Hạ Điềm Hinh, năm nay mười tám tuổi, cha đẻ mất sớm, năm cô mười hai tuổi, mẹ cô tái giá, cha ghẻ là lưu manh tiêu chuẩn, ăn chơi trác táng, mẹ cô thường xuyên đau ốm phải uống thuốc, chỉ có thể làm chút việc vặt cho quán ăn nhỏ.
Từ trung học cấp hai, cô đã tự lo chi phí cuộc sống của mình, hiện tại cô đang học tại một trường đại học quốc lập có danh tiếng. Thời gian cô không phải lên lớp, thì đều đi làm thêm, ngày nghỉ thì làm nhân viên vệ sinh bán thời gian.
Cô khổ cực kiếm tiền, nhưng hơn phân nửa vào túi cha ghẻ, nếu cha ghẻ không lấy được tiền, sẽ đánh đập mẹ con cô.
Mà mẹ cô lại rất cố chấp, dù thế nào cũng không chịu bỏ cha ghẻ, Hạ Điềm Hinh đành thuận theo mẹ, không có nửa câu oán hận, nhẫn nại chịu đựng.
Nói dễ nghe, cô gái này rất ngoan ngoãn nghe lời, nói khó nghe một chút, là nhát gan mềm yếu.
Xem xong tư liệu mà thư ký trình lên, Hoắc Tử Thực liền đem cô gái trong tài liệu, so sánh liên kết với người vợ tính tình đã thay đổi lớn gần đây.
Những tính nết được mô tả trong tài liệu, một là không xấu, xuất hiện trong cơ thể Dương Tư Dĩnh sau tai nạn xe cộ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Linh hồn vào nhầm thể xác? Rối loạn nhân cách? Hay là...
Để tìm hiểu đến cùng, bình thường anh luôn cố tình tránh về nhà vào thời gian ăn tối, nhưng nay anh lại từ chối một số tiệc xã giao, trở về nhà mà với anh không khác gì nhà trọ này.
Chiếc Mercedes SUV màu bạc dừng lại ở trước cửa nhà đầy hoa, Hoắc Tử Thực mở cửa xe, một tay cầm cặp công văn làm từ da màu đỏ rực, một đôi chân cường tráng bước xuống xe, đi lên cửa hiên, thuận tay kéo lỏng cà vạt.
Lấy thẻ điện tử ra, định mở khóa cửa, thì anh phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Đẩy cửa ra, Hoắc Tử Thực vừa bước chân vào trong nhà, thì một vật thể mềm mại bất ngờ nhào vào ngực anh, anh chấn động, rủ hai mắt nhìn xuống cái đầu trong ngực.
Mặt Dương Tư Dĩnh đầy sợ hãi, trắng bệnh, giống như người chết đuối vớ được một gốc cây đại thụ cao vút, hai tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh.
Mặt cô dán sát vào lồng ngực anh, trong mắt chứa đầy nước mờ mịt, vẻ mặt sợ hãi vô cùng. Xem ra, cô sợ hãi đến mức không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, cũng không biết được là cô đang ôm anh.
Cô đang run rẩy, lông mi thật dài chớp chớp, nhìn qua tựa như búp bê dễ vỡ vậy. Hoắc Tử Thực không chớp mắt nhìn người trong lòng, phát hiện anh rất khó mà thờ ơ với người vợ nhát gan mềm yếu này.
Chuyện gì xảy ra? Giọng nói mang theo dịu dàng mà anh không phát hiện, đằng sau lưng nhỏ nhắn mà mềm mại bàn tay anh vỗ nhẹ mấy cái.
Cô nâng đôi mắt chứa đầy nước, mặt sợ hãi chỉ chỉ phòng khách, nghẹn ngào nói: Có chó...
Gâu gâu... Một con chó lông trắng sáng, trên tai buộc chiếc nơ con bướm màu đỏ rực, chạy nhanh về phía chủ nhân.
Chân mày đang nhíu chặt liền buông lỏng, Hoắc Tử Thực cúi đầu, nhìn cô gái càng sợ hơn càng rúc sâu vào lòng anh, trái tim anh hình như lại càng mở rộng chào đón hơn.
Đừng nói với tôi, cô không biết đây là chó mà cô nuôi? Hoắc Tử Thực bỉnh thản hỏi.
Tôi... tôi nuôi? Mặt Dương Tư Dĩnh lo sợ mà nghi ngờ, phát hiện con chó cứ vòng tới vòng lui quanh chân cô, thậm chí còn đưa lưỡi liếm bắp chân cô, đôi tay cô lại càng níu chặt áo vest của Hoắc Tử Thực, vừa hãi vừa sợ, co rúm người lại.
Ô ô... Không nên tới gần cô... Cô sợ chó nhất!
Chị Trần, chuyện gì đang xảy ra? Hoắc Tử Thực gọi người giúp việc.
Một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi lau tay, chạy chậm từ phòng bếp ra ngoài. Chị Trần nghe lời nói mà hiểu rõ sắc mặt chủ nhân, nhìn bà chủ bị sợ hãi núp trong lòng ông chủ, liền nhanh chóng ôm lấy con chó.
Hoắc tiên sinh. Chị Trần chào hỏi ông chủ, người mà ít khi về nhà vào thời gian cơm tối.
Tại sao shirley lại ở chỗ này? Hoắc Tử Thực liếc nhìn con chó đang liều mạng giãy giụa trong ngực chị Trần.
Xế chiều hôm nay Dương phu nhân mang trở lại đây, bà ấy nói sợ phu nhân ở nhà nghỉ ngơi nhàm chán, cho nên mang Shirley trả lại. Chị Trần giải thích.
Ban đầu vì chúc mừng tân hôn của con gái bảo bối, mẹ của Dương Tư Dĩnh mua con chó này làm quà tặng tân hôn, chỉ là lúc trước Dương Tư Dĩnh bị tai nạn phải nằm viện, Dương phu nhân thương con chó liền mang nó trở về Dương gia chăm nom.
Bà ấy không gặp phu nhân sao? Thình lình Hoắc Tử Thực hỏi.
Chị Trần sửng sốt hồi lâu, mới lấy lại tinh thần: Khi đó phu nhân đang ngủ trưa. Dương phu nhân không muốn đánh thức phu nhân, ngồi một chút rồi rời đi luôn.
Tôi biết rồi. Trước tiên chị thả Shirley vào sân sau đi. Hoắc Tử Thực nói.
Dạ. Chị Trần vội vã trả lời, vẫn ôm chặt con chó vẫn đang muốn nhào về phía nữ chủ nhân.
Ô..ô... Không chiếm được cưng chiều từ nữ chủ nhân, con chó phát ra âm thanh ai oán nghẹn ngào.
Âm thanh này làm người thương yêu, người yêu chó nghe thấy, quả thực là muốn cưng nựng con chó này, nhưng mà Dương Tư Dĩnh co rụt bả vai, gương mặt chui sâu vào trong ngực Hoắc Tử Thực.
Hoắc Tử Thực ôm cô, đi qua đồ nội thất trang trí vào phòng khách màu xám, tông màu lạnh khiến không gian rộng rãi càng trở nên trống trải.
Không sao rồi, tôi đã bảo chị Trần đem Shirley nhốt ở sân sau rồi. Hoắc Tử Thực đỡ Dương Tư Dĩnh ngồi xuống sofa, thuận tay bưng lên một ly nước lạnh đưa cho cô.
Dương Tư Dĩnh nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm, mười ngón tay cầm ly khẽ run, không phát hiện cử động của bản thân vẫn chưa hết sợ hãi, đều rơi vào một đôi mắt đen lấp lánh.
Tại sao sợ chó?
Cô vẫn chưa hồi hồn, hoảng hốt bật thốt ra; Cha tôi... Trước kia có nuôi một con chó Đức, con chó kia rất hung dữ, có một lần nửa đêm chạy vào phòng tôi, tôi sợ hết hồn, liền lấy đồ ném nó, sau đó con chó kia liền nhào tới căn tôi...
Là cha đẻ hay là cha ghẻ?
Cha gẻ... Suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên căng thẳng, cô nâng lên cặp mắt ngân ngấn nước, khuôn mặt hiện đầy kinh ngạc.
Trời ơi, cô nói lỡ miệng rồi.
Lại muốn trốn? Hoắc Tử Thực cười lạnh một tiếng, cánh tay dài duỗi ra, không tốn chút sức nào đã túm được Dương Tư Dĩnh kéo trở lại.
Cô bị kéo lại ngồi trên ghế sofa, kinh hoảng nhìn anh, trái tim nhảy lên kịch liệt, ngực thắt lại như không thở nổi.
Anh phát hiện ra rồi sao? Có thể sao? Ly kỳ như vậy, hoàn toàn không có khoa học nào giải thích được chuyện này, ngay cả chính cô cũng thấy khó tin, mà anh có thể phát hiện ra sao?
Cô không phải Dương Tư Dĩnh. Hoắc Tử Thực nói câu này, làm vỡ vụn sự tự an ủi của cô.
Không... tôi... Dương Tư Dĩnh hét lên đầy lo lắng, mà thậm chí cô không biết nên phủ nhận hay gật đầu.
Mỗi ngày sáng sớm rời giường, mỗi đêm trước lúc ngủ, cô đều phải tập trung can đảm lớn lao, mới có thể đối mặt mình trong gương.
Nên cảm thấy may mắn, Dương Tư Dĩnh là một người đẹp, lông mày nhỏ nhắn, hai mí mắt dài, cặp mắt rất sáng, cánh mũi xinh đẹp, môi mềm như cánh hoa, cộng thêm trình độ học vấn cao và bối cảnh gia đình giàu có, cô đang được sống trong hoàn cảnh mà nhiều người đều mơ ước.
Một tai nạn xe cộ, cô không chết, mà còn trở thành thiên kim danh giá, khiến toàn bộ phái nữ Đài Loan đều phải ganh tị, cô không dám cảm tạ trời xanh ban cho cô cuộc sống mới.
Chỉ vì trời sinh tính cách của cô đã nhút nhát, không biết giả dạng phong cách tính tình của cô nàng nhà giàu hào hoa xa xỉ.
Tôi là một thương nhân chân chính, tôi không quan tâm khoa học hay sự kiện siêu nhiên, cũng không có hứng thú với những chuyện đó. Một đôi mắt sắc bén, chưa từng rời khỏi gương mặt hoảng hốt luống cuống của cô, Hoắc Tử Thực lạnh lùng nói.
Nói thật, thậm chí người vợ đã kết hôn hơn một năm, anh cũng không cảm thấy hứng thú... nhưng đó là chuyện trước khi xảy ra tai nạn xe.
Tôi... Dương Tư Dĩnh lo lắng nâng lên lông mi dày, đôi mắt tràn đầy nước, nhút nhát nhìn khuôn mặt đẹp trai nhất mà cô từng thấy.
Trước kia, khi cô còn là Hạ Điềm Hinh, phái nam mà cô quen biết đa phần đều là những bạn nam cùng tuổi, phần lớn cá tình đều rất dễ xúc động và lỗ mãng, phần nhiều ăn mặc chi tiêu đều ngửa tay xin gia đình.
Hoắc Tử Thực không giống.
Năm nay anh gần ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, vai rộng, thân hình cao lớn. dù mặc loại quần áo gì, đều đẹp trai và rất nam tính.
Anh không phải là chàng trai, từ đầu đến chân, kể cả ánh mắt, đều thể hiện được sự hấp dẫn của đàn ông, khiến cho cô gái hay phụ nữ cũng đều bị thu hút, cảm thấy thẹn thùng, chỉ mắt đối mắt trong phút chốc cũng khiến cho toàn thân nóng lên.
Anh chỉ cần ngồi trên ghế sofa, không nhúc nhích cử động, giống như một vị vua nhìn xuống chúng sinh, trên người tỏa ra một cảm giác ngông cuồng của sự xâm lược.
Đột nhiên ngực cô co rút một cái, bỗng nhiên cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cô còn non nớt, làm sao chống đỡ được người đàn ông thâm trầm quanh năm ở giữa chiến trường thương mại?
Cổ họng mảnh khảnh cảm thấy chát, cô run sợ, rủ lông mi dài xuống, đầu lưỡi mềm mại lộ ra, nhẹ nhàng liếm qua cánh môi khô.
Biểu hiện trẻ trung ngây thơ mà tự nhiên này của cô, so với nhiều phụ nữ cố gắng quyến rũ Hoắc Tử Thực, lại là một loại hấp dẫn mãnh liệt kích thích giác quan.
Anh nghĩ sẽ nắm chặt hai cánh tay cô, cúi đầu hôn cô.. Chỉ kém một chút nữa, lý trí sẽ bị thua dục vọng, nhưng anh phải cố gắng áp chế dục vọng xuống.
Tôi không biết giữa Dương Tư Dĩnh và Hạ Điềm Hinh có quan hệ gì, nhưng tôi rất rõ rằng, người trước mặt tôi giờ đây, không phải là Dương Tư Dĩnh đã kết hôn với tôi hơn một năm trước.
Tôi không phải Dương Tư Dĩnh... Tôi là Hạ Điềm Hinh. Cô dùng giọng nói như muốn khóc thốt lên, yếu ớt mà nói thêm. Tôi cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, khi tôi tỉnh lại, thì phát hiện mình biến thành một người khác.
Sống lại? Trong đầu Hoắc Tử Thực đột nhiên thoáng qua cái từ này. Anh có một cô em gái họ quan hệ cũng khá thân, thích xem tiểu thuyết ngôn tình, nhiều khi rảnh rỗi lại xông vào phòng làm việc của anh tán gẫu chút tình tiết truyện, những thú vui tuổi trẻ.
Đối với những thứ đó, từ trước tới nay anh đều không có hứng thú, chỉ là thỉnh thoảng không để ý nghe lọt mấy câu. Nhớ có một lần em gái họ trở về oán hận, vì trong tiểu thuyết nữ nhân vật chính chết, sao tác giả không để cho nữ chính sống lại.
Tôi không biết... có lẽ là vậy. Dương Tư Dĩnh mờ mịt nhìn anh, không nghĩ tới anh lại có thể bình tĩnh hỏi cô, nếu là người khác, đã cho rằng thần trí cô không bình thường rồi..
Nhưng Hoắc Tử Thực chỉ bình tĩnh nhìn cô, sâu trong đôi mắt đen như mực, không hề tìm thấy sự hoài nghi hoặc cảm giác thấy hoang đường.
Anh thật sự tin tưởng tôi sao? Cô lại liếm cánh môi một cái.
Một cơ thể phái nữ trưởng thành, nhưng linh hồn trẻ trung ở bên trong, cô ấy hành động tự nhiên, nhưng lại vô cùng quyến rũ mê người.
Hoắc Tử Thực bắt buộc bản thân phải dời ánh mắt khỏi cánh môi hồng nhuận. Tại sao tôi lại tin? Mỗi ánh mắt, mỗi động tác cử chỉ của cô đều nói cho tôi biết rằng, cô không phải là Dương Tư Dĩnh.
Cảm ơn anh. Cô nói như trút được gánh nặng.
Cảm ơn cái gì? Anh nhướng mày rậm, vẻ mặt lười biếng, hấp dẫn đến người khác phải nín thở.
Tin rằng tôi không phải Dương Tư Dĩnh.
Cô đang nói cái gì? Mặc kệ trong cơ thể này... không, phải nói là linh hồn. Anh không tin quỷ thần, nhưng cũng chưa từng phủ nhận, trên đời này quả thật có nhiều việc lạ mà khoa học không thể giải thích. Mặc kệ linh hồn đang sử dụng thân thể này là ai, nhưng cô chính là Dương Tư Dĩnh.
Cô nghe vậy, tim liền đập nhanh và loạn nhịp. Anh nói không sai, dù thế nào đi nữa, bây giờ cô chỉ có thể sống với thân phận Dương Tư Dĩnh.
Vậy chúng ta... Cô nghĩ đến quan hệ vợ chồng giữa hai người mà ngượng ngùng, ngước mắt nhìn anh.
Yên tâm đi, cuộc hôn nhân này chỉ có trên danh nghĩa, trước khi kết hôn đã sớm thống nhất không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.
Kéo cà vạt xuống, cởi ra mấy cái cúc áo sơ mi. anh vuốt vuốt trán, gương mặt đẹp trai thư giãn hơn nhiều, không còn nghiêm túc như vừa rồi.
Nhìn anh không giống với người đàn ông đã kết hôn, anh có thói quen của người sống một mình, cả cơ thể đều toát ra hơi thở tự do.
Đây là cuộc hôn nhân như thế nào? Rõ ràng trong lễ đường hai người đã trao đổi lời thề vĩnh hằng, nhưng bí mật mỗi người lại sống cuộc sống của riêng họ.
Dương Tư Dĩnh thấy thật lạ lùng... Dù cuộc hôn nhân này, hay là người đàn ông trước mắt này... chỉ một ánh nhìn của anh đã có thể làm chủ nhịp tim và hô hấp của cô
Lúc nửa đêm, trong biệt thự yên tĩnh không có âm thanh nào.
Chị Trần ngủ ở tầng một gần phòng khách, tầng hai là thư phòng và phòng giải trí, tầng ba là một phòng đàn piano và phòng sưu tập những vật nghệ thuật, tầng bốn là vài phòng dành cho khách nên bỏ trống.
Phòng ngủ chính ở tầng năm là tầng cao nhất, yên tĩnh như bị cô lập. Bên trong phòng có một gác mái nhỏ được thiết kể đặc biệt, có thể đi thẳng tới vườn treo ở tầng cuối.
Hoắc Tử Thực ngồi trên chiếc ghế dài khắc hoa, thưởng thức vườn hoa với màu xanh là chủ đạo, trong tay cầm một ly Whisky có đá, một mình nhấm nháp.
Đừng... đừng đến... đừng đánh mẹ tôi... Không!
Một hồi tiếng khóc truyền vào tai, Hoắc Tử Thực để ly rượu xuống, từ cửa nhỏ của tầng cuối đi trở lại tầng năm, đi tới gian phòng cách vách phòng ngủ chính.
Kết hôn đã hơn một năm, anh và Dương Tư Dĩnh chưa bao giờ cùng phòng. Đêm tân hôn, cô ta ngả bài với anh, nói trong lòng cô có người khác, không thể ngủ cùng giường với anh. Mà
Từ trung học cấp hai, cô đã tự lo chi phí cuộc sống của mình, hiện tại cô đang học tại một trường đại học quốc lập có danh tiếng. Thời gian cô không phải lên lớp, thì đều đi làm thêm, ngày nghỉ thì làm nhân viên vệ sinh bán thời gian.
Cô khổ cực kiếm tiền, nhưng hơn phân nửa vào túi cha ghẻ, nếu cha ghẻ không lấy được tiền, sẽ đánh đập mẹ con cô.
Mà mẹ cô lại rất cố chấp, dù thế nào cũng không chịu bỏ cha ghẻ, Hạ Điềm Hinh đành thuận theo mẹ, không có nửa câu oán hận, nhẫn nại chịu đựng.
Nói dễ nghe, cô gái này rất ngoan ngoãn nghe lời, nói khó nghe một chút, là nhát gan mềm yếu.
Xem xong tư liệu mà thư ký trình lên, Hoắc Tử Thực liền đem cô gái trong tài liệu, so sánh liên kết với người vợ tính tình đã thay đổi lớn gần đây.
Những tính nết được mô tả trong tài liệu, một là không xấu, xuất hiện trong cơ thể Dương Tư Dĩnh sau tai nạn xe cộ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Linh hồn vào nhầm thể xác? Rối loạn nhân cách? Hay là...
Để tìm hiểu đến cùng, bình thường anh luôn cố tình tránh về nhà vào thời gian ăn tối, nhưng nay anh lại từ chối một số tiệc xã giao, trở về nhà mà với anh không khác gì nhà trọ này.
Chiếc Mercedes SUV màu bạc dừng lại ở trước cửa nhà đầy hoa, Hoắc Tử Thực mở cửa xe, một tay cầm cặp công văn làm từ da màu đỏ rực, một đôi chân cường tráng bước xuống xe, đi lên cửa hiên, thuận tay kéo lỏng cà vạt.
Lấy thẻ điện tử ra, định mở khóa cửa, thì anh phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Đẩy cửa ra, Hoắc Tử Thực vừa bước chân vào trong nhà, thì một vật thể mềm mại bất ngờ nhào vào ngực anh, anh chấn động, rủ hai mắt nhìn xuống cái đầu trong ngực.
Mặt Dương Tư Dĩnh đầy sợ hãi, trắng bệnh, giống như người chết đuối vớ được một gốc cây đại thụ cao vút, hai tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh.
Mặt cô dán sát vào lồng ngực anh, trong mắt chứa đầy nước mờ mịt, vẻ mặt sợ hãi vô cùng. Xem ra, cô sợ hãi đến mức không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, cũng không biết được là cô đang ôm anh.
Cô đang run rẩy, lông mi thật dài chớp chớp, nhìn qua tựa như búp bê dễ vỡ vậy. Hoắc Tử Thực không chớp mắt nhìn người trong lòng, phát hiện anh rất khó mà thờ ơ với người vợ nhát gan mềm yếu này.
Chuyện gì xảy ra? Giọng nói mang theo dịu dàng mà anh không phát hiện, đằng sau lưng nhỏ nhắn mà mềm mại bàn tay anh vỗ nhẹ mấy cái.
Cô nâng đôi mắt chứa đầy nước, mặt sợ hãi chỉ chỉ phòng khách, nghẹn ngào nói: Có chó...
Gâu gâu... Một con chó lông trắng sáng, trên tai buộc chiếc nơ con bướm màu đỏ rực, chạy nhanh về phía chủ nhân.
Chân mày đang nhíu chặt liền buông lỏng, Hoắc Tử Thực cúi đầu, nhìn cô gái càng sợ hơn càng rúc sâu vào lòng anh, trái tim anh hình như lại càng mở rộng chào đón hơn.
Đừng nói với tôi, cô không biết đây là chó mà cô nuôi? Hoắc Tử Thực bỉnh thản hỏi.
Tôi... tôi nuôi? Mặt Dương Tư Dĩnh lo sợ mà nghi ngờ, phát hiện con chó cứ vòng tới vòng lui quanh chân cô, thậm chí còn đưa lưỡi liếm bắp chân cô, đôi tay cô lại càng níu chặt áo vest của Hoắc Tử Thực, vừa hãi vừa sợ, co rúm người lại.
Ô ô... Không nên tới gần cô... Cô sợ chó nhất!
Chị Trần, chuyện gì đang xảy ra? Hoắc Tử Thực gọi người giúp việc.
Một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi lau tay, chạy chậm từ phòng bếp ra ngoài. Chị Trần nghe lời nói mà hiểu rõ sắc mặt chủ nhân, nhìn bà chủ bị sợ hãi núp trong lòng ông chủ, liền nhanh chóng ôm lấy con chó.
Hoắc tiên sinh. Chị Trần chào hỏi ông chủ, người mà ít khi về nhà vào thời gian cơm tối.
Tại sao shirley lại ở chỗ này? Hoắc Tử Thực liếc nhìn con chó đang liều mạng giãy giụa trong ngực chị Trần.
Xế chiều hôm nay Dương phu nhân mang trở lại đây, bà ấy nói sợ phu nhân ở nhà nghỉ ngơi nhàm chán, cho nên mang Shirley trả lại. Chị Trần giải thích.
Ban đầu vì chúc mừng tân hôn của con gái bảo bối, mẹ của Dương Tư Dĩnh mua con chó này làm quà tặng tân hôn, chỉ là lúc trước Dương Tư Dĩnh bị tai nạn phải nằm viện, Dương phu nhân thương con chó liền mang nó trở về Dương gia chăm nom.
Bà ấy không gặp phu nhân sao? Thình lình Hoắc Tử Thực hỏi.
Chị Trần sửng sốt hồi lâu, mới lấy lại tinh thần: Khi đó phu nhân đang ngủ trưa. Dương phu nhân không muốn đánh thức phu nhân, ngồi một chút rồi rời đi luôn.
Tôi biết rồi. Trước tiên chị thả Shirley vào sân sau đi. Hoắc Tử Thực nói.
Dạ. Chị Trần vội vã trả lời, vẫn ôm chặt con chó vẫn đang muốn nhào về phía nữ chủ nhân.
Ô..ô... Không chiếm được cưng chiều từ nữ chủ nhân, con chó phát ra âm thanh ai oán nghẹn ngào.
Âm thanh này làm người thương yêu, người yêu chó nghe thấy, quả thực là muốn cưng nựng con chó này, nhưng mà Dương Tư Dĩnh co rụt bả vai, gương mặt chui sâu vào trong ngực Hoắc Tử Thực.
Hoắc Tử Thực ôm cô, đi qua đồ nội thất trang trí vào phòng khách màu xám, tông màu lạnh khiến không gian rộng rãi càng trở nên trống trải.
Không sao rồi, tôi đã bảo chị Trần đem Shirley nhốt ở sân sau rồi. Hoắc Tử Thực đỡ Dương Tư Dĩnh ngồi xuống sofa, thuận tay bưng lên một ly nước lạnh đưa cho cô.
Dương Tư Dĩnh nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm, mười ngón tay cầm ly khẽ run, không phát hiện cử động của bản thân vẫn chưa hết sợ hãi, đều rơi vào một đôi mắt đen lấp lánh.
Tại sao sợ chó?
Cô vẫn chưa hồi hồn, hoảng hốt bật thốt ra; Cha tôi... Trước kia có nuôi một con chó Đức, con chó kia rất hung dữ, có một lần nửa đêm chạy vào phòng tôi, tôi sợ hết hồn, liền lấy đồ ném nó, sau đó con chó kia liền nhào tới căn tôi...
Là cha đẻ hay là cha ghẻ?
Cha gẻ... Suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên căng thẳng, cô nâng lên cặp mắt ngân ngấn nước, khuôn mặt hiện đầy kinh ngạc.
Trời ơi, cô nói lỡ miệng rồi.
Lại muốn trốn? Hoắc Tử Thực cười lạnh một tiếng, cánh tay dài duỗi ra, không tốn chút sức nào đã túm được Dương Tư Dĩnh kéo trở lại.
Cô bị kéo lại ngồi trên ghế sofa, kinh hoảng nhìn anh, trái tim nhảy lên kịch liệt, ngực thắt lại như không thở nổi.
Anh phát hiện ra rồi sao? Có thể sao? Ly kỳ như vậy, hoàn toàn không có khoa học nào giải thích được chuyện này, ngay cả chính cô cũng thấy khó tin, mà anh có thể phát hiện ra sao?
Cô không phải Dương Tư Dĩnh. Hoắc Tử Thực nói câu này, làm vỡ vụn sự tự an ủi của cô.
Không... tôi... Dương Tư Dĩnh hét lên đầy lo lắng, mà thậm chí cô không biết nên phủ nhận hay gật đầu.
Mỗi ngày sáng sớm rời giường, mỗi đêm trước lúc ngủ, cô đều phải tập trung can đảm lớn lao, mới có thể đối mặt mình trong gương.
Nên cảm thấy may mắn, Dương Tư Dĩnh là một người đẹp, lông mày nhỏ nhắn, hai mí mắt dài, cặp mắt rất sáng, cánh mũi xinh đẹp, môi mềm như cánh hoa, cộng thêm trình độ học vấn cao và bối cảnh gia đình giàu có, cô đang được sống trong hoàn cảnh mà nhiều người đều mơ ước.
Một tai nạn xe cộ, cô không chết, mà còn trở thành thiên kim danh giá, khiến toàn bộ phái nữ Đài Loan đều phải ganh tị, cô không dám cảm tạ trời xanh ban cho cô cuộc sống mới.
Chỉ vì trời sinh tính cách của cô đã nhút nhát, không biết giả dạng phong cách tính tình của cô nàng nhà giàu hào hoa xa xỉ.
Tôi là một thương nhân chân chính, tôi không quan tâm khoa học hay sự kiện siêu nhiên, cũng không có hứng thú với những chuyện đó. Một đôi mắt sắc bén, chưa từng rời khỏi gương mặt hoảng hốt luống cuống của cô, Hoắc Tử Thực lạnh lùng nói.
Nói thật, thậm chí người vợ đã kết hôn hơn một năm, anh cũng không cảm thấy hứng thú... nhưng đó là chuyện trước khi xảy ra tai nạn xe.
Tôi... Dương Tư Dĩnh lo lắng nâng lên lông mi dày, đôi mắt tràn đầy nước, nhút nhát nhìn khuôn mặt đẹp trai nhất mà cô từng thấy.
Trước kia, khi cô còn là Hạ Điềm Hinh, phái nam mà cô quen biết đa phần đều là những bạn nam cùng tuổi, phần lớn cá tình đều rất dễ xúc động và lỗ mãng, phần nhiều ăn mặc chi tiêu đều ngửa tay xin gia đình.
Hoắc Tử Thực không giống.
Năm nay anh gần ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, vai rộng, thân hình cao lớn. dù mặc loại quần áo gì, đều đẹp trai và rất nam tính.
Anh không phải là chàng trai, từ đầu đến chân, kể cả ánh mắt, đều thể hiện được sự hấp dẫn của đàn ông, khiến cho cô gái hay phụ nữ cũng đều bị thu hút, cảm thấy thẹn thùng, chỉ mắt đối mắt trong phút chốc cũng khiến cho toàn thân nóng lên.
Anh chỉ cần ngồi trên ghế sofa, không nhúc nhích cử động, giống như một vị vua nhìn xuống chúng sinh, trên người tỏa ra một cảm giác ngông cuồng của sự xâm lược.
Đột nhiên ngực cô co rút một cái, bỗng nhiên cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cô còn non nớt, làm sao chống đỡ được người đàn ông thâm trầm quanh năm ở giữa chiến trường thương mại?
Cổ họng mảnh khảnh cảm thấy chát, cô run sợ, rủ lông mi dài xuống, đầu lưỡi mềm mại lộ ra, nhẹ nhàng liếm qua cánh môi khô.
Biểu hiện trẻ trung ngây thơ mà tự nhiên này của cô, so với nhiều phụ nữ cố gắng quyến rũ Hoắc Tử Thực, lại là một loại hấp dẫn mãnh liệt kích thích giác quan.
Anh nghĩ sẽ nắm chặt hai cánh tay cô, cúi đầu hôn cô.. Chỉ kém một chút nữa, lý trí sẽ bị thua dục vọng, nhưng anh phải cố gắng áp chế dục vọng xuống.
Tôi không biết giữa Dương Tư Dĩnh và Hạ Điềm Hinh có quan hệ gì, nhưng tôi rất rõ rằng, người trước mặt tôi giờ đây, không phải là Dương Tư Dĩnh đã kết hôn với tôi hơn một năm trước.
Tôi không phải Dương Tư Dĩnh... Tôi là Hạ Điềm Hinh. Cô dùng giọng nói như muốn khóc thốt lên, yếu ớt mà nói thêm. Tôi cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, khi tôi tỉnh lại, thì phát hiện mình biến thành một người khác.
Sống lại? Trong đầu Hoắc Tử Thực đột nhiên thoáng qua cái từ này. Anh có một cô em gái họ quan hệ cũng khá thân, thích xem tiểu thuyết ngôn tình, nhiều khi rảnh rỗi lại xông vào phòng làm việc của anh tán gẫu chút tình tiết truyện, những thú vui tuổi trẻ.
Đối với những thứ đó, từ trước tới nay anh đều không có hứng thú, chỉ là thỉnh thoảng không để ý nghe lọt mấy câu. Nhớ có một lần em gái họ trở về oán hận, vì trong tiểu thuyết nữ nhân vật chính chết, sao tác giả không để cho nữ chính sống lại.
Tôi không biết... có lẽ là vậy. Dương Tư Dĩnh mờ mịt nhìn anh, không nghĩ tới anh lại có thể bình tĩnh hỏi cô, nếu là người khác, đã cho rằng thần trí cô không bình thường rồi..
Nhưng Hoắc Tử Thực chỉ bình tĩnh nhìn cô, sâu trong đôi mắt đen như mực, không hề tìm thấy sự hoài nghi hoặc cảm giác thấy hoang đường.
Anh thật sự tin tưởng tôi sao? Cô lại liếm cánh môi một cái.
Một cơ thể phái nữ trưởng thành, nhưng linh hồn trẻ trung ở bên trong, cô ấy hành động tự nhiên, nhưng lại vô cùng quyến rũ mê người.
Hoắc Tử Thực bắt buộc bản thân phải dời ánh mắt khỏi cánh môi hồng nhuận. Tại sao tôi lại tin? Mỗi ánh mắt, mỗi động tác cử chỉ của cô đều nói cho tôi biết rằng, cô không phải là Dương Tư Dĩnh.
Cảm ơn anh. Cô nói như trút được gánh nặng.
Cảm ơn cái gì? Anh nhướng mày rậm, vẻ mặt lười biếng, hấp dẫn đến người khác phải nín thở.
Tin rằng tôi không phải Dương Tư Dĩnh.
Cô đang nói cái gì? Mặc kệ trong cơ thể này... không, phải nói là linh hồn. Anh không tin quỷ thần, nhưng cũng chưa từng phủ nhận, trên đời này quả thật có nhiều việc lạ mà khoa học không thể giải thích. Mặc kệ linh hồn đang sử dụng thân thể này là ai, nhưng cô chính là Dương Tư Dĩnh.
Cô nghe vậy, tim liền đập nhanh và loạn nhịp. Anh nói không sai, dù thế nào đi nữa, bây giờ cô chỉ có thể sống với thân phận Dương Tư Dĩnh.
Vậy chúng ta... Cô nghĩ đến quan hệ vợ chồng giữa hai người mà ngượng ngùng, ngước mắt nhìn anh.
Yên tâm đi, cuộc hôn nhân này chỉ có trên danh nghĩa, trước khi kết hôn đã sớm thống nhất không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.
Kéo cà vạt xuống, cởi ra mấy cái cúc áo sơ mi. anh vuốt vuốt trán, gương mặt đẹp trai thư giãn hơn nhiều, không còn nghiêm túc như vừa rồi.
Nhìn anh không giống với người đàn ông đã kết hôn, anh có thói quen của người sống một mình, cả cơ thể đều toát ra hơi thở tự do.
Đây là cuộc hôn nhân như thế nào? Rõ ràng trong lễ đường hai người đã trao đổi lời thề vĩnh hằng, nhưng bí mật mỗi người lại sống cuộc sống của riêng họ.
Dương Tư Dĩnh thấy thật lạ lùng... Dù cuộc hôn nhân này, hay là người đàn ông trước mắt này... chỉ một ánh nhìn của anh đã có thể làm chủ nhịp tim và hô hấp của cô
Lúc nửa đêm, trong biệt thự yên tĩnh không có âm thanh nào.
Chị Trần ngủ ở tầng một gần phòng khách, tầng hai là thư phòng và phòng giải trí, tầng ba là một phòng đàn piano và phòng sưu tập những vật nghệ thuật, tầng bốn là vài phòng dành cho khách nên bỏ trống.
Phòng ngủ chính ở tầng năm là tầng cao nhất, yên tĩnh như bị cô lập. Bên trong phòng có một gác mái nhỏ được thiết kể đặc biệt, có thể đi thẳng tới vườn treo ở tầng cuối.
Hoắc Tử Thực ngồi trên chiếc ghế dài khắc hoa, thưởng thức vườn hoa với màu xanh là chủ đạo, trong tay cầm một ly Whisky có đá, một mình nhấm nháp.
Đừng... đừng đến... đừng đánh mẹ tôi... Không!
Một hồi tiếng khóc truyền vào tai, Hoắc Tử Thực để ly rượu xuống, từ cửa nhỏ của tầng cuối đi trở lại tầng năm, đi tới gian phòng cách vách phòng ngủ chính.
Kết hôn đã hơn một năm, anh và Dương Tư Dĩnh chưa bao giờ cùng phòng. Đêm tân hôn, cô ta ngả bài với anh, nói trong lòng cô có người khác, không thể ngủ cùng giường với anh. Mà
/10
|