Đối với võ giả mà nói, thời gian một tháng thoáng cái trôi rất mau.
Từ khi có được Diêm Độc làm thuộc hạ, Sở Hành Vân không hề lơ là tu luyện, thường xuyên cùng hắn so chiêu bàn luận, dùng điều này để rèn luyện võ học.
Lúc này, ở trong đình viện.
Tay Sở Hành Vân cầm Võ Linh Kiếm, hướng Diêm Độc lướt tới giống như một trần cuồng phong. Bóng kiếm lướt nhanh mang theo áp lực nặng nề khiến cho đối thủ có chút hoản loạn. Chỉ trong nháy mắt đã áp sát đối phương.
Diêm Độc thi triển thân pháp của mình dễ dàng tránh thoát.
Lúc chuẩn bị xuất thủ đẩy lui Sở Hành Vân thì bổng nhiên một âm thanh vang tới.
Rõ ràng là tiếng sấm.
Chỉ thấy Sở Hành Vân biến đổi chiêu kiếm, Linh Kiếm giống như một tia sét lạnh lùng phá vỡ thế trận, nhanh như sấm nhắm về phía lồng ngực Diêm Độc cách vô cùng hiểm.
“Chấn!” Diêm độc sắc mặt kinh hãi, linh lực theo bản năng tự nhiên tuôn ra đỡ, khiến Linh Kiếm đột nhiên bị đánh văng ra.
Sở Hành Vân lui liên tục về phía sau, vẻ mặt không chút tức giận ngược lại ngẩng đầu cười một tiếng nói: “Ngươi thua”.
Nguyên do là Sở Hành Vân cùng Diêm Độc đã cùng quy định trước khi đấu, Diêm Độc phải áp chế tài nghệ cùng tu vi, không được dùng linh lực Tụ Linh Cảnh để trấn áp Sở Hành Vân.
Nhưng vừa rồi Diêm Độc đã dùng linh lực hùng hậu để ngăn cản một kiếm kia rõ ràng đã vi phạm quy định.
“Một kiếm vừa rồi của chủ nhân nguy hiểm vô cùng khiến ta quả thực khó lòng ngăn cản. Xin chủ nhân cứ trách phạt!”.
Một kiếm kia của Sở Hành Vân do phong hóa lôi, tốc độ nhanh gấp mấy lần, hơn nữa còn cực kỳ hiểm khiến cho hắn không cách nào chuẩn bị kịp. Nếu như không phải do tu vi của hắn cao hơn Sở Hành Vân nhiều thì chắc chắn đã bị thương.
Hơn nữa tháng vừa qua, Diêm Độc thường cùng với Sở Hành Vân bàn luận so chiêu, dường như mỗi lần giao thủ, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ kinh người của Sở Hành Vân.
Tình hình khi áp chế tu vi, lúc đầu hai người vẫn tính là ngang sức ngang tài. Nhưng không lâu sau đó, Diêm độc phải cố hết sức không thi triển thân pháp mới có thể né tranh được.
Cách đây mấy ngày, Sở Hành Vân đột phá lên Thối Thể Lục Trọng Thiên khiến kiếm pháp trở nên nhanh và mờ ảo hơn.
Đến khi nãy lúc Sở Hành Vân thi triển chiêu “Lôi động”. Khiến cho Diêm Độc có cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt không thể không vi phạp quy tắc.
Theo Diêm Độc đánh giá thực lực Sở Hành Vân lúc này nếu có đối mặt với võ giả Thối Thể Bát Trọng Thiên cũng có thể thắng.
“Tới ăn trái cây đi”. Lúc này, Thủy Lưu hương cùng Sở Hổ đang bưng một đĩa trái cây cắt gọt sẵn trên tay.
Trong thời gian này, Diêm Độc cùng với ba người Sở Hành Vân ở cùng một chỗ. Qua thời gian dài, mối quan hệ của họ cũng trở nên rất đỗi quen thuộc nên không phải câu nệ.
Thế nhưng chuyện Diêm Độc trở thành thuộc hạ của Sở Hành Vân, hắn cũng không truyền tin này ra ngoài mà tiếp tục xem như chưa có gì. Trừ ba người bọn họ biết còn lại mọi người trong Sở Gia thậm chí còn không biết chuyện Diêm Độc tồn tại.
“Lưu Hương, thực lực bây giờ như thế nào?” Sở Hành Vân hỏi khiến cho nụ cười của Thủy Lưu Hương đừng lại, buồn bã lắc đầu một cái.
Sở Hành Vân sắc mặt khẽ biến, chân mày lập tức nhíu chặt.
Cũng qua một tháng điều dưỡng cẩn thận, thể chất Thủy Lưu Hương cũng đã hoàn toàn được bồi bổ không còn suy yếu nữa, những vẫn không biết vì sao nàng vẫn không có cách nào ngưng tụ ra Võ Linh.
Lần này, Sở Hành Vân nhiều lần xuất thủ kiểm tra, thậm chí còn nghĩ ra không ít biện pháp nhưng vẫn không tìm ra nguyên do, ngay cả cổ hàn khí kia không biết có bắt nguồn từ Võ Linh không, hắn cũng bắt đầu hoài nghi.
“Vân ca ca, thật ra có hay không thể tu luyện với ta mà nói cũng không quan trọng, ngàn vạn lần đừng nên vì cớ ta mà nghĩ ngợi nhiều. Ta có thể được bên cạnh chàng cũng đủ lắm rồi”. Thủy Lưu Hương nghiêm túc nói, nàng không hi vọng Sở Hành Vân phải lo lắng cho nàng đến độ sức đầu mẻ trán.
Sở Hành Vân vuốt mái tóc Thủy Lưu Hương, trong mắt tràn ngập hạnh phúc, có được nàng làm thê tử, hắn còn mong gì hơn.
Nghỉ ngơi một lát sau đó đoàn người Sở Hành Vân rời Sở Trấn, hướng mỏ quặng mà đi.
Cũng đủ một tháng theo như Sở Hành Vân tính toán thì Viêm Tâm Quả đã ra trái, cũng đến thời điểm thu hoạch.
Nguyên do mỏ Hỏa Linh Thạch đang dần dần được khai thác, nên khi vào trong sơn động khí tức nóng ran đã tiêu tan đi rất nhiều. Đi vào bên trong sơn động không có chút cảm giác khó chịu nào.
“Kỳ quái”. Diêm độc mặt đầy nghi ngờ nói: “Mỏ Hỏa Linh Thạch bị khai thác nên khí tức nóng ra tiêu tán thì có thể hiểu được, nhưng sương mù do Viêm Tâm Quả lan tỏa sao lại hoàn toàn không thấy được?”.
Nghe vậy, Sở Hổ cùng Sở Hành Vân đều nhìn nhau nở nụ cười hiểm.
Đi tới cuối sơn động, Diêm độc mới nhìn thấy một màn khiến cả người hắn đều kinh ngạc tột đỉnh.
Trong tầm mắt, cây Viêm Tâm Thụ cũng đứng ở đó, trên cành phía trên đã có mười mấy quả Viêm Tâm Quả, đã hoàn toàn ra trái, đỏ bừng như đan dược đang tỏa ra mùi thơm mê người vô cùng.
Còn về phần sương mù này cũng vì Viêm Tâm Quả ra trái mà biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tại sao có thể như vậy được?” Diêm Độc từng đi vào sơn động, hắn biết rõ rằng Viêm Tâm Quả này còn cần khoảng mấy năm nữa mới có thể ra trái, vì sao chỉ mới qua có một tháng đã hoàn toàn chín muồi?
Diêm Độc lòng tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Sở Hành Vân, không cần nói rõ, hắn cũng có thể đoán được. Thời gian Viêm Tâm Quả ra trái với Sở Hành Vân tuyệt đối có liên quan.
Càng tiếp xúc, hắn lại càng thấy Sở Hành Vân sâu không lường được, ngay cả “Ngũ Độc kỳ công” công pháp trân quý như vậy mà cũng có thể tùy tiện xuất ra thì nghĩ ra biện pháp ép Viêm Tâm Quả cũng không phải là chuyện không thể.
Sở Hành Vân cất bước tiến lên trước, hái Viêm Tâm Quả xuống, cất một quả riêng cho mình sau đó tất cả chỗ còn lại đều đưa cho Sở Hổ rồi trầm giọng nói: “Viêm Tâm Quả không dễ có được, sau này những ai có cống hiến trọng đại đối với Sở Gia thì ban thưởng một quả”.
“Ừ!” Sở Hổ cùng Diêm Độc nhìn cách chăm chú, dùng Viêm Tâm Quả làm phần thưởng, cũng thật là quá xa xỉ. Số lượng như thế sợ rằng toàn bộ thành Tây Phong cũng không thể tìm được nhà thứ hai có thể làm được.
Thế nhưng mặc dù vẫn kinh ngạc, Sở Hổ vẫn nhận lấy Viêm Tâm Quả dùng để thưởng phạt công minh thế này thì mới có thể nâng cao sự hăng hái góp phần của tộc nhân, cái đạo lý dễ hiểu này hắn biết rõ.
“Sau khi ăn Viêm Tâm Quả vào, tu vi của ta có thể tăng tới Thối Thể Thất Trọng Thiên, thực lực cỡ này cũng là lúc đi Tàng Long Đỉnh một chuyến”. Sở Hành Vân âm thầm nghĩ
trong lòng, Trảm Không Kiếm chính là bảo kiếm cấp bậc Pháp Khí, hiện tại đối với hắn mà nói vẫn rất có sức hút.
“Gia chủ!” Lúc này một tên gia nhân Sở Gia từ ngoài động chạy vào, trên vẻ mặt tràn đầy hốt hoảng.
“Có chuyện gì?” Sở Hành Vân dời ánh mắt qua.
“Ngoài động, ngoài động tự nhiên có một nhóm hơn trăm người tụ tập, đã bao vây cả cái sơn động. Những người này hầu như toàn bộ đều là cao thủ từ Sở Trấn tới, cả Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão cũng ở trong đó”.
Gia nhân thở hổn hển nói, đương nhiên là bị hoàn cảnh vừa rồi làm cho bấn loạn.
Gần trăm người tay cầm binh khí, khí thế hung tàn, bao vây toàn bộ ngọn núi, tất nhiên là không có hảo ý!
Từ khi có được Diêm Độc làm thuộc hạ, Sở Hành Vân không hề lơ là tu luyện, thường xuyên cùng hắn so chiêu bàn luận, dùng điều này để rèn luyện võ học.
Lúc này, ở trong đình viện.
Tay Sở Hành Vân cầm Võ Linh Kiếm, hướng Diêm Độc lướt tới giống như một trần cuồng phong. Bóng kiếm lướt nhanh mang theo áp lực nặng nề khiến cho đối thủ có chút hoản loạn. Chỉ trong nháy mắt đã áp sát đối phương.
Diêm Độc thi triển thân pháp của mình dễ dàng tránh thoát.
Lúc chuẩn bị xuất thủ đẩy lui Sở Hành Vân thì bổng nhiên một âm thanh vang tới.
Rõ ràng là tiếng sấm.
Chỉ thấy Sở Hành Vân biến đổi chiêu kiếm, Linh Kiếm giống như một tia sét lạnh lùng phá vỡ thế trận, nhanh như sấm nhắm về phía lồng ngực Diêm Độc cách vô cùng hiểm.
“Chấn!” Diêm độc sắc mặt kinh hãi, linh lực theo bản năng tự nhiên tuôn ra đỡ, khiến Linh Kiếm đột nhiên bị đánh văng ra.
Sở Hành Vân lui liên tục về phía sau, vẻ mặt không chút tức giận ngược lại ngẩng đầu cười một tiếng nói: “Ngươi thua”.
Nguyên do là Sở Hành Vân cùng Diêm Độc đã cùng quy định trước khi đấu, Diêm Độc phải áp chế tài nghệ cùng tu vi, không được dùng linh lực Tụ Linh Cảnh để trấn áp Sở Hành Vân.
Nhưng vừa rồi Diêm Độc đã dùng linh lực hùng hậu để ngăn cản một kiếm kia rõ ràng đã vi phạm quy định.
“Một kiếm vừa rồi của chủ nhân nguy hiểm vô cùng khiến ta quả thực khó lòng ngăn cản. Xin chủ nhân cứ trách phạt!”.
Một kiếm kia của Sở Hành Vân do phong hóa lôi, tốc độ nhanh gấp mấy lần, hơn nữa còn cực kỳ hiểm khiến cho hắn không cách nào chuẩn bị kịp. Nếu như không phải do tu vi của hắn cao hơn Sở Hành Vân nhiều thì chắc chắn đã bị thương.
Hơn nữa tháng vừa qua, Diêm Độc thường cùng với Sở Hành Vân bàn luận so chiêu, dường như mỗi lần giao thủ, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ kinh người của Sở Hành Vân.
Tình hình khi áp chế tu vi, lúc đầu hai người vẫn tính là ngang sức ngang tài. Nhưng không lâu sau đó, Diêm độc phải cố hết sức không thi triển thân pháp mới có thể né tranh được.
Cách đây mấy ngày, Sở Hành Vân đột phá lên Thối Thể Lục Trọng Thiên khiến kiếm pháp trở nên nhanh và mờ ảo hơn.
Đến khi nãy lúc Sở Hành Vân thi triển chiêu “Lôi động”. Khiến cho Diêm Độc có cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt không thể không vi phạp quy tắc.
Theo Diêm Độc đánh giá thực lực Sở Hành Vân lúc này nếu có đối mặt với võ giả Thối Thể Bát Trọng Thiên cũng có thể thắng.
“Tới ăn trái cây đi”. Lúc này, Thủy Lưu hương cùng Sở Hổ đang bưng một đĩa trái cây cắt gọt sẵn trên tay.
Trong thời gian này, Diêm Độc cùng với ba người Sở Hành Vân ở cùng một chỗ. Qua thời gian dài, mối quan hệ của họ cũng trở nên rất đỗi quen thuộc nên không phải câu nệ.
Thế nhưng chuyện Diêm Độc trở thành thuộc hạ của Sở Hành Vân, hắn cũng không truyền tin này ra ngoài mà tiếp tục xem như chưa có gì. Trừ ba người bọn họ biết còn lại mọi người trong Sở Gia thậm chí còn không biết chuyện Diêm Độc tồn tại.
“Lưu Hương, thực lực bây giờ như thế nào?” Sở Hành Vân hỏi khiến cho nụ cười của Thủy Lưu Hương đừng lại, buồn bã lắc đầu một cái.
Sở Hành Vân sắc mặt khẽ biến, chân mày lập tức nhíu chặt.
Cũng qua một tháng điều dưỡng cẩn thận, thể chất Thủy Lưu Hương cũng đã hoàn toàn được bồi bổ không còn suy yếu nữa, những vẫn không biết vì sao nàng vẫn không có cách nào ngưng tụ ra Võ Linh.
Lần này, Sở Hành Vân nhiều lần xuất thủ kiểm tra, thậm chí còn nghĩ ra không ít biện pháp nhưng vẫn không tìm ra nguyên do, ngay cả cổ hàn khí kia không biết có bắt nguồn từ Võ Linh không, hắn cũng bắt đầu hoài nghi.
“Vân ca ca, thật ra có hay không thể tu luyện với ta mà nói cũng không quan trọng, ngàn vạn lần đừng nên vì cớ ta mà nghĩ ngợi nhiều. Ta có thể được bên cạnh chàng cũng đủ lắm rồi”. Thủy Lưu Hương nghiêm túc nói, nàng không hi vọng Sở Hành Vân phải lo lắng cho nàng đến độ sức đầu mẻ trán.
Sở Hành Vân vuốt mái tóc Thủy Lưu Hương, trong mắt tràn ngập hạnh phúc, có được nàng làm thê tử, hắn còn mong gì hơn.
Nghỉ ngơi một lát sau đó đoàn người Sở Hành Vân rời Sở Trấn, hướng mỏ quặng mà đi.
Cũng đủ một tháng theo như Sở Hành Vân tính toán thì Viêm Tâm Quả đã ra trái, cũng đến thời điểm thu hoạch.
Nguyên do mỏ Hỏa Linh Thạch đang dần dần được khai thác, nên khi vào trong sơn động khí tức nóng ran đã tiêu tan đi rất nhiều. Đi vào bên trong sơn động không có chút cảm giác khó chịu nào.
“Kỳ quái”. Diêm độc mặt đầy nghi ngờ nói: “Mỏ Hỏa Linh Thạch bị khai thác nên khí tức nóng ra tiêu tán thì có thể hiểu được, nhưng sương mù do Viêm Tâm Quả lan tỏa sao lại hoàn toàn không thấy được?”.
Nghe vậy, Sở Hổ cùng Sở Hành Vân đều nhìn nhau nở nụ cười hiểm.
Đi tới cuối sơn động, Diêm độc mới nhìn thấy một màn khiến cả người hắn đều kinh ngạc tột đỉnh.
Trong tầm mắt, cây Viêm Tâm Thụ cũng đứng ở đó, trên cành phía trên đã có mười mấy quả Viêm Tâm Quả, đã hoàn toàn ra trái, đỏ bừng như đan dược đang tỏa ra mùi thơm mê người vô cùng.
Còn về phần sương mù này cũng vì Viêm Tâm Quả ra trái mà biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tại sao có thể như vậy được?” Diêm Độc từng đi vào sơn động, hắn biết rõ rằng Viêm Tâm Quả này còn cần khoảng mấy năm nữa mới có thể ra trái, vì sao chỉ mới qua có một tháng đã hoàn toàn chín muồi?
Diêm Độc lòng tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Sở Hành Vân, không cần nói rõ, hắn cũng có thể đoán được. Thời gian Viêm Tâm Quả ra trái với Sở Hành Vân tuyệt đối có liên quan.
Càng tiếp xúc, hắn lại càng thấy Sở Hành Vân sâu không lường được, ngay cả “Ngũ Độc kỳ công” công pháp trân quý như vậy mà cũng có thể tùy tiện xuất ra thì nghĩ ra biện pháp ép Viêm Tâm Quả cũng không phải là chuyện không thể.
Sở Hành Vân cất bước tiến lên trước, hái Viêm Tâm Quả xuống, cất một quả riêng cho mình sau đó tất cả chỗ còn lại đều đưa cho Sở Hổ rồi trầm giọng nói: “Viêm Tâm Quả không dễ có được, sau này những ai có cống hiến trọng đại đối với Sở Gia thì ban thưởng một quả”.
“Ừ!” Sở Hổ cùng Diêm Độc nhìn cách chăm chú, dùng Viêm Tâm Quả làm phần thưởng, cũng thật là quá xa xỉ. Số lượng như thế sợ rằng toàn bộ thành Tây Phong cũng không thể tìm được nhà thứ hai có thể làm được.
Thế nhưng mặc dù vẫn kinh ngạc, Sở Hổ vẫn nhận lấy Viêm Tâm Quả dùng để thưởng phạt công minh thế này thì mới có thể nâng cao sự hăng hái góp phần của tộc nhân, cái đạo lý dễ hiểu này hắn biết rõ.
“Sau khi ăn Viêm Tâm Quả vào, tu vi của ta có thể tăng tới Thối Thể Thất Trọng Thiên, thực lực cỡ này cũng là lúc đi Tàng Long Đỉnh một chuyến”. Sở Hành Vân âm thầm nghĩ
trong lòng, Trảm Không Kiếm chính là bảo kiếm cấp bậc Pháp Khí, hiện tại đối với hắn mà nói vẫn rất có sức hút.
“Gia chủ!” Lúc này một tên gia nhân Sở Gia từ ngoài động chạy vào, trên vẻ mặt tràn đầy hốt hoảng.
“Có chuyện gì?” Sở Hành Vân dời ánh mắt qua.
“Ngoài động, ngoài động tự nhiên có một nhóm hơn trăm người tụ tập, đã bao vây cả cái sơn động. Những người này hầu như toàn bộ đều là cao thủ từ Sở Trấn tới, cả Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão cũng ở trong đó”.
Gia nhân thở hổn hển nói, đương nhiên là bị hoàn cảnh vừa rồi làm cho bấn loạn.
Gần trăm người tay cầm binh khí, khí thế hung tàn, bao vây toàn bộ ngọn núi, tất nhiên là không có hảo ý!
/300
|