- Rất đúng, rất đúng. Ngươi trong lòng ta còn không bằng tên của nữ nhân khác. Đưa ra ngoài, người khác đều không muốn ah! Nữ nhân như ngươi ở bên cạnh ta, ta cảm giác như bị sỉ nhục...
Tô Quân nói câu này, định nói thêm gì đó, nhưng mà hắn cũng đã nghe được sau lưng có tiếng khóc nức nở, Kỷ Vân Vân quay người bỏ chạy, tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng tiếng bước chân biến mất.
Vô Hà công tử là nhân vật bậc nào, có thể dễ dàng đạt được nữ nhân, tự nhiên cũng có thể dễ dàng bức nữ nhân đi.
Kỷ Vân Vân đã chiếu cố hắn một tháng, không oán không hối, nói gì nghe nấy, không giống như nữ nhân hắn, thậm chí còn không giống nữ bộc.
- Ta phải chịu đựng được...
Tô Quân từ từ nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu nói không nên lời, con mắt bị mù, tâm lại sáng.
Có lẽ một nam nhân quá đa tình, chỉ có khi con mắt bị mù mới nhìn rõ ai là nữ nhân chính thức quan tâm mình.
Tô Quân mở mắt ra, giọng lạnh lùng nói:
- Tại sao ngươi quay về?
- Ta... Ta không có chạy, ta cảm thấy đang đêm, trời càng mát, có lẽ ngươi cần y phục.
Kỷ Vân Vân rụt rè nói ra, cầm hồ cầu cẩn thận đưa cho Tô Quân.
- Cút!
Tuy giọng của Tô Quân rất bình thản, nhưng mà trong tai Kỷ Vân Vân chẳng khác gì sấm sét, tay cầm hồ cầu càng chặt, nước mắt rơi càng nhiều.
Nếu một nam nhân nói ra chữ cút với nữ nhân, đây chẳng khác gì một thanh đao đâm vào tim nàng.
- Ta sẽ... Cút!
Bờ môi Kỷ Vân Vân đã bị cắn nát, nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùng của Tô Quân, cuối cùng lưu luyến nhìn qua, nàng hi vọng Tô Quân có thể xoay người lại, nhưng mà khi nàng đi tới góc khuất, Tô Quân vẫn không nhúc nhích.
Hai mắt Kỷ Vân Vân đẫm lệ, che mặt muốn chạy ra khỏi cửa, lại trông thấy Phong Phi Vân, tư thế oai hùng trác tuyệt đứng trong gió tuyết, từ từ đi tới:
- Kỷ cô nương thật sự là đã lâu không gặp.
- Phong Phi Vân!
Kỷ Vân Vân đề phòng nhìn hắn, nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Phong Phi Vân cười hắc hắc:
- Ta đến tìm Vô Hà công tử!
- Hắn không ở chỗ này!
Kỷ Vân Vân ngăn cản đường đi của Phong Phi Vân.
- Hắn mời ta đến, làm sao không có ở đây? Ha ha!
Phong Phi Vân là hảo thủ nhìn mặt nói chuyện, cười nói:
- Khóc thương tâm như vậy, chẳng lẽ ngươi bị hắn mắng sao?
- Ta không có khóc! Hắn cũng không có mắng ta!
Kỷ Vân Vân nói.
- Ha ha! Còn nói hắn không ở đây, nữ nhân ah! Nữ nhân nói chuyện thật không đáng tin.
Tay áo Phong Phi Vân bồng bềnh, chân đạp mây xanh, đi vào bên trong.
Kỷ Vân Vân biết rõ Phong Phi Vân cùng Tô Quân từng có ân oán, e sợ Phong Phi Vân sẽ bất lợi cho Tô Quân, liền vội vàng đi trở về, vào thời khắc tất yếu sẽ liều mạng với Phong Phi Vân.
Lúc Phong Phi Vân đi tới, Tô Quân vẫn đứng ở nơi cao nhất của lầu các, dưới chân là con phố cổ đèn đuốc sáng trưng, tiếng người càng ngày càng náo nhiệt, nhưng mà nơi này rất yên tĩnh.
- Trốn ở chỗ này bao lâu rồi?
Phong Phi Vân đứng bên cạnh Tô Quân, ôm quyền đứng đó nhìn lên cao, có thể nhìn thấy xa xa chính là Ngân Câu Phường khảm linh thạch, xa hơn nữa là Hồng Mai Ánh Tuyết Thiên Mai trang viên.
- Một tháng!
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta cuối cùng cho rằng chỉ có ta mới có thể khi dễ nữ nhân, không nghĩ tới Vô Hà công tử đại danh đỉnh đỉnh cũng là hảo thủ khi dễ nữ nhân ah!
- Ngươi gặp được nàng?
ô Quân thở dài.
- Mới vừa vào cửa đã gặp được.
Phong Phi Vân nói.
- Nàng khóc có thương tâm không?
Tô Quân lại thở dài, giống như muốn thổi tan toàn bộ u uất.
- Không có ah! Nàng cười rất vui vẻ, còn nói muốn tới chỗ ta ở vài ngày...
Một đạo linh khí màu trắng ngưng tụ thành kiếm đã treo trên đỉnh đầu của hắn.
- Phong Phi Vân ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể đánh chủ ý lên bất cứ nữ nhân nào, cũng không thể đánh chú ý lên nàng.
Giọng của Tô Quân rất lạnh, sau đó phất tay áo, linh kiếm trên đỉnh đầu Phong Phi Vân bị chấn vỡ.
Phong Phi Vân tươi cười như trước:
- Vì sao ta không thể đánh chủ ý lên nàng?
- Chẳng lẽ ngươi không biết vợ của bạn không thể lấn?
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi cũng biết vợ của bạn không thể lấn sao? Vậy sao ngươi còn muốn đi giết Nam Cung Hồng Nhan?
Hai người thở sâu một hơi, bắt đầu trầm mặc, xa xa có vô số kiếm quang đầy trời như lưu tinh phá không bay tới, chỗ xa hơn có tiếng hung thú gào thét, âm thanh vang vọng các nơi.
- Ngươi cũng biết?
Tô Quân từ từ nói.
- Nếu không phải ta biết rõ, có phải ngươi không có ý định nói cho ta biết sao?
Phong Phi Vân nhìn chằm chăm vào hắn, nói:
- Ngươi tính toán bằng hữu, ngươi cũng còn nói là sinh tử chi giao? Vợ của bạn không thể lấn? Ngươi không phải nói đi dưỡng thương sao? Vì sao chạy tới nơi này? Hắc hắc, con mắt còn bị mù nữa?
Tô Quân trầm mặc không nói.
Lại lâm vào trầm mặc!
- Vậy vì sao ngươi không ra tay?
Ánh mắt Tô Quân mê ly, thản nhiên nói.
- Ta đúng là muốn đánh ngươi một trận, nhưng mà càng muốn nghe ngươi giải thích.
Ánh mắt Phong Phi Vân co lại hít thở sâu một hơi.
Tô Quân ah! Tô Quân! Ngươi ngàn vạn đừng làm cho ta thất vọng, ta không có mấy bằng hữu.
Phong Phi Vân tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người!
- Lần này ta mời ngươi tới, chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này.
Tô Quân nhắm mắt lại.
- Chuyện gì?
Phong Phi Vân nói.
Tô Quân nói:
- Ngươi biết tại sao ta phải trốn tới đây không?
Lần này đến phiên Phong Phi Vân trầm mặc!
Tô Quân lại nói:
- Ngươi có biết rõ vì sao nàng khóc lóc thương tâm muốn ở lại đây, nhưng mà ta vẫn nhẫn tâm bảo nàng đi không?
Phong Phi Vân trầm mặc như trước!
- Bởi vì Nam Cung Hồng Nhan! Nam Cung Hồng Nhan muốn giết ta, nàng chính là chủ nhân thần bí!
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng lại trầm mặc, một câu đơn giản nhưng chẳng khác gì sấm nổ bên tai, nhưng hắn vẫn đứng vững ở đó.
- Nàng muốn giết ngươi?
- Kỳ thật ta vốn định giết nàng, nhưng mà không thể giết nàng được, tu vị của nàng càng cường đại hơn, mặc dù ta chọc mù hai mắt của mình, ta vẫn không phải đối thủ của nàng, trong nửa tháng ta suýt nữa chết ba lần trong tay của nàng.
Tô Quân nói:
- Ta trốn ở đây một tháng, vài ngày trước đã cảm giác được nàng đi vào Thiên Hoa cổ thành, lần này ta đoán chừng trốn không thoát.
- Ngươi sợ liên lụy Kỷ cô nương, cho nên mới bảo nàng đi?
Phong Phi Vân cười nói.
Phong Phi Vân càng bình tĩnh hơn tưởng tượng của hắn, hắn vốn tưởng rằng Phong Phi Vân nghe được tin tức này thì càng tức giận phẫn nộ, nhưng mà nhưng bây giờ không có.
- Đúng vậy.
Tô Quân gật gật đầu.
- Chỉ tiếc sau khi một nữ nhân yêu mến một nam nhân, cho dù luôn bị coi thường cỡ nào, nàng vẫn chạy trở về.
Phong Phi Vân cười nói.
Sắc mặt Tô Quân hơi đổi, chóp mũi đã ngửi thấy hương thơm trên người Kỷ Vân Vân, nàng đứng bên cạnh hắn, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn.
Loại thời điểm này Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không thể làm kỳ đà cản mũi, cũng sớm ra khỏi lầu các, nhìn thấy tuyết rơi đầy trời, trong lòng càng bình tĩnh lại.
Tô Quân nói câu này, định nói thêm gì đó, nhưng mà hắn cũng đã nghe được sau lưng có tiếng khóc nức nở, Kỷ Vân Vân quay người bỏ chạy, tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng tiếng bước chân biến mất.
Vô Hà công tử là nhân vật bậc nào, có thể dễ dàng đạt được nữ nhân, tự nhiên cũng có thể dễ dàng bức nữ nhân đi.
Kỷ Vân Vân đã chiếu cố hắn một tháng, không oán không hối, nói gì nghe nấy, không giống như nữ nhân hắn, thậm chí còn không giống nữ bộc.
- Ta phải chịu đựng được...
Tô Quân từ từ nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu nói không nên lời, con mắt bị mù, tâm lại sáng.
Có lẽ một nam nhân quá đa tình, chỉ có khi con mắt bị mù mới nhìn rõ ai là nữ nhân chính thức quan tâm mình.
Tô Quân mở mắt ra, giọng lạnh lùng nói:
- Tại sao ngươi quay về?
- Ta... Ta không có chạy, ta cảm thấy đang đêm, trời càng mát, có lẽ ngươi cần y phục.
Kỷ Vân Vân rụt rè nói ra, cầm hồ cầu cẩn thận đưa cho Tô Quân.
- Cút!
Tuy giọng của Tô Quân rất bình thản, nhưng mà trong tai Kỷ Vân Vân chẳng khác gì sấm sét, tay cầm hồ cầu càng chặt, nước mắt rơi càng nhiều.
Nếu một nam nhân nói ra chữ cút với nữ nhân, đây chẳng khác gì một thanh đao đâm vào tim nàng.
- Ta sẽ... Cút!
Bờ môi Kỷ Vân Vân đã bị cắn nát, nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùng của Tô Quân, cuối cùng lưu luyến nhìn qua, nàng hi vọng Tô Quân có thể xoay người lại, nhưng mà khi nàng đi tới góc khuất, Tô Quân vẫn không nhúc nhích.
Hai mắt Kỷ Vân Vân đẫm lệ, che mặt muốn chạy ra khỏi cửa, lại trông thấy Phong Phi Vân, tư thế oai hùng trác tuyệt đứng trong gió tuyết, từ từ đi tới:
- Kỷ cô nương thật sự là đã lâu không gặp.
- Phong Phi Vân!
Kỷ Vân Vân đề phòng nhìn hắn, nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Phong Phi Vân cười hắc hắc:
- Ta đến tìm Vô Hà công tử!
- Hắn không ở chỗ này!
Kỷ Vân Vân ngăn cản đường đi của Phong Phi Vân.
- Hắn mời ta đến, làm sao không có ở đây? Ha ha!
Phong Phi Vân là hảo thủ nhìn mặt nói chuyện, cười nói:
- Khóc thương tâm như vậy, chẳng lẽ ngươi bị hắn mắng sao?
- Ta không có khóc! Hắn cũng không có mắng ta!
Kỷ Vân Vân nói.
- Ha ha! Còn nói hắn không ở đây, nữ nhân ah! Nữ nhân nói chuyện thật không đáng tin.
Tay áo Phong Phi Vân bồng bềnh, chân đạp mây xanh, đi vào bên trong.
Kỷ Vân Vân biết rõ Phong Phi Vân cùng Tô Quân từng có ân oán, e sợ Phong Phi Vân sẽ bất lợi cho Tô Quân, liền vội vàng đi trở về, vào thời khắc tất yếu sẽ liều mạng với Phong Phi Vân.
Lúc Phong Phi Vân đi tới, Tô Quân vẫn đứng ở nơi cao nhất của lầu các, dưới chân là con phố cổ đèn đuốc sáng trưng, tiếng người càng ngày càng náo nhiệt, nhưng mà nơi này rất yên tĩnh.
- Trốn ở chỗ này bao lâu rồi?
Phong Phi Vân đứng bên cạnh Tô Quân, ôm quyền đứng đó nhìn lên cao, có thể nhìn thấy xa xa chính là Ngân Câu Phường khảm linh thạch, xa hơn nữa là Hồng Mai Ánh Tuyết Thiên Mai trang viên.
- Một tháng!
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta cuối cùng cho rằng chỉ có ta mới có thể khi dễ nữ nhân, không nghĩ tới Vô Hà công tử đại danh đỉnh đỉnh cũng là hảo thủ khi dễ nữ nhân ah!
- Ngươi gặp được nàng?
ô Quân thở dài.
- Mới vừa vào cửa đã gặp được.
Phong Phi Vân nói.
- Nàng khóc có thương tâm không?
Tô Quân lại thở dài, giống như muốn thổi tan toàn bộ u uất.
- Không có ah! Nàng cười rất vui vẻ, còn nói muốn tới chỗ ta ở vài ngày...
Một đạo linh khí màu trắng ngưng tụ thành kiếm đã treo trên đỉnh đầu của hắn.
- Phong Phi Vân ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể đánh chủ ý lên bất cứ nữ nhân nào, cũng không thể đánh chú ý lên nàng.
Giọng của Tô Quân rất lạnh, sau đó phất tay áo, linh kiếm trên đỉnh đầu Phong Phi Vân bị chấn vỡ.
Phong Phi Vân tươi cười như trước:
- Vì sao ta không thể đánh chủ ý lên nàng?
- Chẳng lẽ ngươi không biết vợ của bạn không thể lấn?
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân nói:
- Ngươi cũng biết vợ của bạn không thể lấn sao? Vậy sao ngươi còn muốn đi giết Nam Cung Hồng Nhan?
Hai người thở sâu một hơi, bắt đầu trầm mặc, xa xa có vô số kiếm quang đầy trời như lưu tinh phá không bay tới, chỗ xa hơn có tiếng hung thú gào thét, âm thanh vang vọng các nơi.
- Ngươi cũng biết?
Tô Quân từ từ nói.
- Nếu không phải ta biết rõ, có phải ngươi không có ý định nói cho ta biết sao?
Phong Phi Vân nhìn chằm chăm vào hắn, nói:
- Ngươi tính toán bằng hữu, ngươi cũng còn nói là sinh tử chi giao? Vợ của bạn không thể lấn? Ngươi không phải nói đi dưỡng thương sao? Vì sao chạy tới nơi này? Hắc hắc, con mắt còn bị mù nữa?
Tô Quân trầm mặc không nói.
Lại lâm vào trầm mặc!
- Vậy vì sao ngươi không ra tay?
Ánh mắt Tô Quân mê ly, thản nhiên nói.
- Ta đúng là muốn đánh ngươi một trận, nhưng mà càng muốn nghe ngươi giải thích.
Ánh mắt Phong Phi Vân co lại hít thở sâu một hơi.
Tô Quân ah! Tô Quân! Ngươi ngàn vạn đừng làm cho ta thất vọng, ta không có mấy bằng hữu.
Phong Phi Vân tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người!
- Lần này ta mời ngươi tới, chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này.
Tô Quân nhắm mắt lại.
- Chuyện gì?
Phong Phi Vân nói.
Tô Quân nói:
- Ngươi biết tại sao ta phải trốn tới đây không?
Lần này đến phiên Phong Phi Vân trầm mặc!
Tô Quân lại nói:
- Ngươi có biết rõ vì sao nàng khóc lóc thương tâm muốn ở lại đây, nhưng mà ta vẫn nhẫn tâm bảo nàng đi không?
Phong Phi Vân trầm mặc như trước!
- Bởi vì Nam Cung Hồng Nhan! Nam Cung Hồng Nhan muốn giết ta, nàng chính là chủ nhân thần bí!
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân tự nhiên không có khả năng lại trầm mặc, một câu đơn giản nhưng chẳng khác gì sấm nổ bên tai, nhưng hắn vẫn đứng vững ở đó.
- Nàng muốn giết ngươi?
- Kỳ thật ta vốn định giết nàng, nhưng mà không thể giết nàng được, tu vị của nàng càng cường đại hơn, mặc dù ta chọc mù hai mắt của mình, ta vẫn không phải đối thủ của nàng, trong nửa tháng ta suýt nữa chết ba lần trong tay của nàng.
Tô Quân nói:
- Ta trốn ở đây một tháng, vài ngày trước đã cảm giác được nàng đi vào Thiên Hoa cổ thành, lần này ta đoán chừng trốn không thoát.
- Ngươi sợ liên lụy Kỷ cô nương, cho nên mới bảo nàng đi?
Phong Phi Vân cười nói.
Phong Phi Vân càng bình tĩnh hơn tưởng tượng của hắn, hắn vốn tưởng rằng Phong Phi Vân nghe được tin tức này thì càng tức giận phẫn nộ, nhưng mà nhưng bây giờ không có.
- Đúng vậy.
Tô Quân gật gật đầu.
- Chỉ tiếc sau khi một nữ nhân yêu mến một nam nhân, cho dù luôn bị coi thường cỡ nào, nàng vẫn chạy trở về.
Phong Phi Vân cười nói.
Sắc mặt Tô Quân hơi đổi, chóp mũi đã ngửi thấy hương thơm trên người Kỷ Vân Vân, nàng đứng bên cạnh hắn, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn.
Loại thời điểm này Phong Phi Vân tự nhiên sẽ không thể làm kỳ đà cản mũi, cũng sớm ra khỏi lầu các, nhìn thấy tuyết rơi đầy trời, trong lòng càng bình tĩnh lại.
/2057
|