỉ nói là bạn, nhưng xem ra nhất định không phải là đơn giản như vậy.
Mẹ Viêm Liệt kéo qua tay con trai, ra hiệu bằng mắt, hai người đi tới 1 chỗ đằng kia.
“Tiểu Liệt, con thành thật nói cho mẹ biết, cô gái kia cùng con rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”
“Dạ… chúng con cùng một chỗ, con rất yêu cô ấy.” Viêm Liệt do dự một chút rồi nói thật, hắn là rất muốn đem Bắc Đường Yên giới thiệu cho người trong nhà biết, cũng không biết Bắc Đường Yên nghĩ gì cho nên mới chỉ nói là bạn của hắn.
“Tiểu Liệt này là con không đúng, nếu đã là bạn gái sao con còn không giới thiệu cho mẹ biết đây, còn che che giấu giấu… con chừng nào thì cũng học cách không dứt khoát nhưu thế .” Mẹ Viêm Liệt hơi không vui, lẩm bẩm nói con trai.
“Mẹ, con đây không phải là sợ quá đột ngột mọi người không tiếp thu được hay sao.” Viêm Liệt lúng túng cười cười, đối với mẹ của mình thập phần bất đắc dĩ.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Hừ, con đã hai mươi bốn, quen bạn gái cũng bình thường, cha con còn luôn nhắc đây, nói muốn con quen bạn gái, chờ con thành gia chúng ta cũng yên lòng, bất quá…tiểu Liệt cô gái này tựa hồ không đơn giản, vừa rồi vị tiểu thư kia gọi cô ấy là tổng tài…” Viêm mẫu thập phần nghi hoặc, ánh mắt lại nhìn lại một chút Bắc Đường Yên vẫn còn cúi đầu xem giấy tờ.
“Mẹ, cô ấy là tổng tài của công ty con, rất lợi hại , con không nói cho mọi người biết cũng là không muốn làm cho mọi người thất vọng, con cũng chưa thể xác định tương lai.” Mặc dù rất yêu nàng, nhưng đối với tương lai, hắn như cũ không thể xác định.
“Tổng tài? Con không phải là làm tại trong công ty lớn này sao, tổng tài này… tiểu tử….con đừng có nói lung tung, rốt cuộc là thế nào?” Viêm mẫu có chút bận tâm nhìn xem con trai, công ty lớn là như thế sao con trai là nhân viên tiểu nhân có thể thấy đại nhân đây, mặc dù nàng không hiểu rõ lắm, nhưng khi bànói cho mọi người biết công ty con trai làm mọi người đều hâm mộ, nói đó là xí nghiệp quốc tế, có vị lãnh đạo rất giỏi!
“Này… mẹ…đừng có gấp, có một số việc con cũng vậy không thể nói rõ ràng, bất quá con rất yêu cô ấy, con hi vọng có thể cùng cô ấy cùng một chỗ, hơn nữa chuyện giải phẫu của cha lần này đều là cô ấy giúp đỡ, viện trưởng bệnh viện này là bạn của cô ấy.” Viêm Liệt cảm thấy chuyện của hắn và Bắc Đường Yên nhất thời nói cũng không thể rõ ràng, nhiều khúc chiết trong đó chính hắn đều không rõ lắm, hai người vừa rồi hòa hảo quan hệ cũng chưa thật ổn định, thật không biết làm như thế nào nói cho mẹ đây.
“Mẹ đã nói tại sao có thể có an bài như thế, phòng bệnh này một ngày hết mấy vạn, ai…. tiểu Liệt, không phải là mẹ nói con… người ta đối với con tốt như vậy, hãy coi là người nhà đi.” Viêm mẫu lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai con trai, ánh mắt nhìn về phía Bắc Đường Yên có nét nhu hòa tựa hồ đối với nàng dâu tương lai Bắc Đường Yên có chút hài lòng.
“Vâng..con biết rõ, con sẽ.” Viêm Liệt bảo đảm, hắn cũng hướng Bắc Đường Yên nhìn lại, nếu như có thể hắn nguyện ý cả đời đều đối tốt với nữ nhân này.
Hai mẹ con lại nói chuyện với nhau đôi câu, liền trở về chỗ ngồi.
Giải phẫu tiến hành chừng ba giờ, khi phòng giải phẫu đèn tắt tất cả mọi người không khỏi khẩn trương nhìn cửa chính, Viêm Liệt khẩn trương nắm hai tay Bắc Đường Yên lặng lẽ cầm tay của hắn, tựa hồ là là an ủi hắn.
“Bác sĩ, tình huống như thế nào?” Chứng kiến bác sĩ đi ra, Viêm Liệt đi tới mặc dù rất gấp nhưng vẫn có chút khắc chế.
“Phẫu thật rất thành công, người nhà có thể yên tâm, bất quá bệnh nhân cần nghỉ ngơi hơn nữa chăm sóc sau phẫu thuật cũng rất trọng yếu, hi vọng các mọi người có thể cùng bệnh viện phối hợp.”
“Vâng… chúng tôi biết rõ, cảm ơn bác sĩ, thật sự rất cám ơn.”
“Không có gì.” Bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn khoát tay áo, đi tới Bắc trước mặt Đường Yên, dùng đến giọng điệu cổ quái nói ra:
“Bắc Đường đại tiểu thư, hài lòng chưa, tôi đây thật vất vả mới có ngày nghỉ , vậy mà 1 câu của cô liền ra đi.”
Thầy thuốc kia nói rất ai oán, ánh mắt kia nhìn Bắc Đường Yên toàn thân lạnh lẽo.
“Mặc Sĩ Phong, trông anh thế này thực kinh khủng, Tĩnh không phải là đã nói với anh rồi sao ngày nghỉ sẽ tăng lên gấp bội, nếu như giải phẫu không có di chứng mà nói anh bây giờ có thể lăn đi ngay.” Bắc Đường Yên không khách khí đánh trả, người này là anh trai của Mặc Sĩ Tĩnh, danh hiệu bên ngoài là 1 công tử play boy nổi danh, rất nhiều người đều cho rằng người này là một phế vật, bất quá trên thực tế hắn vẫn là chuyên gia hết sức lợi hại về tim, giải phẫu chưa 1 lần thất bại có điều chỉ là hắn ít khi muốn giải phẫu, lần này hắn đang ở Hawai tán gái đã bị Mặc Sĩ Tĩnh túm trở lại, ít nhiều cũng có chút bất mãn nhưng chính sách cưỡng chế đã hạ, kháng nghị không có hiệu quả .
“Dùng xong liền bỏ rơi lời này dùng nói về tính cách của em thật đúng là chuẩn xác, như thế nào đối với nam nhân kia tốt như vậy, ngay cả cha mẹ của hắn đều nịnh nọt này không giống phong cách của Bắc Đường đại tiểu thư.” Mặc Sĩ Phong không sợ chết nhạo báng Bắc Đường Yên, trong mắt hứng thú mười phần.
“Mặc Sĩ đại thiếu gia phải còn muốn đi ra ngoài nghỉ phép không có muốn hay không ở tại bệnh viện thêm hai ngày nữa không tồi.” Bắc Đường Yên quơ quơ quả đấm, Mặc Sĩ Phong nhảy về phía sau một bước, cảnh giác nhìn.
“Đừng… quân tử động khẩu không động thủ, anh đây vừa rồi đứng hơn ba giờ không có công lao cũng có khổ lao, anh đây chính là công thần lớn nhất… Thôi….anh đây không nói nữa, anh đi, không cần tiễn.” Chứng kiến Bắc Đường Yên dịch chuyển hướng hắn thì Mặc Sĩ Phong chạy nhanh như làn khói, nói này bạn của tiểu muội nhà hắn là 1 con nhóc cường hãn, hắn từ nhỏ đi học qua TaeKwonDo… nhưng lại chưa từng thắng nhỏ này….chạy cho lành!
Bắc Đường Yên nhếch miệng, khinh thường nhìn tên anh của cô bạn mình chạy mất tăm, nếu không có Mặc Sĩ Tĩnh thì cái tên này làm sao quản lí nổi bệnh viện đàng hoàng.
“Yên, cha anh giờ ở phòng chăm sóc đặc biệt nghỉ ngơi, anh muốn qua đi xem một chút, em có đi không?” Viêm Liệt đi tới, sắc mặt thập phần nhẹ nhàng, hiển nhiên rất vui vẻ.
“Ừ, cùng đi.” Nàng đã chờ 1 ngày có thể cùng hắn ra mắt, nàng là cố ý tới đây cùng Viêm Liệt .
Viêm mẫu nhìn nhìn Bắc Đường Yên, cười một cái hòa ái, nghiễm nhiên xem nàng như là nàng dâu nhà mình.
Khi Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên từ bệnh viện đi ra đã là tối, ngồi ở trên xe, hắn chăm chú nhìn Bắc Đường Yên.
“Muốn nói cái gì?” Bắc Đường Yên nhíu mày, đối với thái độ của hắn có chút kỳ quái, kể từ khi ra khỏi bệnh viện Viêm Liệt luôn dùng loại ánh mắt định nói lại thôi nhìn nàng.
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn em!” Viêm Liệt rất nghiêm túc nói rất chân thành, hắn thật sự rất may mắn trời cao để cho hắn gặp được Bắc Đường Yên.
Khi nhìn cha an lành ngủ ở trên giường tỏng lòng hắn không khỏi một hồi cảm động, khi đó hắn muốn đối với Bắc Đường Yên nói ra lời như vậy , chỉ là ngại có mẹ ở đó nên mới chờ cho tới bây giờ.
“Thật sự rất cảm ơn em, cảm ơn em vì đã đồng ý vì cha mẹ của anh làm nhiều việc như vậy, cảm ơn em hôm nay đã đi cùng anh, cảm ơn vì 2 chúng ta bây giờ ở cạnh nhau.” Viêm Liệt mỗi một câu nói đều rất nghiêm túc, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng.
“Không cần khách khí vậy.” Bắc Đường Yên không có nhìn hắn, thanh âm cũng không còn thay đổi, nhưng nhìn kỹ nàng sẽ lại phát hiện lỗ tai kia đỏ ửng, hắn không muốn vạch trần Bắc Đường Yên mà hắn cười vui vẻ.
“Cười cái gì?” Bắc Đường Yên có chút ngượng, nói nhỏ một tiếng, từ khi nàng lớn đến giờ không có người nào dùng đến câu cảm ơn chân thành như vậy nói với nàng, cũng không có người dùng ánh mắt sáng ngời thuần tuý như vậy nhìn nàng.
Bắc Đường Yên qua gương thấy được nụ cười của hắn tim lại không khỏi đập nhanh, chính là nụ cười này làm cho nàng khi nhìn thấy ảnh chụp của hắn liền thích hắn, chính là nụ cười này làm cho nàng có cảm giác động tâm, làm cho nàng muốn chiếm hữu muốn đi độc chiếm!
“Viêm Liệt, anh biết không…em thích nhất chính là anh cười như vậy, làm cho em cảm thấy được toàn bộ thế giới đều rất tốt đẹp, không có ý nghĩ đen tối.” Bắc Đường Yên thu hồi sự xấu hổ của mình, dùng đến một giọng rất nghiêm túc nói ra.
Lần này đổi thành Viêm Liệt, nụ cười của hắn trở nên ngượng ngùng.
“Anh…anh không biết.” Viêm Liệt vẫn luôn suy nghĩ, Bắc Đường Yên rốt cuộc coi trọng hắn vì cái gì.
“Như vậy bây giờ anh biết rồi, về sau nên đối với em cười thật đi, bất quá không cần phải cười nhiều, đặc biệt là đối với những cô gái khác, biết không?” Bắc Đường Yên nói xong nhìn Viêm Liệt một cái, trong mắt ý cảnh cáo.
Viêm Liệt sờ sờ đầu, lộ ra vẻ ngây ngô.
“Anh sẽ chỉ cười cho em nhìn.”
“Hừ, anh chừng nào thì cũng học được cách dỗ ngon dỗ ngọt rồi?” Bắc Đường Yên lời tuy nói như vậy, nhưng trong mắt lại vui vẻ, cảm giác vui sướng, không khí nhẹ nhàng tràn ngập quanh hai người.
“Yên…anh nói là nói thật, em không thể vu oan an chứ.”
“Vậy sau này anh nếu như là đối với nhìn người khác cười em sẽ đem anh nhốt trong phòng, cho anh chỉ có thể nhìn một mình em.”
“Đừng như vậy chứ, ở bên ngoài dù sao vẫn phải xã giao nếu là không cười người khác sẽ cho là anh thất tình .”
“Hừ.”
“Yên bất quá..anh bảo đảm cũng không tùy tiện đối với những cô gái khác cười, về sau nụ cười vui vẻ nhất đều chỉ dành cho em được không?” (L: nghe ngọt thế..)
“Anh nói đó…. không cho phép đổi ý.”
“Anh bảo đảm!”
Viêm Liệt nụ cười có phải hay không sẽ như hắn lời hắn nỏi chỉ ở trước mặt Bắc Đường Yên nở rộ, đây là chuyện trong tương lai, nhưng thời gian không có Bắc Đường Yên kia, hắn đã làm mất đi nụ cười vui vẻ đó, Viêm Liệt cảm thấy cái bảo đảm này cũng không phải là chuyện khó, bởi vì hắn hiện tại thật sự chỉ muốn đối với Bắc Đường Yên cười!
Ngoài phòng giải phẫu, mọi người lo lắng cùng đợi, Bắc Đường Yên liên tục an tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, Văn Mẫn cũng tới, bởi vì có giấy tờ cần Bắc Đường Yên ký tên, tựa hồ kế hoạch có chút vấn đề, hai người thảo luận một hồi sao đó Văn Mẫn mới rời đi.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Mặc dù tất cả mọi người rất quan tâm giải phẫu nhưng hiển nhiên mẹ của Viêm Liệt đối với Bắc Đường Yên nhìn cũng rất tò mò, con trai giới thiệu chỉ nói là bạn, nhưng xem ra nhất định không phải là đơn giản như vậy.
Mẹ Viêm Liệt kéo qua tay con trai, ra hiệu bằng mắt, hai người đi tới 1 chỗ đằng kia.
“Tiểu Liệt, con thành thật nói cho mẹ biết, cô gái kia cùng con rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”
“Dạ… chúng con cùng một chỗ, con rất yêu cô ấy.” Viêm Liệt do dự một chút rồi nói thật, hắn là rất muốn đem Bắc Đường Yên giới thiệu cho người trong nhà biết, cũng không biết Bắc Đường Yên nghĩ gì cho nên mới chỉ nói là bạn của hắn.
“Tiểu Liệt này là con không đúng, nếu đã là bạn gái sao con còn không giới thiệu cho mẹ biết đây, còn che che giấu giấu… con chừng nào thì cũng học cách không dứt khoát nhưu thế .” Mẹ Viêm Liệt hơi không vui, lẩm bẩm nói con trai.
“Mẹ, con đây không phải là sợ quá đột ngột mọi người không tiếp thu được hay sao.” Viêm Liệt lúng túng cười cười, đối với mẹ của mình thập phần bất đắc dĩ.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Hừ, con đã hai mươi bốn, quen bạn gái cũng bình thường, cha con còn luôn nhắc đây, nói muốn con quen bạn gái, chờ con thành gia chúng ta cũng yên lòng, bất quá…tiểu Liệt cô gái này tựa hồ không đơn giản, vừa rồi vị tiểu thư kia gọi cô ấy là tổng tài…” Viêm mẫu thập phần nghi hoặc, ánh mắt lại nhìn lại một chút Bắc Đường Yên vẫn còn cúi đầu xem giấy tờ.
“Mẹ, cô ấy là tổng tài của công ty con, rất lợi hại , con không nói cho mọi người biết cũng là không muốn làm cho mọi người thất vọng, con cũng chưa thể xác định tương lai.” Mặc dù rất yêu nàng, nhưng đối với tương lai, hắn như cũ không thể xác định.
“Tổng tài? Con không phải là làm tại trong công ty lớn này sao, tổng tài này… tiểu tử….con đừng có nói lung tung, rốt cuộc là thế nào?” Viêm mẫu có chút bận tâm nhìn xem con trai, công ty lớn là như thế sao con trai là nhân viên tiểu nhân có thể thấy đại nhân đây, mặc dù nàng không hiểu rõ lắm, nhưng khi bànói cho mọi người biết công ty con trai làm mọi người đều hâm mộ, nói đó là xí nghiệp quốc tế, có vị lãnh đạo rất giỏi!
“Này… mẹ…đừng có gấp, có một số việc con cũng vậy không thể nói rõ ràng, bất quá con rất yêu cô ấy, con hi vọng có thể cùng cô ấy cùng một chỗ, hơn nữa chuyện giải phẫu của cha lần này đều là cô ấy giúp đỡ, viện trưởng bệnh viện này là bạn của cô ấy.” Viêm Liệt cảm thấy chuyện của hắn và Bắc Đường Yên nhất thời nói cũng không thể rõ ràng, nhiều khúc chiết trong đó chính hắn đều không rõ lắm, hai người vừa rồi hòa hảo quan hệ cũng chưa thật ổn định, thật không biết làm như thế nào nói cho mẹ đây.
“Mẹ đã nói tại sao có thể có an bài như thế, phòng bệnh này một ngày hết mấy vạn, ai…. tiểu Liệt, không phải là mẹ nói con… người ta đối với con tốt như vậy, hãy coi là người nhà đi.” Viêm mẫu lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai con trai, ánh mắt nhìn về phía Bắc Đường Yên có nét nhu hòa tựa hồ đối với nàng dâu tương lai Bắc Đường Yên có chút hài lòng.
“Vâng..con biết rõ, con sẽ.” Viêm Liệt bảo đảm, hắn cũng hướng Bắc Đường Yên nhìn lại, nếu như có thể hắn nguyện ý cả đời đều đối tốt với nữ nhân này.
Hai mẹ con lại nói chuyện với nhau đôi câu, liền trở về chỗ ngồi.
Giải phẫu tiến hành chừng ba giờ, khi phòng giải phẫu đèn tắt tất cả mọi người không khỏi khẩn trương nhìn cửa chính, Viêm Liệt khẩn trương nắm hai tay Bắc Đường Yên lặng lẽ cầm tay của hắn, tựa hồ là là an ủi hắn.
“Bác sĩ, tình huống như thế nào?” Chứng kiến bác sĩ đi ra, Viêm Liệt đi tới mặc dù rất gấp nhưng vẫn có chút khắc chế.
“Phẫu thật rất thành công, người nhà có thể yên tâm, bất quá bệnh nhân cần nghỉ ngơi hơn nữa chăm sóc sau phẫu thuật cũng rất trọng yếu, hi vọng các mọi người có thể cùng bệnh viện phối hợp.”
“Vâng… chúng tôi biết rõ, cảm ơn bác sĩ, thật sự rất cám ơn.”
“Không có gì.” Bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn khoát tay áo, đi tới Bắc trước mặt Đường Yên, dùng đến giọng điệu cổ quái nói ra:
“Bắc Đường đại tiểu thư, hài lòng chưa, tôi đây thật vất vả mới có ngày nghỉ , vậy mà 1 câu của cô liền ra đi.”
Thầy thuốc kia nói rất ai oán, ánh mắt kia nhìn Bắc Đường Yên toàn thân lạnh lẽo.
“Mặc Sĩ Phong, trông anh thế này thực kinh khủng, Tĩnh không phải là đã nói với anh rồi sao ngày nghỉ sẽ tăng lên gấp bội, nếu như giải phẫu không có di chứng mà nói anh bây giờ có thể lăn đi ngay.” Bắc Đường Yên không khách khí đánh trả, người này là anh trai của Mặc Sĩ Tĩnh, danh hiệu bên ngoài là 1 công tử play boy nổi danh, rất nhiều người đều cho rằng người này là một phế vật, bất quá trên thực tế hắn vẫn là chuyên gia hết sức lợi hại về tim, giải phẫu chưa 1 lần thất bại có điều chỉ là hắn ít khi muốn giải phẫu, lần này hắn đang ở Hawai tán gái đã bị Mặc Sĩ Tĩnh túm trở lại, ít nhiều cũng có chút bất mãn nhưng chính sách cưỡng chế đã hạ, kháng nghị không có hiệu quả .
“Dùng xong liền bỏ rơi lời này dùng nói về tính cách của em thật đúng là chuẩn xác, như thế nào đối với nam nhân kia tốt như vậy, ngay cả cha mẹ của hắn đều nịnh nọt này không giống phong cách của Bắc Đường đại tiểu thư.” Mặc Sĩ Phong không sợ chết nhạo báng Bắc Đường Yên, trong mắt hứng thú mười phần.
“Mặc Sĩ đại thiếu gia phải còn muốn đi ra ngoài nghỉ phép không có muốn hay không ở tại bệnh viện thêm hai ngày nữa không tồi.” Bắc Đường Yên quơ quơ quả đấm, Mặc Sĩ Phong nhảy về phía sau một bước, cảnh giác nhìn.
“Đừng… quân tử động khẩu không động thủ, anh đây vừa rồi đứng hơn ba giờ không có công lao cũng có khổ lao, anh đây chính là công thần lớn nhất… Thôi….anh đây không nói nữa, anh đi, không cần tiễn.” Chứng kiến Bắc Đường Yên dịch chuyển hướng hắn thì Mặc Sĩ Phong chạy nhanh như làn khói, nói này bạn của tiểu muội nhà hắn là 1 con nhóc cường hãn, hắn từ nhỏ đi học qua TaeKwonDo… nhưng lại chưa từng thắng nhỏ này….chạy cho lành!
Bắc Đường Yên nhếch miệng, khinh thường nhìn tên anh của cô bạn mình chạy mất tăm, nếu không có Mặc Sĩ Tĩnh thì cái tên này làm sao quản lí nổi bệnh viện đàng hoàng.
“Yên, cha anh giờ ở phòng chăm sóc đặc biệt nghỉ ngơi, anh muốn qua đi xem một chút, em có đi không?” Viêm Liệt đi tới, sắc mặt thập phần nhẹ nhàng, hiển nhiên rất vui vẻ.
“Ừ, cùng đi.” Nàng đã chờ 1 ngày có thể cùng hắn ra mắt, nàng là cố ý tới đây cùng Viêm Liệt .
Viêm mẫu nhìn nhìn Bắc Đường Yên, cười một cái hòa ái, nghiễm nhiên xem nàng như là nàng dâu nhà mình.
Khi Viêm Liệt cùng Bắc Đường Yên từ bệnh viện đi ra đã là tối, ngồi ở trên xe, hắn chăm chú nhìn Bắc Đường Yên.
“Muốn nói cái gì?” Bắc Đường Yên nhíu mày, đối với thái độ của hắn có chút kỳ quái, kể từ khi ra khỏi bệnh viện Viêm Liệt luôn dùng loại ánh mắt định nói lại thôi nhìn nàng.
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn em!” Viêm Liệt rất nghiêm túc nói rất chân thành, hắn thật sự rất may mắn trời cao để cho hắn gặp được Bắc Đường Yên.
Khi nhìn cha an lành ngủ ở trên giường tỏng lòng hắn không khỏi một hồi cảm động, khi đó hắn muốn đối với Bắc Đường Yên nói ra lời như vậy , chỉ là ngại có mẹ ở đó nên mới chờ cho tới bây giờ.
“Thật sự rất cảm ơn em, cảm ơn em vì đã đồng ý vì cha mẹ của anh làm nhiều việc như vậy, cảm ơn em hôm nay đã đi cùng anh, cảm ơn vì 2 chúng ta bây giờ ở cạnh nhau.” Viêm Liệt mỗi một câu nói đều rất nghiêm túc, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng.
“Không cần khách khí vậy.” Bắc Đường Yên không có nhìn hắn, thanh âm cũng không còn thay đổi, nhưng nhìn kỹ nàng sẽ lại phát hiện lỗ tai kia đỏ ửng, hắn không muốn vạch trần Bắc Đường Yên mà hắn cười vui vẻ.
“Cười cái gì?” Bắc Đường Yên có chút ngượng, nói nhỏ một tiếng, từ khi nàng lớn đến giờ không có người nào dùng đến câu cảm ơn chân thành như vậy nói với nàng, cũng không có người dùng ánh mắt sáng ngời thuần tuý như vậy nhìn nàng.
Bắc Đường Yên qua gương thấy được nụ cười của hắn tim lại không khỏi đập nhanh, chính là nụ cười này làm cho nàng khi nhìn thấy ảnh chụp của hắn liền thích hắn, chính là nụ cười này làm cho nàng có cảm giác động tâm, làm cho nàng muốn chiếm hữu muốn đi độc chiếm!
“Viêm Liệt, anh biết không…em thích nhất chính là anh cười như vậy, làm cho em cảm thấy được toàn bộ thế giới đều rất tốt đẹp, không có ý nghĩ đen tối.” Bắc Đường Yên thu hồi sự xấu hổ của mình, dùng đến một giọng rất nghiêm túc nói ra.
Lần này đổi thành Viêm Liệt, nụ cười của hắn trở nên ngượng ngùng.
“Anh…anh không biết.” Viêm Liệt vẫn luôn suy nghĩ, Bắc Đường Yên rốt cuộc coi trọng hắn vì cái gì.
“Như vậy bây giờ anh biết rồi, về sau nên đối với em cười thật đi, bất quá không cần phải cười nhiều, đặc biệt là đối với những cô gái khác, biết không?” Bắc Đường Yên nói xong nhìn Viêm Liệt một cái, trong mắt ý cảnh cáo.
Viêm Liệt sờ sờ đầu, lộ ra vẻ ngây ngô.
“Anh sẽ chỉ cười cho em nhìn.”
“Hừ, anh chừng nào thì cũng học được cách dỗ ngon dỗ ngọt rồi?” Bắc Đường Yên lời tuy nói như vậy, nhưng trong mắt lại vui vẻ, cảm giác vui sướng, không khí nhẹ nhàng tràn ngập quanh hai người.
“Yên…anh nói là nói thật, em không thể vu oan an chứ.”
“Vậy sau này anh nếu như là đối với nhìn người khác cười em sẽ đem anh nhốt trong phòng, cho anh chỉ có thể nhìn một mình em.”
“Đừng như vậy chứ, ở bên ngoài dù sao vẫn phải xã giao nếu là không cười người khác sẽ cho là anh thất tình .”
“Hừ.”
“Yên bất quá..anh bảo đảm cũng không tùy tiện đối với những cô gái khác cười, về sau nụ cười vui vẻ nhất đều chỉ dành cho em được không?” (L: nghe ngọt thế..)
“Anh nói đó…. không cho phép đổi ý.”
“Anh bảo đảm!”
Viêm Liệt nụ cười có phải hay không sẽ như hắn lời hắn nỏi chỉ ở trước mặt Bắc Đường Yên nở rộ, đây là chuyện trong tương lai, nhưng thời gian không có Bắc Đường Yên kia, hắn đã làm mất đi nụ cười vui vẻ đó, Viêm Liệt cảm thấy cái bảo đảm này cũng không phải là chuyện khó, bởi vì hắn hiện tại thật sự chỉ muốn đối với Bắc Đường Yên cười!
/68
|