Xong nó cầm cặp xuống chỗ thằng Nhân ngồi - chỗ trống cuối cùng trong lớp.Nó đi mà để lại một đống tò mò cho tớ, nó muốn ai vui cơ. Hôm nó mắc váy là vào đúng ngày 20-11, hôm đấy hình như tớ bị mất tiền tận 200 nghìn cơ, tớ khóc như một con điên luôn, khóc như trước đây tớ toàn cười thôi ấy, như chưa được khóc bao giờ, tớ ngồi một mình trên lớp gặm nhấm nỗi đau, cả lớp dưới sân trường xem nhảy múa vui lắm í. Thế rôi 3 đứa bạn tìm tớ, con Nhím, con Thỏ, con Mèo nữa, chúng nó dỗ tớ mà mắt tớ cứ đỏ hoe. Đang như thế mà tự nhiên thằng Minh ở đâu xông vào mặc bộ váy xanh rất đẹp rất nữ tính rôi múa bài Em là bồ câu trắng, êu ơi trông buồn cười lắm, tớ lại ngồi cười còn hơn cả con điên, con Nhím thấy thế lấy điện thoại ra chụp vài kiểu làm kỉ niệm.
Giờ nghĩ lại thế chẳng nhẽ.... nó lại vì muốn con Linh cười mà mới làm thế, tại hôm đấy con Linh nó cũng làm rơi chìa khó xe đạp điện cơ, nó cũng khóc lên khóc xuống, nó chạy vào lớp thì đúng lúc thằng Minh bát đầu múa. Ơ thế chẳng nhẽ lại như thế à, Minh nó không muốn con Linh buồn
Nó nói thế í là nó làm việc tốt, làm việc nhân đạo mà lại bị tớ trêu à.
Thôi kệ tớ không quan tâm, I dont care...
Mà tớ xin giới thiệu một chút, bạn Linh tớ nhắc đến là cái bạn điệu nhất lớp tớ, hơi lùn nhưng trông cũng ưa nhìn, mỗi tội hay sống ảo. Còn bạn Nhân là bạn thứ 2 học giỏi nhất lớp tớ, ngang ngửa thằng Minh luôn. Bạn hơi bị được luôn, vừa đẹp vừa giỏi vừa cao, mới lớp 9 mà cao hơn Minh những 0.5 cm liền. Chậc chậc bây giờ 2 thằng đỉnh nhất lớp lại ngồi với nhau thế kia chắc không hòa bình được đâu.
Có mấy hôm í tớ quay sang nhìn cửa sổ, thế nào mà thấy Nhân đang nhìn mình, thế là tớ quay lại nhìn bạn luôn, bạn thấy thế lặng lẽ đảo mắt lên bảng học, êu ơi cái tướng nhìn phát ghét.Ghét hơn nữa là lúc ấy thằng Minh quay ra nhìn thấy tôi nhìn xuống thì nó cười toe toét như thằng trốn viện nói:
- Nhớ tao rồi chứ gì, tao lên nhá???
Nhìn mặt nó hi vọng lắm, tớ làm sao mà làm nó thất vọng, tớ gật đầu cười, Nhân cũng quay sang xem sự tình thế nào. Thằng Minh thu dọn sách vở đồ đạc xong xuôi tớ mới nói:
- Tao gật í là mày cứ ngồi yên đấy đi.
Rồi nhìn mặt thằng bé khốn khổ thôi rồi, Như thể ở trong nhà vệ sinh gần tiếng mà chẳng có cái gì ra cả, rồi lại kéo quần lên lặng lẽ đi về í. Nhân thấy thế suýt cười, thằng Minh quay sang lườm phát thằng Nhân cháy còn hơn than.
Thế là 2 đứa cứ chiến tranh mãi rồi chia bàn thành 2 phần bằng nhau, cón lấy thước kẻ 50 cm phân cách. Kinh thật, ngày xưa Nhân không trẻ con như thế đâu, giờ 2 đứa chúng nó cứ như vừa trong rừng ra ấy nên cả lớp đứa nào cũng thấy lạ.
Thế quái nào hôm nay cô cho kiểm tra toán đột xuất mới kinh chứ. Thật là đề có một trang mà tớ làm hết mấy câu kia rồi nhưng cộng điểm lại không bằng bài cuối 6.5 điểm 3 phần, tớ làm được phần đầu tiên với phần thứ 2, còn phần cuối là để cô chọn đọi tuyển.
Cấp bách quá tớ liền bỏ qua cái gọi là phe play mà hỏi 2 thằng bàn dưới cùng, hình như chúng nó xong rồi hay sao ấy, Tớ vừa viết câu hổi vào giấy nháp đáp lên bàn chúng nó thì thật tình cờ và thật bất ngờ, cái tờ giấy nó nằm trên cái thước kẻ giữa bàn. Điên hơn nữa là 2 đứa chúng nó cứ tranh nhau tờ giấy, thế chứ lại. Cuối cùng thằng Minh lấy được nó nhìn tớ cười rồi viết đáp án cho tớ, sau đấy thì Nhân cũng lấy được và viết vào 1 tờ giấy nhỏ, thế mà Nhân xong trước ném cho tớ, còn thằng Minh ném sau, êu ơi vui kinh khủng luôn tớ có 2 người bạn tốt quá đáng. Chúng nó làm 2 cách khác nhau nên tớ chép cả 2.
Giờ nghĩ lại thế chẳng nhẽ.... nó lại vì muốn con Linh cười mà mới làm thế, tại hôm đấy con Linh nó cũng làm rơi chìa khó xe đạp điện cơ, nó cũng khóc lên khóc xuống, nó chạy vào lớp thì đúng lúc thằng Minh bát đầu múa. Ơ thế chẳng nhẽ lại như thế à, Minh nó không muốn con Linh buồn
Nó nói thế í là nó làm việc tốt, làm việc nhân đạo mà lại bị tớ trêu à.
Thôi kệ tớ không quan tâm, I dont care...
Mà tớ xin giới thiệu một chút, bạn Linh tớ nhắc đến là cái bạn điệu nhất lớp tớ, hơi lùn nhưng trông cũng ưa nhìn, mỗi tội hay sống ảo. Còn bạn Nhân là bạn thứ 2 học giỏi nhất lớp tớ, ngang ngửa thằng Minh luôn. Bạn hơi bị được luôn, vừa đẹp vừa giỏi vừa cao, mới lớp 9 mà cao hơn Minh những 0.5 cm liền. Chậc chậc bây giờ 2 thằng đỉnh nhất lớp lại ngồi với nhau thế kia chắc không hòa bình được đâu.
Có mấy hôm í tớ quay sang nhìn cửa sổ, thế nào mà thấy Nhân đang nhìn mình, thế là tớ quay lại nhìn bạn luôn, bạn thấy thế lặng lẽ đảo mắt lên bảng học, êu ơi cái tướng nhìn phát ghét.Ghét hơn nữa là lúc ấy thằng Minh quay ra nhìn thấy tôi nhìn xuống thì nó cười toe toét như thằng trốn viện nói:
- Nhớ tao rồi chứ gì, tao lên nhá???
Nhìn mặt nó hi vọng lắm, tớ làm sao mà làm nó thất vọng, tớ gật đầu cười, Nhân cũng quay sang xem sự tình thế nào. Thằng Minh thu dọn sách vở đồ đạc xong xuôi tớ mới nói:
- Tao gật í là mày cứ ngồi yên đấy đi.
Rồi nhìn mặt thằng bé khốn khổ thôi rồi, Như thể ở trong nhà vệ sinh gần tiếng mà chẳng có cái gì ra cả, rồi lại kéo quần lên lặng lẽ đi về í. Nhân thấy thế suýt cười, thằng Minh quay sang lườm phát thằng Nhân cháy còn hơn than.
Thế là 2 đứa cứ chiến tranh mãi rồi chia bàn thành 2 phần bằng nhau, cón lấy thước kẻ 50 cm phân cách. Kinh thật, ngày xưa Nhân không trẻ con như thế đâu, giờ 2 đứa chúng nó cứ như vừa trong rừng ra ấy nên cả lớp đứa nào cũng thấy lạ.
Thế quái nào hôm nay cô cho kiểm tra toán đột xuất mới kinh chứ. Thật là đề có một trang mà tớ làm hết mấy câu kia rồi nhưng cộng điểm lại không bằng bài cuối 6.5 điểm 3 phần, tớ làm được phần đầu tiên với phần thứ 2, còn phần cuối là để cô chọn đọi tuyển.
Cấp bách quá tớ liền bỏ qua cái gọi là phe play mà hỏi 2 thằng bàn dưới cùng, hình như chúng nó xong rồi hay sao ấy, Tớ vừa viết câu hổi vào giấy nháp đáp lên bàn chúng nó thì thật tình cờ và thật bất ngờ, cái tờ giấy nó nằm trên cái thước kẻ giữa bàn. Điên hơn nữa là 2 đứa chúng nó cứ tranh nhau tờ giấy, thế chứ lại. Cuối cùng thằng Minh lấy được nó nhìn tớ cười rồi viết đáp án cho tớ, sau đấy thì Nhân cũng lấy được và viết vào 1 tờ giấy nhỏ, thế mà Nhân xong trước ném cho tớ, còn thằng Minh ném sau, êu ơi vui kinh khủng luôn tớ có 2 người bạn tốt quá đáng. Chúng nó làm 2 cách khác nhau nên tớ chép cả 2.
/28
|