- Lá gan của Yêu ma chi tử thật lớn, cũng dám làm bẩn chất nữ của Thần Phi Kỷ Linh Huyên, quả thật khiến người phải bội phục.
Thanh âm khàn khàn kia vang lên sau lưng Phong Phi Vân.
XÍU... UU!!
Phong Phi Vân bỗng nhiên quay người, một đoàn hỏa diễm cực lớn đang lơ lửng trên cự thạch ở bên bờ sông, hỏa diễm ửng đỏ, giống như trôi nổi trong không khí vậy.
Trong ngọn lửa bao vây lấy một bóng người quỷ dị.
Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, Phong Phi Vân hoàn toàn không cảm thụ được hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào, tựa như một đoàn Liệt Hỏa U Linh vậy.
Phương Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân cũng không thể nhìn rõ bộ dạng bóng người trong Liệt Hỏa kia dài ngắn thế nào.
- Ha ha! Ngươi chỉ sợ không phải bội phục, mà là ghen ghét ta đi!
Phong Phi Vân tùy tiện quấn lấy đai lưng, lộ ra rất là khoan thai, tuy rằng đêm nay hắn đại chiến liên tục, lại còn ngự nữ một phen, nhưng thể lực không chỉ không suy kiệt mà ngược lại càng thêm tràn đầy.
- Kỷ cô nương mỹ danh truyền khắp Nam Thái Phủ, không biết bao nhiêu tuấn nam tài tử muốn chiêm ngưỡng dung mạo cũng không được, ta tự nhiên là vô cùng ghen ghét rồi.
Người trong hỏa diễm kia cười nói:
- Chỉ có điều ta không có lá gan lớn như người, dù sao cũng không phải ai cũng dám đắc tội Kỷ gia.
Phong Phi Vân cười hắc hắc:
- Lá gan của ta gần đây cũng không nhỏ!
Bá!
Phong Phi Vân vừa cười, thân thể liền biến thành một hồi tật phong, trên ngón tay ngưng tụ Hắc Thủy, một ngón tay điểm ra, như tia chớp vạch phá bầu trời.
Tử Linh Tử mà Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng lại thất trinh dưới thân yêu ma chi tử, việc này nếu để lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho Kỷ gia cực kỳ tức giận, Phong Phi Vân hiện giờ cánh chim không gió, tự nhiên tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Giết người diệt khẩu!
Người này quyết không thể lưu được.
XÍU... UU!!
Hỏa diễm tựa như thuấn di giống lướt ngang trăm trượng, tránh thoát khỏi một kích này của Phong Phi Vân, rơi xuống trong sông lớn, lơ lửng trên mặt nước, tựa như một đoàn U Minh Quỷ Hỏa.
Tốc độ thật nhanh!
Phong Phi Vân trong lòng ngưng tụ!
- Phong huynh, thật sự là thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã động thủ rồi!
Hỏa diễm quỷ dị nhảy lên, tần suất nhảy lên vậy mà giống như đúc nhịp đập trái tim Phong Phi Vân, lực khống chế chính xác như thế quả thực khiến người phải sợ hãi thán phục.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không có biện pháp ah! Nam nhân sau khi làm chuyện xấu khó tránh khỏi lo sợ, thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện hợp tình lý!
- Ha ha! Phong huynh thật sự là một nam nhân thành thật, ta cũng có thể rất thành thật nói cho ngươi biết, từ khi ngươi xuất phát từ Phong Hỏa Liên Thành ta đã một mực đi theo sau lưng ngươi rồi, đêm nay. . . Tất cả mọi việc đều lọt vào mắt ta!
Uy hiếp!
Trong lời nói của đối phương lộ ra ý uy hiếp!
Phong Phi Vân trong lòng trầm xuống, đối phương dĩ nhiên là nhằm vào hắn mà đến, hơn nữa Ẩn Nặc Thuật thập phần cao tuyệt, người này là ai? Mục đích là gì? Vì sao phải tiềm hành mà đến?
Đối phương tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Phong Phi Vân, khàn khàn cười nói:
- Chúng ta là bạn không phải địch, tương lai nói không nhất định ta còn có việc cầu ngươi cũng nên, ta tin tưởng đến lúc đó ngươi nhất định sẽ giúp ta có đúng không? Cạc cạc!
- Ta đã bị ngươi nắm thóp rồi, tự nhiên không dám không đáp ứng!
Phong Phi Vân âm thầm niết Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay, chuẩn bị xuất kỳ bất ý, dùng Linh Khí chấn chết người này.
Chỉ có giết người này, mới có thể khiến lòng hắn an tâm lại.
- Phong huynh lại không thành thật rồi, ta hảo ý cảnh tỉnh ngươi, ngươi lại muốn giết ta, uy lực của Linh Khí tuy rằng cường hãn, nhưng muốn giết ta lại không dễ dàng đâu.
Giác quan của người trong hỏa diễm thật sự quá linh mẫn, chỉ một chút đã phát hiện ra Phong Phi Vân đang dẫn động trận pháp trong Linh Khí.
Không chỉ có tốc độ đáng sợ, hơn nữa nhãn lực cũng rất lợi hại.
Phong Phi Vân thu mu bàn tay về sau lưng, mày dạn mặt dày nói:
- Ta là người tới giờ vẫn không thích giết người, ta chỉ rất là hiếu kỳ ngươi rốt cuộc là ai, vì sao khiến ta có một loại cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc như thế?
- Cho ngươi xem một vật!
Trong đoàn hỏa diễm lơ lửng trên mặt nước kia bay ra một khối Cổ Ngọc lớn chừng bàn tay, trên Cổ Ngọc treo lấy sợi tơ màu vàng.
Đây không phải Cổ Ngọc, đây là Vô thượng Linh Bảo dùng Giới Linh Thạch điêu khắc mà thành, mặc dù chỉ là một góc mảnh vỡ linh thạch cũng có giá trị bằng một tòa thành trì.
Giới Linh Thạch ở trong mười tám loại linh thạch bài danh thứ mười bốn, giá trị không thể dùng tiền tài để cân nhắc được, chính là tuyệt thế thạch bảo trời sinh, bên trong tự thành không gian.
Có thể đào ra một khối Giới Linh Thạch, cũng tương đương với đào được một cái trữ vật không gian.
Mặc dù chỉ là một khối linh thạch lớn như bàn tay như vậy, nhưng không gian bên trong lại có thể sắp xếp một tòa núi lớn, cái này ở Tu Tiên Giới Thần Tấn vương triều tuyệt đối xem như Linh Bảo đỉnh tiêm, vô cùng thưa thớt, giá trị còn đáng sợ hơn cả Linh Khí.
- Ngươi là Vô Hà công tử?
Khôi Giới Linh Thạch điêu khắc tinh tế này Phong Phi Vân đã từng thấy nó đeo ở bên hông Vô Hà công tử, bảo vật thế này Vô Hà công tử tự nhiên không có khả năng đưa cho bất luận kẻ nào, như vậy chỉ có thể nói rõ người trong hỏa diễm kia chính là Vô Hà công tử.
- Vô Hà công tử? Khanh khách, vậy ta lại cho ngươi xem một vật!
Trong hỏa diễm lại bay ra một kiện bảo vật, bảo vật này là một cuốn bí quyết tu luyện, nó bay thấp đến trước người Phong Phi Vân.
- Bắc Minh Thần Công!
Phong Phi Vân lại hơi hơi giật mình.
Bắc Minh Thần Công chính là chí cao thần điển của Bắc Minh gia tộc, không phải nghịch thiên tài tuấn của Bắc Minh gia tộc thì không thể học được, quả thực có thể nói là thiên công bảo điển cao cấp nhất Tu Tiên Giới.
Bắc Minh gia tộc chính là một trong tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vương triều, là một quái vật khổng lồ, Bắc Minh Thần Công tuyệt đối không có khả năng truyền lưu vào trong tay người ngoại tộc được, đây là căn bản để một gia tộc đứng sừng sững ở đỉnh phong.
Nếu Bắc Minh Thần Công lưu truyền ra ngoài, như vậy uy nghiêm của Bắc Minh gia tộc cũng sẽ không còn, địa vị bá chủ cũng sắp bị rung chuyển.
Cho dù Vô Hà công tử thân là bát đại thiên tài cấp bậc sử thi cũng không có khả năng đạt được Bắc Minh Thần Công.
Vậy hắn rốt cuộc là ai?
- Chẳng lẽ ngươi là một vị cao thủ của Bắc Minh gia tộc sao?
Phong Phi Vân hai mắt nhíu lại.
- Nếu ta cho ngươi biết, Giới Linh Thạch chính là Vô Hà công tử quỳ trên mặt đất cầu ta nhận lấy, mà Bắc Minh Thần Công chính là Bắc Minh Đường tự mình ghi cho ta, sau đó lại cầu khẩn ta ba ngày, ta mới miễn cưỡng nhận lấy thì ngươi có tin không?
Thanh âm của người trong hỏa diễm kia vẫn khàn khàn như trước, giống như thạch đầu đang ma sát vậy, thập phần bén nhọn, khiến người nghĩ đến một bộ thây khô đang rên rỉ lấy.
Thanh âm khàn khàn kia vang lên sau lưng Phong Phi Vân.
XÍU... UU!!
Phong Phi Vân bỗng nhiên quay người, một đoàn hỏa diễm cực lớn đang lơ lửng trên cự thạch ở bên bờ sông, hỏa diễm ửng đỏ, giống như trôi nổi trong không khí vậy.
Trong ngọn lửa bao vây lấy một bóng người quỷ dị.
Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, Phong Phi Vân hoàn toàn không cảm thụ được hắn xuất hiện ở đó từ lúc nào, tựa như một đoàn Liệt Hỏa U Linh vậy.
Phương Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân cũng không thể nhìn rõ bộ dạng bóng người trong Liệt Hỏa kia dài ngắn thế nào.
- Ha ha! Ngươi chỉ sợ không phải bội phục, mà là ghen ghét ta đi!
Phong Phi Vân tùy tiện quấn lấy đai lưng, lộ ra rất là khoan thai, tuy rằng đêm nay hắn đại chiến liên tục, lại còn ngự nữ một phen, nhưng thể lực không chỉ không suy kiệt mà ngược lại càng thêm tràn đầy.
- Kỷ cô nương mỹ danh truyền khắp Nam Thái Phủ, không biết bao nhiêu tuấn nam tài tử muốn chiêm ngưỡng dung mạo cũng không được, ta tự nhiên là vô cùng ghen ghét rồi.
Người trong hỏa diễm kia cười nói:
- Chỉ có điều ta không có lá gan lớn như người, dù sao cũng không phải ai cũng dám đắc tội Kỷ gia.
Phong Phi Vân cười hắc hắc:
- Lá gan của ta gần đây cũng không nhỏ!
Bá!
Phong Phi Vân vừa cười, thân thể liền biến thành một hồi tật phong, trên ngón tay ngưng tụ Hắc Thủy, một ngón tay điểm ra, như tia chớp vạch phá bầu trời.
Tử Linh Tử mà Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng lại thất trinh dưới thân yêu ma chi tử, việc này nếu để lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho Kỷ gia cực kỳ tức giận, Phong Phi Vân hiện giờ cánh chim không gió, tự nhiên tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Giết người diệt khẩu!
Người này quyết không thể lưu được.
XÍU... UU!!
Hỏa diễm tựa như thuấn di giống lướt ngang trăm trượng, tránh thoát khỏi một kích này của Phong Phi Vân, rơi xuống trong sông lớn, lơ lửng trên mặt nước, tựa như một đoàn U Minh Quỷ Hỏa.
Tốc độ thật nhanh!
Phong Phi Vân trong lòng ngưng tụ!
- Phong huynh, thật sự là thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã động thủ rồi!
Hỏa diễm quỷ dị nhảy lên, tần suất nhảy lên vậy mà giống như đúc nhịp đập trái tim Phong Phi Vân, lực khống chế chính xác như thế quả thực khiến người phải sợ hãi thán phục.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không có biện pháp ah! Nam nhân sau khi làm chuyện xấu khó tránh khỏi lo sợ, thiếu kiên nhẫn cũng là chuyện hợp tình lý!
- Ha ha! Phong huynh thật sự là một nam nhân thành thật, ta cũng có thể rất thành thật nói cho ngươi biết, từ khi ngươi xuất phát từ Phong Hỏa Liên Thành ta đã một mực đi theo sau lưng ngươi rồi, đêm nay. . . Tất cả mọi việc đều lọt vào mắt ta!
Uy hiếp!
Trong lời nói của đối phương lộ ra ý uy hiếp!
Phong Phi Vân trong lòng trầm xuống, đối phương dĩ nhiên là nhằm vào hắn mà đến, hơn nữa Ẩn Nặc Thuật thập phần cao tuyệt, người này là ai? Mục đích là gì? Vì sao phải tiềm hành mà đến?
Đối phương tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Phong Phi Vân, khàn khàn cười nói:
- Chúng ta là bạn không phải địch, tương lai nói không nhất định ta còn có việc cầu ngươi cũng nên, ta tin tưởng đến lúc đó ngươi nhất định sẽ giúp ta có đúng không? Cạc cạc!
- Ta đã bị ngươi nắm thóp rồi, tự nhiên không dám không đáp ứng!
Phong Phi Vân âm thầm niết Miểu Quỷ Ban Chỉ trên ngón tay, chuẩn bị xuất kỳ bất ý, dùng Linh Khí chấn chết người này.
Chỉ có giết người này, mới có thể khiến lòng hắn an tâm lại.
- Phong huynh lại không thành thật rồi, ta hảo ý cảnh tỉnh ngươi, ngươi lại muốn giết ta, uy lực của Linh Khí tuy rằng cường hãn, nhưng muốn giết ta lại không dễ dàng đâu.
Giác quan của người trong hỏa diễm thật sự quá linh mẫn, chỉ một chút đã phát hiện ra Phong Phi Vân đang dẫn động trận pháp trong Linh Khí.
Không chỉ có tốc độ đáng sợ, hơn nữa nhãn lực cũng rất lợi hại.
Phong Phi Vân thu mu bàn tay về sau lưng, mày dạn mặt dày nói:
- Ta là người tới giờ vẫn không thích giết người, ta chỉ rất là hiếu kỳ ngươi rốt cuộc là ai, vì sao khiến ta có một loại cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc như thế?
- Cho ngươi xem một vật!
Trong đoàn hỏa diễm lơ lửng trên mặt nước kia bay ra một khối Cổ Ngọc lớn chừng bàn tay, trên Cổ Ngọc treo lấy sợi tơ màu vàng.
Đây không phải Cổ Ngọc, đây là Vô thượng Linh Bảo dùng Giới Linh Thạch điêu khắc mà thành, mặc dù chỉ là một góc mảnh vỡ linh thạch cũng có giá trị bằng một tòa thành trì.
Giới Linh Thạch ở trong mười tám loại linh thạch bài danh thứ mười bốn, giá trị không thể dùng tiền tài để cân nhắc được, chính là tuyệt thế thạch bảo trời sinh, bên trong tự thành không gian.
Có thể đào ra một khối Giới Linh Thạch, cũng tương đương với đào được một cái trữ vật không gian.
Mặc dù chỉ là một khối linh thạch lớn như bàn tay như vậy, nhưng không gian bên trong lại có thể sắp xếp một tòa núi lớn, cái này ở Tu Tiên Giới Thần Tấn vương triều tuyệt đối xem như Linh Bảo đỉnh tiêm, vô cùng thưa thớt, giá trị còn đáng sợ hơn cả Linh Khí.
- Ngươi là Vô Hà công tử?
Khôi Giới Linh Thạch điêu khắc tinh tế này Phong Phi Vân đã từng thấy nó đeo ở bên hông Vô Hà công tử, bảo vật thế này Vô Hà công tử tự nhiên không có khả năng đưa cho bất luận kẻ nào, như vậy chỉ có thể nói rõ người trong hỏa diễm kia chính là Vô Hà công tử.
- Vô Hà công tử? Khanh khách, vậy ta lại cho ngươi xem một vật!
Trong hỏa diễm lại bay ra một kiện bảo vật, bảo vật này là một cuốn bí quyết tu luyện, nó bay thấp đến trước người Phong Phi Vân.
- Bắc Minh Thần Công!
Phong Phi Vân lại hơi hơi giật mình.
Bắc Minh Thần Công chính là chí cao thần điển của Bắc Minh gia tộc, không phải nghịch thiên tài tuấn của Bắc Minh gia tộc thì không thể học được, quả thực có thể nói là thiên công bảo điển cao cấp nhất Tu Tiên Giới.
Bắc Minh gia tộc chính là một trong tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vương triều, là một quái vật khổng lồ, Bắc Minh Thần Công tuyệt đối không có khả năng truyền lưu vào trong tay người ngoại tộc được, đây là căn bản để một gia tộc đứng sừng sững ở đỉnh phong.
Nếu Bắc Minh Thần Công lưu truyền ra ngoài, như vậy uy nghiêm của Bắc Minh gia tộc cũng sẽ không còn, địa vị bá chủ cũng sắp bị rung chuyển.
Cho dù Vô Hà công tử thân là bát đại thiên tài cấp bậc sử thi cũng không có khả năng đạt được Bắc Minh Thần Công.
Vậy hắn rốt cuộc là ai?
- Chẳng lẽ ngươi là một vị cao thủ của Bắc Minh gia tộc sao?
Phong Phi Vân hai mắt nhíu lại.
- Nếu ta cho ngươi biết, Giới Linh Thạch chính là Vô Hà công tử quỳ trên mặt đất cầu ta nhận lấy, mà Bắc Minh Thần Công chính là Bắc Minh Đường tự mình ghi cho ta, sau đó lại cầu khẩn ta ba ngày, ta mới miễn cưỡng nhận lấy thì ngươi có tin không?
Thanh âm của người trong hỏa diễm kia vẫn khàn khàn như trước, giống như thạch đầu đang ma sát vậy, thập phần bén nhọn, khiến người nghĩ đến một bộ thây khô đang rên rỉ lấy.
/2057
|