Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Trấn Trúc Khê.
Lúc này đã qua giờ Thìn, trên đường cái người đến người đi, ngựa xe chen chúc, đông như trẩy hội.
Hai bên ngã tư đường bày la liệt những gánh hàng rong rực rỡ muôn màu, những người bán hàng hét lớn hết cỡ, dùng tất cả mọi chiêu trò để mời chào, thu hút người đi đường dừng chân lại. Tiếng mua bán, cò kè mặc cả vang khắp con phố, không dứt bên tai.
Trước cửa tửu lâu, khách điếm, đám tiểu nhị vắt trên vai một cái khăn mặt, tay cầm ấm đồng đựng trà cười nói đon đả mời chào người qua đường. Phường thêu thùa, hàng đồ cổ, hàng may, hàng châu báu… Đám tiểu nhị nhanh nhẹn hướng về phía khách hàng giới thiệu mặt hàng của tiệm mình, mấy ông chủ bận rộn gõ bàn tính, khuôn mặt mang theo ý cười nồng đậm.
Đã vào lập hạ, mặc dù trời nắng nhưng không nóng bức, ánh mặt trời chiếu xuống những mái ngói đỏ tươi của các cửa hàng, phản chiếu lại ánh sáng ấm áp như xuân. Dọc theo góc tường, những đóa hoa mẫu đơn nối tiếp nhau, khoe sắc rực rỡ, màu vàng chói mắt như vàng bạc, màu hồng phấn dịu dàng như áng mây, màu trắng trang nhã như tuyết, màu đỏ rạng ngời như lửa. Giống như những bức tranh mỹ nhân khoe sắc cực kỳ đặc sắc, mặc sức bày ra dáng người mê mẫn, thướt tha yêu kiều, bốn phía tràn ngập hương thơm, thấm vào ruột gan.
Mộc Mộng đứng dưới cửa thành nguy nga, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ba chữ “Trúc Khê trấn”, ánh mặt trời chói mắt, khiến cô bé phải nheo mắt lại.
Rốt cục cũng đã đến trấn Trúc Khê rồi, đây là đích đến của bé sao? Chỉ cần bước thêm mấy bước về phía trước là bé có thể đi vào trấn nhỏ này, là bé có thể tìm được võ quán Trúc Khê! Chỉ cần bái sư, học thành tài thì sau đó có thể tìm được cha mẹ về, rồi cả nhà cùng trở về thôn Hoa đào trên Đào sơn, tiếp tục sống như trước kia, trải qua những ngày bình yên, hạnh phúc.
Có điều, bọn họ có chịu thu nhận một đứa con nít không biết gì như bé không? Tiên sinh kể chuyện nói rất đúng, cô bé đúng là tay trói gà không chặt, ngay cả củi mà cũng không bổ được thì nói chi đến tập võ chứ? Nhưng cha mẹ… Không! Nếu bé đã đến đây thì không thể trở về được, nếu chưa thử thì làm sao biết bé không làm được chứ? Mặc kệ vất vả bao nhiêu lần, bé nhất định phải tìm cha mẹ về.
Cúi đầu nhìn quần áo mặc trên người, dính đầy bụi đất và bùn, ống quần bên phải rách hết một nửa, trên đùi quấn đầy vải vô cùng lộn xộn.
Nghĩ tới đây, cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Mộng cong lên như đang tức giận. Hạo Khiên ca ca đã đem mấy bộ quần áo mới của cô bé cho đại nương bán bánh nướng gần đó cắt nát ra để băng bó vết thương cho bé, thảo nào bé luôn ngửi thấy mùi bánh nướng rất thơm! Hai bộ y phục này có lâu rồi nhưng cô bé tiếc nên không dám mặc, thế nhưng lúc bé trúng độc hôn mê tên ấy lại cắt nát không chút thương tiếc! Lần sau gặp lại nhất định phải bắt đền mới được!
Đi lang thang trên đường một lát, Mộc Mộng đã hỏi bảy tám người đường đến võ quán Trúc Khê đi như thế nào, bọn họ đều trả lời không phải không biết ở đâu, mà là chưa từng nghe nói đến. Vất vả lắm mới có một cụ ông chỉ đường cho cô bé, không ngờ rằng –
“Không phải chứ…” Mộc Mộng há hốc miệng, đứng sững sờ tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn mảng sân gần như hoang phế trước mắt. Không phải nói võ quán Trúc Khê là võ quán lớn nhất trong phạm vi trăm dặm sao, nhưng nhìn mấy gian nhà trước mắt này, quả thực không khác gì những gian nhà bỏ hoang phế ít nhất hơn mười năm ở thôn Hoa Đào. Trên cửa trước và mấy góc sáng sủa trên mái hiên giăng đầy mạng nhện, che phủ hơn phân nửa cánh cửa lớn đã tróc sơn đỏ, để lộ ra tấm gỗ màu đen đã muốn mốc meo ở bên trong. Nếu không phải trước cửa có tấm biển khắc bốn chữ “Trúc Khê võ quán” bị tàn phá đến không còn nhận ra hình dáng ban đầu thì thế nào cô bé cũng không nghĩ tới đây chính là nơi bé muốn tìm. Thảo nào hỏi bao nhiêu người như vậy mà không ai biết võ quán Trúc Khê ở đâu, thì ra đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Mộc Mộng ngồi ôm gối cạnh bờ tường, vùi đầu giữa hai gối. Bây giờ cô bé phải làm gì? Không có võ quán Trúc Khê thì không thể bái sư học võ, cũng không có cách nào tìm được cha mẹ. Trong khoảnh khắc, Mộc Mộng cảm giác được một sự sợ hãi chưa từng có, bé sợ suốt đời này sẽ không được gặp lại cha mẹ, bé sợ từ nay về sau sẽ sống cuộc sống lưu lạc, bé sợ sẽ vĩnh viễn cô độc một mình.
Sức lực trong người như bị rút sạch. Đi lang thang khắp nơi hơn một tháng, dù vất vả nhưng vẫn có mục tiêu, có hy vọng, không ngờ chỉ trong phút chốc mọi hy vọng đều biến thành bọt biển. Rõ ràng là ngay trước mắt, rõ là ràng gần sát bên cạnh, rõ ràng là chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, nhưng sao lại tan biến như vậy? Rốt cuộc bé phải làm như thế nào mới có thể tìm được cha mẹ, mới có thể trở về cuộc sống trước kia?
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm tràn ngập bên cạnh mình. Mộc Mộng ngẩng đầu, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng trước mặt cô bé, trên người mặc một chiếc váy dài bằng lụa mềm máu tím đậm, trên làn váy thêu một đóa mẫu đơn đỏ thẫm. Bờ vai trần lộ ra ngoài, dưới ánh mặt trời trắng trẻo, trong suốt như ngọc bích. Tóc được búi lên bằng một cây trâm vàng rực rỡ đính thêm những hạt ngọc trai, đôi mắt mơ màng như khói thu, đôi môi nõn nà đỏ mọng, xinh đẹp đến xiêu lòng người. Tay trái cầm một cái khăn lụa màu hồng nhạt, che miệng cười, đôi mắt hạnh hứng thú nhìn cô bé từ trên xuống dưới.
“Tiểu cô nương, sao con lại ngồi một mình ở đây? Cha mẹ con đâu?”
Mộc Mộng lắc đầu, cắn môi, không nói gì.
Người phụ nữ kia cũng không tức giận, thấy đây chỉ là một cô bé ăn mày, câu vừa rồi cũng chỉ là hỏi vẩn vơ thế thôi. Bà ta cười khanh khách ngồi xuống, tay phải nhấc cằm cô bé lên, quan sát thật tinh tế, cẩn thận rồi nói: “Dáng vẻ thật là thông minh đáng yêu, con có bằng lòng đi cùng má hai không, chỉ cần con nghe lời, má hai sẽ cho con ăn, mặc lại có chỗ ở tốt nữa, không bao giờ phải lang thang lưu lạc trên đường nữa, được không?”
Mộc Mộng lại lắc đầu, nói: “Con không cần ăn, cũng không cần mặc, cũng chẳng cần chỗ ở tốt, con chỉ muốn tìm được cha mẹ thôi.”
“Vậy cha mẹ con ở đâu? Con về với má hai, má hai cho người tìm giúp con nhé?
“Con cũng không biết. Tiên sinh kể chuyện nói chỉ cần đến võ quán Trúc Khê, tập võ học thành tài là có thể tìm được cha mẹ, nhưng…”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn cái sân hoang tàn bên cạnh, dường như hiểu được mọi chuyện: “Đi với má hai đi, má hai dạy con, cam đoan với con chưa tới mấy tháng đã học xong rồi.”
Mộc Mộng nghe xong đôi mắt sáng ngời, chẳng lẽ còn võ quán khác sao?
“Thật không? Nhưng tiên sinh kể chuyện nói nơi này là võ quán tốt nhất…” Còn có nơi khác học nhanh hơn so với nơi này sao?
“Tiểu cô nương học những thứ thô bạo đánh người này làm gì, má hai dạy con tập múa (*), còn hữu dụng hơn nhiều, chờ đến lúc con học xong, con muốn cái gì sẽ có cái đó.” Người phụ nữ đó cũng không ngại cô bé bẩn, dùng khăn lụa cẩn thận lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộng, lại vừa lòng gật đầu. Thực không thể tưởng nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa được lau sạch kia, còn thanh tú hơn hồi nãy mấy phần.
* Giải thích ở chương sau
“Con gái cũng có thể học sao?” Mộc Mộng lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, con gái học xong sẽ quyến rũ hơn nhiều!”
“Nhưng…” Hạo Khiên ca ca nói sau này có cơ hội sẽ đi tìm bé, nếu bé đến chỗ khác, Hạo Khiên ca ca tìm không thấy bé thì phải làm sao bây giờ?
“Còn có chuyện gì sao?” Người phụ nữ kia thấy cô bé như đồng ý, lại càng nhiệt tình, vồn vã hơn nữa.
“Con có một người bạn, huynh ấy nói sau này nhất định sẽ tới đây tìm con, con sợ huynh ấy đến đây không gặp con.”
“Không sao cả, má hai sẽ cho người đến đây chờ, nếu bạn con đến sẽ báo cho con ngay.” Người phụ nữ kia kéo cô bé đứng lên, dắt bàn tay nhỏ bé kéo đi.
Mộc Mộng nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu, để mặc bà ta kéo mình ra ngoài.
Beta: Vô Phương
Trấn Trúc Khê.
Lúc này đã qua giờ Thìn, trên đường cái người đến người đi, ngựa xe chen chúc, đông như trẩy hội.
Hai bên ngã tư đường bày la liệt những gánh hàng rong rực rỡ muôn màu, những người bán hàng hét lớn hết cỡ, dùng tất cả mọi chiêu trò để mời chào, thu hút người đi đường dừng chân lại. Tiếng mua bán, cò kè mặc cả vang khắp con phố, không dứt bên tai.
Trước cửa tửu lâu, khách điếm, đám tiểu nhị vắt trên vai một cái khăn mặt, tay cầm ấm đồng đựng trà cười nói đon đả mời chào người qua đường. Phường thêu thùa, hàng đồ cổ, hàng may, hàng châu báu… Đám tiểu nhị nhanh nhẹn hướng về phía khách hàng giới thiệu mặt hàng của tiệm mình, mấy ông chủ bận rộn gõ bàn tính, khuôn mặt mang theo ý cười nồng đậm.
Đã vào lập hạ, mặc dù trời nắng nhưng không nóng bức, ánh mặt trời chiếu xuống những mái ngói đỏ tươi của các cửa hàng, phản chiếu lại ánh sáng ấm áp như xuân. Dọc theo góc tường, những đóa hoa mẫu đơn nối tiếp nhau, khoe sắc rực rỡ, màu vàng chói mắt như vàng bạc, màu hồng phấn dịu dàng như áng mây, màu trắng trang nhã như tuyết, màu đỏ rạng ngời như lửa. Giống như những bức tranh mỹ nhân khoe sắc cực kỳ đặc sắc, mặc sức bày ra dáng người mê mẫn, thướt tha yêu kiều, bốn phía tràn ngập hương thơm, thấm vào ruột gan.
Mộc Mộng đứng dưới cửa thành nguy nga, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ba chữ “Trúc Khê trấn”, ánh mặt trời chói mắt, khiến cô bé phải nheo mắt lại.
Rốt cục cũng đã đến trấn Trúc Khê rồi, đây là đích đến của bé sao? Chỉ cần bước thêm mấy bước về phía trước là bé có thể đi vào trấn nhỏ này, là bé có thể tìm được võ quán Trúc Khê! Chỉ cần bái sư, học thành tài thì sau đó có thể tìm được cha mẹ về, rồi cả nhà cùng trở về thôn Hoa đào trên Đào sơn, tiếp tục sống như trước kia, trải qua những ngày bình yên, hạnh phúc.
Có điều, bọn họ có chịu thu nhận một đứa con nít không biết gì như bé không? Tiên sinh kể chuyện nói rất đúng, cô bé đúng là tay trói gà không chặt, ngay cả củi mà cũng không bổ được thì nói chi đến tập võ chứ? Nhưng cha mẹ… Không! Nếu bé đã đến đây thì không thể trở về được, nếu chưa thử thì làm sao biết bé không làm được chứ? Mặc kệ vất vả bao nhiêu lần, bé nhất định phải tìm cha mẹ về.
Cúi đầu nhìn quần áo mặc trên người, dính đầy bụi đất và bùn, ống quần bên phải rách hết một nửa, trên đùi quấn đầy vải vô cùng lộn xộn.
Nghĩ tới đây, cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Mộng cong lên như đang tức giận. Hạo Khiên ca ca đã đem mấy bộ quần áo mới của cô bé cho đại nương bán bánh nướng gần đó cắt nát ra để băng bó vết thương cho bé, thảo nào bé luôn ngửi thấy mùi bánh nướng rất thơm! Hai bộ y phục này có lâu rồi nhưng cô bé tiếc nên không dám mặc, thế nhưng lúc bé trúng độc hôn mê tên ấy lại cắt nát không chút thương tiếc! Lần sau gặp lại nhất định phải bắt đền mới được!
Đi lang thang trên đường một lát, Mộc Mộng đã hỏi bảy tám người đường đến võ quán Trúc Khê đi như thế nào, bọn họ đều trả lời không phải không biết ở đâu, mà là chưa từng nghe nói đến. Vất vả lắm mới có một cụ ông chỉ đường cho cô bé, không ngờ rằng –
“Không phải chứ…” Mộc Mộng há hốc miệng, đứng sững sờ tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn mảng sân gần như hoang phế trước mắt. Không phải nói võ quán Trúc Khê là võ quán lớn nhất trong phạm vi trăm dặm sao, nhưng nhìn mấy gian nhà trước mắt này, quả thực không khác gì những gian nhà bỏ hoang phế ít nhất hơn mười năm ở thôn Hoa Đào. Trên cửa trước và mấy góc sáng sủa trên mái hiên giăng đầy mạng nhện, che phủ hơn phân nửa cánh cửa lớn đã tróc sơn đỏ, để lộ ra tấm gỗ màu đen đã muốn mốc meo ở bên trong. Nếu không phải trước cửa có tấm biển khắc bốn chữ “Trúc Khê võ quán” bị tàn phá đến không còn nhận ra hình dáng ban đầu thì thế nào cô bé cũng không nghĩ tới đây chính là nơi bé muốn tìm. Thảo nào hỏi bao nhiêu người như vậy mà không ai biết võ quán Trúc Khê ở đâu, thì ra đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Mộc Mộng ngồi ôm gối cạnh bờ tường, vùi đầu giữa hai gối. Bây giờ cô bé phải làm gì? Không có võ quán Trúc Khê thì không thể bái sư học võ, cũng không có cách nào tìm được cha mẹ. Trong khoảnh khắc, Mộc Mộng cảm giác được một sự sợ hãi chưa từng có, bé sợ suốt đời này sẽ không được gặp lại cha mẹ, bé sợ từ nay về sau sẽ sống cuộc sống lưu lạc, bé sợ sẽ vĩnh viễn cô độc một mình.
Sức lực trong người như bị rút sạch. Đi lang thang khắp nơi hơn một tháng, dù vất vả nhưng vẫn có mục tiêu, có hy vọng, không ngờ chỉ trong phút chốc mọi hy vọng đều biến thành bọt biển. Rõ ràng là ngay trước mắt, rõ là ràng gần sát bên cạnh, rõ ràng là chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, nhưng sao lại tan biến như vậy? Rốt cuộc bé phải làm như thế nào mới có thể tìm được cha mẹ, mới có thể trở về cuộc sống trước kia?
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm tràn ngập bên cạnh mình. Mộc Mộng ngẩng đầu, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng trước mặt cô bé, trên người mặc một chiếc váy dài bằng lụa mềm máu tím đậm, trên làn váy thêu một đóa mẫu đơn đỏ thẫm. Bờ vai trần lộ ra ngoài, dưới ánh mặt trời trắng trẻo, trong suốt như ngọc bích. Tóc được búi lên bằng một cây trâm vàng rực rỡ đính thêm những hạt ngọc trai, đôi mắt mơ màng như khói thu, đôi môi nõn nà đỏ mọng, xinh đẹp đến xiêu lòng người. Tay trái cầm một cái khăn lụa màu hồng nhạt, che miệng cười, đôi mắt hạnh hứng thú nhìn cô bé từ trên xuống dưới.
“Tiểu cô nương, sao con lại ngồi một mình ở đây? Cha mẹ con đâu?”
Mộc Mộng lắc đầu, cắn môi, không nói gì.
Người phụ nữ kia cũng không tức giận, thấy đây chỉ là một cô bé ăn mày, câu vừa rồi cũng chỉ là hỏi vẩn vơ thế thôi. Bà ta cười khanh khách ngồi xuống, tay phải nhấc cằm cô bé lên, quan sát thật tinh tế, cẩn thận rồi nói: “Dáng vẻ thật là thông minh đáng yêu, con có bằng lòng đi cùng má hai không, chỉ cần con nghe lời, má hai sẽ cho con ăn, mặc lại có chỗ ở tốt nữa, không bao giờ phải lang thang lưu lạc trên đường nữa, được không?”
Mộc Mộng lại lắc đầu, nói: “Con không cần ăn, cũng không cần mặc, cũng chẳng cần chỗ ở tốt, con chỉ muốn tìm được cha mẹ thôi.”
“Vậy cha mẹ con ở đâu? Con về với má hai, má hai cho người tìm giúp con nhé?
“Con cũng không biết. Tiên sinh kể chuyện nói chỉ cần đến võ quán Trúc Khê, tập võ học thành tài là có thể tìm được cha mẹ, nhưng…”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn cái sân hoang tàn bên cạnh, dường như hiểu được mọi chuyện: “Đi với má hai đi, má hai dạy con, cam đoan với con chưa tới mấy tháng đã học xong rồi.”
Mộc Mộng nghe xong đôi mắt sáng ngời, chẳng lẽ còn võ quán khác sao?
“Thật không? Nhưng tiên sinh kể chuyện nói nơi này là võ quán tốt nhất…” Còn có nơi khác học nhanh hơn so với nơi này sao?
“Tiểu cô nương học những thứ thô bạo đánh người này làm gì, má hai dạy con tập múa (*), còn hữu dụng hơn nhiều, chờ đến lúc con học xong, con muốn cái gì sẽ có cái đó.” Người phụ nữ đó cũng không ngại cô bé bẩn, dùng khăn lụa cẩn thận lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộng, lại vừa lòng gật đầu. Thực không thể tưởng nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa được lau sạch kia, còn thanh tú hơn hồi nãy mấy phần.
* Giải thích ở chương sau
“Con gái cũng có thể học sao?” Mộc Mộng lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, con gái học xong sẽ quyến rũ hơn nhiều!”
“Nhưng…” Hạo Khiên ca ca nói sau này có cơ hội sẽ đi tìm bé, nếu bé đến chỗ khác, Hạo Khiên ca ca tìm không thấy bé thì phải làm sao bây giờ?
“Còn có chuyện gì sao?” Người phụ nữ kia thấy cô bé như đồng ý, lại càng nhiệt tình, vồn vã hơn nữa.
“Con có một người bạn, huynh ấy nói sau này nhất định sẽ tới đây tìm con, con sợ huynh ấy đến đây không gặp con.”
“Không sao cả, má hai sẽ cho người đến đây chờ, nếu bạn con đến sẽ báo cho con ngay.” Người phụ nữ kia kéo cô bé đứng lên, dắt bàn tay nhỏ bé kéo đi.
Mộc Mộng nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu, để mặc bà ta kéo mình ra ngoài.
/25
|