Nam Cung Hồng Nhan...
Nửa canh giờ sau, Tô Quân vẫn đứng trên lầu các như cũ.
Phong Phi Vân cũng không xoay người nói:
- Ngươi ý định xử trí nàng thế nào?
Phong Phi Vân nói chính là Kỷ Vân Vân.
- Vậy ngươi ý định xử trí nàng thế nào?
Tô Quân nói đương nhiên là Nam Cung Hồng Nhan.
Phong Phi Vân lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngươi không làm gì được nàng, ta càng không thể xử trí... Ai!
Hắn cũng bắt đầu thở dài, nói:
- Cảm ơn!
- Vì sao nói cảm ơn ta?
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân nhìn hắn, ánh mắt không còn hào quang như xưa, đây chính là Vô Hà công tử từng mê đảo nữ nhân sao?
Sở dĩ Tô Quân muốn gạt Phong Phi Vân đi giết Nam Cung Hồng Nhan, không tiếc thân sinh chọc mù hai mắt, một mặt là bởi vì muốn tìm Nam Cung Hồng Nhan báo thù, nhưng nguyên nhân trọng yếu chính là vì bằng hữu Phong Phi Vân này.
Tô Quân quá hiểu nữ nhân như Nam Cung Hồng Nhan rất tâm ngoan thủ lạt, nàng trăm phương ngàn kế tiếp cận Phong Phi Vân nhất định có mưu đồ, nàng không chết thì tương lai sẽ lợi dụng Phong Phi Vân, chết chính là Phong Phi Vân.
Vì bằng hữu, mù mắt có là cái gì?
Phong Phi Vân tự nhiên không phải mù lòa, cũng hiểu rõ đạo lý kia, cho nên nói một tiếng cám ơn.
Bằng hữu chính thức không cần cảm ơn.
Nếu như nói ra, đó là bởi vì thiếu nợ ân tình quá nặng.
Ban công tầng bảy, đồng trụ ngói vàng!
Hai mắt Tô Quân bị mù, thế giới của hắn trở thành bóng tối, nhưng mà trên người hắn có khí chất xuất trần càng nhiều hơn trước.
- Ta cũng muốn nói một tiếng cám ơn!
Tô Quân cười nói.
Phong Phi Vân ghé mắt nhìn, nói:
- Ngươi không có gì phải cảm ơn ta cả.
Tô Quân lắc đầu, nói:
- Ta cảm ơn vì ngươi tín nhiệm ta. Ngươi không có hoài nghi lời ta nói, mặc dù người nọ là Nam Cung Hồng Nhan, ngươi vẫn không do dự lựa chọn tưởng ta. Loại tín nhiệm này không đáng cảm ơn sao?
Có đôi khi tín nhiệm quý so vàng.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nếu Vô Hà công tử là người nói dối, như vậy cũng không xứng với hai chữ ‘ Vô Hà '. (*Vô hà có nghĩa là không tỳ vết)
Có đôi khi tín nhiệm một người càng vi diệu như thế, có thể không nói hai chữ cảm ơn sao?
Sắc mặt Tô Quân trở nên nghiêm túc, nói:
- Phong Phi Vân, nói chuyện ngoài lề đủ rồi, chúng ta nói chính sự đi.
Phong Phi Vân hơi sững sờ, nói:
- Vừa rồi đàm chẳng lẽ cũng không phải chính sự?
Tô Quân lắc đầu, nói:
- Tự nhiên không phải chính sự.
- Cái gì là chính sự?
Phong Phi Vân nói.
Tô Quân nói:
- Chính sự chính là, Tô Huyết là cửu công chúa Bà La Quốc, cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta.
Phốc!
Phong Phi Vân nghe được Nam Cung Hồng Nhan nói tới chủ nhân thần bí cũng không có khiếp sợ như vậy, cẩn thận dò xét Tô Quân một hồi, cười nói:
- Các ngươi lớn lên không giống nhau a! Ngươi không nói đùa đấy chứ?
- Ngươi nhìn bộ dáng của ta giống nói đùa sao?
Sắc mặt Tô Quân rất nghiêm túc, lại nói:
- Ngươi nhìn thấy dung mạo chính thức của nàng chưa?
Phong Phi Vân sờ mũi, lắc đầu, cười nói:
- Vậy thì chưa, nhưng mà thân muội muội của thiên hạ đệ nhất mỹ nam chắc không kém được rồi.
- Hiện tại ta không cười nổi.
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân cũng không cười, nói:
- Yên tâm đi! Ta dùng nhân cách cam đoan với ngươi là Tô Huyết rất an toàn, kể cả kẻ nào cũng không thể đụng vào nàng.
- Cũng kể cả ngươi?
Tô Quân hỏi thêm một câu.
- Được rồi! Được rồi! Cũng kể cả ta.
Phong Phi Vân xoa xoa cái trán.
...
Một giờ sau, Tô Quân cùng Kỷ Vân Vân lái cổ xe bay lên trời, bay thẳng lên cao, hóa thành một đạo cầu vồng.
Mà Phong Phi Vân vẫn đứng ở đó, ngay trên lầu các tầng bảy, ngồi ở ghế Tô Quân vẫn ngồi, nhìn qua đạo lưu quang càng bay càng xa, trên mặt tươi cười hâm mộ.
- Ngay cả người như Tô Quân cũng đã thành lãng tử hồi đầu, tìm được người mình yêu nhất trong lòng, Phong Phi Vân, ngươi đang theo đuổi thiên đường hay là địa ngục cô độc đây?
Trong đầu Phong Phi Vân nhớ tới Nam Cung Hồng Nhan, một ngọn lửa thần bí bay tới bên cạnh hắn, lư lửng trên hư không sau lưng Phong Phi Vân.
Hỏa diễm đỏ thẫm phập phồng trong gió, ngọn lửa này không có chút hơi ấm nào, giống như ma trơi.
Phong Phi Vân cũng không quay người, nói:
- Ngươi đến chậm một bước, bọn họ đã đi rồi.
Trong hỏa diễm có giọng nói già nua khô khốc truyền ra.
- Phong Phi Vân, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, ngươi cho rằng ngươi tu luyện tới Thần Cơ đại viên mãn thì có thể chống lại ta sao?
Phong Phi Vân vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn qua ánh đèn trong thành, tự cười nhạo nói:
- Nếu ngươi muốn giết ta, tại Vạn Tượng Tháp ta đã chết rồi.
- Biết rõ là tốt rồi. Ngay cả Vô Hà công tử cũng không phải đối thủ của ta, ngươi còn mưu toan đối nghịch với ta, quả thực chính là lấy trứng chọi đá.
Giọng nói âm trầm truyền ra từ ngọn lửa, hơn nữa thập phần chói tai.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu ngươi muốn giết ta, trực tiếp dẫn động vòng tay huyết cẩm huyền trên tay ta là được, cần gì phải để máu tươi nhuộm đỏ tay của ngươi?
- Hừ!
Chủ nhân thần bí hừ lạnh một tiếng.
- Nếu ngươi không muốn dùng vòng tay huyết cầm huyền giết ta, làm sao không tháo nó ra khỏi tay của ta đi?
Phong Phi Vân lại nói.
Chủ nhân thần bí cười lạnh.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ngươi luôn dùng hỏa diễm bao vây thân thể, cất dấu chính mình, ngươi đang sợ cái gì? Chẳng lẽ người cường đại như ngươi cũng không dám dùng chân diện mục bày ra hay sao?
- Ngươi muốn xem ta có bộ dáng gì sao?
Chủ nhân thần bí nói.
Phong Phi Vân di động cái ghế, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào hỏa diễm lơ lửng trên không trung, nói:
- Ta tự nhiên muốn biết người đánh bại thiên tài cấp sử thi là ai?
- Ha ha!
Chủ nhân thần bí cười rộ lên.
Phong Phi Vân vẫn bình tĩnh như trước, nói:
- Chúng ta đánh cược nhé?
- Đánh bạc cái gì?
Chủ nhân thần bí nói.
- Ngươi có tin ta có thể trong vòng ba chiêu đánh bại ngươi không?
Phong Phi Vân tự tin cười nói.
Chủ nhân thần bí bao phủ trong ngọn lửa, không kiêng nể gì cả cười vang lên.
- Phong Phi Vân, ngươi cũng quá tự phụ.
- Ngươi có dám đánh cuộc hay không?
Phong Phi Vân hết sức nghiêm túc, ép hỏi.
Chủ nhân thần bí nói:
- Đánh bạc.
- Nếu ngươi thua, nhất định phải thu liễm hỏa diễm, lộ ra bộ dáng chính thức của ngươi.
Phong Phi Vân theo dõi hắn, phượng hoàng thiên nhãn cũng không nhìn xuyên qua hồng loan hỏa thường.
Hồng loan hỏa thường là một trong năm món thần y, có thể ngăn cách tất cả khí tức, thần thức cũng không thể dò xét.
- Hiện tại ngươi có thể ra tay, đừng nói ba chiêu đánh bại ta, cho dù ba mươi chiêu ngươi cũng không thể chạm vào góc áo của ta.
Chủ nhân thần bí nói.
Phong Phi Vân cười nói:
- Trong Thiên Hoa cổ thành che dấu rất nhiều cao thủ thế hệ trước, một khi chúng ta chiến đấu sẽ dẫn đám người này tới. Tin tưởng ngươi cũng không hy vọng gặp phải đám lão quái vật này.
- Là ngươi muốn chiến, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
Chủ nhân thần bí cười lạnh nói.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta chỉ là muốn đổi phương thức tỷ thí mà thôi, có thể thay thế chiến đấu, lại hợp lý.
Nửa canh giờ sau, Tô Quân vẫn đứng trên lầu các như cũ.
Phong Phi Vân cũng không xoay người nói:
- Ngươi ý định xử trí nàng thế nào?
Phong Phi Vân nói chính là Kỷ Vân Vân.
- Vậy ngươi ý định xử trí nàng thế nào?
Tô Quân nói đương nhiên là Nam Cung Hồng Nhan.
Phong Phi Vân lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngươi không làm gì được nàng, ta càng không thể xử trí... Ai!
Hắn cũng bắt đầu thở dài, nói:
- Cảm ơn!
- Vì sao nói cảm ơn ta?
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân nhìn hắn, ánh mắt không còn hào quang như xưa, đây chính là Vô Hà công tử từng mê đảo nữ nhân sao?
Sở dĩ Tô Quân muốn gạt Phong Phi Vân đi giết Nam Cung Hồng Nhan, không tiếc thân sinh chọc mù hai mắt, một mặt là bởi vì muốn tìm Nam Cung Hồng Nhan báo thù, nhưng nguyên nhân trọng yếu chính là vì bằng hữu Phong Phi Vân này.
Tô Quân quá hiểu nữ nhân như Nam Cung Hồng Nhan rất tâm ngoan thủ lạt, nàng trăm phương ngàn kế tiếp cận Phong Phi Vân nhất định có mưu đồ, nàng không chết thì tương lai sẽ lợi dụng Phong Phi Vân, chết chính là Phong Phi Vân.
Vì bằng hữu, mù mắt có là cái gì?
Phong Phi Vân tự nhiên không phải mù lòa, cũng hiểu rõ đạo lý kia, cho nên nói một tiếng cám ơn.
Bằng hữu chính thức không cần cảm ơn.
Nếu như nói ra, đó là bởi vì thiếu nợ ân tình quá nặng.
Ban công tầng bảy, đồng trụ ngói vàng!
Hai mắt Tô Quân bị mù, thế giới của hắn trở thành bóng tối, nhưng mà trên người hắn có khí chất xuất trần càng nhiều hơn trước.
- Ta cũng muốn nói một tiếng cám ơn!
Tô Quân cười nói.
Phong Phi Vân ghé mắt nhìn, nói:
- Ngươi không có gì phải cảm ơn ta cả.
Tô Quân lắc đầu, nói:
- Ta cảm ơn vì ngươi tín nhiệm ta. Ngươi không có hoài nghi lời ta nói, mặc dù người nọ là Nam Cung Hồng Nhan, ngươi vẫn không do dự lựa chọn tưởng ta. Loại tín nhiệm này không đáng cảm ơn sao?
Có đôi khi tín nhiệm quý so vàng.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nếu Vô Hà công tử là người nói dối, như vậy cũng không xứng với hai chữ ‘ Vô Hà '. (*Vô hà có nghĩa là không tỳ vết)
Có đôi khi tín nhiệm một người càng vi diệu như thế, có thể không nói hai chữ cảm ơn sao?
Sắc mặt Tô Quân trở nên nghiêm túc, nói:
- Phong Phi Vân, nói chuyện ngoài lề đủ rồi, chúng ta nói chính sự đi.
Phong Phi Vân hơi sững sờ, nói:
- Vừa rồi đàm chẳng lẽ cũng không phải chính sự?
Tô Quân lắc đầu, nói:
- Tự nhiên không phải chính sự.
- Cái gì là chính sự?
Phong Phi Vân nói.
Tô Quân nói:
- Chính sự chính là, Tô Huyết là cửu công chúa Bà La Quốc, cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta.
Phốc!
Phong Phi Vân nghe được Nam Cung Hồng Nhan nói tới chủ nhân thần bí cũng không có khiếp sợ như vậy, cẩn thận dò xét Tô Quân một hồi, cười nói:
- Các ngươi lớn lên không giống nhau a! Ngươi không nói đùa đấy chứ?
- Ngươi nhìn bộ dáng của ta giống nói đùa sao?
Sắc mặt Tô Quân rất nghiêm túc, lại nói:
- Ngươi nhìn thấy dung mạo chính thức của nàng chưa?
Phong Phi Vân sờ mũi, lắc đầu, cười nói:
- Vậy thì chưa, nhưng mà thân muội muội của thiên hạ đệ nhất mỹ nam chắc không kém được rồi.
- Hiện tại ta không cười nổi.
Tô Quân nói.
Phong Phi Vân cũng không cười, nói:
- Yên tâm đi! Ta dùng nhân cách cam đoan với ngươi là Tô Huyết rất an toàn, kể cả kẻ nào cũng không thể đụng vào nàng.
- Cũng kể cả ngươi?
Tô Quân hỏi thêm một câu.
- Được rồi! Được rồi! Cũng kể cả ta.
Phong Phi Vân xoa xoa cái trán.
...
Một giờ sau, Tô Quân cùng Kỷ Vân Vân lái cổ xe bay lên trời, bay thẳng lên cao, hóa thành một đạo cầu vồng.
Mà Phong Phi Vân vẫn đứng ở đó, ngay trên lầu các tầng bảy, ngồi ở ghế Tô Quân vẫn ngồi, nhìn qua đạo lưu quang càng bay càng xa, trên mặt tươi cười hâm mộ.
- Ngay cả người như Tô Quân cũng đã thành lãng tử hồi đầu, tìm được người mình yêu nhất trong lòng, Phong Phi Vân, ngươi đang theo đuổi thiên đường hay là địa ngục cô độc đây?
Trong đầu Phong Phi Vân nhớ tới Nam Cung Hồng Nhan, một ngọn lửa thần bí bay tới bên cạnh hắn, lư lửng trên hư không sau lưng Phong Phi Vân.
Hỏa diễm đỏ thẫm phập phồng trong gió, ngọn lửa này không có chút hơi ấm nào, giống như ma trơi.
Phong Phi Vân cũng không quay người, nói:
- Ngươi đến chậm một bước, bọn họ đã đi rồi.
Trong hỏa diễm có giọng nói già nua khô khốc truyền ra.
- Phong Phi Vân, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, ngươi cho rằng ngươi tu luyện tới Thần Cơ đại viên mãn thì có thể chống lại ta sao?
Phong Phi Vân vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn qua ánh đèn trong thành, tự cười nhạo nói:
- Nếu ngươi muốn giết ta, tại Vạn Tượng Tháp ta đã chết rồi.
- Biết rõ là tốt rồi. Ngay cả Vô Hà công tử cũng không phải đối thủ của ta, ngươi còn mưu toan đối nghịch với ta, quả thực chính là lấy trứng chọi đá.
Giọng nói âm trầm truyền ra từ ngọn lửa, hơn nữa thập phần chói tai.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu ngươi muốn giết ta, trực tiếp dẫn động vòng tay huyết cẩm huyền trên tay ta là được, cần gì phải để máu tươi nhuộm đỏ tay của ngươi?
- Hừ!
Chủ nhân thần bí hừ lạnh một tiếng.
- Nếu ngươi không muốn dùng vòng tay huyết cầm huyền giết ta, làm sao không tháo nó ra khỏi tay của ta đi?
Phong Phi Vân lại nói.
Chủ nhân thần bí cười lạnh.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ngươi luôn dùng hỏa diễm bao vây thân thể, cất dấu chính mình, ngươi đang sợ cái gì? Chẳng lẽ người cường đại như ngươi cũng không dám dùng chân diện mục bày ra hay sao?
- Ngươi muốn xem ta có bộ dáng gì sao?
Chủ nhân thần bí nói.
Phong Phi Vân di động cái ghế, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào hỏa diễm lơ lửng trên không trung, nói:
- Ta tự nhiên muốn biết người đánh bại thiên tài cấp sử thi là ai?
- Ha ha!
Chủ nhân thần bí cười rộ lên.
Phong Phi Vân vẫn bình tĩnh như trước, nói:
- Chúng ta đánh cược nhé?
- Đánh bạc cái gì?
Chủ nhân thần bí nói.
- Ngươi có tin ta có thể trong vòng ba chiêu đánh bại ngươi không?
Phong Phi Vân tự tin cười nói.
Chủ nhân thần bí bao phủ trong ngọn lửa, không kiêng nể gì cả cười vang lên.
- Phong Phi Vân, ngươi cũng quá tự phụ.
- Ngươi có dám đánh cuộc hay không?
Phong Phi Vân hết sức nghiêm túc, ép hỏi.
Chủ nhân thần bí nói:
- Đánh bạc.
- Nếu ngươi thua, nhất định phải thu liễm hỏa diễm, lộ ra bộ dáng chính thức của ngươi.
Phong Phi Vân theo dõi hắn, phượng hoàng thiên nhãn cũng không nhìn xuyên qua hồng loan hỏa thường.
Hồng loan hỏa thường là một trong năm món thần y, có thể ngăn cách tất cả khí tức, thần thức cũng không thể dò xét.
- Hiện tại ngươi có thể ra tay, đừng nói ba chiêu đánh bại ta, cho dù ba mươi chiêu ngươi cũng không thể chạm vào góc áo của ta.
Chủ nhân thần bí nói.
Phong Phi Vân cười nói:
- Trong Thiên Hoa cổ thành che dấu rất nhiều cao thủ thế hệ trước, một khi chúng ta chiến đấu sẽ dẫn đám người này tới. Tin tưởng ngươi cũng không hy vọng gặp phải đám lão quái vật này.
- Là ngươi muốn chiến, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
Chủ nhân thần bí cười lạnh nói.
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta chỉ là muốn đổi phương thức tỷ thí mà thôi, có thể thay thế chiến đấu, lại hợp lý.
/2057
|