- Chẳng lẽ là yêu ma chi huyết?
Phong Phi Vân điều động lực lượng của thanh đồng linh thuyền, Long Mã Hà Đồ bay ra khỏi thân thể, lại vận dụng sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ, cộng lại là bảy bản đồ cổ, lúc này mới trấn áp huyết dịch màu đen xuống.
Nhưng mà huyết dịch màu đen này không có biến mất, chỉ lắng đọng lại sâu trong huyết dịch mà thôi.
Đát đát!
Bên ngoài mật thất có tiếng bước chân, Phong Phi Vân mở mắt ra, đồng tử đã khôi phục thanh minh, không còn mang theo tạp sắc.
- Ta có thể vào không?
Người bên ngoài nói.
- Ta đoán, thời điểm này ngươi cũng nên tới gặp ta.
Phong Phi Vân rời khỏi giường băng, giống như đã biết rõ người nào tới.
- Chúng ta lần đầu nói chuyện với nhau! Ngươi biết ta là ai?
Người nọ cười nói.
- Người tính không bằng trời tính. Thiên hạ đoán chừng không có ai không biết Thiên Toán thư sinh.
Phong Phi Vân cũng mỉm cười, điểm ngón tay một cái..
Cánh cửa mật thất mở ra, đi tới chính là Thiên Toán thư sinh.
Hai tay Thiên Toán thư sinh giấu trong tay áo, có khí chất của thư sinh truyền thống, cười nói:
- Thiên Toán thư sinh quen không ít người, nhưng muốn quen nhất chính là yêu ma chi tử, Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đã sớm đoán được người suy tính ra hành tung của đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười nhất định là Thiên Toán thư sinh, cho nên hắn hiện tại xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.
- Ngươi có lời gì thì nói đi.
Phong Phi Vân nói.
Thiên Toán thư sinh nói:
- Ta đến chỉ vì ba chuyện.
- Xem ra ba chuyện này không phải chuyện nhỏ, còn liên quan tới ta.
Phong Phi Vân nói.
Thiên Toán thư sinh cười gật gật đầu, nói:
- Chuyện thứ nhất, Phong huynh có đại nạn, yêu ma chi huyết trong người đã bắt đầu thức tỉnh, nếu không thể khắc chế, chỉ sợ... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi...
- Những chuyện này ta biết rồi, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết chuyện ta không biết.
Phong Phi Vân nói.
Thiên Toán thư sinh do dự chốc lát nói:
- Sau này vẫn nên ít tiếp xúc với nữ ma cùng tiểu tà ma, ma tính trên người các nàng sẽ kích thích yêu ma chi huyết trong người của ngươi thay đổi một cách vô tri vô giác, yêu ma chi huyết sẽ thức tỉnh nhanh hơn.
- Khó trách...
Phong Phi Vân nhướng mày, tự nhủ.
Tiểu tà ma luôn ở bên cạnh mình, cũng không phải là không có nửa phần tâm cơ, nàng muốn kích thích yêu ma chi huyết trên người của mình.
Ma tính trên người nữ ma còn mạnh hơn tiểu tà ma nhiều, từ khi gặp được nữ ma, sau khi đưa nàng tới dưới Bán Đạp Sơn, ma tính trên người của nàng thay đổi tư duy của hắn trong vô tri vô giác.
Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, Phong Phi Vân là một người thông minh tuyệt đỉnh, một điểm đã thông, căn bản không cần nói lời thừa.
Hắn lại nói:
- Chuyện thứ hai, không lâu sau là ngày nhật thực, chẳng lẽ ngươi không muốn lưu danh trên thánh bia sao?
Khóe miệng Phong Phi Vân cong lên, cười nói:
- Ngươi có ý gì?
- Hiện tượng thiên văn đã biến, quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm, đây là điềm báo độc nhất vô nhị trước loạn thế, tất nhiên sẽ có người lưu danh trên thánh bia, lưu danh quá trọng yếu, tuyệt đối không thể bị người khác khắc lên đó.
Ánh mắt Thiên Toán thư sinh hìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Còn hai tháng là ngày nhật thực, đến lúc đó tà tông thập điện hạ sẽ tề tụ, trên bờ thánh hồ khẳng định sẽ có đại chiến, cũng không phải ai muốn lưu danh thì có thể lưu danh.
Thiên Toán thư sinh cười cười, lại lắc đầu:
- Hai tháng sau, lúc nhật thực sẽ không có cao thủ tà tông tới thánh hồ, ngày nào đó bọn họ có chuyện khác cần hoàn thành.
- Ngươi biết bọn họ muốn gì?
Phong Phi Vân nhíu mày.
Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, cười nói:
- Tuy ta không biết ngày đó bọn họ muốn làm gì, nhưng lại có thể bức bọn họ làm một ít chuyện.
- Lợi hại như vậy?
Phong Phi Vân cười nói.
- Đến lúc đó, ngươi đã biết rõ. Ngày nhật thực một mình ta có thể trấn áp cao thủ tà tông, ngươi, Kỷ Phong, Yến Tử Vũ, Thích Dạ Lai, La Phù công chúa, còn có thiêu kiêu cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp, trong các ngươi bất cứ kẻ nào lưu danh trên thánh bia, tương lai không lâu sẽ trở thành nhân vật chính của đại thế.
Thiên Toán thư sinh nói.
Phong Phi Vân nhìn hắn thật lâu, tiếp theo cười nói:
- Chuyện thứ ba là gì?
- Có người muốn gặp ngươi.
Thiên Toán thư sinh cười thần bí.
- Người nào?
Phong Phi Vân nói.
Hai chuyện trước Phong Phi Vân bao nhiêu cũng sớm đoán ra một ít, nhưng mà chuyện thứ ba lại ngoài dự đoán của hắn.
- Một bằng hữu cũ của ngươi, hắn nói, hắn và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có chút giao tình...
Thiên Toán thư sinh cười nói.
Đêm xuống, tuyết rơi nhỏ lại một ít..
Thế giới bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có đệ tử tiên môn cầm dị thú, có thương nhân kéo xe kỳ hoa dị thảo đi trên đường, còn có, còn có nàng!
Tô Quân đang im lặng ngồi trong cổ lâu, đôi mắt của hắn mê người, ít đi vài phần hào quang, nhiều ra vài phần u buồn.
Hắn nghe được tiếng kêu và bước chân của dị thú, hắn ngửi thấy hương hoa, mười lăm loại hoa hương.
Hắn cảm giác được thế giới này!
Hắn mỗi ngày đều ngồi trên cổ lâu như thế, im lặng nhìn mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, đã một tháng, cho dù tuyết rơi nhiều che khuất mặt trời, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của mặt trời.
- Ngươi vốn không nên xuất hiện ở đây.
Tô Quân từ từ nói.
Kỷ Vân Vân đứng phía sau hắn, đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo thần thái u oán, nói:
- Nghe tin ánh mắt của ngươi bị mù, ta nghe ngóng tin tức của ngươi khắp nơi, ta tìm thật lâu, hỏi rất nhiều người, cầu rất nhiều người, cuối cùng mới tìm được ngươi, ngươi cảm thấy ta còn có thể đi sao?
Tô Quân trầm mặc hồi lâu, lại trở nên an tĩnh lại.
Hắn vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam được yêu thích nhất thiên hạ, Kỷ Vân Vân cũng là nữ tử xinh đẹp đa tài, nhưng mà hắn bây giờ muốn đuổi nàng đi.
- Ngươi không nên nói chữ ‘ Mù ’ trước mặt ta.
Tô Quân nói.
- Ngươi tức giận?
Kỷ Vân Vân nói.
- Ta rất tức giận.
Giọng của Tô Quân đạm mạc.
Loại đạm mạc này khiến nàng cảm thấy đau lòng, còn đau lòng hơn bị hắn mắng.
- Từ nay về sau ta không nhắc tới chữ này nữa, nửa chữ cũng không đề cập tới.
Kỷ Vân Vân cắn môi, trong mắt có nước mắt óng ánh lưu động.
Tô Quân lắc đầu, nói:
- Trễ rồi, hiện tại ta càng giận ngươi, ngươi đứng trước mặt ta khiến ta cảm thấy tức giận. Ngươi đi, đi càng xa càng tốt.
- Ngươi cứ chán ghét ta như vậy sao? Ta chỉ muốn làm thị nữ bên cạnh ngươi, nhìn ngươi, có thể thời điểm ngươi cần thiết, ta chiếu cố ngươi. Có thể thời điểm ngươi cần ta, ta làm ánh mắt ngươi. Ta chỉ cầu ngươi không nên đuổi ta đi, ta...
Nước mắt Kỷ Vân Vân đã rơi xuống, lướt qua đôi má, rơi xuống đất.
Hai mắt Tô Quân càng thêm u buồn, nói:
- Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ngươi rời khỏi ta, là bởi vì nguyên nhân gì không?
Kỷ Vân Vân nói:
- Tự nhiên nhớ rõ. Chính là khi ngươi đưa ta cho Phong Phi Vân, chỉ muốn thay đổi Đông Phương Kính Nguyệt.
Phong Phi Vân điều động lực lượng của thanh đồng linh thuyền, Long Mã Hà Đồ bay ra khỏi thân thể, lại vận dụng sáu bức bản đồ cổ của miểu quỷ ban chỉ, cộng lại là bảy bản đồ cổ, lúc này mới trấn áp huyết dịch màu đen xuống.
Nhưng mà huyết dịch màu đen này không có biến mất, chỉ lắng đọng lại sâu trong huyết dịch mà thôi.
Đát đát!
Bên ngoài mật thất có tiếng bước chân, Phong Phi Vân mở mắt ra, đồng tử đã khôi phục thanh minh, không còn mang theo tạp sắc.
- Ta có thể vào không?
Người bên ngoài nói.
- Ta đoán, thời điểm này ngươi cũng nên tới gặp ta.
Phong Phi Vân rời khỏi giường băng, giống như đã biết rõ người nào tới.
- Chúng ta lần đầu nói chuyện với nhau! Ngươi biết ta là ai?
Người nọ cười nói.
- Người tính không bằng trời tính. Thiên hạ đoán chừng không có ai không biết Thiên Toán thư sinh.
Phong Phi Vân cũng mỉm cười, điểm ngón tay một cái..
Cánh cửa mật thất mở ra, đi tới chính là Thiên Toán thư sinh.
Hai tay Thiên Toán thư sinh giấu trong tay áo, có khí chất của thư sinh truyền thống, cười nói:
- Thiên Toán thư sinh quen không ít người, nhưng muốn quen nhất chính là yêu ma chi tử, Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân đã sớm đoán được người suy tính ra hành tung của đệ nhất mỹ nhân điện thứ mười nhất định là Thiên Toán thư sinh, cho nên hắn hiện tại xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.
- Ngươi có lời gì thì nói đi.
Phong Phi Vân nói.
Thiên Toán thư sinh nói:
- Ta đến chỉ vì ba chuyện.
- Xem ra ba chuyện này không phải chuyện nhỏ, còn liên quan tới ta.
Phong Phi Vân nói.
Thiên Toán thư sinh cười gật gật đầu, nói:
- Chuyện thứ nhất, Phong huynh có đại nạn, yêu ma chi huyết trong người đã bắt đầu thức tỉnh, nếu không thể khắc chế, chỉ sợ... Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi...
- Những chuyện này ta biết rồi, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết chuyện ta không biết.
Phong Phi Vân nói.
Thiên Toán thư sinh do dự chốc lát nói:
- Sau này vẫn nên ít tiếp xúc với nữ ma cùng tiểu tà ma, ma tính trên người các nàng sẽ kích thích yêu ma chi huyết trong người của ngươi thay đổi một cách vô tri vô giác, yêu ma chi huyết sẽ thức tỉnh nhanh hơn.
- Khó trách...
Phong Phi Vân nhướng mày, tự nhủ.
Tiểu tà ma luôn ở bên cạnh mình, cũng không phải là không có nửa phần tâm cơ, nàng muốn kích thích yêu ma chi huyết trên người của mình.
Ma tính trên người nữ ma còn mạnh hơn tiểu tà ma nhiều, từ khi gặp được nữ ma, sau khi đưa nàng tới dưới Bán Đạp Sơn, ma tính trên người của nàng thay đổi tư duy của hắn trong vô tri vô giác.
Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, Phong Phi Vân là một người thông minh tuyệt đỉnh, một điểm đã thông, căn bản không cần nói lời thừa.
Hắn lại nói:
- Chuyện thứ hai, không lâu sau là ngày nhật thực, chẳng lẽ ngươi không muốn lưu danh trên thánh bia sao?
Khóe miệng Phong Phi Vân cong lên, cười nói:
- Ngươi có ý gì?
- Hiện tượng thiên văn đã biến, quần long phệ thiên, thái vi thủ tâm, đây là điềm báo độc nhất vô nhị trước loạn thế, tất nhiên sẽ có người lưu danh trên thánh bia, lưu danh quá trọng yếu, tuyệt đối không thể bị người khác khắc lên đó.
Ánh mắt Thiên Toán thư sinh hìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Còn hai tháng là ngày nhật thực, đến lúc đó tà tông thập điện hạ sẽ tề tụ, trên bờ thánh hồ khẳng định sẽ có đại chiến, cũng không phải ai muốn lưu danh thì có thể lưu danh.
Thiên Toán thư sinh cười cười, lại lắc đầu:
- Hai tháng sau, lúc nhật thực sẽ không có cao thủ tà tông tới thánh hồ, ngày nào đó bọn họ có chuyện khác cần hoàn thành.
- Ngươi biết bọn họ muốn gì?
Phong Phi Vân nhíu mày.
Thiên Toán thư sinh gật gật đầu, cười nói:
- Tuy ta không biết ngày đó bọn họ muốn làm gì, nhưng lại có thể bức bọn họ làm một ít chuyện.
- Lợi hại như vậy?
Phong Phi Vân cười nói.
- Đến lúc đó, ngươi đã biết rõ. Ngày nhật thực một mình ta có thể trấn áp cao thủ tà tông, ngươi, Kỷ Phong, Yến Tử Vũ, Thích Dạ Lai, La Phù công chúa, còn có thiêu kiêu cao cấp nhất của Vạn Tượng Tháp, trong các ngươi bất cứ kẻ nào lưu danh trên thánh bia, tương lai không lâu sẽ trở thành nhân vật chính của đại thế.
Thiên Toán thư sinh nói.
Phong Phi Vân nhìn hắn thật lâu, tiếp theo cười nói:
- Chuyện thứ ba là gì?
- Có người muốn gặp ngươi.
Thiên Toán thư sinh cười thần bí.
- Người nào?
Phong Phi Vân nói.
Hai chuyện trước Phong Phi Vân bao nhiêu cũng sớm đoán ra một ít, nhưng mà chuyện thứ ba lại ngoài dự đoán của hắn.
- Một bằng hữu cũ của ngươi, hắn nói, hắn và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân có chút giao tình...
Thiên Toán thư sinh cười nói.
Đêm xuống, tuyết rơi nhỏ lại một ít..
Thế giới bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có đệ tử tiên môn cầm dị thú, có thương nhân kéo xe kỳ hoa dị thảo đi trên đường, còn có, còn có nàng!
Tô Quân đang im lặng ngồi trong cổ lâu, đôi mắt của hắn mê người, ít đi vài phần hào quang, nhiều ra vài phần u buồn.
Hắn nghe được tiếng kêu và bước chân của dị thú, hắn ngửi thấy hương hoa, mười lăm loại hoa hương.
Hắn cảm giác được thế giới này!
Hắn mỗi ngày đều ngồi trên cổ lâu như thế, im lặng nhìn mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, đã một tháng, cho dù tuyết rơi nhiều che khuất mặt trời, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của mặt trời.
- Ngươi vốn không nên xuất hiện ở đây.
Tô Quân từ từ nói.
Kỷ Vân Vân đứng phía sau hắn, đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo thần thái u oán, nói:
- Nghe tin ánh mắt của ngươi bị mù, ta nghe ngóng tin tức của ngươi khắp nơi, ta tìm thật lâu, hỏi rất nhiều người, cầu rất nhiều người, cuối cùng mới tìm được ngươi, ngươi cảm thấy ta còn có thể đi sao?
Tô Quân trầm mặc hồi lâu, lại trở nên an tĩnh lại.
Hắn vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam được yêu thích nhất thiên hạ, Kỷ Vân Vân cũng là nữ tử xinh đẹp đa tài, nhưng mà hắn bây giờ muốn đuổi nàng đi.
- Ngươi không nên nói chữ ‘ Mù ’ trước mặt ta.
Tô Quân nói.
- Ngươi tức giận?
Kỷ Vân Vân nói.
- Ta rất tức giận.
Giọng của Tô Quân đạm mạc.
Loại đạm mạc này khiến nàng cảm thấy đau lòng, còn đau lòng hơn bị hắn mắng.
- Từ nay về sau ta không nhắc tới chữ này nữa, nửa chữ cũng không đề cập tới.
Kỷ Vân Vân cắn môi, trong mắt có nước mắt óng ánh lưu động.
Tô Quân lắc đầu, nói:
- Trễ rồi, hiện tại ta càng giận ngươi, ngươi đứng trước mặt ta khiến ta cảm thấy tức giận. Ngươi đi, đi càng xa càng tốt.
- Ngươi cứ chán ghét ta như vậy sao? Ta chỉ muốn làm thị nữ bên cạnh ngươi, nhìn ngươi, có thể thời điểm ngươi cần thiết, ta chiếu cố ngươi. Có thể thời điểm ngươi cần ta, ta làm ánh mắt ngươi. Ta chỉ cầu ngươi không nên đuổi ta đi, ta...
Nước mắt Kỷ Vân Vân đã rơi xuống, lướt qua đôi má, rơi xuống đất.
Hai mắt Tô Quân càng thêm u buồn, nói:
- Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ngươi rời khỏi ta, là bởi vì nguyên nhân gì không?
Kỷ Vân Vân nói:
- Tự nhiên nhớ rõ. Chính là khi ngươi đưa ta cho Phong Phi Vân, chỉ muốn thay đổi Đông Phương Kính Nguyệt.
/2057
|