Chương 2: Bạn cùng bàn
Khi cô tổng phụ trách nói "Mời các em nghỉ, sau đó lên nhận lớp!"
Cả trường như được giải thoát, hỗn loạn xông ra khỏi chỗ ngồi của mình. Lăng
Uyển thấy có rất nhiều người vây quanh, hỏi han anh ta.
Cô tự trấn an mình. Anh ta là nam tử hán đại trượng phu! Chỉ là một hòn đá thôi mà!
Lăng Uyển hít một hơi, sau đó đi lên lớp.
========
Cô không có bạn bè thân thiết ở trường, nhưng lại nổi tiếng vì thành tích học tập xuất sắc cùng với ngoại hình nổi bật. Lăng Uyển ngồi bàn cuối cùng gần cửa sổ, im lặng nhìn cả lớp náo loạn.
Cô Vương, chủ nhiệm bước vào, cười hiền nói:
"Bây giờ chúng ta bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi! Các em thấy tên mình thì di chuyển về phía chỗ ngồi nhé!"
"Vâng ạ." Cả lớp ngoan ngoãn đồng thanh. Có cô Vương chủ nhiệm thật thoải mái.
Cô không chỉ hiền mà còn hiểu tâm lí học sinh. Như vậy, cuộc sống cấp 3 sẽ bay lên mây rồi.
Cô Vương hài lòng nhìn cả lớp, đọc tên:
"Liễu Thiên, Diệp vân Vy, bàn số 1"
"Trịnh Như Ý, Chung An, bàn số 2"
...
"An Vĩnh Phong, Lăng Uyển, bàn số 18."
Cô giật thót tim khi nghe cô chủ nhiệm gọi tên mình. Hơn nữa... cô còn ngồi cạnh cái tên buổi sáng cô lỡ tay lia đá vào đầu!
Cô cắn môi về chỗ ngồi của mình thì đã thấy anh ta ngồi sẵn ở đó. Chân bắt chéo, ngang nhiên vênh mặt lên. Trán sưng to.
"Hứa Thần, bàn số 19." Khi cô gọi đến tên người cuối cùng, An Vĩnh Phong bỗng nhiên phùng mang trợn má:
"Đáng ghét! Hắn ta ngồi dưới mình!"
Lăng Uyển bị anh ta dọa cho giật mình nhảy lùi về sau. Cô đụng trúng một người, đầu như bị đập vào tường. Đau chết đi!
Lăng Uyển xoa xoa đầu, lại thấy mọi người đều đang nhìn mình, còn có tiếng hừ lạnh ở phía sau. Cô rùng mình, quay người lại, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Anh ta tóc màu bạch kim, cao hơn cô 2 cái đầu. Cả người vô cùng cường tráng, khuôn mặt tuấn mĩ. Đôi môi khẽ mím lại, lạnh lùng nhìn cô.
"Xin lỗi, thực xin lỗi!" Cô cúi đầu xuống. Anh ta không nói tiếng nào, ngồi xuống dưới bàn cô.
"Hơ hơ... Cô nhìn thật buồn cười!" An Vĩnh Huy ôm bụng cười sặc sụa, còn chỉ vào mặt cô.
Lăng Uyển mắt không chớp, thản nhiên đáp lại:
"Anh à, có thể cho tôi 1 quả ổi được không?" (==")
An Vĩnh Huy nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh:
"Ổi nào vậy?"
=.=
Khi cô tổng phụ trách nói "Mời các em nghỉ, sau đó lên nhận lớp!"
Cả trường như được giải thoát, hỗn loạn xông ra khỏi chỗ ngồi của mình. Lăng
Uyển thấy có rất nhiều người vây quanh, hỏi han anh ta.
Cô tự trấn an mình. Anh ta là nam tử hán đại trượng phu! Chỉ là một hòn đá thôi mà!
Lăng Uyển hít một hơi, sau đó đi lên lớp.
========
Cô không có bạn bè thân thiết ở trường, nhưng lại nổi tiếng vì thành tích học tập xuất sắc cùng với ngoại hình nổi bật. Lăng Uyển ngồi bàn cuối cùng gần cửa sổ, im lặng nhìn cả lớp náo loạn.
Cô Vương, chủ nhiệm bước vào, cười hiền nói:
"Bây giờ chúng ta bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi! Các em thấy tên mình thì di chuyển về phía chỗ ngồi nhé!"
"Vâng ạ." Cả lớp ngoan ngoãn đồng thanh. Có cô Vương chủ nhiệm thật thoải mái.
Cô không chỉ hiền mà còn hiểu tâm lí học sinh. Như vậy, cuộc sống cấp 3 sẽ bay lên mây rồi.
Cô Vương hài lòng nhìn cả lớp, đọc tên:
"Liễu Thiên, Diệp vân Vy, bàn số 1"
"Trịnh Như Ý, Chung An, bàn số 2"
...
"An Vĩnh Phong, Lăng Uyển, bàn số 18."
Cô giật thót tim khi nghe cô chủ nhiệm gọi tên mình. Hơn nữa... cô còn ngồi cạnh cái tên buổi sáng cô lỡ tay lia đá vào đầu!
Cô cắn môi về chỗ ngồi của mình thì đã thấy anh ta ngồi sẵn ở đó. Chân bắt chéo, ngang nhiên vênh mặt lên. Trán sưng to.
"Hứa Thần, bàn số 19." Khi cô gọi đến tên người cuối cùng, An Vĩnh Phong bỗng nhiên phùng mang trợn má:
"Đáng ghét! Hắn ta ngồi dưới mình!"
Lăng Uyển bị anh ta dọa cho giật mình nhảy lùi về sau. Cô đụng trúng một người, đầu như bị đập vào tường. Đau chết đi!
Lăng Uyển xoa xoa đầu, lại thấy mọi người đều đang nhìn mình, còn có tiếng hừ lạnh ở phía sau. Cô rùng mình, quay người lại, nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.
Anh ta tóc màu bạch kim, cao hơn cô 2 cái đầu. Cả người vô cùng cường tráng, khuôn mặt tuấn mĩ. Đôi môi khẽ mím lại, lạnh lùng nhìn cô.
"Xin lỗi, thực xin lỗi!" Cô cúi đầu xuống. Anh ta không nói tiếng nào, ngồi xuống dưới bàn cô.
"Hơ hơ... Cô nhìn thật buồn cười!" An Vĩnh Huy ôm bụng cười sặc sụa, còn chỉ vào mặt cô.
Lăng Uyển mắt không chớp, thản nhiên đáp lại:
"Anh à, có thể cho tôi 1 quả ổi được không?" (==")
An Vĩnh Huy nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh:
"Ổi nào vậy?"
=.=
/8
|