Sau khi hai bên ký kết hiệp nghị, cô không còn đơn độc chiến đấu nữa, chồng của cô - trên danh nghĩa - biết tất cả về cô, anh sẽ giúp đỡ cô thích ứng với Thân phận mới .
Đúng, cô không nên nhớ lại quá khứ, quên hết tất cả những gì liên quan đến Hạ Điềm Hinh.
Từ nay về sau, cô, là thiên kim khống chế Ngày mai , là Dương Tư Dĩnh được Dương gia nâng niu trong lòng bàn tay.
Tư Dĩnh, con xuất viện cũng ba tháng rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, muốn đến công ty vào hôm nào?
Sáng sớm hôm nay, vừa rời giường không lâu, Dương Tư Dĩnh vừa xuống lầu, liền nhận được cuộc gọi của Dương Minh Vượng.
Cô cầm chặt ống nghe, vô cùng căng thẳng hít sâu, cố gắng đề cao giọng nói, để cho giống đại tiểu thư tuỳ hứng làm bậy. Cha, trong khoảng thời gian này con đã suy nghĩ rồi, phát hiện con không có hứng thú với phương diện tài chính...
Con đang nói giỡn với cha sao? Tài chính là sở trường nhất của con, làm
sao mà con lại không hứng thú chứ?
Cô nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó thành một nắm. Nên làm gì đây? Trình độ học vấn đại học cô còn chưa có, sao có thể đảm đương quản lý một tập đoàn lớn như vậy?
Khổ sở suy nghĩ, một bàn tay to cướp lấy ống nghe, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngưng tụ, hai gò má ửng đỏ.
Hoắc Tử Thực mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, một bên vai nhếch lên, kẹp ống nghe, hai tay vẫn đang thắt cà vạt trên cổ áo.
Cha, cơ thể Tư Dĩnh mới tốt lên một chút thôi, sao cha lại nhẫn tâm bắt
nạt cô ấy rồi? Vài lọn tóc rơi xuống che đi tròng mắt đen, cô gái nhìn anh
đến đờ đẫn ngồi trên sofa, mặt có chút ngu ngơ, khiến anh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Ngu ngơ như vậy, ngây thơ như vậy, làm sao có thể trở thành Dương Tư Dĩnh ngang ngược kiêu căng? Độ cong bờ môi lớn hơn, một cái tay Hoắc Tử Thực còn rảnh liền gẩy gẩy sợ tóc hơi vểnh bên má cô, đầu tiên cô ngẩn ngơ, lông mi dài như bướm đen bay tán loạn, trên mặt dạt dào sắc xuân.
Gì, là Tử Thực à. Dương Minh Vượng sửng sốt, mới phát biện người đầu dây bên kia đã đổi người.
Cha, cha để Tư Đinh nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa, con muốn đưa cô ấy ra nước ngoài giải sầu một thời gian.
Nhìn Hoắc Tử Thực thong dong đối đáp, cô biết lúc này mình tránh được một kiếp, thần kinh căng thẳng liền buông lỏng.
Được, có thời gian con sẽ dẫn Tư Dĩnh qua ăn cơm. Hoắc Tử Thực khách sáo đồng ý, kết thúc trò chuyện với lão Dương.
Cảm ơn anh. Dương Tư Dĩnh nhận lấy ống nghe để xuống, cảm kích cười cười.
Gâu gâu! Không biết Shirley chạy ra từ nơi nào, bất ngờ chạy về phía nữ
chủ nhân.
A! Người ngồi trên salon bị dọa sợ đến ngã trên sàn nhà.
Thật may là trên nền nhà có trải thảm lông dày, giảm bớt lực va chạm. Cô bị Shirley nhiệt tình va chạm mà ngã xuống, chân chó gãi gãi trên quần áo cô, cố gắng làm lũng.
Hoắc Tử Thực đi vòng qua ghế salon, nhìn cô bị hoảng sợ không dám nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, giống như cô gái đang chịu hình.
Em khỏe không? Anh ân cần hỏi, lại không hề có ý định giúp cô tránh thoát Shirley.
Ừm... Giọng cô khẽ run, đáp lại một tiếng. Anh đã nói, nếu như cô muốn
trở thành Dương Tử Dĩnh thật sự, để không ai nhìn ra sơ hở, cô phải nhanh chóng thân quen với Shirley, bởi vì những ai thân quen với Dương Tư Dĩnh đều biết, cô rất yêu thích chó.
Gâu,...gâu... gâu... Ngửi thấy mùi hương hoa trên người nữ chủ nhân,
Shirley hưng phấn liếm mặt cô, theo thói quen, móng vuốt chân trước bắt đầu cào cào.
Cô sợ nhột uốn éo thân mình, cố gắng áp chế sự sợ hãi, nhưng mà Shirley lại quá nhiệt tình, móng vuốt cào rồi cào, làm cổ áo mở rộng, lộ ra nửa hai khỏa tuyết trắng tròn.
Nữ chủ nhân sợ như sắp chết rồi, dĩ nhiên không phát hiện ra, nhưng Hoắc Tử Thực đứng nghiêm ở bên cạnh, từ trên cao nhìn thấy, từ góc này, toàn bộ cảnh xuân ướt át đều thu vào trong mắt.
Móng vuốt của Shirley cào lại cào trên khuôn ngực đầy đặn, cổ áo càng mở rộng lộ ra áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy hai khỏa tuyết trắng tròn, hai màu sắc đối lập, làm cho người mạch người khác căng cứng.
Hoắc Tử Thực phát hiện quần Tây của mình căng chặt, hai tay đang thắt cà vạt cũng dừng lại, ánh mắt cúi xuống trong nháy mắt bị nhấn chìm. (muanho: chìm vào đâu ta?)
Đáng chết, sáng sớm là lúc dục vọng của đàn ông là thịnh vượng nhất, mà cố tình cô lại nằm trên sàn nhà ở dưới cơ thể anh, đôi tay buông hai bên, nếu không phải con chó chướng mắt kia chui tới chui lui ở trước ngực cô, thì anh đã có thể nhìn thấy nhiều hơn, khiến từng tế bào trong cơ thể đều muốn sống động đầy xuân sắc...
Nhận thấy không khí trong phòng khách đột nhiên thay đổi, đôi mắt cô mở ra nhìn lên, mang theo chút sợ hãi và mờ mịt.
Đôi mắt đen của anh như đang đốt cháy thành ngọn lửa, không chít nào che giấu nhìn cô.
Dục vọng quá mức mãnh liệt, mờ mịt như cô, sau khi kinh ngạc qua đi, cô
cũng hiểu được, thân thể cô thành thục mà run lên, như có cái gì đó bị khơi gợi lên vì ánh mắt nóng bỏng của anh.
Đau! Đột nhiên đau đớn truyền tới, cô duyên dáng kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn mới phát hiện, móng vuốt của Shirley xẹt qua ngực gần xương quai xanh, trên da có một vết thương nhỏ rỉ ra chút máu.
Ô..ô. Giống như biết bản thân gây họa, Shirley liếm liếm móng vuốt, mặt vô tội nhảy ra, chạy vòng quanh chân nam chủ nhân.
Để anh xem. Hoắc Tử Thực kéo cô đứng dậy, hai người ngồi xuống ghế salon.
Không, không cần đâu. Cô khẩn trương kéo cổ áo lại, ánh mắt ngượng ngùng rủ xuống, nhịp tim từ từ tăng lên.
Cô quá là ngây thơ, nên không hiểu được lý trí của đàn ông khi đã bị dục
vọng khống chế quá nửa, cho dù Hoắc Tử Thực là người rất giỏi kiềm chế cũng không ngoại lệ.
Móng vuốt của nó rất sắc, để anh xem nào, có phải bị chảy máu rồi không? Anh rất tự nhiên mà vạch cổ áo cô đang cố gắng túm níu lại, kéo xuống rồi kiểm tra.
Cảnh xuân ướt át tươi đẹp bị che giấu, lần nữa khoe ra trước mắt anh, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn qua hai khỏa tuyết trắng tròn, làm cô thấy khó thở, khẩn trương mà lưng thẳng tắp, lại không biết cử động đó càng khiến ngực cô hướng ra phía trước và căng to hơn.
Anh thừa nhận anh có chút tà ác, một chút thôi. Biết rõ cô chưa hiểu quan
hệ dục vọng giữa nam nữ, nhưng vẫn nhịn không được mà trêu chọc cô.
Có lẽ cô không biết được, khi cô dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh, căng thẳng mà liếm cánh môi, bộ dáng đó là hấp dẫn trí mạng của đàn ông.
Thật may mắn, cô gái này là vợ danh chính ngôn thuận của anh... Hơn nữa, anh cũng không ghét cô vợ Hoàn toàn mới này, có thể nói là có động lòng chút xíu.
Có đau không? Đôi mắt đen nâng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ khác thường của cô, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn, vuốt ve vết thương nhỏ kia.
Một chút thôi. Cô nuốt khan một cái, cảm giá nhiệt độ đang tăng cao.
Em nên sớm thân quen với nó, con chó kia bị làm hư rồi, không biết lớn nhỏ với chủ nhân gì cả.
Ừm... Ngón tay anh lại khẽ vuốt qua vết đỏ, cô run rẩy, toàn thân mềm như khối bông.
Đôi mắt đen thâm trầm dính tà khí, mang theo khát khao dục vọng, thưởng thức cảnh đẹp của đôi gò bông, và cả áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy chúng, đang phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô.
Được rồi, anh thừa nhận anh cũng có chút hèn hạ, thế thì thế nào? Anh là
chồng của cô gái này, anh muốn yêu cô thế nào thì liền làm thế đó.
Còn nữa, anh cũng không cho rằng mình là một chính nhân quân tử... ở trước mặt dục vọng.
Anh biết một phương pháp cầm máu đơn giản. Đôi mắt đen khóa chặt người ngọc đang thở không nổi.
Không... không cần đâu... A!
Đôi mắt mờ mịt mở to, nhìn gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, vùi sâu vào trước ngực cô, đầu lưỡi lộ ra, khẽ liếm qua vết máu nhỏ kia.
Cảm xúc nóng ẩm lướt qua da thịt, toàn thân cô chấn động, hô hấp càng ngày càng gấp, đôi tay túm chặt mép váy.
Thế nhưng anh lại không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho cô.
Đầu lưỡi linh hoạt như rắn, liếm tới liếm lui trên da thịt cô, thậm chí là
liếm ra khỏi vết thương, đi dọc theo xuống phần trung tâm nhạy cảm- đỉnh đôi gò bông.
Tử ... Thực... Cô miệng khô lưỡi khô thở khẽ.
Hư, anh phải kiểm tra xem em còn bị thương chỗ khác không. Lời nói dối, mà anh nói như thật, nghe như xuất ra từ sự quan tâm, nhưng chiếc lưỡi tà ác lại làm khác đi như không hề liên quan.
Anh còn lấy một tay, nâng lên cặp vú tuyết trắng, ngón tay vén chiếc áo lót ren lên, để cho chiếc lưỡi nóng ẩm không bị chặn lại, có thể chạm được đến nụ hoa nhạy cảm.
Sau đó anh rất vui thích phát hiện, nụ hoa đỏ thắm đã lặng lẽ cương cứng khi mà đầu lưỡi anh liếm qua.
Cô quả thật là món quà tuyệt nhất mà Trời Đất đã ban tặng cho đàn ông, bên trong là cô gái trẻ trung ngây thơ, bên ngoài lại là cơ thể phụ nữ thành thục nhạy cảm.
Ưm... Một tiếng yêu kiều không thể kiềm chế mà bật ra, thoát khỏi hàm răng cô đang cắn chặt.
Trời ơi, em thật nhạy cảm. Đỉnh đầu đang chôn ở trước ngực cô trầm thấp phát ra tiếng cười, nhiệt độ ngày càng tăng lên, anh vẫn tỉ mỉ thưởng thức từng tấc da thịt.
Đầu lưỡi càng tham lam mà trượt vào trong chiếc áo lót ren, ngón tay dài phụ trợ vạch chiếc áo lót ra, vú tròn trịa đứng thẳng, ánh mắt anh trầm xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua, nụ hoa càng cứng rắn hơn.
Ưm... Không... Khát vọng mạnh mẽ trong cơ thể hù dọa cô, cô nghĩ muốn đẩy anh ra, ngón tay vừa chạm vào gáy anh, thì đã bắt đầu run rẩy.
Phu nhân, nước trái cây đã pha xong.... a! Thật xin lỗi! Tôi không biết
thưa Tiên sinh... thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chị Trần đang cầm một ly
nước trái cây mới xay vào phòng khách, liền bị dọa sợ đến luống cuống tay chân vội vàng nói xin lỗi rồi xoay người chạy đi.
Sợ muốn chết! Từ khi ông bà chủ kết hôn, cô tới đây giúp việc được hơn một năm, chưa bao giờ thấy đôi vợ chồng này thân thiết.
Đừng nói là âu yếm, hai vợ chồng ở cùng nhau không khác khách trọ là mấy, bình thường thấy nhau đều không hỏi qua, đối mặt cũng làm như không thấy, sao hôm nay lại...
Chị Trần nhìn sắc mặt lạnh lẽo kinh người của Hoắc Tử Thực, rất sợ hãi, vội vàng trốn ra sân sau tránh đi.
Chúng ta như vậy... là không đúng. Trên ghế salon truyền ra một tiếng nói mềm mại, xấu hổ mà muốn khóc.
Vừa rồi chị Trần xông vào, khiến Dương Tư Dĩnh kịp thời kéo thần trí về,
lập tức đẩy cái đầu dã thú trước ngực kia ra, dù anh không muốn ngừng lại.
Hoắc Tử Thực nhíu mày, trong mắt xẹt qua sự đáng tiếc khi cô che ngực lại, sau đó anh ngồi thẳng thân thể, tiếp tục thắt cà vạt.
Có một việc mà có thể em không biết rõ. Giọng nói của anh có chút khàn
khàn chưa thỏa mãn dục vọng, giữa hai chân vẫn kích động chưa chịu lui xuống.
Là gì? Gương mặt cô đỏ như sắp bốc cháy tới nơi, nhút nhát ngẩng lên.
Chúng ta là vợ chồng. Dù anh dã nói, hai bên không can thiệp chuyện riêng của nhau, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta phải giữ khoảng cách.
Anh là thương nhân, hơn nữa còn là một gian thương thành tinh, dù anh có tự ý đổi nội dung hiệp ước một chút, cũng có thể nói năng lý lẽ hùng hồn, không chột dạ chút nào mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mà trước mắt một tiểu bạch thỏ, dù đã trải qua thực tế tàn khốc, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, để ứng phó đàn ông như vậy, dĩ nhiên là không chống đỡ được.
Em không thích anh chạm vào em sao? Anh nhíu mày hỏi cô.
Gương mặt đỏ hồng xinh đẹp lắc lắc, xấu hổ phủ nhận.
Em ghét cảm giác vừa rồi?
Cô cúi mắt xuống, cắn môi mềm, lắc đầu phủ nhận vô cùng chậm rãi.
Như vậy, thể hiện rằng em không bài xích anh. Đã như vậy, sao chúng ta lại không thể cùng nhau trải qua tốt hơn một chút?
Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm của cô lên, khuôn mặt anh tuấn tiến lại
gần, đôi môi mỏng cong thành một đường cung, nóng bỏng mà in lên môi cô.
Ý thức của cô như bị ném vào trong chiếc máy xay sinh tố, xoắn chặt lại,
không thể suy nghĩ, theo bản năng đôi môi mở ra, chiếc lưỡi tà ác liền tiến quân thần tốc xông thẳng vào trong.
Chiếc lưỡi nóng bỏng di chuyển trong khoang miệng thơm ngọt, với một loại nhịp điệu sắc tình, như đang ám chỉ một cái gì đó, cô e sợ nhưng lại có chút mong đợi không thể giải thích.
Hai đôi môi hòa hợp, phát ra tiếng mút ướt át, lưỡi của anh quấn lấy lưỡi
cô, thỉnh thoảng lại quét qua hàm răng, thỉnh thoảng lại thăm dò khám phá những lớp niêm mạc trong vách miệng.
Đây chính là hôn sao? Nóng quá... Cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt, yếu ớt lui về phía sau, tay nhỏ bé không biết đã đặt lên trên chiếc cổ mạnh mẽ của anh từ khi nào, mặc cho anh tự tung tự tác - mút hôn.
Phải làm gì đây? Cô nghĩ, cô thực sự thích Hoắc Tử Thực rồi...
--- ------ -----
Thời gian trước, Lão già Dương Minh Vượng đã gặp người của tập đoàn Ngô Kiến Hồng, còn chiêu đãi ở nhà khách tư nhân của Dương Minh Vượng.
Hoắc Tử Thực nhìn cha đem một chồng tư liệu ném lên bàn, sắc mặt rất khó coi, không cần xem những tư liệu kia, anh cũng đoán ra tình hình đại khái.
Lão cáo già kia vẫn muốn tìm cơ hội để nuốt trọn chúng ta,
Đúng, cô không nên nhớ lại quá khứ, quên hết tất cả những gì liên quan đến Hạ Điềm Hinh.
Từ nay về sau, cô, là thiên kim khống chế Ngày mai , là Dương Tư Dĩnh được Dương gia nâng niu trong lòng bàn tay.
Tư Dĩnh, con xuất viện cũng ba tháng rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, muốn đến công ty vào hôm nào?
Sáng sớm hôm nay, vừa rời giường không lâu, Dương Tư Dĩnh vừa xuống lầu, liền nhận được cuộc gọi của Dương Minh Vượng.
Cô cầm chặt ống nghe, vô cùng căng thẳng hít sâu, cố gắng đề cao giọng nói, để cho giống đại tiểu thư tuỳ hứng làm bậy. Cha, trong khoảng thời gian này con đã suy nghĩ rồi, phát hiện con không có hứng thú với phương diện tài chính...
Con đang nói giỡn với cha sao? Tài chính là sở trường nhất của con, làm
sao mà con lại không hứng thú chứ?
Cô nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó thành một nắm. Nên làm gì đây? Trình độ học vấn đại học cô còn chưa có, sao có thể đảm đương quản lý một tập đoàn lớn như vậy?
Khổ sở suy nghĩ, một bàn tay to cướp lấy ống nghe, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngưng tụ, hai gò má ửng đỏ.
Hoắc Tử Thực mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, một bên vai nhếch lên, kẹp ống nghe, hai tay vẫn đang thắt cà vạt trên cổ áo.
Cha, cơ thể Tư Dĩnh mới tốt lên một chút thôi, sao cha lại nhẫn tâm bắt
nạt cô ấy rồi? Vài lọn tóc rơi xuống che đi tròng mắt đen, cô gái nhìn anh
đến đờ đẫn ngồi trên sofa, mặt có chút ngu ngơ, khiến anh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Ngu ngơ như vậy, ngây thơ như vậy, làm sao có thể trở thành Dương Tư Dĩnh ngang ngược kiêu căng? Độ cong bờ môi lớn hơn, một cái tay Hoắc Tử Thực còn rảnh liền gẩy gẩy sợ tóc hơi vểnh bên má cô, đầu tiên cô ngẩn ngơ, lông mi dài như bướm đen bay tán loạn, trên mặt dạt dào sắc xuân.
Gì, là Tử Thực à. Dương Minh Vượng sửng sốt, mới phát biện người đầu dây bên kia đã đổi người.
Cha, cha để Tư Đinh nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa, con muốn đưa cô ấy ra nước ngoài giải sầu một thời gian.
Nhìn Hoắc Tử Thực thong dong đối đáp, cô biết lúc này mình tránh được một kiếp, thần kinh căng thẳng liền buông lỏng.
Được, có thời gian con sẽ dẫn Tư Dĩnh qua ăn cơm. Hoắc Tử Thực khách sáo đồng ý, kết thúc trò chuyện với lão Dương.
Cảm ơn anh. Dương Tư Dĩnh nhận lấy ống nghe để xuống, cảm kích cười cười.
Gâu gâu! Không biết Shirley chạy ra từ nơi nào, bất ngờ chạy về phía nữ
chủ nhân.
A! Người ngồi trên salon bị dọa sợ đến ngã trên sàn nhà.
Thật may là trên nền nhà có trải thảm lông dày, giảm bớt lực va chạm. Cô bị Shirley nhiệt tình va chạm mà ngã xuống, chân chó gãi gãi trên quần áo cô, cố gắng làm lũng.
Hoắc Tử Thực đi vòng qua ghế salon, nhìn cô bị hoảng sợ không dám nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, giống như cô gái đang chịu hình.
Em khỏe không? Anh ân cần hỏi, lại không hề có ý định giúp cô tránh thoát Shirley.
Ừm... Giọng cô khẽ run, đáp lại một tiếng. Anh đã nói, nếu như cô muốn
trở thành Dương Tử Dĩnh thật sự, để không ai nhìn ra sơ hở, cô phải nhanh chóng thân quen với Shirley, bởi vì những ai thân quen với Dương Tư Dĩnh đều biết, cô rất yêu thích chó.
Gâu,...gâu... gâu... Ngửi thấy mùi hương hoa trên người nữ chủ nhân,
Shirley hưng phấn liếm mặt cô, theo thói quen, móng vuốt chân trước bắt đầu cào cào.
Cô sợ nhột uốn éo thân mình, cố gắng áp chế sự sợ hãi, nhưng mà Shirley lại quá nhiệt tình, móng vuốt cào rồi cào, làm cổ áo mở rộng, lộ ra nửa hai khỏa tuyết trắng tròn.
Nữ chủ nhân sợ như sắp chết rồi, dĩ nhiên không phát hiện ra, nhưng Hoắc Tử Thực đứng nghiêm ở bên cạnh, từ trên cao nhìn thấy, từ góc này, toàn bộ cảnh xuân ướt át đều thu vào trong mắt.
Móng vuốt của Shirley cào lại cào trên khuôn ngực đầy đặn, cổ áo càng mở rộng lộ ra áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy hai khỏa tuyết trắng tròn, hai màu sắc đối lập, làm cho người mạch người khác căng cứng.
Hoắc Tử Thực phát hiện quần Tây của mình căng chặt, hai tay đang thắt cà vạt cũng dừng lại, ánh mắt cúi xuống trong nháy mắt bị nhấn chìm. (muanho: chìm vào đâu ta?)
Đáng chết, sáng sớm là lúc dục vọng của đàn ông là thịnh vượng nhất, mà cố tình cô lại nằm trên sàn nhà ở dưới cơ thể anh, đôi tay buông hai bên, nếu không phải con chó chướng mắt kia chui tới chui lui ở trước ngực cô, thì anh đã có thể nhìn thấy nhiều hơn, khiến từng tế bào trong cơ thể đều muốn sống động đầy xuân sắc...
Nhận thấy không khí trong phòng khách đột nhiên thay đổi, đôi mắt cô mở ra nhìn lên, mang theo chút sợ hãi và mờ mịt.
Đôi mắt đen của anh như đang đốt cháy thành ngọn lửa, không chít nào che giấu nhìn cô.
Dục vọng quá mức mãnh liệt, mờ mịt như cô, sau khi kinh ngạc qua đi, cô
cũng hiểu được, thân thể cô thành thục mà run lên, như có cái gì đó bị khơi gợi lên vì ánh mắt nóng bỏng của anh.
Đau! Đột nhiên đau đớn truyền tới, cô duyên dáng kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn mới phát hiện, móng vuốt của Shirley xẹt qua ngực gần xương quai xanh, trên da có một vết thương nhỏ rỉ ra chút máu.
Ô..ô. Giống như biết bản thân gây họa, Shirley liếm liếm móng vuốt, mặt vô tội nhảy ra, chạy vòng quanh chân nam chủ nhân.
Để anh xem. Hoắc Tử Thực kéo cô đứng dậy, hai người ngồi xuống ghế salon.
Không, không cần đâu. Cô khẩn trương kéo cổ áo lại, ánh mắt ngượng ngùng rủ xuống, nhịp tim từ từ tăng lên.
Cô quá là ngây thơ, nên không hiểu được lý trí của đàn ông khi đã bị dục
vọng khống chế quá nửa, cho dù Hoắc Tử Thực là người rất giỏi kiềm chế cũng không ngoại lệ.
Móng vuốt của nó rất sắc, để anh xem nào, có phải bị chảy máu rồi không? Anh rất tự nhiên mà vạch cổ áo cô đang cố gắng túm níu lại, kéo xuống rồi kiểm tra.
Cảnh xuân ướt át tươi đẹp bị che giấu, lần nữa khoe ra trước mắt anh, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn qua hai khỏa tuyết trắng tròn, làm cô thấy khó thở, khẩn trương mà lưng thẳng tắp, lại không biết cử động đó càng khiến ngực cô hướng ra phía trước và căng to hơn.
Anh thừa nhận anh có chút tà ác, một chút thôi. Biết rõ cô chưa hiểu quan
hệ dục vọng giữa nam nữ, nhưng vẫn nhịn không được mà trêu chọc cô.
Có lẽ cô không biết được, khi cô dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh, căng thẳng mà liếm cánh môi, bộ dáng đó là hấp dẫn trí mạng của đàn ông.
Thật may mắn, cô gái này là vợ danh chính ngôn thuận của anh... Hơn nữa, anh cũng không ghét cô vợ Hoàn toàn mới này, có thể nói là có động lòng chút xíu.
Có đau không? Đôi mắt đen nâng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ khác thường của cô, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn, vuốt ve vết thương nhỏ kia.
Một chút thôi. Cô nuốt khan một cái, cảm giá nhiệt độ đang tăng cao.
Em nên sớm thân quen với nó, con chó kia bị làm hư rồi, không biết lớn nhỏ với chủ nhân gì cả.
Ừm... Ngón tay anh lại khẽ vuốt qua vết đỏ, cô run rẩy, toàn thân mềm như khối bông.
Đôi mắt đen thâm trầm dính tà khí, mang theo khát khao dục vọng, thưởng thức cảnh đẹp của đôi gò bông, và cả áo lót ren màu hồng đào đang bao lấy chúng, đang phập phồng lên xuống theo hô hấp của cô.
Được rồi, anh thừa nhận anh cũng có chút hèn hạ, thế thì thế nào? Anh là
chồng của cô gái này, anh muốn yêu cô thế nào thì liền làm thế đó.
Còn nữa, anh cũng không cho rằng mình là một chính nhân quân tử... ở trước mặt dục vọng.
Anh biết một phương pháp cầm máu đơn giản. Đôi mắt đen khóa chặt người ngọc đang thở không nổi.
Không... không cần đâu... A!
Đôi mắt mờ mịt mở to, nhìn gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, vùi sâu vào trước ngực cô, đầu lưỡi lộ ra, khẽ liếm qua vết máu nhỏ kia.
Cảm xúc nóng ẩm lướt qua da thịt, toàn thân cô chấn động, hô hấp càng ngày càng gấp, đôi tay túm chặt mép váy.
Thế nhưng anh lại không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho cô.
Đầu lưỡi linh hoạt như rắn, liếm tới liếm lui trên da thịt cô, thậm chí là
liếm ra khỏi vết thương, đi dọc theo xuống phần trung tâm nhạy cảm- đỉnh đôi gò bông.
Tử ... Thực... Cô miệng khô lưỡi khô thở khẽ.
Hư, anh phải kiểm tra xem em còn bị thương chỗ khác không. Lời nói dối, mà anh nói như thật, nghe như xuất ra từ sự quan tâm, nhưng chiếc lưỡi tà ác lại làm khác đi như không hề liên quan.
Anh còn lấy một tay, nâng lên cặp vú tuyết trắng, ngón tay vén chiếc áo lót ren lên, để cho chiếc lưỡi nóng ẩm không bị chặn lại, có thể chạm được đến nụ hoa nhạy cảm.
Sau đó anh rất vui thích phát hiện, nụ hoa đỏ thắm đã lặng lẽ cương cứng khi mà đầu lưỡi anh liếm qua.
Cô quả thật là món quà tuyệt nhất mà Trời Đất đã ban tặng cho đàn ông, bên trong là cô gái trẻ trung ngây thơ, bên ngoài lại là cơ thể phụ nữ thành thục nhạy cảm.
Ưm... Một tiếng yêu kiều không thể kiềm chế mà bật ra, thoát khỏi hàm răng cô đang cắn chặt.
Trời ơi, em thật nhạy cảm. Đỉnh đầu đang chôn ở trước ngực cô trầm thấp phát ra tiếng cười, nhiệt độ ngày càng tăng lên, anh vẫn tỉ mỉ thưởng thức từng tấc da thịt.
Đầu lưỡi càng tham lam mà trượt vào trong chiếc áo lót ren, ngón tay dài phụ trợ vạch chiếc áo lót ra, vú tròn trịa đứng thẳng, ánh mắt anh trầm xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt qua, nụ hoa càng cứng rắn hơn.
Ưm... Không... Khát vọng mạnh mẽ trong cơ thể hù dọa cô, cô nghĩ muốn đẩy anh ra, ngón tay vừa chạm vào gáy anh, thì đã bắt đầu run rẩy.
Phu nhân, nước trái cây đã pha xong.... a! Thật xin lỗi! Tôi không biết
thưa Tiên sinh... thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chị Trần đang cầm một ly
nước trái cây mới xay vào phòng khách, liền bị dọa sợ đến luống cuống tay chân vội vàng nói xin lỗi rồi xoay người chạy đi.
Sợ muốn chết! Từ khi ông bà chủ kết hôn, cô tới đây giúp việc được hơn một năm, chưa bao giờ thấy đôi vợ chồng này thân thiết.
Đừng nói là âu yếm, hai vợ chồng ở cùng nhau không khác khách trọ là mấy, bình thường thấy nhau đều không hỏi qua, đối mặt cũng làm như không thấy, sao hôm nay lại...
Chị Trần nhìn sắc mặt lạnh lẽo kinh người của Hoắc Tử Thực, rất sợ hãi, vội vàng trốn ra sân sau tránh đi.
Chúng ta như vậy... là không đúng. Trên ghế salon truyền ra một tiếng nói mềm mại, xấu hổ mà muốn khóc.
Vừa rồi chị Trần xông vào, khiến Dương Tư Dĩnh kịp thời kéo thần trí về,
lập tức đẩy cái đầu dã thú trước ngực kia ra, dù anh không muốn ngừng lại.
Hoắc Tử Thực nhíu mày, trong mắt xẹt qua sự đáng tiếc khi cô che ngực lại, sau đó anh ngồi thẳng thân thể, tiếp tục thắt cà vạt.
Có một việc mà có thể em không biết rõ. Giọng nói của anh có chút khàn
khàn chưa thỏa mãn dục vọng, giữa hai chân vẫn kích động chưa chịu lui xuống.
Là gì? Gương mặt cô đỏ như sắp bốc cháy tới nơi, nhút nhát ngẩng lên.
Chúng ta là vợ chồng. Dù anh dã nói, hai bên không can thiệp chuyện riêng của nhau, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta phải giữ khoảng cách.
Anh là thương nhân, hơn nữa còn là một gian thương thành tinh, dù anh có tự ý đổi nội dung hiệp ước một chút, cũng có thể nói năng lý lẽ hùng hồn, không chột dạ chút nào mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mà trước mắt một tiểu bạch thỏ, dù đã trải qua thực tế tàn khốc, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, để ứng phó đàn ông như vậy, dĩ nhiên là không chống đỡ được.
Em không thích anh chạm vào em sao? Anh nhíu mày hỏi cô.
Gương mặt đỏ hồng xinh đẹp lắc lắc, xấu hổ phủ nhận.
Em ghét cảm giác vừa rồi?
Cô cúi mắt xuống, cắn môi mềm, lắc đầu phủ nhận vô cùng chậm rãi.
Như vậy, thể hiện rằng em không bài xích anh. Đã như vậy, sao chúng ta lại không thể cùng nhau trải qua tốt hơn một chút?
Ngón tay thon dài nâng chiếc cằm của cô lên, khuôn mặt anh tuấn tiến lại
gần, đôi môi mỏng cong thành một đường cung, nóng bỏng mà in lên môi cô.
Ý thức của cô như bị ném vào trong chiếc máy xay sinh tố, xoắn chặt lại,
không thể suy nghĩ, theo bản năng đôi môi mở ra, chiếc lưỡi tà ác liền tiến quân thần tốc xông thẳng vào trong.
Chiếc lưỡi nóng bỏng di chuyển trong khoang miệng thơm ngọt, với một loại nhịp điệu sắc tình, như đang ám chỉ một cái gì đó, cô e sợ nhưng lại có chút mong đợi không thể giải thích.
Hai đôi môi hòa hợp, phát ra tiếng mút ướt át, lưỡi của anh quấn lấy lưỡi
cô, thỉnh thoảng lại quét qua hàm răng, thỉnh thoảng lại thăm dò khám phá những lớp niêm mạc trong vách miệng.
Đây chính là hôn sao? Nóng quá... Cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt, yếu ớt lui về phía sau, tay nhỏ bé không biết đã đặt lên trên chiếc cổ mạnh mẽ của anh từ khi nào, mặc cho anh tự tung tự tác - mút hôn.
Phải làm gì đây? Cô nghĩ, cô thực sự thích Hoắc Tử Thực rồi...
--- ------ -----
Thời gian trước, Lão già Dương Minh Vượng đã gặp người của tập đoàn Ngô Kiến Hồng, còn chiêu đãi ở nhà khách tư nhân của Dương Minh Vượng.
Hoắc Tử Thực nhìn cha đem một chồng tư liệu ném lên bàn, sắc mặt rất khó coi, không cần xem những tư liệu kia, anh cũng đoán ra tình hình đại khái.
Lão cáo già kia vẫn muốn tìm cơ hội để nuốt trọn chúng ta,
/10
|