Một góc của sân trường,
Có cô gái ngồi dưới nền cỏ, chàng trai đứng bên cách đó vài bước. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cả không gian và thời gian như đóng băng lại theo họ, chẳng ai nói với ai câu nào.
Lát sau, Vy là người lên tiếng trước. Cô cảm thấy cần kết thúc cái không khí kì dị này, có thể nhờ cậu gọi Hải Âu xuống giúp mình.
- Sao cậu lại ở đây?.
- Sao tôi phải nói cậu biết?.- giọng Phong u uất, trầm lặng khó tả. Cảm xúc trọng giọng nói ấy là zero.
Vy tự thấy bản thân ngớ ngẩn. Đáng lẽ không nên hỏi gì cậu thì hơn.
-Còn cố che gì nữa, tôi thấy cả rồi.- mặt Phong vẫn trơ ra, thản nhiên nói.
- Cậu... BIẾN ngay- Vy quát lên, ra lệnh.
Nếu không vì cái váy, cô đã bật dậy đạp cho cậu một trận rồi cũng nên. Phong đột nhiên cởi chiếc áo vest đồng phục trên người, đưa cho Vy.
-cậu định để người khác thấy cảnh đau mắt này à?.
Vy im lặng...
-Hay là trèo ra ngoài? Tôi thấy cậu trèo cũng được đấy, nhưng mà nếu không có cây phượng bên ngoài kia chắc là không thể nhỉ..
Vy vẫn tiếp tục im lặng. “ Vũ Đình Phong, đầu óc cậu cũng không tệ..”
-Cột tạm cái áo này vào đi, tôi đi trước. Phong để lại áo mình, quay người bước đi. Đi được một bước, cậu quay lại... Nhìn chằm chằm vào vết vệt máu dài trên chân Vy.
- Không sao..- Vy hiểu ý,nói khẽ, giọng nhẹ tênh như sương sớm. Phong chần chừ vài giây, rồi quay bước đi, biến mất trong khuôn viên trường. Đến nhanh, đi cũng nhanh.. lạnh lẽo vô tình.
“ Phong... gió, lẽ nào.. cậu là gió sao???”.
Tới tận giờ ra chơi, Vy mới vào lớp. Cô không muốn đụng mặt giáo viên.
-Trời sao giờ mày mới đi học? Lại tội ngủ nướng hả? Sao người ngợm lem nhem hết thế này?- Hải Âu xổ ra một tràng dài.
- còn cái áo này là của thằng nào đây?- Âu không để ý Phong nên không biết sau khi ra ngoài áo khoác cậu ta đã biến mất, và giờ nó ở trên người Vy.
- Ngươi không nói thì tao nhìn cũng biết cả rồi. Trời đất, cái tường cao thế cũng dám trèo vào? Rách váy rồi chứ gì? Đáng đời mày lắm con ranh..- Âu thở thở, bộ mặt ra vẻ hả dạ lắm, nhưng thật ra rất lo cho Vy..
Cô cười, chỉ có cạnh con bạn này cô mới thấy được thoải mái.
-Mày nói mệt chưa?..
- Chưa, chưa đủ đâu.. tao phải nói cho ngươi tỉnh đi. Mai tao nhất quyết qua lôi mày đi học.. Oái!!! Chờ đã, chân mày...
Nhìn thấy bộ mặt nghiêm trọng của Âu, cô vội ngắt lời.
-à! Bị xước..
- Xước kiểu gì mà chảy máu lắm thế?- Hải Âu tru tréo quát, giọng đanh đá - Thật không chịu nổi mày... Nói rồi cô kéo Vy xềnh xệch ra khỏi lớp, tới phòng y tế.
Căn phòng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, tinh khiết, sạch sẽ. Hai cô bé đang ngồi trên chiếc giường trắng.
Vy nâng đôi chân trắng mượt lên, máu đã ngưng chảy nhưng đã loang ra khá nhiều. Hải Âu rửa vết thương, bôi thuốc, rồi băng lại cho cô, làm rất tỉ mỉ, cẩn thận.
-Ngày nào cũng phải bôi thuốc nha con kia. Mày không làm tao tát vỡ mồm luôn. Tao chơi với mày là do mày da trắng, không có sẹo.. để chỗ này có sẹo thì đừng trách tao trở mặt.
Vy phì cười, con bạn cô trước nay miệng lưỡi vẫn luôn vậy. Cô từ từ kể cho Âu nghe chuyện khi nãy, gặp Phong thế nào, nói những gì, v.v,.. thao thao bất tuyệt hồi là hết giờ ra chơi, hai con kéo nhau lên lớp. 2 tiết sau là toán, tiết của cô chủ nhiệm. Có lẽ tiết này không học.. mà để thời gian làm quen lớp với bầu ban cán sự.
Quả nhiên, cô chủ nhiệm vào giới thiệu mình xong, liền đề nghị học sinh giới thiệu bản thân. Từng người đứng lên nói một, lớp toán 1 phần đông là con nhà gia thế... có 1 số ít là học sinh từ tỉnh lên. Đến lượt Hải Âu, cô bé cười rất tươi, phong cách tự, tin giới thiệu rất chuyên nghiệp. Cô quay sang cười một cái, nháy mắt một cái với mọi người.. khiến vài trái tim trong lớp nãy giờ lén nhìn hai đứa, rung rinh. Tất cả con trai trong lớp( trừ ai đó) đợi phần giới thiệu này và hơn hết, kế tiếp là đến lượt Thiên Vy. Vài đứa con gái phát hiện áo khoác cột trên người Vy, hình như có thể là của Phong ( vì bọn họ luôn để ý cậu bạn ‘nam thần’ nên nhận ra cũng không có gì lạ), bắt đầu xì xào to nhỏ.. khó chịu ra mặt.
-Em là Thiên Vy phải không?- cô giáo niềm nở, - cô đã xem qua thành tích của em và Hải Âu hồi cấp 2, quả thật rất ấn tượng. Em đứng lên làm quen các bạn đi.
- Nếu cô.. và các bạn đã biết tên em, thì chẳng còn gì để giới thiệu cả...
Vy đứng giữa lớp, bình thản nói.
Cả lớp ngạc nhiên nhìn Vy.
Giọng nói lạnh lẽo, kiên cường và.. có chút xấc xược của Vy với giáo viên.. khiến ai nấy đều bất ngờ, một vài khó chịu.
Nếu có người không bất ngờ thì chỉ có thể là Âu hoặc Phong thôi.
Cả phòng học trùm lên một không khí khác thường, im lặng kéo dài.
Có cô gái ngồi dưới nền cỏ, chàng trai đứng bên cách đó vài bước. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cả không gian và thời gian như đóng băng lại theo họ, chẳng ai nói với ai câu nào.
Lát sau, Vy là người lên tiếng trước. Cô cảm thấy cần kết thúc cái không khí kì dị này, có thể nhờ cậu gọi Hải Âu xuống giúp mình.
- Sao cậu lại ở đây?.
- Sao tôi phải nói cậu biết?.- giọng Phong u uất, trầm lặng khó tả. Cảm xúc trọng giọng nói ấy là zero.
Vy tự thấy bản thân ngớ ngẩn. Đáng lẽ không nên hỏi gì cậu thì hơn.
-Còn cố che gì nữa, tôi thấy cả rồi.- mặt Phong vẫn trơ ra, thản nhiên nói.
- Cậu... BIẾN ngay- Vy quát lên, ra lệnh.
Nếu không vì cái váy, cô đã bật dậy đạp cho cậu một trận rồi cũng nên. Phong đột nhiên cởi chiếc áo vest đồng phục trên người, đưa cho Vy.
-cậu định để người khác thấy cảnh đau mắt này à?.
Vy im lặng...
-Hay là trèo ra ngoài? Tôi thấy cậu trèo cũng được đấy, nhưng mà nếu không có cây phượng bên ngoài kia chắc là không thể nhỉ..
Vy vẫn tiếp tục im lặng. “ Vũ Đình Phong, đầu óc cậu cũng không tệ..”
-Cột tạm cái áo này vào đi, tôi đi trước. Phong để lại áo mình, quay người bước đi. Đi được một bước, cậu quay lại... Nhìn chằm chằm vào vết vệt máu dài trên chân Vy.
- Không sao..- Vy hiểu ý,nói khẽ, giọng nhẹ tênh như sương sớm. Phong chần chừ vài giây, rồi quay bước đi, biến mất trong khuôn viên trường. Đến nhanh, đi cũng nhanh.. lạnh lẽo vô tình.
“ Phong... gió, lẽ nào.. cậu là gió sao???”.
Tới tận giờ ra chơi, Vy mới vào lớp. Cô không muốn đụng mặt giáo viên.
-Trời sao giờ mày mới đi học? Lại tội ngủ nướng hả? Sao người ngợm lem nhem hết thế này?- Hải Âu xổ ra một tràng dài.
- còn cái áo này là của thằng nào đây?- Âu không để ý Phong nên không biết sau khi ra ngoài áo khoác cậu ta đã biến mất, và giờ nó ở trên người Vy.
- Ngươi không nói thì tao nhìn cũng biết cả rồi. Trời đất, cái tường cao thế cũng dám trèo vào? Rách váy rồi chứ gì? Đáng đời mày lắm con ranh..- Âu thở thở, bộ mặt ra vẻ hả dạ lắm, nhưng thật ra rất lo cho Vy..
Cô cười, chỉ có cạnh con bạn này cô mới thấy được thoải mái.
-Mày nói mệt chưa?..
- Chưa, chưa đủ đâu.. tao phải nói cho ngươi tỉnh đi. Mai tao nhất quyết qua lôi mày đi học.. Oái!!! Chờ đã, chân mày...
Nhìn thấy bộ mặt nghiêm trọng của Âu, cô vội ngắt lời.
-à! Bị xước..
- Xước kiểu gì mà chảy máu lắm thế?- Hải Âu tru tréo quát, giọng đanh đá - Thật không chịu nổi mày... Nói rồi cô kéo Vy xềnh xệch ra khỏi lớp, tới phòng y tế.
Căn phòng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, tinh khiết, sạch sẽ. Hai cô bé đang ngồi trên chiếc giường trắng.
Vy nâng đôi chân trắng mượt lên, máu đã ngưng chảy nhưng đã loang ra khá nhiều. Hải Âu rửa vết thương, bôi thuốc, rồi băng lại cho cô, làm rất tỉ mỉ, cẩn thận.
-Ngày nào cũng phải bôi thuốc nha con kia. Mày không làm tao tát vỡ mồm luôn. Tao chơi với mày là do mày da trắng, không có sẹo.. để chỗ này có sẹo thì đừng trách tao trở mặt.
Vy phì cười, con bạn cô trước nay miệng lưỡi vẫn luôn vậy. Cô từ từ kể cho Âu nghe chuyện khi nãy, gặp Phong thế nào, nói những gì, v.v,.. thao thao bất tuyệt hồi là hết giờ ra chơi, hai con kéo nhau lên lớp. 2 tiết sau là toán, tiết của cô chủ nhiệm. Có lẽ tiết này không học.. mà để thời gian làm quen lớp với bầu ban cán sự.
Quả nhiên, cô chủ nhiệm vào giới thiệu mình xong, liền đề nghị học sinh giới thiệu bản thân. Từng người đứng lên nói một, lớp toán 1 phần đông là con nhà gia thế... có 1 số ít là học sinh từ tỉnh lên. Đến lượt Hải Âu, cô bé cười rất tươi, phong cách tự, tin giới thiệu rất chuyên nghiệp. Cô quay sang cười một cái, nháy mắt một cái với mọi người.. khiến vài trái tim trong lớp nãy giờ lén nhìn hai đứa, rung rinh. Tất cả con trai trong lớp( trừ ai đó) đợi phần giới thiệu này và hơn hết, kế tiếp là đến lượt Thiên Vy. Vài đứa con gái phát hiện áo khoác cột trên người Vy, hình như có thể là của Phong ( vì bọn họ luôn để ý cậu bạn ‘nam thần’ nên nhận ra cũng không có gì lạ), bắt đầu xì xào to nhỏ.. khó chịu ra mặt.
-Em là Thiên Vy phải không?- cô giáo niềm nở, - cô đã xem qua thành tích của em và Hải Âu hồi cấp 2, quả thật rất ấn tượng. Em đứng lên làm quen các bạn đi.
- Nếu cô.. và các bạn đã biết tên em, thì chẳng còn gì để giới thiệu cả...
Vy đứng giữa lớp, bình thản nói.
Cả lớp ngạc nhiên nhìn Vy.
Giọng nói lạnh lẽo, kiên cường và.. có chút xấc xược của Vy với giáo viên.. khiến ai nấy đều bất ngờ, một vài khó chịu.
Nếu có người không bất ngờ thì chỉ có thể là Âu hoặc Phong thôi.
Cả phòng học trùm lên một không khí khác thường, im lặng kéo dài.
/8
|