Con ma thú này hiện tại đang có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, đôi mắt như chuông đồng hiện giờ không hề che dấu sự phẫn nộ đang hừng hực phun trào. Cho dù là con chó, bị người ta hai lần liên tiếp cướp đi miếng ăn cũng phải phẫn nộ cắn người chứ đừng nói đến Hỏa Kỳ Lân nó, phát hỏa, nổi giận cũng là việc hợp lẽ thường mà thôi.
Cổ Đức rút hai thanh đại kiếm mang theo bên người, u lam trên thân kiếm tản phát ra hàn khí kinh người. Những đường rãnh trên thân kiếm tạo thành hai chữ: “xx”.
Lăng Vân dụi dụi mắt, như sợ mình nhìn nhầm.
“Kiếm kia của ngươi bên trên viết cái gì thế? Nhìn có vẻ chất đấy.” Lăng Vân đánh giá vô cùng đúng trọng tâm.
“Đây là thượng cổ thần kiếm, dùng hàn thiết dưới đáy biển sâu rèn thành. Được băng hệ Đại ma pháp sư truyền vào ‘Vĩnh dạ cực quang’ (Cực quang của trời đêm vĩnh cửu) có thể lập tức đóng băng đối thủ cùng đẳng cấp trong nháy mắt.” Cổ Đức trợn mắt, thằng nông dân này chui từ đâu ra vậy, lời mình vừa nói không biết hắn có hiểu nổi không nữa.
“Ngươi nếu cảm thấy ta khi dễ ngươi, ta có thể đổi lại một thứ bình thường hơn một chút.”
“Vô tư đê, ngươi lấy cái gì ra cũng chẳng phải chuyện liên quan tới ta, dù sao đến cuối cùng vẫn là ngươi nằm xuống mà!” Lăng Vân vô cùng sảng khoái rút ra một thanh thập tự kiếm.
Hỏa Kỳ Lân gầm nhẹ một tiếng, tinh thần lực công kích như sóng vỗ ầm ầm, sóng sau cao hơn sóng trước. Cây cối bốn phía uốn éo quái dị như là những quái vật đang hoạt động vậy, trở thành một đám Diệp Thụ Tinh lộn xộn. Từ các chậu hoa, chúng bò ra, rễ cây còn dính đầy bùn đất, nhanh chóng từng bước từng bước tập hợp lại, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp. Thân chúng nhanh chóng xoắn hợp lại với nhau, các tán cây du động như rắn phát ra một hồi “chà…z chà…z”, vặn vẹo tụ hợp dần dần từng bước trở thành một con Thụ Tinh to lớn cao tầm sáu mét, toàn thân là một màu lục bích. Thụ Tinh cất bước nặng nề, Trước mắt Cổ Dức, mặt đất cứng rắn bị rễ cây khuấy cho tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Hỏa Kỳ Lân thân ở phía sau vẫn tiếp tục gặm đùi gà.
Kỳ Lân nhất tộc trời sinh đã có năng lực “Ngự Sử Tinh Quái”, có khả năng làm cho động thực vật xung quanh ngoan ngoan nghe lời mà cùng tham gia quần ẩu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho Kỳ Lân trở thành một loài ma thú khó bắt nhất.
Cổ Đức cũng không nói lời thừa, trường kiếm trong tay mãnh liệt tiến lên kịch chiến cùng với Thụ Tinh. Còn chưa tới hai phút, Thụ Tinh nhìn qua uy mãnh vô cùng tức thì xì một tiếng thoát khí. Đại kiếm của Cổ Đức thật sự quá sắc bén, mỗi một nhát chém đều cắm ngập vào thân Thụ Tinh.
Thụ Tinh sụp đổ, bùn đất, côn trùng bắn hết lên người Cổ Đức, mặt mũi hắn thập phần xấu xí, cố gắng nén cơn thịnh nộ trong lờng.
“Ngươi muốn phản kháng thì làm ơn gọi ra thứ gì đó có phong cách một chút đi!” Cổ Đức nâng kiếm chỉ thằng vào người Lăng Vân.
“Đừng nóng, đừng nóng, chuyện gì cũng phải từ từ! Không cần phải vừa thấy mặt đã xoắn hết cả lên với nhau! Với lại, ta là một người theo chủ nghĩa hòa bình, không bao giờ mong muốn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề. Ta hy vọng có thể cũng lão huynh bình tĩnh ngồi một chỗ, nhâm nhi một ly trà đặc thượng hạng, vừa thỏa mái đàm đạo ngắm ánh tà dương dần phủ xuống…” Lăng Vân vừa cười vừa nói, hắn rất có hứng thú với người này.
“Hừ! Ít nói lời vô ích! Ngươi quả thật khinh người quá đáng, động thủ đi!” Cô Đức đại nhân có chút không nhịn được nữa.
“Hắc hắc, đương nhiên là phải đánh rồi! Tuy ta không tán thành phương thức này lắm, nhưng thật hiếm khi mới gặp một cao thủ như lão huynh khiến ta cũng ngứa tay vô cùng ah! Nếu không chỉ chơi đùa với những tiểu nhân vật kia, võ công của ta sẽ bị giảm sút!” Nói xong, Lăng Vân nâng thập tự kiếm lên, khuôn mặt hiện lên một nụ cười vô sỉ, bất quá khí thế của hắn lại không ngừng tăng lên. Hắn cũng không có ý định sử dụng linh lực, dù sao từ rất lâu rồi hắn chưa thể nghiệm qua thú vui vật lộn.
Thấy khí thế của Lăng Vân đột nhiên thay đổi, Cổ Đức cũng không dám khinh thường, khí thế hắn cũng như trường giang đại hà lan tràn ra.
Chứng kiến hai người sắp động thủ, hỏa kỳ lân vội vàng ngậm lấy chiến lợi phẩm của mình, nhảy đến một nơi tương đối cao, chuẩn bị vừa ăn vừa xem trò hay (xiếc thú @@).
Trong lúc nhất thời khí thế của hai người đối kháng, tình thế vô cùng khẩn trương và căng thẳng. Hai người vẫn mặt đối mặt, không hề nhúc nhích.
Cảm thấy khí thế không thể áp đảo đối thủ, Lăng Vân mở miệng cười nói: “Ngươi phải cẩn thận! Ta tới đây!” Nói xong hướng Cổ Đức bước tới.
Giữa hai người vốn có hơn mười bước khoảng cách, cũng không biết làm thế nào, Lăng Văn chỉ bước ba bước là đã tới sát trước người Cổ Đức, giơ kiếm lên hung hăng bổ xuống.
“Bành” Một tiếng vang nhỏ nhưng kình khí vô cùng cường đại tỏa ra bốn phía. Cuồng phong xoay chuyển, cây cỏ bay tán loạn, hai người cũng chấn động tách ra xa nhau.
Tiếp theo, thân hình Lăng Vân như điện, vừa lùi lại tiến, đấu pháp lưu manh triệt để triển khai, Vò Đầu Bứt Tai, Hầu Tử Trộm Đào, không chiêu nào không dùng nhưng lại hoàn toàn không có sơ hở khiến Cổ Đức khó chịu vô cùng, không thể thể không gắng sức chống đỡ từng chiêu từng chiêu. Những tiếng “Bành, bành” không ngưng vang lên bên tai.
Đang lúc Hỏa Kỳ Lân trên lầu cảm thấy hưng phấn, chuẩn bị động thủ thì “Két” một tiếng, kiếm trong tay hai người đồng loạt bị gẫy.
Hóa ra, kiếm của cả hai đều là loại phế phẩm loại hai. Kiếm của Lăng Vân thì khỏi cần nói, đều là do gã ham hố bảo thạch đẹp đẽ gắn trên kiếm nên mới nhặt về. Ngoại trừ điểm đó ra thì xác định là không có ưu điểm nào khác. Mà kiếm của Cổ Đức trừ bề ngoài xem ra mạnh mẽ hon kiếm của Lăng Vân một tí, phẩm chất cũng không có gì mạnh mẽ, cái gì là hàn thiết lấy từ đáy biển sâu, tất cả đều là lời hắn chém gió mà thôi. (made in china)
Vốn, bằng thực lực của hai người, cho dù kiếm trong tay có là “made in China” đi nữa, dùng đối phó với mấy chú kém cỏi thì cũng dư dả chán. Tuy nhiên lần này cả hai toàn lực ra tay, lực lượng cường đại bám vào trên thân kiếm, chính diện mạnh mẽ đối kháng mấy mươi lần, kết quả là lưỡng kiếm đồng vong.
“Hắc hắc! Lão huynh! Kiếm đã gẫy rồi, người xem chúng ta không thể nào đánh tiếp? Nếu ngươi nhung nhớ thứ đồ vật trong túi đồ này quá mức, ta có thể phân cho ngươi một nửa, thế nào?”
“Nói nhảm!” Cổ Đức đại nhân phải vất vả chống đỡ 33 lần Hầu Tử Trộm Đào, nhảy dựng lên: “Ta nói này, người có thể tử tế đánh một trận được không?”
Lăng Vân đích thị rất là cao hứng, các tiên nhân oánh nhau đều là dùng pháp bảo đối chiến, không thể thoải mái bằng phương thức giáp lá cà vật lộn này được. Từng quyền truyền đến da thịt cảm giác so sánh với cảm giác khi dùng pháp bảo thật hoàn toàn bất đồng.
“Ta đây không phải đánh nhau với ngươi rất tử tế sao? Ngươi không biết là thế công của ta phi thường lăng lệ ác liệt à?” Lăng Vân híp mắt, đem đoạn kiếm có hơn chục cái lỗ hổng – di sản của của cuộc chiến vừa rồi ném xuống mặt đất. Không thể không thừa nhận, gã đối thủ lần này cận chiến hết sức lợi hại, nếu không phải mình đã từng dùng linh lực củng cố thanh kiếm này thì ngay từ lần va chạm đầu tiên nó đã bị chém gẫy luôn rồi.
“Ta với ngươi cũng không có lý do để liều chết với nhau.” Lăng Vân nhún vai. “Thực lực của ngươi vô cùng mạnh, có bao nhiêu người xếp ở trên ngươi?”
“Đại khái là có 13 người” Cổ Đức đại nhân gãi gãi đầu nghĩ. “Ngươi cho rằng ta thèm muốn thứ đồ vật trong bao đồ đó sao!”
“Thật sự là không phải, trong bao kia đơn giản là một ít thức ăn, ngươi có hứng thú thì cứ lấy toàn bộ đi, ta cũng không ý kiến gì đâu.” Lăng Vân cười hắc hắc: “Chỉ có điều trận đánh hôm nay còn chưa có đã ghiền, hai ngày nữa ta lại đi tìm ngươi, đánh một trận nữa? Lúc này hai chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn, phỏng chừng lính tuần tra sắp tới.”
“Hai ngày nữa? Ngươi không lừa ta chứ?” Cổ Đức đại nhân nhìn cái mặt cười gian của Lăng Vân nói: “Ngươi thẳng thắn cho ta, không đánh thì thôi, đánh thì phải đánh cho thống khoái!”
“Không phải là ta không muốn mà là ngươi xem, thực sự có người đến kìa.” Lăng vân hướng phía trước chỉ.
Cổ Đức nhìn hướng theo phương ngón tay Lăng Vân chỉ, thấy rõ ràng một đội ngũ áo giáp sáng loáng, chính là đội tuần tra đang giơ những bó đuốc hướng về phía này vọt tới. Vụ này mà bị bắt được, thì rõ ràng 6 tháng tiền thưởng cuối năm sẽ biến thành đám mây bay về phía cuối chân trời mất. Cổ Đức đại nhân trả qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng cũng hung hăng gật đầu một cái nói: “ Vậy hẹn ngươi lần sau, tiểu tử ngươi cũng đừng nghĩ cách trốn tránh. Ngươi tên là gì?”
“Hoắc Ân Tư (Hornsby), nếu có rảnh ta sẽ tùy thời mà tìm ngươi uống trà!” Lăng Vân hướng Cổ Đức vung tay, vội vội vàng vàng cùng Hỏa Kỳ Lân thoát khỏi nơi này.
Cổ Đức rút hai thanh đại kiếm mang theo bên người, u lam trên thân kiếm tản phát ra hàn khí kinh người. Những đường rãnh trên thân kiếm tạo thành hai chữ: “xx”.
Lăng Vân dụi dụi mắt, như sợ mình nhìn nhầm.
“Kiếm kia của ngươi bên trên viết cái gì thế? Nhìn có vẻ chất đấy.” Lăng Vân đánh giá vô cùng đúng trọng tâm.
“Đây là thượng cổ thần kiếm, dùng hàn thiết dưới đáy biển sâu rèn thành. Được băng hệ Đại ma pháp sư truyền vào ‘Vĩnh dạ cực quang’ (Cực quang của trời đêm vĩnh cửu) có thể lập tức đóng băng đối thủ cùng đẳng cấp trong nháy mắt.” Cổ Đức trợn mắt, thằng nông dân này chui từ đâu ra vậy, lời mình vừa nói không biết hắn có hiểu nổi không nữa.
“Ngươi nếu cảm thấy ta khi dễ ngươi, ta có thể đổi lại một thứ bình thường hơn một chút.”
“Vô tư đê, ngươi lấy cái gì ra cũng chẳng phải chuyện liên quan tới ta, dù sao đến cuối cùng vẫn là ngươi nằm xuống mà!” Lăng Vân vô cùng sảng khoái rút ra một thanh thập tự kiếm.
Hỏa Kỳ Lân gầm nhẹ một tiếng, tinh thần lực công kích như sóng vỗ ầm ầm, sóng sau cao hơn sóng trước. Cây cối bốn phía uốn éo quái dị như là những quái vật đang hoạt động vậy, trở thành một đám Diệp Thụ Tinh lộn xộn. Từ các chậu hoa, chúng bò ra, rễ cây còn dính đầy bùn đất, nhanh chóng từng bước từng bước tập hợp lại, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp. Thân chúng nhanh chóng xoắn hợp lại với nhau, các tán cây du động như rắn phát ra một hồi “chà…z chà…z”, vặn vẹo tụ hợp dần dần từng bước trở thành một con Thụ Tinh to lớn cao tầm sáu mét, toàn thân là một màu lục bích. Thụ Tinh cất bước nặng nề, Trước mắt Cổ Dức, mặt đất cứng rắn bị rễ cây khuấy cho tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Hỏa Kỳ Lân thân ở phía sau vẫn tiếp tục gặm đùi gà.
Kỳ Lân nhất tộc trời sinh đã có năng lực “Ngự Sử Tinh Quái”, có khả năng làm cho động thực vật xung quanh ngoan ngoan nghe lời mà cùng tham gia quần ẩu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho Kỳ Lân trở thành một loài ma thú khó bắt nhất.
Cổ Đức cũng không nói lời thừa, trường kiếm trong tay mãnh liệt tiến lên kịch chiến cùng với Thụ Tinh. Còn chưa tới hai phút, Thụ Tinh nhìn qua uy mãnh vô cùng tức thì xì một tiếng thoát khí. Đại kiếm của Cổ Đức thật sự quá sắc bén, mỗi một nhát chém đều cắm ngập vào thân Thụ Tinh.
Thụ Tinh sụp đổ, bùn đất, côn trùng bắn hết lên người Cổ Đức, mặt mũi hắn thập phần xấu xí, cố gắng nén cơn thịnh nộ trong lờng.
“Ngươi muốn phản kháng thì làm ơn gọi ra thứ gì đó có phong cách một chút đi!” Cổ Đức nâng kiếm chỉ thằng vào người Lăng Vân.
“Đừng nóng, đừng nóng, chuyện gì cũng phải từ từ! Không cần phải vừa thấy mặt đã xoắn hết cả lên với nhau! Với lại, ta là một người theo chủ nghĩa hòa bình, không bao giờ mong muốn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề. Ta hy vọng có thể cũng lão huynh bình tĩnh ngồi một chỗ, nhâm nhi một ly trà đặc thượng hạng, vừa thỏa mái đàm đạo ngắm ánh tà dương dần phủ xuống…” Lăng Vân vừa cười vừa nói, hắn rất có hứng thú với người này.
“Hừ! Ít nói lời vô ích! Ngươi quả thật khinh người quá đáng, động thủ đi!” Cô Đức đại nhân có chút không nhịn được nữa.
“Hắc hắc, đương nhiên là phải đánh rồi! Tuy ta không tán thành phương thức này lắm, nhưng thật hiếm khi mới gặp một cao thủ như lão huynh khiến ta cũng ngứa tay vô cùng ah! Nếu không chỉ chơi đùa với những tiểu nhân vật kia, võ công của ta sẽ bị giảm sút!” Nói xong, Lăng Vân nâng thập tự kiếm lên, khuôn mặt hiện lên một nụ cười vô sỉ, bất quá khí thế của hắn lại không ngừng tăng lên. Hắn cũng không có ý định sử dụng linh lực, dù sao từ rất lâu rồi hắn chưa thể nghiệm qua thú vui vật lộn.
Thấy khí thế của Lăng Vân đột nhiên thay đổi, Cổ Đức cũng không dám khinh thường, khí thế hắn cũng như trường giang đại hà lan tràn ra.
Chứng kiến hai người sắp động thủ, hỏa kỳ lân vội vàng ngậm lấy chiến lợi phẩm của mình, nhảy đến một nơi tương đối cao, chuẩn bị vừa ăn vừa xem trò hay (xiếc thú @@).
Trong lúc nhất thời khí thế của hai người đối kháng, tình thế vô cùng khẩn trương và căng thẳng. Hai người vẫn mặt đối mặt, không hề nhúc nhích.
Cảm thấy khí thế không thể áp đảo đối thủ, Lăng Vân mở miệng cười nói: “Ngươi phải cẩn thận! Ta tới đây!” Nói xong hướng Cổ Đức bước tới.
Giữa hai người vốn có hơn mười bước khoảng cách, cũng không biết làm thế nào, Lăng Văn chỉ bước ba bước là đã tới sát trước người Cổ Đức, giơ kiếm lên hung hăng bổ xuống.
“Bành” Một tiếng vang nhỏ nhưng kình khí vô cùng cường đại tỏa ra bốn phía. Cuồng phong xoay chuyển, cây cỏ bay tán loạn, hai người cũng chấn động tách ra xa nhau.
Tiếp theo, thân hình Lăng Vân như điện, vừa lùi lại tiến, đấu pháp lưu manh triệt để triển khai, Vò Đầu Bứt Tai, Hầu Tử Trộm Đào, không chiêu nào không dùng nhưng lại hoàn toàn không có sơ hở khiến Cổ Đức khó chịu vô cùng, không thể thể không gắng sức chống đỡ từng chiêu từng chiêu. Những tiếng “Bành, bành” không ngưng vang lên bên tai.
Đang lúc Hỏa Kỳ Lân trên lầu cảm thấy hưng phấn, chuẩn bị động thủ thì “Két” một tiếng, kiếm trong tay hai người đồng loạt bị gẫy.
Hóa ra, kiếm của cả hai đều là loại phế phẩm loại hai. Kiếm của Lăng Vân thì khỏi cần nói, đều là do gã ham hố bảo thạch đẹp đẽ gắn trên kiếm nên mới nhặt về. Ngoại trừ điểm đó ra thì xác định là không có ưu điểm nào khác. Mà kiếm của Cổ Đức trừ bề ngoài xem ra mạnh mẽ hon kiếm của Lăng Vân một tí, phẩm chất cũng không có gì mạnh mẽ, cái gì là hàn thiết lấy từ đáy biển sâu, tất cả đều là lời hắn chém gió mà thôi. (made in china)
Vốn, bằng thực lực của hai người, cho dù kiếm trong tay có là “made in China” đi nữa, dùng đối phó với mấy chú kém cỏi thì cũng dư dả chán. Tuy nhiên lần này cả hai toàn lực ra tay, lực lượng cường đại bám vào trên thân kiếm, chính diện mạnh mẽ đối kháng mấy mươi lần, kết quả là lưỡng kiếm đồng vong.
“Hắc hắc! Lão huynh! Kiếm đã gẫy rồi, người xem chúng ta không thể nào đánh tiếp? Nếu ngươi nhung nhớ thứ đồ vật trong túi đồ này quá mức, ta có thể phân cho ngươi một nửa, thế nào?”
“Nói nhảm!” Cổ Đức đại nhân phải vất vả chống đỡ 33 lần Hầu Tử Trộm Đào, nhảy dựng lên: “Ta nói này, người có thể tử tế đánh một trận được không?”
Lăng Vân đích thị rất là cao hứng, các tiên nhân oánh nhau đều là dùng pháp bảo đối chiến, không thể thoải mái bằng phương thức giáp lá cà vật lộn này được. Từng quyền truyền đến da thịt cảm giác so sánh với cảm giác khi dùng pháp bảo thật hoàn toàn bất đồng.
“Ta đây không phải đánh nhau với ngươi rất tử tế sao? Ngươi không biết là thế công của ta phi thường lăng lệ ác liệt à?” Lăng Vân híp mắt, đem đoạn kiếm có hơn chục cái lỗ hổng – di sản của của cuộc chiến vừa rồi ném xuống mặt đất. Không thể không thừa nhận, gã đối thủ lần này cận chiến hết sức lợi hại, nếu không phải mình đã từng dùng linh lực củng cố thanh kiếm này thì ngay từ lần va chạm đầu tiên nó đã bị chém gẫy luôn rồi.
“Ta với ngươi cũng không có lý do để liều chết với nhau.” Lăng Vân nhún vai. “Thực lực của ngươi vô cùng mạnh, có bao nhiêu người xếp ở trên ngươi?”
“Đại khái là có 13 người” Cổ Đức đại nhân gãi gãi đầu nghĩ. “Ngươi cho rằng ta thèm muốn thứ đồ vật trong bao đồ đó sao!”
“Thật sự là không phải, trong bao kia đơn giản là một ít thức ăn, ngươi có hứng thú thì cứ lấy toàn bộ đi, ta cũng không ý kiến gì đâu.” Lăng Vân cười hắc hắc: “Chỉ có điều trận đánh hôm nay còn chưa có đã ghiền, hai ngày nữa ta lại đi tìm ngươi, đánh một trận nữa? Lúc này hai chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn, phỏng chừng lính tuần tra sắp tới.”
“Hai ngày nữa? Ngươi không lừa ta chứ?” Cổ Đức đại nhân nhìn cái mặt cười gian của Lăng Vân nói: “Ngươi thẳng thắn cho ta, không đánh thì thôi, đánh thì phải đánh cho thống khoái!”
“Không phải là ta không muốn mà là ngươi xem, thực sự có người đến kìa.” Lăng vân hướng phía trước chỉ.
Cổ Đức nhìn hướng theo phương ngón tay Lăng Vân chỉ, thấy rõ ràng một đội ngũ áo giáp sáng loáng, chính là đội tuần tra đang giơ những bó đuốc hướng về phía này vọt tới. Vụ này mà bị bắt được, thì rõ ràng 6 tháng tiền thưởng cuối năm sẽ biến thành đám mây bay về phía cuối chân trời mất. Cổ Đức đại nhân trả qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng cũng hung hăng gật đầu một cái nói: “ Vậy hẹn ngươi lần sau, tiểu tử ngươi cũng đừng nghĩ cách trốn tránh. Ngươi tên là gì?”
“Hoắc Ân Tư (Hornsby), nếu có rảnh ta sẽ tùy thời mà tìm ngươi uống trà!” Lăng Vân hướng Cổ Đức vung tay, vội vội vàng vàng cùng Hỏa Kỳ Lân thoát khỏi nơi này.
/39
|