“Cái tên Sở Bình Thiên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” trong mắt Sở Hành Vân lóe lên một tia lạnh lùng, nếu Sở Bình Thiên muốn làm trò hề thì hắn sẽ không thèm để ý, thế nhưng đối phương lại hết lần này tới lần khác kiếm chuyện trước mặt hắn.
Dã tâm của Sở Bình Thiên vẫn chưa chết sau lần ám sát hôm trước, lần này hắn vẫn kiên trì triệu tập cao thủ của các thôn trấn xung quanh vây giết Sở Hành Vân, thật là con người đáng sợ, đồng thời cũng khiến hắn buồn cười.
Lúc này, tiếng gọi ầm ĩ từ ngoài động truyền đến, thậm chí còn kèm theo vài tiếng kêu la, hiển nhiên đối phương đã bắt đầu xuất thủ, muốn tấn công trực tiếp vào sơn động.
“Chủ nhân, có cần ta ra tay không?” Diêm Độc hướng Sở Hành Vân cung kính nói, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, hắn đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, hai từ chủ nhân này hắn cũng không ngần ngại nói ra.
“Nghe theo hiệu lệnh của ta mà hành động.” Sở Hành Vân bình tĩnh nói, hướng về phía ngoài mà đi.
Khi Sở Hành Vân ra tới bên ngoài thì kịch chiến đã kết thúc.
Chỉ thấy trên mặt đất có hơn mười tộc nhân Sở gia nằm la liệt, biểu tình thống khổ, cả người nhuộm đầy máu.
Trước mặt hắn có hơn trăm người đứng, kẻ tay cầm vũ khí, kẻ thân mang giáp trụ, tỏa ra khí thế ngang ngược. Đặc biệt là tên nam tử khôi ngô đứng phía trước, trên vai đeo một thanh đại đao nhuộm đầy máu, khuôn mặt tràn ngập vẻ ác độc.
Ngoài Sở trấn, trong thành Tây Phong còn rất nhiều thôn trấn khác.
Những thôn trấn này đều chịu sự quản lý của các gia tộc, là chỗ lưu lại truyền thừa hương khói các đời.
Tên nam tử khôi ngô trước mắt này tên là Lâm Sùng Đao, chính là gia chủ hiện tại của Lâm gia, mà Lâm gia lại sở hữu nhiều thôn trấn, trong thành Tây Phong cũng chiếm một địa vị không hề nhỏ.
“Sở Hành Vân, ngươi cuối cùng cũng ra.” Sở Bình Thiên đứng ở bên cạnh Lâm Sùng Đao, mở miệng cười lạnh nói.
Ngoại trừ hắn còn có tam trưởng lão, Sở Dương, cùng với những tộc nhân Sở gia đã bị đuổi ra khỏi trấn, tất cả đều có mặt, tầm hơn mười người, cả đám đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Sở Hành Vân.
“Ta còn tưởng là ai, thì ra là đám bại hoại không có nhà để về.” Sở Hành Vân nói với âm thanh đầy khinh thường, khiên đám Sở Bình Thiên ánh mắt co lại, tỏa ra sự tức giận ngập trời.
Trước khi diễn ra đại hội gia tộc, bọn họ đều là cao tầng của Sở gia, tài sản hàng triệu, trong tay nắm giữ nhiều sản nghiệp, rất là uy phong.
Nhưng sau khi Sở Hành Vân đuổi bọn họ ra khỏi Sở trấn, họ bị rất nhiều người châm chọc, chế nhạo như chó nhà có tang, phải lang thang ngoài đường, chui rúc vào căn nhà gỗ nhỏ.
Câu nói của Sở Hành Vân như đâm vào vết thương chưa lành của họ, làm sao không khiến họ nổi giận!
“Sở Bình Thiên, ngươi bị một thằng nhóc chưa dứt sữa chọc thành như vậy, thật sự rất mất mặt.” Lúc này, Lâm Sùng Đao vẫn đang giữ im lặng bỗng mở miệng nói.
Hắn tiến về phía trước, chỉ đại đao về phía đầu Sở Hành Vân, dùng giọng bá đạo nói: “Tiểu tử, ân oán của Sở gia các ngươi ta không có hứng thú, thế nhưng Sở Bình Thiên đã nguyện ý cầm mạch khoáng Hỏa Linh Thạch này tới mua mạng của ngươi, ngươi muốn tự sát hay để ta ra tay?”
Nghe vậy, đám người Sở Hổ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thảo nào Sở Bình Thiên có thể triệu tập nhiều cao thủ như vậy, thì ra hắn đã dùng mạch khoáng Hỏa Linh Thạch để trao đổi, nhờ những người này xuất thủ chém giết Sở Hành Vân, từ đó đoạt lại vị trí gia chủ.
Sở Hành Vân có vẻ sớm dự đoán được, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, nhìn đám người ở phía sau Lâm Sùng Đao, lạnh nhạt nói: “Các ngươi cũng muốn lấy mạng của ta?”
“Chỉ cần ngươi chết, Bạch gia ta sẽ nhận được hai phần mạch khoáng Hỏa Linh Thạch, buôn bán tốt như vậy sao lại không làm?”
“Mạng chó của ngươi có thể bằng một mạch khoáng Hỏa Linh Thạch, dù ngươi chết cũng có thể nhắm mắt.”
“Đợi lúc ngươi chết, Hồ gia ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ta sẽ làm cho ngươi một cái quan tài tốt nhất.”
Mấy tên đứng đầu gia tộc đắc ý châm chọc, mấy người bọn họ tại thôn trấn cảu mình thực lực cũng không yếu, Sở Bình Thiên đã dùng không ít chỗ tốt làm điều kiện hợp tác với họ. Hiện tại, họ chỉ ước gì Sở Hành Vân chết nhanh một chút để đỡ tốn thời gian.
Mặt Sở Hổ âm trầm, những tên vừa mới kêu gào ít lâu trước đã mang theo bộ dáng tươi cười đầy ý tốt đến Sở trấn xin hợp tác, hiện tại lại trở mặt thành thù, miệng không ngừng kêu muốn giết Sở Hành Vân, thật quá vô sỉ.
“Hay lắm, ta đã hiểu.”
Sở Hành Vân cười lạnh, giang hai tay ra, hướng về phía bọn người Lâm Sùng Đao cất cao giọng nói: “Các ngươi đã muốn giết ta như vậy thì nhào tới đi, ta sẽ đứng ở đây, muốn chém muốn giết gì tùy các ngươi.”
“Cái gì?” Nghe được lời của Sở Hành Vân, đám người Lâm Sùng Đao đều sửng sốt, bọn họ vốn tưởng rằng Sở Hành Vân sẽ khóc rống cầu xin tha thứ. Không nghĩ tới, Sở Hành Vân không cầu xin tha thứ, lại còn đứng im mặc cho bọ hắn chém giết.
Không lẽ tên nhóc Sở Hành Vân này điên rồi?
Cả đoàn người không hẹn mà cùng có chung ý nghĩ trong đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn Sở Hành Vân. Đường đường là gia chủ Sở gia, khi đối mặt với cái chết lại sợ đến trở nên điên khùng, thật là mất mặt.
“Ra tay đi!” Sở Bình Thiên cố ngăn sự mừng rỡ trong lòng, Hàn Thương võ linh nỡ rộ, là người đầu tiên xông lên trước.
Phốc phốc phốc!
Trong chớp mắt khi hắn vừa động thủ, phía sau tự nhiên truyền đến rất nhiều âm thanh ngã quỵ xuống đất.
Sở Bình Thiên quay đầu lại nhìn, đã thấy lớp sương mù màu đen không biết từ chỗ nào tiến đến, bất kì ai chạm vào đám sương mù này, cả khuôn mặt sẽ biến thành màu tím đen, ngã quỵ xuống đất.
Ở trong lớp sương mù có một bóng người xuất hiện, bước về phía trước.
“Diêm Độc?” Sở Bình Thiên thấy rõ thân ảnh này, biểu hiện trên mặt lập tức cứng ngắc, vào lúc mấu chốt này sao lại đột nhiên xuất hiện nhân vật hung ác này!
Mặc dù trong lòng đang hoang mang, trên mặt Sở Bình Thiên vẫn lộ ra biểu hiện cười lấy lòng, cung kính hướng Diêm Độc nói: “Tại hạ Sở Bình Thiên, gặp qua Diêm Độc tiền bối, không biết tiền bối tới đây có chuyện gì?”
Đối với hung danh của Diêm Độc, Sở Bình Thiên rất rõ ràng, hắn tuyệt đối là nhân vật hung tàn số một thành Tây Phong.
Bất quá mặc dù hắn hung tàn, Sở Bình Thiên lại không quá lo lắng.
Mục đích lần này của hắn rất đơn giản, giết Sở Hành Vân, nắm trong tay Sở trấn một lần nữa. Về phân chia lợi ích cùng mạch khoáng Hỏa Linh Thạch không liên quan gì tới hắn.
Diêm Độc xuất hiện thì thế nào, chẳng lẽ hắn sẽ cứu Sở Hành Vân?
Nghĩ tới đây, Sở Bình Thiên lại khôi phục nét cười trên mặt, ánh mắt nhìn Sở Hành Vân lại phát hiện hắn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, hai tay duy trì động tác ban đầu, có vẻ không bị khói độc ảnh hưởng.
“Lẽ nào tu vi Sở Hành Vân quá thấp, chẳng đáng để Diêm Độc ra tay?” Sở Bình Thiên vẫn đang tự lừa gạt mình.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Diêm Độc chậm rãi đi tới trước mặt Sở Hành Vân, cong người, một thân cung kính thấp giọng nói: “Chủ nhân, những người này đều trúng Huyễn Khói Độc, đã vô lực phản kháng, xin lỗi đã khiến chủ nhân sợ hãi.”
Hắn vừa dứt lời, biểu tình của Sở Bình Thiên càng trở nên đặc sắc, miệng mở lớn, cùng đám người Lâm Sùng Đao nhìn nhau, đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.
Chủ nhân?
Hung danh hiển hách như Diêm Độc, lại gọi Sở Hành Vân là chủ nhân, bọn họ đều không phải đang nằm mơ chứ?
Dịch: Hào Ca
Dã tâm của Sở Bình Thiên vẫn chưa chết sau lần ám sát hôm trước, lần này hắn vẫn kiên trì triệu tập cao thủ của các thôn trấn xung quanh vây giết Sở Hành Vân, thật là con người đáng sợ, đồng thời cũng khiến hắn buồn cười.
Lúc này, tiếng gọi ầm ĩ từ ngoài động truyền đến, thậm chí còn kèm theo vài tiếng kêu la, hiển nhiên đối phương đã bắt đầu xuất thủ, muốn tấn công trực tiếp vào sơn động.
“Chủ nhân, có cần ta ra tay không?” Diêm Độc hướng Sở Hành Vân cung kính nói, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, hắn đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, hai từ chủ nhân này hắn cũng không ngần ngại nói ra.
“Nghe theo hiệu lệnh của ta mà hành động.” Sở Hành Vân bình tĩnh nói, hướng về phía ngoài mà đi.
Khi Sở Hành Vân ra tới bên ngoài thì kịch chiến đã kết thúc.
Chỉ thấy trên mặt đất có hơn mười tộc nhân Sở gia nằm la liệt, biểu tình thống khổ, cả người nhuộm đầy máu.
Trước mặt hắn có hơn trăm người đứng, kẻ tay cầm vũ khí, kẻ thân mang giáp trụ, tỏa ra khí thế ngang ngược. Đặc biệt là tên nam tử khôi ngô đứng phía trước, trên vai đeo một thanh đại đao nhuộm đầy máu, khuôn mặt tràn ngập vẻ ác độc.
Ngoài Sở trấn, trong thành Tây Phong còn rất nhiều thôn trấn khác.
Những thôn trấn này đều chịu sự quản lý của các gia tộc, là chỗ lưu lại truyền thừa hương khói các đời.
Tên nam tử khôi ngô trước mắt này tên là Lâm Sùng Đao, chính là gia chủ hiện tại của Lâm gia, mà Lâm gia lại sở hữu nhiều thôn trấn, trong thành Tây Phong cũng chiếm một địa vị không hề nhỏ.
“Sở Hành Vân, ngươi cuối cùng cũng ra.” Sở Bình Thiên đứng ở bên cạnh Lâm Sùng Đao, mở miệng cười lạnh nói.
Ngoại trừ hắn còn có tam trưởng lão, Sở Dương, cùng với những tộc nhân Sở gia đã bị đuổi ra khỏi trấn, tất cả đều có mặt, tầm hơn mười người, cả đám đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Sở Hành Vân.
“Ta còn tưởng là ai, thì ra là đám bại hoại không có nhà để về.” Sở Hành Vân nói với âm thanh đầy khinh thường, khiên đám Sở Bình Thiên ánh mắt co lại, tỏa ra sự tức giận ngập trời.
Trước khi diễn ra đại hội gia tộc, bọn họ đều là cao tầng của Sở gia, tài sản hàng triệu, trong tay nắm giữ nhiều sản nghiệp, rất là uy phong.
Nhưng sau khi Sở Hành Vân đuổi bọn họ ra khỏi Sở trấn, họ bị rất nhiều người châm chọc, chế nhạo như chó nhà có tang, phải lang thang ngoài đường, chui rúc vào căn nhà gỗ nhỏ.
Câu nói của Sở Hành Vân như đâm vào vết thương chưa lành của họ, làm sao không khiến họ nổi giận!
“Sở Bình Thiên, ngươi bị một thằng nhóc chưa dứt sữa chọc thành như vậy, thật sự rất mất mặt.” Lúc này, Lâm Sùng Đao vẫn đang giữ im lặng bỗng mở miệng nói.
Hắn tiến về phía trước, chỉ đại đao về phía đầu Sở Hành Vân, dùng giọng bá đạo nói: “Tiểu tử, ân oán của Sở gia các ngươi ta không có hứng thú, thế nhưng Sở Bình Thiên đã nguyện ý cầm mạch khoáng Hỏa Linh Thạch này tới mua mạng của ngươi, ngươi muốn tự sát hay để ta ra tay?”
Nghe vậy, đám người Sở Hổ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thảo nào Sở Bình Thiên có thể triệu tập nhiều cao thủ như vậy, thì ra hắn đã dùng mạch khoáng Hỏa Linh Thạch để trao đổi, nhờ những người này xuất thủ chém giết Sở Hành Vân, từ đó đoạt lại vị trí gia chủ.
Sở Hành Vân có vẻ sớm dự đoán được, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, nhìn đám người ở phía sau Lâm Sùng Đao, lạnh nhạt nói: “Các ngươi cũng muốn lấy mạng của ta?”
“Chỉ cần ngươi chết, Bạch gia ta sẽ nhận được hai phần mạch khoáng Hỏa Linh Thạch, buôn bán tốt như vậy sao lại không làm?”
“Mạng chó của ngươi có thể bằng một mạch khoáng Hỏa Linh Thạch, dù ngươi chết cũng có thể nhắm mắt.”
“Đợi lúc ngươi chết, Hồ gia ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ta sẽ làm cho ngươi một cái quan tài tốt nhất.”
Mấy tên đứng đầu gia tộc đắc ý châm chọc, mấy người bọn họ tại thôn trấn cảu mình thực lực cũng không yếu, Sở Bình Thiên đã dùng không ít chỗ tốt làm điều kiện hợp tác với họ. Hiện tại, họ chỉ ước gì Sở Hành Vân chết nhanh một chút để đỡ tốn thời gian.
Mặt Sở Hổ âm trầm, những tên vừa mới kêu gào ít lâu trước đã mang theo bộ dáng tươi cười đầy ý tốt đến Sở trấn xin hợp tác, hiện tại lại trở mặt thành thù, miệng không ngừng kêu muốn giết Sở Hành Vân, thật quá vô sỉ.
“Hay lắm, ta đã hiểu.”
Sở Hành Vân cười lạnh, giang hai tay ra, hướng về phía bọn người Lâm Sùng Đao cất cao giọng nói: “Các ngươi đã muốn giết ta như vậy thì nhào tới đi, ta sẽ đứng ở đây, muốn chém muốn giết gì tùy các ngươi.”
“Cái gì?” Nghe được lời của Sở Hành Vân, đám người Lâm Sùng Đao đều sửng sốt, bọn họ vốn tưởng rằng Sở Hành Vân sẽ khóc rống cầu xin tha thứ. Không nghĩ tới, Sở Hành Vân không cầu xin tha thứ, lại còn đứng im mặc cho bọ hắn chém giết.
Không lẽ tên nhóc Sở Hành Vân này điên rồi?
Cả đoàn người không hẹn mà cùng có chung ý nghĩ trong đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn Sở Hành Vân. Đường đường là gia chủ Sở gia, khi đối mặt với cái chết lại sợ đến trở nên điên khùng, thật là mất mặt.
“Ra tay đi!” Sở Bình Thiên cố ngăn sự mừng rỡ trong lòng, Hàn Thương võ linh nỡ rộ, là người đầu tiên xông lên trước.
Phốc phốc phốc!
Trong chớp mắt khi hắn vừa động thủ, phía sau tự nhiên truyền đến rất nhiều âm thanh ngã quỵ xuống đất.
Sở Bình Thiên quay đầu lại nhìn, đã thấy lớp sương mù màu đen không biết từ chỗ nào tiến đến, bất kì ai chạm vào đám sương mù này, cả khuôn mặt sẽ biến thành màu tím đen, ngã quỵ xuống đất.
Ở trong lớp sương mù có một bóng người xuất hiện, bước về phía trước.
“Diêm Độc?” Sở Bình Thiên thấy rõ thân ảnh này, biểu hiện trên mặt lập tức cứng ngắc, vào lúc mấu chốt này sao lại đột nhiên xuất hiện nhân vật hung ác này!
Mặc dù trong lòng đang hoang mang, trên mặt Sở Bình Thiên vẫn lộ ra biểu hiện cười lấy lòng, cung kính hướng Diêm Độc nói: “Tại hạ Sở Bình Thiên, gặp qua Diêm Độc tiền bối, không biết tiền bối tới đây có chuyện gì?”
Đối với hung danh của Diêm Độc, Sở Bình Thiên rất rõ ràng, hắn tuyệt đối là nhân vật hung tàn số một thành Tây Phong.
Bất quá mặc dù hắn hung tàn, Sở Bình Thiên lại không quá lo lắng.
Mục đích lần này của hắn rất đơn giản, giết Sở Hành Vân, nắm trong tay Sở trấn một lần nữa. Về phân chia lợi ích cùng mạch khoáng Hỏa Linh Thạch không liên quan gì tới hắn.
Diêm Độc xuất hiện thì thế nào, chẳng lẽ hắn sẽ cứu Sở Hành Vân?
Nghĩ tới đây, Sở Bình Thiên lại khôi phục nét cười trên mặt, ánh mắt nhìn Sở Hành Vân lại phát hiện hắn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, hai tay duy trì động tác ban đầu, có vẻ không bị khói độc ảnh hưởng.
“Lẽ nào tu vi Sở Hành Vân quá thấp, chẳng đáng để Diêm Độc ra tay?” Sở Bình Thiên vẫn đang tự lừa gạt mình.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Diêm Độc chậm rãi đi tới trước mặt Sở Hành Vân, cong người, một thân cung kính thấp giọng nói: “Chủ nhân, những người này đều trúng Huyễn Khói Độc, đã vô lực phản kháng, xin lỗi đã khiến chủ nhân sợ hãi.”
Hắn vừa dứt lời, biểu tình của Sở Bình Thiên càng trở nên đặc sắc, miệng mở lớn, cùng đám người Lâm Sùng Đao nhìn nhau, đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.
Chủ nhân?
Hung danh hiển hách như Diêm Độc, lại gọi Sở Hành Vân là chủ nhân, bọn họ đều không phải đang nằm mơ chứ?
Dịch: Hào Ca
/300
|