Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối
Chương 9 - Con nhỏ ngu ngốc đó đã cho Lục Phong Miên uống thuốc mê gì!
/170
|
“Ân Ân” Lục Phong Miên ở bên gọi cô một tiếng.
Mộc Ân lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh, mấp máy môi, lại nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Trước đó nhìn thấy người phụ nữ kia ở trong phòng, Lâm Hạ không nhìn thấy, cô muốn nói cho Lâm Hạ, cũng nói không ra được.
Cho đến khi người phụ nữ đó vén tóc dài lên, lộ ra một nửa khuôn mặt thối rữa bị tóc che khuất, cô cũng không ngồi yên được nữa, từ trên giường nhảy xuống đất, chạy đến hành lang.
Đụng phải Lục Phong Miên cùng bác Phó, cô cho rằng cuối cùng cũng có người giúp đỡ, nhưng vẫn không thể nói ra hai chữ “có ma”.
Nhìn dáng vẻ của hai người này, cũng không nhìn thấy vật kia giống như Lâm Hạ.
Con ma này, chẳng lẽ chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.
Suy đoán này khiến Mộc Ân giật mình, nghĩ đến chuyện mình trùng sinh…
Có lẽ việc cô có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được có liên quan đến chuyện này.
Vì để xác định suy đoán này có chính xác hay không, Mộc Ân quyết định tìm tới ma nữ.
“Chú Lục.” Cô chật vật khó khăn cười một tiếng với Lục Phong Miên: “Có thể để cho bác Phó theo cháu đi một vòng từ trên xuống dưới lầu được không?”
“Em muốn làm gì?” Lục Phong Miên hỏi.
Tìm ma nữ, Mộc Ân muốn nói thật nhưng lại nói không ra, chỉ có thể nói, “Không làm gì, đi dạo, giống tản bộ ấy ạ.”
“Chân em bị thương.” Lục Phong Miên dời tầm mắt, nhìn về phía đôi chân trần của cô.
Mộc Ân chạy ra ngoài vội vàng, đến giày cũng quên mang, đôi chân tinh tế trắng nõn, mấy ngón chân nhỏ xinh mềm mại co lại khi bị anh nhìn.
Yết hầu Lục Phong Miên khẽ nhúc nhích, cúi người ôm lấy cô: “Đi thôi, trở về.”
“Chú Lục…” bị ôm kiểu công chúa ở trước mặt người ngoài, Mộc Ân rất xấu hổ: “Cháu không sao, chân cháu không đau đến vậy.”
“Bên trong rượu thuốc có thành phần giảm đau, đương nhiên không đau.” Lục Phong Miên cuối thấp tầm mắt đối diện với cô: “Nhưng cũng không thể dùng lực, nếu không ngày mai sẽ sưng.”
“Thế nhưng…” Mộc Ân còn muốn nói thêm, bị Lục Phong Miên ngắt lời là không được xía vào.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì ngày mai lại nói tiếp.”
Mộc Ân không còn cách nào, bất đắc dĩ gục đầu xuống, mặc cho Lục Phong Miên ôm cô rời khỏi hành lang.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Hạ ngồi thẳng lên, cắn răng nghiến lợi xoa cánh tay bị đau.
Mặc dù nhờ Lâm Mộc Ân cô ta mới có thể đến nhà họ Lục ở tạm một khoảng thời gian, nhưng quen biết Lục Phong Miên lâu như vậy, cô ta không ngờ Lục Phong Miên tàn nhẫn đến nỗi không thèm để ý chút tình nghĩa.
Chỉ là Mộc Ân bị hù dọa, chỉ cô ta hai lần, Lục Phong Miên liền hoài nghi cô ta cất giấu vũ khí trong người, để Phó Dũng đối xử với cô ta như vậy.
Cũng không biết con nhỏ ngu ngốc kia cho Lục Phong Miên uống thuốc mê gì!
Người đàn ông đó lạnh lùng cao ngạo đối với người khác rất vô tình, tại sao lại cưng chiều Mộc Ân như vậy, ngay cả chuyện bỏ trốn cũng có thể tha thứ!
Lâm Hạ càng nghĩ càng hận.
Những thứ mà cô ta muốn chưa bao giờ không có được, Lục Phong Miên cũng sẽ không ngoại lệ!
Một ngày nào đó, cô ta sẽ khiến người đàn ông này thuần phục dưới váy mình!
…
Mộc Ân bị ôm trở về phòng của mình.
Lục Phong Miên đặt cô lên giường, lại kiểm tra mắt cá chân cô một chút, xác định không có việc gì: “Không cho chạy loạn nữa, an tâm ngủ đi, ngày mai tốt hơn.”
“Ừm.” Mộc Ân ngoan ngoãn gật đầu.
“Tôi về phòng đây, đi ngủ sớm một chút.” Lục Phong Miên đứng dậy, nghĩ nghĩ, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô: “Ngủ ngon.”
“Chú Lục…” Trong lòng Mộc Ân còn sợ hãi chuyện gặp ma lúc nãy, thấy anh muốn đi, có chút rụt rè.
Lục Phong Miên nghe được cô gọi, liền quay người lại, hỏi: “Làm sao?”
“Cháu…” Trong lòng Mộc Ân muốn anh ở bên cạnh mình một chút, nhưng nghĩ đến tình cảm của Lục Phong Miên với cô, sợ lời mời của mình sẽ khiến anh hiểu lầm.
Cô cân nhắc liên tục, cuối cùng cắn răng một cái, từ bỏ: “Không có gì, chú cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Lục Phong Miên trầm mặc nhìn cô một hồi, cuối cùng lại đưa tay lên đỉnh đầu cô vuốt vuốt.
Mộc Ân lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh, mấp máy môi, lại nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Trước đó nhìn thấy người phụ nữ kia ở trong phòng, Lâm Hạ không nhìn thấy, cô muốn nói cho Lâm Hạ, cũng nói không ra được.
Cho đến khi người phụ nữ đó vén tóc dài lên, lộ ra một nửa khuôn mặt thối rữa bị tóc che khuất, cô cũng không ngồi yên được nữa, từ trên giường nhảy xuống đất, chạy đến hành lang.
Đụng phải Lục Phong Miên cùng bác Phó, cô cho rằng cuối cùng cũng có người giúp đỡ, nhưng vẫn không thể nói ra hai chữ “có ma”.
Nhìn dáng vẻ của hai người này, cũng không nhìn thấy vật kia giống như Lâm Hạ.
Con ma này, chẳng lẽ chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.
Suy đoán này khiến Mộc Ân giật mình, nghĩ đến chuyện mình trùng sinh…
Có lẽ việc cô có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được có liên quan đến chuyện này.
Vì để xác định suy đoán này có chính xác hay không, Mộc Ân quyết định tìm tới ma nữ.
“Chú Lục.” Cô chật vật khó khăn cười một tiếng với Lục Phong Miên: “Có thể để cho bác Phó theo cháu đi một vòng từ trên xuống dưới lầu được không?”
“Em muốn làm gì?” Lục Phong Miên hỏi.
Tìm ma nữ, Mộc Ân muốn nói thật nhưng lại nói không ra, chỉ có thể nói, “Không làm gì, đi dạo, giống tản bộ ấy ạ.”
“Chân em bị thương.” Lục Phong Miên dời tầm mắt, nhìn về phía đôi chân trần của cô.
Mộc Ân chạy ra ngoài vội vàng, đến giày cũng quên mang, đôi chân tinh tế trắng nõn, mấy ngón chân nhỏ xinh mềm mại co lại khi bị anh nhìn.
Yết hầu Lục Phong Miên khẽ nhúc nhích, cúi người ôm lấy cô: “Đi thôi, trở về.”
“Chú Lục…” bị ôm kiểu công chúa ở trước mặt người ngoài, Mộc Ân rất xấu hổ: “Cháu không sao, chân cháu không đau đến vậy.”
“Bên trong rượu thuốc có thành phần giảm đau, đương nhiên không đau.” Lục Phong Miên cuối thấp tầm mắt đối diện với cô: “Nhưng cũng không thể dùng lực, nếu không ngày mai sẽ sưng.”
“Thế nhưng…” Mộc Ân còn muốn nói thêm, bị Lục Phong Miên ngắt lời là không được xía vào.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì ngày mai lại nói tiếp.”
Mộc Ân không còn cách nào, bất đắc dĩ gục đầu xuống, mặc cho Lục Phong Miên ôm cô rời khỏi hành lang.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Hạ ngồi thẳng lên, cắn răng nghiến lợi xoa cánh tay bị đau.
Mặc dù nhờ Lâm Mộc Ân cô ta mới có thể đến nhà họ Lục ở tạm một khoảng thời gian, nhưng quen biết Lục Phong Miên lâu như vậy, cô ta không ngờ Lục Phong Miên tàn nhẫn đến nỗi không thèm để ý chút tình nghĩa.
Chỉ là Mộc Ân bị hù dọa, chỉ cô ta hai lần, Lục Phong Miên liền hoài nghi cô ta cất giấu vũ khí trong người, để Phó Dũng đối xử với cô ta như vậy.
Cũng không biết con nhỏ ngu ngốc kia cho Lục Phong Miên uống thuốc mê gì!
Người đàn ông đó lạnh lùng cao ngạo đối với người khác rất vô tình, tại sao lại cưng chiều Mộc Ân như vậy, ngay cả chuyện bỏ trốn cũng có thể tha thứ!
Lâm Hạ càng nghĩ càng hận.
Những thứ mà cô ta muốn chưa bao giờ không có được, Lục Phong Miên cũng sẽ không ngoại lệ!
Một ngày nào đó, cô ta sẽ khiến người đàn ông này thuần phục dưới váy mình!
…
Mộc Ân bị ôm trở về phòng của mình.
Lục Phong Miên đặt cô lên giường, lại kiểm tra mắt cá chân cô một chút, xác định không có việc gì: “Không cho chạy loạn nữa, an tâm ngủ đi, ngày mai tốt hơn.”
“Ừm.” Mộc Ân ngoan ngoãn gật đầu.
“Tôi về phòng đây, đi ngủ sớm một chút.” Lục Phong Miên đứng dậy, nghĩ nghĩ, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô: “Ngủ ngon.”
“Chú Lục…” Trong lòng Mộc Ân còn sợ hãi chuyện gặp ma lúc nãy, thấy anh muốn đi, có chút rụt rè.
Lục Phong Miên nghe được cô gọi, liền quay người lại, hỏi: “Làm sao?”
“Cháu…” Trong lòng Mộc Ân muốn anh ở bên cạnh mình một chút, nhưng nghĩ đến tình cảm của Lục Phong Miên với cô, sợ lời mời của mình sẽ khiến anh hiểu lầm.
Cô cân nhắc liên tục, cuối cùng cắn răng một cái, từ bỏ: “Không có gì, chú cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Lục Phong Miên trầm mặc nhìn cô một hồi, cuối cùng lại đưa tay lên đỉnh đầu cô vuốt vuốt.
/170
|